Chương 98: Trịnh Huân Minh thỉnh cầu
Chuyện Cố Hân Di bắt cóc chủ tịch tập đoàn Lâm thị nhanh chóng trở thành tin sốt dẻo, S thành mới vừa trải qua một hồi sóng gió, chưa yên ổn được bao lâu, lại xảy ra chuyện này, vì vậy giới truyền thông cấp tốc chớp lấy cơ hội này.
Ngay thềm năm mới, TV đều đưa tin, nhằm đem chuyện này nói rõ chân tướng.
Một vài tờ báo vì thu hút thị hiếu, còn cố ý đem nội dung viết đến đặc biệt hư cấu, nào là " Thù mới hận cũ, thiên kim Cố gia liên hợp với tình nhân để cứu vãn tình yêu của mình với Lâm tổng, dùng cái chết để đe doạ ", nào là " Lâm tổng bất luân chi luyến, dẫn đến ba nam một nữ tranh giành tình nhân, nhân tiện trình diễn một màn huyết tinh ".
Tuy rằng truyền thông đưa tin cũng đều có ý sao tác, nhưng đa số mọi người đều hiểu rõ chân tướng đằng sau. Từ khi Cố thị sụp đổ tới nay, Lâm Tích Lạc hủy hôn với Cố Hân Di, Cố Hân Di bởi vì oán hận, muốn trả thù Lâm Tích Lạc mà liên hợp với đối thủ của hắn, giết hắn để giải trừ thống hận.
Chính là, mọi người đối với thân phận của vị liên thủ với Cố Hân Di cảm thấy vô cùn bất ngờ, bởi khi họ nhìn thấy tên của Du Thiếu Kì, đều lộ ra biểu tình khó có thể tin được.
Theo tin tức lần này đưa ra, Du Thiếu Kì được nhận định là người khởi xưởng bắt cóc.
Cố Hân Di làm như vậy cũng chỉ bởi cô ta quá hận Lâm Tích Lạc. Nhưng Du Thiếu Kì là người mà giới nghệ thuật kí thác kì vọng rất cao, lại ngay ở lúc bản thân có tiền đồ sáng lạn, lại bày ra vụ bắt cóc này.
Mà cho tới nay, giáo sư trong giới âm nhạc có kì vọng với y nhất, cùng cha mẹ y đều là một loại tâm tình. Bọn họ trăm triệu lần đều không nghĩ tới, học sinh mình nhiều năm bồi dưỡng ra, con trai của mình lại làm ra chuyện thiên lý bất dung như vậy.
Đương nhiên khi cha mẹ y biết được chuyện này, liền ngất đến bất tỉnh nhân sự, may mắn có người gọi cấp cứu mới chuyển nguy thành an. Nhìn thấy cha mẹ Du Thiếu Kì bởi vì chuyện của con trai mà nháy mắt già đi hơn chục tuổi, Trịnh Huân Minh trong lòng nóng như lửa đốt, ông không biết mình nên làm thế nào để cứu đứa học sinh ông yêu quý vì nhất thời nông nổi mà phạm sai lầm cả đời này.
Suy nghĩ rất lâu, trước mắt, người duy nhất có thể cứ được Du Thiếu Kì cũng chỉ có chủ tịch của Lâm thị, học sinh cũ của mình, hy vọng hắn có thể nể mặt mũi của ông, ở trước mặt cảnh sát thay Du Thiếu Kì nói lời hay, giảm án cho y.
Nghĩ đến đây, Trịnh Huân Minh bất chấp tất cả, đi vào Lâm thị.
Lâm Tích Lạc nhìn thấy Trịnh Huân Minh đến, có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn sớm đã dự đoán được mục đích đối phương tới đây, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh phân minh không có mỉm cười, "Lão sư, ngài đến rồi."
Trịnh Huân Minh ngồi bên trong văn phòng chủ tịch, hai mắt sáng ngời hữu thần nhừn lại thiếu vài phần cơ trí, " Tích Lạc, đã lâu không gặp, em vẫn như cũ, không thay đổi gì cả. "
Lâm Tích Lạc ánh mắt lạnh lùng, "Lão sư, ngài đến là vì Du Thiếu Kì cầu tình đúng không?"
Trịnh Huân Minh thấy học sinh của mình đi thẳng vào vấn đề, cũng không quanh co lòng vòng nữa, "Đúng vậy, thầy đúng là vì chuyện của nó mới đến. Tích Lạc, Thiếu Kỳ phạm sai lầm lớn như vậy, đáng lẽ thầy không nên đến thay nó cầu tình. Nhưng nó còn trẻ như vậy, con đường làm quan vừa mới bắt đầu, hơn nữa còn là nhân tài hiếm thấy trong giới âm nhạc, thầy không muốn nhìn thấy nó bởi vì nghĩ sai thì hỏng hết liền đánh mất đi tiền đồ của mình. Cha mẹ nó cũng rất đáng thương, nghe được chuyện này đều ngã bệnh, trong lúc hôn mê còn không ngừng gọi tên nó, thật sự khiến người khác không đành lòng, cho nên thầy mới mặt dày đến nhờ em giúp."
Âm sắc Lâm Tích Lạc ủ dột không chút độ ấm, "Lão sư, vậy ngài có biết hắn vì cái gì muốn làm như vậy không?"
Trịnh Huân Minh suy tư vài giây, sau đó lắc đầu, "Không biết, Thiếu Kì là người làm việc trầm ổn, tâm tư kín đáo, không giống như sẽ bởi vì nhất thời xúc động mà làm ra loại chuyện này."
Lâm Tích Lạc lạnh lùng nâng mi, bộ dáng muốn gây sự, "Nếu thầy cho rằng hắn là người tâm tư trầm ổn sẽ không làm ra chuyện như thế, vậy không phải thầy nên cảm thấy kì quái sao? Hắn vì cớ gì lại liên thủ với đối thủ của em, tiện đà còn liên thủ với Cố Hân Di bắt cóc em, thậm chí còn xúc phạm đến Tô Chính Lượng? "
Trong đôi mắt tang thương của Trịnh Huân Minh, hiện lên mấy mạt ngạc nhiên như bị điện giật chợt lóe qua, "Chẳng lẽ ngoại trừ chuyện này, nó còn làm chuyện khác xúc phạm tới em sao? Nó vì sao phải làm như vậy chứ?"
Lâm Tích Lạc u ám nói, "Bởi vì hắn yêu người không nên yêu, hắn vì để có được người kia, không tiếc thủ đoạn mà gây tổn hại đến Lâm thị, thậm chí còn muốn giết em, cho nên mới làm ra chuyện thiên địa bất dung này. "
Trịnh Huân Minh nghe Lâm Tích Lạc nặng nề nói, không thể tin mà liên tiếp lắc đầu, "Như thế nào... Làm sao có thể? Thiếu Kỳ sao có thể là người như vậy?"
"Lão sư, em biết thầy nhất định sẽ không tin, " Lâm Tích Lạc nhấc điện thoại trên bàn làm việc, đợi Lý Tư Phàm đáp lời, hắn liền chỉ thị, "Tiểu Phàm, đem tư liệu có liên quan đến Du Thiếu Kỳ đến văn phòng tôi."
Để điện thoại xuống, Lâm Tích Lạc nhìn ngồi ở chính mình đối diện vẻ mặt kinh ngạc đạo sư, thản nhiên nói rằng, "Lão sư, tư liệu tức khắc sẽ đưa đến, thỉnh kiên nhẫn chờ đợi."
Trong nháy mắt, Lý Tư Phàm gõ cửa, sau đó cầm túi tài liệu đi vào, "Chủ tịch, đây là tư liệu ngài cần."
Lâm Tích Lạc tiếp nhận tư liệu, ý bảo đối phương có thể rời đi, đợi Lý Tư Phàm đi rồi, hắn đứng dậy đem tư liệu đưa cho Trịnh Huân Minh, "Lão sư, ở trong này ghi chép rất kỹ càng tỉ mỉ việc Du Thiếu Kỳ cùng Trịnh Dục Phong liên hợp với Cố Hiển mưu bày kế khiến Lâm thị sụp đổ. "
Trịnh Huân Minh mở tư liệu, cẩn thận lật xem, mới không đến hai trang, ông ngay cả nhìn cũng không nhìn nổi nữa.
Khép lại tư liệu, sắc mặt Trịnh Huân Minh hết sức khó coi, ông không ngừng lắc đầu, buồn bực nói, "Thiếu Kỳ như thế nào lại biến thành như vậy? Mệt cho ta còn ký thác kì vọng lên hắn cao như vậy, muốn cho hắn nối nghiệp mình, vậy mà hắn lại muốn dựa vào thân phận của mình liên thủ với người khác làm ra những chuyện này, ta thật sự là nhìn lầm người rồi. Nhưng mà, Tích Lạc, chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn yêu một người không nên yêu, vậy thì chuyện này cũng đâu can hệ gì tới em? "
"Lão sư, vấn đề này ngài vẫn là nên đến hỏi bản thân Du Thiếu Kỳ, trong chuyện này em cũng chỉ là người bị hại. "
Trịnh Huân Minh có chút nửa tin nửa ngờ, "Thầy biết rồi, " do dự một chút, ông mở miệng hỏi, "Tích Lạc, Thiếu Kỳ hắn... Thật sự đã làm nhiều chuyện sai như vậy? Có thể hay không là có người cố ý lập bẫy hãm hại nó?"
Lâm Tích Lạc nhíu mày, "Lão sư, vậy là thầy không tin em? Chẳng lẽ thầy cho rằng việc này đều là do em thiết kế để hãm hại Du Thiếu Kỳ? Làm như vậy đối với em có lợi gì?" Dừng một chút, hắn chỉ vào tài liệu trong tay Trịnh Huân Minh, rành mạch nói, "Hắn là người vướng đến rất nhiều án kiện kinh tế, mỗi một án kiện đều ước chừng khiến hắn mọt gông trong tù 10-20 năm, nhưng em đã vì tình nghĩa sư huynh đệ cùng mặt mũi của thầy bỏ qua chuyện cũ cho hắn, thầy còn ở đây nghi ngờ em lập bẫy hắn. Lão sư, thầy không cần bởi vì nhất thời mềm lòng, không đành lòng nhìn hắn chịu cảnh tù tội cùng với cảnh cha mẹ hắn thương tâm muốn chết mà bị chữ " tình " che mắt. "
Trịnh Huân Minh gật gật đầu, "Tích Lạc, em nói rất đúng, nếu như thật sự nó đã làm ra những chuyện tày đình như vậy, thì nó phải chịu trừng phạt, thời gian không còn sớm, thầy về đây. "
Ngoài cửa phòng chủ tịch vô ý phát ra thanh âm trầm đục rất nhỏ.
Lâm Tích Lạc cảnh giác hỏi, "Ai?"
Ngay thềm năm mới, TV đều đưa tin, nhằm đem chuyện này nói rõ chân tướng.
Một vài tờ báo vì thu hút thị hiếu, còn cố ý đem nội dung viết đến đặc biệt hư cấu, nào là " Thù mới hận cũ, thiên kim Cố gia liên hợp với tình nhân để cứu vãn tình yêu của mình với Lâm tổng, dùng cái chết để đe doạ ", nào là " Lâm tổng bất luân chi luyến, dẫn đến ba nam một nữ tranh giành tình nhân, nhân tiện trình diễn một màn huyết tinh ".
Tuy rằng truyền thông đưa tin cũng đều có ý sao tác, nhưng đa số mọi người đều hiểu rõ chân tướng đằng sau. Từ khi Cố thị sụp đổ tới nay, Lâm Tích Lạc hủy hôn với Cố Hân Di, Cố Hân Di bởi vì oán hận, muốn trả thù Lâm Tích Lạc mà liên hợp với đối thủ của hắn, giết hắn để giải trừ thống hận.
Chính là, mọi người đối với thân phận của vị liên thủ với Cố Hân Di cảm thấy vô cùn bất ngờ, bởi khi họ nhìn thấy tên của Du Thiếu Kì, đều lộ ra biểu tình khó có thể tin được.
Theo tin tức lần này đưa ra, Du Thiếu Kì được nhận định là người khởi xưởng bắt cóc.
Cố Hân Di làm như vậy cũng chỉ bởi cô ta quá hận Lâm Tích Lạc. Nhưng Du Thiếu Kì là người mà giới nghệ thuật kí thác kì vọng rất cao, lại ngay ở lúc bản thân có tiền đồ sáng lạn, lại bày ra vụ bắt cóc này.
Mà cho tới nay, giáo sư trong giới âm nhạc có kì vọng với y nhất, cùng cha mẹ y đều là một loại tâm tình. Bọn họ trăm triệu lần đều không nghĩ tới, học sinh mình nhiều năm bồi dưỡng ra, con trai của mình lại làm ra chuyện thiên lý bất dung như vậy.
Đương nhiên khi cha mẹ y biết được chuyện này, liền ngất đến bất tỉnh nhân sự, may mắn có người gọi cấp cứu mới chuyển nguy thành an. Nhìn thấy cha mẹ Du Thiếu Kì bởi vì chuyện của con trai mà nháy mắt già đi hơn chục tuổi, Trịnh Huân Minh trong lòng nóng như lửa đốt, ông không biết mình nên làm thế nào để cứu đứa học sinh ông yêu quý vì nhất thời nông nổi mà phạm sai lầm cả đời này.
Suy nghĩ rất lâu, trước mắt, người duy nhất có thể cứ được Du Thiếu Kì cũng chỉ có chủ tịch của Lâm thị, học sinh cũ của mình, hy vọng hắn có thể nể mặt mũi của ông, ở trước mặt cảnh sát thay Du Thiếu Kì nói lời hay, giảm án cho y.
Nghĩ đến đây, Trịnh Huân Minh bất chấp tất cả, đi vào Lâm thị.
Lâm Tích Lạc nhìn thấy Trịnh Huân Minh đến, có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn sớm đã dự đoán được mục đích đối phương tới đây, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh phân minh không có mỉm cười, "Lão sư, ngài đến rồi."
Trịnh Huân Minh ngồi bên trong văn phòng chủ tịch, hai mắt sáng ngời hữu thần nhừn lại thiếu vài phần cơ trí, " Tích Lạc, đã lâu không gặp, em vẫn như cũ, không thay đổi gì cả. "
Lâm Tích Lạc ánh mắt lạnh lùng, "Lão sư, ngài đến là vì Du Thiếu Kì cầu tình đúng không?"
Trịnh Huân Minh thấy học sinh của mình đi thẳng vào vấn đề, cũng không quanh co lòng vòng nữa, "Đúng vậy, thầy đúng là vì chuyện của nó mới đến. Tích Lạc, Thiếu Kỳ phạm sai lầm lớn như vậy, đáng lẽ thầy không nên đến thay nó cầu tình. Nhưng nó còn trẻ như vậy, con đường làm quan vừa mới bắt đầu, hơn nữa còn là nhân tài hiếm thấy trong giới âm nhạc, thầy không muốn nhìn thấy nó bởi vì nghĩ sai thì hỏng hết liền đánh mất đi tiền đồ của mình. Cha mẹ nó cũng rất đáng thương, nghe được chuyện này đều ngã bệnh, trong lúc hôn mê còn không ngừng gọi tên nó, thật sự khiến người khác không đành lòng, cho nên thầy mới mặt dày đến nhờ em giúp."
Âm sắc Lâm Tích Lạc ủ dột không chút độ ấm, "Lão sư, vậy ngài có biết hắn vì cái gì muốn làm như vậy không?"
Trịnh Huân Minh suy tư vài giây, sau đó lắc đầu, "Không biết, Thiếu Kì là người làm việc trầm ổn, tâm tư kín đáo, không giống như sẽ bởi vì nhất thời xúc động mà làm ra loại chuyện này."
Lâm Tích Lạc lạnh lùng nâng mi, bộ dáng muốn gây sự, "Nếu thầy cho rằng hắn là người tâm tư trầm ổn sẽ không làm ra chuyện như thế, vậy không phải thầy nên cảm thấy kì quái sao? Hắn vì cớ gì lại liên thủ với đối thủ của em, tiện đà còn liên thủ với Cố Hân Di bắt cóc em, thậm chí còn xúc phạm đến Tô Chính Lượng? "
Trong đôi mắt tang thương của Trịnh Huân Minh, hiện lên mấy mạt ngạc nhiên như bị điện giật chợt lóe qua, "Chẳng lẽ ngoại trừ chuyện này, nó còn làm chuyện khác xúc phạm tới em sao? Nó vì sao phải làm như vậy chứ?"
Lâm Tích Lạc u ám nói, "Bởi vì hắn yêu người không nên yêu, hắn vì để có được người kia, không tiếc thủ đoạn mà gây tổn hại đến Lâm thị, thậm chí còn muốn giết em, cho nên mới làm ra chuyện thiên địa bất dung này. "
Trịnh Huân Minh nghe Lâm Tích Lạc nặng nề nói, không thể tin mà liên tiếp lắc đầu, "Như thế nào... Làm sao có thể? Thiếu Kỳ sao có thể là người như vậy?"
"Lão sư, em biết thầy nhất định sẽ không tin, " Lâm Tích Lạc nhấc điện thoại trên bàn làm việc, đợi Lý Tư Phàm đáp lời, hắn liền chỉ thị, "Tiểu Phàm, đem tư liệu có liên quan đến Du Thiếu Kỳ đến văn phòng tôi."
Để điện thoại xuống, Lâm Tích Lạc nhìn ngồi ở chính mình đối diện vẻ mặt kinh ngạc đạo sư, thản nhiên nói rằng, "Lão sư, tư liệu tức khắc sẽ đưa đến, thỉnh kiên nhẫn chờ đợi."
Trong nháy mắt, Lý Tư Phàm gõ cửa, sau đó cầm túi tài liệu đi vào, "Chủ tịch, đây là tư liệu ngài cần."
Lâm Tích Lạc tiếp nhận tư liệu, ý bảo đối phương có thể rời đi, đợi Lý Tư Phàm đi rồi, hắn đứng dậy đem tư liệu đưa cho Trịnh Huân Minh, "Lão sư, ở trong này ghi chép rất kỹ càng tỉ mỉ việc Du Thiếu Kỳ cùng Trịnh Dục Phong liên hợp với Cố Hiển mưu bày kế khiến Lâm thị sụp đổ. "
Trịnh Huân Minh mở tư liệu, cẩn thận lật xem, mới không đến hai trang, ông ngay cả nhìn cũng không nhìn nổi nữa.
Khép lại tư liệu, sắc mặt Trịnh Huân Minh hết sức khó coi, ông không ngừng lắc đầu, buồn bực nói, "Thiếu Kỳ như thế nào lại biến thành như vậy? Mệt cho ta còn ký thác kì vọng lên hắn cao như vậy, muốn cho hắn nối nghiệp mình, vậy mà hắn lại muốn dựa vào thân phận của mình liên thủ với người khác làm ra những chuyện này, ta thật sự là nhìn lầm người rồi. Nhưng mà, Tích Lạc, chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn yêu một người không nên yêu, vậy thì chuyện này cũng đâu can hệ gì tới em? "
"Lão sư, vấn đề này ngài vẫn là nên đến hỏi bản thân Du Thiếu Kỳ, trong chuyện này em cũng chỉ là người bị hại. "
Trịnh Huân Minh có chút nửa tin nửa ngờ, "Thầy biết rồi, " do dự một chút, ông mở miệng hỏi, "Tích Lạc, Thiếu Kỳ hắn... Thật sự đã làm nhiều chuyện sai như vậy? Có thể hay không là có người cố ý lập bẫy hãm hại nó?"
Lâm Tích Lạc nhíu mày, "Lão sư, vậy là thầy không tin em? Chẳng lẽ thầy cho rằng việc này đều là do em thiết kế để hãm hại Du Thiếu Kỳ? Làm như vậy đối với em có lợi gì?" Dừng một chút, hắn chỉ vào tài liệu trong tay Trịnh Huân Minh, rành mạch nói, "Hắn là người vướng đến rất nhiều án kiện kinh tế, mỗi một án kiện đều ước chừng khiến hắn mọt gông trong tù 10-20 năm, nhưng em đã vì tình nghĩa sư huynh đệ cùng mặt mũi của thầy bỏ qua chuyện cũ cho hắn, thầy còn ở đây nghi ngờ em lập bẫy hắn. Lão sư, thầy không cần bởi vì nhất thời mềm lòng, không đành lòng nhìn hắn chịu cảnh tù tội cùng với cảnh cha mẹ hắn thương tâm muốn chết mà bị chữ " tình " che mắt. "
Trịnh Huân Minh gật gật đầu, "Tích Lạc, em nói rất đúng, nếu như thật sự nó đã làm ra những chuyện tày đình như vậy, thì nó phải chịu trừng phạt, thời gian không còn sớm, thầy về đây. "
Ngoài cửa phòng chủ tịch vô ý phát ra thanh âm trầm đục rất nhỏ.
Lâm Tích Lạc cảnh giác hỏi, "Ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất