Xin Lỗi, Ngủ Sai Người

Chương 2

Trước Sau
Cố Duy Thâm đang nhìn phía xa xôi nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân, xoay người nhìn lại thì thấy một nam sinh mặc quần áo giống em trai Cố Duy Sâm đang đi về phía anh. Từ góc độ của Cố Duy Thâm thì anh thấy không rõ gương mặt người đang tới, chỉ cảm thấy eo nhỏ chân dài, thon dài nhỏ bé mang theo hương vị trung gian giữa thiếu niên và thanh niên, bên trong nhẹ nhàng thoải mái lại có hương vị khác, ừ, thật sự rất hợp khẩu vị.

"Có việc?" Nhìn thấy đồng phục liền biết là bạn học của em trai mình, tuy rằng Cố Duy Thâm thèm nhỏ dãi cũng không tới trình độ lang sói, anh chỉ mang theo nghi hoặc hỏi một câu. Thấy cậu bước đi xiêu vẹo, trên người còn dán băng keo cá nhân, trên cánh tay cũng có vài vết trầy, Cố Duy Thâm đại khái biết cậu là ai. Vừa rồi khi nhóm bạn của em trai đến nơi, anh có đi gặp một chút, trong đó có một cậu bạn nói với anh là em trai anh Cố Duy Sâm đưa một cậu bạn bị thương do rớt xuống đường núi, xem ra chính là người trước mặt, hình như kêu là cái gì Thanh.

Có vài nhóc khi nói tới cậu đều là bộ dáng người lớn nói về đứa nhỏ nhà mình, kiêu ngạo nói cho anh biết cậu tuổi tác nhỏ nhất, có thành tích xuất sắc nhất lại ôm rất nhiều các loại học bổng nhưng thường hay mơ mơ màng màng phạm các lỗi rất xuẩn manh, rất tham ăn cùng với các khuyết điểm nho nhỏ...

"Cố Duy Thâm, Thâm, Thâm..."

"Tôi thích cậu, rất thích cậu."

Cố Duy Thâm rất hứng thú nhìn Phương Duyệt Thanh, không nghĩ tới lại nghe được lời thổ lộ của cậu đối với mình, điều này làm cho anh không khỏi nheo mắt lại rồi bước lên phía trước một bước muốn tự tay mình nâng lên gương mặt đang đỏ hồng cả cổ của cái người đang cúi đầu trước mặt nhưng không ngờ cậu trực tiếp bắt được quần áo trước ngực anh, giống như đà điểu muốn chui vào trong lòng anh làm khoảng cách của hai người lập tức dán lại rất gần.

"Thật sự?" Cố Duy Thâm nắm cằm Phương Duyệt Thanh nâng mặt cậu lên, nhìn gương mặt đỏ ửng cùng với đôi mắt óng ánh run rẩy tựa như ánh sao hỏi một câu, đồng thời anh cũng ngửi được một cỗ nhàn nhạt mùi rượu.

"Thật sự, thật sự, cậu không cần chán ghét tôi...Tôi thật sự thích cậu, vẫn luôn...thích cậu, chỉ là tôi, không dám nói... Đúng, thực xin lỗi, nếu như cậu thấy phản cảm, tôi..." Phương Duyệt Thanh chỉ nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thăm thẳm mang theo lãnh đạm cùng cậu đối mặt lập tức như rơi vào hầm băng, giọng cũng phát run. Cậu cảm thấy lần này xong rồi, hết thảy đều xong rồi, ngay cả việc chỉ yên lặng ở bên cạnh người mình thích với tư cách làm bạn bè bình thường cũng không thể...

Nếu lúc này Phương Duyệt Thanh tỉnh táo, không có chỉ nhìn đôi mắt Cố Duy Thâm, không khẩn trương cũng không run rẩy, đôi mắt có thể nhìn rõ ràng thì khẳng định sẽ nhận ra người này không phải là Cố Duy Sâm. Tuy rằng lớn lên rất giống Cố Duy Sâm nhưng khuôn mặt lại thiên hướng lạnh lùng, đường nét càng khắc sâu, khí chất nội liễm cùng trầm ổn, không như Cố Duy Sâm tỏa ra ánh hào quang như mặt trời.

Cố Duy Thâm thấy rõ dáng vẻ của Phương Duyệt Thanh, không nhịn được khóe miệng nhếch lên, nhóc con này anh đã gặp qua rồi...

Anh từng rất nhiều lần nghe qua đủ loại mang theo mục đích thổ lộ, đối với lời thổ lộ thình lình xảy ra như vậy vốn là có chút phiền chán, cũng sẽ không tin Phương Duyệt Thanh thích anh. Dù sao bọn họ gần như không gặp qua nhau, cũng chỉ có một ngày khi Cố Duy Sâm khai giảng, anh đưa Cố Duy Sâm đi học gặp qua một lần, về sau anh chỉ là mang theo sự thưởng thức xa xa nhìn cậu vài lần, chỉ tầng này quan hệ mà thôi.

Bất quá nhìn Phương Duyệt Thanh phát run trong mắt thế nhưng tràn ra nước mắt, cậu hốt hoảng, cậu khẩn cầu, cậu khẩn trương đều rất chân thật, tuyệt không phải giả dối, điểm này Cố Duy Thâm vẫn có thể nhìn ra được. Điều này làm cho anh không khỏi hoài nghi, hay là nhóc con nhát gan này ở dưới tình huống anh không hay biết gì thầm thương trộm nhớ anh?

"Chuyện khi nào?" Cố Duy Thâm vươn ngón trỏ lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt Phương Duyệt Thanh rơi xuống.



"Năm nhất, lúc khai giảng, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi, tôi liền thích cậu... Cố, Cố, Duy Thâm, Thâm...Tôi, tôi thật sự thích cậu, rất thích..." Phương Duyệt Thanh nghe được ngữ khí mang theo giọng điệu hờ hững và thanh âm có chút xa lạ tâm liền hoảng hốt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi rất giống Cố Duy Sâm của Cố Duy Thâm, cậu cắn cắn môi. Trong giấc mộng biết bao nhiêu lần muốn hôn vào đôi môi hắn*, hiện đôi môi ấy đang ở trước mặt lại ở khoảng cách tối thân mật như vậy, hôn một chút không biết có sao không? Dù sao mặt mũi đều ném đi hết rồi vậy mà có vẻ như hắn một chút kích động cũng không có, cảm giác thực bình thản thực lạnh nhạt, đúng vậy, một tên thẳng nam đột nhiên nhận được lời tỏ tình của một tên đồng tính, trong lòng chắc là dị ứng đi...

(*"Hắn" ở đây chỉ Cố Duy Sâm trong suy nghĩ của Phương Duyệt Thanh.)

"Nhất kiến chung tình à?" Khóe miệng Cố Duy Thâm nhếch lên một độ cong, nhìn biểu tình của Phương Duyệt Thanh thì lúc này anh đã tin chính là vào cái ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau đó. Trong lòng Cố Duy Thâm cảm thấy có chút là lạ, anh nghĩ anh đã là người gần ba mươi tuổi đầu, sớm đã qua độ tuổi yêu đương kích động thời thiếu niên thế nhưng lại nhận được lời tỏ tình ngây thơ chân thành tha thiết như vậy, vừa biết được bị người ta yên lặng thích bốn năm hơn nữa còn là người nhìn vừa thuận mắt vừa ý lại có hảo cảm làm cho một khoả tim già như anh làm sao có thể chịu nổi đây?. Được copy tại ++ ТRUМ TRUYEЛ.V N ++

Xưa nay anh là người bình tĩnh cũng nhất thời sững sờ, không biết nên đối mặt như thế nào với đứa trẻ vừa nhiệt tình lại vừa mềm mại như vậy.

Cố Duy Thâm còn chưa có động tác gì thì trên môi lại cảm nhận một trận ấm áp ướt át mềm nhuyễn, động tác trúc trắc làm răng nanh đụng vào môi anh có điểm đau đớn.

Phương Duyệt Thanh đã triệt để mặc kệ mọi thứ, nhìn khóe miệng Cố Duy Thâm nhếch lên, cậu đã từng vô số lần tưởng tượng đến kết quả xấu nhất, Cố Duy Sâm đối với cậu trào phúng cười nhạt! Trước khi triệt để bị phỉ nhổ thì hôn một cái trước xem như kỷ niệm đi, dù sao thì bạn bè cũng không thể làm nữa rồi mà. Trong lòng Phương Duyệt Thanh điên cuồng rơi lệ, nhắm hai mắt hôn lên môi Cố Duy Thâm, đưa tay ôm lấy cái eo thon gầy hữu lực cùng anh dính sát vào nhau, có chút vội vàng "gặm" môi Cố Duy Thâm, sau đó lại hoang mang rối loạn buông anh ra muốn chạy trốn, cổ tay lại bị Cố Duy Thâm bắt lấy dùng lực một cái mạnh mẽ đem cậu kéo trở lại, đôi môi vừa mới tách ra lại lần nữa dán vào.

Cố Duy Thâm chưa bao giờ biết kiểu hôn trúc trắc như vậy thế mà so với kiểu hôn tràn ngập kỹ xảo khiêu khích càng khiến cho anh động lòng, tuy chỉ là một cái hôn nhưng hảo cảm của anh đối với Phương Duyệt Thanh lại tăng thêm vài lần...

Lại lần nữa hôn nhau, lần này là Cố Duy Thâm làm chủ, tay anh ôm lấy phía sau eo Phương Duyệt Thanh rồi cúi đầu ngậm lấy đôi môi cậu ôn nhu hấp duẫn cọ xát, đem cảm giác lấp lửng vừa rồi bị Phương Duyệt Thanh hôn nửa vời hoàn toàn phóng thích.

Không giống với nụ hôn ngây ngô của Phương Duyệt Thanh, nụ hôn của Cố Duy Thâm vừa mạnh mẽ vừa kỹ xảo, đầu lưỡi của anh ở trong môi răng Phương Duyệt Thanh quyến rũ đầu lưỡi của cậu cùng nhau dây dưa, chỉ mấy lần thôi đã làm cho Phương Duyệt Thanh ngay cả sức lực run rẩy cũng không có, mềm oặt bám vào bả vai Cố Duy Thâm, tim đập như trống bỏi, cảm giác như sắp bị chết chìm.

Cố Duy Thâm hôn Phương Duyệt Thanh cảm giác cậu muốn trượt xuống, trên tay dùng sức đem người chặn ngang bế lên nhưng vẫn không có rời đi môi cậu như cũ, dưới chân cất bước rời khỏi sân thượng, dùng chân đá văng ra cửa phòng khép hờ của gian phòng ở phía sau sân thượng, đi vào rồi lại dùng chân đóng cửa lại.

Bị Cố Duy Thâm chủ động hôn làm cho trong đầu Phương Duyệt Thanh như muốn nổ tung, cậu chỉ có thể ngẩng đầu thừa nhận nụ hôn của anh, không biết bản thân mình đang mộng xuân hay là sự thật chỉ biết thời cơ không thể mất, một đi không trở lại nên cho dù có hô hấp khó khăn cũng đè nén không đẩy Cố Duy Thâm ra.

Cố Duy Thâm đè Phương Duyệt Thanh trên giường lớn ở trong phòng hôn một lát thì đột nhiên dừng lại, anh nhớ tới phòng ở này vốn là dùng để tĩnh tâm căn bản không có bôi trơn cũng không có bao cao su, lúc này tuy rằng anh đang sưng to khó chịu nhưng cũng không muốn cứ thế mà làm, dù sao không có bao cao su sẽ không vệ sinh huống chi nhóc con này vừa mới thổ lộ, bọn họ thậm chí còn chưa thật sự nói chuyện qua...

Cố Duy Thâm là người có tình thú nên cho dù là đối mặt với tiểu bạch dương* mang theo mục đích tự mình đưa tới cửa cũng sẽ tán gẫu trước, sau khi có không khí rồi mới nhập chủ đề, hiện giờ như vậy là đã mất chừng mực, nếu lại tiếp tục thật sự kỳ cục...

(*Tiểu bạch dương: dê con.)



Cố Duy Thâm nghĩ như vậy nên buông lỏng Phương Duyệt Thanh ra, anh đứng ở mép giường cúi đầu nhìn ánh mắt mê mang của cậu, biểu tình trên mặt còn mang theo tiếng khóc dục vọng, đôi môi bị anh hôn làm cho màu sắc giống như quả đào chín mọng hơi hơi mở ra thở hổn hển, lộ ra đầu lưỡi phấn nộn bên trong cùng với hai cái răng cửa nho nhỏ, nhìn qua vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.

Cố Duy Thâm liếm liếm môi, đôi mắt thâm trầm, thở dài một hơi đè xuống cỗ kích động nhưng lại không nghĩ tới vừa mới hoãn lại một chút thì tay Phương Duyệt Thanh liền run rẩy kéo rộng áo ra, bắt đầu cởi xuống dây lưng quần, vật nhỏ khéo léo bên trong phồng lên một độ cong làm Cố Duy Thâm cảm thấy yết hầu khô khốc khó nhịn.

"Cố, Duy, Thâm, Thâm, đừng bỏ đi, đừng, chán ghét tôi..." Thanh âm yếu ớt run run từ trong miệng Phương Duyệt Thanh phát ra, cậu bị Cố Duy Thâm hôn khiến cho trong lòng ngứa ngáy khó nhịn. Lúc Cố Duy Thâm rời đi đôi môi làm cậu vừa khổ sở vừa khó chịu giống như rất nhiều lần trong mộng tự cấp tự túc, cậu nghĩ chính mình phải động thủ tự giải quyết liền đi sờ tiểu Phương Duyệt Thanh, trong miệng cũng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

"Đáng chết!" Cố Duy Thâm nhìn Phương Duyệt Thanh như thế, cái bụng trắng nõn ở ngay trước mắt, eo thon liếc mắt một cái rõ mồn một, động tác thanh âm lại mê người như vậy, anh không khỏi thấp giọng nguyền rủa chính mình, nhắm mắt lại rồi lần nữa mở ra, ánh mắt vốn dĩ thanh lãnh giờ lại sâu hơn rất nhiều giống như ngọn lửa đang thiêu đốt, anh chậm rãi tháo hai cái nút thắt trên áo ra, cởi áo thun có cổ màu trắng ngắn tay sau đó vươn người hôn lên Phương Duyệt Thanh hơn nữa còn dùng tay của mình thay thế tay Phương Duyệt Thanh giúp cậu xoa nắn...

"A..." Cố Duy Thâm nhịn không được cười nhẹ, không đến một phút đồng hồ Phương Duyệt Thanh liền bắn, thân thể từ căng chặt đến giãn ra lại không tự chủ run rẩy đến ôm anh sợ anh rời đi, cảm giác vừa ỷ lại vừa đáng yêu của cậu làm tâm tình anh thật sung sướng, lửa nóng bên trong càng ngày càng dâng cao.

Cũng mặc kệ đồ vật không được đầy đủ, Cố Duy Thâm bế Phương Duyệt Thanh lên đi vào phòng tắm.

Bị lột sạch quần áo tẩy rửa sạch sẽ, miệng vết thương trên người Phương Duyệt Thanh truyền đến đau đớn nhưng cậu cũng không để ý. Cậu đã ôm ảo tưởng không biết bao lâu nên thân thể tham lam vuốt ve, xúc cảm này, độ co dãn này, hương vị dễ chịu này, cậu kích động muốn ngất đi rồi, cảm giác được bàn tay to kia như chuồn chuồn lướt nước dao động ở kẽ mông của cậu, cậu liền ôm Cố Duy Thâm bất mãn cọ xát.

"Cậu sẽ không, tôi dạy cho cậu, tôi đã xem qua video..." Phương Duyệt Thanh cúi đầu ôm Cố Duy Thâm ở trước ngực anh mơ hồ nói, dù sao giấc mộng ngủ cùng Cố Duy Sâm mộng đã bốn năm rồi, cậu tốt xấu gì cũng học tập được vài kỹ năng cơ bản để ở trong mơ không đến mức luống cuống tay chân làm trễ nãi thời cơ tốt. Dù gì nam thần Cố Duy Sâm nhà cậu "dương quang chính trực nội tâm thuần khiết", nơi nào giống như người đã xem qua GV chứ, vì thế cậu muốn ở thời khắc mấu chốt có chút tác dụng, không thể để rớt đài!

Xem qua video? Cố Duy Thâm nhịn không được ôm chặt Phương Duyệt Thanh, mổ một ngụm ở trên mặt cậu, tại sao nhóc con lại có thể đáng yêu như thế, rõ ràng trúc trắc vô cùng, hoàn toàn là bộ dáng lần đầu tiên...

Đây cũng là nguyên nhân khiến Cố Duy Thâm có chút do dự, Phương Duyệt Thanh sẽ phải chịu chút ít thương tổn vì cậu không phải như anh trong dĩ vãng đã từng trải qua "sương sớm" hay "tình một đêm" gì đó, nơi này có một khỏa tim nặng trĩu yêu thích anh bốn năm, xuất thân đứng đắn như một trang giấy trắng lại còn là một bé con cái gì cũng không hiểu cái gì cũng không biết...

Theo một ý nghĩa nào đó, Cố Duy Thâm là nghiêm túc nhưng người nào đó không theo lẽ thường, lung tung dùng này đó (ý nói mấy kỹ năng sờ mó trong GV) tồn trong óc cậu hỗn loạn thực tiễn ở trên người Cố Duy Thâm, tục ngữ nói "loạn quyền đánh chết lão sư phụ", Cố Duy Thâm bị cậu sờ sờ lộng lộng, một chút do dự đó không còn sót lại chút gì...

*"Loạn quyền đánh chết lão sư phụ": nghĩa là dù không theo hệ thống bài võ, đánh loạn cào cào cũng có thể đánh chết lão sư phụ.:))))

Hoàn chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau