Chương 1: Lời dẫn
Tiền nhiệm Tiên đốc Kim Quang Dao, đứa con rơi do kỹ nữ sinh ra của Kim Quang Thiện, Xạ Nhật chi chinh nằm gai nếm mật nhất cử thành danh, sau vì tư dục của bản thân sát phụ sát huynh sát thê sát tử sát sư sát hữu, chuyện xấu làm tẫn khiến thiên hạ không dung, cuối cùng chết vào trong tay nghĩa huynh Trạch Vu Quân cùng hung thi do Xích Phong Tôn biến thành.
Tiền nhiệm gia chủ Lam gia Trạch Vu Quân Lam Hoán Lam Hi Thần, tễ nguyệt thanh phong, cùng Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ đồng xưng Lam thị song bích, cùng Xích Phong Tôn Liễm Phương Tôn đồng xưng tam tôn, vì thiên hạ giết Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao, sau bế quan không ra, đến chết chưa lập gia đình không con.
Thế nhân biết đến đây, lại không biết Vân Bình thành sơ ngộ, tâm như đứa trẻ đơn thuần; Xạ Nhật kết nghĩa, lòng tri kỷ; nhiều năm tương đỡ, tình khuynh tâm; một kiếm đâm thủng ngực, cả đời ân hận.
Trở lại một lần, Trạch Vu Quân không hề làm quân tử sáng trong tễ nguyệt thanh phong kiêm tế thiên hạ kia, mà là người tâm tư thâm trầm bố cục thiết kế chỉ vì một đời một kiếp một đôi người.
Kim Quang Dao: Nói cái gì tình cái gì ái, tranh đấu giành thiên hạ mới là thật sự!
Lam Hi Thần: Cùng ta ở bên nhau, không được? Vậy trói về đi!
Ngụy Vô Tiện: Trạch Vu Quân chuyến này không khỏi quá kích
Lam Vong Cơ: Lời huynh trưởng nói là thật, Ngụy Anh, cùng ta về nhà
Tiết Dương, Tô Thiệp: Trạch Vu Quân cầu buông tha! Liễm Phương Tôn ngài theo Trạch Vu Quân đi đi!
Giang Trừng, Kim Tử Hiên: Sư huynh/ Đệ đệ bị người của Lam gia bắt đi
Lam Khải Nhân: Ta tức chết rồi! Có việc vấn linh!
Tiên môn bách gia: Chúng ta cảm thấy Trạch Vu Quân cùng Liễm Phương Tôn rất xứng!!!!
Trạch Vu Quân tan vỡ làm sao bây giờ!?
Tiền nhiệm gia chủ Lam gia Trạch Vu Quân Lam Hoán Lam Hi Thần, tễ nguyệt thanh phong, cùng Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ đồng xưng Lam thị song bích, cùng Xích Phong Tôn Liễm Phương Tôn đồng xưng tam tôn, vì thiên hạ giết Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao, sau bế quan không ra, đến chết chưa lập gia đình không con.
Thế nhân biết đến đây, lại không biết Vân Bình thành sơ ngộ, tâm như đứa trẻ đơn thuần; Xạ Nhật kết nghĩa, lòng tri kỷ; nhiều năm tương đỡ, tình khuynh tâm; một kiếm đâm thủng ngực, cả đời ân hận.
Trở lại một lần, Trạch Vu Quân không hề làm quân tử sáng trong tễ nguyệt thanh phong kiêm tế thiên hạ kia, mà là người tâm tư thâm trầm bố cục thiết kế chỉ vì một đời một kiếp một đôi người.
Kim Quang Dao: Nói cái gì tình cái gì ái, tranh đấu giành thiên hạ mới là thật sự!
Lam Hi Thần: Cùng ta ở bên nhau, không được? Vậy trói về đi!
Ngụy Vô Tiện: Trạch Vu Quân chuyến này không khỏi quá kích
Lam Vong Cơ: Lời huynh trưởng nói là thật, Ngụy Anh, cùng ta về nhà
Tiết Dương, Tô Thiệp: Trạch Vu Quân cầu buông tha! Liễm Phương Tôn ngài theo Trạch Vu Quân đi đi!
Giang Trừng, Kim Tử Hiên: Sư huynh/ Đệ đệ bị người của Lam gia bắt đi
Lam Khải Nhân: Ta tức chết rồi! Có việc vấn linh!
Tiên môn bách gia: Chúng ta cảm thấy Trạch Vu Quân cùng Liễm Phương Tôn rất xứng!!!!
Trạch Vu Quân tan vỡ làm sao bây giờ!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất