Tương Lai Thú Thế Chi Đổ Thạch Sư
Chương 2
Edit + Beta: Méo
Lâm Phong không nói một câu chỉ dùng đôi mắt đen như mực nhìn người, thân thể này mặc dù đã 10 tuổi, nhưng do thiếu hụt dinh dưỡng trong thời gian dài, nhìn qua như mới 8 tuổi, gương mặt không to bằng một bàn tay, như vậy lại càng làm nổi bật đôi mắt to tròn đen bóng, tròng mắt Lâm Phong so với người bình thường to và đen hơn một chút, lúc này không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn Lâm Tố, miễn bàn khiến người ta có bao nhiêu sợ hãi, hiện tại còn là ban ngày ban mặt, nhìn thôi cũng đã khiến cả người Lâm Tố nổi da gà, vậy mới thấy ngày thường những chuyện trái lương tâm y cũng đã làm không ít.
Nụ cười dối trá trên mặt khó có thể duy trì, may là con trưởng Bang Đức có vị trí rất lớn trong lòng y, nếu không Lâm Tố chắc chắn đã nhịn không nổi mà chửi ầm lên.
"Phong, Phong nhi, con cứ nhìn mỗ phụ như vậy... Có chỗ nào không thoải mái sao? Nếu không con tiếp tục nằm đi, chờ lát nữa cơm chín, mỗ phụ lại tới gọi con?"
Lâm Phong âm thầm đánh giá tình huống hiện tại một chút, hắn mới tới, mặc dù có ký ức của tiểu hài tử, nhưng bên ngoài có dáng vẻ như thế nào, bản thân chưa có khái niệm rõ ràng, huống chi hiện giờ hắn lại mang bộ dạng này, cũng không thích hợp xé rách mặt* với Lâm Tố, chưa nói tới chuyện rời khỏi nhà Lâm Tố hắn có thể sống sót hay không, chính là sau khi rời khỏi chỗ này, hắn cũng không biết đi đâu, cho nên lúc này bất kể y là rồng hay rắn cũng phải xem xét, mặc dù biết vì sao Lâm Tố đột nhiên hư tình giả ý** với hắn, hắn cũng phải phối hợp, hiện tại quan trọng nhất vẫn là dưỡng tốt thân thể, còn lại tính sau.
* Xé rách mặt = Chưa muốn làm rõ, đoạn tuyệt mối quan hệ
** Hư tình giả ý = Tình cảm giả dối, lừa gạt.
Vì thế Lâm Phong rũ mắt khôi phục lại bộ dáng cải thìa* rụt rè lúc trước: "Vậy, vậy mỗ phụ nhất định không được quên gọi con."
* Bộ dáng cải thìa = Nhỏ bé, nhút nhát, rụt rè.
Nói xong còn không quên cẩn thận liếc mắt nhìn Lâm Tố, thấy y đang nhìn hắn lại cúi đầu rất nhanh, bộ dáng rất sợ sệt.
Nụ cười trên mặt Lâm Tố cứng lại một chút, nhưng rất nhanh đã biến mất: "Phong nhi yên tâm đi, mỗ phụ quên ai cũng không có khả năng quên con."
Nói thì dễ nghe nhưng khi xoay người, ở nơi Lâm Phong không nhìn thấy, Lâm Tố đã sớm hận muốn chết, ăn ăn, cái loại này lúc nào rồi còn không quên ăn, tại sao không ngã chết đi, nhưng không sao, tới tối ăn cơm nghẹn chết mới tốt!
Lâm Phong không biết Lâm Tố đang thầm nguyền rủa hắn, cho dù biết cũng chỉ là cảm thán một tiếng, nguyên chủ đúng là đã rơi xuống bẫy rập mà chết, bất quá nếu ông trời đã để hắn tới thế chỗ đứa nhỏ này, hơn nửa là cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương, đến chết cũng phải kéo Lâm Tố theo, để người ta thấy mỗ phụ Lâm Tố này làm người có bao nhiêu xấu xa.
Vốn tưởng rằng Lâm Tố nói sẽ gọi hắn ăn cơm chỉ là nói cho có lệ, lại không nghĩ tới, buổi chiều y thật sự để anh thứ hai của hắn tới gọi xuống ăn cơm.
Đúng, ngoại trừ con cả Bang Đức, Lâm Tố còn một đứa con trai nữa tên San Sát, cũng như Lâm Phong đều là giống cái, chỉ lớn hơn Lâm Phong một tuổi, trường kỳ uống canh suông nước nhạt, nên nhìn qua không có phúc khí, lúc tới gọi hắn, thanh âm cũng yếu ớt nhỏ bé, nếu thính lực của Lâm Phong không tốt, chắc chắn sẽ không nghe thấy, nếu không phải ngày hôm qua trong lúc hắn nửa tỉnh nửa mê bị tiếng thét chói tai kia dọa hoảng, chỉ sợ đã tin người này và hắn đều là bộ dáng cải thìa, nhưng theo ký ức của tiểu hài tử, tên này chính là một đóa bạch liên* thịnh thế.
* Bạch liên hoa (Hoa sen trắng) = Cụm từ chỉ các cô gái ngây thơ trong sáng sống như thánh mẫu, luôn tự cho mình là vô tội với mơ ước hậu vị. Thực ra cụm từ này có ý châm biếm, chỉ những cô gái bề ngoài ngây thơ thánh thiện nhưng bản chất rất xảo quyệt thâm độc. (Ở đây thì là các cậu nam.)
"Anh hai*, hiện tại đầu em vẫn còn rất choáng váng, anh có thể bưng lên giúp em không?" Nếu từ già đến trẻ trong cái nhà này đều có một thân diễn kịch điêu luyện, vậy hắn cũng đơn giản phối hợp diễn cùng một chút đi.
* Anh hai = nhị ca (không phải anh hai như một bộ phận gia đình vẫn gọi nha)
"Được, được." San Sát nhỏ giọng trả lời sau đó xoay người trở về nói với Lâm Tố.
Lâm Tố thấy con mình đi ra, liền nhìn về phía sau y: "Sao lại không thấy nó đi ra?"
"Nó nói thân thể không thoải mái, muốn ăn trên giường, còn, còn muốn con bưng lên cho nó." San Sát vẫn là bộ dáng sợ hãi, nói xong còn không quên liếc nhìn Bang Đức đã ngồi vào bàn cơm một cái.
Quả nhiên, Bang Đức vừa nghe thấy lời này, lập tức ném bát đũa xuống: "Tao thấy nó chán sống rồi, tao giết chết nó!"
Nói xong muốn đứng lên, nhưng bàn ăn nhà y thấp bởi vậy băng ghế y ngồi cũng rất thấp, thân hình y lại béo, cố gắng hơn nửa ngày cũng chưa đứng lên được, tuy Bang Đức là giống đực, thế mà trong nhà có đồ gì ngon cũng nhường cho y ăn, đôi khi Lâm Tố còn cho một mình y ăn một tiểu táo*, bằng không với điều kiện sinh hoạt của nhà bọn họ, cũng không thể nuôi Bang Đức béo như vậy, nhưng Bang Đức thật sự là một tên ngu ngốc, nếu không phải trời sinh đã may mắn là giống đực, sau này bất kể thế nào cũng là chỗ dựa của Lâm Tố, nên đương nhiên Lâm Tố phải đặt mọi chuyện của y lên trước tiên.
* Một tiểu táo = Tiêu chuẩn ăn cao nhất trong tập thể.
"Được rồi, con nói ít đi một chút, việc này không phải do con gây ra, lại nói đang yên đang lành tự nhiên động vào nó làm gì, cầm bát lên cho ba, ba bưng cơm lên cho nó." Trong nhà đều là một đám ngu xuẩn, thành sự không đủ bại sự có thừa.
Méo: xưng hô: mỗ phụ = ba; thú nhân = cha nha
Lâm Phong nhìn Lâm Tố cầm một bát cơm tới đây: "Phong nhi, nhân lúc vẫn còn nóng mau ăn đi, đúng lúc hôm nay trong nhà mua thịt, ăn nhiều một chút bồi bổ lại sẽ nhanh khỏe."
Lâm Phong học bộ dáng San Sát cẩn thận tiếp nhận, còn không quên nói một câu: "Cám ơn mỗ phụ."
Trong bát quả thực có hai miếng thịt, bất quá phía dưới đều là rau xanh, thực sự không có ít chất dinh dưỡng nào, như vậy còn bồi bổ cái gì, hai miếng này là thịt rồng hay sao?
Tuy trong lòng ghét bỏ, nhưng Lâm Phong cũng không để cái bụng chịu tội, huống chi hắn biết chỉ hai miếng thịt như vậy, cũng đã khiến Lâm Tố đau lòng kinh khủng, cho nên có nhỏ hơn nữa hắn cũng sẽ không khách khí.
Lâm Tố thấy hắn vừa nhận bát đã cúi đầu ăn, không chút ý tứ từ chối, nhất thời trong mắt trào ra một cỗ chán ghét, nếu không phải lúc trước thấy thân phận người nọ cao quý, sau này thế nào cũng có thể dựa dẫm một chút, lại không ngờ qua nhiều năm như vậy, đến giờ vẫn không có chút tin tức nào, còn không biết sống chết ra sao, chỉ là nếu còn sống, tại sao nhiều năm rồi cũng không tới liếc mắt nhìn một cái, nếu đã chết, Lâm Tố híp mắt, vậy đừng trách y không khách khí, nuôi không ngần ấy năm, coi như y đã tận tình tận nghĩa.
Đồ ăn Lâm Tố làm thật sự không thể tính là ngon, thậm chí còn có chút thô ráp, hai miếng thịt kia cũng không biết là thịt gì, giống như cao su, vừa dai vừa cứng, lại còn mặn chát, về phần rau xanh vẫn còn rễ, cũng không biết là rau dại lấy ở đâu, trong cơm cũng còn sạn, ăn vào kêu rồm rộp, may mà hàm răng của cơ thể này vẫn còn dùng được, bằng không một bữa cơm này không biết rụng bao nhiêu cái răng.
Từ bữa cơm này, Lâm Phong cũng nhìn ra tình huống trong nhà họ Lâm, những ký ức của tiểu hài tử này là thật, già trẻ trong nhà này đều dựa vào Lâm Phong làm việc kiếm tiền sống qua ngày.
Nhắc tới mấy người trong nhà Lâm Tố, Bang Đức là con cả bị nuôi phì không nói, ngày thường càng giống địa chủ hết ăn lại nằm, được, y là giống đực không nói làm gì, nhưng San Sát cũng không cần ra ngoài làm việc, vì cái gì, theo lời Lâm Tố nói, bình thường trong nhà cũng có rất nhiều việc, San Sát lại là loại tính tình nhát gan bị đánh một gậy cũng không dám phản kháng, cho nên để San Sát ở nhà hỗ trợ, vì thế chỉ có Lâm Phong nhỏ nhất đi ra ngoài làm việc.
Mà ở quặng mỏ, với độ tuổi này của Lâm Phong việc duy nhất hắn có thể làm là vào trong quặng mỏ nhặt nguyên thạch, với thân hình như củ cải đỏ* của hắn, có thể nhặt được bao nhiêu, may là tiền lương ở quặng mỏ coi như cao, đôi khi nhặt được nguyên thạch có thể giải ra liêu tử** tốt, hắn cũng có thể nhận thêm một ít tiền thưởng, miễn cưỡng đủ để một nhà họ Lâm sinh sống, dù như vậy, cuộc sống vẫn rất khó khăn, nhưng một nhà Lâm Tố vẫn có thể chịu được, Lâm Phong quả thực cũng bái phục.
* Củ cải đỏ = nhỏ bé
** Liêu tử = phỉ thúy bên trong nguyên thạch
Bất quá khi nhìn thấy thân thể to mọng kia của Bang Đức, Lâm Phong nghĩ thầm, chút tiền lương hài tử này đem về, còn có thể nuôi người béo đến như vậy?
Chẳng lẽ Bang Đức này chính là thể chất uống nước lạnh cũng có thể béo trong truyền thuyết?
P/s: Thống nhất để danh xưng của mấy nhân vật phụ là "y" hết nha. Nên từ chương sau có đọc mà thấy nhiều y quá thì cũng đừng hỏi tại sao nhé.
Lâm Phong không nói một câu chỉ dùng đôi mắt đen như mực nhìn người, thân thể này mặc dù đã 10 tuổi, nhưng do thiếu hụt dinh dưỡng trong thời gian dài, nhìn qua như mới 8 tuổi, gương mặt không to bằng một bàn tay, như vậy lại càng làm nổi bật đôi mắt to tròn đen bóng, tròng mắt Lâm Phong so với người bình thường to và đen hơn một chút, lúc này không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn Lâm Tố, miễn bàn khiến người ta có bao nhiêu sợ hãi, hiện tại còn là ban ngày ban mặt, nhìn thôi cũng đã khiến cả người Lâm Tố nổi da gà, vậy mới thấy ngày thường những chuyện trái lương tâm y cũng đã làm không ít.
Nụ cười dối trá trên mặt khó có thể duy trì, may là con trưởng Bang Đức có vị trí rất lớn trong lòng y, nếu không Lâm Tố chắc chắn đã nhịn không nổi mà chửi ầm lên.
"Phong, Phong nhi, con cứ nhìn mỗ phụ như vậy... Có chỗ nào không thoải mái sao? Nếu không con tiếp tục nằm đi, chờ lát nữa cơm chín, mỗ phụ lại tới gọi con?"
Lâm Phong âm thầm đánh giá tình huống hiện tại một chút, hắn mới tới, mặc dù có ký ức của tiểu hài tử, nhưng bên ngoài có dáng vẻ như thế nào, bản thân chưa có khái niệm rõ ràng, huống chi hiện giờ hắn lại mang bộ dạng này, cũng không thích hợp xé rách mặt* với Lâm Tố, chưa nói tới chuyện rời khỏi nhà Lâm Tố hắn có thể sống sót hay không, chính là sau khi rời khỏi chỗ này, hắn cũng không biết đi đâu, cho nên lúc này bất kể y là rồng hay rắn cũng phải xem xét, mặc dù biết vì sao Lâm Tố đột nhiên hư tình giả ý** với hắn, hắn cũng phải phối hợp, hiện tại quan trọng nhất vẫn là dưỡng tốt thân thể, còn lại tính sau.
* Xé rách mặt = Chưa muốn làm rõ, đoạn tuyệt mối quan hệ
** Hư tình giả ý = Tình cảm giả dối, lừa gạt.
Vì thế Lâm Phong rũ mắt khôi phục lại bộ dáng cải thìa* rụt rè lúc trước: "Vậy, vậy mỗ phụ nhất định không được quên gọi con."
* Bộ dáng cải thìa = Nhỏ bé, nhút nhát, rụt rè.
Nói xong còn không quên cẩn thận liếc mắt nhìn Lâm Tố, thấy y đang nhìn hắn lại cúi đầu rất nhanh, bộ dáng rất sợ sệt.
Nụ cười trên mặt Lâm Tố cứng lại một chút, nhưng rất nhanh đã biến mất: "Phong nhi yên tâm đi, mỗ phụ quên ai cũng không có khả năng quên con."
Nói thì dễ nghe nhưng khi xoay người, ở nơi Lâm Phong không nhìn thấy, Lâm Tố đã sớm hận muốn chết, ăn ăn, cái loại này lúc nào rồi còn không quên ăn, tại sao không ngã chết đi, nhưng không sao, tới tối ăn cơm nghẹn chết mới tốt!
Lâm Phong không biết Lâm Tố đang thầm nguyền rủa hắn, cho dù biết cũng chỉ là cảm thán một tiếng, nguyên chủ đúng là đã rơi xuống bẫy rập mà chết, bất quá nếu ông trời đã để hắn tới thế chỗ đứa nhỏ này, hơn nửa là cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương, đến chết cũng phải kéo Lâm Tố theo, để người ta thấy mỗ phụ Lâm Tố này làm người có bao nhiêu xấu xa.
Vốn tưởng rằng Lâm Tố nói sẽ gọi hắn ăn cơm chỉ là nói cho có lệ, lại không nghĩ tới, buổi chiều y thật sự để anh thứ hai của hắn tới gọi xuống ăn cơm.
Đúng, ngoại trừ con cả Bang Đức, Lâm Tố còn một đứa con trai nữa tên San Sát, cũng như Lâm Phong đều là giống cái, chỉ lớn hơn Lâm Phong một tuổi, trường kỳ uống canh suông nước nhạt, nên nhìn qua không có phúc khí, lúc tới gọi hắn, thanh âm cũng yếu ớt nhỏ bé, nếu thính lực của Lâm Phong không tốt, chắc chắn sẽ không nghe thấy, nếu không phải ngày hôm qua trong lúc hắn nửa tỉnh nửa mê bị tiếng thét chói tai kia dọa hoảng, chỉ sợ đã tin người này và hắn đều là bộ dáng cải thìa, nhưng theo ký ức của tiểu hài tử, tên này chính là một đóa bạch liên* thịnh thế.
* Bạch liên hoa (Hoa sen trắng) = Cụm từ chỉ các cô gái ngây thơ trong sáng sống như thánh mẫu, luôn tự cho mình là vô tội với mơ ước hậu vị. Thực ra cụm từ này có ý châm biếm, chỉ những cô gái bề ngoài ngây thơ thánh thiện nhưng bản chất rất xảo quyệt thâm độc. (Ở đây thì là các cậu nam.)
"Anh hai*, hiện tại đầu em vẫn còn rất choáng váng, anh có thể bưng lên giúp em không?" Nếu từ già đến trẻ trong cái nhà này đều có một thân diễn kịch điêu luyện, vậy hắn cũng đơn giản phối hợp diễn cùng một chút đi.
* Anh hai = nhị ca (không phải anh hai như một bộ phận gia đình vẫn gọi nha)
"Được, được." San Sát nhỏ giọng trả lời sau đó xoay người trở về nói với Lâm Tố.
Lâm Tố thấy con mình đi ra, liền nhìn về phía sau y: "Sao lại không thấy nó đi ra?"
"Nó nói thân thể không thoải mái, muốn ăn trên giường, còn, còn muốn con bưng lên cho nó." San Sát vẫn là bộ dáng sợ hãi, nói xong còn không quên liếc nhìn Bang Đức đã ngồi vào bàn cơm một cái.
Quả nhiên, Bang Đức vừa nghe thấy lời này, lập tức ném bát đũa xuống: "Tao thấy nó chán sống rồi, tao giết chết nó!"
Nói xong muốn đứng lên, nhưng bàn ăn nhà y thấp bởi vậy băng ghế y ngồi cũng rất thấp, thân hình y lại béo, cố gắng hơn nửa ngày cũng chưa đứng lên được, tuy Bang Đức là giống đực, thế mà trong nhà có đồ gì ngon cũng nhường cho y ăn, đôi khi Lâm Tố còn cho một mình y ăn một tiểu táo*, bằng không với điều kiện sinh hoạt của nhà bọn họ, cũng không thể nuôi Bang Đức béo như vậy, nhưng Bang Đức thật sự là một tên ngu ngốc, nếu không phải trời sinh đã may mắn là giống đực, sau này bất kể thế nào cũng là chỗ dựa của Lâm Tố, nên đương nhiên Lâm Tố phải đặt mọi chuyện của y lên trước tiên.
* Một tiểu táo = Tiêu chuẩn ăn cao nhất trong tập thể.
"Được rồi, con nói ít đi một chút, việc này không phải do con gây ra, lại nói đang yên đang lành tự nhiên động vào nó làm gì, cầm bát lên cho ba, ba bưng cơm lên cho nó." Trong nhà đều là một đám ngu xuẩn, thành sự không đủ bại sự có thừa.
Méo: xưng hô: mỗ phụ = ba; thú nhân = cha nha
Lâm Phong nhìn Lâm Tố cầm một bát cơm tới đây: "Phong nhi, nhân lúc vẫn còn nóng mau ăn đi, đúng lúc hôm nay trong nhà mua thịt, ăn nhiều một chút bồi bổ lại sẽ nhanh khỏe."
Lâm Phong học bộ dáng San Sát cẩn thận tiếp nhận, còn không quên nói một câu: "Cám ơn mỗ phụ."
Trong bát quả thực có hai miếng thịt, bất quá phía dưới đều là rau xanh, thực sự không có ít chất dinh dưỡng nào, như vậy còn bồi bổ cái gì, hai miếng này là thịt rồng hay sao?
Tuy trong lòng ghét bỏ, nhưng Lâm Phong cũng không để cái bụng chịu tội, huống chi hắn biết chỉ hai miếng thịt như vậy, cũng đã khiến Lâm Tố đau lòng kinh khủng, cho nên có nhỏ hơn nữa hắn cũng sẽ không khách khí.
Lâm Tố thấy hắn vừa nhận bát đã cúi đầu ăn, không chút ý tứ từ chối, nhất thời trong mắt trào ra một cỗ chán ghét, nếu không phải lúc trước thấy thân phận người nọ cao quý, sau này thế nào cũng có thể dựa dẫm một chút, lại không ngờ qua nhiều năm như vậy, đến giờ vẫn không có chút tin tức nào, còn không biết sống chết ra sao, chỉ là nếu còn sống, tại sao nhiều năm rồi cũng không tới liếc mắt nhìn một cái, nếu đã chết, Lâm Tố híp mắt, vậy đừng trách y không khách khí, nuôi không ngần ấy năm, coi như y đã tận tình tận nghĩa.
Đồ ăn Lâm Tố làm thật sự không thể tính là ngon, thậm chí còn có chút thô ráp, hai miếng thịt kia cũng không biết là thịt gì, giống như cao su, vừa dai vừa cứng, lại còn mặn chát, về phần rau xanh vẫn còn rễ, cũng không biết là rau dại lấy ở đâu, trong cơm cũng còn sạn, ăn vào kêu rồm rộp, may mà hàm răng của cơ thể này vẫn còn dùng được, bằng không một bữa cơm này không biết rụng bao nhiêu cái răng.
Từ bữa cơm này, Lâm Phong cũng nhìn ra tình huống trong nhà họ Lâm, những ký ức của tiểu hài tử này là thật, già trẻ trong nhà này đều dựa vào Lâm Phong làm việc kiếm tiền sống qua ngày.
Nhắc tới mấy người trong nhà Lâm Tố, Bang Đức là con cả bị nuôi phì không nói, ngày thường càng giống địa chủ hết ăn lại nằm, được, y là giống đực không nói làm gì, nhưng San Sát cũng không cần ra ngoài làm việc, vì cái gì, theo lời Lâm Tố nói, bình thường trong nhà cũng có rất nhiều việc, San Sát lại là loại tính tình nhát gan bị đánh một gậy cũng không dám phản kháng, cho nên để San Sát ở nhà hỗ trợ, vì thế chỉ có Lâm Phong nhỏ nhất đi ra ngoài làm việc.
Mà ở quặng mỏ, với độ tuổi này của Lâm Phong việc duy nhất hắn có thể làm là vào trong quặng mỏ nhặt nguyên thạch, với thân hình như củ cải đỏ* của hắn, có thể nhặt được bao nhiêu, may là tiền lương ở quặng mỏ coi như cao, đôi khi nhặt được nguyên thạch có thể giải ra liêu tử** tốt, hắn cũng có thể nhận thêm một ít tiền thưởng, miễn cưỡng đủ để một nhà họ Lâm sinh sống, dù như vậy, cuộc sống vẫn rất khó khăn, nhưng một nhà Lâm Tố vẫn có thể chịu được, Lâm Phong quả thực cũng bái phục.
* Củ cải đỏ = nhỏ bé
** Liêu tử = phỉ thúy bên trong nguyên thạch
Bất quá khi nhìn thấy thân thể to mọng kia của Bang Đức, Lâm Phong nghĩ thầm, chút tiền lương hài tử này đem về, còn có thể nuôi người béo đến như vậy?
Chẳng lẽ Bang Đức này chính là thể chất uống nước lạnh cũng có thể béo trong truyền thuyết?
P/s: Thống nhất để danh xưng của mấy nhân vật phụ là "y" hết nha. Nên từ chương sau có đọc mà thấy nhiều y quá thì cũng đừng hỏi tại sao nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất