Chương 4
____________.
Đã ba ngày rồi Tô Sam mới tỉnh lại, ôm đầu ngơ ngác ngồi dậy. Căn bản cậu không biết mình đã ngủ mất ba ngày, cậu vừa mở mắt liền nhìn thấy Triệu Hoà Nhã một mặt tái nhợt, đôi mắt đen láy. Anh cũng sửng sốt, ngơ ngác nhìn cậu, Tô Sam bỗng cảm giác được một cỗ mùi thơm.
Nuốt nuốt nước bọt, cậu đột nhiên cảm thấy rất đói, dạ dày bỏng rát tê dại hệt như đang chứa ngọn lửa trong đó, cậu thất thanh hét lên. Lúc đầu, hàm răng rất ngứa vô cùng ngựa. Tựa hồ như muốn cắn xé thứ gì đó. Đưa tay xoa xoa cái bụng đang bồn chồn của mình, Tô Sam cảm thấy mình nhất định là đói mủ đầu rồi, bằng không tại sao lại nghĩ người đàn ông trước mặt có vẻ đặc biệt ăn ngon? Khắp người hắn đều có thịt, nếu như cắn vào... Thật sự không nhịn được mà, Tô Sâm lại nuốt nước miếng.
Triệu Hoà Nhã nhìn động tác của cậu, anh không nói gì, ánh mắt bất định, vươn tay nắm lấy cổ tay đang xoa bụng kia, cẩn thận nhìn năm ngón tay của cậu, chăm chăm một hồi, liền ngẩng đầu nhìn chủ nhân của nó.
Trước ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, Tô Sam ngượng ngùng mỉm cười, có chút xấu hổ, “Tôi-Tôi chỉ hơi đói.” Nói xong, cậu tránh khỏi đôi tay đang siết chặt của anh.
“Đói.” Triệu Hoà Nhã ánh mắt lóe lóe, anh rút tay về. "Đợi một chút."
Tô Sam nghi hoặc nhìn bóng lưng Triệu Hoà Nhã rời đi, trong lòng thầm nghĩ không biết anh sẽ nấu món gì cho mình. Nghĩ đến điều này, cậu thực sự có chút xấu hổ. Làm người không nên mặt dày vô liêm sỉ như vậy nha trời.
Cậu xoay người bước xuống giường, định bụng xuống phòng bếp giúp anh một tay. Nhưng mà, chưa kịp xỏ giày, đã nghe thấy tiếng Triệu Hoà Nhã vọng lên, xoay người ngăn lại, "Cậu ở trên giường đi."
Câu này không phải là một yêu cầu, mà là một mệnh lệnh. Tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không thể phản bác lại được.
Tô Sam sửng sốt, nhìn vẻ mặt của người đàn ông, cậu thận trọng nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi chỉ muốn giúp anh."
Triệu Hoà Nhã dứt khoát từ chối, “Không cần, câụ cứ ở trên giường là được.” Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng, không chút do dự. Đóng cửa cái "rầm" khá là mạnh bạo.
Tô Sam bối rối trước thái độ của anh, nhưng vì anh đã nói rõ không cần sự giúp đỡ của cậu, nên Tô Sam đứng dậy mà không hề rõ nội tình, đi đến phòng khách, chờ đợi bữa ăn ngon của người đàn ông.
Cậu không biết có phải là ảo giác của mình không, nhưng cậu luôn cảm thấy cơ thể mình dường như căng cứng lại rất nhiều. Vừa rồi chỉ là một màn khởi động nhỏ khi bước xuống giường, song cậu cảm thấy việc đó khó hơn bình thường rất nhiều.
Có lẽ là do cậu vừa mới ngủ dậy? Tô Sam không nghĩ nhiều, bụng nóng ran một hồi, khó chịu kinh khủng, nằm bẹt trên bàn chờ đồ ăn sáng.
Động tác của Triệu Hoà Nhã rất nhanh, chưa mất bao lâu đồ ăn đã được mang tới. Cháo kê nóng hổi ăn kèm với bánh quy nướng vàng giòn và một đĩa khai vị mới lạ. Tô Sam cảm thấy mình dường như ngửi thấy mùi thơm một lần nữa, dạ dày lại nôn nao thèm ăn. Cơn nóng rát cồn cào trong bụng trở nên tồi tệ hơn.
Cậu nhanh chóng lấy thức ăn từ tay Triệu Hoà Nhã, Tô Sam tức khắc cắn ngay một miếng bánh vừng, mới cắn miếng đầu tiên, trong tiềm thức liền phun ra thu vừa nhai.
Nó tệ quá, mùi vị thật kinh cậu không thể nuốt nổi.
Tô Sam phun ra mấy ngụm, còn chưa kịp phản ứng trước cái mùi như gặm gỗ thối, khoé mắt bất giác len lén liếc người đàn ông, đối diện đôi mắt đen sâu thâm thúy kia khiến cậu chợt dừng động tác. Nghĩ đến lương thực bây giờ rất khan hiếm, trong lòng Tô Sam bỗng nhiên áy náy.
“Thực xin lỗi, vừa rồi cổ họng của tôi hơi ngứa.” Để chứng tỏ những gì mình nói chắc chắn là sự thật, Tô Sam nhanh chóng cầm bát cháo kê bên cạnh đổ vào miệng.
Triệu Hoà Nhã đưa tay chặn lại, thu lại cái bát trong tay cậu: "Đừng uống nữa."
Tô Sam nghĩ đối phương còn giận nên nhanh chóng đứng dậy cầm lại bát, “Tôi nói thật mà, cổ họng đang rất khô.” Nói xong vội vàng uống một hớp bất chấp sự phản đối của anh. Cứ tưởng vào miệng chắc chắn sẽ thơm hơn, mịn hơn nhưng không ngờ nó không khác gì nước lèo trong veo, lợ lợ trắng đục, may mà không bở bở dở ương như cái thứ gọi là bánh vừng vừa rồi.
Người đàn ông nhìn Tô Sam, đột nhiên cầm lấy cái bát trong tay cậu, không nói lời nào, chỉ cầm đĩa bánh và rau trên bàn rời đi.
Tô Sam nhìn theo bóng lưng của đối phương, trong lòng nghĩ chắc hẳn là anh vẫn còn tức giận. Nhưng mà đây là đồ ăn của người ta, thì đương nhiên của người ta thì người ta có quyền lấy nó.
Tô Sam lòng vô cùng bực bội, đứng đó một lúc không biết phải làm sao. Cậu đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng liếc liếc bóng người trong bếp. Bụng vẫn đau như lửa đốt, mấy ngụm cháo kê vừa uống dường như chẳng có tác dụng gì. Đã thế, cậu liền không khỏi hối hận vì hành động vừa rồi của mình. Tại sao cậu làm cái gì tay cũng đều đi trước não vậy?? EQ vốn đã thấp mà lại còn ít khi dùng não, bạn sẽ là một tên ngốc.
Tô Sam cảm thấy rằng mình nên xin lỗi người ta. Ngay khi có quyết định trong đầu, Triệu Hoà Nhã đã bước ra ngoài với một đĩa thịt trên tay.
Thịt?!
Hóa ra là nấu đồ ăn khác cho cậu chứ không phải giận cậu. Tô Sam trong lòng bỗng nhẹ đi, thở phào nhẹ nhõm.
Này, thơm quá!
Tô Sam ngửi thấy một mùi hương rất thơm, vừa mới tỉnh dậy, mùi hương đó giống như đổ xăng vào lửa, khiến cái bụng vốn đã đói của cậu lại càng thêm đói. Như rất sốt ruột, Tô Sam nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt như thể đã mười tám năm chưa ăn.
Gần như ngay khi đĩa của Triệu Hoà Nhã được đặt lên bàn, Tô Sam không kịp nói gì, cầm đũa lên bắt đầu nhét vào miệng.
Ngay khi miếng thịt vừa vào miệng, cậu đã bị hương vị của nó lấn át. Bụng nóng rát rực lửa như bị một xô nước dội vào, một chút cũng không cháy, chỉ để lại một trận sảng khoái. Không phải thứ gì đó ngon hay không, mà là trong tiềm thức luôn dụ dỗ cậu nên ăn thứ này. Chưa kịp nghĩ nhiều, thì đã ngấu nghiến nó, Tô Sam đem một đĩa thịt đầy ăn sạch không sót một mẩu vụn.
Cậu bất đắc dĩ liếm liếm miệng, trong lỗ mũi dường như ngửi được mùi thơm của thịt, không khỏi ngẩng đầu hỏi anh: "Đây là loại thịt gì? Tôi hình như chưa ăn loại này bao giờ? Còn nữa không? "
Người đàn ông im lặng không nói chuyện, chỉ đưa một mặt dây chuyền bằng ngọc trai, "Đây là quà tặng, đeo vào đi."
Tô Sam không biết tại sao lại đột nhiên chuyển từ đồ ăn sang món quà, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn cầm lấy mặt dây chuyền, nhìn xuống món quà mà người đàn ông gửi đến, nhìn nhìn một hồi, Tô Sam phát hiện sợi dậy truyền này nhìn qua tưởng chừng khá là đơn giản nhưng lại ẩn chứa một thứ khác, nhìn kỹ hơn chút, đó là một viên ngọc trai rất tròn, nhưng khi nhìn gần, có một thứ gì đó dày đặc khắc trên viên ngọc trai to bằng móng tay. Từng nét một, phá lệ tinh xảo lạ thường. Thật đúng là tuyệt tác của tuyệt tác.
Tô Sam nguyên bản vốn không thích đeo mấy thứ linh tinh kiểu này, nhưng nhìn thấy thứ này lại cảm thấy khá thích thú, hơn nữa lại do một người đàn ông trẻ tuổi tặng, vừa rồi trong lòng vẫn còn chút do dự, lần này không nhiều lời nữa, cậu trực tiếp đeo lên.
Thời điểm đeo nó vào, Tô Sam liền cảm giác một luồng khí bình thản thoát ra từ bên trong, và cái bụng vẫn còn hơi đói của cậu bỗng nhiên trở nên nó căng. Giữa những lần hít thở, cậu thực sự cảm giác ngay cả không khí cũng thanh tỉnh lên rất nhiều. Lần này không cần phải nói rõ, Tô Sam cũng biết đồ vật không phải dạng tầm thường. Mặt mày tươi tỉnh hẳn lên, Tô Sam càng thích món quà này hơn.
Thấy cậu có vẻ rất thích nó, sắc mặt vốn dĩ u ám của anh đã cải thiện hơn hẳn. Duỗi tay xoa xoa đầu thiếu niên, mang theo vài phần trấn an.
Là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất như cậu, lại bị người khác xoa đầu, trong lòng như thế nào cũng cảm thấy xoắn xuýt khó xử, nhưng mà cậu lại không dám cự tuyệt, chỉ dám bất cứ điều gì anh ấy nghĩ trong lòng, chỉ dám ngượng ngùng cười nhìn đối phương.
Sau khi ổn định cuộc du hành thời gian hỗn loạn đến tận thế, cậu cũng đã trải qua một ngày điều chỉnh lại tinh thần, thời gian không thể cho phép Tô Sam quá cố chấp. Nghĩ đến tình huống hiện tại, cậu liền bắt đầu lo lắng, dù sao cậu cũng chỉ là một sinh viên đại học 0 kinh nghiệm xã hội. Theo bản năng, cậu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, đối phương vẫn luôn giữ một tâm thái bình tĩnh kiên định.
“Chúng ta, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Hai mắt đầy chờ mong nhìn Triệu Hoà Nhã, tâm trạng Tô Sam hiện tại thật sự là rất lo sợ.
Triệu Hoà Nhã nhìn cậu bình tĩnh như đá tảng trên núi, kiên định không thể tả, "Đừng lo lắng."
Anh nói rất nghiêm túc, giống như một quân nhân trung thành nói về những quy định trong quân đội phải tuân theo, nhưng khi cảnh tượng trước mắt được đặt ra trước mắt, Tô Sam không khỏi lo lắng, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung, hồi tưởng lại những gì được viết trong tiểu thuyết Ngày tận thế đó: "Chúng ta có đủ thức ăn không? Còn những người khác trên tầng lầu thì sao? Nếu tất cả họ đều trở thành thây ma? Chúng ta còn thể ra ngoài sao..."
Tô Sam hỏi từng chữ một, khi thanh âm cậu cất lên nói, sự lo sợ trong mắt cậu càng ngày càng đậm hơn.
Triệu Hoà Nhã trực tiếp ngắt lời cậu, kiên quyết lặp lại một lần nữa, "Đừng lo lắng."
Tô Sam nhìn anh ngừng nói, nhưng từ ánh mắt của anh, cậu biết rằng anh không để những lời nói của cậu vào lòng.
Triệu Hoà Nhã nheo mắt, nghiêm nghị nói: "Mấy chục tầng ở đây đều là của tôi, mới xây chưa mở bán, trong tiểu khu này, ngoài mười mấy công nhân xây dựng, còn có vài bảo vệ. Nói chung là còn có khá nhiều người trú ở đây. "
Nói xong, anh dừng lại đối diện ánh mắt kinh ngạc của Tô Sam: "Ngoài ra, trước ngày tận thế, gần một nghìn tấn lương thực được cất giữ dưới tầng hầm của cộng đồng này. Cho nên, những vấn đề này cậu không cần phải lo... "
Tô Sam không chỉ kinh ngạc trước hàng nghìn tấn lương thực mà còn choáng váng trước nó. Cậu đờ đẫn nhìn Triệu Hoà Nhã, trong tiềm thức hỏi: "Anh có phải là Tô Túc?"
Thật sự chỉ có vai chính mới nhận nhiều đãi ngộ như vậy đúng không?!
Nghe thấy câu hỏi của Tô Sam, anh nhìn thẳng cậu, trầm mặc trong ba giây, rồi đáp, "Không, tôi kêu Triệu Hoà Nhã."
Triệu Hoà Nhã!? Tô Sam nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu vài lần, đem cái tên này ghi tạc trong đầu. Song trong lòng yên tâm mà thở phào một hơi, trằn trọc không biết bao lâu, cuối cùng cậu cũng biết tên người đàn ông trước mặt, sao lại không dễ dàng!
☆ 、
Đũy moẹ, sao dài kinh vại tr... ????
Đã ba ngày rồi Tô Sam mới tỉnh lại, ôm đầu ngơ ngác ngồi dậy. Căn bản cậu không biết mình đã ngủ mất ba ngày, cậu vừa mở mắt liền nhìn thấy Triệu Hoà Nhã một mặt tái nhợt, đôi mắt đen láy. Anh cũng sửng sốt, ngơ ngác nhìn cậu, Tô Sam bỗng cảm giác được một cỗ mùi thơm.
Nuốt nuốt nước bọt, cậu đột nhiên cảm thấy rất đói, dạ dày bỏng rát tê dại hệt như đang chứa ngọn lửa trong đó, cậu thất thanh hét lên. Lúc đầu, hàm răng rất ngứa vô cùng ngựa. Tựa hồ như muốn cắn xé thứ gì đó. Đưa tay xoa xoa cái bụng đang bồn chồn của mình, Tô Sam cảm thấy mình nhất định là đói mủ đầu rồi, bằng không tại sao lại nghĩ người đàn ông trước mặt có vẻ đặc biệt ăn ngon? Khắp người hắn đều có thịt, nếu như cắn vào... Thật sự không nhịn được mà, Tô Sâm lại nuốt nước miếng.
Triệu Hoà Nhã nhìn động tác của cậu, anh không nói gì, ánh mắt bất định, vươn tay nắm lấy cổ tay đang xoa bụng kia, cẩn thận nhìn năm ngón tay của cậu, chăm chăm một hồi, liền ngẩng đầu nhìn chủ nhân của nó.
Trước ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, Tô Sam ngượng ngùng mỉm cười, có chút xấu hổ, “Tôi-Tôi chỉ hơi đói.” Nói xong, cậu tránh khỏi đôi tay đang siết chặt của anh.
“Đói.” Triệu Hoà Nhã ánh mắt lóe lóe, anh rút tay về. "Đợi một chút."
Tô Sam nghi hoặc nhìn bóng lưng Triệu Hoà Nhã rời đi, trong lòng thầm nghĩ không biết anh sẽ nấu món gì cho mình. Nghĩ đến điều này, cậu thực sự có chút xấu hổ. Làm người không nên mặt dày vô liêm sỉ như vậy nha trời.
Cậu xoay người bước xuống giường, định bụng xuống phòng bếp giúp anh một tay. Nhưng mà, chưa kịp xỏ giày, đã nghe thấy tiếng Triệu Hoà Nhã vọng lên, xoay người ngăn lại, "Cậu ở trên giường đi."
Câu này không phải là một yêu cầu, mà là một mệnh lệnh. Tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không thể phản bác lại được.
Tô Sam sửng sốt, nhìn vẻ mặt của người đàn ông, cậu thận trọng nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi chỉ muốn giúp anh."
Triệu Hoà Nhã dứt khoát từ chối, “Không cần, câụ cứ ở trên giường là được.” Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng, không chút do dự. Đóng cửa cái "rầm" khá là mạnh bạo.
Tô Sam bối rối trước thái độ của anh, nhưng vì anh đã nói rõ không cần sự giúp đỡ của cậu, nên Tô Sam đứng dậy mà không hề rõ nội tình, đi đến phòng khách, chờ đợi bữa ăn ngon của người đàn ông.
Cậu không biết có phải là ảo giác của mình không, nhưng cậu luôn cảm thấy cơ thể mình dường như căng cứng lại rất nhiều. Vừa rồi chỉ là một màn khởi động nhỏ khi bước xuống giường, song cậu cảm thấy việc đó khó hơn bình thường rất nhiều.
Có lẽ là do cậu vừa mới ngủ dậy? Tô Sam không nghĩ nhiều, bụng nóng ran một hồi, khó chịu kinh khủng, nằm bẹt trên bàn chờ đồ ăn sáng.
Động tác của Triệu Hoà Nhã rất nhanh, chưa mất bao lâu đồ ăn đã được mang tới. Cháo kê nóng hổi ăn kèm với bánh quy nướng vàng giòn và một đĩa khai vị mới lạ. Tô Sam cảm thấy mình dường như ngửi thấy mùi thơm một lần nữa, dạ dày lại nôn nao thèm ăn. Cơn nóng rát cồn cào trong bụng trở nên tồi tệ hơn.
Cậu nhanh chóng lấy thức ăn từ tay Triệu Hoà Nhã, Tô Sam tức khắc cắn ngay một miếng bánh vừng, mới cắn miếng đầu tiên, trong tiềm thức liền phun ra thu vừa nhai.
Nó tệ quá, mùi vị thật kinh cậu không thể nuốt nổi.
Tô Sam phun ra mấy ngụm, còn chưa kịp phản ứng trước cái mùi như gặm gỗ thối, khoé mắt bất giác len lén liếc người đàn ông, đối diện đôi mắt đen sâu thâm thúy kia khiến cậu chợt dừng động tác. Nghĩ đến lương thực bây giờ rất khan hiếm, trong lòng Tô Sam bỗng nhiên áy náy.
“Thực xin lỗi, vừa rồi cổ họng của tôi hơi ngứa.” Để chứng tỏ những gì mình nói chắc chắn là sự thật, Tô Sam nhanh chóng cầm bát cháo kê bên cạnh đổ vào miệng.
Triệu Hoà Nhã đưa tay chặn lại, thu lại cái bát trong tay cậu: "Đừng uống nữa."
Tô Sam nghĩ đối phương còn giận nên nhanh chóng đứng dậy cầm lại bát, “Tôi nói thật mà, cổ họng đang rất khô.” Nói xong vội vàng uống một hớp bất chấp sự phản đối của anh. Cứ tưởng vào miệng chắc chắn sẽ thơm hơn, mịn hơn nhưng không ngờ nó không khác gì nước lèo trong veo, lợ lợ trắng đục, may mà không bở bở dở ương như cái thứ gọi là bánh vừng vừa rồi.
Người đàn ông nhìn Tô Sam, đột nhiên cầm lấy cái bát trong tay cậu, không nói lời nào, chỉ cầm đĩa bánh và rau trên bàn rời đi.
Tô Sam nhìn theo bóng lưng của đối phương, trong lòng nghĩ chắc hẳn là anh vẫn còn tức giận. Nhưng mà đây là đồ ăn của người ta, thì đương nhiên của người ta thì người ta có quyền lấy nó.
Tô Sam lòng vô cùng bực bội, đứng đó một lúc không biết phải làm sao. Cậu đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng liếc liếc bóng người trong bếp. Bụng vẫn đau như lửa đốt, mấy ngụm cháo kê vừa uống dường như chẳng có tác dụng gì. Đã thế, cậu liền không khỏi hối hận vì hành động vừa rồi của mình. Tại sao cậu làm cái gì tay cũng đều đi trước não vậy?? EQ vốn đã thấp mà lại còn ít khi dùng não, bạn sẽ là một tên ngốc.
Tô Sam cảm thấy rằng mình nên xin lỗi người ta. Ngay khi có quyết định trong đầu, Triệu Hoà Nhã đã bước ra ngoài với một đĩa thịt trên tay.
Thịt?!
Hóa ra là nấu đồ ăn khác cho cậu chứ không phải giận cậu. Tô Sam trong lòng bỗng nhẹ đi, thở phào nhẹ nhõm.
Này, thơm quá!
Tô Sam ngửi thấy một mùi hương rất thơm, vừa mới tỉnh dậy, mùi hương đó giống như đổ xăng vào lửa, khiến cái bụng vốn đã đói của cậu lại càng thêm đói. Như rất sốt ruột, Tô Sam nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt như thể đã mười tám năm chưa ăn.
Gần như ngay khi đĩa của Triệu Hoà Nhã được đặt lên bàn, Tô Sam không kịp nói gì, cầm đũa lên bắt đầu nhét vào miệng.
Ngay khi miếng thịt vừa vào miệng, cậu đã bị hương vị của nó lấn át. Bụng nóng rát rực lửa như bị một xô nước dội vào, một chút cũng không cháy, chỉ để lại một trận sảng khoái. Không phải thứ gì đó ngon hay không, mà là trong tiềm thức luôn dụ dỗ cậu nên ăn thứ này. Chưa kịp nghĩ nhiều, thì đã ngấu nghiến nó, Tô Sam đem một đĩa thịt đầy ăn sạch không sót một mẩu vụn.
Cậu bất đắc dĩ liếm liếm miệng, trong lỗ mũi dường như ngửi được mùi thơm của thịt, không khỏi ngẩng đầu hỏi anh: "Đây là loại thịt gì? Tôi hình như chưa ăn loại này bao giờ? Còn nữa không? "
Người đàn ông im lặng không nói chuyện, chỉ đưa một mặt dây chuyền bằng ngọc trai, "Đây là quà tặng, đeo vào đi."
Tô Sam không biết tại sao lại đột nhiên chuyển từ đồ ăn sang món quà, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn cầm lấy mặt dây chuyền, nhìn xuống món quà mà người đàn ông gửi đến, nhìn nhìn một hồi, Tô Sam phát hiện sợi dậy truyền này nhìn qua tưởng chừng khá là đơn giản nhưng lại ẩn chứa một thứ khác, nhìn kỹ hơn chút, đó là một viên ngọc trai rất tròn, nhưng khi nhìn gần, có một thứ gì đó dày đặc khắc trên viên ngọc trai to bằng móng tay. Từng nét một, phá lệ tinh xảo lạ thường. Thật đúng là tuyệt tác của tuyệt tác.
Tô Sam nguyên bản vốn không thích đeo mấy thứ linh tinh kiểu này, nhưng nhìn thấy thứ này lại cảm thấy khá thích thú, hơn nữa lại do một người đàn ông trẻ tuổi tặng, vừa rồi trong lòng vẫn còn chút do dự, lần này không nhiều lời nữa, cậu trực tiếp đeo lên.
Thời điểm đeo nó vào, Tô Sam liền cảm giác một luồng khí bình thản thoát ra từ bên trong, và cái bụng vẫn còn hơi đói của cậu bỗng nhiên trở nên nó căng. Giữa những lần hít thở, cậu thực sự cảm giác ngay cả không khí cũng thanh tỉnh lên rất nhiều. Lần này không cần phải nói rõ, Tô Sam cũng biết đồ vật không phải dạng tầm thường. Mặt mày tươi tỉnh hẳn lên, Tô Sam càng thích món quà này hơn.
Thấy cậu có vẻ rất thích nó, sắc mặt vốn dĩ u ám của anh đã cải thiện hơn hẳn. Duỗi tay xoa xoa đầu thiếu niên, mang theo vài phần trấn an.
Là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất như cậu, lại bị người khác xoa đầu, trong lòng như thế nào cũng cảm thấy xoắn xuýt khó xử, nhưng mà cậu lại không dám cự tuyệt, chỉ dám bất cứ điều gì anh ấy nghĩ trong lòng, chỉ dám ngượng ngùng cười nhìn đối phương.
Sau khi ổn định cuộc du hành thời gian hỗn loạn đến tận thế, cậu cũng đã trải qua một ngày điều chỉnh lại tinh thần, thời gian không thể cho phép Tô Sam quá cố chấp. Nghĩ đến tình huống hiện tại, cậu liền bắt đầu lo lắng, dù sao cậu cũng chỉ là một sinh viên đại học 0 kinh nghiệm xã hội. Theo bản năng, cậu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, đối phương vẫn luôn giữ một tâm thái bình tĩnh kiên định.
“Chúng ta, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Hai mắt đầy chờ mong nhìn Triệu Hoà Nhã, tâm trạng Tô Sam hiện tại thật sự là rất lo sợ.
Triệu Hoà Nhã nhìn cậu bình tĩnh như đá tảng trên núi, kiên định không thể tả, "Đừng lo lắng."
Anh nói rất nghiêm túc, giống như một quân nhân trung thành nói về những quy định trong quân đội phải tuân theo, nhưng khi cảnh tượng trước mắt được đặt ra trước mắt, Tô Sam không khỏi lo lắng, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung, hồi tưởng lại những gì được viết trong tiểu thuyết Ngày tận thế đó: "Chúng ta có đủ thức ăn không? Còn những người khác trên tầng lầu thì sao? Nếu tất cả họ đều trở thành thây ma? Chúng ta còn thể ra ngoài sao..."
Tô Sam hỏi từng chữ một, khi thanh âm cậu cất lên nói, sự lo sợ trong mắt cậu càng ngày càng đậm hơn.
Triệu Hoà Nhã trực tiếp ngắt lời cậu, kiên quyết lặp lại một lần nữa, "Đừng lo lắng."
Tô Sam nhìn anh ngừng nói, nhưng từ ánh mắt của anh, cậu biết rằng anh không để những lời nói của cậu vào lòng.
Triệu Hoà Nhã nheo mắt, nghiêm nghị nói: "Mấy chục tầng ở đây đều là của tôi, mới xây chưa mở bán, trong tiểu khu này, ngoài mười mấy công nhân xây dựng, còn có vài bảo vệ. Nói chung là còn có khá nhiều người trú ở đây. "
Nói xong, anh dừng lại đối diện ánh mắt kinh ngạc của Tô Sam: "Ngoài ra, trước ngày tận thế, gần một nghìn tấn lương thực được cất giữ dưới tầng hầm của cộng đồng này. Cho nên, những vấn đề này cậu không cần phải lo... "
Tô Sam không chỉ kinh ngạc trước hàng nghìn tấn lương thực mà còn choáng váng trước nó. Cậu đờ đẫn nhìn Triệu Hoà Nhã, trong tiềm thức hỏi: "Anh có phải là Tô Túc?"
Thật sự chỉ có vai chính mới nhận nhiều đãi ngộ như vậy đúng không?!
Nghe thấy câu hỏi của Tô Sam, anh nhìn thẳng cậu, trầm mặc trong ba giây, rồi đáp, "Không, tôi kêu Triệu Hoà Nhã."
Triệu Hoà Nhã!? Tô Sam nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu vài lần, đem cái tên này ghi tạc trong đầu. Song trong lòng yên tâm mà thở phào một hơi, trằn trọc không biết bao lâu, cuối cùng cậu cũng biết tên người đàn ông trước mặt, sao lại không dễ dàng!
☆ 、
Đũy moẹ, sao dài kinh vại tr... ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất