Chương 4: Nhận tổ quy tông phục kết nghĩa
Sau khi xác định hết các công việc sau chiến tranh, Lan Lăng Kim thị mở Bách Hoa yến kéo dài suốt mấy ngày, mời vô số tu sĩ tông môn tiến đến, cùng nhau chúc mừng Xạ Nhật chi chinh thắng lợi. Bách Hoa yến ngày đầu tiên, Kim Quang Thiện chính thức tuyên bố nhận Mạnh Dao về Kim gia, vì thể hiện sự coi trọng với người này, cũng vì tôn vinh công tích trong Xạ Nhật chi chinh, Mạnh Dao chính thức đổi tên thành Kim Quang Dao, cũng dưới kiến nghị của "Nhân sĩ chính nghĩa", nhận tôn hào Liễm Phương Tôn
Bất quá một đời này, Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao vẫn chưa kết nghĩa, nguyên nhân cũng không phải ở hắn. Kiếp trước ba người có thể kết nghĩa, nguyên nhân rất lớn ở chỗ Lam Hi Thần muốn chữa trị quan hệ giữa hai người nên tích cực đi thuyết phục Nhiếp Minh Quyết, mà Nhiếp Minh Quyết lại tâm niệm ân tình Kim Quang Dao truyền tình báo trong Xạ Nhật chi chinh, cùng với ân cứu mạng lúc cuối cùng, có tâm dẫn đường dạy bảo hắn đi chính đạo, mới có thể thúc đẩy; nhưng một đời này, bởi vì lúc trước Lam Hi Thần đã cho thấy lập trường, kiên quyết che chở Kim Quang Dao, hoặc nhiều hoặc ít sinh ra khoảng cách với Nhiếp Minh Quyết, mà Kim Quang Dao lại cũng chưa chủ động giải thích rõ ràng, nhưng thật ra một đời này Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao vẫn là tương giao thâm hậu, Nhiếp Minh Quyết lại là trước sau một khuôn mặt đen thui, ngoại trừ tham dự ngày thứ nhất Bách Hoa yến ra, lại không xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là một đời này Lam Hi Thần cũng không muốn ba người kết nghĩa, năm đó nếu không phải chính mình khăng khăng thúc đẩy kết nghĩa, có lẽ cũng sẽ không phát sinh bi kịch về sau. Mỗi khi nhớ tới mình từng khuyên Nhiếp Minh Quyết, y đều muốn tát cho mình một cái mà tỉnh ra
"Ta biết Minh Quyết huynh thương tiếc A Dao tài hoa, không muốn hắn đi lên con đường tà đạo, nếu chúng ta kết bái, ngài chính là đại ca hắn, tất nhiên có lập trường quản giáo hắn."
Nhưng thật sự chính y cũng không nghĩ tới, Nhiếp Minh Quyết bởi vì đao linh quấy nhiễu mà tính tình táo bạo không thôi, quản giáo A Dao mà động một chút là đánh chửi, mỗi ngày ân cần dạy bảo đâu không thấy, cuối cùng một câu "con của kỹ nữ" khiến A Dao động sát tâm. Vậy đời này thôi đi, chờ thêm một thời gian, y tự mình đi đàn Thanh Tâm Âm cho Nhiếp Minh Quyết, mà Nhiếp Minh Quyết cùng Kim Quang Dao, kiếp này đơn giản vẫn là không hề liên quan đến nhau là được rồi.
Bởi vì Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay có giao hảo với Nhiếp Hoài Tang, lúc Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt đưa đám lại đây từ biệt hắn, hắn mới biết Nhiếp Minh Quyết đã quyết định suất lĩnh bộ hạ của mình về Thanh Hà
"Aizzz..... Cũng không biết đại ca đây là làm sao nữa, lúc trước A Dao ở nhà ta, người khác đều khinh thường xuất thân của A Dao, mọi cách vũ nhục; huynh ấy lại thường thường bảo ta phải học A Dao, còn nói ta nếu có nỗ lực giống như A Dao thì đã sớm không phải là cái đức hạnh này. Mà nay A Dao lập công lớn còn nhận tổ quy tông, huynh ấy thế nào lại cũng thấy A Dao không vừa mắt, mỗi ngày ân cần dạy bảo ta, không cho ta thân cận với A Dao. Ngụy huynh a, ngươi nói đại ca ta đây là nghĩ như thế nào!"
"Hoài Tang huynh, Xích Phong Tôn cùng Liễm Phương Tôn sợ là có hiềm khích gì, ngươi cũng không cần lo lắng, Liễm Phương Tôn xử sự khéo đưa đẩy nhưng không mất tâm thuần lương như trẻ nhỏ, có cơ hội hai người cởi bỏ hiểu lầm sẽ làm hòa thôi."
"Ngụy huynh nói đúng!" Nhiếp Hoài Tang gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, cười giảo hoạt: "Ngụy huynh, ngươi cùng Hàm Quang Quân là chuyện như thế nào a?"
"A? Khụ khụ!" Ngụy Vô Tiện hình như có chút thẹn thùng, lại mau chóng kiêu ngạo vô cùng, vuốt tóc trên trán hất ra sau một cái, "Như ngươi thấy đấy! Hàm Quang Quân, bây giờ là của ta!"
"Ha ha ha," Nhiếp Hoài Tang dùng cây quạt chỉ vào hắn, cười cực kỳ càn rỡ "Ngụy huynh, ngươi thật sự... thật là... rất kiêu ngạo! Rất...... Rất phúc khí a!!!"
"Ha ha ha, ta cũng cảm thấy ta rất có phúc khí...... Lam Trạm thật tốt quá!"
"Ngụy huynh, ngày các ngươi kết đạo lữ ấy, nhất định phải mời ta đi uống một chén rượu mừng nha!"
"Đương nhiên! Thiếu ai cũng không thể thiếu ngươi, Hoài Tang huynh."
Hai thiếu niên ở phòng cho khách của Lan Lăng Kim thị cười tùy ý, cười chân thành
Nửa năm sau, Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ dẫn dắt người Ôn thị ở Loạn Táng Cương trấn áp độ hóa oán linh hung thi đã có chút thành công. Tiên môn bách gia cũng từng bước trùng kiến gia môn từng người. Kim Quang Dao ở Kim Lân Đài xử lý sự vụ lớn nhỏ, giải quyết tốt hậu quả cùng xử lý việc trong phạm vi quản hạt của Lan Lăng Kim thị sau chiến tranh, bởi làm việc ấm áp đãi người có lễ, trong lúc nhất thời nhắc tới Liễm Phương Tôn, không người nào không khen ngợi
Cũng đúng lúc này, Kim Quang Dao đưa ra ý tưởng xây dựng vọng đài. Tuy là một việc công ở thiên thu, nhưng tiền đề là lúc này cần hao phí lượng lớn sức người sức của, bách gia còn chưa khôi phục nguyên khí cũng không hưởng ứng. Vì thế Lam Hi Thần một bên vội vàng trùng kiến Vân Thâm Bất Tri Xứ, một bên lo lắng Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện ở Loạn Táng Cương có mạnh khỏe hay không, đồng thời còn phải thường xuyên chạy tới Kim Lân Đài cùng Kim Quang Dao thảo luận công việc vọng đài, thật có thể nói là bận túi bụi
Kiếp trước lúc này, tuy y cũng bận việc trùng kiến Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng khi đó có Vong Cơ giúp y, ý tưởng vọng đài lúc ấy vừa đưa ra, Nhiếp Minh Quyết ủng hộ, tuy không giống như y thường xuyên cùng Kim Quang Dao cùng nhau thương thảo, nhưng trên bách gia tập hội chính thức, thái độ của hắn thật sự hết sức quan trọng
Hiện giờ...... Cũng được, y đã biết xu thế tương lai,về sau sẽ luôn có cách bồi A Dao của y xây lên từng tòa từng tòa vọng đài, hiện tại y càng lo lắng chính là, lúc này ở kiếp trước, chính là lúc Kim Quang Dao cùng Tần Tố kết tình, cho nên kiếp này dù y hiện nay đang lúc rối ren, cũng thường xuyên lên Kim Lân Đài lấy cớ thương thảo chuyện quan trọng cùng ăn cùng ở với Kim Quang Dao
Tình hình như vậy lại giằng co một đoạn thời gian, Kim Quang Dao thủ đoạn như sấm rền, kết minh trở mặt đều nhanh nhẹn khiến người líu lưỡi, nhưng hiệu quả xác thật là có, một trăm tòa vọng đài thử nghiệm bước đầu cuối cùng khởi công, vì chúc mừng cầu phúc, Lan Lăng Kim thị nhân cơ hội này cử hành bách gia vây săn, bởi Kim phu nhân vẫn luôn rất kiêng kị hắn, động một chút là châm chọc mỉa mai mọi cách làm khó dễ hắn, vốn việc này Kim Quang Dao không muốn ôm ở trên người mình, nhưng ngẫm lại có khả năng mượn cơ hội này lại đẩy nhanh công việc vọng đài một phen, liền ôm luôn, lại được Lam Hi Thần nhắc nhở, từ lúc bắt đầu đã chuẩn bị rất đầy đủ
Nhưng hắn phát hiện Lam Hi Thần có chút không thích hợp, lúc này Cô Tô Lam thị đang bận rộn trùng kiến Vân Thâm Bất Tri Xứ, Hàm Quang Quân lại ở Loạn Táng Cương không thể bứt ra, Lam Hi Thần nói như thế nào cũng không thời gian thường xuyên tới tìm hắn mới đúng, thế nhưng người này lại cố tình mang theo tông vụ cũng muốn tới tìm hắn, làm hắn thật sự có chút xấu hổ, đêm trước ngày hội bách gia vây săn, Trạch Vu Quân vốn dĩ ngày hôm sau có thể trực tiếp đến đây tham gia vây săn, lúc này lại lấy ra một xấp tông vụ từ tay áo Càn Khôn, ngồi trên án thư trong Phương Phỉ Điện, bắt đầu xử lý tông vụ nhà mình
" Trạch Vu Quân, hiện giờ Cô Tô Lam thị đang lúc trùng kiến bề bộn, công việc vọng đài một mình ta cũng có thể chống đỡ một khoảng thời gian, huynh không cần vì giúp ta......"
"Không có việc gì, trùng kiến Vân Thâm Bất Tri Xứ đã hoàn thành hơn phân nửa, ta cũng không có bận rộn như vậy." Lam Hi Thần tươi cười không giảm, trên tay lại tiếp tục phê bình tông cuốn không ngừng nghỉ......
Kim Quang Dao: "......"
Kim Quang Dao khẽ thở dài, ra Phương Phỉ Điện, Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn hắn, "Ta đi ra ngoài lấy vài thứ rồi về."
"Được."
Qua chưa đến một nén nhang, Kim Quang Dao mang một hộp đồ ăn vào
" Trạch Vu Quân, tuy nói huynh hiện đã tích cốc, nhưng đêm khuya sương lạnh, huynh cần cù tông vụ, không ngại ăn chút gì đi."
Kim Quang Dao từ trong hộp đồ ăn lấy ra hai chén mì vừa nấu xong, một chén phủ dầu ớt đỏ rực óng ánh, một chén khác nước dùng trong vắt rắc một chút hành xắt, bên trên đặt một quả trứng gà.
Mì này lúc Lam Hi Thần lưu lạc bên ngoài, Kim Quang Dao thu lưu y cũng thường làm cho y, giống như đúc, tuy đơn giản lại có thể lấp đầy bụng. Lúc trước chính cảnh ngộ của Kim Quang Dao cũng hết sức kém, lại mỗi ngày đều kiên trì thêm một quả trứng gà cho chén mì kia của y, mà từ lần đầu tiên Lam Hi Thần ăn cay chảy nước mắt, chén của y liền đổi thành nước dùng trong. Kim Quang Dao đưa cho y một đôi đũa, xong bắt đầu ăn chén của mình.
Lam Hi Thần đã lâu không được ăn rồi, lần này y ăn rất chậm, rất cẩn thận.
Kim Quang Dao nhìn y ăn xong một chén, ngữ khí ôn nhu: " Trạch Vu Quân, huynh chưa nói cho Mạnh Dao, vì sao lo lắng ta một mình làm việc như thế?"
"......" Lam Hi Thần trầm mặc
"Ta biết huynh sẽ không hại ta, nhưng huynh ngày ngày như thế, ta...... Sẽ lo lắng cho huynh."
"A Dao, ta từng có một giấc mộng. Trong mộng cậu và ta cuối cùng đi tới kết cục không thể vãn hồi, cho nên ta......"
" Trạch Vu Quân, huynh sao còn tin mấy chuyện này? Huynh đối xử với ta như vậy, ta tất nhiên sẽ không phản bội huynh."
"A Dao..." Lam Hi Thần duỗi tay xoa khuôn mặt hắn, ngữ khí có chút run rẩy "Ta biết."
Cuối cùng không phải đệ phản bội ta, mà là ta...... Là ta không tin tưởng đệ đến cuối cùng......
"A," Kim Quang Dao duỗi tay cầm tay Lam Hi Thần, cười nói: " Trạch Vu Quân, sao trông huynh giống như mấy tiên tử thận trọng uyển chuyển vậy? Người không biết còn tưởng rằng huynh tâm duyệt cái nam tử ta đây!"
Lam Hi Thần ánh mắt căng thẳng, định nói cái gì, Kim Quang Dao lại nói: " Trạch Vu Quân, huynh cũng không thể tức giận chứ, ta chỉ nói giỡn thôi."
Lam Hi Thần cười khẽ, thầm nghĩ: Không sai, ta chính là tâm duyệt đệ, còn muốn trói đệ lại đem về nhà, giấu đi
"Được rồi, ta dọn dẹp chén đũa ra ngoài, lát nữa ta về, Trạch Vu Quân huynh cũng nghỉ ngơi với ta đi, chớ có mệt nhọc quá mức."
"Được, để ta giúp cậu."
"Không cần, Trạch Vu Quân, Kim gia tuy nhà to thế lớn, nhưng chén đũa này đều thành bộ, làm vỡ khó coi lắm." Kim Quang Dao ngậm cười, nhìn về phía Lam Hi Thần, trong mắt tràn đầy ý cười
"A Dao......" Lam Hi Thần dỗi nói
Kim Quang Dao không cười y nhiều, nhanh nhẹn thu chén đũa ra cửa
Tuy Lam Hi Thần đã dàn xếp trước cho Kim Quang Dao đem phạm vi vây săn mở rộng, số lượng con mồi cũng tăng thêm rất nhiều, phiền toái kiếp trước lại vẫn cứ xảy ra, hai đạo kiếm quang bay lên, Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần vội chạy tới
Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng."
Bởi một đời này Lam Vong Cơ đã cùng Ngụy Vô Tiện thổ lộ tâm ý, cho nên y ở chỗ này Lam Hi Thần không trách chút nào, kỳ quái duy nhất lại là ở chỗ Ngụy Vô Tiện che ở trước người y, tức giận đến cả người phát run, Trần Tình đã giơ lên
Kim Quang Dao thấy vậy thế vội hỏi: "Chư vị, ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Kim Quang Dao vừa rơi xuống đất, Kim phu nhân liền mắng phủ đầu: "Ngươi lại còn cười! Xảy ra chuyện lớn thế này ngươi còn dám cười, thật không biết ngượng! Hội vây săn lần này do ngươi lo liệu đấy, phế vật!"
Kim Quang Dao xưa nay đều trưng ra khuôn mặt tươi cười, ai ngờ vừa đến đã bị dội một xô máu chó đầy đầu, vội thu liễm tươi cười, thành thành thật thật hỏi: "Mẫu thân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Kim phu nhân nói: "Rốt cuộc có chuyện gì ngươi không tự nhìn được chắc? Ngươi giỏi nhìn sắc mặt đoán ý người khác lắm cơ mà?"
Lam Hi Thần khẽ nhíu mày, Kim phu nhân tuy là chính thê của Kim Quang Thiện, lại cũng không nên trách móc nặng nề Kim Quang Dao khắp nơi như thế, rốt cuộc cho dù có giận, cũng nên đổ lên đầu Kim Quang Thiện mới đúng
Kim Quang Dao không nói, Kim Tử Huân nói: "Toàn bộ khu vực săn bắn Bách Phượng Sơn đã mất một phần ba con mồi, hơn năm nghìn người còn săn cái gì nữa?!"
"A, ta nhớ rõ việc này sư tỷ của ta vừa rồi đã phân trần rõ ràng, Kim Tử Huân, bây giờ là đang bảo ngươi xin lỗi ta cùng Hàm Quang Quân! Ngươi không nghe thấy sao!" Ngụy Vô Tiện âm khí nặng nề, hiển nhiên không định để gã dễ dàng bỏ qua việc xin lỗi như vậy.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi đừng có khinh người quá đáng!" Kim Tử Huân phẫn nộ quát, lại rõ ràng không đủ tự tin, đặc biệt là đối diện với ánh mắt tưởng như vẫn ôn nhuận như cũ kia của Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần tựa như hiểu rõ điều gì, mở miệng nói: "Kim Tử Huân công tử, Ngụy công tử luôn luôn là người tốt tính, bạo nộ như thế, không biết có phải Kim Tử Huân công tử có hiểu lầm gì quá lớn với cậu ấy không? Nghe lời Ngụy công tử nói còn có liên quan đến gia đệ, vừa lúc ta ở đây, không bằng nói ra, cùng nhau bình phán?"
Kim Quang Dao nhìn về phía Kim Tử Huân lúc này trầm mặc cùng Ngụy Vô Tiện vẫn còn nổi giận đùng đùng nhưng lại nhìn ra còn có vài tia đau lòng, cũng minh bạch cái gì, vội vàng đi đến trước mặt Kim Tử Huân, đưa mắt ra hiệu với hắn, nói: "Tử Huân, nếu chỉ là lỡ lời, xin lỗi một tiếng cũng đâu có mất mát gì?"
Kim Tử Huân hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện, Giang Yếm Ly đứng cùng một chỗ, "Là ta ăn nói không đúng, mạo phạm Hàm Quang Quân, mong Hàm Quang Quân thứ lỗi!"
Trên mặt Lam Hi Thần vẫn ôn hòa như cũ, mắt nhìn Lam Vong Cơ, thầm nghĩ: Dẫm vào điểm mấu chốt, còn không tình nguyện xin lỗi, lại chỉ nhận lỗi với Vong Cơ, việc này sợ là vẫn không qua được
Quả nhiên, Giang Yếm Ly tựa như muốn nói, lại nghe Lam Vong Cơ nói: "Ngươi nên xin lỗi còn có Ngụy Anh."
Kim Tử Huân hận đến nắm tay siết thật chặt, lại vẫn không chịu xin lỗi, Kim phu nhân đi ra hoà giải nói: "Được rồi, Tử Huân đã biết sai rồi, đứa nhỏ này để ý nhất là mặt mũi, Ngụy công tử, Hàm Quang Quân, ta thay nó xin lỗi các ngươi, việc này bỏ qua đi được không?"
Kim phu nhân là trưởng bối duy nhất ở đây, cho dù thế nào cũng không thể tiếp tục truy cứu
"A, Kim phu nhân nói quá lời," Ngụy Vô Tiện xoay xoay Trần Tình, nhìn về phía Kim Tử Huân, chầm chậm nói: "Ta cùng với Hàm Quang Quân có quan hệ gì, sống chung như thế nào, từ trước đến nay không liên quan đến người khác, việc hôm nay nếu Kim công tử không muốn xin lỗi, cũng không sao cả. Người trong thiên hạ nhiều như vậy, ta cùng Hàm Quang Quân sao phải bận tâm đến mấy kẻ nhỏ nhoi chỉ vì săn không được con mồi liền phát tác la lối khóc lóc đây?"
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi!" Kim Tử Huân nghe được lời Ngụy Vô Tiện nói, tức điên muốn xông lên đánh nhau, bị Kim Tử Hiên cùng Kim Quang Dao ngăn lại, Kim phu nhân mắng: "Tử Huân, hôm nay ngươi gây chuyện còn chưa đủ sao! Còn không mau lui ra!"
Đợi Kim Tử Huân căm giận mang theo một đám thủ hạ rời đi, Giang Yếm Ly nói với Kim phu nhân: "Kim phu nhân, con đã rước thêm phiền phức cho người rồi."
Kim phu nhân cười đi đến giữ chặt tay Giang Yếm Ly, "A Ly, vốn dĩ là ngày đẹp, muốn con đến chung vui, con cũng đừng tức giận cái thằng ngốc kia làm gì, chúng ta về đài xem săn đi? Ta bảo Tử Hiên đưa chúng ta trở về."
Bà vừa nói, vừa liên tục nháy mắt ra hiệu với Kim Tử Hiên đã đứng đằng xa cả buổi. Giang Yếm Ly nhẹ nhàng đáp: "Không cần đâu. Con có lời muốn nói với A Tiện cùng Vong Cơ, để các đệ ấy đưa con về là được rồi."
Kim phu nhân cứng họng, Lam Hi Thần không khỏi có chút buồn cười, kiếp trước Kim phu nhân lấy cớ Ngụy Vô Tiện và Giang Yếm Ly một nam một nữ trẻ tuổi ở riêng với nhau không tốt mà ngăn cản một phen, bây giờ thì kiểu gì cũng không nói ra được những lời này
Ngụy Vô Tiện gật đầu, nói: " Vậy xin lỗi không hầu được nữa, Kim phu nhân."
Hắn cùng Giang Yếm Ly hơi khom người chào, xoay người định đi, Lam Vong Cơ cúi đầu chào Lam Hi Thần, Lam Hi Thần gật đầu. Ba người sắp sửa rời khỏi
Kim phu nhân liều mạng kéo tay Giang Yếm Ly không cho nàng đi, đang lôi lôi kéo kéo, một màn kêu réo như kiếp trước mà Lam Hi Thần chờ mong hồi lâu tới......
"Giang cô nương!!!" Kim Tử Hiên gần như rống lên, "Không phải đâu Giang cô nương!!!"
Ở đây cho dù là người lúc trước đi xem náo nhiệt đã sắp tan hay là Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đều nghi hoặc nhìn về phía Kim Tử Hiên, "Không phải đâu" là có ý gì.
Kim Tử Hiên hối hả chạy vài bước, dường như muốn đuổi theo, lại dừng lại, đứng tại chỗ ở xa xa, thở hổn hển vài hơi, gân xanh nổi đầy trán.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên hét lớn: "Không phải đâu Giang cô nương! Không phải do mẫu thân ta! Không phải ý của bà ấy! Ta không bị ép, không miễn cưỡng chút nào cả!!!"
Nghẹn một lát, hắn lại gào lên: "Là ta! Chính là ta! Là chính ta muốn nàng đến!!!"
Mọi người: "......"
Lam Hi Thần rất nỗ lực nghẹn cười, nhìn về phía Kim Quang Dao bên kia đồng dạng đang xem diễn, hai người nhìn nhau cười
Sau khi Kim Tử Hiên phản ứng lập tức bỏ chạy, Kim phu nhân rốt cuộc vẫn dỗ dành khuyên nhủ được Giang Yếm Ly mang về đài xem săn, Giang Trừng cái gì cũng chưa thấy chỉ lo nỗ lực vây săn lúc này mới chậm chạp tới, thở hồng hộc hỏi: "Vừa rồi làm sao vậy? Ngụy Vô Tiện ngươi lại chọc họa gì rồi?"
Ngụy Vô Tiện nhìn hắn, thở dài, vỗ vỗ bả vai hắn, "Giang Trừng, ngươi nếu thật sự độc thân cả đời ta cũng không thấy lạ đâu."
Giang Trừng: "Ngụy Vô Tiện ngươi muốn chết hả!"
Lam Vong Cơ mau chóng đem Ngụy Vô Tiện che ở phía sau
Giang Trừng: "......"
Lam Hi Thần bồi Kim Quang Dao trấn an tu sĩ đi theo Kim Tử Huân một phen, nhân tiện hỏi cụ thể tình huống vừa rồi, liền cùng nhau đi đến chỗ Lam Vong Cơ bọn họ
"Giang tông chủ, là thế này" Kim Quang Dao mở miệng nói: "Bởi vì Ngụy công tử thổi sáo đem tất cả con mồi loại quỷ đều tự chui đầu vào lưới bên trận doanh của Vân Mộng Giang thị, Kim Tử Huân nói mấy lời có chút khó nghe với Hàm Quang Quân cùng Ngụy công tử, Giang cô nương quá tức giận, bảo Kim Tử Huân xin lỗi; sau lại......"
"Cái gì? Ngụy Vô Tiện ta nói ngươi không cần làm vậy, bởi vì dựa vào ta cũng có thể đạt được vị trí đầu, không nói để thằng nhãi Kim Tử Huân này làm nhục ngươi!" Giang Trừng nắm chặt Tử Điện, bộ dáng lập tức muốn tìm người đánh nhau, cũng nhìn chung quanh bốn phía "Hắn xin lỗi chưa? A tỷ đâu?"
Đám người Diêu tông chủ còn lượn lờ xung quanh, có vẻ như muốn nhìn một chút xem có cơ hội gì chen vào hay không, thấy vậy nhanh chóng nhìn mấy người cười cười, ngự kiếm mà đi
"Ai nha, Kim Tử Huân không quan trọng, cái loại người này ta cùng Lam Trạm còn không bỏ vào mắt, bây giờ quan trọng là sư tỷ!" Ngụy Vô Tiện đi đến ôm vai Giang Trừng, thanh âm tràn đầy tình cảm phong phú thuật lại quá trình bày tỏ tình yêu vừa rồi của Kim Tử Hiên, "Vừa rồi Kim Tử Hiên kia......"
Đợi Ngụy Vô Tiện nói xong, Giang Trừng trầm mặc hồi lâu "Thôi, nếu a tỷ nguyện ý, vậy tùy hắn đi."
Vừa náo loạn như vậy, đoàn người cũng không còn hứng thú tiếp tục vây săn, đều đi về hướng bên kia
Mới vừa có thể thấy được đài xem săn ở xa xa, liền thấy một bóng người từ đài xem săn bên kia chạy tới, thân ảnh nghiêng ngả lảo đảo hướng về phía mấy người ở đây
"A Dao!"
Người đến là Nhiếp Hoài Tang, quần áo tóc tai của hắn vì chạy quá nhanh mà hỗn độn vô cùng, nhào lên trên người Kim Quang Dao, thở gấp không ngừng.
"Hoài Tang? Làm sao vậy? Ngươi từ từ nói......" Kim Quang Dao đem người ôm lấy, chậm rãi thuận khí cho hắn
"A Dao, A Dao, đại ca ta!" Nhiếp Hoài Tang thở dốc, "Đại ca lúc vây săn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đột nhiên điên cuồng tức giận, chém lung tung một hồi, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh!"
"Cái gì?" Lam Hi Thần tiến lên bắt lấy cánh tay Nhiếp Hoài Tang, "Bây giờ đại ca ở đâu?"
"Ở phòng cho khách." Nhiếp Hoài Tang cũng không kỳ quái Lam Hi Thần vì sao cũng gọi đại ca, bị Kim Quang Dao túm lấy mang theo Lam Hi Thần chạy như bay đến phòng cho khách Lan Lăng Kim thị sắp xếp cho Nhiếp gia
Xích Phong Tôn đã ngất đi, thất khiếu chảy máu
Lam Hi Thần bắt mạch cho hắn, mặt mày ngưng trọng
Kiếp trước lúc này, Xích Phong Tôn đã có triệu chứng đao linh xâm nhiễm, nhưng chính mình khi đó thường hay đến Thanh Hà đàn Thanh Tâm Âm cho hắn, giúp giảm bớt được phần nào, tuy thường xuyên táo bạo lại cũng chưa từng có tình huống như thế. Trong khoảng thời gian này Lam Hi Thần không có cách nào phân thân, vốn định nhân cơ hội vây săn lần này giảng hòa với Nhiếp Minh Quyết, đàn Thanh Tâm Âm cho hắn, lại không nghĩ Xinh Phong Tôn cũng không biết vì sao tâm thần không yên đến nông nỗi như thế......
"Hi Thần ca, đại ca ta thế nào?" Nhiếp Hoài Tang hai mắt đẫm lệ mông lung, thân thể phát run, nắm chặt tay Kim Quang Dao
Lam Hi Thần thu hồi tay đang bắt mạch, nói với Nhiếp Hoài Tang: "Hoài Tang, ngươi yên tâm, đại ca ngươi không có việc gì, tuy có tổn thương, nhưng chưa thương đến căn cốt."
"Ngươi xem, ta đã bảo mà, Nhiếp tông chủ sẽ không có việc gì." Kim Quang Dao vỗ lưng Nhiếp Hoài Tang, an ủi nói
Lam Hi Thần dò hỏi: "Hoài Tang, Minh Quyết huynh gần đây có thường xuyên táo bạo? Khi luyện công có khác thường gì không?"
"Có, đại ca nửa năm nay tính tình vẫn luôn rất khó chịu, trước kia tính tình huynh ấy cũng khó, nhưng gần nửa năm nay càng hung dữ hơn... Luyện công... ta cũng không biết... có lẽ...... Có lẽ là tinh tiến không ít, nhưng không nghe nói có dị thường gì cả!"
Lam Hi Thần tưởng tượng sơ qua, trong lòng sáng tỏ: Phương pháp tu luyện tổ truyền của Nhiếp gia vốn đã có vấn đề rất lớn, công lực càng tinh tiến sẽ tẩu hỏa nhập ma càng nhanh, lúc trước chuyện của y cùng A Dao thường làm Nhiếp Minh Quyết phiền nhiễu, hiện nay hắn vốn là trong lòng mang giận dữ, sợ là đem nặng nề ở thể xác và tinh thần đều trút vào trong việc tu luyện, công lực đúng là tinh tiến rất nhanh, nhưng vấn đề cũng hiện ra càng nhanh
Lúc này, y sư Kim gia cuối cùng khoan thai tới muộn, vây săn lần này y tu vẫn luôn canh giữ ở đài xem săn, tuy Nhiếp Minh Quyết đột nhiên xảy ra chuyện cũng không nên muộn như vậy mới đến
"Vì sao tới trễ như vậy?" Kim Quang Dao có chút tức giận, chất vấn
Từ khi cái nhị thiếu gia này vào Kim gia, còn chưa bao giờ khắc nghiệt chất vấn người nào như thế, y tu ngẩn ra vài giây, mới nói: "Mới vừa rồi tông chủ triệu ta qua nói là tâm thần không yên......"
"...... Thôi, mau chóng bắt mạch cho Xinh Phong Tôn, còn lại nói sau."
"Vâng."
Lam Hi Thần thầm nghĩ: Kim Quang Thiện người này thật sự là...... vừa ngu vừa hư. Hư ở chỗ nếu tình huống của Xinh Phong Tôn thật sự nghiêm trọng lại bị kéo dài lâu như vậy, căn cơ tất có tổn hại; ngu chính là vây săn lần này do Lan Lăng Kim thị tổ chức, nếu thật sự Xích Phong Tôn xảy ra chuyện gì, Lan Lăng Kim thị khó thoát bị truy cứu. Đến lúc đó...... Lam Hi Thần nhìn Kim Quang Dao, Kim Quang Thiện còn không phải là ném A Dao ra phụ trách giải quyết tốt hậu quả
Sau khi bắt mạch nhất trí với kết luận của Lam Hi Thần, khai cho hắn chút thuốc ngưng thần tĩnh khí, vì Xích Phong Tôn lần này cũng có nội thương lại thêm khi phát cuồng gãy một chân, cho nên bị dặn dò không được đi lại, cần tĩnh dưỡng một tháng, dưới sự an bài của Kim Quang Dao, thông báo một tiếng cho Kim Tử Hiên, Kim Quang Thiện, liền bảo Xích Phong Tôn trước mắt ở lại Kim gia dưỡng thương
Kim Quang Dao xen vào việc của y tu, đơn giản dọn tới cách vách Nhiếp Minh Quyết, hằng ngày trừ xử lý tông vụ, thì tự mình giám sát chặt chẽ việc bốc thuốc nấu thuốc, cũng mặc kệ Nhiếp Minh Quyết có cho hắn sắc mặt tốt hay không.
Lam Hi Thần chung quy không có cách phân thân, nhưng nghĩ đến Nhiếp Minh Quyết lúc này ở Kim gia tu dưỡng, cũng không lại ngày ngày chạy lên Kim Lân Đài. Cứ như thế qua nửa tháng, chờ y rốt cuộc bớt được thời giờ tới Kim Lân Đài, thuận tiện thăm Nhiếp Minh Quyết, đàn Thanh Tâm Âm cho hắn.
Nhiếp Minh Quyết nói: "Hi Thần, có lẽ ngươi nói rất đúng, ác không ngăn thiện, Kim Quang Dao người này tuy tâm tư thâm trầm, nhưng lại có đại nghĩa, lòng mang thương sinh."
"Minh Quyết huynh, cái khác không nói, những việc A Dao làm lúc này đều là đại thiện." Lam Hi Thần rất cao hứng, cuối cùng Nhiếp Minh Quyết có thể có điều thay đổi
Trầm mặc thật lâu, Nhiếp Minh Quyết đột nhiên nói: "Hi Thần, ta muốn cùng hai người các ngươi kết bái."
Lam Hi Thần kinh ngạc nhìn hắn, lại nghe hắn nói: "Hắn cứu ta hai lần, ngươi cũng từng được hắn cứu. Ngày sau nếu kết bái thành huynh đệ, ngươi và ta cũng có thể giúp dìu hắn một vài điều. Hơn nữa, cũng có thể dẫn đường dạy bảo, tránh cho hắn đi vào con đường lệch lạc. Hi Thần, ngươi nghĩ thế nào?"
Lam Hi Thần nói không nên lời, y không có bất luận lý do gì cự tuyệt, chuyện này đối với ba người bọn họ trăm lợi không một hại, nhưng bởi vì kiếp trước y lại......
"Hi Thần, ngươi có cái gì băn khoăn sao?"
"Không có việc gì, chỉ là kinh ngạc, Minh Quyết huynh thế nhưng có thể xem trọng A Dao như thế, lúc trước không phải......"
"Lúc trước là ta bất công, ta đã biết hắn tâm địa thuần lương chưa đổi, tất nhiên sẽ không nhìn hắn đi lầm đường, huống hồ việc hiện giờ hắn định làm là đại thiện, nếu nhân đại thiện mà quả lại thành đại ác, đáng tiếc vô cùng!"
Lam Hi Thần động dung, y thế nhưng đã quên, đại ca kết nghĩa của y Xích Phong Tôn vốn cũng là đấng anh hùng trí dũng song toàn, đủ loại chuyện kiếp trước kỳ thật nguyên nhân rất lớn là đao linh quấy phá hơn nữa A Dao bên kia gieo ác nhân mới đưa đến quả như vậy
Có lẽ một đời này, bọn họ có thể chết già
"Hi Thần thay A Dao, cảm ơn đại ca!"
Lam Hi Thần đứng dậy, hướng về Nhiếp Minh Quyết, bái một bái thật sâu
Bất quá một đời này, Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao vẫn chưa kết nghĩa, nguyên nhân cũng không phải ở hắn. Kiếp trước ba người có thể kết nghĩa, nguyên nhân rất lớn ở chỗ Lam Hi Thần muốn chữa trị quan hệ giữa hai người nên tích cực đi thuyết phục Nhiếp Minh Quyết, mà Nhiếp Minh Quyết lại tâm niệm ân tình Kim Quang Dao truyền tình báo trong Xạ Nhật chi chinh, cùng với ân cứu mạng lúc cuối cùng, có tâm dẫn đường dạy bảo hắn đi chính đạo, mới có thể thúc đẩy; nhưng một đời này, bởi vì lúc trước Lam Hi Thần đã cho thấy lập trường, kiên quyết che chở Kim Quang Dao, hoặc nhiều hoặc ít sinh ra khoảng cách với Nhiếp Minh Quyết, mà Kim Quang Dao lại cũng chưa chủ động giải thích rõ ràng, nhưng thật ra một đời này Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao vẫn là tương giao thâm hậu, Nhiếp Minh Quyết lại là trước sau một khuôn mặt đen thui, ngoại trừ tham dự ngày thứ nhất Bách Hoa yến ra, lại không xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là một đời này Lam Hi Thần cũng không muốn ba người kết nghĩa, năm đó nếu không phải chính mình khăng khăng thúc đẩy kết nghĩa, có lẽ cũng sẽ không phát sinh bi kịch về sau. Mỗi khi nhớ tới mình từng khuyên Nhiếp Minh Quyết, y đều muốn tát cho mình một cái mà tỉnh ra
"Ta biết Minh Quyết huynh thương tiếc A Dao tài hoa, không muốn hắn đi lên con đường tà đạo, nếu chúng ta kết bái, ngài chính là đại ca hắn, tất nhiên có lập trường quản giáo hắn."
Nhưng thật sự chính y cũng không nghĩ tới, Nhiếp Minh Quyết bởi vì đao linh quấy nhiễu mà tính tình táo bạo không thôi, quản giáo A Dao mà động một chút là đánh chửi, mỗi ngày ân cần dạy bảo đâu không thấy, cuối cùng một câu "con của kỹ nữ" khiến A Dao động sát tâm. Vậy đời này thôi đi, chờ thêm một thời gian, y tự mình đi đàn Thanh Tâm Âm cho Nhiếp Minh Quyết, mà Nhiếp Minh Quyết cùng Kim Quang Dao, kiếp này đơn giản vẫn là không hề liên quan đến nhau là được rồi.
Bởi vì Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay có giao hảo với Nhiếp Hoài Tang, lúc Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt đưa đám lại đây từ biệt hắn, hắn mới biết Nhiếp Minh Quyết đã quyết định suất lĩnh bộ hạ của mình về Thanh Hà
"Aizzz..... Cũng không biết đại ca đây là làm sao nữa, lúc trước A Dao ở nhà ta, người khác đều khinh thường xuất thân của A Dao, mọi cách vũ nhục; huynh ấy lại thường thường bảo ta phải học A Dao, còn nói ta nếu có nỗ lực giống như A Dao thì đã sớm không phải là cái đức hạnh này. Mà nay A Dao lập công lớn còn nhận tổ quy tông, huynh ấy thế nào lại cũng thấy A Dao không vừa mắt, mỗi ngày ân cần dạy bảo ta, không cho ta thân cận với A Dao. Ngụy huynh a, ngươi nói đại ca ta đây là nghĩ như thế nào!"
"Hoài Tang huynh, Xích Phong Tôn cùng Liễm Phương Tôn sợ là có hiềm khích gì, ngươi cũng không cần lo lắng, Liễm Phương Tôn xử sự khéo đưa đẩy nhưng không mất tâm thuần lương như trẻ nhỏ, có cơ hội hai người cởi bỏ hiểu lầm sẽ làm hòa thôi."
"Ngụy huynh nói đúng!" Nhiếp Hoài Tang gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, cười giảo hoạt: "Ngụy huynh, ngươi cùng Hàm Quang Quân là chuyện như thế nào a?"
"A? Khụ khụ!" Ngụy Vô Tiện hình như có chút thẹn thùng, lại mau chóng kiêu ngạo vô cùng, vuốt tóc trên trán hất ra sau một cái, "Như ngươi thấy đấy! Hàm Quang Quân, bây giờ là của ta!"
"Ha ha ha," Nhiếp Hoài Tang dùng cây quạt chỉ vào hắn, cười cực kỳ càn rỡ "Ngụy huynh, ngươi thật sự... thật là... rất kiêu ngạo! Rất...... Rất phúc khí a!!!"
"Ha ha ha, ta cũng cảm thấy ta rất có phúc khí...... Lam Trạm thật tốt quá!"
"Ngụy huynh, ngày các ngươi kết đạo lữ ấy, nhất định phải mời ta đi uống một chén rượu mừng nha!"
"Đương nhiên! Thiếu ai cũng không thể thiếu ngươi, Hoài Tang huynh."
Hai thiếu niên ở phòng cho khách của Lan Lăng Kim thị cười tùy ý, cười chân thành
Nửa năm sau, Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ dẫn dắt người Ôn thị ở Loạn Táng Cương trấn áp độ hóa oán linh hung thi đã có chút thành công. Tiên môn bách gia cũng từng bước trùng kiến gia môn từng người. Kim Quang Dao ở Kim Lân Đài xử lý sự vụ lớn nhỏ, giải quyết tốt hậu quả cùng xử lý việc trong phạm vi quản hạt của Lan Lăng Kim thị sau chiến tranh, bởi làm việc ấm áp đãi người có lễ, trong lúc nhất thời nhắc tới Liễm Phương Tôn, không người nào không khen ngợi
Cũng đúng lúc này, Kim Quang Dao đưa ra ý tưởng xây dựng vọng đài. Tuy là một việc công ở thiên thu, nhưng tiền đề là lúc này cần hao phí lượng lớn sức người sức của, bách gia còn chưa khôi phục nguyên khí cũng không hưởng ứng. Vì thế Lam Hi Thần một bên vội vàng trùng kiến Vân Thâm Bất Tri Xứ, một bên lo lắng Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện ở Loạn Táng Cương có mạnh khỏe hay không, đồng thời còn phải thường xuyên chạy tới Kim Lân Đài cùng Kim Quang Dao thảo luận công việc vọng đài, thật có thể nói là bận túi bụi
Kiếp trước lúc này, tuy y cũng bận việc trùng kiến Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng khi đó có Vong Cơ giúp y, ý tưởng vọng đài lúc ấy vừa đưa ra, Nhiếp Minh Quyết ủng hộ, tuy không giống như y thường xuyên cùng Kim Quang Dao cùng nhau thương thảo, nhưng trên bách gia tập hội chính thức, thái độ của hắn thật sự hết sức quan trọng
Hiện giờ...... Cũng được, y đã biết xu thế tương lai,về sau sẽ luôn có cách bồi A Dao của y xây lên từng tòa từng tòa vọng đài, hiện tại y càng lo lắng chính là, lúc này ở kiếp trước, chính là lúc Kim Quang Dao cùng Tần Tố kết tình, cho nên kiếp này dù y hiện nay đang lúc rối ren, cũng thường xuyên lên Kim Lân Đài lấy cớ thương thảo chuyện quan trọng cùng ăn cùng ở với Kim Quang Dao
Tình hình như vậy lại giằng co một đoạn thời gian, Kim Quang Dao thủ đoạn như sấm rền, kết minh trở mặt đều nhanh nhẹn khiến người líu lưỡi, nhưng hiệu quả xác thật là có, một trăm tòa vọng đài thử nghiệm bước đầu cuối cùng khởi công, vì chúc mừng cầu phúc, Lan Lăng Kim thị nhân cơ hội này cử hành bách gia vây săn, bởi Kim phu nhân vẫn luôn rất kiêng kị hắn, động một chút là châm chọc mỉa mai mọi cách làm khó dễ hắn, vốn việc này Kim Quang Dao không muốn ôm ở trên người mình, nhưng ngẫm lại có khả năng mượn cơ hội này lại đẩy nhanh công việc vọng đài một phen, liền ôm luôn, lại được Lam Hi Thần nhắc nhở, từ lúc bắt đầu đã chuẩn bị rất đầy đủ
Nhưng hắn phát hiện Lam Hi Thần có chút không thích hợp, lúc này Cô Tô Lam thị đang bận rộn trùng kiến Vân Thâm Bất Tri Xứ, Hàm Quang Quân lại ở Loạn Táng Cương không thể bứt ra, Lam Hi Thần nói như thế nào cũng không thời gian thường xuyên tới tìm hắn mới đúng, thế nhưng người này lại cố tình mang theo tông vụ cũng muốn tới tìm hắn, làm hắn thật sự có chút xấu hổ, đêm trước ngày hội bách gia vây săn, Trạch Vu Quân vốn dĩ ngày hôm sau có thể trực tiếp đến đây tham gia vây săn, lúc này lại lấy ra một xấp tông vụ từ tay áo Càn Khôn, ngồi trên án thư trong Phương Phỉ Điện, bắt đầu xử lý tông vụ nhà mình
" Trạch Vu Quân, hiện giờ Cô Tô Lam thị đang lúc trùng kiến bề bộn, công việc vọng đài một mình ta cũng có thể chống đỡ một khoảng thời gian, huynh không cần vì giúp ta......"
"Không có việc gì, trùng kiến Vân Thâm Bất Tri Xứ đã hoàn thành hơn phân nửa, ta cũng không có bận rộn như vậy." Lam Hi Thần tươi cười không giảm, trên tay lại tiếp tục phê bình tông cuốn không ngừng nghỉ......
Kim Quang Dao: "......"
Kim Quang Dao khẽ thở dài, ra Phương Phỉ Điện, Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn hắn, "Ta đi ra ngoài lấy vài thứ rồi về."
"Được."
Qua chưa đến một nén nhang, Kim Quang Dao mang một hộp đồ ăn vào
" Trạch Vu Quân, tuy nói huynh hiện đã tích cốc, nhưng đêm khuya sương lạnh, huynh cần cù tông vụ, không ngại ăn chút gì đi."
Kim Quang Dao từ trong hộp đồ ăn lấy ra hai chén mì vừa nấu xong, một chén phủ dầu ớt đỏ rực óng ánh, một chén khác nước dùng trong vắt rắc một chút hành xắt, bên trên đặt một quả trứng gà.
Mì này lúc Lam Hi Thần lưu lạc bên ngoài, Kim Quang Dao thu lưu y cũng thường làm cho y, giống như đúc, tuy đơn giản lại có thể lấp đầy bụng. Lúc trước chính cảnh ngộ của Kim Quang Dao cũng hết sức kém, lại mỗi ngày đều kiên trì thêm một quả trứng gà cho chén mì kia của y, mà từ lần đầu tiên Lam Hi Thần ăn cay chảy nước mắt, chén của y liền đổi thành nước dùng trong. Kim Quang Dao đưa cho y một đôi đũa, xong bắt đầu ăn chén của mình.
Lam Hi Thần đã lâu không được ăn rồi, lần này y ăn rất chậm, rất cẩn thận.
Kim Quang Dao nhìn y ăn xong một chén, ngữ khí ôn nhu: " Trạch Vu Quân, huynh chưa nói cho Mạnh Dao, vì sao lo lắng ta một mình làm việc như thế?"
"......" Lam Hi Thần trầm mặc
"Ta biết huynh sẽ không hại ta, nhưng huynh ngày ngày như thế, ta...... Sẽ lo lắng cho huynh."
"A Dao, ta từng có một giấc mộng. Trong mộng cậu và ta cuối cùng đi tới kết cục không thể vãn hồi, cho nên ta......"
" Trạch Vu Quân, huynh sao còn tin mấy chuyện này? Huynh đối xử với ta như vậy, ta tất nhiên sẽ không phản bội huynh."
"A Dao..." Lam Hi Thần duỗi tay xoa khuôn mặt hắn, ngữ khí có chút run rẩy "Ta biết."
Cuối cùng không phải đệ phản bội ta, mà là ta...... Là ta không tin tưởng đệ đến cuối cùng......
"A," Kim Quang Dao duỗi tay cầm tay Lam Hi Thần, cười nói: " Trạch Vu Quân, sao trông huynh giống như mấy tiên tử thận trọng uyển chuyển vậy? Người không biết còn tưởng rằng huynh tâm duyệt cái nam tử ta đây!"
Lam Hi Thần ánh mắt căng thẳng, định nói cái gì, Kim Quang Dao lại nói: " Trạch Vu Quân, huynh cũng không thể tức giận chứ, ta chỉ nói giỡn thôi."
Lam Hi Thần cười khẽ, thầm nghĩ: Không sai, ta chính là tâm duyệt đệ, còn muốn trói đệ lại đem về nhà, giấu đi
"Được rồi, ta dọn dẹp chén đũa ra ngoài, lát nữa ta về, Trạch Vu Quân huynh cũng nghỉ ngơi với ta đi, chớ có mệt nhọc quá mức."
"Được, để ta giúp cậu."
"Không cần, Trạch Vu Quân, Kim gia tuy nhà to thế lớn, nhưng chén đũa này đều thành bộ, làm vỡ khó coi lắm." Kim Quang Dao ngậm cười, nhìn về phía Lam Hi Thần, trong mắt tràn đầy ý cười
"A Dao......" Lam Hi Thần dỗi nói
Kim Quang Dao không cười y nhiều, nhanh nhẹn thu chén đũa ra cửa
Tuy Lam Hi Thần đã dàn xếp trước cho Kim Quang Dao đem phạm vi vây săn mở rộng, số lượng con mồi cũng tăng thêm rất nhiều, phiền toái kiếp trước lại vẫn cứ xảy ra, hai đạo kiếm quang bay lên, Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần vội chạy tới
Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng."
Bởi một đời này Lam Vong Cơ đã cùng Ngụy Vô Tiện thổ lộ tâm ý, cho nên y ở chỗ này Lam Hi Thần không trách chút nào, kỳ quái duy nhất lại là ở chỗ Ngụy Vô Tiện che ở trước người y, tức giận đến cả người phát run, Trần Tình đã giơ lên
Kim Quang Dao thấy vậy thế vội hỏi: "Chư vị, ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Kim Quang Dao vừa rơi xuống đất, Kim phu nhân liền mắng phủ đầu: "Ngươi lại còn cười! Xảy ra chuyện lớn thế này ngươi còn dám cười, thật không biết ngượng! Hội vây săn lần này do ngươi lo liệu đấy, phế vật!"
Kim Quang Dao xưa nay đều trưng ra khuôn mặt tươi cười, ai ngờ vừa đến đã bị dội một xô máu chó đầy đầu, vội thu liễm tươi cười, thành thành thật thật hỏi: "Mẫu thân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Kim phu nhân nói: "Rốt cuộc có chuyện gì ngươi không tự nhìn được chắc? Ngươi giỏi nhìn sắc mặt đoán ý người khác lắm cơ mà?"
Lam Hi Thần khẽ nhíu mày, Kim phu nhân tuy là chính thê của Kim Quang Thiện, lại cũng không nên trách móc nặng nề Kim Quang Dao khắp nơi như thế, rốt cuộc cho dù có giận, cũng nên đổ lên đầu Kim Quang Thiện mới đúng
Kim Quang Dao không nói, Kim Tử Huân nói: "Toàn bộ khu vực săn bắn Bách Phượng Sơn đã mất một phần ba con mồi, hơn năm nghìn người còn săn cái gì nữa?!"
"A, ta nhớ rõ việc này sư tỷ của ta vừa rồi đã phân trần rõ ràng, Kim Tử Huân, bây giờ là đang bảo ngươi xin lỗi ta cùng Hàm Quang Quân! Ngươi không nghe thấy sao!" Ngụy Vô Tiện âm khí nặng nề, hiển nhiên không định để gã dễ dàng bỏ qua việc xin lỗi như vậy.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi đừng có khinh người quá đáng!" Kim Tử Huân phẫn nộ quát, lại rõ ràng không đủ tự tin, đặc biệt là đối diện với ánh mắt tưởng như vẫn ôn nhuận như cũ kia của Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần tựa như hiểu rõ điều gì, mở miệng nói: "Kim Tử Huân công tử, Ngụy công tử luôn luôn là người tốt tính, bạo nộ như thế, không biết có phải Kim Tử Huân công tử có hiểu lầm gì quá lớn với cậu ấy không? Nghe lời Ngụy công tử nói còn có liên quan đến gia đệ, vừa lúc ta ở đây, không bằng nói ra, cùng nhau bình phán?"
Kim Quang Dao nhìn về phía Kim Tử Huân lúc này trầm mặc cùng Ngụy Vô Tiện vẫn còn nổi giận đùng đùng nhưng lại nhìn ra còn có vài tia đau lòng, cũng minh bạch cái gì, vội vàng đi đến trước mặt Kim Tử Huân, đưa mắt ra hiệu với hắn, nói: "Tử Huân, nếu chỉ là lỡ lời, xin lỗi một tiếng cũng đâu có mất mát gì?"
Kim Tử Huân hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện, Giang Yếm Ly đứng cùng một chỗ, "Là ta ăn nói không đúng, mạo phạm Hàm Quang Quân, mong Hàm Quang Quân thứ lỗi!"
Trên mặt Lam Hi Thần vẫn ôn hòa như cũ, mắt nhìn Lam Vong Cơ, thầm nghĩ: Dẫm vào điểm mấu chốt, còn không tình nguyện xin lỗi, lại chỉ nhận lỗi với Vong Cơ, việc này sợ là vẫn không qua được
Quả nhiên, Giang Yếm Ly tựa như muốn nói, lại nghe Lam Vong Cơ nói: "Ngươi nên xin lỗi còn có Ngụy Anh."
Kim Tử Huân hận đến nắm tay siết thật chặt, lại vẫn không chịu xin lỗi, Kim phu nhân đi ra hoà giải nói: "Được rồi, Tử Huân đã biết sai rồi, đứa nhỏ này để ý nhất là mặt mũi, Ngụy công tử, Hàm Quang Quân, ta thay nó xin lỗi các ngươi, việc này bỏ qua đi được không?"
Kim phu nhân là trưởng bối duy nhất ở đây, cho dù thế nào cũng không thể tiếp tục truy cứu
"A, Kim phu nhân nói quá lời," Ngụy Vô Tiện xoay xoay Trần Tình, nhìn về phía Kim Tử Huân, chầm chậm nói: "Ta cùng với Hàm Quang Quân có quan hệ gì, sống chung như thế nào, từ trước đến nay không liên quan đến người khác, việc hôm nay nếu Kim công tử không muốn xin lỗi, cũng không sao cả. Người trong thiên hạ nhiều như vậy, ta cùng Hàm Quang Quân sao phải bận tâm đến mấy kẻ nhỏ nhoi chỉ vì săn không được con mồi liền phát tác la lối khóc lóc đây?"
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi!" Kim Tử Huân nghe được lời Ngụy Vô Tiện nói, tức điên muốn xông lên đánh nhau, bị Kim Tử Hiên cùng Kim Quang Dao ngăn lại, Kim phu nhân mắng: "Tử Huân, hôm nay ngươi gây chuyện còn chưa đủ sao! Còn không mau lui ra!"
Đợi Kim Tử Huân căm giận mang theo một đám thủ hạ rời đi, Giang Yếm Ly nói với Kim phu nhân: "Kim phu nhân, con đã rước thêm phiền phức cho người rồi."
Kim phu nhân cười đi đến giữ chặt tay Giang Yếm Ly, "A Ly, vốn dĩ là ngày đẹp, muốn con đến chung vui, con cũng đừng tức giận cái thằng ngốc kia làm gì, chúng ta về đài xem săn đi? Ta bảo Tử Hiên đưa chúng ta trở về."
Bà vừa nói, vừa liên tục nháy mắt ra hiệu với Kim Tử Hiên đã đứng đằng xa cả buổi. Giang Yếm Ly nhẹ nhàng đáp: "Không cần đâu. Con có lời muốn nói với A Tiện cùng Vong Cơ, để các đệ ấy đưa con về là được rồi."
Kim phu nhân cứng họng, Lam Hi Thần không khỏi có chút buồn cười, kiếp trước Kim phu nhân lấy cớ Ngụy Vô Tiện và Giang Yếm Ly một nam một nữ trẻ tuổi ở riêng với nhau không tốt mà ngăn cản một phen, bây giờ thì kiểu gì cũng không nói ra được những lời này
Ngụy Vô Tiện gật đầu, nói: " Vậy xin lỗi không hầu được nữa, Kim phu nhân."
Hắn cùng Giang Yếm Ly hơi khom người chào, xoay người định đi, Lam Vong Cơ cúi đầu chào Lam Hi Thần, Lam Hi Thần gật đầu. Ba người sắp sửa rời khỏi
Kim phu nhân liều mạng kéo tay Giang Yếm Ly không cho nàng đi, đang lôi lôi kéo kéo, một màn kêu réo như kiếp trước mà Lam Hi Thần chờ mong hồi lâu tới......
"Giang cô nương!!!" Kim Tử Hiên gần như rống lên, "Không phải đâu Giang cô nương!!!"
Ở đây cho dù là người lúc trước đi xem náo nhiệt đã sắp tan hay là Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đều nghi hoặc nhìn về phía Kim Tử Hiên, "Không phải đâu" là có ý gì.
Kim Tử Hiên hối hả chạy vài bước, dường như muốn đuổi theo, lại dừng lại, đứng tại chỗ ở xa xa, thở hổn hển vài hơi, gân xanh nổi đầy trán.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên hét lớn: "Không phải đâu Giang cô nương! Không phải do mẫu thân ta! Không phải ý của bà ấy! Ta không bị ép, không miễn cưỡng chút nào cả!!!"
Nghẹn một lát, hắn lại gào lên: "Là ta! Chính là ta! Là chính ta muốn nàng đến!!!"
Mọi người: "......"
Lam Hi Thần rất nỗ lực nghẹn cười, nhìn về phía Kim Quang Dao bên kia đồng dạng đang xem diễn, hai người nhìn nhau cười
Sau khi Kim Tử Hiên phản ứng lập tức bỏ chạy, Kim phu nhân rốt cuộc vẫn dỗ dành khuyên nhủ được Giang Yếm Ly mang về đài xem săn, Giang Trừng cái gì cũng chưa thấy chỉ lo nỗ lực vây săn lúc này mới chậm chạp tới, thở hồng hộc hỏi: "Vừa rồi làm sao vậy? Ngụy Vô Tiện ngươi lại chọc họa gì rồi?"
Ngụy Vô Tiện nhìn hắn, thở dài, vỗ vỗ bả vai hắn, "Giang Trừng, ngươi nếu thật sự độc thân cả đời ta cũng không thấy lạ đâu."
Giang Trừng: "Ngụy Vô Tiện ngươi muốn chết hả!"
Lam Vong Cơ mau chóng đem Ngụy Vô Tiện che ở phía sau
Giang Trừng: "......"
Lam Hi Thần bồi Kim Quang Dao trấn an tu sĩ đi theo Kim Tử Huân một phen, nhân tiện hỏi cụ thể tình huống vừa rồi, liền cùng nhau đi đến chỗ Lam Vong Cơ bọn họ
"Giang tông chủ, là thế này" Kim Quang Dao mở miệng nói: "Bởi vì Ngụy công tử thổi sáo đem tất cả con mồi loại quỷ đều tự chui đầu vào lưới bên trận doanh của Vân Mộng Giang thị, Kim Tử Huân nói mấy lời có chút khó nghe với Hàm Quang Quân cùng Ngụy công tử, Giang cô nương quá tức giận, bảo Kim Tử Huân xin lỗi; sau lại......"
"Cái gì? Ngụy Vô Tiện ta nói ngươi không cần làm vậy, bởi vì dựa vào ta cũng có thể đạt được vị trí đầu, không nói để thằng nhãi Kim Tử Huân này làm nhục ngươi!" Giang Trừng nắm chặt Tử Điện, bộ dáng lập tức muốn tìm người đánh nhau, cũng nhìn chung quanh bốn phía "Hắn xin lỗi chưa? A tỷ đâu?"
Đám người Diêu tông chủ còn lượn lờ xung quanh, có vẻ như muốn nhìn một chút xem có cơ hội gì chen vào hay không, thấy vậy nhanh chóng nhìn mấy người cười cười, ngự kiếm mà đi
"Ai nha, Kim Tử Huân không quan trọng, cái loại người này ta cùng Lam Trạm còn không bỏ vào mắt, bây giờ quan trọng là sư tỷ!" Ngụy Vô Tiện đi đến ôm vai Giang Trừng, thanh âm tràn đầy tình cảm phong phú thuật lại quá trình bày tỏ tình yêu vừa rồi của Kim Tử Hiên, "Vừa rồi Kim Tử Hiên kia......"
Đợi Ngụy Vô Tiện nói xong, Giang Trừng trầm mặc hồi lâu "Thôi, nếu a tỷ nguyện ý, vậy tùy hắn đi."
Vừa náo loạn như vậy, đoàn người cũng không còn hứng thú tiếp tục vây săn, đều đi về hướng bên kia
Mới vừa có thể thấy được đài xem săn ở xa xa, liền thấy một bóng người từ đài xem săn bên kia chạy tới, thân ảnh nghiêng ngả lảo đảo hướng về phía mấy người ở đây
"A Dao!"
Người đến là Nhiếp Hoài Tang, quần áo tóc tai của hắn vì chạy quá nhanh mà hỗn độn vô cùng, nhào lên trên người Kim Quang Dao, thở gấp không ngừng.
"Hoài Tang? Làm sao vậy? Ngươi từ từ nói......" Kim Quang Dao đem người ôm lấy, chậm rãi thuận khí cho hắn
"A Dao, A Dao, đại ca ta!" Nhiếp Hoài Tang thở dốc, "Đại ca lúc vây săn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đột nhiên điên cuồng tức giận, chém lung tung một hồi, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh!"
"Cái gì?" Lam Hi Thần tiến lên bắt lấy cánh tay Nhiếp Hoài Tang, "Bây giờ đại ca ở đâu?"
"Ở phòng cho khách." Nhiếp Hoài Tang cũng không kỳ quái Lam Hi Thần vì sao cũng gọi đại ca, bị Kim Quang Dao túm lấy mang theo Lam Hi Thần chạy như bay đến phòng cho khách Lan Lăng Kim thị sắp xếp cho Nhiếp gia
Xích Phong Tôn đã ngất đi, thất khiếu chảy máu
Lam Hi Thần bắt mạch cho hắn, mặt mày ngưng trọng
Kiếp trước lúc này, Xích Phong Tôn đã có triệu chứng đao linh xâm nhiễm, nhưng chính mình khi đó thường hay đến Thanh Hà đàn Thanh Tâm Âm cho hắn, giúp giảm bớt được phần nào, tuy thường xuyên táo bạo lại cũng chưa từng có tình huống như thế. Trong khoảng thời gian này Lam Hi Thần không có cách nào phân thân, vốn định nhân cơ hội vây săn lần này giảng hòa với Nhiếp Minh Quyết, đàn Thanh Tâm Âm cho hắn, lại không nghĩ Xinh Phong Tôn cũng không biết vì sao tâm thần không yên đến nông nỗi như thế......
"Hi Thần ca, đại ca ta thế nào?" Nhiếp Hoài Tang hai mắt đẫm lệ mông lung, thân thể phát run, nắm chặt tay Kim Quang Dao
Lam Hi Thần thu hồi tay đang bắt mạch, nói với Nhiếp Hoài Tang: "Hoài Tang, ngươi yên tâm, đại ca ngươi không có việc gì, tuy có tổn thương, nhưng chưa thương đến căn cốt."
"Ngươi xem, ta đã bảo mà, Nhiếp tông chủ sẽ không có việc gì." Kim Quang Dao vỗ lưng Nhiếp Hoài Tang, an ủi nói
Lam Hi Thần dò hỏi: "Hoài Tang, Minh Quyết huynh gần đây có thường xuyên táo bạo? Khi luyện công có khác thường gì không?"
"Có, đại ca nửa năm nay tính tình vẫn luôn rất khó chịu, trước kia tính tình huynh ấy cũng khó, nhưng gần nửa năm nay càng hung dữ hơn... Luyện công... ta cũng không biết... có lẽ...... Có lẽ là tinh tiến không ít, nhưng không nghe nói có dị thường gì cả!"
Lam Hi Thần tưởng tượng sơ qua, trong lòng sáng tỏ: Phương pháp tu luyện tổ truyền của Nhiếp gia vốn đã có vấn đề rất lớn, công lực càng tinh tiến sẽ tẩu hỏa nhập ma càng nhanh, lúc trước chuyện của y cùng A Dao thường làm Nhiếp Minh Quyết phiền nhiễu, hiện nay hắn vốn là trong lòng mang giận dữ, sợ là đem nặng nề ở thể xác và tinh thần đều trút vào trong việc tu luyện, công lực đúng là tinh tiến rất nhanh, nhưng vấn đề cũng hiện ra càng nhanh
Lúc này, y sư Kim gia cuối cùng khoan thai tới muộn, vây săn lần này y tu vẫn luôn canh giữ ở đài xem săn, tuy Nhiếp Minh Quyết đột nhiên xảy ra chuyện cũng không nên muộn như vậy mới đến
"Vì sao tới trễ như vậy?" Kim Quang Dao có chút tức giận, chất vấn
Từ khi cái nhị thiếu gia này vào Kim gia, còn chưa bao giờ khắc nghiệt chất vấn người nào như thế, y tu ngẩn ra vài giây, mới nói: "Mới vừa rồi tông chủ triệu ta qua nói là tâm thần không yên......"
"...... Thôi, mau chóng bắt mạch cho Xinh Phong Tôn, còn lại nói sau."
"Vâng."
Lam Hi Thần thầm nghĩ: Kim Quang Thiện người này thật sự là...... vừa ngu vừa hư. Hư ở chỗ nếu tình huống của Xinh Phong Tôn thật sự nghiêm trọng lại bị kéo dài lâu như vậy, căn cơ tất có tổn hại; ngu chính là vây săn lần này do Lan Lăng Kim thị tổ chức, nếu thật sự Xích Phong Tôn xảy ra chuyện gì, Lan Lăng Kim thị khó thoát bị truy cứu. Đến lúc đó...... Lam Hi Thần nhìn Kim Quang Dao, Kim Quang Thiện còn không phải là ném A Dao ra phụ trách giải quyết tốt hậu quả
Sau khi bắt mạch nhất trí với kết luận của Lam Hi Thần, khai cho hắn chút thuốc ngưng thần tĩnh khí, vì Xích Phong Tôn lần này cũng có nội thương lại thêm khi phát cuồng gãy một chân, cho nên bị dặn dò không được đi lại, cần tĩnh dưỡng một tháng, dưới sự an bài của Kim Quang Dao, thông báo một tiếng cho Kim Tử Hiên, Kim Quang Thiện, liền bảo Xích Phong Tôn trước mắt ở lại Kim gia dưỡng thương
Kim Quang Dao xen vào việc của y tu, đơn giản dọn tới cách vách Nhiếp Minh Quyết, hằng ngày trừ xử lý tông vụ, thì tự mình giám sát chặt chẽ việc bốc thuốc nấu thuốc, cũng mặc kệ Nhiếp Minh Quyết có cho hắn sắc mặt tốt hay không.
Lam Hi Thần chung quy không có cách phân thân, nhưng nghĩ đến Nhiếp Minh Quyết lúc này ở Kim gia tu dưỡng, cũng không lại ngày ngày chạy lên Kim Lân Đài. Cứ như thế qua nửa tháng, chờ y rốt cuộc bớt được thời giờ tới Kim Lân Đài, thuận tiện thăm Nhiếp Minh Quyết, đàn Thanh Tâm Âm cho hắn.
Nhiếp Minh Quyết nói: "Hi Thần, có lẽ ngươi nói rất đúng, ác không ngăn thiện, Kim Quang Dao người này tuy tâm tư thâm trầm, nhưng lại có đại nghĩa, lòng mang thương sinh."
"Minh Quyết huynh, cái khác không nói, những việc A Dao làm lúc này đều là đại thiện." Lam Hi Thần rất cao hứng, cuối cùng Nhiếp Minh Quyết có thể có điều thay đổi
Trầm mặc thật lâu, Nhiếp Minh Quyết đột nhiên nói: "Hi Thần, ta muốn cùng hai người các ngươi kết bái."
Lam Hi Thần kinh ngạc nhìn hắn, lại nghe hắn nói: "Hắn cứu ta hai lần, ngươi cũng từng được hắn cứu. Ngày sau nếu kết bái thành huynh đệ, ngươi và ta cũng có thể giúp dìu hắn một vài điều. Hơn nữa, cũng có thể dẫn đường dạy bảo, tránh cho hắn đi vào con đường lệch lạc. Hi Thần, ngươi nghĩ thế nào?"
Lam Hi Thần nói không nên lời, y không có bất luận lý do gì cự tuyệt, chuyện này đối với ba người bọn họ trăm lợi không một hại, nhưng bởi vì kiếp trước y lại......
"Hi Thần, ngươi có cái gì băn khoăn sao?"
"Không có việc gì, chỉ là kinh ngạc, Minh Quyết huynh thế nhưng có thể xem trọng A Dao như thế, lúc trước không phải......"
"Lúc trước là ta bất công, ta đã biết hắn tâm địa thuần lương chưa đổi, tất nhiên sẽ không nhìn hắn đi lầm đường, huống hồ việc hiện giờ hắn định làm là đại thiện, nếu nhân đại thiện mà quả lại thành đại ác, đáng tiếc vô cùng!"
Lam Hi Thần động dung, y thế nhưng đã quên, đại ca kết nghĩa của y Xích Phong Tôn vốn cũng là đấng anh hùng trí dũng song toàn, đủ loại chuyện kiếp trước kỳ thật nguyên nhân rất lớn là đao linh quấy phá hơn nữa A Dao bên kia gieo ác nhân mới đưa đến quả như vậy
Có lẽ một đời này, bọn họ có thể chết già
"Hi Thần thay A Dao, cảm ơn đại ca!"
Lam Hi Thần đứng dậy, hướng về Nhiếp Minh Quyết, bái một bái thật sâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất