Chương 32: Đêm đại hôn
Trong lòng nhớ nhung người trong phòng kia, khiến cho Lăng Triệt nãy giờ luôn không yên, chỉ mới mời tầm hai ba chung rượu, đã viện cớ say rượu trở về phòng.
Lăng Triệt vốn không uống rượu, nhưng khi vào Tấn tây quân cũng luyện được chút.
Nhắc tới cũng lạ, Tấn tây cũng không tính là xa mấy, mặc dù trong doanh quân lạnh lẽo, thế nhưng tính ra vẫn tốt hơn nhiều so với những tướng sĩ trấn thủ biên cương. Thế nhưng vào mỗi đêm đốt lửa, cảm thấy trong lòng chợt trống rỗng, đành không thể làm gì khác hơn nhâm nhi chút rượu cho quên đi đêm dài, dần dà tửu lượng cũng bắt đầu lớn, thế nhưng sự trống rỗng trong lòng vẫn cứ ở mãi đó.
Mãi đến tận khi đứng trước giường nhìn tân nương phủ khăn voan, hắn mới cảm thấy nỗi lòng lo lắng đè nặng trong lòng biết mất.
Hôm nay là ngày thành hôn, thế nhưng khi nhìn cảnh bản thân nghênh đón khách mời, Lăng Triệt vẫn có chút cảm giác hoảng hốt mơ hồ, mặc dù suốt bao năm qua hắn đã vùng vẫy tranh đấu lên đến vị trí này, nhưng trong lòng luôn cảm thấy chuyện cưới được thê tử là Triệu Cảnh Hòa vẫn là một chuyện hoang đường không dám nghĩ tới. Nhưng hôm nay, bất thình lình, chính hắn có thể sánh vai cùng nàng tiếp nhận những câu chúc của mọi người.
Hít một hơi thật sâu, Lăng Trệt vén tấm khăn voan lên.
Từ khoảnh khắc cứu nàng, Lăng Triệt liền phát hắn, đối phương khi khoác lên người một thân y phục đỏ cực kỳ diễm lệ, dù vậy, dung nhan dưới lớp khăn voan kia cũng thực sự làm lay động đến ánh mắt của hắn.
Thế nhưng gương mặt Cảnh Hòa giờ đây chỉ là sự lạnh lùng, không có chút ngượng ngùng nào của một nữ nhân vào đêm thành hôn. Rõ ràng là y phục diễm lệ, thế nhưng với ánh mắt lạnh lẽo kia cũng khiến cho người ta cảm giác lớp vải kia cũng lạnh đến thấu xương.
Thấy Lăng Triệt cầm lấy khăn, Triệu Cảnh Hòa vô cùng thong dong đi đến trước bàn ngồi, sau đó cũng ra hiệu hắn sang chỗ mình.
Đợi đến khi Lăng Triệt ngồi vào chỗ, Triệu Cảnh Hòa mới giương mắt nhìn hắn yên lặng quan sát lúc lâu, mới mở miệng: "Lăng tướng quân ở Tấn tây quân cũng đã lâu, phần tâm huyết này tính ra phụ lòng người."
Nghe nàng vẫn cứ gọi mình bằng hai chữ "tướng quân", Lăng Triệt cười khổ trả lời: "Trưởng công chúa có gì chỉ giáo."
"Tin tức Tấn tây hầu Ngô Sách bệnh nặng đã nhanh chóng truyền đến, ngươi bị bệ hạ bắt hoãn lại việc về lại doanh quân thành hôn cùng ta, suy cho cùng cung là bị bắt ép không thể làm gì. Ngươi cũng rõ ràng tâm tư bệ hạ, ta sẽ không thay bệ hạ ám chỉ ngươi gì cả, cũng như sẽ không nhiều chuyện hỏi đến chuyện binh quyền trong tay kia. Với lại ta cũng sẽ không trở thành một Lăng phu nhân giúp chồng dạy con, ta vẫn sẽ chú tâm đến chuyện học đường của ta, làm những chuyện ta muốn làm. Hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, quan hệ vẫn hệt như lúc chưa thành hôn, không gò bó nhau, cũng không can thiệp chuyện của nhau."
Triệu Cảnh Hòa ngưng lại quan sát đối phương, lại nói: "Mà Lăng tướng quân căn bản là thiếu niên anh hào, vốn không nên chịu sự gò bó, nếu là một ngày ngươi tìm được người trong lòng, ta sẽ thỉnh cầu bệ hạ chuyện hòa ly."
"Được."
Lăng Triệt trả lời một cách quả quyết cùng dứt khoát, khiến cho những lời giải thích đã được thủ sẵn trong lòng Triệu Cảnh Hòa không còn chút công dụng nào. Khi nàng đang trố mắt, thì hắn giơ chung rượu trên bàn lên: "Nếu hôm nay đã đạt thành ước hẹn, chi bằng lấy rượu này làm chứng."
Thoáng nhìn bên ngoài những bóng đen mơ hồ bên ngoài, Triệu Cảnh Hòa cầm lấy chung rượu chủ động vòng tay qua Lăng Triệt uống hết chung rượu giao bôi này, sau đó đưa chung rượu trống rỗng về phía hắn mỉm cười nở nụ cười: "Tiên cán vi kính."(*)
(*) chính là quy tắc mời rượu, chủ nhà sẽ uống trước một chung sau đó mời khách.
Rốt cục nhìn thấy nụ cười của nàng, trong con ngươi Lăng Triệt cũng thoáng ẩn ý cười bắt đầu uống cạn chung rượu của mình.
Rượu hợp cẩn vốn không mạnh, thế nhưng Lăng Triệt dựa vào chút rượu này mượn lấy can đảm đứng dậy kéo lấy tay áo người chuẩn bị đứng dậy kia: "Thực ra cái ngày hỏa thiêu năm đó không phải lần đầu tiên gặp ỡ giữa ta và công chúa. Công chúa đã cứu ta, cậu bé thuần hóa ngựa ở trang trại ngựa vùng ngoại ô Bình Đô kia chính là ta."
"Ngươi muốn nói cái gì?" Trong mắt Triệu Cảnh Hòa có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bị nàng ép về lại trong bụng.
"Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ngươi đừng quá đề phòng ta. Ngươi có ơn với ta, ta đến Bình Đô cầu hôn chỉ vì báo ơn, không cầu mong gì khác. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể thoải mái tự tại như trước, thích làm gì thì làm đó, Tấn tây quân sẽ là chỗ dựa của ngươi, ta cũng vậy. Vì le đó, đừng vội vã dứt bỏ ta, khiến cho việc che chở dù chỉ là trên danh nghĩa cũng không có." Lăng Triệt đem tờ giấy bản thân vẫn giữ lại nhét vào trong tay nàng, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Hắn mong mỏi nàng có thể nhận ra mình, cứ như chỉ cần nàng nhận ra mình là cậu nhóc thiếu niên năm đó mình cứu, thì nàng sẽ không lạnh lùng với hắn nữa.
Triệu Cảnh Hòa phức tạp nhìn chăm chú hắn một hồi lâu, mới mở tờ giấy đã ố vàng kia ra thì thầm: "Chỉ là chút vàng, không cần báo đáp. Đại trượng phu nên nghĩ về chí lớn, chớ mà chôn chân."
Nàng vươn người dùng đầu ngón tay sơn đỏ nắm cằm Lăng Triệt chăm chú nhìn hồi lâu, trong ánh mắt giờ đây đan xen sự phức tạp cứ lóe lên rồi vụt tắt, cuối cùng mới bật cười: "Ta hối hận rồi. Nếu sớm biết cứu người sẽ hại huynh ta, ta nguyện cho ngươi chết ở trại ngựa kia, chứ không bao giờ ra mặt."
Triệu Cảnh Hòa buông tay ra, nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lăng Triệt dần vụt tắt bèn xoay người, nhẹ giọng nói: "Mấy lời như vậy ta nói với rất nhiều người, đa số bọn họ không quan tâm lắm. Con người ai cũng có thể nhớ kỹ việc được đưa chút than ấm vào ngày tuyết rơi như vậy, những người có tài đều được huynh ấy để mắt, trở thành phụ tá của huynh ấy trợ lực trên triều, khi chết cũng là tướng sĩ trung thành chết dưới trướng hắn. Nếu không phải Bạch Bỉnh Thần phụ tá bệ hạ chặn ngang, ngươi cũng sẽ thành người dưới huynh ấy. Lăng tướng quân thống lĩnh quân đội nhiều năm, đừng nói không biết chút thủ đoạn lôi kéo vậy chứ?"
Thanh âm nàng rất nhẹ, nhưng chữ nặng tựa như sấm mạnh mẽ nện vào lồng ngực Lăng Triệt.
Hắn đứng lên, trong mắt tràn đầy nỗi niềm khó tin: "Ta không tin. Lúc đó ta chỉ là một người thuần ngựa thân phận thấp kém không quyền không thế, coi như có bị đánh chết cũng sẽ không có người hỏi thăm, sao trưởng công chúa điện hạ biết có một ngày ta có thể nổi bật hơn mọi người, nhờ vả Cảnh vương?"
"Sự tật là vậy, nếu như ngươi không dùng được, không cần ta tự mình lôi kéo. Chẳng qua khi đó thật sự dùng một người lấy đức báo ân là một biện pháp tốt. Khi đó địa vị huynh ấy có chút bất ổn, phía dưới nhận bao nhiêu trách móc nặng nề. Ta không thể làm gì khác hơn dùng thân mình, để huynh ấy biết thế nào là khoan dung độ lượng, không câu nệ tiểu tiết. Chỉ có như vậy, thủ hạ người tài dưới trướng huynh ấy sẽ càng trung thành hơn."
Triệu Cảnh Hòa dùng cặp mắt trong trẻo nhìn sang, dường như muốn nhìn thấu tâm tư thông qua vẻ mặt hắn, sau đó cười nhạo nói: "Ngươi đừng nói với ta, lúc đó ngươi thật sự tin ta coi trọng đợi ngươi?"
Chút dịu dàng vẫn luôn cẩn trọng giấu trong lòng này, hóa ra chỉ là gặp dịp thì chơi. Chút sự ca ngợi cùng quý trọng của mình chợt tan vào trong sự trào phúng của nàng, còn lại chính vào đêm thành hôn, khi hắn cho rằng mình có thể chạm đến được góc áo của người, thì lại tàn nhẫn tạt một thau nước lạnh.
Khoảng cách của bọn họ rất gần, Lăng Triệt chỉ cần đưa tay có thể chạm đến gò má nàng, thế nhưng giờ khắc này, hắn lại cảm giác mình chưa từng cách xa người ta đến như vậy.
Đôi mắt ôn hòa năm xưa cùng lạnh lùng ở hiện tại chồng vào nhau, Lăng Triệt không tự chủ lùi về sau mấy bước, từng cả những tín ngưỡng cùng khát vọng sống đã hoàn toàn sụp đổ trong những câu nói kia.
Hắn mong muốn bản thân có thể phác họa ra một Triệu Cảnh Hòa trong trí nhớ mình, mỗi lần tưởng tượng đều sẽ chú trọng đến sự dịu dàng đó, mà Triệu Cảnh Hòa trong lòng hắn, vẫn là một vị công chúa ôn hòa thiện lương. Còn "Triệu Cảnh Hòa" hiện tại đang ở đây, người đã từng đỡ hắn đi qua thung lũng gập ghềnh, chờ đến khi hắn cố gắng đuổi kịp nàng, mới phát hiện Triệu Cảnh Hòa thực sự không có chút nào giống với dáng vẻ chính mình tưởng tượng.
Triệu Cảnh Hòa như nhìn thấu tâm tư biến chuyển của đối phương, nàng mỉm cười giơ mẩu giấy lên ngọn nến đốt cháy: "Thứ ngươi theo đuổi chẳng qua chỉ là trong tưởng tượng ủa ngươi thôi, ngươi chỉ cần một cột chống, mà vào lúc ấy ta đúng lúc xuất hiện. Ngươi chưa bao giờ thực sự hiểu rõ ta cả, cái người Triệu Cảnh Hòa trong lòng ngươi chưa bao giờ tồn tại ở trên đời này."
"Vì lẽ đó, thứ ngươi muốn bảo vệ là một người mưu cầu danh lợi a, hay là một bọt nước thiện lương tốt đẹp không có thực kia?" Triệu Cảnh Hòa gạt tim đèn, "Hiện nay nhìn thấy bộ mặt thật của ta, Lăng tướng quân còn muốn dùng Tấn tây quân che chở cho ta sao?"
Nhìn thấy tờ giấy đốt sạch chỉ còn chút tro tàn trên tàn, lại bị nàng nhẹ nhàng thổi qua, giờ đây chẳng còn lại gì nữa.
Hệt như bóng lưng hắn vẫn một mực truy đổi, cuối cùng như trăng trong nước, hoa trong gương, không cách nào chạm đến.
Lăng Triệt vốn không uống rượu, nhưng khi vào Tấn tây quân cũng luyện được chút.
Nhắc tới cũng lạ, Tấn tây cũng không tính là xa mấy, mặc dù trong doanh quân lạnh lẽo, thế nhưng tính ra vẫn tốt hơn nhiều so với những tướng sĩ trấn thủ biên cương. Thế nhưng vào mỗi đêm đốt lửa, cảm thấy trong lòng chợt trống rỗng, đành không thể làm gì khác hơn nhâm nhi chút rượu cho quên đi đêm dài, dần dà tửu lượng cũng bắt đầu lớn, thế nhưng sự trống rỗng trong lòng vẫn cứ ở mãi đó.
Mãi đến tận khi đứng trước giường nhìn tân nương phủ khăn voan, hắn mới cảm thấy nỗi lòng lo lắng đè nặng trong lòng biết mất.
Hôm nay là ngày thành hôn, thế nhưng khi nhìn cảnh bản thân nghênh đón khách mời, Lăng Triệt vẫn có chút cảm giác hoảng hốt mơ hồ, mặc dù suốt bao năm qua hắn đã vùng vẫy tranh đấu lên đến vị trí này, nhưng trong lòng luôn cảm thấy chuyện cưới được thê tử là Triệu Cảnh Hòa vẫn là một chuyện hoang đường không dám nghĩ tới. Nhưng hôm nay, bất thình lình, chính hắn có thể sánh vai cùng nàng tiếp nhận những câu chúc của mọi người.
Hít một hơi thật sâu, Lăng Trệt vén tấm khăn voan lên.
Từ khoảnh khắc cứu nàng, Lăng Triệt liền phát hắn, đối phương khi khoác lên người một thân y phục đỏ cực kỳ diễm lệ, dù vậy, dung nhan dưới lớp khăn voan kia cũng thực sự làm lay động đến ánh mắt của hắn.
Thế nhưng gương mặt Cảnh Hòa giờ đây chỉ là sự lạnh lùng, không có chút ngượng ngùng nào của một nữ nhân vào đêm thành hôn. Rõ ràng là y phục diễm lệ, thế nhưng với ánh mắt lạnh lẽo kia cũng khiến cho người ta cảm giác lớp vải kia cũng lạnh đến thấu xương.
Thấy Lăng Triệt cầm lấy khăn, Triệu Cảnh Hòa vô cùng thong dong đi đến trước bàn ngồi, sau đó cũng ra hiệu hắn sang chỗ mình.
Đợi đến khi Lăng Triệt ngồi vào chỗ, Triệu Cảnh Hòa mới giương mắt nhìn hắn yên lặng quan sát lúc lâu, mới mở miệng: "Lăng tướng quân ở Tấn tây quân cũng đã lâu, phần tâm huyết này tính ra phụ lòng người."
Nghe nàng vẫn cứ gọi mình bằng hai chữ "tướng quân", Lăng Triệt cười khổ trả lời: "Trưởng công chúa có gì chỉ giáo."
"Tin tức Tấn tây hầu Ngô Sách bệnh nặng đã nhanh chóng truyền đến, ngươi bị bệ hạ bắt hoãn lại việc về lại doanh quân thành hôn cùng ta, suy cho cùng cung là bị bắt ép không thể làm gì. Ngươi cũng rõ ràng tâm tư bệ hạ, ta sẽ không thay bệ hạ ám chỉ ngươi gì cả, cũng như sẽ không nhiều chuyện hỏi đến chuyện binh quyền trong tay kia. Với lại ta cũng sẽ không trở thành một Lăng phu nhân giúp chồng dạy con, ta vẫn sẽ chú tâm đến chuyện học đường của ta, làm những chuyện ta muốn làm. Hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, quan hệ vẫn hệt như lúc chưa thành hôn, không gò bó nhau, cũng không can thiệp chuyện của nhau."
Triệu Cảnh Hòa ngưng lại quan sát đối phương, lại nói: "Mà Lăng tướng quân căn bản là thiếu niên anh hào, vốn không nên chịu sự gò bó, nếu là một ngày ngươi tìm được người trong lòng, ta sẽ thỉnh cầu bệ hạ chuyện hòa ly."
"Được."
Lăng Triệt trả lời một cách quả quyết cùng dứt khoát, khiến cho những lời giải thích đã được thủ sẵn trong lòng Triệu Cảnh Hòa không còn chút công dụng nào. Khi nàng đang trố mắt, thì hắn giơ chung rượu trên bàn lên: "Nếu hôm nay đã đạt thành ước hẹn, chi bằng lấy rượu này làm chứng."
Thoáng nhìn bên ngoài những bóng đen mơ hồ bên ngoài, Triệu Cảnh Hòa cầm lấy chung rượu chủ động vòng tay qua Lăng Triệt uống hết chung rượu giao bôi này, sau đó đưa chung rượu trống rỗng về phía hắn mỉm cười nở nụ cười: "Tiên cán vi kính."(*)
(*) chính là quy tắc mời rượu, chủ nhà sẽ uống trước một chung sau đó mời khách.
Rốt cục nhìn thấy nụ cười của nàng, trong con ngươi Lăng Triệt cũng thoáng ẩn ý cười bắt đầu uống cạn chung rượu của mình.
Rượu hợp cẩn vốn không mạnh, thế nhưng Lăng Triệt dựa vào chút rượu này mượn lấy can đảm đứng dậy kéo lấy tay áo người chuẩn bị đứng dậy kia: "Thực ra cái ngày hỏa thiêu năm đó không phải lần đầu tiên gặp ỡ giữa ta và công chúa. Công chúa đã cứu ta, cậu bé thuần hóa ngựa ở trang trại ngựa vùng ngoại ô Bình Đô kia chính là ta."
"Ngươi muốn nói cái gì?" Trong mắt Triệu Cảnh Hòa có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bị nàng ép về lại trong bụng.
"Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ngươi đừng quá đề phòng ta. Ngươi có ơn với ta, ta đến Bình Đô cầu hôn chỉ vì báo ơn, không cầu mong gì khác. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể thoải mái tự tại như trước, thích làm gì thì làm đó, Tấn tây quân sẽ là chỗ dựa của ngươi, ta cũng vậy. Vì le đó, đừng vội vã dứt bỏ ta, khiến cho việc che chở dù chỉ là trên danh nghĩa cũng không có." Lăng Triệt đem tờ giấy bản thân vẫn giữ lại nhét vào trong tay nàng, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Hắn mong mỏi nàng có thể nhận ra mình, cứ như chỉ cần nàng nhận ra mình là cậu nhóc thiếu niên năm đó mình cứu, thì nàng sẽ không lạnh lùng với hắn nữa.
Triệu Cảnh Hòa phức tạp nhìn chăm chú hắn một hồi lâu, mới mở tờ giấy đã ố vàng kia ra thì thầm: "Chỉ là chút vàng, không cần báo đáp. Đại trượng phu nên nghĩ về chí lớn, chớ mà chôn chân."
Nàng vươn người dùng đầu ngón tay sơn đỏ nắm cằm Lăng Triệt chăm chú nhìn hồi lâu, trong ánh mắt giờ đây đan xen sự phức tạp cứ lóe lên rồi vụt tắt, cuối cùng mới bật cười: "Ta hối hận rồi. Nếu sớm biết cứu người sẽ hại huynh ta, ta nguyện cho ngươi chết ở trại ngựa kia, chứ không bao giờ ra mặt."
Triệu Cảnh Hòa buông tay ra, nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lăng Triệt dần vụt tắt bèn xoay người, nhẹ giọng nói: "Mấy lời như vậy ta nói với rất nhiều người, đa số bọn họ không quan tâm lắm. Con người ai cũng có thể nhớ kỹ việc được đưa chút than ấm vào ngày tuyết rơi như vậy, những người có tài đều được huynh ấy để mắt, trở thành phụ tá của huynh ấy trợ lực trên triều, khi chết cũng là tướng sĩ trung thành chết dưới trướng hắn. Nếu không phải Bạch Bỉnh Thần phụ tá bệ hạ chặn ngang, ngươi cũng sẽ thành người dưới huynh ấy. Lăng tướng quân thống lĩnh quân đội nhiều năm, đừng nói không biết chút thủ đoạn lôi kéo vậy chứ?"
Thanh âm nàng rất nhẹ, nhưng chữ nặng tựa như sấm mạnh mẽ nện vào lồng ngực Lăng Triệt.
Hắn đứng lên, trong mắt tràn đầy nỗi niềm khó tin: "Ta không tin. Lúc đó ta chỉ là một người thuần ngựa thân phận thấp kém không quyền không thế, coi như có bị đánh chết cũng sẽ không có người hỏi thăm, sao trưởng công chúa điện hạ biết có một ngày ta có thể nổi bật hơn mọi người, nhờ vả Cảnh vương?"
"Sự tật là vậy, nếu như ngươi không dùng được, không cần ta tự mình lôi kéo. Chẳng qua khi đó thật sự dùng một người lấy đức báo ân là một biện pháp tốt. Khi đó địa vị huynh ấy có chút bất ổn, phía dưới nhận bao nhiêu trách móc nặng nề. Ta không thể làm gì khác hơn dùng thân mình, để huynh ấy biết thế nào là khoan dung độ lượng, không câu nệ tiểu tiết. Chỉ có như vậy, thủ hạ người tài dưới trướng huynh ấy sẽ càng trung thành hơn."
Triệu Cảnh Hòa dùng cặp mắt trong trẻo nhìn sang, dường như muốn nhìn thấu tâm tư thông qua vẻ mặt hắn, sau đó cười nhạo nói: "Ngươi đừng nói với ta, lúc đó ngươi thật sự tin ta coi trọng đợi ngươi?"
Chút dịu dàng vẫn luôn cẩn trọng giấu trong lòng này, hóa ra chỉ là gặp dịp thì chơi. Chút sự ca ngợi cùng quý trọng của mình chợt tan vào trong sự trào phúng của nàng, còn lại chính vào đêm thành hôn, khi hắn cho rằng mình có thể chạm đến được góc áo của người, thì lại tàn nhẫn tạt một thau nước lạnh.
Khoảng cách của bọn họ rất gần, Lăng Triệt chỉ cần đưa tay có thể chạm đến gò má nàng, thế nhưng giờ khắc này, hắn lại cảm giác mình chưa từng cách xa người ta đến như vậy.
Đôi mắt ôn hòa năm xưa cùng lạnh lùng ở hiện tại chồng vào nhau, Lăng Triệt không tự chủ lùi về sau mấy bước, từng cả những tín ngưỡng cùng khát vọng sống đã hoàn toàn sụp đổ trong những câu nói kia.
Hắn mong muốn bản thân có thể phác họa ra một Triệu Cảnh Hòa trong trí nhớ mình, mỗi lần tưởng tượng đều sẽ chú trọng đến sự dịu dàng đó, mà Triệu Cảnh Hòa trong lòng hắn, vẫn là một vị công chúa ôn hòa thiện lương. Còn "Triệu Cảnh Hòa" hiện tại đang ở đây, người đã từng đỡ hắn đi qua thung lũng gập ghềnh, chờ đến khi hắn cố gắng đuổi kịp nàng, mới phát hiện Triệu Cảnh Hòa thực sự không có chút nào giống với dáng vẻ chính mình tưởng tượng.
Triệu Cảnh Hòa như nhìn thấu tâm tư biến chuyển của đối phương, nàng mỉm cười giơ mẩu giấy lên ngọn nến đốt cháy: "Thứ ngươi theo đuổi chẳng qua chỉ là trong tưởng tượng ủa ngươi thôi, ngươi chỉ cần một cột chống, mà vào lúc ấy ta đúng lúc xuất hiện. Ngươi chưa bao giờ thực sự hiểu rõ ta cả, cái người Triệu Cảnh Hòa trong lòng ngươi chưa bao giờ tồn tại ở trên đời này."
"Vì lẽ đó, thứ ngươi muốn bảo vệ là một người mưu cầu danh lợi a, hay là một bọt nước thiện lương tốt đẹp không có thực kia?" Triệu Cảnh Hòa gạt tim đèn, "Hiện nay nhìn thấy bộ mặt thật của ta, Lăng tướng quân còn muốn dùng Tấn tây quân che chở cho ta sao?"
Nhìn thấy tờ giấy đốt sạch chỉ còn chút tro tàn trên tàn, lại bị nàng nhẹ nhàng thổi qua, giờ đây chẳng còn lại gì nữa.
Hệt như bóng lưng hắn vẫn một mực truy đổi, cuối cùng như trăng trong nước, hoa trong gương, không cách nào chạm đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất