Học Viên Trao Đổi Của Học Viện Tu Tiên
Chương 2
Edit: Kidoisme
Nguyên chủ vừa nhìn thấy bọn họ, cơn tức giận đã dâng thẳng lên não.
Cậu vất vả lắm mới nhặt được một món pháp khí hàng thật, nếu trong ngày khai giảng lôi nó ra thí nghiệm chắc chắn sẽ lấy được chút điểm mà không cần phải lưu ban. Tất cả là tại đám người này, không phải bọn họ cậu cũng chả tới nước bị dồn vào đường cùng rồi sử dụng cấm thuật!!!
Nguyên chủ khóc lóc mắng chửi 'đệt mẹ': "Lão tổ, xông lên đánh chết bọn họ đi!"
Kỷ Lan thử cảm nhận một chút.
Do trong cơ thể còn có tàn hồn nên hắn không thể dung nhập hoàn toàn, tinh thần hệt như đang bị ngăn cản, bó tay bó chân.
Hắn nghe nhóc con trong cơ thể khóc lóc thảm thiết, hơi nhếch môi đi tới trước mặt ba người.
Bọn họ đã sớm chảy mồ hôi lạnh.
Cả ba thuộc cấp bậc Luyện Khí, xưa nay áp lực tinh thần mạnh nhất từng trải qua đến từ tu sĩ Kim Đan, thế nhưng giờ đây cậu thiếu niên cách đó không xa thực sự rất khủng bố.
Thân thể không nghe sai khiến, giọng nói không phát ra âm thanh, sợ tới mức muốn quỳ cũng chả được, cái gọi là hồn lìa khỏi xác chắc cũng chỉ đến vậy.
Đây, đây là tên vô dụng bọn họ biết?
Ba người trơ mắt nhìn hắn đến gần, toàn thân run rẩy.
Kỷ Lan duỗi tay ra niệm thần chú, ấn lên vai người gần nhất.
Da đầu người nọ tê rần, cảm giác như hồn sắp lìa khỏi xác. Kỷ Lan lịch sự hỏi: "Tại sao lại đuổi giết tôi?"
Cả ba người đồng thời đều muốn bào chữa: Cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ muốn hù dọa, nhìn pháp khí của cậu mà thôi. Chắc tại cả đám trông có vẻ hơi dữ nên mới làm cậu sợ...
Nhưng lời lên tới miệng lại thành suy nghĩ thật ẩn giấu sâu trong lòng: "Bởi vì trong tay cậu có đồ quý, chúng tôi muốn giết người cướp của."
Gã ta cố gắng cầu xin tha mạng nhưng trừ những câu do đối phương yêu cầu còn lại hoàn toàn không thể mở miệng.
Kỷ Lan tự hỏi vài giây: "Anh họ Kỷ Hoằng của tôi, biết không?"
Người nọ đáp: "Biết."
Cháu đích tôn nhà họ Kỷ – Kỷ Hoằng, học viên xuất sắc năm thứ tư của học viện tu tiên, thiên phú hơn người, tiền đồ rộng mở.
Nhà họ Kỷ có ba đứa con đều vào học viện, tuy nói quan hệ giữa Kỷ Hoằng và hai đứa em họ chẳng ra làm sao nhưng dù gì cũng mang họ Kỷ, một ngày nào đó sẽ gặp nhau. Bởi vì thế sau khi bọn họ nổi lòng tham thì muốn trong bí cảnh lớn lần này thần không biết quỷ không hay làm thịt nguyên chủ, tránh cho cậu tìm Kỷ Hoằng mách lẻo.
Kỷ Lan vừa nghe vừa dùng thuật nhiếp hồn kiểm tra, xác nhận linh hồn không bị trói buộc bởi vật nào khác thì trực tiếp ra tay sưu hồn.
(*) nhiếp hồn: 摄魂 – Gọi hồn người chết về; sưu hồn: 搜魂 – lấy linh hồn.
Lần này mồ hôi lạnh của gã còn chưa kịp chảy thì biểu cảm trước mặt đã như bị lấy đi linh hồn. Hai người bên cạnh không hiểu, chỉ thấy cậu nhóc trước mặt làm động tác mờ ám đưa tay chạm vào đỉnh đầu gã, vài giây sau người đàn ông cao to ngã xuống đất 'rầm' một tiếng, im phăng phắc.
Hai người kia: "..."
Nguyên chủ còn đang nghẹn ngào: "..."
Cậu bị dọa, nước mắt chảy ngược vào trong: "Gã, gã sao thế?"
Kỷ Lan nói: "Chết rồi."
Nguyên chủ đã từng vào bí cảnh, cũng đã gặp qua người chết nhưng đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến ở khoảng cách gần. Mới vài phút trước còn bị người ta đuổi giết tới mức sống không bằng chết, nguyên chủ nhất thời không rõ nên làm cái mặt gì: "Cứ...cứ giết vậy thôi á?"
Kỷ Lan cười hỏi: "Sao, không giết được à?"
Nguyên chủ hoàn hồn: "Giết được, giết được chứ, bọn họ đều không phải là người tốt, khéo đã ra tay với rất nhiều người...nhưng mà ông đừng để ai biết là do ông làm đấy."
Trong âm thanh hoảng loạn của cậu, Kỷ Lan bình tĩnh tiễn hai tên còn lại lên đường, vì không muốn khiến mọi người chú ý xung quanh thi thể có dấu vết tiến hành trận pháp, hắn nhanh tay ném cả ba xuống dòng suối nhỏ.
Phía chân trời càng ngày càng sáng, nắng sớm đâm thủng bầu trời.
Cuối hè đầu thu, không khí cực kỳ ấm áp. Kỷ Lan tìm được một thân cây râm mát, ngồi sửa sang toàn bộ ký ức của bọn họ.
Nguyên chủ thấy hắn làm như không có chuyện gì móc điện thoại ra nghịch, khó hiểu hỏi: "Ông không đi nữa à?"
Kỷ Lan 'ừ' một tiếng.
Trận pháp lôi hắn tới đây quá loạn cũng quá tạp nham, thậm chí nhiều bước hao quá nhiều linh khí, Kỷ Lan nhìn mãi mà chả hiểu mô tê gì.
Nhưng bản thân bị một tu sĩ kém cỏi đánh thức rồi cưỡng chế nhét vào đầu ngôn ngữ mới mẻ đã thế trí nhớ còn có thể tùy tiện rút ra, điều này không khỏi quá mức hết hồn, Kỷ Lan cảm thấy đây không phải là trùng hợp.
Năm đó hắn gây thù chuốc oán vô số, người muốn đánh hắn có, người muốn giết hắn có, người muốn hắn sống không bằng chết lại càng nhiều. Hắn không sợ đối diện thẳng mặt càng không sợ mưu hèn kế bẩn thế nhưng điều kiện tiên quyết Kỷ Lan cần biết đối thủ của mình là ai.
Vậy cho nên khi gặp được đám khiến cho nguyên chủ phải sử dụng đến cấm thuật, hắn muốn sưu hồn để kiểm tra kỹ càng.
Xong xuôi Kỷ Lan xác định ký ức nhóc con hoàn toàn chân thật, không có bất kỳ dấu hiệu bị động tay động chân nào.
Tiếp theo ba người kia không bị ai sau khiến, vốn nhóc nguyên chủ định bụng lấy được pháp khí rồi sẽ theo đám người chợ đen rời khỏi đây, ai ngờ toàn đội dính bẫy lạc nhau. Đúng lúc ba người kia tới, nhìn thấy nhóc con thể lực yếu ớt nên nổi lòng tham.
Cuối cùng là tay bán đồ cổ thấy chuyện không thành càng không dây dưa, dứt khoát ôm nửa số tiền đặt cọc chạy mất.
Hành trình tới bí cảnh lần này... có vẻ khá lớn, nghe nói vốn là trận pháp bảo vệ ngọn núi của môn phái cổ xưa, chờ linh khí đạt tới mức quy định thì khởi động đưa cả tông môn lên trên cao.
Phạm vi lan qua bốn năm ngọn núi, mấy vị tiền bối quyền cao chức trọng cùng với thế lực khắp nơi đều biết chuyện nên chắc chẳng có ai đó cố ý tiết lộ thông tin tới trước mặt nhóc con.
Kỷ Lan kiểm tra từ đầu đến đuôi không phát hiện ra dấu vết kẻ xấu, tạm thời buông bỏ nghi ngờ, vừa nghịch điện thoại vừa tiếp tục nghiên cứu ký ức nguyên chủ.
Trong bí cảnh tín hiệu lúc có lúc không, bây giờ đang yếu không thể lên mạng đành phải nghịch cái khác.
Nguyên chủ nhìn một lúc, nãy còn đang mải khóc nên cậu không để ý, cho tới bây giờ mới phát hiện toàn chỗ kỳ lạ. Dựa trên cách nói của lão tổ trận pháp cậu dùng có chú đoạt xác, thế tại sao giờ lão tổ lại ngồi nghịch điện thoại, còn biết mật mã của cậu?
Lại nói người tới từ ba nghìn năm trước nhìn thấy nền khoa học hiện đại tân tiến mà không có lấy một lời ngạc nhiên, chả hợp lý tẹo nào!
Đây là lần đầu tiên vị này chạm vào điện thoại phải không?
Nếu là vậy thì cái sự bình tĩnh hắn đang thể hiện ra ngoài...thực sự rất đáng sợ! Cậu hoàn toàn không thể trêu chọc vào.
Nguyên chủ thử thăm dò: "Lão tổ, tôi có chuyện muốn hỏi."
Giọng nói cậu cẩn thận hơn: "Ngài...Sao ngài biết anh trai tôi tên là Kỷ Hoằng."
Kỷ Lan ồ một tiếng, lần nữa ném cho nguyên chủ quả bom: "Tôi có thể tùy ý rút trí nhớ của cậu."
Nguyên chủ: "–Ý ngài là gì?!"
Cậu chửi 'đù má' ngay tại chỗ: "Tức là mấy chuyện trước đây tôi làm ông cũng sẽ thấy? Ôi xấu hổ vãi!"
Kỷ Lan cười bảo: "Cậu sắp biến mất rồi còn để ý chuyện này?"
...Cũng đúng – nguyên chủ nghĩ – cậu sắp biến mất rồi.
Mặc dù vậy cậu cũng chả muốn ai nhìn được chưa! Thế chẳng khác nào cho đến chết vẫn chẳng có tôn nghiêm. Bi thương chồng chất bi thương, nguyên chủ ngửa mặt lên trời khóc cạn nước mắt.
Kỷ Lan mặc kệ, dưới dòng lệ của nguyên chủ tiếp tục nghịch điện thoại.
Nguyên chủ khóc đến lúc hắn tự học thành tài ấn mở game xếp hình Tetris (*) cái cảm giác này giống như đang ăn khoai chấm máu, tuy biết không nên so sánh mình với một cái điện thoại nhưng nguyên chủ chẳng nhịn nổi tan vỡ thành trăm mảnh: "Tốt xấu gì tôi cũng là con cháu của ông, con mẹ ông không thể an ủi tôi một chút sao?!"
Kỷ Lan kết thúc trò chơi: "Cậu muốn tôi an ủi thế nào?"
Nguyên chủ sụt sịt: "Ông bảo ông sẽ cứu tôi, tôi vẫn còn hy vọng sống sót."
"Nói cái gì đấy." Giọng nói Kỷ Lan mang theo ý cười khiến người ta tắm trong gió xuân tươi mát: "Chỉ cần tôi cứu chắc chắn cậu sẽ còn sống, không chết được. Sao cậu lại nghĩ mình chỉ còn hy vọng nhỉ?"
Nguyên chủ nín khóc: "Thật ư?"
Kỷ Lan ôn hòa hỏi: "Cứu sống cậu, giúp cậu nâng cao tư chất, thích không?"
Nguyên chủ lập tức đáp: "Thích! Lão tổ ơi tôi thích lắm!"
Kỷ Lan gật đầu: "Được, đã an ủi xong."
"..." Nguyên chủ dại ra không thể tin vào mắt mình: "Những lời vừa rồi ông chỉ dỗ tôi...?"
Kỷ Lan khẽ cười: "Chẳng thế thì sao?"
Đệt...con...mẹ...nhà...ông...
Nguyên chủ tí thì hồn bay phách tán, khoảng chừng vài giây sau mới bình tĩnh trở lại.
Thời gian tiếp theo cậu chả thèm để ý tới tai họa già này thêm lần nào nữa, sợ đối phương khùng lên sẽ tiễn thẳng mình về đoàn tụ với tổ tiên.
Kỷ Lan chơi chán Tetris lại click mở Anipop (*), mãi tới khi hết pin, ký ức sắp xếp hoàn chỉnh mới đứng dậy đi tiếp.
Phần lớn người chợ đen đều ở ngọn núi này, hắn không muốn tới đó diễn kịch nên dứt khoát đổi sang đỉnh núi khác.
Nửa tiếng sau, Kỷ Lan dừng chân trước một bia đá.
Tấm bia được dựng dưới chân núi, cao chừng 5 mét. Khoảng ba nghìn năm đã qua, chữ trên đó sớm đã chẳng còn, chỉ dư lại chút dấu vết hoa văn mơ hồ.
Ngủ một giấc dậy, cảnh còn người mất.
Nguyên chủ căn bản không muốn góp vui nhưng nhìn lão tổ không nói không rằng vài giây, khó hiểu hỏi: "Ông biết à? Đây là đâu?"
Kỷ Lan đáp: "Linh Thú Viên của Thất Tông Tinh."
"...Gì?" Nguyên chủ hỏi: "Như vậy tức là trên viên đá ngầu lòi kia có chữ Linh Thú Viên?"
Kỷ Lan bật cười: "Ngầu lắm hả?"
Nói xong hắn đi thẳng qua tấm bia, thả dáng hướng về đỉnh núi.
Nguyên chủ tò mò thân phận của hắn lâu rồi, đổi lại cách xưng hô trước khi hai người tan vỡ: "Lão tổ, đây là môn phái của ông à?"
Kỷ Lan trả lời: "Không phải."
Nguyên chủ tiếp tục hỏi: "Thế sao pháp khí của ông lại ở đây?"
Kỷ Lan: "Tôi để quên."
Chắc tại do nhàn rỗi quá, hắn bổ sung thêm vài câu: "Thất Tinh Tông là môn phái luyện đan nổi tiếng, tôi từng trọ ở đây một khoảng thời gian."
Nguyên chủ "ồ" một tiếng đang định hỏi tiếp, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền tới vài tiếng động vụn vặt.
Một người một hồn thử đi qua, rất nhanh đã nhìn thấy năm người đang ngó trái ngó phải tìm cái gì đó.
Năm người trẻ tuổi trông khá quen mắt, ba nam hai nữ, tất cả đều là học viên lớp mũi nhọn.
Kỷ Lan hiểu chỗ này học viên mũi nhọn ngang ngửa với đệ tử thân truyền đi đâu cũng được chú ý, xem ra bí cảnh lần này họ cũng có phần.
Lúc hắn đánh giá bọn họ thì ngược lại đối phương cũng phát hiện ra. Một người trong số đó nhíu mày bước ra khỏi hàng, đúng thật là Kỷ Hoằng.
Vóc dáng Kỷ Hoằng rất cao, sống lưng thẳng tắp, mặc bộ quần áo thể thao tối màu đứng giữa trung tâm đội hình.
Đại khái vì quá chín chắn cho nên lúc cau mày có vẻ nghiêm túc: "Sao em lại vào được đây?"
Kỷ Lan không đáp mà hỏi lại: "Các anh đang tìm gì vậy?"
Lời vừa dứt, đột nhiên cậu học viên khác thấp giọng thông báo: "Tìm được rồi, mau tới đây."
Kỷ Hoằng dừng lại nhìn em trai, dặn dò bảo: "Đi theo anh, đừng tới gần quá."
Kỷ Lan đi theo hai bước, thấy bọn họ vây quanh thứ gì đó thì nhanh chân lên ngó thử. Thì ra là một con heo nhỏ.
Hắn nghĩ tới chuyện sau này phải dùng cơ thể nhóc con lăn lộn trong trường, thử cho lời khuyên: "Cẩn thận, giáo viên nói tất cả đồ nơi bí cảnh đều nguy hiểm."
Nói còn chưa hết câu, cậu học viên đã móc pháp khí ra gắt gỏng: "Biết rồi, cầm mồm đừng nói nữa."
Pháp khí là một chiếc roi dài có màu sắc rực rỡ, trên tay cầm có treo lục lạc. Vũ khí vừa xuất hiện, ánh mắt heo con lập tức dừng trên người cậu.
Kỷ Lan đánh giá, lập tức lùi về sau vài bước. Cậu học viên nhìn ra động tác của hắn, cười nhạo thành tiếng: "Kỷ Hoằng trông thằng em trai của cậu cho tốt vào, tới bí cảnh để luyện tập mà nhát còn hơn con cáy, thế thì vào làm gì?"
Kỷ Hoằng không đáp, ánh mắt anh ta tập trung vào con heo, hoàn toàn không muốn xảy ra bất kỳ sai sót.
Nhưng anh ta chỉ nhìn được mặt ngoài của vấn đề, tu vi của heo bình thường chỉ ngang với cấp bậc Luyện Khí, bọn họ mạnh hơn khá nhiều, muốn bắt không thành vấn đề.
"Em trai thật" trong não cũng không để ý tới cậu học viên, chỉ nhìn chằm chằm con heo.
Toàn thân nó trắng như tuyết, lỗ tai và chân hơi hồng, tổng thể cực kỳ đẹp mắt.
Nguyên chủ hỏi: "Con heo... mạnh lắm à?"
Kỷ Lan đáp: "Bình thường."
Dừng một chút, hắn tìm cách nói đúng hơn: "Chỗ các cậu hay bảo, sát thương không cao...."
Vòng vây trước mặt dần thu hẹp, heo con cảm thấy mình bị uy hiếp đột nhiên lao lên chiến đấu, tốc độ của nó thực sự quá nhanh chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh. Trong nháy mắt, bụng cậu học viên kia bị húc trúng bay ngược ra đằng sau, 'rầm' một tiếng ngã xuống đúng vị trí Kỷ Lan vừa đứng. Chưa hết, chỗ bị đâm quần áo rách tả tơi mọc ra cái đuôi phấn hồng lắc lư trong gió.
Kỷ Lan nhìn cậu học viên mơ màng, chậm rì rì bảo nguyên chủ: "Nhưng nhục nhã cực lớn."
Heo con đâm xong thấy xung quanh vẫn còn rất nhiều người, nó dừng lại gân cổ lên rú.
Đám Kỷ Hoằng còn chưa thoát khỏi mười vạn câu hỏi 'Vì sao con heo chạy còn nhanh hơn người' 'Vì sao con heo đâm mạnh ' "Vì sao lại mọc đuôi trên bụng' thì 'vèo vèo' mấy tiếng, bụi cỏ đột nhiên rung lắc dữ dội, bốn, năm con heo khác nhanh nhẹn chui ra.
Đám học viên mũi nhọn: "..."
Trong không khí gần như đông cứng, Kỷ Lan thảnh thơi trả lại mấy câu bọn họ vừa nói: "Tới bí cảnh để luyện tập."
Cậu học viên: "..."
Mấy người còn lại: "..."
Kỷ Lan nói: "Nhát còn hơn con cáy, vào làm gì?"
Cậu học viên: "..."
Mấy người còn lại: "..."
Kỷ Lan nhớ lại tính cách nhóc con, lại cho thêm một câu: "Đừng sợ, cứng lên!"
Vừa mới cứng xong!
Học viên nằm trên đất ngay lập tức xoay người tập hợp với bạn bè, mấy người móc hết pháp khí phòng ngự, nhìn qua có vẻ đúng là chả sợ.
Thấy Kỷ Lan đứng yên không nhúc nhích, khóe miệng cậu học viên giật giật hò to.
Kỷ Lan bình tĩnh đáp: "Các cậu nói xem, nếu cái đuôi không rút ra được hoặc là dài hơn thì phải làm sao bây giờ?"
Đám học viên mũi nhọn: "..."
Tổ sư bố nhà cậu!
Tình hình không cho phép bọn họ gân cổ lên cãi nhau, đám heo con hệt như đang hưởng ứng lời của Kỷ Lan kêu la ầm ĩ chuẩn bị mài móng đâm người.
Vài học viên vừa bảo không sợ nhanh chóng quay đầu chuồn lẹ.
Trước sức mạnh của thế lực cứng, đuôi hay quần què gì đấy thôi quên đi!
Hết chương 2
Nguyên chủ vừa nhìn thấy bọn họ, cơn tức giận đã dâng thẳng lên não.
Cậu vất vả lắm mới nhặt được một món pháp khí hàng thật, nếu trong ngày khai giảng lôi nó ra thí nghiệm chắc chắn sẽ lấy được chút điểm mà không cần phải lưu ban. Tất cả là tại đám người này, không phải bọn họ cậu cũng chả tới nước bị dồn vào đường cùng rồi sử dụng cấm thuật!!!
Nguyên chủ khóc lóc mắng chửi 'đệt mẹ': "Lão tổ, xông lên đánh chết bọn họ đi!"
Kỷ Lan thử cảm nhận một chút.
Do trong cơ thể còn có tàn hồn nên hắn không thể dung nhập hoàn toàn, tinh thần hệt như đang bị ngăn cản, bó tay bó chân.
Hắn nghe nhóc con trong cơ thể khóc lóc thảm thiết, hơi nhếch môi đi tới trước mặt ba người.
Bọn họ đã sớm chảy mồ hôi lạnh.
Cả ba thuộc cấp bậc Luyện Khí, xưa nay áp lực tinh thần mạnh nhất từng trải qua đến từ tu sĩ Kim Đan, thế nhưng giờ đây cậu thiếu niên cách đó không xa thực sự rất khủng bố.
Thân thể không nghe sai khiến, giọng nói không phát ra âm thanh, sợ tới mức muốn quỳ cũng chả được, cái gọi là hồn lìa khỏi xác chắc cũng chỉ đến vậy.
Đây, đây là tên vô dụng bọn họ biết?
Ba người trơ mắt nhìn hắn đến gần, toàn thân run rẩy.
Kỷ Lan duỗi tay ra niệm thần chú, ấn lên vai người gần nhất.
Da đầu người nọ tê rần, cảm giác như hồn sắp lìa khỏi xác. Kỷ Lan lịch sự hỏi: "Tại sao lại đuổi giết tôi?"
Cả ba người đồng thời đều muốn bào chữa: Cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ muốn hù dọa, nhìn pháp khí của cậu mà thôi. Chắc tại cả đám trông có vẻ hơi dữ nên mới làm cậu sợ...
Nhưng lời lên tới miệng lại thành suy nghĩ thật ẩn giấu sâu trong lòng: "Bởi vì trong tay cậu có đồ quý, chúng tôi muốn giết người cướp của."
Gã ta cố gắng cầu xin tha mạng nhưng trừ những câu do đối phương yêu cầu còn lại hoàn toàn không thể mở miệng.
Kỷ Lan tự hỏi vài giây: "Anh họ Kỷ Hoằng của tôi, biết không?"
Người nọ đáp: "Biết."
Cháu đích tôn nhà họ Kỷ – Kỷ Hoằng, học viên xuất sắc năm thứ tư của học viện tu tiên, thiên phú hơn người, tiền đồ rộng mở.
Nhà họ Kỷ có ba đứa con đều vào học viện, tuy nói quan hệ giữa Kỷ Hoằng và hai đứa em họ chẳng ra làm sao nhưng dù gì cũng mang họ Kỷ, một ngày nào đó sẽ gặp nhau. Bởi vì thế sau khi bọn họ nổi lòng tham thì muốn trong bí cảnh lớn lần này thần không biết quỷ không hay làm thịt nguyên chủ, tránh cho cậu tìm Kỷ Hoằng mách lẻo.
Kỷ Lan vừa nghe vừa dùng thuật nhiếp hồn kiểm tra, xác nhận linh hồn không bị trói buộc bởi vật nào khác thì trực tiếp ra tay sưu hồn.
(*) nhiếp hồn: 摄魂 – Gọi hồn người chết về; sưu hồn: 搜魂 – lấy linh hồn.
Lần này mồ hôi lạnh của gã còn chưa kịp chảy thì biểu cảm trước mặt đã như bị lấy đi linh hồn. Hai người bên cạnh không hiểu, chỉ thấy cậu nhóc trước mặt làm động tác mờ ám đưa tay chạm vào đỉnh đầu gã, vài giây sau người đàn ông cao to ngã xuống đất 'rầm' một tiếng, im phăng phắc.
Hai người kia: "..."
Nguyên chủ còn đang nghẹn ngào: "..."
Cậu bị dọa, nước mắt chảy ngược vào trong: "Gã, gã sao thế?"
Kỷ Lan nói: "Chết rồi."
Nguyên chủ đã từng vào bí cảnh, cũng đã gặp qua người chết nhưng đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến ở khoảng cách gần. Mới vài phút trước còn bị người ta đuổi giết tới mức sống không bằng chết, nguyên chủ nhất thời không rõ nên làm cái mặt gì: "Cứ...cứ giết vậy thôi á?"
Kỷ Lan cười hỏi: "Sao, không giết được à?"
Nguyên chủ hoàn hồn: "Giết được, giết được chứ, bọn họ đều không phải là người tốt, khéo đã ra tay với rất nhiều người...nhưng mà ông đừng để ai biết là do ông làm đấy."
Trong âm thanh hoảng loạn của cậu, Kỷ Lan bình tĩnh tiễn hai tên còn lại lên đường, vì không muốn khiến mọi người chú ý xung quanh thi thể có dấu vết tiến hành trận pháp, hắn nhanh tay ném cả ba xuống dòng suối nhỏ.
Phía chân trời càng ngày càng sáng, nắng sớm đâm thủng bầu trời.
Cuối hè đầu thu, không khí cực kỳ ấm áp. Kỷ Lan tìm được một thân cây râm mát, ngồi sửa sang toàn bộ ký ức của bọn họ.
Nguyên chủ thấy hắn làm như không có chuyện gì móc điện thoại ra nghịch, khó hiểu hỏi: "Ông không đi nữa à?"
Kỷ Lan 'ừ' một tiếng.
Trận pháp lôi hắn tới đây quá loạn cũng quá tạp nham, thậm chí nhiều bước hao quá nhiều linh khí, Kỷ Lan nhìn mãi mà chả hiểu mô tê gì.
Nhưng bản thân bị một tu sĩ kém cỏi đánh thức rồi cưỡng chế nhét vào đầu ngôn ngữ mới mẻ đã thế trí nhớ còn có thể tùy tiện rút ra, điều này không khỏi quá mức hết hồn, Kỷ Lan cảm thấy đây không phải là trùng hợp.
Năm đó hắn gây thù chuốc oán vô số, người muốn đánh hắn có, người muốn giết hắn có, người muốn hắn sống không bằng chết lại càng nhiều. Hắn không sợ đối diện thẳng mặt càng không sợ mưu hèn kế bẩn thế nhưng điều kiện tiên quyết Kỷ Lan cần biết đối thủ của mình là ai.
Vậy cho nên khi gặp được đám khiến cho nguyên chủ phải sử dụng đến cấm thuật, hắn muốn sưu hồn để kiểm tra kỹ càng.
Xong xuôi Kỷ Lan xác định ký ức nhóc con hoàn toàn chân thật, không có bất kỳ dấu hiệu bị động tay động chân nào.
Tiếp theo ba người kia không bị ai sau khiến, vốn nhóc nguyên chủ định bụng lấy được pháp khí rồi sẽ theo đám người chợ đen rời khỏi đây, ai ngờ toàn đội dính bẫy lạc nhau. Đúng lúc ba người kia tới, nhìn thấy nhóc con thể lực yếu ớt nên nổi lòng tham.
Cuối cùng là tay bán đồ cổ thấy chuyện không thành càng không dây dưa, dứt khoát ôm nửa số tiền đặt cọc chạy mất.
Hành trình tới bí cảnh lần này... có vẻ khá lớn, nghe nói vốn là trận pháp bảo vệ ngọn núi của môn phái cổ xưa, chờ linh khí đạt tới mức quy định thì khởi động đưa cả tông môn lên trên cao.
Phạm vi lan qua bốn năm ngọn núi, mấy vị tiền bối quyền cao chức trọng cùng với thế lực khắp nơi đều biết chuyện nên chắc chẳng có ai đó cố ý tiết lộ thông tin tới trước mặt nhóc con.
Kỷ Lan kiểm tra từ đầu đến đuôi không phát hiện ra dấu vết kẻ xấu, tạm thời buông bỏ nghi ngờ, vừa nghịch điện thoại vừa tiếp tục nghiên cứu ký ức nguyên chủ.
Trong bí cảnh tín hiệu lúc có lúc không, bây giờ đang yếu không thể lên mạng đành phải nghịch cái khác.
Nguyên chủ nhìn một lúc, nãy còn đang mải khóc nên cậu không để ý, cho tới bây giờ mới phát hiện toàn chỗ kỳ lạ. Dựa trên cách nói của lão tổ trận pháp cậu dùng có chú đoạt xác, thế tại sao giờ lão tổ lại ngồi nghịch điện thoại, còn biết mật mã của cậu?
Lại nói người tới từ ba nghìn năm trước nhìn thấy nền khoa học hiện đại tân tiến mà không có lấy một lời ngạc nhiên, chả hợp lý tẹo nào!
Đây là lần đầu tiên vị này chạm vào điện thoại phải không?
Nếu là vậy thì cái sự bình tĩnh hắn đang thể hiện ra ngoài...thực sự rất đáng sợ! Cậu hoàn toàn không thể trêu chọc vào.
Nguyên chủ thử thăm dò: "Lão tổ, tôi có chuyện muốn hỏi."
Giọng nói cậu cẩn thận hơn: "Ngài...Sao ngài biết anh trai tôi tên là Kỷ Hoằng."
Kỷ Lan ồ một tiếng, lần nữa ném cho nguyên chủ quả bom: "Tôi có thể tùy ý rút trí nhớ của cậu."
Nguyên chủ: "–Ý ngài là gì?!"
Cậu chửi 'đù má' ngay tại chỗ: "Tức là mấy chuyện trước đây tôi làm ông cũng sẽ thấy? Ôi xấu hổ vãi!"
Kỷ Lan cười bảo: "Cậu sắp biến mất rồi còn để ý chuyện này?"
...Cũng đúng – nguyên chủ nghĩ – cậu sắp biến mất rồi.
Mặc dù vậy cậu cũng chả muốn ai nhìn được chưa! Thế chẳng khác nào cho đến chết vẫn chẳng có tôn nghiêm. Bi thương chồng chất bi thương, nguyên chủ ngửa mặt lên trời khóc cạn nước mắt.
Kỷ Lan mặc kệ, dưới dòng lệ của nguyên chủ tiếp tục nghịch điện thoại.
Nguyên chủ khóc đến lúc hắn tự học thành tài ấn mở game xếp hình Tetris (*) cái cảm giác này giống như đang ăn khoai chấm máu, tuy biết không nên so sánh mình với một cái điện thoại nhưng nguyên chủ chẳng nhịn nổi tan vỡ thành trăm mảnh: "Tốt xấu gì tôi cũng là con cháu của ông, con mẹ ông không thể an ủi tôi một chút sao?!"
Kỷ Lan kết thúc trò chơi: "Cậu muốn tôi an ủi thế nào?"
Nguyên chủ sụt sịt: "Ông bảo ông sẽ cứu tôi, tôi vẫn còn hy vọng sống sót."
"Nói cái gì đấy." Giọng nói Kỷ Lan mang theo ý cười khiến người ta tắm trong gió xuân tươi mát: "Chỉ cần tôi cứu chắc chắn cậu sẽ còn sống, không chết được. Sao cậu lại nghĩ mình chỉ còn hy vọng nhỉ?"
Nguyên chủ nín khóc: "Thật ư?"
Kỷ Lan ôn hòa hỏi: "Cứu sống cậu, giúp cậu nâng cao tư chất, thích không?"
Nguyên chủ lập tức đáp: "Thích! Lão tổ ơi tôi thích lắm!"
Kỷ Lan gật đầu: "Được, đã an ủi xong."
"..." Nguyên chủ dại ra không thể tin vào mắt mình: "Những lời vừa rồi ông chỉ dỗ tôi...?"
Kỷ Lan khẽ cười: "Chẳng thế thì sao?"
Đệt...con...mẹ...nhà...ông...
Nguyên chủ tí thì hồn bay phách tán, khoảng chừng vài giây sau mới bình tĩnh trở lại.
Thời gian tiếp theo cậu chả thèm để ý tới tai họa già này thêm lần nào nữa, sợ đối phương khùng lên sẽ tiễn thẳng mình về đoàn tụ với tổ tiên.
Kỷ Lan chơi chán Tetris lại click mở Anipop (*), mãi tới khi hết pin, ký ức sắp xếp hoàn chỉnh mới đứng dậy đi tiếp.
Phần lớn người chợ đen đều ở ngọn núi này, hắn không muốn tới đó diễn kịch nên dứt khoát đổi sang đỉnh núi khác.
Nửa tiếng sau, Kỷ Lan dừng chân trước một bia đá.
Tấm bia được dựng dưới chân núi, cao chừng 5 mét. Khoảng ba nghìn năm đã qua, chữ trên đó sớm đã chẳng còn, chỉ dư lại chút dấu vết hoa văn mơ hồ.
Ngủ một giấc dậy, cảnh còn người mất.
Nguyên chủ căn bản không muốn góp vui nhưng nhìn lão tổ không nói không rằng vài giây, khó hiểu hỏi: "Ông biết à? Đây là đâu?"
Kỷ Lan đáp: "Linh Thú Viên của Thất Tông Tinh."
"...Gì?" Nguyên chủ hỏi: "Như vậy tức là trên viên đá ngầu lòi kia có chữ Linh Thú Viên?"
Kỷ Lan bật cười: "Ngầu lắm hả?"
Nói xong hắn đi thẳng qua tấm bia, thả dáng hướng về đỉnh núi.
Nguyên chủ tò mò thân phận của hắn lâu rồi, đổi lại cách xưng hô trước khi hai người tan vỡ: "Lão tổ, đây là môn phái của ông à?"
Kỷ Lan trả lời: "Không phải."
Nguyên chủ tiếp tục hỏi: "Thế sao pháp khí của ông lại ở đây?"
Kỷ Lan: "Tôi để quên."
Chắc tại do nhàn rỗi quá, hắn bổ sung thêm vài câu: "Thất Tinh Tông là môn phái luyện đan nổi tiếng, tôi từng trọ ở đây một khoảng thời gian."
Nguyên chủ "ồ" một tiếng đang định hỏi tiếp, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền tới vài tiếng động vụn vặt.
Một người một hồn thử đi qua, rất nhanh đã nhìn thấy năm người đang ngó trái ngó phải tìm cái gì đó.
Năm người trẻ tuổi trông khá quen mắt, ba nam hai nữ, tất cả đều là học viên lớp mũi nhọn.
Kỷ Lan hiểu chỗ này học viên mũi nhọn ngang ngửa với đệ tử thân truyền đi đâu cũng được chú ý, xem ra bí cảnh lần này họ cũng có phần.
Lúc hắn đánh giá bọn họ thì ngược lại đối phương cũng phát hiện ra. Một người trong số đó nhíu mày bước ra khỏi hàng, đúng thật là Kỷ Hoằng.
Vóc dáng Kỷ Hoằng rất cao, sống lưng thẳng tắp, mặc bộ quần áo thể thao tối màu đứng giữa trung tâm đội hình.
Đại khái vì quá chín chắn cho nên lúc cau mày có vẻ nghiêm túc: "Sao em lại vào được đây?"
Kỷ Lan không đáp mà hỏi lại: "Các anh đang tìm gì vậy?"
Lời vừa dứt, đột nhiên cậu học viên khác thấp giọng thông báo: "Tìm được rồi, mau tới đây."
Kỷ Hoằng dừng lại nhìn em trai, dặn dò bảo: "Đi theo anh, đừng tới gần quá."
Kỷ Lan đi theo hai bước, thấy bọn họ vây quanh thứ gì đó thì nhanh chân lên ngó thử. Thì ra là một con heo nhỏ.
Hắn nghĩ tới chuyện sau này phải dùng cơ thể nhóc con lăn lộn trong trường, thử cho lời khuyên: "Cẩn thận, giáo viên nói tất cả đồ nơi bí cảnh đều nguy hiểm."
Nói còn chưa hết câu, cậu học viên đã móc pháp khí ra gắt gỏng: "Biết rồi, cầm mồm đừng nói nữa."
Pháp khí là một chiếc roi dài có màu sắc rực rỡ, trên tay cầm có treo lục lạc. Vũ khí vừa xuất hiện, ánh mắt heo con lập tức dừng trên người cậu.
Kỷ Lan đánh giá, lập tức lùi về sau vài bước. Cậu học viên nhìn ra động tác của hắn, cười nhạo thành tiếng: "Kỷ Hoằng trông thằng em trai của cậu cho tốt vào, tới bí cảnh để luyện tập mà nhát còn hơn con cáy, thế thì vào làm gì?"
Kỷ Hoằng không đáp, ánh mắt anh ta tập trung vào con heo, hoàn toàn không muốn xảy ra bất kỳ sai sót.
Nhưng anh ta chỉ nhìn được mặt ngoài của vấn đề, tu vi của heo bình thường chỉ ngang với cấp bậc Luyện Khí, bọn họ mạnh hơn khá nhiều, muốn bắt không thành vấn đề.
"Em trai thật" trong não cũng không để ý tới cậu học viên, chỉ nhìn chằm chằm con heo.
Toàn thân nó trắng như tuyết, lỗ tai và chân hơi hồng, tổng thể cực kỳ đẹp mắt.
Nguyên chủ hỏi: "Con heo... mạnh lắm à?"
Kỷ Lan đáp: "Bình thường."
Dừng một chút, hắn tìm cách nói đúng hơn: "Chỗ các cậu hay bảo, sát thương không cao...."
Vòng vây trước mặt dần thu hẹp, heo con cảm thấy mình bị uy hiếp đột nhiên lao lên chiến đấu, tốc độ của nó thực sự quá nhanh chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh. Trong nháy mắt, bụng cậu học viên kia bị húc trúng bay ngược ra đằng sau, 'rầm' một tiếng ngã xuống đúng vị trí Kỷ Lan vừa đứng. Chưa hết, chỗ bị đâm quần áo rách tả tơi mọc ra cái đuôi phấn hồng lắc lư trong gió.
Kỷ Lan nhìn cậu học viên mơ màng, chậm rì rì bảo nguyên chủ: "Nhưng nhục nhã cực lớn."
Heo con đâm xong thấy xung quanh vẫn còn rất nhiều người, nó dừng lại gân cổ lên rú.
Đám Kỷ Hoằng còn chưa thoát khỏi mười vạn câu hỏi 'Vì sao con heo chạy còn nhanh hơn người' 'Vì sao con heo đâm mạnh ' "Vì sao lại mọc đuôi trên bụng' thì 'vèo vèo' mấy tiếng, bụi cỏ đột nhiên rung lắc dữ dội, bốn, năm con heo khác nhanh nhẹn chui ra.
Đám học viên mũi nhọn: "..."
Trong không khí gần như đông cứng, Kỷ Lan thảnh thơi trả lại mấy câu bọn họ vừa nói: "Tới bí cảnh để luyện tập."
Cậu học viên: "..."
Mấy người còn lại: "..."
Kỷ Lan nói: "Nhát còn hơn con cáy, vào làm gì?"
Cậu học viên: "..."
Mấy người còn lại: "..."
Kỷ Lan nhớ lại tính cách nhóc con, lại cho thêm một câu: "Đừng sợ, cứng lên!"
Vừa mới cứng xong!
Học viên nằm trên đất ngay lập tức xoay người tập hợp với bạn bè, mấy người móc hết pháp khí phòng ngự, nhìn qua có vẻ đúng là chả sợ.
Thấy Kỷ Lan đứng yên không nhúc nhích, khóe miệng cậu học viên giật giật hò to.
Kỷ Lan bình tĩnh đáp: "Các cậu nói xem, nếu cái đuôi không rút ra được hoặc là dài hơn thì phải làm sao bây giờ?"
Đám học viên mũi nhọn: "..."
Tổ sư bố nhà cậu!
Tình hình không cho phép bọn họ gân cổ lên cãi nhau, đám heo con hệt như đang hưởng ứng lời của Kỷ Lan kêu la ầm ĩ chuẩn bị mài móng đâm người.
Vài học viên vừa bảo không sợ nhanh chóng quay đầu chuồn lẹ.
Trước sức mạnh của thế lực cứng, đuôi hay quần què gì đấy thôi quên đi!
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất