Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng!
Chương 30: Giáo thảo bệnh kiều chỉ sủng ta!(30)
“ Tư Minh, tay anh..,!” Lâm Thanh tức giận nói.
“Tay tôi, làm sao?” Tư Minh hỏi, khoé môi câu lấy ý cười, nhưng giọng điệu có chút vô tội.
“ Biết rõ còn hỏi!” Lâm Thanh trừng mắt nhìn Tư Minh, tự mình quyết định động thủ.
Chỉ là, chưa đợi cậu kịp đem ngón tay hắn đẩy ra thì, đột nhiên nghe thấy Tư Minh cười khúc khích, "A Thanh, không thoải mái sao? Là lỗi của tôi, tôi sẽ buông tay."
Tư Minh nói xong liền buông ra, nhưng lại luồn ngón tay vào, bởi vì động tác của hắn mà dòng nước ấm áp theo đó dũng mãnh chảy vào bộ vị khó có thể miêu tả, khoái cảm nhân đôi ập đến khiến Lâm Thanh kêu rên: "Ưm ~"
“ Tư Minh!” Cậu tức giận.
“A Thanh, ngoan, đừng giận, nha?” Tư Minh cúi người hôn lên khóe mắt Lâm Thanh. Lúc này, bởi vì xấu hổ, đôi mắt xinh đẹp của cậu đã bị nhuộm một màu đỏ tươi, tựa như hoa đào, xinh đẹp mà quyến rũ.
"Tất cả đều là đều trách nơi đó của A Thanh thật chật hẹp, nóng bỏng, hấp dẫn quá mà."
Nghe được lời nói của Tư Minh, toàn thân Lâm Thanh giống như con tôm bị nấu chín, toàn thân đỏ bừng. Gã đàn ông này suốt ngày nói luyên thuyên? Tôi không biết xấu hổ như thế nào!
" Tư Minh!"
Thấy Lâm Thanh đang trừng mắt nhìn hắn với khuôn mặt bị hun đỏ bừng, hệt như chiếc mèo con rương nanh múa vuốt, Tư Minh thầm nghĩ: A Thanh, thật đáng yêu.
Hắn rất muốn trêu chọc cậu thêm nữa, nhưng Tư Minh biết rõ cố quá sẽ thành quá cố, vì vậy hắn rút ngón tay ra, dùng tay kia nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh tóc câụ, thấp giọng nói: "A Thanh này, ngoan, không chơi nữa. Nghiêm túc tắm thôi, được chưa? "
Lâm Thanh nghiến răng nghiến lợi khi nghe thấy hắn giọng điệu dỗ dành trẻ con mà dỗ mình. Ai chơi? Rõ ràng là hắn chơi! Đùa bỡn cơ thể câụ!
Lâm Thanh đang muốn mở miệng mắng hắn vài câu thì bất chợt Tư Minh nhấc một chân của cậu lên khỏi mặt nước.
"A Thanh, nơi này sao? Nơi bị kẻ khác chạm vào?" Tư Minh trầm giọng hỏi, dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve cổ chân trắng nõn của cậu.
Lâm Thanh nhìn Tư Minh, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn lúc này đã không còn nụ cười, ánh mắt ngày càng đen hơn.
Lâm Thanh không thể không giải thích, " Đó, đó là ngoài ý muốn..."
“Ừm, tôi biết. Đừng lo lắng, A Thanh, tôi rửa sạch cho em.” Tư Minh nói xong, thật sự rất nghiêm túc tẩy rửa.
Hắn nhỏ vài giọt sữa tắm trong tay xuống, sau đó rửa mắt cá chân cho cậu rất cẩn thận tinh tế, từng li từng tí, một tấc da thịt cũng không buông tha.
Nhưng mà, dường như thời gian rửa quá kéo dài quá lâu, cho đến khi chân Lâm Thanh bị chà đến đau nhức, trên da có chút ngứa ran, liền cảm giác được mắt cá chân sắp bị trầy da.
“ Tư Minh, đủ, sạch rồi.” Lâm Thanh không khỏi kêu lên.
“Ngoan, còn chưa sạch.” Tư Minh trầm giọng trả lời.
Một lúc sau, Lâm Thanh không nhịn được nói: "Tư Minh, thật sự đủ rồi, da trầy mất."
“Nó không trầy được, ngoan, phải rửa thêm nữa.” Tư Minh đáp.
Sau nhiều lần như vậy, Lâm Thanh cảm thấy Tư Minh chà rửa mắt cá chân cậu càng ngày càng thô bạo, không khỏi sợ hãi nói: " Tư Minh, không bằng anh giúp tôi rửa chỗ khác đi?"
Nghe vậy, động tác của hắn rốt cuộc dừng lại, đối mặt với Lâm Thanh, khóe môi nở nụ cười, hệt như băng tuyết sơ dung, phi thường đẹp.
Nhưng Lâm Thanh trong đầu chỉ có một ý nghĩ, cậu rớt hố rồi, rớt ngay hố chính Tư Minh bày ra!
Quả nhiên, sau giây tiếp theo lập tức nghe được thanh âm của hắn: "Hẳn là vậy, A Thanh rất thích tôi tẩy rửa nơi đó cho sao? Đừng ngại."
Lòng bàn tay hắn trực tiếp phủ lên ngực Lâm Thanh, bàn tay Tư Minh rất nóng bỏng, mà cậu da thịt cũng ấm áp, sau đó Lâm Thanh mẫn cảm cảm giác được hai điểm mềm mại dần dần dựng đứng, không biết xấu hổ trực tiếp đi dán dí vào lòng bàn tay Tư Minh.
“A Thanh, thật nhạy cảm.” Tư Minh cười tủm tỉm, sảng khoái nói.
"Tư Tư, tôi sẽ tự mình rửa sạch..." Lâm Thanh xấu hổ mặt đỏ bừng, vừa muốn lui ra ngoài, nhưng lại bị cánh tay dài của hắn vươn ra ôm lấy.
"A Thanh, em đã nhờ tôi giúp rồi. Là đàn ông không có chuyện nói đằng này làm nẻo không kí đâu, hiểu không?"
Lâm Thanh "..."
đừng bận tâm!
Lâm Thanh đang muốn nhắm mắt chờ chết, khóe mắt ánh lên dư quang liền nhận ra Tư Minh đã bắt đầu cởi quần áo.
" Tư Minh, anh bị sao vậy? Cởi quần áo làm gì?" Lâm Thanh khó chịu hỏi.
“A Thanh, tôi đã nói sẽ tắm cho em, nhưng tôi không có nói chỉ dùng tay.” Hắn vừa nói vừa cởi cúc áo của chính mình.
“Không dùng tay, thì anh dùng cái gì?” Lâm Thanh nhất thời không phản ứng kịp.
Nghe vậy, Tư Minh liếc nhìn Lâm Thanh cười khẽ: " Em, đoán?
“Tay tôi, làm sao?” Tư Minh hỏi, khoé môi câu lấy ý cười, nhưng giọng điệu có chút vô tội.
“ Biết rõ còn hỏi!” Lâm Thanh trừng mắt nhìn Tư Minh, tự mình quyết định động thủ.
Chỉ là, chưa đợi cậu kịp đem ngón tay hắn đẩy ra thì, đột nhiên nghe thấy Tư Minh cười khúc khích, "A Thanh, không thoải mái sao? Là lỗi của tôi, tôi sẽ buông tay."
Tư Minh nói xong liền buông ra, nhưng lại luồn ngón tay vào, bởi vì động tác của hắn mà dòng nước ấm áp theo đó dũng mãnh chảy vào bộ vị khó có thể miêu tả, khoái cảm nhân đôi ập đến khiến Lâm Thanh kêu rên: "Ưm ~"
“ Tư Minh!” Cậu tức giận.
“A Thanh, ngoan, đừng giận, nha?” Tư Minh cúi người hôn lên khóe mắt Lâm Thanh. Lúc này, bởi vì xấu hổ, đôi mắt xinh đẹp của cậu đã bị nhuộm một màu đỏ tươi, tựa như hoa đào, xinh đẹp mà quyến rũ.
"Tất cả đều là đều trách nơi đó của A Thanh thật chật hẹp, nóng bỏng, hấp dẫn quá mà."
Nghe được lời nói của Tư Minh, toàn thân Lâm Thanh giống như con tôm bị nấu chín, toàn thân đỏ bừng. Gã đàn ông này suốt ngày nói luyên thuyên? Tôi không biết xấu hổ như thế nào!
" Tư Minh!"
Thấy Lâm Thanh đang trừng mắt nhìn hắn với khuôn mặt bị hun đỏ bừng, hệt như chiếc mèo con rương nanh múa vuốt, Tư Minh thầm nghĩ: A Thanh, thật đáng yêu.
Hắn rất muốn trêu chọc cậu thêm nữa, nhưng Tư Minh biết rõ cố quá sẽ thành quá cố, vì vậy hắn rút ngón tay ra, dùng tay kia nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh tóc câụ, thấp giọng nói: "A Thanh này, ngoan, không chơi nữa. Nghiêm túc tắm thôi, được chưa? "
Lâm Thanh nghiến răng nghiến lợi khi nghe thấy hắn giọng điệu dỗ dành trẻ con mà dỗ mình. Ai chơi? Rõ ràng là hắn chơi! Đùa bỡn cơ thể câụ!
Lâm Thanh đang muốn mở miệng mắng hắn vài câu thì bất chợt Tư Minh nhấc một chân của cậu lên khỏi mặt nước.
"A Thanh, nơi này sao? Nơi bị kẻ khác chạm vào?" Tư Minh trầm giọng hỏi, dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve cổ chân trắng nõn của cậu.
Lâm Thanh nhìn Tư Minh, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn lúc này đã không còn nụ cười, ánh mắt ngày càng đen hơn.
Lâm Thanh không thể không giải thích, " Đó, đó là ngoài ý muốn..."
“Ừm, tôi biết. Đừng lo lắng, A Thanh, tôi rửa sạch cho em.” Tư Minh nói xong, thật sự rất nghiêm túc tẩy rửa.
Hắn nhỏ vài giọt sữa tắm trong tay xuống, sau đó rửa mắt cá chân cho cậu rất cẩn thận tinh tế, từng li từng tí, một tấc da thịt cũng không buông tha.
Nhưng mà, dường như thời gian rửa quá kéo dài quá lâu, cho đến khi chân Lâm Thanh bị chà đến đau nhức, trên da có chút ngứa ran, liền cảm giác được mắt cá chân sắp bị trầy da.
“ Tư Minh, đủ, sạch rồi.” Lâm Thanh không khỏi kêu lên.
“Ngoan, còn chưa sạch.” Tư Minh trầm giọng trả lời.
Một lúc sau, Lâm Thanh không nhịn được nói: "Tư Minh, thật sự đủ rồi, da trầy mất."
“Nó không trầy được, ngoan, phải rửa thêm nữa.” Tư Minh đáp.
Sau nhiều lần như vậy, Lâm Thanh cảm thấy Tư Minh chà rửa mắt cá chân cậu càng ngày càng thô bạo, không khỏi sợ hãi nói: " Tư Minh, không bằng anh giúp tôi rửa chỗ khác đi?"
Nghe vậy, động tác của hắn rốt cuộc dừng lại, đối mặt với Lâm Thanh, khóe môi nở nụ cười, hệt như băng tuyết sơ dung, phi thường đẹp.
Nhưng Lâm Thanh trong đầu chỉ có một ý nghĩ, cậu rớt hố rồi, rớt ngay hố chính Tư Minh bày ra!
Quả nhiên, sau giây tiếp theo lập tức nghe được thanh âm của hắn: "Hẳn là vậy, A Thanh rất thích tôi tẩy rửa nơi đó cho sao? Đừng ngại."
Lòng bàn tay hắn trực tiếp phủ lên ngực Lâm Thanh, bàn tay Tư Minh rất nóng bỏng, mà cậu da thịt cũng ấm áp, sau đó Lâm Thanh mẫn cảm cảm giác được hai điểm mềm mại dần dần dựng đứng, không biết xấu hổ trực tiếp đi dán dí vào lòng bàn tay Tư Minh.
“A Thanh, thật nhạy cảm.” Tư Minh cười tủm tỉm, sảng khoái nói.
"Tư Tư, tôi sẽ tự mình rửa sạch..." Lâm Thanh xấu hổ mặt đỏ bừng, vừa muốn lui ra ngoài, nhưng lại bị cánh tay dài của hắn vươn ra ôm lấy.
"A Thanh, em đã nhờ tôi giúp rồi. Là đàn ông không có chuyện nói đằng này làm nẻo không kí đâu, hiểu không?"
Lâm Thanh "..."
đừng bận tâm!
Lâm Thanh đang muốn nhắm mắt chờ chết, khóe mắt ánh lên dư quang liền nhận ra Tư Minh đã bắt đầu cởi quần áo.
" Tư Minh, anh bị sao vậy? Cởi quần áo làm gì?" Lâm Thanh khó chịu hỏi.
“A Thanh, tôi đã nói sẽ tắm cho em, nhưng tôi không có nói chỉ dùng tay.” Hắn vừa nói vừa cởi cúc áo của chính mình.
“Không dùng tay, thì anh dùng cái gì?” Lâm Thanh nhất thời không phản ứng kịp.
Nghe vậy, Tư Minh liếc nhìn Lâm Thanh cười khẽ: " Em, đoán?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất