Chương 46: Ai mới là người may mắn (p1)
Buổi tối, Thích Tầm phải mở một cuộc họp, khi về đến nhà đã gần 12h đêm.
Hắn vào nhà, thứ đầu tiên phát hiện ra động tĩnh là Đại Béo đang ngồi chồm hỗm ở cửa, toàn thân nhóc mèo đều là thịt mềm, meo meo tiến lại gần hắn làm nũng.
Hắn ôm mèo lên, nhìn thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng lại nghe thấy cả tiếng tivi bèn gọi, "Bách Tây?"
Nhưng mà không có người đáp lại.
Hắn bước vào huyền quan, đến phòng khách mới nhìn thấy Bách Tây đang nằm thẳng trên sô-pha, trên người đắp một chiếc thảm nhỏ, điện thoại bị vứt ở một bên. Cậu đã ngủ rồi.
Thích Tầm thả Đại Béo trong tay xuống đất, đẩy mông nó một cái ý muốn con trai tự mình chơi còn bản thân thì chầm chậm ngồi xuống cạnh Bách Tây.
Có lẽ là đợi hắn lâu quá nên cậu mới ngủ mất, hai má ửng hồng, môi cũng hồng nốt, tóc trên trán rối thành nùi nhỏ, bộ dáng khi ngủ vô cùng an tĩnh.
Hắn phát hiện hôm nay cậu không hề mặc đồ ngủ mà thay vào đó một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, mặc dù lớn hơn một cỡ nhưng cũng không thể coi nó thành đồ ngủ được. Hai chân thon dài thẳng tắp từ vạt áo lộ ra ngoài, vừa trắng lại vừa nhỏ.
Thích Tầm bắt đầu cảm thấy hối hận vì hôm nay hắn về muộn như vậy.
Cho dù có vậy thì cũng không thể làm ồn khiến Bách Tây tỉnh được, hắn bèn thưởng thức vẻ đẹp khi ngủ của người đẹp thêm một lát mới nhẹ tay nhẹ chân bế cậu về phòng.
Đến khi hắn tắm rửa xong xuôi đi ra ngoài rồi mà cậu vẫn không tỉnh, thậm chí còn ngủ sâu hơn.
Dưới ánh đèn mờ tối, hắn lại ngắm cậu thêm một lúc nữa.
Mới vừa rồi sau khi kết thúc cuộc họp ở công ty, hắn không về ngay mà tán gẫu với mấy vị cán bộ cấp cao mấy câu.
Mặc dù ở trong ngoài công ty hắn có tiếng là lạnh lùng, nghiêm khắc, tính tình cũng không hẳn là xấu. Những cán bộ cấp cao này quá hiểu tính cách của hắn, cũng không kiêng kị gì thỉnh thoảng vẫn có thể trêu đùa hắn vài câu.
Hiện tại người toàn công ty đều biết Thích tổng đã đính hôn rồi, không biết có bao nhiêu nhân viên nữ âm thầm oán hận, vì sao những thanh niên đẹp trai đều kết hôn sớm.
Tuổi tác của mấy vị này đều lớn hơn hắn, đối với chuyện này ngược lại rất vui mừng, biết được gần đây tâm tình của hắn tốt bèn trêu đùa hắn mấy câu, còn chúc mừng chuyện vui của hắn.
Thích Tầm cũng kiên nhẫn một cách khác thường, còn cười nói, "đến lúc đó mời mọi người tham gia hôn lễ, nhớ đến đó."
Bọn họ nhao nhao đồng ý.
Trong đó còn có một người nịnh nọt nói, "đương nhiên phải đi, cũng không biết cậu chủ nhỏ nhà ai? Tuấn tú đẹp trai như thế nào mới may mắn được ở bên cạnh Thích tổng đây."
Họ cũng biết một chút thông tin về đối tượng kết hôn của hắn, là cậu chủ nhỏ nhà họ Bách cũng được coi là môn đăng hộ đối với hắn, nhưng chưa gặp bao giờ, chỉ nghe nói bên Bách gia là do con gái tiếp quản gia nghiệp. Ngược lại con trai nhà đó không có hứng thú với chuyện công ty, trong lòng bọn họ tự nhiên phác họa ra hình tượng một tiểu thiếu gia kiêu căng tự phụ am hiểu phong hoa tuyết nguyệt.
Mà Thích Tầm vẫn còn trẻ như vậy đã có sự nghiệp thành công, nhà họ Thích cũng chỉ có mình hắn là người thừa kế, nói may mắn cũng không sai.
Lúc đó Thích Tầm đã chuẩn bị rời đi rồi nhưng nghe thấy vậy lại bật cười.
Hắn không hay cười, rõ ràng là mắt đào hoa nhưng lại rất sắc bén, khi nhìn người khác luôn tạo nên một áp lực vô hình.
Nụ cười này cởi bỏ vẻ lạnh lùng nghiêm túc thường này của hắn, giống như pho tượng lạnh lùng đột nhiên có chút độ ấm, trở thành một người đàn ông bình thường sắp kết hôn.
"Nói về may mắn thì có lẽ là tôi." Hắn nói với họ, "Tây Tây ở bên ai cũng đều tốt cả, nhưng tôi thì không."
Hắn nói xong, cũng không có ý định tán gẫu nữa, sau khi mặc áo xong thì gật đầu chào hỏi, "tôi đi trước, mọi người cũng tan ca đi."
Mấy người vội vàng đứng dậy tiễn hắn.
Mắt thấy Thích Tầm đã ra khỏi phòng hội nghị rồi, mấy vị cán bộ hơi có tuổi mới nhìn nhau, sau đó cùng cười rộ lên đùa giỡn nói, "Thanh niên muốn kết hôn cũng không giống như vậy đâu, che chở bà xã như vậy."
"Xem ra tình cảm của tiểu Thích tổng và vị hôn phu tương lai rất tốt đẹp."
Những lời này Thích Tầm đều nghe thấy hết.
Hiện tại khi đã ngồi bên giường, nhìn vẻ an tĩnh say giấc của Bách Tây, hắn bèn khom lưng in một nụ hôn lên má cậu.
Hắn thật sự cho rằng, có thể kết hôn với Bách Tây, là may mắn của hắn.
Trong hai người, nhìn thì có vẻ như hắn là người chiếm thế thượng phong, ỷ vào tình yêu sâu đậm của cậu mà có thể muốn làm gì thì làm, nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ, người thật sự có quyền lựa chọn là Bách Tây.
Cho dù không có hắn, cậu cũng sẽ có một tương lai tươi đẹp, sẽ có người khác nâng cậu như bảo bối, dịu dàng chở che cho cậu.
Mà hắn thì không giống, nếu không ở cùng Bách Tây, hắn sẽ không có được hạnh phúc như vậy.
Vì vậy là Bách Tây chọn hắn.
Là Bách Tây kiên trì yêu hắn, không bỏ cuộc.
Mười ngón tay đan vào nhau, rồi lại hôn lên môi cậu.
Bóng của hai người chiếu lên tường, mơ hồ quyện lại chung một chỗ, không tách rời.
.Leting2026.wattpad.com + ldinh2026.wordpress.com
Bách Tây ngủ một mạch đến tận sáng ngày hôm sau, cậu chớp mắt nhìn lên trần nhà, không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra với mình.
Cậu liếc sang bên cạnh, không có người, nhưng đệm chăn hơi lộn xộn chứng tỏ tối qua có người ngủ ở đây.
Cậu nằm thêm mấy phút nữa mới bò dậy. Vệ sinh cá nhân xong thì kéo lê tấm thân ra ngoài. Người vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ, cậu vừa dụi mắt vừa bước đi vừa hay đụng phải Thích Tầm đang từ bên ngoài tiến vào.
Đầu Bách Tây đụng vào lồng ngực Thích Tầm, bị hắn ôm chặt.
"Anh định vào gọi em rời giường," hắn nói, "không ngờ em đã dậy rồi."
Cậu dụi mặt trong lòng hắn.
Cậu ngửi thấy mùi kem dưỡng da vị bạc hà sau khi cạo râu của hắn, một buổi sáng vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Cậu hỏi, "hôm qua mấy giờ anh về vậy, em đã ngủ mất rồi."
"12 giờ," hắn dắt tay cậu vào phòng ăn, "họp đến khuya, về đến nhà nhìn thấy em đã ngủ nên anh không gọi em nữa."
Hắn thường xuyên phải tăng ca, ngay cả Bách Nhã cũng thường xuyên bận rộn đến nửa đêm canh ba, mặc dù cậu đau lòng nhưng không nói gì, dù sao thì công việc và sự nghiệp cũng là của chính họ mà.
Hai người cùng nhau ăn sáng, hôm nay dì Đinh làm pudding và bánh quy để Bách Tây mang theo ăn trên đường.
Khi ra ngoài, Bách Tây cũng không để Thích Tầm đưa đón mà cậu tự lái xe đi làm.
Cậu thắt cà-vạt giúp hắn, "em không phải là không biết lái xe, thỉnh thoảng đưa một lần gọi là tình thú, thường xuyên thì không cần thiết. Anh đến công ty sớm một chút, đừng tới muộn."
Sau đó cậu lùi một bước, ngắm nghía rồi cười khen ngợi, "hôm nay anh rất đẹp trai."
Không phải nói sức hút lớn nhất của người đàn ông là khi đang làm việc sao, đặc biệt là Thích Tầm lại sở hữu ngũ quan tuấn mỹ, khí chất cao lãnh, khi nghiêm túc làm việc một thân tây trang giày da khiến lực sát thương nháy mắt tăng thêm một tầng.
Hắn đã sớm quen với chuyện thỉnh thoảng cậu bày ra bộ dạng mê trai rồi.
Hắn luôn nghi ngờ, năm cấp ba đó chỉ trong chớp mắt cậu đã nảy sinh cảm mến với mình, chắc chắn có liên quan tới khuôn mặt này.
Cảm ơn mẹ đã sinh ra hắn đẹp như vậy.
Hắn bắt lấy Bách Tây, cúi đầu hôn xuống, "vậy anh đi trước, tan làm nhớ cùng anh đi xem thiết kế lễ phục cho hôn lễ nhé."
Cậu mỉm cười nói, "nhớ rồi ạ."
Đến cơ quan, Bách Tây đem bánh dì Đinh làm chia cho đồng nghiệp, chỉ giữ lại cho mình một đĩa. Trong lúc làm việc, thỉnh thoảng sẽ gặm một cái, giờ nghỉ trưa cũng không ra ngoài, chỉ ăn một cái sanwich thịt gà rồi lại cắm đầu duyệt bản thảo.
Còn chưa xem đến dòng thứ hai thì điện thoại đổ chuông, nhìn tên hiển thị là "Lương Tụng", cậu nghe máy nhưng mắt vẫn nhìn bản thảo, "sao đấy, có chuyện gì?"
Tiếng la hét của Lương Tụng từ đầu bên kia truyền đến, "OMG, mày đoán xem lúc nãy tao đã gặp ai?"
Bách Tây thờ ơ trả lời, "ai, bạn gái cũ à? Hay là kẻ thù không đội trời chung trước kia của mày?"
Lương Tụng "hừ" một tiếng, "là bạn gái cũ của tao vẫn còn tốt chán."
Anh cũng không thừa nước đục thả câu nữa, lớn tiếng nói, "tao vừa nhìn thấy bạn trai cũ của Thích Tầm!"
Bút trong tay cậu ngừng lại.
Bạn trai cũ của Thích Tầm chỉ có một, ngoài Triệu Thanh Đồng thì còn có thể là ai nữa.
Cậu không ngờ, thế giới lại nhỏ bé như vậy, Lương Tụng tùy tiện đi một vòng cũng có thể chạm mặt.
Lương Tụng vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, "tao tình cờ gặp y ở bảo tàng mỹ thuật, y đi cùng với bạn, còn chào tao nữa. Nhưng không phải y đang ở nước ngoài sao, đã xuất ngoại mấy năm rồi còn quay về làm gì nữa? Sớm không về muộn không về, lại nhắm đúng lúc này, ai nhìn mà không cảm thấy lạ chứ."
Anh bô lô ba la nói một tràng, ngược lại bên Bách Tây không hề có phản ứng gì.
Anh nghi hoặc hỏi, "mày có nghe tao nói không thế?"
"Nghe thấy rồi," Bách Tây bình tĩnh đáp lời, "mày gặp Triệu Thanh Đồng, sau đó thế nào?"
"Cũng không có sau đó, tao với y thì có gì để nói chứ, nói mấy câu rồi đi thôi," anh buồn bực, "nhưng sao mày không hề bất ngờ gì thế?"
"Vì tao cũng gặp y rồi, khi tao đang ở bên Thích Tầm."
"Hả?!"
Cậu kể vắn tắt chuyện gặp Triệu Thanh Đồng trên đảo Nam Đồ cho anh nghe.
Anh càng kinh ngạc hơn.
Anh bắt đầu nói về thuyết âm mưu, "y sẽ không cố ý phá chúng mày chứ, y đang yên lành ở nước ngoài, vì sao trước khi bọn mày định kết hôn mới xuất hiện. Tao nói cho mày biết, đây đúng chuẩn nam phụ nham hiểm, chắc chắn vẫn chưa chết tâm với Thích Tầm đâu!"
Cậu khẽ cười, "mày ít xem phim cẩu huyết lại."
Anh vẫn không phục, "mày đừng không để tâm như thế, tao quan tâm mày nhất đấy, mày không để ý chút xíu nào sao?"
"Cũng để ý một chút." Cậu bình thản nói.
Cậu đặt bản thảo trong tay xuống, bê cốc cà phê lên, đi đến phòng trà nước pha một cốc.
Cậu nói, "nhưng y có về hay không là chuyện riêng của y. Giống như lời mày nói, y thật sự đến vì Thích Tầm thì như thế nào, chỉ cần anh ấy không để ý y là được rồi. Tao có gì phải lo lắng chứ."
Lương Tụng á khẩu.
Nhưng anh lại nghĩ, sự thật đúng là như vậy.
Chỉ cần quả trứng Thích Tầm không có vết nứt thì Triệu Thanh Đồng có muốn bâu cũng sẽ chẳng có chỗ để đặt chân.*
*Câu tục ngữ của TQ苍蝇不叮无缝蛋theo nghĩa trên mặt chữ là ruồi sẽ không nhìn chằm chằm vào quả trứng mà nó dùng khứu giác để tìm kiếm thức ăn(nhưng theo khoa học hiện đại thì không hoàn toàn đúng nha vì nó cũng có thể dùng mắt để tìm kiếm thức ăn) khi quả trứng bị nứt sẽ tản ra mùi, ruồi sẽ dựa vào mùi này để bu vào. Sau này có nghĩa là không có chuyện gì là vô duyên vô cứ xảy ra, bất cứ chuyện gì cũng có lý do của nó. Ý nghĩa mở rộng là nếu bạn gặp phải chuyện xấu, điều đó biểu thị bản thân bạn có vấn đề bằng không sẽ không chọc phải phiền phức, chỉ ý xấu.
"Vậy...mặc dù quan hệ của tao với hắn như thế, nhưng theo lương tâm mà nói thì khuôn mặt băng đá đó cũng không giống như sẽ ngoại tình," Lương Tụng nói, "điểm này thì tao công nhận em rể làm được."
Bách Tây "hừ" anh, "mày bớt nhân cơ hội chiếm lợi của tao lại, mày mới là em gái ấy."
Lương Tụng cười phá lên.
Nếu Bách Tây đã không để ý thì anh cũng chẳng lãng phí tâm tình vào chuyện này làm gì, chuyển đề tài hỏi cậu mấy ngày nữa có muốn đi ăn cơm với anh không.
"Được thôi," cậu đi từ phòng trà nước về văn phòng, "tiện thể mày giúp tao suy nghĩ địa điểm tổ chức hôn lễ nhé."
Anh nhăn mặt khổ sở rên, "đại ca à, mày tha cho tao đi, tao cũng chưa chuẩn bị kết hôn bao giờ, không có kinh nghiệm."
"Không được," Bách Tây độc đoán đáp lại, "không phải là anh em sao?"
Anh rất muốn trả lời, hay là chúng ta tạm thời hủy bỏ quan hệ đi.
Dù vẫn mang khuôn mặt đau khổ nhưng anh vẫn đồng ý, "được được được, giúp giúp giúp."
Bách Tây phì cười, hai người chuyện nọ xọ chuyện kia thêm 10 phút nữa mới cúp máy.
Về đến văn phòng, cậu tiếp tục vừa làm việc vừa gặm bánh quy, đối với chuyện mà Lương Tụng nói với mình, cậu cũng không để trong lòng.
Trên đảo Nam Đồ tình cờ gặp Triệu Thanh Đồng, đúng là cậu có chút ghen nhưng chỉ ghen một chút rồi cũng bỏ qua.
Cậu đã từng ghen tỵ với Triệu Thanh Đồng nhưng cũng không có thù địch quá lớn.
Mặc dù tiếp xúc không nhiều nhưng Bách Tây biết y không phải là người xấu, chỉ là tính cách có chút cao ngạo, ăn nói thẳng thắn, thậm chí có chút đâm chọc người khác.
Cậu đã từng nhìn thấy y đưa chó lang thang tới bệnh viện, giúp em gái khóa dưới trả tiền viện phí.
Chỉ là bất kể y tốt hay xấu, cậu cũng không muốn có bất cứ liên quan gì tới y.
Cậu nhấp một ngụm cà phê, tranh thủ giờ nghỉ trưa xem hết bản thảo.
Nhưng khi đó cậu không hề biết có một thứ gọi là cờ không thể dựng bừa.*
*Nguyên tác flag 不能乱立 có nghĩa là nếu ta làm việc gì thì sẽ phát sinh những việc tương ứng, nhưng một khi đã nói ra câu này thì mọi việc sẽ trái ngược với mong đợi.
Vỏn vẹn ba ngày sau, cậu lại gặp Triệu Thanh Đồng.
Chỉ là không có bầu không khí khi tình địch đỏ mắt gặp nhau, cũng không giương cung bạt kiếm, ngược lại chỗ nào cũng thấy kỳ lạ.
Vào một hôm trời mưa, trong ngõ nhỏ ở ngoại thành, cậu nhặt được Triệu Thanh Đồng.
Hắn vào nhà, thứ đầu tiên phát hiện ra động tĩnh là Đại Béo đang ngồi chồm hỗm ở cửa, toàn thân nhóc mèo đều là thịt mềm, meo meo tiến lại gần hắn làm nũng.
Hắn ôm mèo lên, nhìn thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng lại nghe thấy cả tiếng tivi bèn gọi, "Bách Tây?"
Nhưng mà không có người đáp lại.
Hắn bước vào huyền quan, đến phòng khách mới nhìn thấy Bách Tây đang nằm thẳng trên sô-pha, trên người đắp một chiếc thảm nhỏ, điện thoại bị vứt ở một bên. Cậu đã ngủ rồi.
Thích Tầm thả Đại Béo trong tay xuống đất, đẩy mông nó một cái ý muốn con trai tự mình chơi còn bản thân thì chầm chậm ngồi xuống cạnh Bách Tây.
Có lẽ là đợi hắn lâu quá nên cậu mới ngủ mất, hai má ửng hồng, môi cũng hồng nốt, tóc trên trán rối thành nùi nhỏ, bộ dáng khi ngủ vô cùng an tĩnh.
Hắn phát hiện hôm nay cậu không hề mặc đồ ngủ mà thay vào đó một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, mặc dù lớn hơn một cỡ nhưng cũng không thể coi nó thành đồ ngủ được. Hai chân thon dài thẳng tắp từ vạt áo lộ ra ngoài, vừa trắng lại vừa nhỏ.
Thích Tầm bắt đầu cảm thấy hối hận vì hôm nay hắn về muộn như vậy.
Cho dù có vậy thì cũng không thể làm ồn khiến Bách Tây tỉnh được, hắn bèn thưởng thức vẻ đẹp khi ngủ của người đẹp thêm một lát mới nhẹ tay nhẹ chân bế cậu về phòng.
Đến khi hắn tắm rửa xong xuôi đi ra ngoài rồi mà cậu vẫn không tỉnh, thậm chí còn ngủ sâu hơn.
Dưới ánh đèn mờ tối, hắn lại ngắm cậu thêm một lúc nữa.
Mới vừa rồi sau khi kết thúc cuộc họp ở công ty, hắn không về ngay mà tán gẫu với mấy vị cán bộ cấp cao mấy câu.
Mặc dù ở trong ngoài công ty hắn có tiếng là lạnh lùng, nghiêm khắc, tính tình cũng không hẳn là xấu. Những cán bộ cấp cao này quá hiểu tính cách của hắn, cũng không kiêng kị gì thỉnh thoảng vẫn có thể trêu đùa hắn vài câu.
Hiện tại người toàn công ty đều biết Thích tổng đã đính hôn rồi, không biết có bao nhiêu nhân viên nữ âm thầm oán hận, vì sao những thanh niên đẹp trai đều kết hôn sớm.
Tuổi tác của mấy vị này đều lớn hơn hắn, đối với chuyện này ngược lại rất vui mừng, biết được gần đây tâm tình của hắn tốt bèn trêu đùa hắn mấy câu, còn chúc mừng chuyện vui của hắn.
Thích Tầm cũng kiên nhẫn một cách khác thường, còn cười nói, "đến lúc đó mời mọi người tham gia hôn lễ, nhớ đến đó."
Bọn họ nhao nhao đồng ý.
Trong đó còn có một người nịnh nọt nói, "đương nhiên phải đi, cũng không biết cậu chủ nhỏ nhà ai? Tuấn tú đẹp trai như thế nào mới may mắn được ở bên cạnh Thích tổng đây."
Họ cũng biết một chút thông tin về đối tượng kết hôn của hắn, là cậu chủ nhỏ nhà họ Bách cũng được coi là môn đăng hộ đối với hắn, nhưng chưa gặp bao giờ, chỉ nghe nói bên Bách gia là do con gái tiếp quản gia nghiệp. Ngược lại con trai nhà đó không có hứng thú với chuyện công ty, trong lòng bọn họ tự nhiên phác họa ra hình tượng một tiểu thiếu gia kiêu căng tự phụ am hiểu phong hoa tuyết nguyệt.
Mà Thích Tầm vẫn còn trẻ như vậy đã có sự nghiệp thành công, nhà họ Thích cũng chỉ có mình hắn là người thừa kế, nói may mắn cũng không sai.
Lúc đó Thích Tầm đã chuẩn bị rời đi rồi nhưng nghe thấy vậy lại bật cười.
Hắn không hay cười, rõ ràng là mắt đào hoa nhưng lại rất sắc bén, khi nhìn người khác luôn tạo nên một áp lực vô hình.
Nụ cười này cởi bỏ vẻ lạnh lùng nghiêm túc thường này của hắn, giống như pho tượng lạnh lùng đột nhiên có chút độ ấm, trở thành một người đàn ông bình thường sắp kết hôn.
"Nói về may mắn thì có lẽ là tôi." Hắn nói với họ, "Tây Tây ở bên ai cũng đều tốt cả, nhưng tôi thì không."
Hắn nói xong, cũng không có ý định tán gẫu nữa, sau khi mặc áo xong thì gật đầu chào hỏi, "tôi đi trước, mọi người cũng tan ca đi."
Mấy người vội vàng đứng dậy tiễn hắn.
Mắt thấy Thích Tầm đã ra khỏi phòng hội nghị rồi, mấy vị cán bộ hơi có tuổi mới nhìn nhau, sau đó cùng cười rộ lên đùa giỡn nói, "Thanh niên muốn kết hôn cũng không giống như vậy đâu, che chở bà xã như vậy."
"Xem ra tình cảm của tiểu Thích tổng và vị hôn phu tương lai rất tốt đẹp."
Những lời này Thích Tầm đều nghe thấy hết.
Hiện tại khi đã ngồi bên giường, nhìn vẻ an tĩnh say giấc của Bách Tây, hắn bèn khom lưng in một nụ hôn lên má cậu.
Hắn thật sự cho rằng, có thể kết hôn với Bách Tây, là may mắn của hắn.
Trong hai người, nhìn thì có vẻ như hắn là người chiếm thế thượng phong, ỷ vào tình yêu sâu đậm của cậu mà có thể muốn làm gì thì làm, nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ, người thật sự có quyền lựa chọn là Bách Tây.
Cho dù không có hắn, cậu cũng sẽ có một tương lai tươi đẹp, sẽ có người khác nâng cậu như bảo bối, dịu dàng chở che cho cậu.
Mà hắn thì không giống, nếu không ở cùng Bách Tây, hắn sẽ không có được hạnh phúc như vậy.
Vì vậy là Bách Tây chọn hắn.
Là Bách Tây kiên trì yêu hắn, không bỏ cuộc.
Mười ngón tay đan vào nhau, rồi lại hôn lên môi cậu.
Bóng của hai người chiếu lên tường, mơ hồ quyện lại chung một chỗ, không tách rời.
.Leting2026.wattpad.com + ldinh2026.wordpress.com
Bách Tây ngủ một mạch đến tận sáng ngày hôm sau, cậu chớp mắt nhìn lên trần nhà, không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra với mình.
Cậu liếc sang bên cạnh, không có người, nhưng đệm chăn hơi lộn xộn chứng tỏ tối qua có người ngủ ở đây.
Cậu nằm thêm mấy phút nữa mới bò dậy. Vệ sinh cá nhân xong thì kéo lê tấm thân ra ngoài. Người vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ, cậu vừa dụi mắt vừa bước đi vừa hay đụng phải Thích Tầm đang từ bên ngoài tiến vào.
Đầu Bách Tây đụng vào lồng ngực Thích Tầm, bị hắn ôm chặt.
"Anh định vào gọi em rời giường," hắn nói, "không ngờ em đã dậy rồi."
Cậu dụi mặt trong lòng hắn.
Cậu ngửi thấy mùi kem dưỡng da vị bạc hà sau khi cạo râu của hắn, một buổi sáng vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Cậu hỏi, "hôm qua mấy giờ anh về vậy, em đã ngủ mất rồi."
"12 giờ," hắn dắt tay cậu vào phòng ăn, "họp đến khuya, về đến nhà nhìn thấy em đã ngủ nên anh không gọi em nữa."
Hắn thường xuyên phải tăng ca, ngay cả Bách Nhã cũng thường xuyên bận rộn đến nửa đêm canh ba, mặc dù cậu đau lòng nhưng không nói gì, dù sao thì công việc và sự nghiệp cũng là của chính họ mà.
Hai người cùng nhau ăn sáng, hôm nay dì Đinh làm pudding và bánh quy để Bách Tây mang theo ăn trên đường.
Khi ra ngoài, Bách Tây cũng không để Thích Tầm đưa đón mà cậu tự lái xe đi làm.
Cậu thắt cà-vạt giúp hắn, "em không phải là không biết lái xe, thỉnh thoảng đưa một lần gọi là tình thú, thường xuyên thì không cần thiết. Anh đến công ty sớm một chút, đừng tới muộn."
Sau đó cậu lùi một bước, ngắm nghía rồi cười khen ngợi, "hôm nay anh rất đẹp trai."
Không phải nói sức hút lớn nhất của người đàn ông là khi đang làm việc sao, đặc biệt là Thích Tầm lại sở hữu ngũ quan tuấn mỹ, khí chất cao lãnh, khi nghiêm túc làm việc một thân tây trang giày da khiến lực sát thương nháy mắt tăng thêm một tầng.
Hắn đã sớm quen với chuyện thỉnh thoảng cậu bày ra bộ dạng mê trai rồi.
Hắn luôn nghi ngờ, năm cấp ba đó chỉ trong chớp mắt cậu đã nảy sinh cảm mến với mình, chắc chắn có liên quan tới khuôn mặt này.
Cảm ơn mẹ đã sinh ra hắn đẹp như vậy.
Hắn bắt lấy Bách Tây, cúi đầu hôn xuống, "vậy anh đi trước, tan làm nhớ cùng anh đi xem thiết kế lễ phục cho hôn lễ nhé."
Cậu mỉm cười nói, "nhớ rồi ạ."
Đến cơ quan, Bách Tây đem bánh dì Đinh làm chia cho đồng nghiệp, chỉ giữ lại cho mình một đĩa. Trong lúc làm việc, thỉnh thoảng sẽ gặm một cái, giờ nghỉ trưa cũng không ra ngoài, chỉ ăn một cái sanwich thịt gà rồi lại cắm đầu duyệt bản thảo.
Còn chưa xem đến dòng thứ hai thì điện thoại đổ chuông, nhìn tên hiển thị là "Lương Tụng", cậu nghe máy nhưng mắt vẫn nhìn bản thảo, "sao đấy, có chuyện gì?"
Tiếng la hét của Lương Tụng từ đầu bên kia truyền đến, "OMG, mày đoán xem lúc nãy tao đã gặp ai?"
Bách Tây thờ ơ trả lời, "ai, bạn gái cũ à? Hay là kẻ thù không đội trời chung trước kia của mày?"
Lương Tụng "hừ" một tiếng, "là bạn gái cũ của tao vẫn còn tốt chán."
Anh cũng không thừa nước đục thả câu nữa, lớn tiếng nói, "tao vừa nhìn thấy bạn trai cũ của Thích Tầm!"
Bút trong tay cậu ngừng lại.
Bạn trai cũ của Thích Tầm chỉ có một, ngoài Triệu Thanh Đồng thì còn có thể là ai nữa.
Cậu không ngờ, thế giới lại nhỏ bé như vậy, Lương Tụng tùy tiện đi một vòng cũng có thể chạm mặt.
Lương Tụng vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, "tao tình cờ gặp y ở bảo tàng mỹ thuật, y đi cùng với bạn, còn chào tao nữa. Nhưng không phải y đang ở nước ngoài sao, đã xuất ngoại mấy năm rồi còn quay về làm gì nữa? Sớm không về muộn không về, lại nhắm đúng lúc này, ai nhìn mà không cảm thấy lạ chứ."
Anh bô lô ba la nói một tràng, ngược lại bên Bách Tây không hề có phản ứng gì.
Anh nghi hoặc hỏi, "mày có nghe tao nói không thế?"
"Nghe thấy rồi," Bách Tây bình tĩnh đáp lời, "mày gặp Triệu Thanh Đồng, sau đó thế nào?"
"Cũng không có sau đó, tao với y thì có gì để nói chứ, nói mấy câu rồi đi thôi," anh buồn bực, "nhưng sao mày không hề bất ngờ gì thế?"
"Vì tao cũng gặp y rồi, khi tao đang ở bên Thích Tầm."
"Hả?!"
Cậu kể vắn tắt chuyện gặp Triệu Thanh Đồng trên đảo Nam Đồ cho anh nghe.
Anh càng kinh ngạc hơn.
Anh bắt đầu nói về thuyết âm mưu, "y sẽ không cố ý phá chúng mày chứ, y đang yên lành ở nước ngoài, vì sao trước khi bọn mày định kết hôn mới xuất hiện. Tao nói cho mày biết, đây đúng chuẩn nam phụ nham hiểm, chắc chắn vẫn chưa chết tâm với Thích Tầm đâu!"
Cậu khẽ cười, "mày ít xem phim cẩu huyết lại."
Anh vẫn không phục, "mày đừng không để tâm như thế, tao quan tâm mày nhất đấy, mày không để ý chút xíu nào sao?"
"Cũng để ý một chút." Cậu bình thản nói.
Cậu đặt bản thảo trong tay xuống, bê cốc cà phê lên, đi đến phòng trà nước pha một cốc.
Cậu nói, "nhưng y có về hay không là chuyện riêng của y. Giống như lời mày nói, y thật sự đến vì Thích Tầm thì như thế nào, chỉ cần anh ấy không để ý y là được rồi. Tao có gì phải lo lắng chứ."
Lương Tụng á khẩu.
Nhưng anh lại nghĩ, sự thật đúng là như vậy.
Chỉ cần quả trứng Thích Tầm không có vết nứt thì Triệu Thanh Đồng có muốn bâu cũng sẽ chẳng có chỗ để đặt chân.*
*Câu tục ngữ của TQ苍蝇不叮无缝蛋theo nghĩa trên mặt chữ là ruồi sẽ không nhìn chằm chằm vào quả trứng mà nó dùng khứu giác để tìm kiếm thức ăn(nhưng theo khoa học hiện đại thì không hoàn toàn đúng nha vì nó cũng có thể dùng mắt để tìm kiếm thức ăn) khi quả trứng bị nứt sẽ tản ra mùi, ruồi sẽ dựa vào mùi này để bu vào. Sau này có nghĩa là không có chuyện gì là vô duyên vô cứ xảy ra, bất cứ chuyện gì cũng có lý do của nó. Ý nghĩa mở rộng là nếu bạn gặp phải chuyện xấu, điều đó biểu thị bản thân bạn có vấn đề bằng không sẽ không chọc phải phiền phức, chỉ ý xấu.
"Vậy...mặc dù quan hệ của tao với hắn như thế, nhưng theo lương tâm mà nói thì khuôn mặt băng đá đó cũng không giống như sẽ ngoại tình," Lương Tụng nói, "điểm này thì tao công nhận em rể làm được."
Bách Tây "hừ" anh, "mày bớt nhân cơ hội chiếm lợi của tao lại, mày mới là em gái ấy."
Lương Tụng cười phá lên.
Nếu Bách Tây đã không để ý thì anh cũng chẳng lãng phí tâm tình vào chuyện này làm gì, chuyển đề tài hỏi cậu mấy ngày nữa có muốn đi ăn cơm với anh không.
"Được thôi," cậu đi từ phòng trà nước về văn phòng, "tiện thể mày giúp tao suy nghĩ địa điểm tổ chức hôn lễ nhé."
Anh nhăn mặt khổ sở rên, "đại ca à, mày tha cho tao đi, tao cũng chưa chuẩn bị kết hôn bao giờ, không có kinh nghiệm."
"Không được," Bách Tây độc đoán đáp lại, "không phải là anh em sao?"
Anh rất muốn trả lời, hay là chúng ta tạm thời hủy bỏ quan hệ đi.
Dù vẫn mang khuôn mặt đau khổ nhưng anh vẫn đồng ý, "được được được, giúp giúp giúp."
Bách Tây phì cười, hai người chuyện nọ xọ chuyện kia thêm 10 phút nữa mới cúp máy.
Về đến văn phòng, cậu tiếp tục vừa làm việc vừa gặm bánh quy, đối với chuyện mà Lương Tụng nói với mình, cậu cũng không để trong lòng.
Trên đảo Nam Đồ tình cờ gặp Triệu Thanh Đồng, đúng là cậu có chút ghen nhưng chỉ ghen một chút rồi cũng bỏ qua.
Cậu đã từng ghen tỵ với Triệu Thanh Đồng nhưng cũng không có thù địch quá lớn.
Mặc dù tiếp xúc không nhiều nhưng Bách Tây biết y không phải là người xấu, chỉ là tính cách có chút cao ngạo, ăn nói thẳng thắn, thậm chí có chút đâm chọc người khác.
Cậu đã từng nhìn thấy y đưa chó lang thang tới bệnh viện, giúp em gái khóa dưới trả tiền viện phí.
Chỉ là bất kể y tốt hay xấu, cậu cũng không muốn có bất cứ liên quan gì tới y.
Cậu nhấp một ngụm cà phê, tranh thủ giờ nghỉ trưa xem hết bản thảo.
Nhưng khi đó cậu không hề biết có một thứ gọi là cờ không thể dựng bừa.*
*Nguyên tác flag 不能乱立 có nghĩa là nếu ta làm việc gì thì sẽ phát sinh những việc tương ứng, nhưng một khi đã nói ra câu này thì mọi việc sẽ trái ngược với mong đợi.
Vỏn vẹn ba ngày sau, cậu lại gặp Triệu Thanh Đồng.
Chỉ là không có bầu không khí khi tình địch đỏ mắt gặp nhau, cũng không giương cung bạt kiếm, ngược lại chỗ nào cũng thấy kỳ lạ.
Vào một hôm trời mưa, trong ngõ nhỏ ở ngoại thành, cậu nhặt được Triệu Thanh Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất