[Đấu La Đại Lục] Đấu La Chi Bảo Hộ (Tán Hạ Tu La)
Chương 7
Đường Tam đáp ứng một tiếng, cùng Đường Niệm rời khỏi cửa hàng rèn. Dưới sự dẫn dắt của lão Kiệt Khắc, họ đi theo lão đến Võ Hồn Điện ở giữa thôn.
Đương nhiên, nơi gọi là Võ Hồn Điện này chẳng qua chỉ là một căn nhà gỗ lớn mà thôi. Bởi vì mỗi người đều có võ hồn, mỗi năm đều sẽ có mấy đứa nhỏ tiến hành thức tỉnh võ hồn. Cho nên, ở bất kì nơi nào trên Đấu La Đại Lục, đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Võ Hồn Điện.
Tất nhiên, mấy cái này đều chỉ là phân điện mà thôi. Cấp bậc không giống nhau.
Mà Đường Niệm cũng đã bình tĩnh lại, sẽ không như chim sợ cành cong vì nghe thấy ba chữ Võ Hồn Điện.
Năm nay, Thánh Hồn thôn có tổng cộng tám đứa trẻ tiến hành thức tỉnh võ hồn, hai người theo sự dẫn dắt của lão Kiệt Khắc đến nơi đây, nhìn những người khác đã tới, hai người Đường Niệm biết rõ bọn họ là người đến cuối cùng.
Mấy đứa nhỏ trong thôn không thèm để ý đến hai huynh đệ Đường Niệm bọn họ, ngại nghèo yêu giàu không phải chỉ ở quý tộc mới có, loại tình huống này trong tầng lớp bình dân ngược lại càng rõ ràng hơn.
Nhưng hai người đều không thèm để ý, bản thân Đường Tam là sống hai kiếp, thực tế đã hơn 30 tuổi, tự nhiên cũng không muốn tiếp xúc với mấy đứa nhỏ này. Còn Đường Niệm lại là vì lười, đời trước cậu đã quá mệt mỏi, luôn luôn phải đeo chiếc mặt nạ ôn nhu. Nhưng hiện tại sau khi có người thân, tinh lực đều đặt ở trên người Đường Tam Đường Hạo, căn bản không có thời gian để ý mấy đứa con nít ranh này.
Bởi vậy, bạn chơi cùng thời thơ ấu cũng chỉ là hai người họ, nhưng mà, bọn họ cũng không quan tâm.
Đường Niệm ngẩng đầu, thấy ngoại trừ thôn trưởng Kiệt Khắc cùng với tám đứa trẻ đã đến đông đủ, trong Võ Hồn Điện còn có một thanh niên, người này nhìn qua hơn hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo rất anh tuấn. Một bộ trang phục màu trắng, sau lưng là áo choàng màu đen, ngay vị trí trung tâm ở trước ngực, có một thêu một chữ hồn cỡ nắm tay. Đây là trang phục tiêu chuẩn của nhân viên trực thuộc Võ Hồn Điện.
Trên ngực trái, có một ngọc bội điêu khắc trường kiếm, trên đó tổng cộng có ba thanh trường kiếm đan xen. Những người quen thuộc với Hồn Sư như lão Kiệt Khắc đều biết, số lượng ba thanh chính là đại diện cho danh hiệu Hồn Sư tam đẳng – Đại Hồn Sư, mà trường kiếm đại biểu cho vị chấp sự này đến từ Võ Hồn Điện là một Chiến Hồn Sư.
"Chào ngài, Chiến hồn đại sư tôn kính, lần này lại làm phiền ngài rồi." Lão Kiệt Khắc cung kính hành lễ với người trẻ tuổi.
Đường Niệm nhìn lão Kiệt Khắc đang nói chuyện cùng người kia, liền nhìn xung quanh đánh giá.
Cuối cùng, ánh mắt cậu đặt trên người Đường Tam.
"Làm sao vậy?" Đường Tam thấy Đường Niệm đánh giá mình, liền kéo Đường Niệm đến một bên, dùng người phía trước che cho hai người, nhỏ giọng hỏi.
"Ca, huynh khẩn trương hả, nhưng đệ lại cảm thấy rất hưng phấn." Nói xong, nhìn xuống đôi tay đang run nhè nhẹ của mình.
Nhìn Đường Niệm vô cùng hưng phấn, Đường Tam cười cười, "Đệ biết ta chỉ vì......"
"Được rồi, năm trước ông cũng nói mấy câu này. Trở thành Hồn Sư thật sự dễ dàng như vậy sao? Ta đã đi qua sáu thôn trang, một người có hồn lực cũng không có. Cũng không có võ hồn thích hợp."
Lúc này, giọng nói không kiên nhẫn của thanh niên đánh gãy lời Đường Tam nói.
Trong mắt lão Kiệt Khắc toát ra một tia ảm đạm, thở dài một tiếng, nói: "Đúng vậy! Chỉ có người thừa kế của các đại tông môn mới dễ dàng trở thành Hồn Sư nhất. Chúng ta đều là người thường, thật sự quá khó khăn." Một bên lắc đầu, lão đi ra ngoài Võ Hồn Điện.
Ánh mắt người trẻ tuổi dừng trên người tám đứa nhỏ trước mặt, làm chấp sự tuần tra của Võ Hồn Điện, trợ giúp người thường tiến hành thức tỉnh võ hồn là công việc hắn phải làm, sớm đã tập thành thói quen, "Bọn nhỏ, đứng thành một hàng." Đối với mấy đứa nhỏ này, thái độ của hắn ôn hòa hơn nhiều. Tám đứa nhỏ đứng yên ở trước mặt người trẻ tuổi, hai huynh đệ đứng ở phía đầu bên trái. Dáng người của họ so với những đứa trẻ cùng lứa thì nhỏ gầy hơn một chút. Đặc biệt là Đường Niệm, có vẻ nhỏ nhất.
Người trẻ tuổi mỉm cười nói: "Ta tên Tố Vân Đào, Đại Hồn Sư cấp 26, là người dẫn đường cho mấy đứa. Hiện tại, ta sẽ giúp từng người các ngươi tiến hành thức tỉnh võ hồn. Nhớ kỹ, cho dù phát sinh chuyện gì cũng không cần sợ hãi." Vừa nói, Tố Vân Đào vừa mở cái bao của hắn ở trên bàn, lấy ra hai đồ vật từ bên trong.
Đường Niệm thấy Tố Vân Đào đem sáu cục đá màu đen trên mặt đất xếp thành một cái hình lục giác, sau đó bảo đứa bé đầu tiên bên phải đứng vào trong đó. "Không cần sợ hãi, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận." Vừa nói, đôi mắt Tố Vân Đào đột nhiên sáng lên, trước ánh mắt kinh hãi của mấy đứa nhỏ, hắn khẽ quát một tiếng, "Độc Lang, phụ thể." Đầu tiên một tia sáng xanh lục nhàn nhạt từ giữa mi tâm hắn phóng ra, từ mi tâm hướng lên, tiến vào trong búi tóc. Tóc của Tố Vân Đào vốn là màu đen, nhưng sau khi ánh sáng xanh lục được rót vào, nháy mắt biến thành màu xám, hơn nữa nhanh chóng dài ra, bộ lông cùng màu cũng xuất hiện trên tay hắn, đồng thời, thân thể hắn dường như cũng lớn hơn lúc trước rất nhiều. Toàn thân mang đến cảm giác tràn ngập cơ bắp. Trang phục đặc biệt của Võ Hồn Điện co dãn rất tốt, cũng không vì thân thể hắn biến lớn mà rách nát.
Đôi mắt của Tố Vân Đào đã biến thành màu xanh lục sâu kín, những móng vuốt sắc nhọn từ mười ngón tay lóe lên sự sắc bén nhàn nhạt. Hai vòng ánh sáng từ dưới chân hắn sáng lên, từ dưới chân di chuyển lên đến đỉnh đầu. Trong đó một cái màu trắng, một cái còn lại màu vàng. Hết sức quỷ dị. Đứa nhỏ bị hắn kêu đứng vào bên trong những cục đá màu đen là một đứa con trai, mắt thấy thân thể Tố Vân Đào biến hóa, liền la một tiếng, "A ——" sợ hãi chạy trốn.
Ánh mắt Tố Vân Đào tỏa ra ánh sáng màu xanh thực sự dọa người, bắt lấy đứa bé kia, "Đừng nhúc nhích. Đã nói không cần sợ, đây là võ hồn của ta, Độc Lang. Nếu sau này các ngươi có ai có thể trở thành một Hồn Sư, cũng sẽ năng lực sử dụng giống như vậy."
Người duy nhất không tính là quá sợ hãi cũng chỉ có Đường Tam và Đường Niệm, nhưng mà vào lúc trên người Tố Vân Đào xuất hiện sự thay đổi, hai người cũng ở lập tức vận công toàn thân. Đường Niệm là đã có chuẩn bị, mà trong lòng Đường Tam càng có nhiều tò mò hơn, trên người xuất hiện bộ lông màu xám, đôi mắt màu xanh lục, mấy cái này quả nhiên là đặc thù của sói, chẳng lẽ nói, sau khi võ hồn phụ thể, người liền biến thành sói sao? Không, không đúng, chắc là có được năng lực của sói. Như vậy, nghề nghiệp Hồn Sư này, là nghề tận dụng tốt năng lực của võ hồn.
"Tiểu Niệm."
"Hửm?" Đường Niệm bị gọi lại nghi hoặc.
"Ta rút lại lời nói trước đó, ta cũng có chút không thể chờ được." Hai mắt Đường Tam sáng lên.
"Đúng vậy." Nhìn Đường Tam kích động như vậy, Đường Niệm cũng kích động lây, nói: "Thật là chờ mong, ta cũng không chờ nổi muốn biết võ hồn của mình là gì?"
"Ca, mặc kệ võ hồn là gì, chúng ta nhất định phải ở bên nhau nha." Đường Niệm bỗng nhiên nói một câu.
"Đương nhiên." Đường Tam sờ sờ đầu Đường Niệm, ôn nhu cười.
Cùng lúc đó, bên kia đôi tay Tố Vân Đào nhanh chóng đánh ra, sáu đường ánh sáng lục nhàn nhạt rót vào bên trong sáu cục đá màu đen trên mặt đất. Ngay lập tức, một tầng ánh sáng vàng kim mênh mong từ sáu cục đá tràn ra, hình thành một tấm màn màu vàng kim, bao phủ đứa bé lúc trước vào bên trong.
Đương nhiên, nơi gọi là Võ Hồn Điện này chẳng qua chỉ là một căn nhà gỗ lớn mà thôi. Bởi vì mỗi người đều có võ hồn, mỗi năm đều sẽ có mấy đứa nhỏ tiến hành thức tỉnh võ hồn. Cho nên, ở bất kì nơi nào trên Đấu La Đại Lục, đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Võ Hồn Điện.
Tất nhiên, mấy cái này đều chỉ là phân điện mà thôi. Cấp bậc không giống nhau.
Mà Đường Niệm cũng đã bình tĩnh lại, sẽ không như chim sợ cành cong vì nghe thấy ba chữ Võ Hồn Điện.
Năm nay, Thánh Hồn thôn có tổng cộng tám đứa trẻ tiến hành thức tỉnh võ hồn, hai người theo sự dẫn dắt của lão Kiệt Khắc đến nơi đây, nhìn những người khác đã tới, hai người Đường Niệm biết rõ bọn họ là người đến cuối cùng.
Mấy đứa nhỏ trong thôn không thèm để ý đến hai huynh đệ Đường Niệm bọn họ, ngại nghèo yêu giàu không phải chỉ ở quý tộc mới có, loại tình huống này trong tầng lớp bình dân ngược lại càng rõ ràng hơn.
Nhưng hai người đều không thèm để ý, bản thân Đường Tam là sống hai kiếp, thực tế đã hơn 30 tuổi, tự nhiên cũng không muốn tiếp xúc với mấy đứa nhỏ này. Còn Đường Niệm lại là vì lười, đời trước cậu đã quá mệt mỏi, luôn luôn phải đeo chiếc mặt nạ ôn nhu. Nhưng hiện tại sau khi có người thân, tinh lực đều đặt ở trên người Đường Tam Đường Hạo, căn bản không có thời gian để ý mấy đứa con nít ranh này.
Bởi vậy, bạn chơi cùng thời thơ ấu cũng chỉ là hai người họ, nhưng mà, bọn họ cũng không quan tâm.
Đường Niệm ngẩng đầu, thấy ngoại trừ thôn trưởng Kiệt Khắc cùng với tám đứa trẻ đã đến đông đủ, trong Võ Hồn Điện còn có một thanh niên, người này nhìn qua hơn hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo rất anh tuấn. Một bộ trang phục màu trắng, sau lưng là áo choàng màu đen, ngay vị trí trung tâm ở trước ngực, có một thêu một chữ hồn cỡ nắm tay. Đây là trang phục tiêu chuẩn của nhân viên trực thuộc Võ Hồn Điện.
Trên ngực trái, có một ngọc bội điêu khắc trường kiếm, trên đó tổng cộng có ba thanh trường kiếm đan xen. Những người quen thuộc với Hồn Sư như lão Kiệt Khắc đều biết, số lượng ba thanh chính là đại diện cho danh hiệu Hồn Sư tam đẳng – Đại Hồn Sư, mà trường kiếm đại biểu cho vị chấp sự này đến từ Võ Hồn Điện là một Chiến Hồn Sư.
"Chào ngài, Chiến hồn đại sư tôn kính, lần này lại làm phiền ngài rồi." Lão Kiệt Khắc cung kính hành lễ với người trẻ tuổi.
Đường Niệm nhìn lão Kiệt Khắc đang nói chuyện cùng người kia, liền nhìn xung quanh đánh giá.
Cuối cùng, ánh mắt cậu đặt trên người Đường Tam.
"Làm sao vậy?" Đường Tam thấy Đường Niệm đánh giá mình, liền kéo Đường Niệm đến một bên, dùng người phía trước che cho hai người, nhỏ giọng hỏi.
"Ca, huynh khẩn trương hả, nhưng đệ lại cảm thấy rất hưng phấn." Nói xong, nhìn xuống đôi tay đang run nhè nhẹ của mình.
Nhìn Đường Niệm vô cùng hưng phấn, Đường Tam cười cười, "Đệ biết ta chỉ vì......"
"Được rồi, năm trước ông cũng nói mấy câu này. Trở thành Hồn Sư thật sự dễ dàng như vậy sao? Ta đã đi qua sáu thôn trang, một người có hồn lực cũng không có. Cũng không có võ hồn thích hợp."
Lúc này, giọng nói không kiên nhẫn của thanh niên đánh gãy lời Đường Tam nói.
Trong mắt lão Kiệt Khắc toát ra một tia ảm đạm, thở dài một tiếng, nói: "Đúng vậy! Chỉ có người thừa kế của các đại tông môn mới dễ dàng trở thành Hồn Sư nhất. Chúng ta đều là người thường, thật sự quá khó khăn." Một bên lắc đầu, lão đi ra ngoài Võ Hồn Điện.
Ánh mắt người trẻ tuổi dừng trên người tám đứa nhỏ trước mặt, làm chấp sự tuần tra của Võ Hồn Điện, trợ giúp người thường tiến hành thức tỉnh võ hồn là công việc hắn phải làm, sớm đã tập thành thói quen, "Bọn nhỏ, đứng thành một hàng." Đối với mấy đứa nhỏ này, thái độ của hắn ôn hòa hơn nhiều. Tám đứa nhỏ đứng yên ở trước mặt người trẻ tuổi, hai huynh đệ đứng ở phía đầu bên trái. Dáng người của họ so với những đứa trẻ cùng lứa thì nhỏ gầy hơn một chút. Đặc biệt là Đường Niệm, có vẻ nhỏ nhất.
Người trẻ tuổi mỉm cười nói: "Ta tên Tố Vân Đào, Đại Hồn Sư cấp 26, là người dẫn đường cho mấy đứa. Hiện tại, ta sẽ giúp từng người các ngươi tiến hành thức tỉnh võ hồn. Nhớ kỹ, cho dù phát sinh chuyện gì cũng không cần sợ hãi." Vừa nói, Tố Vân Đào vừa mở cái bao của hắn ở trên bàn, lấy ra hai đồ vật từ bên trong.
Đường Niệm thấy Tố Vân Đào đem sáu cục đá màu đen trên mặt đất xếp thành một cái hình lục giác, sau đó bảo đứa bé đầu tiên bên phải đứng vào trong đó. "Không cần sợ hãi, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận." Vừa nói, đôi mắt Tố Vân Đào đột nhiên sáng lên, trước ánh mắt kinh hãi của mấy đứa nhỏ, hắn khẽ quát một tiếng, "Độc Lang, phụ thể." Đầu tiên một tia sáng xanh lục nhàn nhạt từ giữa mi tâm hắn phóng ra, từ mi tâm hướng lên, tiến vào trong búi tóc. Tóc của Tố Vân Đào vốn là màu đen, nhưng sau khi ánh sáng xanh lục được rót vào, nháy mắt biến thành màu xám, hơn nữa nhanh chóng dài ra, bộ lông cùng màu cũng xuất hiện trên tay hắn, đồng thời, thân thể hắn dường như cũng lớn hơn lúc trước rất nhiều. Toàn thân mang đến cảm giác tràn ngập cơ bắp. Trang phục đặc biệt của Võ Hồn Điện co dãn rất tốt, cũng không vì thân thể hắn biến lớn mà rách nát.
Đôi mắt của Tố Vân Đào đã biến thành màu xanh lục sâu kín, những móng vuốt sắc nhọn từ mười ngón tay lóe lên sự sắc bén nhàn nhạt. Hai vòng ánh sáng từ dưới chân hắn sáng lên, từ dưới chân di chuyển lên đến đỉnh đầu. Trong đó một cái màu trắng, một cái còn lại màu vàng. Hết sức quỷ dị. Đứa nhỏ bị hắn kêu đứng vào bên trong những cục đá màu đen là một đứa con trai, mắt thấy thân thể Tố Vân Đào biến hóa, liền la một tiếng, "A ——" sợ hãi chạy trốn.
Ánh mắt Tố Vân Đào tỏa ra ánh sáng màu xanh thực sự dọa người, bắt lấy đứa bé kia, "Đừng nhúc nhích. Đã nói không cần sợ, đây là võ hồn của ta, Độc Lang. Nếu sau này các ngươi có ai có thể trở thành một Hồn Sư, cũng sẽ năng lực sử dụng giống như vậy."
Người duy nhất không tính là quá sợ hãi cũng chỉ có Đường Tam và Đường Niệm, nhưng mà vào lúc trên người Tố Vân Đào xuất hiện sự thay đổi, hai người cũng ở lập tức vận công toàn thân. Đường Niệm là đã có chuẩn bị, mà trong lòng Đường Tam càng có nhiều tò mò hơn, trên người xuất hiện bộ lông màu xám, đôi mắt màu xanh lục, mấy cái này quả nhiên là đặc thù của sói, chẳng lẽ nói, sau khi võ hồn phụ thể, người liền biến thành sói sao? Không, không đúng, chắc là có được năng lực của sói. Như vậy, nghề nghiệp Hồn Sư này, là nghề tận dụng tốt năng lực của võ hồn.
"Tiểu Niệm."
"Hửm?" Đường Niệm bị gọi lại nghi hoặc.
"Ta rút lại lời nói trước đó, ta cũng có chút không thể chờ được." Hai mắt Đường Tam sáng lên.
"Đúng vậy." Nhìn Đường Tam kích động như vậy, Đường Niệm cũng kích động lây, nói: "Thật là chờ mong, ta cũng không chờ nổi muốn biết võ hồn của mình là gì?"
"Ca, mặc kệ võ hồn là gì, chúng ta nhất định phải ở bên nhau nha." Đường Niệm bỗng nhiên nói một câu.
"Đương nhiên." Đường Tam sờ sờ đầu Đường Niệm, ôn nhu cười.
Cùng lúc đó, bên kia đôi tay Tố Vân Đào nhanh chóng đánh ra, sáu đường ánh sáng lục nhàn nhạt rót vào bên trong sáu cục đá màu đen trên mặt đất. Ngay lập tức, một tầng ánh sáng vàng kim mênh mong từ sáu cục đá tràn ra, hình thành một tấm màn màu vàng kim, bao phủ đứa bé lúc trước vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất