Trọng Sinh Vào Đêm Mưa

Chương 11: Tính kế

Trước Sau
Mọi người đi ra ngoài, Thu Tử Hàn vỗ vỗ tay Dịch Thiên Phàm đang đặt ở bụng mình, "Hiện tại đại phu đã xác nhận, vậy rốt cuộc chuyện như thế nào?"

"Chờ ta điều tra xong sẽ nói ngươi biết." Dịch Thiên Phàm thắt cái nút, hôn mặt Thu Tử Hàn một cái, "Có đói bụng không? Chúng ta ăn cơm trước." Chuyện gì cũng không thể quan trọng bằng phu nhân và hài tử ăn cơm.

Thu Tử Hàn gật gật đầu, "Vậy được rồi, ta sớm đã nói với má Ngô phân phó phòng bếp chuẩn bị rồi."

"Được." Dịch Thiên Phàm đỡ người trên đùi xuống, đỡ Thu Tử Hàn ra gian ngoài, kêu An Thuận nói phòng bếp đem đồ ăn mang lên.

Rất nhanh, bốn món một canh được mang lên, Thu Tử Hàn chọn món Dịch Thiên Phàm thích gắp cho hắn tràn đầy một chén, "Đều là món ngươi thích, ăn nhiều một chút."

"Ăn nhiều ngủ không được thì làm sao bây giờ." Dịch Thiên Phàm ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn không dừng đũa.

"Cơm nước xong, ta cùng ngươi đi dạo trong viện một chút, tiêu thực." Thu Tử Hàn xoa xoa khóe miệng Dịch Thiên Phàm, "Ăn từ từ."

"Ừm!" Dịch Thiên Phàm vừa ăn vừa gật đầu, gắp vào chén Thu Tử Hàn thêm chút đồ ăn, "Ngươi mới phải nhiều một chút, hai người mà."

Má Ngô đứng một bên thấy không khí giữa hai người như thường, giống như không bị ảnh hưởng gì, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Liên từ khi đại phu đến bắt mạch bình an, liền bắt đầu bất an, thoái thác nửa ngày không thành công, căng da đầu để người bắt mạch. Tuy rằng đại phu chỉ nói tất cả đều bình thường, nhưng nàng biết, mình không bình thường. Ba tháng nay không có nguyệt sự, đêm mưa lần đó bị phạt quỳ, lúc sau còn bị đau bụng chảy chút máu, không nghĩ đến đứa nhỏ này cư nhiên ngoan cường còn sống. Nhưng mà, tính tính ngày, đứa nhỏ này có là trước khi vào Dịch phủ, có đúng là của Dịch Thiên Phàm hay không thì khó mà nói, vạn nhất bị hắn phát hiện hài tử không phải của hắn, mình chỉ có kết cục bị đuổi ra Dịch phủ. Nàng không cam lòng, mình thật vất vả mới vào được Dịch phủ, tiền còn chưa lấy được bao nhiêu, sao lại bị đuổi ra như thế.

Bụng lớn giấu không được, hài tử chưa đến tháng đã sinh, sẽ làm người hoài nghi. Thẩm Liên càng nghĩ càng cảm thấy đứa nhỏ này không nên lưu. Nhưng khi cầm lấy hoa hồng mang đến từ Túy Hương Lâu, Thẩm Liên do dự, Dịch Thiên Phàm có thể biết rồi hay không? Nếu Dịch Thiên Phàm đã biết, mình còn xoá sạch hài tử, không phải là nói trắng ra hay sao? Nhưng mà, sau khi đại phu đi thì gió êm sóng lặng, cũng không ai tới tìm nàng, chẳng lẽ...... chuyện còn chưa bại lộ?

Thẩm Liên một đêm trằn trọc, sáng sớm hôm sau, ăn mặc chỉnh tề, chờ má Ngô đến viện của mình.

Dịch Thiên Phàm như cũ sáng sớm ra cửa, đi tiệm quần áo huyện kế bên. Hôm qua xem sổ sách của tửu lầu, phát hiện mấy năm nay lợi nhuận không phải số lượng nhỏ, một năm cũng có đến ba trăm lượng bạc, có thể thấy được lúc trước mình ngầm dò hỏi là hoàn toàn ăn khớp, chứng minh về mặt kinh doanh vấn đề không lớn, hiện tại có thể duy trì hiện trạng, chờ sau này trong tay nhiều ngân lượng, lại nghĩ cách tiến thêm một bước mở rộng quy mô, gia tăng lợi nhuận. Cách ngày chuyển nhà còn mấy ngày nữa, Dịch Thiên Phàm phải nắm chặt cơ hội tìm hiểu tình huống của bốn tiệm quần áo và phường nhuộm, quản lý cải cách lại, sau này cho dù mình ở nông thôn, cũng chỉ cần phái người mỗi tháng báo cáo tình trạng kinh doanh là được, không cần bôn ba chạy đi chạy lại các tiệm. Huống chi Thu Tử Hàn tháng càng lúc càng lớn, Dịch Thiên Phàm không yên tâm để y một mình trong nhà, về sau muốn giảm bớt ra ngoài.

Hầu hạ Thu Tử Hàn ăn sáng, má Ngô như cũ đến viện Thẩm Liên.

"Má Ngô vào đi." Hôm nay Thẩm Liên cư nhiên chủ động đáp lời với bà.

"Dạ, Thẩm di nương." Má Ngô đứng trước mặt Thẩm Liên, cúi đầu nói.

"Thiếu gia hôm nay......" Thẩm Liên hỏi dò, "Có phân phó gì không?"

"Không có......" Má Ngô đáp, "Cũng giống như hôm qua, sáng sớm ra cửa, nói là muốn đi cửa hàng huyện kế bên, chắc là tối mới có thể trở về."

Vậy là tất cả đều như thường? Thẩm Liên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, "Nga...... Vậy hôm nay làm phiền má Ngô hỗ trợ dọn dẹp một chút."

"Thiếu phu nhân đã phân phó, tất nhiên làm vậy." Má Ngô hành lễ với Thẩm Liên, "Vậy ta đi làm việc đây." Thấy Thẩm Liên gật đầu, má Ngô đi đến phòng trong, bắt đầu bận việc.



Thẩm Liên như cũ ngồi trước phòng, ngồi trên ghế nằm không làm gì cũng không nói lời nào, chỉ là mắt nhìn chằm chằm vào trong phòng, như suy tư gì.

Tới buổi chiều, thấy mọi chuyện đều thu dọn không sai biệt lắm, ngày mai chỉ cần kêu mấy tên sai vặt đem bao lớn bao nhỏ này cất vào trong rương là được.

Má Ngô đến trước mặt Thẩm Liên, "Thẩm di nương, đồ vật không sai biệt lắm đều đã thu dọn xong, ngày mai kêu gã sai vặt mang rương đi, có thể là mang một rương đến thôn trang trước. Vậy...... ta đi về trước, thiếu phu nhân bên kia còn chờ ta thu xếp bữa tối."

"Từ từ." Thẩm Liên không giống như lúc trước đơn giản gật gật đầu để người trở về, mà gọi người lại, "Ta cũng đã lâu chưa thỉnh an phu nhân, hôm nay...... ta cùng ngươi đi qua nha." Sau đó không cho phân trần mà đứng dậy đi ra cửa.

Má Ngô cân nhắc thiếp thất thỉnh an chính phu nhân cũng là bình thường, chỉ là nhớ đến chuyện ngày hôm qua, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, nghe chuyện đại trạch nội trạch tranh giành tình cảm mà ra rất nhiều việc, má Ngô có dự cảm đêm nay sợ là xảy ra chuyện. Xem ra cho dù chính thê là nam nhân, cũng trốn không được.

Má Ngô không nói một lời đi theo Thẩm Liên, trong lòng thở dài, nghĩ một hồi tùy cơ ứng biến, không thể để Thẩm Liên là Thu Tử Hàn bị thương.

Thẩm Liên đương nhiên không phải đơn thuần đi thỉnh an Thu Tử Hàn, nàng muốn tìm cơ hội đánh sảy hài tử của mình rồi thừa cơ giá họa cho Thu Tử Hàn. Thẩm Liên căm thù Thu Tử Hàn, khi nàng vào Dịch phủ, trong lòng nàng đối với chuyện nam nhân gả chồng sinh con thì rất chán ghét, hơn nữa Thu Tử Hàn là chính thê, Thẩm Liên nàng là thiếp, từ xưa đã không thể ở chung hoà bình.

Hai người đều ở trong lòng tính toán một hồi hành sự tùy theo hoàn cảnh, bất tri bất giác đã đến nơi.

Vào viện, đã thấy An Quý đỡ Thu Tử Hàn đứng ở trong viện, chỉ huy hai hạ nhân ra bên ngoài nâng cái rương. Xem ra bên này tiến độ rất nhanh, đã bắt đầu vận chuyển đồ vật. . ngôn tình sủng

"Thỉnh an...... phu nhân." Thẩm Liên vào viện, hành lễ với Thu Tử Hàn.

Thu Tử Hàn nghe thấy âm thanh Thẩm Liên thì rất kinh ngạc, quay đầu, "Thẩm di nương...... sao lại đến đây?"

"Ngày đó...... bị cảm lạnh, nên thân mình vẫn luôn không tốt, nên lâu không đến thỉnh an phu nhân." Thẩm Liên rũ mi gật đầu, rất là ngoan ngoãn, "Hôm nay cảm thấy khá hơn nhiều, nói thế nào cũng nên đến đây. Phu nhân...... thân mình tốt không?"

"Đều tốt." Thu Tử Hàn nhìn xem thần sắc Thẩm Liên, suy nghĩ đến mục đích của nàng, "Vào nhà nói đi, đừng đứng." Nói xong, nhờ An Quý đỡ mình chậm rãi đi vào trong phòng.

Thẩm Liên đứng dậy muốn đi lại gần, bị má Ngô chắn lại, "Di nương cẩn thận, nơi này đường khó đi, coi chừng ngã."

Thẩm Liên liếc má Ngô một cái, có chút không cao hứng, ứng thanh rồi mới bước vào phòng.

An Quý đỡ Thu Tử Hàn ngồi xuống, liền đi châm trà, má Ngô tất nhiên đứng giữa hai người Thu Tử Hàn và Thẩm Liên.

"Trong viện ngươi đã thu xếp xong chưa?" Thu Tử Hàn vuốt bụng, hỏi.

"Không sai biệt lắm, ước chừng một ngày nữa là có thể bắt đầu vận chuyển đồ vật." Thẩm Liên cảm thấy bụng Thu Tử Hàn rất chói mắt, tận lực không để ý đến nó.

"Sau này ở nông thôn, điều kiện không tốt, chắc là ủy khuất di nương." An Quý bưng trà đến, Thu Tử Hàn nhấp một ngụm, "Dịch phủ không thể so với trước, ngươi nếu vào nhà chúng ta, cũng neen gánh vác một ít, sau này không thể chỉ nghĩ đến hưởng phúc."

"Cái gì?" Thẩm Liên cả kinh, "Ý phu nhân là?" Nghe lời này ý nói là sau này mình cũng phải làm việc sao?!

Thu Tử Hàn muốn gõ Thẩm Liên, cố ý nói, "Nhân thủ thôn trang vẫn luôn không đủ, cho nên thu hoạch không tốt, vì bảo đảm nhiều người Dịch phủ không đói bụng, cho nên mọi người đều phải làm việc nhà nông."



"Làmg...... nông?!" Thẩm Liên vừa nghe liền không muốn, "Nhưng, nhưng ta trước nay không làm việc nặng a......"

"Việc nặng đương nhiên không cần di nương làm, ý ta là sau này khi bọn hạ nhân đều đi làm việc, người hầu hạ sẽ ít đi, như vậy sẽ có nhiều việc ngươi phải tự tay làm." Thu Tử Hàn tiếp tục nói, "Vì trợ cấp gia dụng, giảm bớt phí tổn, sau này phân lệ, cũng sẽ giảm bớt."

Thẩm Liên gật gật đầu, không nói gì, sắc mặt rất khó coi, nếu về sau sinh sống thật là như thế, nhưng lúc trước nàng quấn lấy Dịch Thiên Phàm, một hai phải gả đến Dịch phủ thì tưởng tượng đã kém rất nhiều. Nàng muốn hưởng phúc mới đến mà!

"Sao? Di nương không muốn?"

"Không phải...... được, được mà." Thẩm Liên tức giận đến cắn răng.

"Được thì tốt." Thu Tử Hàn cười cười, "Xem ra Thiên Phàm cưới ngươi vào cửa, không phải là quyết định sai lầm."

Hai người ngồi, một trận trầm mặc. Thu Tử Hàn đấm đấm eo đau nhức, nhìn ra hướng cửa, không biết Thiên Phàm khi nào trở về.

Thẩm Liên hiển nhiên cũng nghĩ đến, "Dịch Lang hắn...... khi nào trở về?"

"Nhanh thôi." Thu Tử Hàn nhìn Thẩm Liên, "Di nương tìm hắn có việc?"

"Đã lâu không gặp, rất nhớ hắn." Thẩm Liên làm ra bộ khổ sở, "Ta biết Dịch Lang và phu nhân cảm tình rất tốt, nhưng là làm thiếp Dịch Lang...... thời gian dài như vậy không thấy tướng công mình...... chuyện, chuyện này cũng cảm thấy khó khăn."

Lời nói Thẩm Liên có ẩn ý, nói như vậy, có vẻ như Thu Tử Hàn vẫn luôn bá chiếm Dịch Thiên Phàm, không cho hắn đi tìm Thẩm Liên. Cũng chính là đang nói chính thê không có khí độ, không thể dung người, tranh giành tình cảm, chèn ép thiếp thất.

Thu Tử Hàn vừa nghe, nhíu mày, tuy rằng bị Thẩm Liên nói chọc giận, nhưng cũng không nghĩ sẽ giống nữ nhân nội trạch tranh giành tình cảm, cho nên nhịn xuống không nói gì.

Má Ngô đứng một bên nghe mà không chịu được, thấy Thu Tử Hàn không nói lời nào, liền nói, "Di nương nói vậy không đúng rồi, vốn dĩ là do di nương phạm sai, chọc giận thiếu gia nên bị trọng phạt, cho nên thiếu gia mới không gặp di nương."

Thẩm Liên trừng mắt nhìn má Ngô một cái, ý kêu bà câm miệng.

Nhưng má Ngô không sợ nàng, tiếp tục nói, "Di nương vẫn nên ngẫm lại mà hảo hảo ăn năn, đọc nhiều tam tòng tứ đức, tôn kính chính thê, kính yêu hôn phu. Thiếu gia nếu đồng ý, tất nhiên sẽ đi gặp di nương."

"Ngươi!" Thẩm Liên bị hạ nhân thuyết giáo, cảm thấy không có mặt mũi, lập tức bị chọc giận, kích động đứng dậy, tiến lên một bước, "Khi nào đến phiên ngươi một cái hạ nhân xen miệng vào! Ta tuy rằng là di nương, nhưng cũng là chủ tử ngươi!" Nói xong liền đi đến muốn tát má Ngô.

Má Ngô dùng tay chắn, lôi lôi kéo kéo, Thẩm Liên không cẩn thận dưới chân, cả người nhào về phía Thu Tử Hàn, cố tình như mình bị ngã, đầu sẽ đụng vào bụng Thu Tử Hàn.

Má Ngô nhanh tay lẹ mắt, dùng thân thể chắn, dùng ngực tiếp được Thẩm Liên, chặn được người toàn bộ, không có đụng tới Thu Tử Hàn.

"Di nương cẩn thận a!", má Ngô đỡ được Thẩm Liên, "Đừng nói thân mình phu nhân không thể đụng được, nhưng mà dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, di nương ngãn vào người ngài ấy như vậy, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe a."

Thẩm Liên đứng dậy, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, thật không nghĩ tới lão ma ma là người lợi hại như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau