Nếu Ngụy Vô Tiện Được Lam Gia Trưởng Lão Thu Dưỡng

Chương 5

Trước
Những ngày cuối năm, khung cảnh Cô Tô dần được nhuộm một sắc đỏ.

Lam Sam mang theo Lam Trạm, Lam Hoán và A Anh ra ngoài chơi, sẵn tiện mua một ít đồ tết. Lam Hoán năm nay bảy tuổi, so với hai tiểu đậu đinh kia cao hơn rất nhiều, tự giác đảm đương chuyện người lớn hơn phải làm, chính là chăm sóc hai đệ đệ. Nói như vậy cũng không đúng, chính xác phải là hai đứa trẻ nhà Thanh Hành quân cùng nhau chăm sóc hài tử nhà đại trưởng lão.

A Anh rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ liền như cá gặp nước, đông nhìn một cái tây nhìn một cái.

Lam Sam vừa để ý ba đứa, vừa cùng một vị Lam gia trưởng lão khác đàm luận công việc.

Đang mãi chơi thì nhìn thấy một cái đèn con thỏ, A Anh hưng phấn chạy tới.

"A Trạm mau xem! Là con thỏ!"

"Mua."

Sau khi mua xong, quay đầu nhìn thấy kẹo hồ lô.

"A Trạm, kẹo hồ lô."

"Mua."

Lam Hoán nhìn A Anh háo hức cùng Lam Trạm phía sau trả tiền, tự dưng cảm thấy bản thân có chút dư thừa, là y không theo kịp tư duy đệ đệ sao? Không đúng a, Lam Trạm sao lấy chính túi tiền mình trả tiền, chẳng lẽ là đại trưởng lão cho A Anh dùng nhưng tạm giao cho Lam Trạm giữ?

"Lam... A!"

A Anh nhất thời không chú ý va phải một người, vội vàng nói:

"Thực xin lỗi!"

"A Anh?"

Lam Trạm trả tiền xong quay đầu lại liền nhíu mày.

A Anh đụng phải một người thần sắc khẩn trương, trên vai khiêng một hài tử hình như là đang hôn mê. Nam nhân diện mạo chính là hung thần ác sát, trên tay có nhiều vết chai, hài tử trên vai tuy rằng không nhìn rõ gương mặt, nhưng quần áo trên người làm bằng chất lụa tốt hơn rất nhiều so với nam nhân. Nếu là con cái đột nhiên bị bệnh, cho dù tình thế cấp bách thì cha cũng không thể khiêng đi tìm y quán như vậy. Nói cách khác, người này rất có thể là tay buôn lậu!

"Ở đâu ra thằng nhỏ này, cút ra xa một chút!"

Kia nam nhân một phen đẩy A Anh ra, bị người qua đường xúm lại nhìn, liền hoảng hốt sốt ruột chuẩn bị rời đi.

"Đứng lại!" Bốn âm thanh cùng vang lên.

Lam Trạm: Đẩy A Anh còn dám đi?

Lam Hoán: Bọn buôn người? Còn dám đẩy đệ đệ ta!

Lam Sam: Dám đẩy con trai ta, còn là bọn buôn lậu!

Nhiếp Minh Quyết: Buông đệ đệ ta ra!

Nam nhân thấy mọi chuyện có vẻ không ổn, liền chạy trốn, nhưng người bình thường sao địch nổi người tu tiên.

Xong việc, hai nhà ngồi lại một quán trà, hoá ra chuyện là Nhiếp đại ca không chịu nổi đệ đệ năn nỉ ỉ ôi, cho phép Nhiếp Hoài Tang rời Bất Tịnh Thế một lúc để thăm thú, ai ngờ Nhiếp Hoài Tang lén lút trốn khỏi hộ vệ mà Nhiếp Minh Quyết an bài, không may gặp phải bọn buôn người. Sau khi cấp báo cho Nhiếp Minh Quyết, hắn vô cùng tức giận, liền hung hăng muốn sau khi tìm được Nhiếp Hoài Tang sẽ đánh gãy chân hắn.

Đám buôn lậu có vẻ rất có kinh nghiệm, tránh được tra xét của Thanh Hà, cuối cùng lại đến Cô Tô. Nhiếp Minh Quyết phát hiện manh mối một mạch đuổi theo, đúng lúc gặp được Lam Sam, gặp lại đám người buôn lậu!

Trong lúc cùng hai vị trưởng lão Lam gia nói chuyện, hắn tức giận trừng mắt nhìn đệ đệ đang lo sợ ngồi bên cạnh vài lần.

Tiểu bối bốn người tuổi xấp xỉ nhau chuyển sang ngồi ở một bàn gần đó, Nhiếp Hoài Tang bảy tuổi, phẩy cây quạt nhỏ tự giới thiệu:

"Tại hạ Thanh Hà Nhiếp Hoài Tang."

"Cô Tô Lam Hoán."

"Cô Tô Lam Trạm."

"Cô Tô Lam Phù."

Nhiếp Hoài Tang tất nhiên là biết Lam Hoán và Lam Trạm, Lam Hoán không nói đến, đại ca nhà hắn hay nhéo lỗ tai rồi so sánh hắn với Lam Hoán, tiếng tăm của người này ai mà không biết. Về phần Lam Trạm chính là một tiểu cũ kỹ, quanh thân ba thước lạnh băng, kính nhi viễn chi*. Còn Lam Phù hắn nhớ rõ giống như rất lâu trước đó đã từng gặp qua, chắc là lần Lam đại trưởng lão làm khách ở Bất Tịnh Thế, mang theo nhi tử, tiểu tử này trời sinh gương mặt đầy ý cười, so với Lam Trạm Lam Hoán nhất định chơi vui hơn nhiều. Nhiếp Hoài Tang trong lòng bàn tính đường tiếp cận.



*Kính trọng nhưng không thể gần gũi

"Lam Phù a, tên hay."

Nhiếp Hoài Tang sử dụng lại chiến thuật đã dùng không biết bao nhiêu lần, thả câu.

"Hửm?"

Lam Phù buông đùi gà trên tay xuống.

"Cái gì hay?"

Con cá mắc câu, Lam Trạm nhíu mày.

"Phượng dục cửu sồ*, điềm lành, thiên hạ thái bình, xã hội phồn vinh, Lam Phù chính là một trong cửu sồ"

*Phượng hoàng có chín con con.

"Oa! Thật vậy sao?"

A Anh nhìn sang Lam Sam đối chứng.

"Đúng vậy."

Lam Sam còn chưa kịp đáp, rõ là con trai y cơ mà.

Vốn tưởng rằng sau đó con cá mắc câu sẽ dính lấy mình, nghĩ đến ánh mắt sùng bái của cậu nhóc, Nhiếp Hoài Tang liền kiêu ngạo ngẩng đầu, chỉ là hắn đợi một hồi lâu cũng không thấy tiểu đậu đinh ngoan ngoãn kêu một tiếng "Ca ca thật là lợi hại."

Lam Trạm ngược lại thuận nước đẩy thuyền, giảng cho A Anh giáo nghĩa.

Lam Sam vui vẻ khen ngợi hắn.

"Tuổi còn nhỏ, đọc nhiều thư tịch, là chuyện tốt."

Nghe vậy, Nhiếp Hoài Tang đang phẩy cây quạt nhỏ càng phấn khích, được Lam gia đại trưởng lão khen ngợi thực đáng kiêu ngạo a.

Tiếp đó, theo Nhiếp Hoài Tang mà nói,

đã lỡ đến đây rồi chẳng lẽ không ở lại chơi một chút? Thừa lúc không ai để ý, Nhiếp Hoài Tang kéo A Anh ra một bên.

"Ta phát hiện một cửa tiệm đặc biệt ngon, chúng ta buổi trưa đến đó ăn đi."

"Ta cái kia còn....."

A Anh định nói chuẩn bị cùng Lam Sam trở về, lại bị Nhiếp Hoài Tang một phen giữ chặt.

"Đừng! Chỉ có ngươi được đi cùng ta"

"Tại sao vậy?"

"Cửa tiệm đặc biệt nhiều khách đến...... blablabla"

"Vì sao a?"

"Là vì blabla...."

"Bởi vì sao?"

"......"

Nhiếp Hoài Tang trong lòng phát điên: Bao nhiêu nước miếng đều đem nói hết, thế nào lại hỏi vì sao nhiều như vậy?! Đột nhiên, hắn nhìn đến A Anh gương mặt thiếu đánh cười cợt.

Bị lừa rồi!

"Một câu, có đi hay không?!"

Tức chết hắn rồi, Nhiếp Hoài Tang hung hăng quạt cây quạt nhỏ, tiểu đậu đinh này thật quá đáng giận!

"Đi ~ ha ha ha ha ha"



Đi là đi, chỉ là tuy rằng Nhiếp Hoài Tang kinh nghiệm đầy mình, tự mình trốn khỏi hộ vệ hai nhà phái đi, nhưng không cách nào dám bỏ lại Lam Trạm, ba người cuối cùng dừng lại trước một cửa tiệm.

"Diễm -- xuân -- lâu?" A Anh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu.

Nơi này chính xác là thanh lâu.

Ánh mắt Lam Trạm bắt đầu lộ ra hàn khí.

Nhiếp Hoài Tang nuốt nước miếng, y so với hắn tuổi nhỏ hơn, tại sao khí thế lại mạnh mẽ như vậy? Nhiếp Hoài Tang cuối cùng là không chịu nổi ánh mắt băng đao của Lam Trạm, lôi kéo A Anh tiếp tục đi phía trước.

"Không phải này gian, đi phía trước đi."

Cuối cùng ngừng lại ở một nhà trông như một quán trà lâu bình thường. Kỳ thật Nhiếp Hoài Tang cũng chưa từng ghé qua quán trà lâu này, không biết trà lâu này thế nào, nghĩ đến đã mở tiệm trà, hương vị chắc cũng không quá tệ đi.

"Nhà này?"

A Anh bày ra biểu tình khó hiểu.

"Không nghĩ là Hoài Tang huynh ngươi lại thích loại như thế này."

Cả Lam Trạm cũng hướng tới ánh mắt phức tạp, được rồi, vẫn là nghiêm mặt.

Một lát sau, Nhiếp Hoài Tang rốt cuộc biết vì sao hai người biểu tình không đúng rồi.

Quán này gọi là "Khổ kinh lâu" tên cũng như vị, trà là trà đắng, đồ ăn đều có vị cay đắng, điểm tâm cũng đắng nốt, xác thật khổ đến khiến người khác ngạc nhiên.

Ta thế nào lại xui xẻo như vậy, Nhiếp Hoài Tang chạy trối chết khỏi quán trà đó, hắn hiện tại cảm thấy chính mình khắp người đều đắng, trong miệng đắng, dạ dày đắng, lòng lại càng đắng.

Hắn quay đầu nhìn về phía hai người Lam Trạm và A Anh uống trà đắng như điểm tâm ngọt, mặt không đổi sắc.

"Các ngươi không cảm thấy đắng à?!"

"Chúng ta mỗi ngày sớm đều phải uống một chén dược thiện, cái đó so với này đắng hơn nhiều, đại khái là tằng kinh thương hải nan vi thủy đi*."

*"Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân".

(Đường Nguyên Chẩn – Ly tứ)

Dịch nghĩa:

Đã từng đi qua biển lớn mênh mông rồi thì khó có gì có thể gọi là nước (không có nước nơi nào khác đáng chú ý nữa)

Trừ mây rực rỡ ở núi Vu Sơn ra thì chẳng có gì đáng gọi là mây (không mây ở nơi nào khác đáng chú ý nữa).

(Nguyên Chẩn – Nỗi nhớ xa cách)

Hai câu thơ trên của Nguyên Chẩn đã trở thành một thành ngữ tiếng Trung, hàm ý rằng những ai đã từng trải nghiệm thế giới rộng lớn sẽ không bị khuất phục bởi những điều nhỏ nhoi.

Nguồn: DKN.tv

A Anh khều tay Lam Trạm.

"A Trạm, ta không có dùng sao sai 'tằng kinh thương hải nan vi thủy' nha."

"Ừm"

Y đột nhiên nắm lấy tay A Anh.

"Về thôi, tự mình rời đi lâu, đại trưởng lão sẽ lo lắng."

Về sau nhất định phải cách này Nhiếp Hoài Tang xa một chút, quá ngốc.

Trở lại khách điếm, Nhiếp Minh Quyết rất ngạc nhiên, mới vừa nãy lo lắng đệ đệ lại trốn khỏi đám người bảo hộ, còn mang theo hài tử Lam gia, hiện tại lại thấy đệ đệ nhà mình mang vẻ mặt uể oải quay về.

Có đôi khi, tình bạn là bắt đầu như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước