Toả Phương Ký

Chương 10: Nơi chốn liễm phương cố nhân dựa vào

Trước Sau
"Nhị ca, huynh đã đến rồi." Kim Quang Dao cười vui vẻ với y, sau đó đem thiếu niên phía sau kéo đến bên cạnh, chỉ vào Lam Hi Thần nói: "A Vũ, đây là nhị ca kết nghĩa của ta, gia chủ Cô Tô Lam thị, Trạch Vu Quân."

Thiếu niên nhút nhát sợ sệt chào hỏi y, mặt lộ vẻ mỉm cười, gọi y một tiếng "Trạch Vu Quân."

Kim Quang Dao lại nói với Lam Hi Thần: "Nhị ca, đây là đệ đệ của đệ, Mạc Huyền Vũ."

Lam Hi Thần tất nhiên biết thân phận của Mạc Huyền Vũ, ôn hòa cười nói: "Mạc công tử."

Đợi Nhiếp Hoài Tang lại đây mang Mạc Huyền Vũ đi ngắm tranh vẽ quạt, Lam Hi Thần hỏi: "A Dao, một tháng không gặp, đệ sao lại có thêm một đệ đệ?"

Kim Quang Dao tươi cười không giảm nói: "Nhị ca, nếu bây giờ huynh đi Kim Lân Đài, sẽ phát hiện đệ không chỉ có thêm một cái đệ đệ, mà là rất nhiều đệ đệ muội muội."

Lam Hi Thần ngẩn ra, kiếp trước sau khi Kim Tử Hiên chết, Kim Quang Thiện vì xuất thân của A Dao, không muốn cho hắn kế vị, mà đem những đứa con riêng bên ngoài của mình đều lấy danh nghĩa môn sinh khác họ đón về Kim gia, một bên bồi dưỡng một bên giám chế. Kim phu nhân lúc ấy bởi vì nhi tử con dâu bỏ mình mà thân thể ngày càng lụn bại, nháo được vài lần liền không có sức lực mà quản lão nữa, chỉ là đám con riêng đó về sau hoặc là thiên tư ngu dốt bị bỏ như giày rách, hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn thân chết hồn tiêu, trừ Mạc Huyền Vũ ra không một ai sống đến cuối cùng

Việc này phát sinh vừa lúc là ba năm Lam Vong Cơ thụ giới tiên trọng thương khó đi kia, Nhiếp Minh Quyết chịu đao linh quấy nhiễu ngày càng nghiêm trọng, vọng đài xây dựng cũng là lửa sém lông mày, y vừa bận khai thông đệ đệ, vừa phải đàn Thanh Tâm Âm cho đại ca, đi Lan Lăng cũng toàn là thảo luận công sự cùng Kim Quang Dao, những con riêng mà Kim Quang Thiện đón về đó y cơ bản chưa thấy được, mà Mạc Huyền Vũ...... Không biết là Kim Quang Dao cố ý che lấp hay là như thế nào, thẳng đến khi Lam Vong Cơ mang theo Mạc Huyền Vũ lúc đó đã là Ngụy Vô Tiện cùng đi Kim Lân Đài, mới biết Mạc Huyền Vũ là con riêng của Kim Quang Thiện, bởi vì quấy rối Kim Quang Dao mà bị đuổi khỏi Kim gia

Thế nhưng đời này, Kim Tử Hiên chưa chết, Kim Quang Thiện vì sao còn đón mấy đứa con rơi của lão về?

Nhìn thần sắc của Lam Hi Thần, Kim Quang Dao lắc đầu cười nhạt nói: "Huynh trưởng từ khi biết chuyện đó, vẫn luôn ở Vân Mộng, như thế nào cũng không muốn trở lại. Ông ta sợ đệ quyền cao chức trọng uy hiếp đến vị trí gia chủ tương lai, cho nên đón về mấy cái nhi tử thân phận không khác mấy với đệ tăng thêm bồi dưỡng, coi như để kiềm chế. Nữ nhi sao...... đề phòng lại sinh ra khúc chiết thôi."

Thấy Lam Hi Thần nghe xong sắc mặt khó coi, Kim Quang Dao vỗ nhẹ mu bàn tay y, nói: "Nhị ca, không cần vì đệ suy nghĩ quá nhiều, phụ thân đệ muốn làm cái gì đệ biết. Cũng sẽ không...... để ở trong lòng."

"A Dao." Lam Hi Thần biết hắn đã hoàn toàn thất vọng rồi, thở dài, "Mạc Huyền Vũ......"

Nhắc tới Mạc Huyền Vũ, thần sắc Kim Quang Dao rõ ràng hòa hoãn không ít, nhìn về phía thiếu niên bên kia đang cùng một chỗ với Nhiếp Hoài Tang lại thỉnh thoảng trộm liếc về phía mình, hắn hướng bên kia cười cười, Mạc Huyền Vũ cười toe toét đáp lại, "Nó còn nhỏ, không có ý xấu, chỉ là tính tình mềm chút, ngày ấy đệ tình cờ thấy nó bị mấy cái môn sinh khi dễ, liền mang nó theo trên người, nó ngoan ngoãn hiểu chuyện cũng coi như có người làm bạn."

Lam Hi Thần nặng nề nhìn về phía Mạc Huyền Vũ, thiếu niên này so với kiếp trước y nhìn thấy, khuôn mặt càng thêm non nớt thanh tú, thân hình so bạn cùng lứa nhỏ hơn chút, lúc này đang nghe Hoài Tang thao thao bất tuyệt kể chuyện xưa của bối cảnh vẽ trên mặt quạt, chăm chú nghiêm túc, thường thường sẽ gật gật đầu tươi cười như khâm phục; toàn thân mang đến cảm giác, có chút giống......

Lam Hi Thần hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Trách không được, kiếp trước kiếp này Kim Quang Dao đều duy nhất hạ thủ lưu tình với Mạc Huyền Vũ. Cậu ta rất giống, rất giống người mà Ngụy Vô từng kể với y năm đó hắn gặp được trong lúc cộng tình, thiếu niên Mạnh Dao.

Buổi tối, mọi người ăn cơm xong, Nhiếp Minh Quyết đi nghỉ ngơi, Nhiếp Hoài Tang về phòng thưởng thức mấy thứ đồ chơi ban ngày Kim Quang Dao mang đến cho hắn, Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao ghé vào một chỗ nói chuyện, Mạc Huyền Vũ một mình một người ở một bên, trong tay nâng quyển sách không biết ở đâu ra lẳng lặng xem, không lên tiếng cũng không quấy rầy

Sắc trời đã muộn, Kim Quang Dao nói với Mạc Huyền Vũ: "A Vũ, đệ sáng sớm hôm nay theo ta tới đây, cả một ngày cũng mệt rồi, về khách phòng nghỉ ngơi trước đi."

"Ca ca, đệ không mệt," Mạc Huyền Vũ nắm chặt quyển sách, đáng thương vô cùng nhìn Kim Quang Dao, "Cứ để đệ chờ ca ca đi."

Kim Quang Dao bất đắc dĩ, "Ta cùng nhị ca còn có rất nhiều lời muốn nói, có thể sẽ tới khuya, đệ......"

Mạc Huyền Vũ gật gật đầu, như không muốn làm trái ý tứ của Kim Quang Dao, cuống quýt đứng dậy: "Vậy...... đệ đi về trước, ca ca huynh...... cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được." Kim Quang Dao đáp, lại hỏi: "Đệ biết đường về khách phòng không?"

"Ca ca, đệ nhớ rõ. Mới vừa rồi Hoài Tang ca ca cũng nói lại cho đệ."

"Trời tối, đệ đi đường chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã."

"Ừm." Mạc Huyền Vũ nở một nụ cười ngọt ngào với Kim Quang Dao, gật đầu chào hỏi Lam Hi Thần, tiếp nhận đèn lồng trong tay gia phó hầu hạ ở cửa, trở về phòng

Lam Hi Thần sắc mặt rét run, nâng chung trà lên uống một ngụm, Kim Quang Dao chú ý tới thần sắc của y, hỏi: "Nhị ca, huynh làm sao vậy?"

"Không có việc gì."

"Nga? Nhị ca là vì bị Lam lão tiền bối bắt nghị thân nên cảm thấy phiền sao?"

Lam Hi Thần nghe vậy nhìn hắn: "Trong khoảng thời gian này thúc phụ ta không biết làm sao vậy. A Dao làm sao biết được?"

"Trong thế gia có ai không biết, tông chủ Lam thị muốn bắt đầu nghị hôn? Lam lão tiền bối đã phát bái thiếp đến từng nhà, mời các nhà tháng sau đến Vân Thâm Bất Tri Xứ hội tụ, người đưa thiếp mời còn nói: Có thể đưa tiên tử trong nhà đi cùng. Hiện giờ các nhà đều chuẩn bị danh sách tiên tử muốn đi Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhị ca, tư thế này của huynh thật không khác gì hoàng gia tuyển phi trong dân gian."

Lam Hi Thần nghe xong trong lòng thầm nói không tốt, mấy ngày trước đây thúc phụ ngày ngày ân cần dạy bảo y, muốn y sớm ngày đón dâu, y thoái thác mấy phen, thúc phụ cuối cùng không nhắc lại nữa, ngược lại nhắc tới tháng sau muốn tổ chức một hồi yến hội ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, xem như chúc mừng hoàn thành việc trùng kiến Vân Thâm Bất Tri Xứ. Y chưa nghĩ nhiều liền đồng ý, lại không biết thúc phụ thế nhưng......

"A Dao, việc này ta trước đó cũng không biết." ngữ khí của Lam Hi Thần cực kỳ nghiêm túc

Kim Quang Dao cười cười: "Lam lão tiền bối cũng là vì nhị ca mà suy xét."

Lam Hi Thần nhìn chằm chằm Kim Quang Dao tựa như muốn nhìn ra chút gì, Kim Quang Dao lại đứng dậy nói: "Trời tối rồi, nhị ca, trở về phòng nghỉ ngơi đi."

"Được." Lam Hi Thần đi theo đứng dậy, cùng hắn đi đến khách phòng của Nhiếp gia, tới phòng của Kim Quang Dao, Lam Hi Thần rất tự nhiên theo vào, Kim Quang Dao liếc y một cái, bất đắc dĩ cười cười nói: "Nhị ca, nếu huynh cưới vợ mà cứ động một chút là ngủ cùng đệ thế này, sợ là sẽ chọc tẩu tử không vui."

Thân mình Lam Hi Thần cứng đờ, rất nghiêm túc nói: "A Dao, đừng có đùa như vậy nữa."

Kim Quang Dao cười khẽ một chút: "Nhị ca đừng tức giận, chỉ đùa thôi mà."

Lúc sau không nói thêm nữa

Hai người rửa mặt một phen, như bình thường nằm chung một chỗ nghỉ ngơi, giờ Thân vừa đến, liền nghe thấy tiếng thở sâu đều đều, Lam Hi Thần đã đi vào giấc ngủ, Kim Quang Dao mở mắt ra, xoay người nhìn về người phía bên cạnh, không hề buồn ngủ

Người Lam gia lúc ngủ cũng cực kỳ giữ quy củ, lại không biết vì sao Lam Hi Thần thế nhưng trở mình, đem tay dài chân dài đáp trên người Kim Quang Dao

Kim Quang Dao cả người cứng đờ, nhẹ giọng kêu: "Nhị ca?"

Không thấy đáp lại, thở sâu, vẫn ngủ say

Lúc này cả người Kim Quang Dao bị Lam Hi Thần ôm vào trong ngực, không dám nhúc nhích, thật lâu sau cũng thấy buồn ngủ, đành duy trì cái tư thế hơi có chút thân mật quá phận này nặng nề ngủ, trong bóng đêm, khóe môi Lam Hi Thần hơi hơi giơ lên

"Ca ca, huynh dậy chưa?" Chất giọng thiếu niên có chút mềm mại, thanh âm không lớn không nhỏ, tựa hồ sợ quá lớn tiếng đánh thức Kim Quang Dao đang ngủ say, lại sợ quá nhỏ làm Kim Quang Dao không nghe được

Kim Quang Dao có lẽ vì ngủ muộn, vẫn chưa tỉnh dậy Lam Hi Thần phủ thêm một kiện áo ngoài, đứng dậy đi mở cửa

Thiếu niên nghe được tiếng bước chân, vui sướng giương mắt, vừa vặn đâm vào ánh mắt Lam Hi Thần ra mở cửa, tiếng " ca ca" chưa kịp thốt ra bị nghẹn trong họng

"Trạch Vu Quân?" Mạc Huyền Vũ gật đầu thăm hỏi y, ánh mắt hướng vào trong phòng, "Ca ca ta......"

"Mạc công tử, A Dao còn ngủ, a......" Lam Hi Thần biểu tình tự nhiên, nhìn cái mâm đựng khăn và chậu rửa mặt Mạc Huyền Vũ đang bưng, duỗi tay nhận lấy, mang theo biết ơn nói: "Chờ đệ ấy dậy, ta sẽ nói với đệ ấy ngươi có tới, ngươi đến nhà ăn dùng cơm sáng trước đi."

Mạc Huyền Vũ ngốc lăng một lát, lộ ra một nụ cười: "Vậy, đa tạ Trạch Vu Quân."

Lam Hi Thần gật đầu, xoay người đóng cửa

Thả cái mâm trên tay xuống, trong chậu rửa mặt là nước nóng, nước súc miệng cố ý thả phong lan, từ trước vẫn chưa thấy Kim Quang Dao để ý những thứ này như vậy, xem ra Mạc Huyền Vũ thật sự rất để bụng

Tiết Dương y kiếp trước dù không trực tiếp ở chung, nhưng biết khúc mắc của nó; việc Tần Tố tuy nan giải thật nhưng cũng không phải vấn đề; duy nhất Mạc Huyền Vũ này, kiếp trước chưa từng gặp qua cũng không hiểu biết, vài câu ít ỏi là có thể nói hết được cả cuộc đời cậu. Mềm yếu nhu nhược, linh lực thấp kém, dây dưa thân ca ca bị đuổi khỏi gia môn, tang mẫu người điên, nhận hết xem thường, tuyệt vọng hiến xá



Nhưng Mạc Huyền Vũ hôm nay y nhìn thấy cùng người y biết đến thực không giống nhau, hiểu lễ biết lui, thiên tư thông minh, đi theo Kim Quang Dao chưa đầy một tháng, linh lực đã tăng lên rất nhiều. Người như vậy, đến tột cùng làm sao lại đến nông nỗi kia?

Lam Hi Thần đang suy nghĩ muôn vàn, Kim Quang Dao thức dậy, ngồi dậy liền thấy Lam Hi Thần ngồi trước bàn nhìn chằm chằm đồ rửa mặt phát ngốc

"Nhị ca?"

"Nga, dậy rồi? Mạc Huyền Vũ mới vừa đưa đồ rửa mặt tới, đệ dậy vừa lúc."

"A, đứa nhỏ này." Kim Quang Dao đứng dậy, đi qua trước bàn, thở dài nói: "Lúc nó còn ở Mạc gia, chịu đủ khi dễ, sống không khác gì hạ nhân. Sau khi đệ mang nó theo bên người, nó vẫn luôn hầu hạ đệ rời giường nghỉ ngơi mỗi ngày, nói bao nhiêu lần rồi cũng không nghe."

Lam Hi Thần nhìn biểu tình của hắn, biết hắn một mặt là thương tiếc Mạc Huyền Vũ, mặt khác cũng là nghĩ đến bản thân mình

"A Dao."

"Ân?"

"Nếu đệ thật sự thích cậu ta, ta có thể giúp đệ dạy cậu ấy."

Kim Quang Dao thấy y thần sắc nghiêm túc, cười nói: "Nhị ca, nếu bên người đệ nhiều thêm vài người, chẳng lẽ nhị ca phải vì đệ mở riêng một cái học đường?"

Lam Hi Thần suy nghĩ một lát nói: "Cũng có thể."

Kim Quang Dao cười lớn hơn nữa, đôi mắt cong lên, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên nghe ở cửa gọi: "Trạch Vu Quân."

Lam Hi Thần đứng dậy mở cửa, là Mạc Huyền Vũ, trong tay Mạc Huyền Vũ bưng một cái mâm giống hệt ban nãy, để chậu rửa mặt cùng nước súc miệng, "Trạch Vu Quân, ta không biết ngài nghỉ ngơi ở chỗ ca ca, mới vừa rồi chưa chuẩn bị cho ngài, cái này...... cho ngài."

"Đa tạ." Lam Hi Thần nhận lấy

Kim Quang Dao nghe bọn họ nói chuyện, đứng dậy đi tới: "A Vũ."

"Ca ca!" Đôi mắt Mạc Huyền Vũ sáng lên trong nháy mắt, đôi tay nhẹ nhàng cọ lên quần áo, "Huynh dậy rồi."

"Ừ." Kim Quang Dao chỉ mặc trung y, bất đắc dĩ nhìn về phía hắn: "A Vũ, ta đã nói với đệ rất nhiều lần rồi, không cần làm mấy việc này, ta mang đệ theo không phải là để đệ hầu hạ ta."

Tươi cười của Mạc Huyền Vũ cứng lại vài giây, ánh mắt lại vẫn luyến tiếc rời đi Kim Quang Dao, gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì: "Ca ca, tuy đã vào hạ, ở bên ngoài vẫn gió lạnh, huynh đừng đứng ở chỗ này, mau đi vào rửa mặt mặc quần áo đi! Đệ...... Đệ đi ăn cơm sáng."

Kim Quang Dao gật gật đầu, duỗi tay sờ sờ tóc của cậu, "Biết nhà ăn ở đâu chưa?"

"Biết rồi!"

"Đi đi, ăn nhiều một chút, mới cao lên được."

"Vâng!"

Lam Hi Thần nhìn hai người vui vẻ, trong lòng nhảy dựng lên, đợi người kia trở về liền thấy y đang lẳng lặng nhúng khăn, lau mặt, động tác lại đặc biệt...... không vui

"Nhị ca, làm sao vậy?"

"Không có việc gì."

Hai người an tĩnh rửa mặt xong, thay quần áo, Kim Quang Dao đột nhiên hỏi: "Nhị ca, huynh chán ghét nó?"

Lam Hi Thần nhìn hắn, hơi hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Không chán ghét."

Nhưng không thích, không thích nhất là nó thân mật với đệ như vậy

"Nhị ca, nếu huynh không thích nó, về sau đệ sẽ không mang nó theo gặp huynh nữa."

Lam Hi Thần kiên quyết nói: "Không."

Kim Quang Dao: "......"

Lam Hi Thần thở dài, chỉnh lại quần áo cho hắn, nói: "Ta chỉ cảm thấy cậu ta quấn lấy đệ quá chặt. Sẽ làm người khác nói mấy lời không dễ nghe."

Kim Quang Dao nhìn Lam Hi Thần vẻ mặt nghiêm túc còn có chút không cao hứng, thầm nghĩ: A Vũ đúng là có chút dính người, nhưng mà so với nhị ca huynh, còn kém xa lắc đi!

"Nhị ca nói phải, chỉ là nó tuổi còn nhỏ, trước kia chịu khổ cùng nương nó sống nương tựa lẫn nhau, đột nhiên bị nhận về Kim Lân Đài, chỉ có một thân một mình lại bị môn sinh khi dễ. Đệ mang nó theo, nó lúc này mới dính đệ chút, đợi qua một thời gian để nó trải đời nhiều chút, linh lực lại cao hơn chút, đệ sẽ tìm cho nó một chỗ tốt để đi."

"Đệ muốn đưa cậu ấy rời khỏi Kim Lân Đài?" Lam Hi Thần cảm thấy hơi kinh ngạc

"Ừ, nương nó vẫn còn sống, nó bản tính lương thiện, thiên phú rất tốt, ngày sau sẽ không tồi. Nhưng là...... Kim Lân Đài, sợ là không có chỗ cho nó dung thân." Kim Quang Dao cười mang theo chút chua xót

Lam Hi Thần duỗi tay đem người ôm lấy, thân mình Kim Quang Dao cứng đờ, Lam Hi Thần vỗ vỗ lưng hắn, hắn dần dần thả lỏng lại

"A Dao, đệ còn nhớ lời ta từng nói không?"

"Cái gì?"

"Nếu ở Kim gia không được, tới tìm ta."

"Đi Vân Thâm Bất Tri Xứ?"

"Đi nơi nào cũng được."

Tim Kim Quang Dao lỡ một nhịp, đi nơi nào...... cũng được sao?

Vân Thâm Bất Tri Xứ từ khi bị Ôn Húc dẫn người thiêu hủy, đến sau Xạ Nhật chi chinh trùng kiến, trải qua hai năm, rốt cuộc khôi phục lại phần lớn bộ dáng tiên sơn danh phủ từng có, chỉ một vài nơi còn nhìn ra dấu vết từng bị thiêu hủy. Lúc trước tiên phủ trăm năm hủy trong một sớm, tiên môn bách gia đều tiếc hận, hiện giờ cuối cùng trùng kiến hoàn thành, hơn nữa Lam Khải Nhân một phen truyền lời, người không thu được thiệp mời cũng muốn lắc lư ở phụ cận, chiêm ngưỡng bộ tịch thế gia trăm năm này

Lam Vong Cơ suất lĩnh mấy môn sinh ở sơn môn tiếp đón các thế gia đến chúc mừng, cũng coi như là một biểu hiện cho thấy Lam gia coi trọng yến hội lần này, đương nhiên nếu Ngụy Vô Tiện không xuất hiện ở sơn môn, có lẽ Lam Khải Nhân sẽ càng cảm thấy hoàn mỹ hơn

Ngụy Vô Tiện đã là đạo lữ của danh chính ngôn thuận của Lam Vong Cơ, đương nhiên không có khả năng không xuất hiện bên người Lam Vong Cơ. Hai người đều là một thân gia phục Lam thị trắng tuyết, đứng chung một chỗ, một người phong tư thiên nhân, một người anh tư hào sảng, quả thực là xứng đôi vô tận. Ngụy Vô Tiện phụ trách hoan nghênh, Lam Vong Cơ phụ trách xem thiệp mời, phối hợp lại thật sự làm ít công to, đem mấy người ý đồ đục nước béo cò đi vào Vân Thâm Bất Tri Xứ đều chắn xuống

Mấy tiên tử tiên môn thế gia đến đây chúc mừng nhìn hai người, nhỏ giọng nói cái gì, muốn giấu cũng giấu không được tươi cười trên mặt

Ngụy Vô Tiện cười cười với mấy vị tiên tử, Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, thần sắc càng thêm thanh lãnh

Nhiếp Minh Quyết mang theo Nhiếp Hoài Tang lãnh hơn mười môn sinh tới, nhóm môn sinh nâng mấy cái rương lớn, hẳn là hạ lễ

Hai huynh đệ cùng Vong Tiện thi lễ

"Ngụy huynh, mấy tháng rồi không gặp, có nhớ ta không?" Nhiếp Hoài Tang phe phẩy cây quạt, phong lưu vô hạn

Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc liếc Nhiếp Hoài Tang, Nhiếp Hoài Tang làm như biết mình nói sai cái gì rồi, xua xua tay nói: "Hàm Quang Quân, ta nói giỡn thôi."



Ngụy Vô Tiện phì cười, nhỏ giọng với hắn: "Hoài Tang huynh ta thật sự nhớ ngươi lắm đó. Tối nay gặp nhau, nâng chén thưởng trăng!"

Nhiếp Hoài Tang khuôn mặt rối rắm nhìn Lam Vong Cơ, gật gật đầu, nhanh chóng nghiêng người ra phía sau Nhiếp Minh Quyết

Nhiếp Minh Quyết cũng cảm thấy buồn cười, không khỏi lắc đầu, "Vong Cơ, chúng ta lên trước."

"Được." Lam Vong Cơ nghiêng người làm tư thế mời, Nhiếp Minh Quyết mang theo đoàn người lên núi

Mấy người bị ngăn lại lúc trước còn chưa rời đi thấy thế hỏi một môn sinh Lam gia trông coi sơn môn: "Hàm Quang Quân sao chưa kiểm tra thiệp mời của bọn họ đã cho bọn họ vào sơn môn?"

Môn sinh bị dò hỏi còn chưa trả lời, một người khác xem náo nhiệt bên cạnh đầy mặt ghét bỏ nói: "Ngươi cũng không nhìn xem đó là ai, đó là Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết, huynh đệ kết nghĩa của Trạch Vu Quân."

"Hạ lễ này không ít nha." Mấy cái tán tu xem náo nhiệt đều vào nhau

"Huynh đệ kết nghĩa mà, khẳng định là hậu lễ."

"A! Vân Mộng Giang thị tới!"

"Trời ạ! Vân Mộng cũng đưa nhiều hạ lễ như vậy!"

"Ngươi cũng không nhìn xem hai vị hôm nay đứng ở sơn môn kia là ai! Hàm Quang Quân cùng Ngụy Vô Tiện, người ta là đạo lữ danh chính ngôn thuận, Vân Mộng này chính là bổn gia của Ngụy Vô Tiện, đưa nhiều hơn nữa cũng không kỳ quái!"

"Nói đúng lắm."

Giang Trừng mang theo hai mươi môn sinh tới, một thân áo tím đi ở phía trước, anh tư hào sảng khí độ phi phàm, môn sinh phía sau hai người một tổ cũng nâng theo hơn mười rương hạ lễ

"Giang tông chủ."

"Hàm Quang Quân."

"Giang Trừng các ngươi tới rồi." Ngụy Vô Tiện cười cười với Giang Trừng, môn sinh phía sau Giang Trừng nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đều vui vẻ gật đầu thăm hỏi kêu lên: "Đại sư huynh!"

Giang Trừng nhìn hắn nói: "A tỷ cùng tỷ phu bảo ta nói với ngươi, bởi vì thân mình của a tỷ, hôm nay không tới được, bảo ngươi cùng Hàm Quang Quân đừng trách."

Ngụy Vô Tiện dỗi nói: "Sư tỷ nói cái gì vậy?! Chờ yến hội kết thúc, ta sẽ kéo Lam Trạm về nhà."

"Ai muốn ngươi về!" Giang Trừng hừ một tiếng, mang theo đội ngũ mênh mông cuồn cuộn vào sơn môn

Qua một lúc lâu sau, mặt trời dần lên cao, đám người vẫn luôn ở một bên bát quái đột nhiên không nói, há to miệng ngơ ngác nhìn một đội người đi tới

"Đây lại ai a??"

"Liễm Phương Tôn, Kim Quang Dao......"

"Nhị vị, đã lâu không gặp." Kim Quang Dao mang theo Mạc Huyền Vũ cùng Tiết Dương cùng nhau tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, 30 môn sinh Kim gia đi theo phía sau, 10 người đi trước mỗi người bưng một cái tráp, 20 người đi sau hai người một tổ nâng hơn mười rương hạ lễ

"Liễm Phương Tôn." Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ hướng hắn chào hỏi

Kim Quang Dao đáp lễ: "Hàm Quang Quân, Ngụy công tử."

Tiết Dương chắp tay với hai người nói: "Sư thúc, Ngụy tiền bối."

Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm nhìn nó: "Thành Mỹ, ngươi gần đây đã học thuộc lòng gia quy chưa?"

Lúc trước Lam Hi Thần thu Tiết Dương làm ngoại môn đệ tử, đem người câu vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, giao cho Vong Tiện hai người giám sát chặt chẽ học gia quy, bất thình lình sẽ kiểm tra, sai một lần Lam Vong Cơ liền phạt nó chép gia quy 10 lần, còn phải trồng chuối mà chép. Rất nhiều lần nó định trực tiếp bỏ chạy, lại bị Ngụy Vô Tiện 'quanh co lòng vòng ' khóa thật chặt, chạy cũng chạy không được, hơn ba tháng như thế, thẳng đến lúc Lam Hi Thần kêu nó về Kim Lân Đài mới xem như hạ màn

Tiết Dương trên mặt mang cười cung kính có thừa nói: "Thuộc rồi."

Trong lòng hung hăng mắng: Ngươi chép phạt so với ta bộ ít hơn chắc? Ta còn đang học ngươi thì không, ngươi là biết rõ còn cố phạm!

Ngụy Vô Tiện đi theo Lam Vong Cơ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Khải Nhân thấy hắn liền đau tim, mà hắn lại cứ không chịu ngồi yên, ba ngày hai lần bị phạt chép gia quy. Đương nhiên, gia quy của Ngụy Vô Tiện tất nhiên là Lam Vong Cơ chép giùm......

Mạc Huyền Vũ học Kim Quang Dao chào hỏi hai người: "Hàm Quang Quân, Ngụy công tử."

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đáp lễ cậu, Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn cậu, hỏi Kim Quang Dao: "Vị tiểu công tử này trông rất quen, không biết Liễm Phương Tôn tìm thấy từ nơi nào?"

Kim Quang Dao cười cười nói: "Đây là đệ đệ ta, Mạc Huyền Vũ."

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện lúc trước đã nghe Lam Hi Thần nói qua Kim Quang Thiện đón mấy đứa con riêng cả trai lẫn gái về Kim Lân Đài, lúc này trong lòng hiểu rõ

"Trách không được cảm thấy quen mắt." Ngụy Vô Tiện cười cười, hướng Kim Quang Dao nói: "Chờ yến hội kết thúc, cùng nhau uống rượu đi!"

"Được." Kim Quang Dao cũng không hỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ chỗ nào có rượu, gật đầu đồng ý

Lam Vong Cơ nghiêng người để bọn họ vào sơn môn, nói: "Liễm Phương Tôn, huynh trưởng ở Hàn thất chờ ngươi."

Kim Quang Dao gật gật đầu: "Đa tạ Hàm Quang Quân báo cho."

Dứt lời mang theo Tiết Dương, Mạc Huyền Vũ cùng môn sinh Kim gia đi lên núi.

Đám người xem náo nhiệt nhìn Kim Quang Dao lãnh đội ngũ mang theo hạ lễ mênh mông cuồn cuộn phía trước, khuôn mặt rối rắm: "Kim gia này, thật đúng là...... có tiền."

"Hẳn là vì Liễm Phương Tôn cùng Trạch Vu Quân thật sự...... giao hảo đi, tuy có tiền hơn đi nữa cũng không thể cứ đưa như vậy."

"Nói rất đúng." Mọi người gật đầu, "Nghe nói hai người trước Xạ Nhật chi chinh đã biết nhau."

"Đúng đúng, ta còn nghe nói hai người trước khi kết bái đã là tri kỷ rồi."

"Ta còn nghe nói hai người thường xuyên thắp nến tâm sự suốt đêm!"

"Ai nói không phải, ta còn nghe nói......"

Người tu tiên tai thính mắt tinh, Ngụy Vô Tiện nghe những người này ở một bên càng nói càng ngày càng thái quá, cười nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh thấp giọng nói: "Lam Trạm, còn để bọn họ nói huynh trưởng cùng Liễm Phương Tôn thêm một lát nữa, ta sắp cảm thấy hai người bọn họ là một đôi luôn rồi."

Lam Vong Cơ nhìn hắn, bất đắc dĩ, duỗi tay giữ chặt tay hắn tới gần y nói: "Nếu là đứng mỏi thì dựa vào ta một lát."

Được lời như cởi tấm lòng, Ngụy Vô Tiện đem trọng tâm thân mình thả một nửa lên người Lam Vong Cơ, nói: "Hàm Quang Quân, điều 457 gia quy Lam thị, cấm tư thế đứng bất chính, điều 581, cấm thân mật quá độ."

"Không sao." Lam Vong Cơ liếc nhìn hắn một cái nhàn nhạt nói

Ngụy Vô Tiện ha ha ha cười rộ lên, lại đứng thẳng thân mình, tiếp tục cùng y đón tiếp lai khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau