Toả Phương Ký

Chương 14: Khó xong việc Vân Thâm bất tri

Trước Sau
Mạc Huyền Vũ bạo khởi, một kiếm vung ra, Kim Tử Huân giơ tay ôm cổ mình, trợn mắt không thể tin nổi nhìn đối phương toàn thân tắm máu, ngã xuống đất giãy giụa, đôi mắt trợn lên bởi vì cổ họng bị đứt, không thở nổi mà trắng dã. Một lát sau, hoàn toàn an tĩnh

Kim Quang Dao thầm nghĩ không xong, lại thấy Mạc Huyền Vũ không hề có ý định dừng lại, xoay người tiếp tục đánh giết, ba bước chặt đầu ba môn sinh đánh lén Kim Quang Dao kia.

Người Kim Tử Huân mang đến, trừ những ai bị Vong Tiện đánh chết đả thương, còn lại hơn một trăm, thấy Kim Tử Huân chết liền thành rắn mất đầu, nhao nhao dừng tay, Mạc Huyền Vũ lại không ngừng. Cậu mới vừa kết đan, tu vi cũng không quá cao, thế nhưng tựa như không cảm thấy đau đớn, điên cuồng đánh giết

Kim Quang Dao gần như kiệt sức mà quát: "A Vũ! Dừng lại!"

Lam Vong Cơ ôm lấy Ngụy Vô Tiện chạy tới cạnh Kim Quang Dao, điểm mấy chỗ đại huyệt trên người hắn, đút cho hắn một viên đan dược.

Vong Cơ cầm hiện ra, Thanh Tâm Âm vang lên

Kim Quang Dao cố sức gượng dậy, Ngụy Vô Tiện đỡ lấy hắn.

Lúc này đã có một nửa môn sinh bị Mạc Huyền Vũ đánh giết ngã xuống, hắn khàn cả giọng quát: "Mạc Huyền Vũ, dừng tay!"

Không biết là Thanh Tâm Âm có hiệu quả hay là thanh âm của Kim Quang Dao có hiệu quả, Mạc Huyền Vũ cuối cùng ngừng tay, cứng đờ nhìn hắn.

Kim Quang Dao phun ra một búng máu, thân mình mềm oặt gục xuống, Ngụy Vô Tiện đỡ hắn ngồi lại.

Thân thể Mạc Huyền Vũ run rẩy bước về phía hắn, càng đi càng nhanh, nhào vào bên cạnh hắn, vươn tay muốn xoa mặt hắn, lại thấy trên tay toàn là máu, hoảng loạn lau máu trên tay lên quần áo, rơi lệ đầy mặt

Kim Quang Dao giơ tay nắm lấy cổ tay cậu, thều thào: "Ta không sao, A Vũ, đừng sợ."

Mạc Huyền Vũ khóc dữ hơn, nỉ non lặp đi lặp lại ca ca

Môn sinh Kim gia còn lại đã bỏ chạy tứ tán, Lam Vong Cơ xoay qua giúp Kim Quang Dao kiểm tra thương thế

Kim Quang Dao xua xua tay với hai người Vong Tiện, nói: "Ta đã phái Thành Mỹ đi đón Ôn Tình, giờ chắc đã đến Kim Lân Đài rồi. Kim Lân Đài e là sẽ có đại biến, phải mau chóng trở về."

Không biết có phải do bị thương nặng hay không, Ngụy Vô Tiện cứ cảm thấy thần sắc của Kim Quang Dao lúc này rất ảm đạm, như có cái gì đè trong lòng, muốn lên tiếng, rồi lại không biết nên nói cái gì.

Chợt thấy một ánh kiếm màu lam bay về phía bọn họ, là Lam Hi Thần

"A Dao!" Lam Hi Thần vội vã chạy tới

"Nhị ca." Kim Quang Dao yếu ớt gọi một tiếng, thấy Lam Hi Thần bình tĩnh nhìn mình, muốn nói đệ không sao, lại bị Lam Hi Thần trực tiếp bế lên

Mạc Huyền Vũ muốn ngăn cản, lại bị ánh mắt của Lam Hi Thần làm chấn động, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì. Người này...

Lam Hi Thần nói với hai người Vong Tiện: "Ôn Tình đã đến Kim Lân Đài, Giang cô nương hẳn sẽ không có việc gì đâu."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lam Vong Cơ hỏi: "Huynh trưởng, huynh..."

Lam Hi Thần nói: "Ta mang A Dao về Vân Thâm Bất Tri Xứ, các đệ đi cùng ta hay là đến Kim Lân Đài?"

Kim Quang Dao nghe vậy vội nói: "Nhị ca, Kim Tử Huân chết, việc này sợ là không dễ bỏ qua, đệ phải trở về..."

Kim Quang Dao đột nhiên nói không ra lời, là bị hạ thuật Cấm Ngôn. Hắn mở to hai mắt nhìn Lam Hi Thần, lại bị Lam Hi Thần điểm nhẹ lên eo một cái, lập tức mất đi tri giác

Mạc Huyền Vũ thấy thế quýnh lên, bị Ngụy Vô Tiện kéo lại nói: "Đừng nóng, ca ca ngươi không sao đâu."

Mạc Huyền Vũ vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, dường như muốn xông lên tử chiến một trận bất cứ lúc nào.

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện, nói: "Đệ và Ngụy Anh đi Kim Lân Đài."

Lam Hi Thần gật đầu nói được, ôm Kim Quang Dao định đi, khóe mắt liếc qua Mạc Huyền Vũ, nói: "Đuổi kịp."

Ba người ngự kiếm mà đi

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ chạy đến Kim Lân Đài

Trên đường, Ngụy Vô Tiện gọi y: "Lam Trạm."

Lam Vong Cơ nhìn hắn, thấy hắn rối rắm trong chốc lát, hỏi: "Huynh trưởng... phải lòng Liễm Phương Tôn?"

Lam Vong Cơ sắc mặt bình đạm đáp: "Đúng vậy."

Ngụy Vô Tiện khiếp sợ, hít sâu một hơi, thầm nói: Lam lão nhân sợ là sắp bị tức chết rồi...

Trở về Kim Lân Đài đi thẳng tới điện Cẩm Hoa, Ôn Tình đã đến, đang châm cứu bức độc cho Giang Yếm Ly trong phòng, Giang Trừng cùng Kim Tử Hiên chờ ở ngoài sảnh

Thấy bọn họ trở về, Giang Trừng vội vàng bắt lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện, căng thẳng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Ngụy Vô Tiện cười cười, vỗ nhẹ tay hắn nói: "Ta không có việc gì, yên tâm. Sư tỷ thế nào rồi?"

Kim Tử Hiên đáp: "A Ly không quá đáng ngại, Ôn Tình bảo châm cứu xong là có thể bức độc ra được."

"Vậy là tốt rồi." Ngụy Vô Tiện lúc này mới thật sự thả lỏng tinh thần

Kim Tử Hiên nhìn hắn, chắp tay nói: "Đa tạ."

Ngụy Vô Tiện nhướng mày với y: "Đây là sư tỷ của ta!"

Kim Tử Hiên không thèm đấu võ mồm với hắn, hỏi: "A Dao đâu?"

Nét mặt Ngụy Vô Tiện cứng đờ, Kim Tử Hiên dường như có phần luống cuống, hỏi: "Ta nghe môn sinh nói A Dao đi tìm các ngươi, bây giờ đâu rồi?"

Lam Vong Cơ nói: "Liễm Phương Tôn bị Kim Tử Huân đâm trúng ngực, trọng thương, huynh trưởng ta đưa hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ chữa thương."

Kim Tử Hiên cau chặt mày: "Thế Kim Tử Huân đang ở đâu?"

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ liếc nhau, nói: "Đã chết."

Khuôn mặt Kim Tử Hiên nháy mắt sững lại, không biết là thương tâm hay là thế nào, thật lâu không lên tiếng

Bỗng một môn sinh hoảng loạn chạy tới, báo: "Công tử, Tử Huân công tử được người của Lam gia đưa về, bây giờ Nhị lão gia và phu nhân đang ở chủ điện đòi công bằng với tông chủ."

"Người của Lam gia đưa về?"

"Vâng. Nói là phụng mệnh của Trạch Vu Quân đưa về."

Kim Tử Hiên đi theo môn sinh đến chủ điện, trong điện đứng rất nhiều người, có môn sinh Lam gia, lại không thấy môn sinh Kim gia Kim Tử Huân mang theo. Kim Quang Thiện cũng đứng ở đó, sắc mặt âm trầm, trên mặt đất là thi thể của Kim Tử Huân

Cổ Kim Tử Huân bị cắt đứt, lúc này đang nhắm mắt nhắm miệng, thân thể cũng rất đoan chính

Mẫu thân của Kim Tử Huân đang ôm xác Kim Tử Huân khóc rống, phụ thân gã bắt lấy ống tay áo của Kim Quang Thiện nước mắt như mưa, muốn Kim Quang Thiện lấy lại công bằng cho con trai mình.

Thấy xác Kim Tử Huân, Kim Tử Hiên bỗng sinh ra cảm giác không chân thật mãnh liệt

So sánh với Kim Quang Dao, Kim Tử Huân mới là huynh đệ cùng y lớn lên, đồng lứa này chỉ có hai người bọn họ, cho nên cùng nhau học vỡ lòng, cùng nhau luyện kiếm, cùng nhau uống rượu, y có tâm sự sẽ nói với gã, gã gặp phiền toái y sẽ giúp gã giải quyết

Vậy mà giờ đây, người này...

Nhân lúc mình không có mặt kéo bè kéo cánh, nhân lúc thê tử mình thân thể yếu ớt hạ chú hại nàng, dẫn người chặn giết danh sĩ tiên gia, còn suýt nữa giết cả huynh đệ ruột của mình.

Thế nhưng... Mặc dù lúc ấy nghe Tiết Dương kể lại, y cũng chỉ nghĩ tới trừng phạt gã, thậm chí nghĩ tới giới tiên, nhưng chưa bao giờ... chưa bao giờ nghĩ tới muốn gã chết.

Thấy y đến, mẫu thân Kim Tử Huân lao tới, túm chặt cánh tay y gào lên: "Ngụy Vô Tiện đâu? Là hắn! Là hắn hại chết Tử Huân! Gọi hắn ra đây, ta muốn hắn đền mạng!"

Vốn Kim Tử Hiên thấy Kim Nhị phu nhân đang cực kỳ bi thương, không biết nên an ủi thế nào, nghe tới lời này lại cảm thấy hoang đường

"Nhị thẩm, là Tử Huân dẫn người đi chặn giết Ngụy Vô Tiện, sao lại thành Ngụy Vô Tiện hại hắn?"

"Ngươi... Ngươi có thê tử rồi, thì mặc kệ huynh đệ mình phải không? Bây giờ còn muốn bao che hung thủ kia!"

"Con..." Kim Tử Hiên còn muốn nói gì nữa, Kim Quang Thiện lại bực bội quát: "Được rồi, từ từ đã. Mấy môn sinh Tử Huân mang theo còn chưa nói, ngươi lôi kéo Tử Hiên làm cái gì? Ta đương nhiên sẽ thay Tử Huân đòi lại công bằng với Ngụy Vô Tiện!"

Lúc này có môn sinh tới báo môn sinh từ Cùng Kỳ đạo đã trở lại, sau đó liền thấy mười mấy môn sinh Kim gia toàn thân vấy máu vào điện



Kim Quang Thiện chỉ một môn sinh trong đó: "Ngươi nói đi, Tử Huân chết như thế nào?"

"Bẩm tông chủ, Tử Huân công tử... Tử Huân công tử không phải do Ngụy Vô Tiện giết..."

Kim Quang Thiện hiển nhiên không ngờ tới, cứng đờ hỏi: "Là Lam Vong Cơ?"

Lời vừa thốt ra, mấy môn sinh Lam gia bên kia đã đồng loạt phóng ánh mắt bất thiện vào lão, lại nghe môn sinh Kim thị kia nói: "Không... cũng không phải."

Kim Quang Thiện bực bội hơn, cả giận quát: "Vậy thì là ai?"

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hung tợn hỏi: "Là Kim Quang Dao?"

Môn sinh cuống quít lắc đầu, nói: "Không, không phải Liễm Phương Tôn, là... là Mạc Huyền Vũ."

Kim Quang Thiện ngẫm nghĩ một chút mới nhớ ra Mạc Huyền Vũ là ai, quát: "Mạc Huyền Vũ vì sao lại giết Tử Huân, nó tại sao lại ở đó?"

"Mạc Huyền Vũ không biết từ đâu ra... Tử Huân công tử đánh nhau với Liễm Phương Tôn, làm Liễm Phương Tôn trọng thương, Mạc Huyền Vũ đột nhiên phát cuồng, một kiếm cắt cổ Tử Huân công tử, sau đó còn... còn giết hơn ba mươi môn sinh."

Kim Quang Thiện hoàn toàn không dự đoán được sự tình sẽ như thế này, Nhị lão gia cùng Nhị phu nhân cũng cả kinh sững sờ

Kim Tử Hiên mới vừa rồi còn chưa kịp biết cụ thể, lúc này cũng vô cùng kinh ngạc. Mạc Huyền Vũ? Hắn nhớ hình như cậu còn chưa kết đan, làm sao...

"Bọn họ đâu?"

"Kim tông chủ." Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện tới

"Hàm Quang Quân." Giọng điệu của Kim Quang Thiện vô cùng... tức nghẹn

Lam Vong Cơ sắc mặt lạnh nhạt liếc Kim Nhị phu nhân dường như đang muốn làm loạn tiếp, nói: "Liễm Phương Tôn và Mạc công tử được huynh trưởng ta đưa về Vân Thâm Bất Tri Xứ."

"Ồ? Trạch Vu Quân đây là ý gì? Có lẽ Hàm Quang Quân không biết, sự tình lần này sợ là đều do tên nghịch tử Kim Quang Dao kia của ta châm ngòi ra. Mà Mạc Huyền Vũ giết cháu ta Tử Huân. Hai kẻ này, ta bây giờ cần phải..."

"Ấy, Kim tông chủ, ngài đùa đấy à? Nếu không nhờ Liễm Phương Tôn đến trợ giúp, e rằng người đang nằm đây chính là ta cùng với Hàm Quang Quân rồi." Ngụy Vô Tiện cắt ngang lời lão: "Kim Tử Huân lập kế chặn giết ta và Hàm Quang Quân, bị Liễm Phương Tôn ngăn cản, còn đánh Liễm Phương Tôn trọng thương. Mạc công tử vì cứu ta với Lam Trạm mới đánh nhau với người của Kim Tử Huân, sau đó vì cứu Liễm Phương Tôn mới bất đắc dĩ... lỡ tay giết Kim Tử Huân. Lúc Trạch Vu Quân chạy tới, hai người họ đều đã trọng thương, cho nên mới mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ cứu trị."

"Theo như ngươi nói, thì Tử Huân là tự làm tự chịu sao?" Kim Nhị gia cả giận quát hắn.

Ngụy Vô Tiện không đáp, lại nghe Kim Nhị phu nhân phóng tới quỳ gối dưới chân Kim Quang Thiện, nói: "Đại ca, Tử Huân vì sao lại đi chặn giết Ngụy Vô Tiện, ngài biết. Nó bị Ngụy Vô Tiện hạ ác chú làm hại, vì tự bảo vệ mình mới ra hạ sách này. Kẻ này, Ngụy Vô Tiện này chính là tà ma ngoại đạo! Là hắn! Là hắn hại con ta!"

Ngụy Vô Tiện cảm thấy bất đắc dĩ, lại nghe Lam Vong Cơ nói: "Kim Nhị phu nhân, nói cẩn thận."

Lúc này, một môn sinh Lam thị bước ra: "Kim tông chủ."

Kim Quang Thiện nhìn cậu ta, môn sinh nói: "Hôm nay tôi phụng mệnh tông chủ đưa thi thể của Kim Tử Huân công tử về đây, tông chủ có bảo tôi chuyển lời của ngài."

Kim Quang Thiện không lên tiếng, môn sinh tiếp tục nói: "Tông chủ nói, ba ngày sau, ngài sẽ mời Xích Phong Tôn lên Kim Lân Đài cùng biện thị phi với Kim tông chủ. Đến lúc đó, mong Kim tông chủ cho một lời giải thích vì sao Hàm Quang Quân và Di Lăng lão tổ nhà chúng tôi lại vô cớ bị chặn giết. Mặt khác, thương thế của Liễm Phương Tôn rất nặng, cùng Mạc công tử ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ dưỡng thương."

Sắc mặt của Kim Quang Thiện lúc này đã đen đến không thể đen hơn, lại chỉ có thể cắn răng chấp nhận.

Vân Thâm Bất Tri Xứ, Hàn Thất

"Ưm..."

Nghe thấy thanh âm trên giường, Lam Hi Thần đứng dậy bước tới, Kim Quang Dao nhăn mày từ từ tỉnh lại.

Y cầm lấy một chén nước trên bàn, nâng người ta dậy, Kim Quang Dao dường như còn đang mơ màng, lúc này mới thấy rõ bóng người trước mắt, gọi một tiếng: "Nhị ca."

Lam Hi Thần không đáp, chỉ đỡ hắn uống nước

Uống xong, nhìn bài trí bốn phía... Là Hàn Thất, huynh ấy đưa mình về Vân Thâm Bất Tri Xứ

"Nhị ca?" Kim Quang Dao lại gọi một tiếng, nhưng chỉ thấy người kia lót cho hắn một cái gối sau lưng xong liền xoay người đi qua bên cạnh

Kim Quang Dao vốn muốn hỏi mình ngủ bao lâu rồi, Kim Lân Đài như thế nào, giờ lại nghẹn họng

Lam Hi Thần xụ mặt ngồi ngay ngắn bên bàn phê tông vụ. Y và Lam Vong Cơ vốn đã gần giống nhau như đúc, bây giờ dáng vẻ này quả thực là khắc ra từ cùng một khuôn. Kim Quang Dao hơi hoảng hốt, xác nhận mình tuyệt đối không nhận nhầm người, chẳng lẽ mình chọc nhị ca rồi?

Càng nghĩ, trong lòng càng cáu. Rõ ràng... Rõ ràng là người này trực tiếp đánh ngất mình mang về, thế mà giờ còn bày đặt cáu kỉnh là sao??!!

Kim Quang Dao hất chăn trên người ra, định xuống giường

Lam Hi Thần lấy tốc độ cực nhanh đè hắn lại, trong ánh mắt nhìn hắn mang theo tức giận

Kim Quang Dao nắm lấy tay y nói: "Nhị ca, đệ phải biết tình hình Kim Lân Đài thế nào. Huynh..."

Lam Hi Thần nói: "Ngày mai ta đi Kim Lân Đài giải quyết."

Kim Quang Dao biết y có ý tốt, nhưng nghĩ tới những quan hệ khó xử trong đó: "Nhị ca, việc này..."

Lam Hi Thần chỉ nói: "Giao cho ta, đệ dưỡng thương."

Nghe vậy, Kim Quang Dao hỏi: "Nhị ca ngày mai không định cho đệ về Kim Lân Đài?"

Lam Hi Thần nhìn vào đôi mắt hắn, không nói chuyện nữa, nhìn nét mặt Kim Quang Dao đi từ kinh ngạc đến ngơ ngác rồi đến bất đắc dĩ

"Nhị ca, huynh... cũng biết..." Kim Quang Dao nhắm mắt lại, dường như rất đau khổ

Lam Hi Thần nhẹ nhàng ôm lấy hắn, bàn tay to khẽ vuốt ve sau lưng hắn, nói: "Ta biết."

Ta biết, cho nên, không muốn đệ lại phải chịu thương tổn này

Kim Quang Dao lúc này được người này ôm lấy, chóp mũi chua xót, trong đầu bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ: Bằng không... cứ như vậy đi. Cứ như vậy, vĩnh viễn ở lại Hàn Thất, ở dưới sự bảo vệ của huynh ấy...

Có người gõ cửa Hàn Thất ba lần, là môn sinh Lam gia: "Tông chủ."

Kim Quang Dao bỗng nhiên bừng tỉnh, chậm rãi kéo ra khoảng cách với Lam Hi Thần

Lam Hi Thần đứng dậy mở cửa, khuôn mặt lạnh lùng hỏi: "Làm sao vậy?"

Môn sinh bẩm: "Tông chủ, Mạc công tử cầu kiến."

Lam Hi Thần thầm nghĩ: Tên Mạc Huyền Vũ này sao lần nào cũng tới không đúng lúc thế chứ??!!

Y còn chưa nói đã nghe tiếng Kim Quang Dao từ phòng trong vọng ra: "Nhị ca, là A Vũ tới à?"

Lam Hi Thần nói: "Dẫn cậu ta tới đây đi."

Môn sinh đáp vâng, lui xuống đón người

Lam Hi Thần quay vào phòng trong, duỗi tay lấy vân bào của mình trên giá áo phủ thêm cho Kim Quang Dao đang chỉ có áo trong

Kim Quang Dao:...

"Đệ mới tỉnh, đừng để bị cảm lạnh."

Kim Quang Dao cười khẽ với y, gật gật đầu

Môn sinh đã quay lại, nói với Mạc Huyền Vũ đi theo phía sau: "Mạc công tử, nơi này là Hàn Thất."

Mạc Huyền Vũ nở nụ cười tươi, chắp tay nói: "Đa tạ dẫn đường."

Môn sinh gật đầu, Lam Hi Thần đã mở cửa

"Tông chủ."

"Trạch Vu Quân."

Lam Hi Thần nói: "Ừm, vào đi, A Dao đang đợi cậu."

Ánh mắt Mạc Huyền Vũ sáng lên, đi vào trong. Lam Hi Thần hỏi: "Thuốc xong chưa?"

Môn sinh nói: "Đã xong rồi, để con mang tới."



Lam Hi Thần lắc đầu nói: "Không cần, ta tự đi lấy."

Dứt lời đi tới phòng bếp nhỏ của Hàn Thất.

Môn sinh lui ra, thầm nghĩ: Con người của Mạc công tử này rất tốt, sao tông chủ lại có vẻ... lạnh nhạt vậy?

Mạc Huyền Vũ vào phòng trong, vừa thấy Kim Quang Dao, nước mắt liền rơi xuống

Kim Quang Dao vẫy tay gọi cậu: "A Vũ, lại đây."

Mạc Huyền Vũ lau nước mắt, ngồi xổm trước giường, ngẩng đầu nhìn Kim Quang Dao, như một con cún con đáng thương, nức nở nói: "Ca ca."

"Ta không sao. Lần sau, chớ có xúc động như vậy."

Mạc Huyền Vũ hơi khép mắt, nói: "Đệ... liên lụy ca ca."

Kim Quang Dao thở dài xoa tóc cậu: "Chuyện cũng đã rồi, ta sẽ bảo vệ đệ, đệ không phải sợ."

Mạc Huyền Vũ lại lắc đầu, kiên định nhìn Kim Quang Dao nói: "Ca ca, nếu khó xử, cứ mặc xác đệ đi. Cùng lắm thì... đệ đền mạng cho hắn ta là được!"

"A Vũ!" Kim Quang Dao nổi giận, không cẩn thận động đến miệng vết thương trước ngực, khẽ rên một tiếng

Mạc Huyền Vũ vội vã muốn xem cho hắn, lại thấy một thân hình cao lớn từ cửa nhanh chóng chạy tới, ôm hắn vào ngực

"A Dao!" Lam Hi Thần ôm lấy người kia, lạnh lùng liếc Mạc Huyền Vũ

"Nhị ca, đệ không sao." Kim Quang Dao xua xua tay, lại nhìn về phía Mạc Huyền Vũ nói: "A Vũ, chớ có nghĩ tới chuyện như vậy. Ta nói sẽ bảo vệ đệ, tất nhiên sẽ không vứt bỏ đệ."

Mạc Huyền Vũ ầng ậc nước mắt, cúi đầu ừm một tiếng

Kim Quang Dao nói: "Kim Lân Đài hiện tại đang rất loạn, đệ tạm thời chờ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đi."

Mạc Huyền Vũ nghe vậy, ngẩng đầu đáng thương vô cùng nhìn Kim Quang Dao, Kim Quang Dao bất đắc dĩ nói: "Chỉ là tạm thời thôi."

Mạc Huyền Vũ gật gật đầu, liếc qua Lam Hi Thần vẫn đang lạnh mặt, nói: "Ca ca, để đệ hầu hạ huynh uống thuốc đi."

Vừa nãy Lam Hi Thần đi lấy thuốc, đang đặt trên bàn, Mạc Huyền Vũ rất tự nhiên bưng tới đây

Lam Hi Thần giơ tay muốn lấy chén thuốc, nói: "Để ta là được rồi."

Mạc Huyền Vũ khựng lại, cười cười nói: "Sao dám phiền Trạch Vu Quân làm loại chuyện này."

Kim Quang Dao chả hiểu thế nào, vươn tay cầm lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch, nói: "Ta chỉ bị thương, không phải đứt tay, không cần người khác đút."

Mạc Huyền Vũ lại nói: "Để tối đệ đến lau người cho ca ca. Xem ca ca ra nhiều mồ hôi chưa kìa."

Kim Quang Dao duỗi tay sờ sờ trán mình, đúng là ra không ít mồ hôi, lại nói: "Không cần đâu, buổi tối có nhị ca lau cho ta rồi."

Mạc Huyền Vũ thấy hắn dường như có chút bất đắc dĩ, lại nói: "Ca ca, cứ để đệ làm đi."

Kim Quang Dao cũng không kiên trì, nói: "Cũng được, nhị ca chăm sóc ta mấy hôm liền chắc cũng mệt rồi."

Lam Hi Thần nở nụ cười ấm áp, khẽ liếc qua Mạc Huyền Vũ

Kim Quang Dao nhớ tới cái gì, nói: "A Vũ, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhất định phải giữ quy củ, đừng có vi phạm lệnh cấm."

"Ca ca, đệ biết rồi."

Lam Hi Thần cười cười, nói với Kim Quang Dao: "E là Huyền Vũ phải ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ một thời gian, chi bằng cho cậu ấy đi nghe học cùng các môn sinh đi. Cậu ấy mới vừa kết đan, linh lực không ổn định, cần phải cẩn thận tu hành củng cố."

Nên biết, bình thường người được đưa tới Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học đều là con cháu của các đại tiên môn thân thích, cơ hội này thật sự khó có được. Kim Quang Dao rất cao hứng, nói: "Vậy làm phiền nhị ca."

"Không sao, thiên phú của Huyền Vũ cực tốt, nhất định sẽ không làm đệ thất vọng."

Kim Quang Dao nói: "A Vũ, nếu nhị ca nhận đệ, nhất định phải cố gắng nỗ lực."

Mạc Huyền Vũ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Lam Hi Thần nói: "Nếu muốn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, A Vũ, cậu... phải học gia quy Lam thị một chút."

Mạc Huyền Vũ nhớ tới lúc trước Tiết Dương kể cho cậu về 4000 điều gia quy Lam thị, hơi nghẹn lời, thấy Kim Quang Dao cũng không phản đối, ngoan ngoãn nói: "Vâng."

Lam Hi Thần cười cười, đứng dậy lấy trên kệ ra một chồng sách thật dày, đưa cho Mạc Huyền Vũ, nói: "Huyền Vũ, bắt đầu đọc từ hôm nay đi."

Mạc Huyền Vũ nhận sách, nặng đến lảo đảo, nói: "Đa tạ Trạch Vu Quân."

Buổi tối, Kim Quang Dao mơ mơ màng màng tỉnh lại, dùng cơm tối xong, chán đến chết cầm mấy quyển sách đọc

Lam Hi Thần ăn xong không biết đi đâu rồi, Kim Quang Dao nhớ tới Kim Lân Đài, trong lòng bực bội

Vị phụ thân tốt kia của hắn bây giờ chắc cũng đang hết sức hoảng loạn nhỉ! Hắn cũng rất muốn biết, lấy bản lĩnh của Kim Quang Thiện, rốt cuộc sẽ giải quyết việc này thế nào!

Chợt nghe cửa Hàn Thất mở ra, có môn sinh đi vào, tiếp theo nghe thấy tiếng nước, chắc là chuẩn bị nước tắm

Tiếng ngừng, Lam Hi Thần bước vào, trong tay bưng một chậu nước

"A Dao." Lam Hi Thần cười cười nói: "Đệ bị thương không thể tắm rửa được, để ta lau người cho đệ đi."

"Làm phiền nhị ca." Kim Quang Dao gật đầu, lại nhớ lúc sáng chẳng phải bảo Mạc Huyền Vũ tới lau cho hắn sao? Hỏi: "A Vũ đâu?"

"Nghe môn sinh nói, cậu ta đang ở Lan Thất nghe thúc phụ dạy bảo."

"Lam tiên sinh?" Kim Quang Dao hơi kinh ngạc

"Ừm. Ta nói với thúc phụ Huyền Vũ sắp tới sẽ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học, thúc phụ liền bảo muốn nói chuyện với cậu ta trước." Lam Hi Thần duỗi tay cởi áo trong của Kim Quang Dao, thấy Kim Quang Dao có vẻ lo lắng, lại nói: "Yên tâm, sẽ không làm cậu ấy khó xử đâu."

Kim Quang Dao bị chỉ trúng nỗi lòng, hơi có chút ngượng ngùng, phối hợp với Lam Hi Thần cởi quần áo ra, nói: "A Vũ tính tình hướng nội sợ người lạ, đệ lo nó chọc giận Lam tiên sinh."

Lam Hi Thần cười cười, thấm ướt khăn lau cho hắn, nói: "Chỉ cần không phải tính cách như Vô Tiện, thúc phụ sẽ không giận."

Kim Quang Dao bật cười, như nghĩ đến những chuyện hằng ngày giữa Ngụy Vô Tiện và Lam Khải Nhân, gật gật đầu

Lam Hi Thần lau cho hắn, hết sức cẩn thận nhẹ nhàng, lướt qua thân trên, định cởi quần hắn tiếp tục lau

Kim Quang Dao không hiểu sao trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh nào đó, giơ tay ngăn y lại: "Nhị ca, thân dưới không cần."

"Hửm?" Lam Hi Thần nhìn hắn, ánh mắt trong veo, nhìn đến mức khiến nỗi lòng hắn run rẩy

Chuyện đêm hôm đó, Lam Hi Thần vì say mà không mảy may hay biết. Trước đó hắn từng tìm Ngụy Vô Tiện hỏi, biết người Lam gia không chỉ có một ly là gục, mà những gì diễn ra sau đó cũng sẽ quên sạch.

"Đệ tự làm." Kim Quang Dao muốn lấy khăn, lại bị Lam Hi Thần tránh đi.

Vẻ mặt Lam Hi Thần bất đắc dĩ, động tác trên tay không ngừng: "Đệ và ta còn mấy lần tắm chung với nhau, trên người của đệ có chỗ nào mà ta chưa thấy? Đệ thẹn thùng gì nữa? Đã bị thương thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, chớ để đụng đến miệng vết thương."

Động tác của Lam Hi Thần rất nhanh, tai Kim Quang Dao lại nháy mắt đỏ lên

Lau người xong, thay thuốc, Lam Hi Thần lấy trong tủ quần áo ra một bộ áo trong của mình, giúp hắn mặc vào, nói: "Hơi rộng, đệ chịu khó tạm vậy. Vài hôm nữa ta sai may mấy bộ quần áo vừa vặn tới đây."

Kim Quang Dao cười cười, còn chưa hoãn lại từ hình ảnh kiều diễm trong đầu vừa rồi, đã hoảng hốt nghe Lam Hi Thần nói muốn đi tắm

Gian tắm và gian ngủ của Hàn Thất dùng bình phong ngăn cách, ánh nến ở gian tắm rất sáng, từ đây có thể thông qua bình phong thấy rõ ràng bóng dáng của y.

Lam Hi Thần thân hình cao gầy, đường cong hoàn mỹ, lúc này đang cởi áo tháo thắt lưng, rất nhanh liền trần trụi, có tiếng nước, hẳn là vào thau tắm rồi.

Yết hầu Kim Quang Dao không khỏi nhúc nhích, cảm giác trong lòng như có lửa đốt

Tiếng nước vang lên, Kim Quang Dao giơ tay vỗ nhẹ mặt mình, quay mặt vào tường thầm nghĩ: Đều là nam nhân cả! Mình đanh nghĩ cái gì vậy?!

Bên kia, Lam Hi Thần nghe thấy tiếng đánh thật nhỏ cùng tiếng chăn cọ xát, khóe miệng cong lên thành nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau