Ám Vệ Chi Ngụy Trang Thành Dương

Chương 4

Trước Sau
Ai phái hắn tới đây chứ? Bản thân mình đã như vậy rồi nhưng vẫn không yên tâm sao? Không nhổ cỏ tận gốc là vì để giành được thanh danh, bây giờ lại tìm người âm thầm tới giám sát mình, sợ mình có uy hiếp gì sao? Vì sao người kia còn không nói ra thân phận của hắn? Muốn giành được tín nhiệm của mình sao? Một tia chê cười liền lóe qua trong lòng Quý Mạt..

Bả vai của Quý Mạt liền khẽ run rẩy:

"Mẹ ta.. bảo ngươi tới bảo vệ ta sao?"

"Thuộc hạ khi còn bé đã được nương nương cứu giúp, đưa đến nơi huấn luyện thông qua khảo sát rồi mới được trở lại đây."

"Khi còn bé?"

"Khoảng sáu, bảy tuổi.."

Nếu lời hắn nói là thật, sáu, bảy tuổi sao, người này trước mắt tầm 19 tuổi là lớn nhất, lúc ấy mẹ còn sống, mà mình cũng tàn tật gần mười năm... Thanh âm của Quý Mạt càng thêm khàn, phảng phất chút bi thương:

"Ngươi đứng lên đi, ta có cái gì để bảo vệ đâu, bây giờ ta đã là một phế nhân rồi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ lặng lẽ không một tiếng động mà rời đi giống một người hành khất nào đó trên đường mà thôi.."

Ảnh Nghị đứng thẳng thân mình, thanh âm trầm ổn như là nói một chân lý nào đó: "Ngài sẽ không chết, mọi thứ đều sẽ tốt hơn"

"Ta phải ăn cơm". Quý Mạt chờ Ảnh Nghị trả lại màn thầu mà hắn lấy lại cho mình...

"Đúng rồi, ngươi tên là gì?".

Ngữ điệu Quý Mạt bình thản giống như một cái hồ nước tĩnh mịch.



"Ảnh Nghị, bóng dáng ảnh, kiên nghị nghị"

Quý Mạt gật gật đầu, suy nghĩ rồi sờ soạng cầm lấy chiếc đũa, một đôi tay nhẹ nhàng đè tay y lại:"Chủ tử, từ từ"

Quý Mạt có thể cảm nhận được đôi tay kia rất thô ráp, lòng bàn tay ấm áp nhưng mu bàn tay lại hơi lạnh, đây là một đôi tay cầm kiếm. Quý Mạt nhớ rằng mẹ y đã từng nói rằng người có mu bàn tay lạnh nhưng lòng bàn tay lại nóng đều là người có chút ngoài lạnh trong nóng.

Quý Mạt buông chiếc đũa mình đang cầm, nhìn theo phía phá ra âm thanh của Ảnh Nghị. Mi mắt của Ảnh Nghị hơi rũ sau đó nhanh chóng đi ra ngoài cửa, chỉ một lúc sau đã bưng một ít đồ ăn trở lại để trước mặt Quý Mạt rồi lại đưa chiếc đũa cho hắn:"Mời chủ tử dùng cơm"

Quý Mạt ngẩn người:'Bọn họ sẽ phát hiện"

Đôi mắt Ảnh Nghị lạnh lùng hẳn:"Bọn họ sẽ tự nguyện không phát hiện ra"

Đầy tớ ức hiếp chủ nhân, những người này bắt buộc phải trả giá thật đắt, tuy nhiên không thể gây ra động tĩnh quá lớn được, chủ tử bây giờ đang cần tĩnh dưỡng. Nếu mà bọn họ dám tới để âm thầm nhìn lén, hắn sẽ biết...

Quý Mạt nhấp môi, cuộc sống của mình tốt hơn một ít thì việc gì mà không hưởng thụ...

Y cầm lấy đôi đũa nhưng lại không biết vị trí đồ ăn ở đâu, đành phải vươn một tay còn lại kề sát mặt bàn rồi sờ qua vị trí của mâm. Đột nhiên lúc này lại có một bàn tay khác nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay y để chúng di chuyển từ vị trí sai đến vị trí chính xác. Tuy nhiên Quý Mạt lại nhanh chóng đẩy ra rồi nhét đồ ăn vào miệng, vẫn còn nóng, đã nhiều năm rồi y còn chưa được ăn như vậy.

Thỉnh thoảng Ảnh Nghị sẽ đúng lúc đem thìa đưa đến tay Quý Mạt để hắn ăn cháo nhưng hắn lại không hề nói gì cả giống như bọn họ đã quen biết từ lâu rồi vậy. Đúng thật là Quý Mạt vừa định cần thìa thì hắn đã nhìn ra rồi giúp Quý Mạt...

Quý Mạt ăn xong liền nương theo ánh mặt trời mà nhẹ nhàng khép lại đôi mắt, hưởng thụ thời tiết vô cùng đẹp. Đây là thứ duy nhất y có thể hưởng thụ, nhiệt độ của ánh mặt trời sẽ không làm y rét, lúc này y không cảm giác được sự tồn tại của người kia, hắn rời đi rồi sao? Hay là trốn đi rồi? Vậy là mình lại trở về hai bàn tay trắng rồi sao, vậy là hắn lại trở thành người lạnh lùng trầm mặc, cho dù hắn ôn nhu trong chốc lát thì chỉ giống như giả mù sa mưa đồng tình với mình, một tia sáng mỏng manh không thể nào thay đổi được bóng đen, huống hồ tia sáng đó cũng không phải là ánh mặt trời, có thể là ánh sáng lạnh nhất ở trong kiếm (?) phải dùng mạng người để hiến tế...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau