Toả Phương Ký

Chương 12: Ác trớ hiện Cùng Kỳ kinh biến

Trước Sau
Sau khi Kim Quang Dao đi Liên Hoa Ổ không lâu, Kim Tử Hiên liền mang theo Giang Yếm Ly, mời Ôn Tình cùng trở về Kim Lân Đài

"Trưởng tôn của Kim gia, nên sinh ra ở Kim Lân Đài. Huynh trưởng, nên mang tẩu tử trở về đi." Kim Quang Dao thần sắc thành khẩn nói: "Rốt cuộc tương lai huynh trưởng phải làm gia chủ, không nên để cho người khác có cơ hội nói mấy lời không nên nói, cũng không nên cho chút người sinh ra ý tưởng không nên có."

Kim Tử Hiên tuy không ở, nhưng có Kim phu nhân nhọc lòng, sớm đã biết chuyện Kim Lân Đài bên kia, khẽ cười nói: "A Dao, ta cho rằng, ngươi sẽ muốn làm gia chủ."

Kim Quang Dao tự giễu nói: "Đệ thân phận hèn mọn, phụ thân chắc chắn sẽ không truyền vị cho đệ."

"Ngươi có tài năng, vị trí gia chủ nho nhỏ, e rằng chỉ là một cái nhấc tay thôi." Kim Tử Hiên nhìn chằm chằm Kim Quang Dao vẫn rất tự nhiên thong thả trước mắt, "Thật sự không nghĩ?"

"Huynh trưởng." Kim Quang Dao hơi có chút bất đắc dĩ, nhìn hắn cười nói: "Huynh trưởng chẳng lẽ không rõ, nếu đệ làm gia chủ, có nghĩa là, huynh không còn nữa."

Kim Tử Hiên lắc lắc đầu làm như bất đắc dĩ nói: "Ngươi vậy mà thật sự dám nói."

"Thay vì để ngày sau huynh trưởng và đệ nảy sinh hiềm khích, nói ra trước vẫn hơn." Kim Quang Dao ánh mắt thâm trầm, như thề thốt lại như hứa hẹn: "Ngày nào huynh vẫn còn, ngày đó đệ vẫn không tính toán đến vị trí gia chủ."

Kim Tử Hiên không nói, đây vốn dĩ là chuyện theo lẽ thường, nhưng bản lĩnh của Kim Quang Dao làm hắn cảm thấy có lẽ nên nhường lại vị trí gia chủ này. Từ lúc đứa đệ đệ này được nhận về Kim gia, trong mắt thế nhân, con cháu Lan Lăng Kim thị xuất sắc nhất chính là Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao, mà vị thiên chi kiêu tử hắn lại có vẻ như ngoài cái mặt ra thì chẳng có chỗ nào mà dùng.

Cho dù tất cả người Kim gia đều hướng về hắn, thậm chí vì thế lặp đi lặp lại nhiều lần đâm bị thóc chọc bị gạo cái đệ đệ này, nhưng hễ gặp chuyện khó giải quyết, khó làm, người đầu tiên nghĩ đến cũng là cái đệ đệ này, dường như không biết từ khi nào, Kim gia nếu không có Kim Quang Dao liền không thể tiếp tục tồn tại vậy

Hắn nên giống như đám đường huynh đường đệ Kim gia đó, nảy sinh lòng ghen ghét sao?

Có lẽ, nhưng cố tình, hắn không chút nào ghen ghét, hai người bọn họ vốn không hề giống nhau, thứ hắn có, Kim Quang Dao hao hết tâm huyết cả đời, cũng không thể có được.

Nhưng thật sự cam tâm sao? Từ một người bị thế nhân cười nhạo vũ nhục, từng bước một đi đến hôm nay, thật sự cam tâm làm gia thần cả đời sao?

"Mẫu thân rất nhớ mong huynh cùng tẩu tẩu."

Bị đánh gãy suy nghĩ, Kim Tử Hiên bất giác nhận ra mình có chút quá mức hẹp hòi, đánh mất bản tâm.

Nghe nhắc đến mẫu thân, lại thở dài

Hắn mang theo thê tử đi lâu không về, trong lòng mẫu thân nhất định nhớ thương đến khó chịu, nhưng lâu như vậy cũng không tự mình tới gọi hắn về nhà, nhất định là không muốn hắn cùng A Ly nhìn thấy những chuyện dơ bẩn đó, định xử lý xong rồi mới gọi bọn họ trở về

Hắn biết mấy năm nay trong lòng mẫu thân cũng chẳng vui sướng bao nhiêu. Trượng phu bất trung, đối với một nữ nhân kiêu ngạo như cửu thiên Phượng Hoàng mà nói, là đả kích hủy diệt, nhưng vì thể diện, vì nhi tử, vì quá nhiều quá nhiều, bà nhịn xuống. Chỉ một điều duy nhất, là vĩnh viễn không một ai có thể có cơ hội thay thế được vị trí của nhi tử bà. Cho nên dù bà biết rõ Kim Quang Dao vô tội, cũng vẫn mọi cách làm khó dễ, bây giờ phụ thân vì việc của Tần Tố đem một đám con riêng cả trai lẫn gái về Kim Lân Đài, tuy không có ý tứ khác, nhưng e là bà cũng đã phát điên mấy lần.

Mà Kim Quang Dao ắt hẳn đứng mũi chịu sào, hơn nữa thêm chuyện Tần Tố, chắc chắn sống không dễ.

"A Dao, về chuyện Tần Tố......"

"Huynh trưởng......" A Dao xen lời hắn: "Đều đã qua rồi, là chúng ta không có duyên phận, huynh cũng không cần bất bình thay đệ."

"Ai......" Trong lòng Kim Tử Hiên không khỏi chua xót cho hắn, lúc trước Kim Quang Dao cao hứng bao nhiêu hắn không phải không biết

"Huynh trưởng, nếu còn chờ, thân thể của tẩu tử sợ là càng không tiện lặn lội đường xa."

Kim Tử Hiên trầm mặc không nói, thật lâu sau gật gật đầu

Kim Tử Hiên vừa về Kim Lân Đài, liền phát hiện đám con riêng kia, dưới sự bày mưu đặt kế của Kim phu nhân cùng Kim Quang Thiện ngầm đồng ý, đại đa số đã bị xử lý hết. Con gái đều trở thành công cụ liên hôn đính hôn cho người ta, dư lại bốn năm đứa con trai cũng chỉ tồn tại với tu cách ngoại môn đệ tử, cũng không nói cái gì mà nhận về, ngược lại che che dấu dấu, rất có ý tưởng thần không biết quỷ không hay trực tiếp mạt sát

Trừ Mạc Huyền Vũ theo Kim Quang Dao, còn có hai đứa con riêng khác theo Kim Tử Huân, bất quá so với Kim Quang Dao đối đãi với Mạc Huyền Vũ như nuôi nhi tử, hai người kia càng giống như nô tài

Kim Tử Hiên cười nhạo, hắn rời đi bất quá mới ba tháng, đường ca tốt này của hắn đã bắt đầu kéo bè kéo cánh, bày ra bộ tịch tựa như đã là chủ nhân Kim Lân Đài. Bất quá sau khi hắn trở về, Kim Tử Huân thật ra cũng chưa làm cái gì, gặp mặt vẫn là bộ dáng quen thuộc. Chỉ là...... chung quy đã có khoảng cách

Mùa đông vừa đến, đích trưởng tôn Kim gia cất tiếng khóc chào đời, đặt tên Kim Lăng, tự Như Lan

Giang Trừng vừa biết tin lập tức đến Kim Lân Đài, Ngụy Vô Tiện an bài mọi việc ở Liên Hoa Ổ một chút, liền theo Lam Vong Cơ đi Kim Lân Đài, vừa rơi xuống đất liền hấp tấp chạy đến phòng Giang Yếm Ly.

Kim Tử Hiên ôm Giang Yếm Ly, để Giang Yếm Ly nửa nằm nửa dựa vào hắn, Giang Trừng cùng Kim Quang Dao ở một bên đầu giường trêu đùa hài tử trong nôi.

Bên ngoài mới vừa rơi xuống một trận tuyết đầu mùa, trên người hắn còn đọng tuyết, quần áo tóc tai đều ẩm ướt, vừa vào cửa Lam Vong Cơ liền nhanh chóng đóng kín mít cửa lại

"A Tiện, đệ tới rồi." Giang Yếm Ly rất vui vẻ, gọi hắn qua

"Sư tỷ!" Ngụy Vô Tiện thấy sư tỷ hắn liền muốn rơi nước mắt, nghẹn ngào một chút, lại không đi qua, chỉ nói: "Trên người đệ lạnh."

"Ngụy công tử, Hàm Quang Quân, ta mang các ngươi đi tắm rửa một chút đi." Kim Quang Dao nhanh chóng dẫn hắn cùng Lam Vong Cơ đi soạn sửa lại một phen, Giang Trừng đi theo, muốn giúp hắn lau tóc lại bị Lam Vong Cơ đoạt trước, nói: "Ngụy Vô Tiện, ta không phải ngươi ngày mai tới cũng được hay sao? Ngươi một thân chật vật như vậy......"

"Ta chờ không nổi." Ngụy Vô Tiện tùy ý Lam Vong Cơ lau tóc cho hắn, "Liên Hoa Ổ bên kia ta đã an bài ổn rồi, ngươi yên tâm."

"Ừ, tỷ tỷ không có việc gì, sinh nở rất thuận lợi." Giang Trừng nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của hắn, cố ý nói một câu

"Vậy thì tốt." Ngụy Vô Tiện gật gật đầu

"Ngụy công tử không cần lo lắng, có Ôn Tình ở đây, tẩu tẩu không có vấn đề gì." Kim Quang Dao cũng trấn an

Ngụy Vô Tiện cười cười với hắn, "Đa tạ Liễm Phương Tôn."

Xử lý ổn thỏa xong trở lại phòng, Ngụy Vô Tiện bước qua, ngồi xổm trước giường Giang Yếm Ly, nói không nên lời

"A Tiện, tỷ không sao." Giang Yếm Ly biết tâm tư của hắn, duỗi tay sờ sờ tóc hắn

"Sư tỷ, vất vả."

"Mau, nhìn cháu ngoại trai của đệ xem." Giang Yếm Ly bảo Kim Tử Hiên ôm hài tử lại đây, bế lên cho Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ xem.

Hài tử mới sinh ra chưa đến một ngày, đôi mắt còn chưa mở, Giang Yếm Ly lại cười vui vẻ nói: "A Lăng, đây là đại cữu cữu của con, còn đây là đại cữu phu con."

Hài tử hừ hừ vài tiếng, cũng không khóc không nháo, đợi Lam Vong Cơ thò qua xem bé bỗng nhiên mở mắt

"A." Ngụy Vô Tiện thấy hài tử mở mắt, lộ ra tươi cười rực rỡ, "A Lăng mở mắt!"

Nghe vậy, Giang Trừng cùng Kim Quang Dao đều thấu lại đây, Giang Trừng cùng Kim Tử Hiên thủ suốt một ngày, cuối cùng ánh mắt đầu tiên Kim Lăng nhìn thấy lại là Lam Vong Cơ.

"Đều nói hài tử sẽ giống người đầu tiên nó nhìn thấy, xem ra, A Lăng của chúng ta về sau sẽ giống đại cữu phu nó." Giang Yếm Ly cười nói

Lam Vong Cơ tựa hồ có chút ngượng ngùng, Ngụy Vô Tiện lại cười ha ha: "A Lăng thật biết tìm người, tuấn tú giống như Hàm Quang Quân vậy, khó được."

Mọi người đều cười rộ lên, chỉ có Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói: "Ngụy Anh."

Bảy ngày sau, là lễ chọn vật đoán tương lai, Lan Lăng Kim thị làm rất xa hoa, người tới dự lễ đều tán thưởng



Kim Quang Dao an bài yến hội hết sức chu đáo, mọi người đều vô cùng vui mừng, duy chỉ có Kim Tử Huân, không biết là thân thể không khoẻ hay là như thế nào, sắc mặt xanh mét, thoạt nhìn rất không tốt. Vốn lo lắng hắn sẽ lại tìm Ngụy Vô Tiện sinh sự, lại thấy hắn chỉ an phận thủ thường ngồi trên ghế của mình, rất khác thường.

Tan yến hội, Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần về Phương Phỉ Điện, lại gặp Kim Tử Huân không biết muốn đi đâu

Sắc mặt Kim Tử Huân so với trong yến hội tựa hồ càng kém hơn, mang theo hai cái tuỳ tùng kia bước nhanh ra ngoài Kim Lân Đài

"Tử Huân?" Kim Quang Dao gọi hắn, hắn dừng lại, quay đầu nhìn Kim Quang Dao

"Có việc sao?" Ngữ khí không tốt

"Nga, mới vừa rồi trong yến hội ta thấy sắc mặt ngươi rất không tốt, thân thể không khoẻ sao? Ta an bài y sư tới xem cho ngươi."

"Ta không có việc gì, không cần Liễm Phương Tôn nhọc lòng." Kim Tử Huân chắp tay với hắn cùng Lam Hi Thần, tiếp tục đi ra ngoài, lại đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, Ngụy Vô Tiện bọn họ khi nào thì về Liên Hoa Ổ?"

Lam Hi Thần nhìn chằm chằm hắn, khẽ cười nói: "Làm sao vậy, Kim Tử Huân công tử tìm bọn họ có chuyện gì? Không bằng để ta chuyển lời thay?"

"Nga, không có việc gì, chỉ hỏi một chút thôi." Kim Tử Huân cũng không quá dám làm càn ở trước mặt Lam Hi Thần, lại nhìn về phía Kim Quang Dao

Kim Quang Dao bất đắc dĩ, "Hai ngày nữa sẽ về."

"Ta còn có việc, cáo từ." Có được đáp án, Kim Tử Huân chắp tay với hai người, bước nhanh rời đi

Lam Hi Thần mặt như băng sương, sắc mặt Kim Tử Huân lúc này, sợ là......

"Xem ra, Tử Huân vẫn có ý kiến rất lớn với Vô Tiện cùng Vong Cơ." Kim Quang Dao vẫn chưa phát hiện cái gì, thần thái nhẹ nhàng nhìn về phía Lam Hi Thần, "Nhị ca, huynh làm sao vậy?"

"A Dao," Lam Hi Thần có chút do dự có nên nhắc nhở một chút hay không. Cuộc đời này Ôn Ninh chưa hóa thành quỷ tướng quân, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện cũng là như hình với bóng, hơn nữa Ngụy Vô Tiện vẫn chưa phản bội Vân Mộng Giang thị, trên đường quay về cũng sẽ không đi qua Cùng Kỳ đạo, cho dù Kim Tử Huân muốn làm cái gì, cũng là vô dụng: "Không có việc gì, vị Kim Tử Huân công tử này......"

"Nhị ca hà tất để ý tới hắn, ngay cả Vô Tiện cùng Vong Cơ cũng không nhất định nhớ rõ có một người như vậy, dù thế nào cũng không gây ra được chuyện gì, kệ hắn đi." Biểu tình của Kim Quang Dao hơi có chút khinh thường

Lam Hi Thần cười khẽ, thật ra là có thể gây ra chuyện. Kiếp trước Kim Tử Huân tạo nghiệt cuối cùng để Ngụy Vô Tiện cùng Kim Quang Dao gánh chịu, vậy kiếp này cứ để hắn nếm chút khổ sở đi.

"Nhị ca, sắp đến giờ Hợi rồi. Chúng ta trở về đi."

"Ừ."

Lễ chọn vật đoán tương lai diễn ra liên tục hai ngày, ngày thứ nhất là yến hội chọn đồ vật đoán tương lai, ngày thứ hai là các hoạt động trợ hứng như cưỡi ngựa bắn cung tại Phù Dung Sơn thuộc Lan Lăng. Phần lớn huyền môn vọng tộc dự lễ cũng chỉ là kết giao lúc lễ nghi, qua ngày hôm sau liền rời đi. Mà một ít gia tộc cố ý dựa vào Lan Lăng Kim thị, sẽ mượn cơ hội này lưu lại, nghĩ cách biểu hiện quy phục vào ngày thứ hai.

Đối tượng quy phục là gia chủ, cũng có thể là người có tầm ảnh hưởng lớn trong gia tộc

Hiện nay Kim Quang Thiện cơ bản không hề quản lý tông vụ, đối tượng quy phục lúc này dĩ nhiên chính là Kim Tử Hiên. Đương nhiên, cũng không thiếu một ít kẻ thật sự trèo không tới Kim Tử Hiên sẽ đến cậy nhờ Kim Tử Huân. Kim Quang Dao từ lần trước đã nói rõ ràng với Kim Tử Hiên, cũng biểu hiện không có ý đồ ra tham dự tranh chức gia chủ, cho dù có gia tộc dụng tâm kín đáo muốn quy phục hắn cũng đều bị hắn dăm ba câu bỏ qua.

"Sao mấy hôm nay không thấy Mạc Huyền Vũ?" Lam Hi Thần không định tham gia hoạt động, chỉ bồi Kim Quang Dao đi khắp nơi một chút, nói chuyện phiếm, có lẽ y là gia chủ danh môn vọng tộc duy nhất ngoài Giang Trừng sau ngày đầu tiên vẫn còn ở lại Kim Lân Đài. Bởi vì có y, mấy cái gia tộc thấp cổ bé họng đó cũng bỏ qua hướng Kim Quang Dao.

"A Vũ cũng đi theo đệ học gần nửa năm, đệ xem tu vi của nó, hẳn là sắp kết đan." Kim Quang Dao tâm tình rất tốt, "Mấy ngày trước đệ nhận được tin, Cùng Kỳ đạo bên kia có lâm tiêu quấy phá, đệ bảo Thành Mỹ dẫn theo nó đi săn đêm."

"Cùng Kỳ đạo?" Lam Hi Thần hơi cảm thấy kinh ngạc

"Phải, bên kia từ trước đến nay nhiều tà ám, cho dù nó không đánh chết được lâm tiêu, cũng tranh thủ cơ hội tôi luyện một phen, đối với nó vô cùng hữu ích."

Lam Hi Thần gật gật đầu, thầm nghĩ: đệ thật ra rất để bụng đứa đệ đệ này, bất quá nhập môn nửa năm đã sắp kết Kim Đan, quả là kỳ tài ngút trời

"Hừ, nói là chủ một tông, kỳ thật còn không phải là thứ đồ bỏ bị trục xuất sư môn sao?" Bên kia truyền đến một trận ồn ào, Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao liếc nhau, cùng hướng qua

Chỉ thấy mười mấy tu sĩ ở bên kia ghé vào cùng nhau, có một nam tử bạch y đang giằng co với Tô Thiệp, trông như Tô Thiệp đang biện giải cái gì, nam tử bạch y biểu tình lạnh nhạt nói: "Tô tông chủ trước là mạnh mẽ đoạt con mồi của ta, sau lại âm thầm ra tay đả thương người, bây giờ lại muốn làm cái gì?"

"Ta không có, rõ ràng là ta thấy con tiểu yêu kia trước, huống hồ rõ ràng là ngươi......"

"Cái bộ dáng này mà còn muốn đầu nhập vào Tử Huân công tử, ha ha ha, Tử Huân công tử là người nào chứ, sẽ liếc mắt ngó hắn sao?" Một môn sinh Kim gia cười nhạo nói

"Đúng vậy, không biết tự xem lại mình." Là gia chủ đầu phục Kim Tử Huân kia

"Các ngươi nghe nói chưa, người này bị trục xuất Lam gia chính là bởi vì ở trong động Huyền Vũ tham sống sợ chết, vi phạm đạo nghĩa."

"Nghe rồi, người có mặt lúc ấy đều nói, hắn bị Ôn cẩu dọa sợ tới mức thẳng tay đẩy một cô nương ra chịu chết."

Tuy lúc trước Lam Hi Thần có nghe đến hành vi trơ trẽn này của hắn, nhưng cũng không nói gì, rốt cuộc lúc ấy bị dọa đến đẩy người không chỉ có một mình Tô Thiệp. Không phải tất cả mọi người đều có ngạo cốt bất khuất như Lam Vong Cơ cùng Kim Tử Hiên, cũng không phải tất cả mọi người đều thật sự hiệp can nghĩa đảm như Ngụy Vô Tiện.

"Chậc chậc chậc, trách không được Lam gia muốn đem hắn đuổi ra khỏi nhà. Đáng lắm!"

Tô Thiệp cả người cứng còng, gắt gao nắm chặt tay, lại không dám nói cái gì nữa

"Ở đây xảy ra chuyện gì? Náo nhiệt như vậy?" Kim Quang Dao cất cao giọng nói, tươi cười sáng ngời, Lam Hi Thần đồng hành ở bên cạnh hắn

"Liễm Phương Tôn, Trạch Vu Quân." Nhìn thấy người tới, mọi người đều hành lễ, từng người tan đi, còn có thể nghe thấy bọn họ nhỏ giọng nói, "Trạch Vu Quân tới, tên kia hẳn nếm mùi đau khổ."

Lam Hi Thần bất đắc dĩ, kiếp trước thanh danh của y cực tốt, từ trước đến nay là ôn nhuận như ngọc trạch vu chúng sinh, sao kiếp này một đám đều hiểu lầm y như thế.

Tô Thiệp đứng ở nơi đó có chút quẫn bách, không biết lúc trước bị ai đánh, lúc này trên gương mặt có mấy vết thương, vạt áo toàn là bùn đất

"Tô tông chủ," Kim Quang Dao cười cười với hắn, "Đã lâu không thấy."

"Liễm Phương Tôn." Tô Thiệp hành lễ với hắn, lại nhìn Lam Hi Thần, cúi đầu định đi

"Tô tông chủ chờ một chút." Kim Quang Dao ngăn lại, sau đó nói với Lam Hi Thần: "Làm phiền nhị ca thay đệ nhìn ở đây một chút, chờ đệ một lát, đệ mang Tô tông chủ đi sửa sang lại một chút, qua một lát sẽ quay lại."

Sắc mặt Lam Hi Thần hơi trầm, liếc Tô Thiệp ở phía trước đang thấp thỏm nhìn Kim Quang Dao một cái, vẫn là ừ một tiếng

Kim Quang Dao cười khẽ, đi đến bên Tô Thiệp, "Tô tông chủ, mời."

Tô Thiệp cảm kích giương mắt nhìn hắn, gật gật đầu đi theo hắn

Lam Hi Thần thấy hai người rời đi, hơi có chút tức giận, nhưng đây vốn chính là kế hoạch y dựng lên, cũng chẳng thể phát tác được gì.

Nhớ lại kiếp trước, Tô Thiệp kẻ này tuy khiến người chẳng biết nói thế nào, nhưng lại là người duy nhất từ đầu đến cuối chưa từng phản bội A Dao của y nửa phần, đến chết cũng chỉ nghĩ giữ được A Dao.

Thôi, xem như thay A Dao trả cho hắn một đời tình nghĩa đi.

Y một mình đi vào trong rừng, tới một nơi không người dừng lại, như thể đang chờ ai đó.

"Tông chủ." Lúc này, nam tử bạch y mới vừa giằng co với Tô Thiệp không biết từ nơi nào bước ra



"Bạch Cầm, đa tạ." Lam Hi Thần cười cười với hắn

"Trạch Vu Quân, lần sau lại có loại chuyện này, ngài vẫn là thỉnh vị cao minh nào khác đi, ta thật sự làm không tới." Bạch Cầm hành lễ với y, mặt lộ vẻ mỉm cười, nhưng thật ra là ngoài cười nhưng trong không cười

"Phải không? Ta lại cảm thấy ngươi làm rất tốt." Lam Hi Thần cực kỳ nghiêm túc

Bạch Cầm: "......"

Bên kia, Kim Quang Dao mang theo Tô Thiệp tới sân nghỉ tạm cho lai khách, sai người tìm một bộ quần áo sạch sẽ, đưa cho Tô Thiệp nói: "Tô tông chủ, mặc cái này vào trước đi, ta sai người giặt sạch gia phục của ngài sau."

"Đa tạ Liễm Phương Tôn." Tô Thiệp gật đầu với hắn, ánh mắt kích động

Kim Quang Dao cười cười nói: "Tô tông chủ, không cần lo lắng lời người khác nói, người sống một đời, quan trọng ở chỗ sở niệm trong lòng mình."

Tô Thiệp ngước mắt nhìn hắn, gật gật đầu thật mạnh

Kim Quang Dao xoay người định đi, mới vừa ra khỏi cửa lại nghe thấy người phía sau thống khổ rên rỉ, vừa quay đầu lại thì thấy người này cuộn tròn trên mặt đất, che lại trước ngực run như cầy sấy

"Tô tông chủ!" Kim Quang Dao ngồi xổm xem xét tình huống của hắn

Tô Thiệp thấy hắn đến đây, cuống quýt tránh lui nói: "Liễm Phương Tôn, ta không có việc gì, ngươi không cần quản ta!"

"Tô tông chủ......" Kim Quang Dao cảm thấy có chút không đúng, thấy người này gắt gao che lại ngực, với tính cách của hắn vốn sẽ không tiếp tục truy cứu, nhiều lắm lúc sau gọi người đến xem, nhưng không biết vì sao, hắn trong lòng thấy bất an, cuối cùng tiến lên điểm mấy chỗ huyệt vị của Tô Thiệp, duỗi tay lột ra quần áo của Tô Thiệp lúc này đã đau đến thoát lực, vừa thấy trước ngực hắn, Kim Quang Dao cả kinh. "Đây là!"

Tô Thiệp lúc này không biết là đau đớn đã qua hay là nhờ Kim Quang Dao điểm mấy cái huyệt ngăn lại cơn đau, sắc mặt trắng bệch, ngữ khí lại bình đạm nói: "Liễm Phương Tôn, nếu là ngươi, cũng vậy thôi."

"Ta nói, chúng ta có thể trở về chưa?" Tiết Dương xách dây xích cõng kiếm, trong giọng nói không kiên nhẫn mang theo chút bất đắc dĩ

"Ca ca nói bên này có lâm tiêu, muốn ta tới săn, khẳng định là có." Mạc Huyền Vũ ngữ khí nghiêm túc, tiếp tục đi về phía trước

"Đã tìm hai ngày rồi, đừng nói lâm tiêu, đến cả một cái hung thi cũng không có, toàn là một ít tiểu yêu quái, ngươi sao còn không nghe chứ!"

"Lâm tiêu hành động cực nhanh, vốn không dễ tìm. Thành Mỹ, nếu ngươi mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi, ta tự tìm!"

"......" Tiết Dương lười nhác vươn vai, khoanh tay ôm ngực nói: "Nếu là thực sự có cái gì, một mình ngươi đụng phải rồi chết ở chỗ này, tên lùn nhỏ còn không kêu sư phụ ta phạt ta chép gia quy đến chết hay sao?"

"Tiết Thành Mỹ!" Mạc Huyền Vũ đứng phắt lại, thần sắc nghiêm túc: "Ngươi không được gọi ca ca ta như vậy!"

"Ha ha!" Tiết Dương cười rộ lên, đi qua dùng cánh tay ôm lấy cổ cậu, giống như thân mật nói: "Vật nhỏ, ngươi có tin ta để ngươi vĩnh viễn ở lại chốn này hay không?"

Mạc Huyền Vũ mạnh mẽ ném hắn ra, "Vậy ngươi cũng không thể xưng hô ca ca ta như vậy!"

Tiết Dương ngơ ngẩn vài giây, liền cười ha hả, cười nửa ngày nói, "Được được được, vậy ta đây gọi hắn là cái gì nha?"

Mạc Huyền Vũ đương nhiên nói: "Liễm Phương Tôn."

Tiết Dương lắc đầu, "Không được, quá khách khí, không bằng ta và ngươi cùng nhau gọi hắn ca ca, thế nào?"

"Ngươi!" Mạc Huyền Vũ nghẹn nửa ngày, cuối cùng buồn bực nói: "Ngươi lại không phải đệ đệ của huynh ấy!"

"Ha ha ha, Mạc Huyền Vũ, ngươi rất có ý tứ." Tiết Dương lại cười, nhìn Mạc Huyền Vũ vẻ mặt nghiêm túc cùng xấu hổ buồn bực, khụ khụ nói: "Đi thôi, ca ca tốt kia của ngươi tìm tà ám cho ngươi xuất đạo, đừng để người khác đoạt trước."

Hai ngày trước, Kim Quang Dao muốn Mạc Huyền Vũ tới phụ cận Cùng Kỳ đạo săn đêm, săn một con lâm tiêu. Lâm tiêu là tà ám thuộc loại quỷ do hấp thu âm khí trong núi rừng mà thành, tính công kích không tính là mạnh, nhưng lại hút hồn phách của người, vật ấy động tác cực nhanh, sức lực cực lớn, rất khó bắt giữ đánh chết. Kim Quang Dao sớm đã có ý tìm một vật cho Mạc Huyền Vũ xuất đạo săn giết, chọn hơn một tháng cuối cùng mới định ra lâm tiêu, tuy không phải vật cực hung nhưng cũng rất khó giải quyết, cố ý phái Tiết Dương đi theo, đảm bảo cậu có thể một kích tức trúng. Ai ngờ tìm suốt hai ngày cũng không tìm được, Tiết Dương tuy biết tình báo của Kim Quang Dao không có khả năng có sai lầm, nhưng lại không muốn tiếp tục tìm kiếm, là vì......

"Vật nhỏ," Tiết Dương nhìn Mạc Huyền Vũ nói: "Ngươi có biết Cùng Kỳ đạo là nơi nào không?"

"Ca ca từng giảng cho ta, tổ tiên Ôn thị Ôn Mão khi xưa tiêu diệt yêu thú Cùng Kỳ ở đây, tên cổ Cùng Kỳ đạo. Nơi đây địa thế hiểm trở, nhiều cây rừng, có mồ hoang, thường có yêu tà quấy phá, người thường tránh còn không kịp."

"U, học không tồi nha." Tiết Dương khen một câu, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Cho nên, ngươi không cảm thấy có chỗ nào không đúng sao?"

Sống lưng Mạc Huyền Vũ cứng còng, nhìn nó, thần sắc nghiêm túc nói: "Nơi này nhiều tà ám, cho dù tìm không thấy lâm tiêu, cũng không nên đến cả một con hung thi loại quỷ cũng không thấy được, đã có người rửa sạch hung thi loại quỷ bên này."

Tiết Dương gật gật đầu, nhìn chung quanh bốn phía, "Nơi đây sợ là có biến cố, vẫn là sớm rời đi đi."

Mạc Huyền Vũ nắm chặt Phù Diêu trong tay, như không cam lòng, lại đột nhiên bị Tiết Dương ấn ngã, che kín miệng lại

Tiết Dương ra dấu im lặng với cậu, hai người ẩn thân sau một khối đá cực lớn, nghe thanh âm bên kia truyền đến

"Đã bố trí tốt chưa?"

Mạc Huyền Vũ trợn to đôi mắt, là tiếng của Kim Tử Huân

"Công tử yên tâm, đều bố trí tốt."

"Mấy thứ dơ bẩn xung quanh đều rửa sạch rồi chứ?"

"Nhiều ngày nay chúng ta đã sớm diệt sạch những hung thi loại quỷ ở đây. Đến lúc đó bảo đảm hắn một con cũng tìm không ra."

Mạc Huyền Vũ cùng Tiết Dương liếc nhau, đây đang nói chính là......

"Công tử, vạn nhất Giang Vãn Ngâm cũng ở thì làm sao bây giờ?"

"Yên tâm, bên kia ta đã an bài rồi, đến lúc đó trừ Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ sẽ không có người khác." Kim Tử Huân sắc mặt âm trầm, "Lại nói, kể cả có thì đã sao, xử lý luôn là đuợc."

"Nhưng Tử Hiên công tử bên kia......"

"Hừ, việc này là gia chủ bày mưu đặt kế, cho dù hắn có ý kiến, lại dám thế nào, lại có thể thế nào!" Kim Tử Huân ngữ khí sắc nhọn, "Cẩn thận chút, ngày mai, chính là ngày chết của bọn họ!"

Chúng môn sinh xưng vâng, sôi nổi tan đi

Hai người ban đêm đi ra ngoài tìm lâm tiêu, đợi một hồi lâu, gần hừng đông, người đều đi xa

"Đi, trở về!" Tiết Dương kéo cậu muốn ngự kiếm về Kim Lân Đài, Mạc Huyền Vũ lại dừng bước nói: "Thành Mỹ, một mình ngươi trở về, nói cho ca ca việc này, ta trốn ở đây, lấy ứng vạn biến."

"Không được! Bọn họ đến cả Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện cũng dám mai phục, nếu ngươi bị phát hiện......"

"Ngươi tin ta, ta chỉ trốn tránh, ngươi mang theo ta, quá chậm."

Tiết Dương không nhiều lời nữa, móc từ trong ngực ra một xấp phù chú đưa Mạc Huyền Vũ: "Đây là Ngụy Vô Tiện cho ta, nói là có thể chống được nhất thời, ngươi giữ lấy. Nếu có biến cố, không cần cố kỵ mặt khác, chạy!"

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau