Chương 23
Bởi vì An An trông rất thê thảm, bị đâm hai dao liên tiếp, máu nhuộm đẫm khắp người, trên đường lại hộc máu không ngừng, khiến ta cảm thấy như nó có thể ra đi bất cứ lúc nào. Cảm xúc của ta từ lúc đầu phẫn nộ càng về sau càng chết lặng. Chết thì chết thôi nhưng trước khi chết ta sẽ đi tìm bọn kia cắn chúng không chết cũng tàn mới cam tâm!
Ta quá ngây thơ cảm thấy sự việc không có gì nghiêm trọng, nhưng quên mất có lẽ bọn chúng không dám đụng tới mạng người, nhưng sẽ chẳng quan tâm tới mạng của hai con chó.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng mổ bỗng mở, một cô điều dưỡng đi ra, nói, “Tạm thời qua cơn nguy kịch nhưng cần nằm viện theo dõi thêm một khoảng thời gian.”
Kỳ Kỳ ngồi xổm xuống đất ôm lấy ta, vừa cười vừa khóc nói, “Phì Phì, nghe thấy không, An An tạm thời qua cơn nguy kịch!”
Lúc này ta mới tỉnh lại từ trong ý niệm báo thù, tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, gâu gâu hỏi Kỳ Kỳ, “Cậu nói gì? Cậu nói gì?”
Kỳ Kỳ nhắc lại một lần với Chương Nguyệt, rồi cảm thán, “Mẹ, tốt quá rồi!”
Khóe mắt Chương Nguyệt cũng ươn ướt.
Cám ơn thượng đế! Cám ơn thần tiên bốn phương tám hướng! Hi vọng các ngài có thể phù hộ An An tai qua nạn khỏi!
Ta muốn vào thăm An An nhưng chưa được, chỉ có thể chờ An An ra phòng hậu phẫu mới có thể nhìn một chút qua tường kính. An An nằm trên giường, chỗ vết thương bị cạo sạch lông, lau sạch máu xung quanh và băng lại, trên đùi, lưng vẫn còn một ít máu khiến lông dính bết, chân trước cắm dịch truyền, nhìn giống hệt thương binh khập khiễng trở về từ chiến trường lửa đạn…. Hình tượng tuấn tú bình thường giờ chẳng sót lại chút nào. Ta trừng mắt nhìn An An, “Giả bộ anh hùng cái gì! Ai cần cậu bay ra chắn dao giúp tôi chứ….” nói xong, hốc mũi lại chua xót, mắt nóng lên.
Ba ngày sau ta mới được vào thăm An An, từ đống số trên màn hình máy theo dõi có thể thấy An An đang khôi phục từng chút, một cách yếu ớt.
Ta thấy An An vẫn đang hôn mê, bèn ghé vào lỗ tai nó thì thầm, “Sao cậu còn chưa tỉnh?! Đừng ngủ nữa! Ba này rồi, mau tỉnh lại đi! Ngày ngày truyền dịch có gì ngon đâu, tỉnh lại sẽ được ăn ngon uống ngon đã đời! Kỳ Kỳ đã chuẩn bị thịt sẵn cho cậu…. chỉ cần cậu tỉnh lại là tôi có thể ăn ké rồi, chậc chậc….” Ta đúng là đồ ăn hại, mới nói tới đó đã chảy nước miếng.
Kỳ Kỳ chỉ thấy ta chít chít với An An, không biết ta đang nói gì, cho là ta buồn vì An An chưa tỉnh bèn ngồi xổm xuống vuốt đầu ta an ủi, “An An đang hồi phục đó, chắc chắn sẽ khỏe lại thôi. Đừng đau lòng, em đã không ăn gì mấy ngày rồi, có muốn ăn chút gì không?” diễ,"j"n.đàn/lkee,quý,đôn Kỳ Kỳ vừa nói vừa móc từ trong túi ra một cây lạp xương dành riêng cho thú cưng.
Nghe vậy ta mới nhớ mấy ngày nay ta cũng giống An An chưa ăn gì hết, nhưng nhìn cây lạp xưởng bình thường rất ngon miệng trong tay Kỳ Kỳ ta lại chẳng muốn ăn tí nào, bèn làm như không thấy, tiếp tục lảm nhảm bên tai An An, “Cậu mau tỉnh lại đi….”
“Ồn quá…. Câm miệng đi.”
Ta lập tức ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn An An. Nó đang nhìn ta! Ta mừng như điên vừa gâu gâu vừa vẫy đuôi không ngừng.
“Tôi biết ngay cậu sẽ tỉnh mà! Cậu sẽ không có chuyện gì đâu! Anh hai à, tôi sắp bị cậu dọa khóc rồi, rốt cuộc cậu cũng chịu tỉnh!”
“Im đi…. Khụ….”
“Cậu đừng lộn xộn, coi chừng lông bết lên vết thương đau đó! Đã nói đừng động mà! Không ngoan gì hết! Cậu đói chưa? Anh đói quá, muốn ăn cái gì đó!” Nói xong ta ngoắt đuôi, nhìn chằm chằm cậy lạp xưởng trong tay Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ hiểu ý, nhanh chóng bóc vỏ đưa tới, ta vui vẻ ăn một mạch hết sạch, lúc này mới phát hiện đói quá, đói sắp chết luôn rồi….
Ta ăn hết hai cây lạp xưởng, có chút hơi sức lết tới liếm mặt An An. Nó bực bội nhe răng phát ra tín hiệu uy hiếp.
“Chẳng phải cậu đã ngủ ba ngày rồi sao, đừng ngủ nữa!” Ta nhìn An An với ánh mắt khẩn cầu, không hề thấy không vui vì An An bực bội với ta.
Hạnh phúc quá, An An đã tỉnh lại!
hKết quả của hạnh phúc là, trước mắt ta tối sầm…. ngất đi….
Ta vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt lo lắng của Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ bất đắc dĩ nói, “Em làm mọi người sợ muốn chết luôn à Phì Phì! An An tỉnh rồi, giờ em muốn ăn chưa? Anh đã mua phần ăn dinh dưỡng cho em, nhanh ăn đi! Bác sĩ vừa mới chích cho em một mũi dinh dưỡng đó. Lúc em té xỉu, An An hoảng tới mức sém chút giật dây truyền dịch ra, may mắn vừa lúc bác sĩ tới khám cho An An xử lý nhanh chóng, nếu không thật sự là gà bay chó sủa rồi!”
Nghe vậy ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng đứng lên, ngoan ngoãn ăn cơm. Ăn xong, cảm giác vô lực đã hết, ta lại quấn Kỳ Kỳ muốn đi thăm An An.
Kỳ Kỳ vỗ lưng ta nói, “An An cần nghỉ ngơi, hôm nay chúng ta không làm phiền An An nữa, đợi An An khỏe hơn lại đến chơi được không?”Vậy thì đứng ở ngoài nhìn một cái thôi cũng được!
Trước khi về, Kỳ Kỳ ôm ta đến phòng An An, nhìn nó tường kính.
An An gầy, cũng có lẽ là do cạo lông nên tạo cảm giác như vậy.
Mau khỏe lại đi, không có sự tồn tại của cậu, thế giới này không còn gì đáng sống cả, rất nhàm chán. diễn.đơ.àn/lê,quƠ,ý,đôn Thậm chí tôi đã bắt đầu hoài niệm cuộc sống bị cậu đánh như cơm bữa, chẳng lẽ tôi là người có khuynh hướng cuồng ngược?
Hiện giờ đã là tháng sáu, trong nhà có hai người đang dốc sức cho kì thi cuối cấp, thật sự rất bận, hai ngày qua không có thời gian đến bệnh viện thăm An An. Ta biết vậy nên không quấn lấy Kỳ Kỳ và Trừng Trừng bắt hai người dẫn ta tới chỗ An An.
Mong Trừng Trừng và Kỳ Kỳ thi thật tốt. Cũng mong An An khôi phục nhanh chóng.
Mọi người đều ra ngoài hết chỉ còn mỗi ta ở nhà. Ta thấy chán lại bắt đầu mò đi vọc máy tính của Kỳ Kỳ. Không có chuyện để làm, ta bắt đầu tra một ít kiến thức về việc chăm sóc chó bị thương, phải kiêng kị chú ý những gì.
Trong lúc tìm kiếm, ta bắt gặp một đoạn clip cực nổi, thoạt nhìn rất quen, trong đó có một thiếu niên và hai chú chó cực kỳ giống Kỳ Kỳ, ta và An An, khiến ta vô cùng ngạc nhiên. Ta nhấp xem thử, xác định đúng là ba bọn ta. Thì ra là có một người dùng di động quay đoạn clip xuyên qua cửa sổ nhà.
Cuộc nói chuyện chỉ nghe lõm bõm, nhưng từ một vài câu rời rạc có thể đoán ra đầu đuôi vấn đề. Câu nói to nhất trong clip đến từ tên trấn lột kia: Không có nghĩa vụ? Không biết bọn tao là trấn lột hả? Đồ ngu!
Cái câu ‘Không biết bọn tao là trấn lột hả?’ đã được người quay nhấn mạnh bằng dòng chữ màu đỏ xuất hiện phía dưới màn hình. Vì vậy, mọi người càng xác định đây là một cuộc trả thù được dự mưu từ sớm.
Người phát đoạn clip chú thích: từ nội dung cuộc nói chuyện có thể kết luận bọn trấn lột và cậu học sinh từng đụng độ, đầu tiên là tới trường học trấn lột, sau đó tìm tới tận chỗ ở của người ta trấn lột tiếp, sau khi bị từ chối đưa tiền thì bắt đầu đánh người. Hai chú chó thấy chủ bị đánh, xông lên cắn xé mấy tên côn đồ bảo vệ chủ. Cuối cùng, chú chó Harry bị đâm ngã trong vũng máu, còn chú chó lông vàng ghé vào bên cạnh đồng bạn không ngừng kêu rên, âm thanh nức nở nghẹn ngào như một đứa nhỏ bất lực.
Kết thúc đoạn clip là cảnh cậu học sinh vừa đè vết thương trên người chú chó Harry vừa móc di động ra gọi điện thoại cầu cứu.
Ở phần bình luận là làn sóng tức giận của dân mạng, mắng bọn côn đồ kia quá phách lối, có cả người nghi ngờ độ an toàn của chung cư, để cho kẻ không rõ lai lịch đường hoàng tiến vào gây thương tổn cho người trong khu, thậm chí trong suốt quá trình cãi vả giằng co không hề thấy bóng dáng một người bảo vệ nào xuất hiện.
Đoạn clip chỉ mới tung lên mấy phút đã có gần hai ngàn bình luận, số người xem còn nhiều hơn nữa.
Ta thấy bình luận toàn là chửi rủa ba tên côn đồ kia thì rất hả dạ.
Chú chó Harry kia cắn chưa đủ á! Cắn chết luôn cũng được, như vậy quá nhân từ!
Ngang ngược thật, dám chạy thẳng tới chỗ của người ta để trấn lột!
Chú chó Harry kia anh dũng quá! Không những chắn dao cho chủ mà còn chắn dao cho đồng bạn! Đoạn sau thảm quá! Khóc ròng!
Độ an toàn của của chung cư quá kém! Không có bảo vệ lui tới tuần tra gì sao?!
Nghe thấy tiếng khóc của lông vàng cũng rớt nước mắt theo, mấy tên này nhất định phải bị trừng phạt!
Bọn côn đồ kia thật độc ác! Mới bây lớn đã như vậy, trưởng thành không biết còn thế nào nữa! Hi vọng tìm ra bọn côn đồ để trừng trị nghiêm khắc!
Đoạn clip này có thể xem là chứng cớ giao cho cảnh sát! Xin mọi người hãy góp phần bình luận trên trang web của công an Phượng Châu để họ bắt ba tên côn đồ kia!
Đồng ý bình luận trên.
Đồng ý bình luận trên +1.
Trong ba tên côn đồ, hình như có một là học sinh trường Trung Học Thể Dục Thể Thao ở khu đông, tôi từng tới trường này chơi bóng rổ, hình như đã gặp! Cũng là màu tóc đó!
Ta quá ngây thơ cảm thấy sự việc không có gì nghiêm trọng, nhưng quên mất có lẽ bọn chúng không dám đụng tới mạng người, nhưng sẽ chẳng quan tâm tới mạng của hai con chó.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng mổ bỗng mở, một cô điều dưỡng đi ra, nói, “Tạm thời qua cơn nguy kịch nhưng cần nằm viện theo dõi thêm một khoảng thời gian.”
Kỳ Kỳ ngồi xổm xuống đất ôm lấy ta, vừa cười vừa khóc nói, “Phì Phì, nghe thấy không, An An tạm thời qua cơn nguy kịch!”
Lúc này ta mới tỉnh lại từ trong ý niệm báo thù, tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, gâu gâu hỏi Kỳ Kỳ, “Cậu nói gì? Cậu nói gì?”
Kỳ Kỳ nhắc lại một lần với Chương Nguyệt, rồi cảm thán, “Mẹ, tốt quá rồi!”
Khóe mắt Chương Nguyệt cũng ươn ướt.
Cám ơn thượng đế! Cám ơn thần tiên bốn phương tám hướng! Hi vọng các ngài có thể phù hộ An An tai qua nạn khỏi!
Ta muốn vào thăm An An nhưng chưa được, chỉ có thể chờ An An ra phòng hậu phẫu mới có thể nhìn một chút qua tường kính. An An nằm trên giường, chỗ vết thương bị cạo sạch lông, lau sạch máu xung quanh và băng lại, trên đùi, lưng vẫn còn một ít máu khiến lông dính bết, chân trước cắm dịch truyền, nhìn giống hệt thương binh khập khiễng trở về từ chiến trường lửa đạn…. Hình tượng tuấn tú bình thường giờ chẳng sót lại chút nào. Ta trừng mắt nhìn An An, “Giả bộ anh hùng cái gì! Ai cần cậu bay ra chắn dao giúp tôi chứ….” nói xong, hốc mũi lại chua xót, mắt nóng lên.
Ba ngày sau ta mới được vào thăm An An, từ đống số trên màn hình máy theo dõi có thể thấy An An đang khôi phục từng chút, một cách yếu ớt.
Ta thấy An An vẫn đang hôn mê, bèn ghé vào lỗ tai nó thì thầm, “Sao cậu còn chưa tỉnh?! Đừng ngủ nữa! Ba này rồi, mau tỉnh lại đi! Ngày ngày truyền dịch có gì ngon đâu, tỉnh lại sẽ được ăn ngon uống ngon đã đời! Kỳ Kỳ đã chuẩn bị thịt sẵn cho cậu…. chỉ cần cậu tỉnh lại là tôi có thể ăn ké rồi, chậc chậc….” Ta đúng là đồ ăn hại, mới nói tới đó đã chảy nước miếng.
Kỳ Kỳ chỉ thấy ta chít chít với An An, không biết ta đang nói gì, cho là ta buồn vì An An chưa tỉnh bèn ngồi xổm xuống vuốt đầu ta an ủi, “An An đang hồi phục đó, chắc chắn sẽ khỏe lại thôi. Đừng đau lòng, em đã không ăn gì mấy ngày rồi, có muốn ăn chút gì không?” diễ,"j"n.đàn/lkee,quý,đôn Kỳ Kỳ vừa nói vừa móc từ trong túi ra một cây lạp xương dành riêng cho thú cưng.
Nghe vậy ta mới nhớ mấy ngày nay ta cũng giống An An chưa ăn gì hết, nhưng nhìn cây lạp xưởng bình thường rất ngon miệng trong tay Kỳ Kỳ ta lại chẳng muốn ăn tí nào, bèn làm như không thấy, tiếp tục lảm nhảm bên tai An An, “Cậu mau tỉnh lại đi….”
“Ồn quá…. Câm miệng đi.”
Ta lập tức ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn An An. Nó đang nhìn ta! Ta mừng như điên vừa gâu gâu vừa vẫy đuôi không ngừng.
“Tôi biết ngay cậu sẽ tỉnh mà! Cậu sẽ không có chuyện gì đâu! Anh hai à, tôi sắp bị cậu dọa khóc rồi, rốt cuộc cậu cũng chịu tỉnh!”
“Im đi…. Khụ….”
“Cậu đừng lộn xộn, coi chừng lông bết lên vết thương đau đó! Đã nói đừng động mà! Không ngoan gì hết! Cậu đói chưa? Anh đói quá, muốn ăn cái gì đó!” Nói xong ta ngoắt đuôi, nhìn chằm chằm cậy lạp xưởng trong tay Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ hiểu ý, nhanh chóng bóc vỏ đưa tới, ta vui vẻ ăn một mạch hết sạch, lúc này mới phát hiện đói quá, đói sắp chết luôn rồi….
Ta ăn hết hai cây lạp xưởng, có chút hơi sức lết tới liếm mặt An An. Nó bực bội nhe răng phát ra tín hiệu uy hiếp.
“Chẳng phải cậu đã ngủ ba ngày rồi sao, đừng ngủ nữa!” Ta nhìn An An với ánh mắt khẩn cầu, không hề thấy không vui vì An An bực bội với ta.
Hạnh phúc quá, An An đã tỉnh lại!
hKết quả của hạnh phúc là, trước mắt ta tối sầm…. ngất đi….
Ta vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt lo lắng của Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ bất đắc dĩ nói, “Em làm mọi người sợ muốn chết luôn à Phì Phì! An An tỉnh rồi, giờ em muốn ăn chưa? Anh đã mua phần ăn dinh dưỡng cho em, nhanh ăn đi! Bác sĩ vừa mới chích cho em một mũi dinh dưỡng đó. Lúc em té xỉu, An An hoảng tới mức sém chút giật dây truyền dịch ra, may mắn vừa lúc bác sĩ tới khám cho An An xử lý nhanh chóng, nếu không thật sự là gà bay chó sủa rồi!”
Nghe vậy ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng đứng lên, ngoan ngoãn ăn cơm. Ăn xong, cảm giác vô lực đã hết, ta lại quấn Kỳ Kỳ muốn đi thăm An An.
Kỳ Kỳ vỗ lưng ta nói, “An An cần nghỉ ngơi, hôm nay chúng ta không làm phiền An An nữa, đợi An An khỏe hơn lại đến chơi được không?”Vậy thì đứng ở ngoài nhìn một cái thôi cũng được!
Trước khi về, Kỳ Kỳ ôm ta đến phòng An An, nhìn nó tường kính.
An An gầy, cũng có lẽ là do cạo lông nên tạo cảm giác như vậy.
Mau khỏe lại đi, không có sự tồn tại của cậu, thế giới này không còn gì đáng sống cả, rất nhàm chán. diễn.đơ.àn/lê,quƠ,ý,đôn Thậm chí tôi đã bắt đầu hoài niệm cuộc sống bị cậu đánh như cơm bữa, chẳng lẽ tôi là người có khuynh hướng cuồng ngược?
Hiện giờ đã là tháng sáu, trong nhà có hai người đang dốc sức cho kì thi cuối cấp, thật sự rất bận, hai ngày qua không có thời gian đến bệnh viện thăm An An. Ta biết vậy nên không quấn lấy Kỳ Kỳ và Trừng Trừng bắt hai người dẫn ta tới chỗ An An.
Mong Trừng Trừng và Kỳ Kỳ thi thật tốt. Cũng mong An An khôi phục nhanh chóng.
Mọi người đều ra ngoài hết chỉ còn mỗi ta ở nhà. Ta thấy chán lại bắt đầu mò đi vọc máy tính của Kỳ Kỳ. Không có chuyện để làm, ta bắt đầu tra một ít kiến thức về việc chăm sóc chó bị thương, phải kiêng kị chú ý những gì.
Trong lúc tìm kiếm, ta bắt gặp một đoạn clip cực nổi, thoạt nhìn rất quen, trong đó có một thiếu niên và hai chú chó cực kỳ giống Kỳ Kỳ, ta và An An, khiến ta vô cùng ngạc nhiên. Ta nhấp xem thử, xác định đúng là ba bọn ta. Thì ra là có một người dùng di động quay đoạn clip xuyên qua cửa sổ nhà.
Cuộc nói chuyện chỉ nghe lõm bõm, nhưng từ một vài câu rời rạc có thể đoán ra đầu đuôi vấn đề. Câu nói to nhất trong clip đến từ tên trấn lột kia: Không có nghĩa vụ? Không biết bọn tao là trấn lột hả? Đồ ngu!
Cái câu ‘Không biết bọn tao là trấn lột hả?’ đã được người quay nhấn mạnh bằng dòng chữ màu đỏ xuất hiện phía dưới màn hình. Vì vậy, mọi người càng xác định đây là một cuộc trả thù được dự mưu từ sớm.
Người phát đoạn clip chú thích: từ nội dung cuộc nói chuyện có thể kết luận bọn trấn lột và cậu học sinh từng đụng độ, đầu tiên là tới trường học trấn lột, sau đó tìm tới tận chỗ ở của người ta trấn lột tiếp, sau khi bị từ chối đưa tiền thì bắt đầu đánh người. Hai chú chó thấy chủ bị đánh, xông lên cắn xé mấy tên côn đồ bảo vệ chủ. Cuối cùng, chú chó Harry bị đâm ngã trong vũng máu, còn chú chó lông vàng ghé vào bên cạnh đồng bạn không ngừng kêu rên, âm thanh nức nở nghẹn ngào như một đứa nhỏ bất lực.
Kết thúc đoạn clip là cảnh cậu học sinh vừa đè vết thương trên người chú chó Harry vừa móc di động ra gọi điện thoại cầu cứu.
Ở phần bình luận là làn sóng tức giận của dân mạng, mắng bọn côn đồ kia quá phách lối, có cả người nghi ngờ độ an toàn của chung cư, để cho kẻ không rõ lai lịch đường hoàng tiến vào gây thương tổn cho người trong khu, thậm chí trong suốt quá trình cãi vả giằng co không hề thấy bóng dáng một người bảo vệ nào xuất hiện.
Đoạn clip chỉ mới tung lên mấy phút đã có gần hai ngàn bình luận, số người xem còn nhiều hơn nữa.
Ta thấy bình luận toàn là chửi rủa ba tên côn đồ kia thì rất hả dạ.
Chú chó Harry kia cắn chưa đủ á! Cắn chết luôn cũng được, như vậy quá nhân từ!
Ngang ngược thật, dám chạy thẳng tới chỗ của người ta để trấn lột!
Chú chó Harry kia anh dũng quá! Không những chắn dao cho chủ mà còn chắn dao cho đồng bạn! Đoạn sau thảm quá! Khóc ròng!
Độ an toàn của của chung cư quá kém! Không có bảo vệ lui tới tuần tra gì sao?!
Nghe thấy tiếng khóc của lông vàng cũng rớt nước mắt theo, mấy tên này nhất định phải bị trừng phạt!
Bọn côn đồ kia thật độc ác! Mới bây lớn đã như vậy, trưởng thành không biết còn thế nào nữa! Hi vọng tìm ra bọn côn đồ để trừng trị nghiêm khắc!
Đoạn clip này có thể xem là chứng cớ giao cho cảnh sát! Xin mọi người hãy góp phần bình luận trên trang web của công an Phượng Châu để họ bắt ba tên côn đồ kia!
Đồng ý bình luận trên.
Đồng ý bình luận trên +1.
Trong ba tên côn đồ, hình như có một là học sinh trường Trung Học Thể Dục Thể Thao ở khu đông, tôi từng tới trường này chơi bóng rổ, hình như đã gặp! Cũng là màu tóc đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất