Chương 5
Yến Giang lúc này chỉ muốn trốn, trốn càng xa càng tốt.
Cậu quay đầu liền chạy, cảnh tượng phía sau giống như mặt hồ tĩnh lặng bị cơn mưa đánh vỡ, dần dần hóa thành mảnh nhỏ.
Cậu muốn trốn đến nơi không ai tìm thấy, dưới đám mây hung hăng ngủ một giấc.
Nhưng đây không phải Tiểu Miêu Tinh của cậu, Yến Giang không có nơi nào để trốn.
Cảnh vật xung quanh ngày càng hoang vu, rừng rậm biến thành bụi cây thấp bé, cuối cùng trở thành thảo nguyên mênh mong, trống trãi.
Người khổng lồ đen nhàn rỗi lang thang trên đồng cỏ, cong eo, cánh tay phát triển quá mức suýt chút nữa rơi xuống đất.
Yến Giang chạy qua kẽ hở dưới tay chân bọn họ, cậu nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của bản thân.
Trời lại mưa. Là mưa axit, rơi xuống da lông vấy lên cảm giác đau đớn.
Chó con không ngừng đuổi theo phía sau: "Yến Giang! Chậm một chút! Yến Giang!"
Đến cuối thảo nguyên, Yến Giang thấy một con sư tử lởm chởm.
Con hùng sư ngủ dưới tàng cây, gầy đến mức có thể nhìn thấy xương sườn xếp thành hàng.
Mèo con nhảy lên lưng sư tử, dùng răng nanh sắc nhọn cắn xé da thịt nó, nhưng chút lực đạo này đối với sư tử mà nói, quả thực so với gãy ngứa còn nhẹ hơn.
Đuôi sư tử lắc lư như muốn xua đuổi ruồi bọ. Yến Giang càng tức giận, một ngụm cắn chặc mí mât yếu ớt của sư tử.
Hùng sư rốt cuộc cũng mở mắt, hai mắt màu nâu nhạt động lòng người.
Yến Giang biết, con sư tử này chính là Yến Trì.
"Tôi muốn về nhà!" Yến Giang thở phì phì giận dữ rống lên.
Con sư tử gầm nhẹ đáp lại, đè cậu xuống dưới, thân mật liếm bộ lông mềm mại của Yến Giang.
Yến Giang đá đi đá lại, nhưng cậu mèo con, sức phản kháng đặc biệt mỏng manh: "Em căn bản không yêu anh!"
Yến Trì biến thành sư tử không nói được lời nào. Hắn phớt lờ lời buộc tội của Yến Giang, dùng cái đầu thật lớn dụi vào cơ thể cậu.
Yến Giang liên tiếp hắc xì mấy cái.
Bùi Thanh Hà đánh hơi thấy mùi của mèo con, cũng đến chỗ cái cây.
Chó con và sư tử trừng nhau.
Sư tử đứng lên, đem Yến Giang giấu phía sau. Trong miệng phát ra âm thanh gầm gừ đe dọa.
Con chó con đứng cách đó không xa, cũng lộ răng nanh.
Đáng lẽ anh vẫn là một con chó nhỏ còn chưa lớn, nhưng mà lúc này, thân thể lại nhanh chóng giãn ra, giống như bọt biển sau khi thấm nước.
Anh dần dần hóa thành bộ dáng của một con sói, hơn nữa còn là một con sói trắng cao lớn lạ thường.
Sói và sư tử đối đầu. Yến Giang cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Trên thảo nguyên, sư tử xứng đáng là một vị vua. Nhưng hắn đã quá yếu rồi.
Yến Trì cùng người khổng lồ đen chiến đấu trên thảo nguyên đã lâu, toàn thân đều tràn ngập mỏi mệt, căn bản không phải đối thủ của Lang Vương trẻ tuổi mạnh mẽ.
Khi Bùi Thanh Hà cắn chặc cổ sư tử, Yến Giang liền bắt đầu đau lòng: "Bùi Thanh Hà, dừng tay!"
Vì thế, nanh Bùi Thanh Hà đang chuẩn bị cắm xuống liền đột ngột dừng lại. Nước dãi mang theo máu tươi chảy xuống khóe môi, nhỏ giọt xuống đất.
Yến Giang đứng trên đỉnh đầu sư tử, meo meo kêu to: "Nếu anh giết chết Tiểu Trì, tôi cả đời này đều không tha thứ cho anh!"
Bùi Thanh Hà hừ lạnh một tiếng, buông tay*, cúi đầu cắn gáy mèo con.
*Chổ này là buông miệng, nghe kỳ quá nên thôi, dịch là buông tay vậy.
"Theo tôi đi." Hắn nói.
Sư tử rít gào một tiếng, thân hình to lớn bị vuốt sói đè xuống đất, không thể động đậy.
Yến Trì lại bắt đầu giãy dụa, hai mắt cơ hồ muốn chảy ra lệ máu, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn Yến Giang.
Hắn đang cầu xin cậu đừng đi.
Yến Giang liếc nhìn Bùi Thanh Hà, rồi lại nhìn Yến Trì. Cả khuôn mặt mèo con đều buồn bực không vui.
Cậu đột nhiên lại không để ý, Yến Trì rốt cuộc có hận cậu hay không.
Cảm xúc Yến Trì chưa bao giờ là quá kịch liệt. Rất nhiều lần, Yến Giang đều cười hắn chính là người máy.
Nhưng mà ở Sư Tử Tinh này, trừ bỏ lớp lớp sương mù bao phủ, tình cảm mãnh liệt nhất của Yến Trì đều là dành cho cậu.
"Tiểu Trì." Yến Giang chậm rãi nói, "Tiểu Trì em là người thân quan trọng của anh. Nhưng mà, anh rồi cũng sẽ có gia đình mới. Em hiểu không?"
Yến Trì lắc đầu.
Mà Yến Giang đã thấy tấm bia đá đại diện cho tinh tế lữ hành*, ngay giữa thân cây, mặt trên có một móng mèo con rất dễ thương.
*Du hành giữa các tinh cầu.
Yến Giang ngồi trên lưng Bùi Thanh Hà: "Anh phải đi rồi."
Yến Trì gắt gao trừng mắt bọn họ, nôn nóng bất an đi tới đi lui tại chổ.
Hắn rất muốn ngăn Bùi Thanh Hà lại, nhưng họ đã đánh nhau qua một trận, sự thật chứng minh, hắn ngăn không nổi.
Bùi Thanh Hà mang mèo con đến trước bia đá.
Thời điểm định ấn móng vuốt xuống, Yến Giang quay đầu lại: "Kỳ thực anh chưa bao giờ trách em, Tiểu Trì."
Dấu chân mèo con trải đầy tấm bia.
Trên thảo nguyên, cuồng phong từ đâu kéo tới, đem mèo con cùng chó con cuốn vào tâm bão. Chỉ còn Yến Trì đơn độc rơi xuống.
Cơn lốc hướng nơi khác bay mất.
Yến Trì một đường đuổi theo, thật lâu, thật lâu. Nhưng sư tử có chạy nhanh đến đâu, cũng không thể đuổi kịp ngọn gió.
Cơn lốc cách Yến Trì ngày càng xa, cuối cùng ở cuối thảo nguyên biến mất.
Yến Trì cuối cùng cũng bật khóc.
**
Trung tâm Y tế Mayo Clinic. Bệnh viện tư nhân chuyên nghiệp và đắt tiền nhất trong tiểu bang Georgia.
Các y tá tóc vàng mắt xanh ở trong trà gian* nói chuyện phiếm.
*Phòng uống trà.
"Cô nghe chưa?"
"Cái gì?"
"Ba bệnh nhân châu Á mang đến buổi sáng, một người vốn dĩ là đưa tới làm phẩu thuật tim. Kết quả trên đường xảy ra tai nạn xe cộ."
Cô y tá nhấp một ngụm cà phê.: "Bác sĩ Victor nói, bệnh nhân bệnh tim kia..."
"Ân?"
"Trước kia, có khả năng anh ấy bị giam cầm bất hợp pháp." Cô y tá nhún vai "Bác sĩ nói, thân thể anh ấy không tốt, ý chí sinh tồn cũng rất mỏng manh. Không biết liệu anh ấy có thể sống sót sau ca phẫu thuật ghép tim hay không."
Một cô y tá khác trừng lớn mắt, ngữ điệu khoa trương, "Oh my god! Có cần báo nguy không?"
"Chỉ là suy đoán... Có lẽ không có nghiêm trọng như vậy."
Bên cạnh các ý tá, máy báo tin vang lên một tiếng.
"Bệnh nhân ở giường 16 đã tỉnh lại." Bác sĩ phát âm không chuẩn lắm. "Là Yến Trì. Viện Trưởng nói, hắn mỗi năm đều sẽ cấp cho bệnh viện cả trăm vạn, muốn chúng ta làm cho bệnh nhân hài lòng."
**
Yến Giang ở trong cơn lốc, cơ hồ không mở mắt ra được.
Cậu gắt gao nắm chặt lông chó con, bị gió thổi đến thất điên bát đảo, khiến cậu có chút buồn nôn.
Khi cơn lốc dừng lại thì đã là chuyện của vài phút sau.
Yến Giang choáng váng mở mắt, phát hiện hai người cư nhiên đang ở trên lưng một con cá lớn.
Đây là một loài cá voi lớn trắng đến phát sáng. Cá voi lơ lửng trên vùng biển đen nhánh, như một hòn đảo cô độc.
Sóng khẽ cuồn cuộn, chóp mũi Yến Giang đều là vị tanh nồng đậm của biển.
Mèo con biểu tình mờ mịt: "Nơi này là chổ nào nhỉ?"
Bùi Thanh nhìn bầu tời đầy sao, đáp: "Thiên Lang Tinh."
Cậu quay đầu liền chạy, cảnh tượng phía sau giống như mặt hồ tĩnh lặng bị cơn mưa đánh vỡ, dần dần hóa thành mảnh nhỏ.
Cậu muốn trốn đến nơi không ai tìm thấy, dưới đám mây hung hăng ngủ một giấc.
Nhưng đây không phải Tiểu Miêu Tinh của cậu, Yến Giang không có nơi nào để trốn.
Cảnh vật xung quanh ngày càng hoang vu, rừng rậm biến thành bụi cây thấp bé, cuối cùng trở thành thảo nguyên mênh mong, trống trãi.
Người khổng lồ đen nhàn rỗi lang thang trên đồng cỏ, cong eo, cánh tay phát triển quá mức suýt chút nữa rơi xuống đất.
Yến Giang chạy qua kẽ hở dưới tay chân bọn họ, cậu nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của bản thân.
Trời lại mưa. Là mưa axit, rơi xuống da lông vấy lên cảm giác đau đớn.
Chó con không ngừng đuổi theo phía sau: "Yến Giang! Chậm một chút! Yến Giang!"
Đến cuối thảo nguyên, Yến Giang thấy một con sư tử lởm chởm.
Con hùng sư ngủ dưới tàng cây, gầy đến mức có thể nhìn thấy xương sườn xếp thành hàng.
Mèo con nhảy lên lưng sư tử, dùng răng nanh sắc nhọn cắn xé da thịt nó, nhưng chút lực đạo này đối với sư tử mà nói, quả thực so với gãy ngứa còn nhẹ hơn.
Đuôi sư tử lắc lư như muốn xua đuổi ruồi bọ. Yến Giang càng tức giận, một ngụm cắn chặc mí mât yếu ớt của sư tử.
Hùng sư rốt cuộc cũng mở mắt, hai mắt màu nâu nhạt động lòng người.
Yến Giang biết, con sư tử này chính là Yến Trì.
"Tôi muốn về nhà!" Yến Giang thở phì phì giận dữ rống lên.
Con sư tử gầm nhẹ đáp lại, đè cậu xuống dưới, thân mật liếm bộ lông mềm mại của Yến Giang.
Yến Giang đá đi đá lại, nhưng cậu mèo con, sức phản kháng đặc biệt mỏng manh: "Em căn bản không yêu anh!"
Yến Trì biến thành sư tử không nói được lời nào. Hắn phớt lờ lời buộc tội của Yến Giang, dùng cái đầu thật lớn dụi vào cơ thể cậu.
Yến Giang liên tiếp hắc xì mấy cái.
Bùi Thanh Hà đánh hơi thấy mùi của mèo con, cũng đến chỗ cái cây.
Chó con và sư tử trừng nhau.
Sư tử đứng lên, đem Yến Giang giấu phía sau. Trong miệng phát ra âm thanh gầm gừ đe dọa.
Con chó con đứng cách đó không xa, cũng lộ răng nanh.
Đáng lẽ anh vẫn là một con chó nhỏ còn chưa lớn, nhưng mà lúc này, thân thể lại nhanh chóng giãn ra, giống như bọt biển sau khi thấm nước.
Anh dần dần hóa thành bộ dáng của một con sói, hơn nữa còn là một con sói trắng cao lớn lạ thường.
Sói và sư tử đối đầu. Yến Giang cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Trên thảo nguyên, sư tử xứng đáng là một vị vua. Nhưng hắn đã quá yếu rồi.
Yến Trì cùng người khổng lồ đen chiến đấu trên thảo nguyên đã lâu, toàn thân đều tràn ngập mỏi mệt, căn bản không phải đối thủ của Lang Vương trẻ tuổi mạnh mẽ.
Khi Bùi Thanh Hà cắn chặc cổ sư tử, Yến Giang liền bắt đầu đau lòng: "Bùi Thanh Hà, dừng tay!"
Vì thế, nanh Bùi Thanh Hà đang chuẩn bị cắm xuống liền đột ngột dừng lại. Nước dãi mang theo máu tươi chảy xuống khóe môi, nhỏ giọt xuống đất.
Yến Giang đứng trên đỉnh đầu sư tử, meo meo kêu to: "Nếu anh giết chết Tiểu Trì, tôi cả đời này đều không tha thứ cho anh!"
Bùi Thanh Hà hừ lạnh một tiếng, buông tay*, cúi đầu cắn gáy mèo con.
*Chổ này là buông miệng, nghe kỳ quá nên thôi, dịch là buông tay vậy.
"Theo tôi đi." Hắn nói.
Sư tử rít gào một tiếng, thân hình to lớn bị vuốt sói đè xuống đất, không thể động đậy.
Yến Trì lại bắt đầu giãy dụa, hai mắt cơ hồ muốn chảy ra lệ máu, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn Yến Giang.
Hắn đang cầu xin cậu đừng đi.
Yến Giang liếc nhìn Bùi Thanh Hà, rồi lại nhìn Yến Trì. Cả khuôn mặt mèo con đều buồn bực không vui.
Cậu đột nhiên lại không để ý, Yến Trì rốt cuộc có hận cậu hay không.
Cảm xúc Yến Trì chưa bao giờ là quá kịch liệt. Rất nhiều lần, Yến Giang đều cười hắn chính là người máy.
Nhưng mà ở Sư Tử Tinh này, trừ bỏ lớp lớp sương mù bao phủ, tình cảm mãnh liệt nhất của Yến Trì đều là dành cho cậu.
"Tiểu Trì." Yến Giang chậm rãi nói, "Tiểu Trì em là người thân quan trọng của anh. Nhưng mà, anh rồi cũng sẽ có gia đình mới. Em hiểu không?"
Yến Trì lắc đầu.
Mà Yến Giang đã thấy tấm bia đá đại diện cho tinh tế lữ hành*, ngay giữa thân cây, mặt trên có một móng mèo con rất dễ thương.
*Du hành giữa các tinh cầu.
Yến Giang ngồi trên lưng Bùi Thanh Hà: "Anh phải đi rồi."
Yến Trì gắt gao trừng mắt bọn họ, nôn nóng bất an đi tới đi lui tại chổ.
Hắn rất muốn ngăn Bùi Thanh Hà lại, nhưng họ đã đánh nhau qua một trận, sự thật chứng minh, hắn ngăn không nổi.
Bùi Thanh Hà mang mèo con đến trước bia đá.
Thời điểm định ấn móng vuốt xuống, Yến Giang quay đầu lại: "Kỳ thực anh chưa bao giờ trách em, Tiểu Trì."
Dấu chân mèo con trải đầy tấm bia.
Trên thảo nguyên, cuồng phong từ đâu kéo tới, đem mèo con cùng chó con cuốn vào tâm bão. Chỉ còn Yến Trì đơn độc rơi xuống.
Cơn lốc hướng nơi khác bay mất.
Yến Trì một đường đuổi theo, thật lâu, thật lâu. Nhưng sư tử có chạy nhanh đến đâu, cũng không thể đuổi kịp ngọn gió.
Cơn lốc cách Yến Trì ngày càng xa, cuối cùng ở cuối thảo nguyên biến mất.
Yến Trì cuối cùng cũng bật khóc.
**
Trung tâm Y tế Mayo Clinic. Bệnh viện tư nhân chuyên nghiệp và đắt tiền nhất trong tiểu bang Georgia.
Các y tá tóc vàng mắt xanh ở trong trà gian* nói chuyện phiếm.
*Phòng uống trà.
"Cô nghe chưa?"
"Cái gì?"
"Ba bệnh nhân châu Á mang đến buổi sáng, một người vốn dĩ là đưa tới làm phẩu thuật tim. Kết quả trên đường xảy ra tai nạn xe cộ."
Cô y tá nhấp một ngụm cà phê.: "Bác sĩ Victor nói, bệnh nhân bệnh tim kia..."
"Ân?"
"Trước kia, có khả năng anh ấy bị giam cầm bất hợp pháp." Cô y tá nhún vai "Bác sĩ nói, thân thể anh ấy không tốt, ý chí sinh tồn cũng rất mỏng manh. Không biết liệu anh ấy có thể sống sót sau ca phẫu thuật ghép tim hay không."
Một cô y tá khác trừng lớn mắt, ngữ điệu khoa trương, "Oh my god! Có cần báo nguy không?"
"Chỉ là suy đoán... Có lẽ không có nghiêm trọng như vậy."
Bên cạnh các ý tá, máy báo tin vang lên một tiếng.
"Bệnh nhân ở giường 16 đã tỉnh lại." Bác sĩ phát âm không chuẩn lắm. "Là Yến Trì. Viện Trưởng nói, hắn mỗi năm đều sẽ cấp cho bệnh viện cả trăm vạn, muốn chúng ta làm cho bệnh nhân hài lòng."
**
Yến Giang ở trong cơn lốc, cơ hồ không mở mắt ra được.
Cậu gắt gao nắm chặt lông chó con, bị gió thổi đến thất điên bát đảo, khiến cậu có chút buồn nôn.
Khi cơn lốc dừng lại thì đã là chuyện của vài phút sau.
Yến Giang choáng váng mở mắt, phát hiện hai người cư nhiên đang ở trên lưng một con cá lớn.
Đây là một loài cá voi lớn trắng đến phát sáng. Cá voi lơ lửng trên vùng biển đen nhánh, như một hòn đảo cô độc.
Sóng khẽ cuồn cuộn, chóp mũi Yến Giang đều là vị tanh nồng đậm của biển.
Mèo con biểu tình mờ mịt: "Nơi này là chổ nào nhỉ?"
Bùi Thanh nhìn bầu tời đầy sao, đáp: "Thiên Lang Tinh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất