Chương 6: Thay phiên là được chứ gì
Đúng là Diệp Lãng có dự định rời công ty thật nhưng không ngờ là ngày này tới cũng nhanh quá.
Hợp đồng đại diện cho hãng đồng hồ cũng đã gần tới tay, ngoài ra còn vài show diễn quan trọng sắp tới, tất cả đều bị công ty đem cho người mới.
Công ty coi trọng người trẻ hơn thì anh cũng hiểu được, nhưng đem tài nguyên của anh để lấy lòng người khác thì anh không thể nhịn được. Huống gì anh đã gắn bó với công ty gần 10 năm, công ty làm như vậy thì bạc bẽo quá mức rồi.
“Việc này do bên quảng cáo họ chọn chứ chúng tôi cũng không có cách nào khác.” Khi tìm gặp cấp cao thì anh chỉ nhận được một lời giải thích qua quýt như thế này.
Diệp Lãng tức giận đề nghị chấm dứt hợp đồng.
Hợp đồng của Diệp Lãng và công ty cũng chỉ còn khoảng nửa năm nữa là kết thúc, trong việc này cũng là do phía công ty quá đáng trước, cộng thêm thái độ cứng rắn của Diệp Lãng thì bên công ty cũng chỉ đành nhường một bước. Hai bên chia tay trong hòa bình.
Thật ra chấm dứt hợp đồng lúc này không phải là một hành động lí trí, tuy Diệp Lãng đã bắt đầu tính toán trước tương lai nhưng vẫn còn rất nhiều việc chưa chuẩn bị đâu vào đâu, hơn nữa làm như vậy cũng coi như là gây thù chuốc oán. Đừng nhìn con người Diệp Lãng luôn tỏ vẻ cao quý lạnh lùng, không vương vấn bụi trần các kiểu, thật ra tính tình của anh cũng rất nóng nảy, không bao giờ đứng im để người khác bắt nạt được.
Nói thật thì Diệp Lãng cũng hơi không nỡ, dù sao thì anh cũng đã dành hết cả tuổi xuân cho sàn diễn rồi, từ năm mười tám đến năm nay là hai mươi chín. Nhưng hợp đồng cũng đã chấm dứt rồi, Diệp Lãng dứt khoát buông bỏ hết thảy, dù sao thì đời người vẫn nên hướng về tương lai phía trước.
“Anh phải đi rồi à?” Trang Tiểu Chi vừa nghe thấy tin tức đã vội vã chạy qua.
“Đúng vậy.” Diệp Lang cười cười, “Nhưng với tình hình bây giờ của tôi không thể nào tăng lương gấp đôi cho cậu được rồi. Đợi khi nào tôi thành lập xong rồi sẽ qua ‘trộm’ cậu chuyên viên trang điểm này về công ty.”
“Không được, đã hứa là dẫn tôi đi chung rồi cơ mà?” Trang Tiểu Chi anh dũng ngẩng đầu lên trời vỗ khuôn ngực trắng nõn của mình, “Từ hôm nay trở đi tôi sẽ theo anh lập nghiệp.”
Cái công ty này đúng là không biết điều, Diệp Lãng nhất định cảm thấy rất buồn, cậu phải ra tay an ủi người ta lúc yếu lòng mới được, Trang Tiểu Chi nghĩ thầm.
Tất nhiên là Diệp Lãng không có yếu đuối như vậy, nhưng nghe Trang Tiểu Chi bảo muốn cùng anh ra đi không một chút do dự như vậy cũng khiến anh có hơi cảm động. “Vậy tiền lương gấp đôi của cậu là dành cho chức vị gì? Bảo mẫu hả?”
“Anh cút đi.” Trang Tiểu Chi đá vào mông anh một phát.
Thế mà Trang Tiểu Chi lại từ chức theo Diệp Lãng thật, nhưng tiền lương gấp đôi còn chưa cầm trên tay thì cậu đã được phong cho danh hiệu cổ đông của phòng làm việc mà Diệp Lãng thành lập.
Diệp Lãng nghĩ qua nghĩ lại, anh ở trong nghề này bao nhiêu năm qua, quen thuộc hết phương diện, hơn nữa mối quan hệ trong giới của anh cũng khá tốt, cho nên anh dứt khoát đầu tư mở một phòng làm việc, không phải để anh tiếp tục hoạt động mà để tuyển người mới vào bồi dưỡng.
Diệp Lãng có quan hệ rộng, cũng có đầu óc kinh doanh, chỉ qua nửa năm thì phòng làm việc cũng bắt đầu hoạt động ổn định rồi.
Còn Trang Tiểu Chi rõng rã nửa năm chạy theo Diệp Lãng khắp mọi nơi, đến bây giờ mới có thể ngồi yên hưởng lợi, còn tích lũy được một ít vốn liếng.
Vốn là cậu có thể ăn chia hoa hồng nhưng Trang Tiểu Chi lại lựa chọn tiếp tục làm thợ trang điểm dưới trướng công ty của Diệp Lãng, dù sao thì đây cũng là nghề mà cậu thích.
Hơn nữa tính ra thì bây giờ cậu là thợ trang điểm ‘át chủ bài’ trong công ty mới, ngoài tài nghệ của mình và background thợ trang điểm cũ của ông chủ ra thì nguyên nhân chủ chốt là lời đồn cậu là ‘bà chủ’ của công ty bọn họ. Những ngày đầu tiên khi công ty còn chưa thành hình, cậu đã kiên quyết từ chức theo ông chủ của họ đi lập nghiệp. Không lẽ đây còn không phải là tình yêu chân chính ư?
Thực tế thì…. nói thật tình huống bây giờ của hai người cũng không khác lời đồn là mấy.
Mà “bà chủ” Trang Tiểu Chi hiện giờ đang lười biếng trốn việc trong phòng của Diệp Lãng, “Haiz anh nói coi hay là tụi mình cứ vậy mà chắp vá thành một đôi đi?”
Cậu kén chọn quá, mấy năm này dù có thử hẹn hò qua mấy lần nhưng không có lần nào mà kéo dài được hơn nửa tháng. Chưa kể mỗi ngày còn nhìn gương mặt hoàn hảo này của Diệp Lãng nữa thì người khác cũng không thể lọt vào mắt xanh của cậu.
Diệp Lãng chọt má cậu, giọng như đang trêu chọc “Số má của tụi mình không hợp.”
“Ây dà, thì anh cống hiến xíu đi, coi như hy sinh một chút.” Điều kiện ngoại hình ổn áp như vậy không làm công thì phí cuộc đời quá.
Diệp Lãng im lặng không nói, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu, vì vậy mà Trang Tiểu Chi không nhìn thấy được khóe mắt của anh đang dần cong lên. Cậu tiếp tục trả giá, “Haiz, không thì thay phiên cũng được. Thay phiên là được chứ gì?”
Hợp đồng đại diện cho hãng đồng hồ cũng đã gần tới tay, ngoài ra còn vài show diễn quan trọng sắp tới, tất cả đều bị công ty đem cho người mới.
Công ty coi trọng người trẻ hơn thì anh cũng hiểu được, nhưng đem tài nguyên của anh để lấy lòng người khác thì anh không thể nhịn được. Huống gì anh đã gắn bó với công ty gần 10 năm, công ty làm như vậy thì bạc bẽo quá mức rồi.
“Việc này do bên quảng cáo họ chọn chứ chúng tôi cũng không có cách nào khác.” Khi tìm gặp cấp cao thì anh chỉ nhận được một lời giải thích qua quýt như thế này.
Diệp Lãng tức giận đề nghị chấm dứt hợp đồng.
Hợp đồng của Diệp Lãng và công ty cũng chỉ còn khoảng nửa năm nữa là kết thúc, trong việc này cũng là do phía công ty quá đáng trước, cộng thêm thái độ cứng rắn của Diệp Lãng thì bên công ty cũng chỉ đành nhường một bước. Hai bên chia tay trong hòa bình.
Thật ra chấm dứt hợp đồng lúc này không phải là một hành động lí trí, tuy Diệp Lãng đã bắt đầu tính toán trước tương lai nhưng vẫn còn rất nhiều việc chưa chuẩn bị đâu vào đâu, hơn nữa làm như vậy cũng coi như là gây thù chuốc oán. Đừng nhìn con người Diệp Lãng luôn tỏ vẻ cao quý lạnh lùng, không vương vấn bụi trần các kiểu, thật ra tính tình của anh cũng rất nóng nảy, không bao giờ đứng im để người khác bắt nạt được.
Nói thật thì Diệp Lãng cũng hơi không nỡ, dù sao thì anh cũng đã dành hết cả tuổi xuân cho sàn diễn rồi, từ năm mười tám đến năm nay là hai mươi chín. Nhưng hợp đồng cũng đã chấm dứt rồi, Diệp Lãng dứt khoát buông bỏ hết thảy, dù sao thì đời người vẫn nên hướng về tương lai phía trước.
“Anh phải đi rồi à?” Trang Tiểu Chi vừa nghe thấy tin tức đã vội vã chạy qua.
“Đúng vậy.” Diệp Lang cười cười, “Nhưng với tình hình bây giờ của tôi không thể nào tăng lương gấp đôi cho cậu được rồi. Đợi khi nào tôi thành lập xong rồi sẽ qua ‘trộm’ cậu chuyên viên trang điểm này về công ty.”
“Không được, đã hứa là dẫn tôi đi chung rồi cơ mà?” Trang Tiểu Chi anh dũng ngẩng đầu lên trời vỗ khuôn ngực trắng nõn của mình, “Từ hôm nay trở đi tôi sẽ theo anh lập nghiệp.”
Cái công ty này đúng là không biết điều, Diệp Lãng nhất định cảm thấy rất buồn, cậu phải ra tay an ủi người ta lúc yếu lòng mới được, Trang Tiểu Chi nghĩ thầm.
Tất nhiên là Diệp Lãng không có yếu đuối như vậy, nhưng nghe Trang Tiểu Chi bảo muốn cùng anh ra đi không một chút do dự như vậy cũng khiến anh có hơi cảm động. “Vậy tiền lương gấp đôi của cậu là dành cho chức vị gì? Bảo mẫu hả?”
“Anh cút đi.” Trang Tiểu Chi đá vào mông anh một phát.
Thế mà Trang Tiểu Chi lại từ chức theo Diệp Lãng thật, nhưng tiền lương gấp đôi còn chưa cầm trên tay thì cậu đã được phong cho danh hiệu cổ đông của phòng làm việc mà Diệp Lãng thành lập.
Diệp Lãng nghĩ qua nghĩ lại, anh ở trong nghề này bao nhiêu năm qua, quen thuộc hết phương diện, hơn nữa mối quan hệ trong giới của anh cũng khá tốt, cho nên anh dứt khoát đầu tư mở một phòng làm việc, không phải để anh tiếp tục hoạt động mà để tuyển người mới vào bồi dưỡng.
Diệp Lãng có quan hệ rộng, cũng có đầu óc kinh doanh, chỉ qua nửa năm thì phòng làm việc cũng bắt đầu hoạt động ổn định rồi.
Còn Trang Tiểu Chi rõng rã nửa năm chạy theo Diệp Lãng khắp mọi nơi, đến bây giờ mới có thể ngồi yên hưởng lợi, còn tích lũy được một ít vốn liếng.
Vốn là cậu có thể ăn chia hoa hồng nhưng Trang Tiểu Chi lại lựa chọn tiếp tục làm thợ trang điểm dưới trướng công ty của Diệp Lãng, dù sao thì đây cũng là nghề mà cậu thích.
Hơn nữa tính ra thì bây giờ cậu là thợ trang điểm ‘át chủ bài’ trong công ty mới, ngoài tài nghệ của mình và background thợ trang điểm cũ của ông chủ ra thì nguyên nhân chủ chốt là lời đồn cậu là ‘bà chủ’ của công ty bọn họ. Những ngày đầu tiên khi công ty còn chưa thành hình, cậu đã kiên quyết từ chức theo ông chủ của họ đi lập nghiệp. Không lẽ đây còn không phải là tình yêu chân chính ư?
Thực tế thì…. nói thật tình huống bây giờ của hai người cũng không khác lời đồn là mấy.
Mà “bà chủ” Trang Tiểu Chi hiện giờ đang lười biếng trốn việc trong phòng của Diệp Lãng, “Haiz anh nói coi hay là tụi mình cứ vậy mà chắp vá thành một đôi đi?”
Cậu kén chọn quá, mấy năm này dù có thử hẹn hò qua mấy lần nhưng không có lần nào mà kéo dài được hơn nửa tháng. Chưa kể mỗi ngày còn nhìn gương mặt hoàn hảo này của Diệp Lãng nữa thì người khác cũng không thể lọt vào mắt xanh của cậu.
Diệp Lãng chọt má cậu, giọng như đang trêu chọc “Số má của tụi mình không hợp.”
“Ây dà, thì anh cống hiến xíu đi, coi như hy sinh một chút.” Điều kiện ngoại hình ổn áp như vậy không làm công thì phí cuộc đời quá.
Diệp Lãng im lặng không nói, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu, vì vậy mà Trang Tiểu Chi không nhìn thấy được khóe mắt của anh đang dần cong lên. Cậu tiếp tục trả giá, “Haiz, không thì thay phiên cũng được. Thay phiên là được chứ gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất