Xuyên Thành Cha Của Nam Chủ

Chương 22: Diễn tập mở màn

Trước Sau
Tu Đình Vân và Tiêu Dương cùng nhau đi ở đằng trước, Tiêu Dương nhìn thảo nguyên một mảnh mênh mông, cảm khái: “Nếu chúng ta được trang bị một cái máy dò xét, còn không phải là vô địch.”

“Đối phương bên kia cũng được trang bị một cái, sau đó chúng ta cùng nhau chơi trò trốn miêu miêu đi!” Tu Đình Vân trêu chọc, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận phủi lớp đất cát ở nơi này: “Tính chất của đất ở đây, rất dễ dàng lưu lại dấu vết, chú ý xem có cái nào mới mẻ hay không.”

Ba người bắt đầu tìm kiếm một cách nghiêm túc. Khuất Lăng phát hiện đầu tiên, anh gọi hai người lại đây, chỉ vào một mảnh thảm cỏ: “Nơi này.”

Tiêu Dương vạch thảm cỏ ra nghiên cứu, phía dưới có mấy nhánh cây đan xen, cùng với một cái miệng quặng mỏ, nhưng xung quanh chỉ có vài dấu vết, hẳn là chỉ ra đến chỗ thông khí, liền phải trở về hầm quặng: “Xem ra đã có tiểu đội tiến vào quặng mỏ, chúng ta có muốn đi theo vào không?”

Tu Đình Vân nhìn ánh nắng dần dần giảm bớt, lắc đầu: “Không đi, chúng ta không quen thuộc địa hình quặng mỏ, không gian hạn hẹp khó có thể tránh né, hơn nữa đạn dược của bọn họ cũng chưa tiêu hao hết, hiện tại trực tiếp đối mặt xung đột là điều không tốt, tốt nhất là có thể tiêu hao đạn dược của bọn họ trước, rồi lại tiếp cận.”

“Hiện tại chúng ta phải làm gì bây giờ đây?”

Tu Đình Vân chỉ về phía trước: “Nơi này có nhiều đất bằng, thiếu vật để che phủ, chúng ta đi đến đầu sườn núi nhỏ kia trước, có nơi đó che chở không dễ dàng bị người khác phát hiện.”

Ba người bò lên trên sườn núi nhỏ, Khuất Lăng đặt xong súng bắn tỉa tầm xa, nằm sấp trên mặt đất. Sau khi Tu Đình Vân và Tiêu Dương dựa vào vật che đậy, đưa đồ ăn cho Khuất Lăng đang bị che khuất trên đất, sau đó thấp giọng nói chuyện với nhau: “Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta liền phải nghĩ cách xuống tay giải quyết một số người trước.”

“Đúng. Nếu không muốn về sau phải chịu đói, ngày mai đội vận chuyển sẽ bắt đầu cướp đoạt đồ ăn của đội khác. Chúng ta có thể căn cứ vào động tĩnh mà đi đến cuối cùng.” Tu Đình Vân nhẹ nhàng gõ một cành khô bên cạnh, ý vị thâm trường mà nói.

Dựa vào cái loại tính cách cuồng vọng này của Tôn Hoài Sơn, khẳng định không muốn thảm hề hề mà đi gặm nấm khoáng sản, cho nên bọn họ nhất định sẽ đánh cướp.

“Có người ra tới!” Khuất Lăng vẫn luôn an tĩnh đột nhiên lên tiếng.

Tu Đình Vân cùng Tiêu Dương liếc nhau: “Bắn chết!”

Hai người cũng ngã vào trên mặt đất, quan sát mục tiêu thông qua màn ảnh ngắm bắn.

Xa xa, có hai người bò ra từ miệng quặng mỏ. Nhìn bộ dáng, hẳn là ở trong quặng mỏ bị đè nén, chui ra hít thở không khí.

Tu Đình Vân thấp giọng hỏi: “Như thế nào, ai có tự tin, mỗi người một tên?”

Khuất Lăng sắc mặt lạnh lùng: “Người bên trái là của tôi!”

Tiêu Dương cười chụp đánh Tu Đình Vân: “Tu học đệ tôn trọng học trưởng một chút đi, người bên phải kia, của tôi!”

Tu Đình Vân chỉ có thể chắp tay nhường lại.

Hai người bình tĩnh chờ đợi và quan sát trong chốc lát, trong nháy mắt kia thừa dịp mục tiêu từ trong bụi cỏ đứng dậy, lập tức ngắm bắn.

Đầu não thông báo hiển thị tin tức hai người đã bị bắn gục, khởi đầu tốt đẹp, chờ bốn người còn dư lại kia sau khi phát hiện đồng đội tử vong, hẳn là có thể biết được bọn họ đã bị thủy quái theo dõi.

Rốt cuộc trò chơi này còn có một loại cách chơi khác, đó là đánh cướp thủy quái! Hắn rất chờ mong Tôn Hoài Sơn có thể biết được tin tức này!

Khuất Lăng tiếp tục ẩn núp quan sát, Tiêu Dương vui tươi hớn hở mà đứng dậy: “Sảng khoái, tuy không cướp được kill đầu tiên, nhưng cũng là kill thứ hai!”

Trong lúc diễn tập, đầu não của mọi người đều vào trạng thái che chắn, chỉ có thể trong lúc hiển thị tin tức đánh chết để giao lưu cùng với đội ngũ.

Liên:【Liêu! Chúng tôi đã chạy một vòng lớn, đừng nói người, thậm chí một con tiểu bò sát cũng không tìm được! Tiểu học đệ, cho một chút ý kiến đi!】

Tu:【Tìm được nguồn nước không?】

Chu:【Kế hoạch ban đầu của chúng ta cũng định đi dọc theo nguồn nước, nhưng ở nơi này chỉ có một mảnh cỏ hoang, căn bản tìm không thấy dòng nước.】

Tu:【Chẳng lẽ là nước ngầm?】

Liên:【Chúng ta không phải là gặp được mạch khoáng ngầm trong truyền thuyết đi, toàn bộ bọn họ đã đi vào ẩn núp?】

Tu:【Có khả năng! Các anh tìm kiếm cửa động trước, nếu bọn họ đều ở dưới mặt đất, đội hộ tống nhất định sẽ xảy ra xung đột. Chú ý nghe tiếng vang, đặc biệt là loài chim đột nhiên cất cánh! 】

Chu:【Được!】



Tiêu Dương cắn dịch dinh dưỡng, hướng kia hai người nhìn lại, máy bay tuần tra tầng trời thấp đã đến, đem hai tên học sinh bị đào thải lên, thuận tiện đổi thành dụng cụ hai người giả: “Không nói, còn rất chân thật.”

Tu Đình Vân ngửa ra sau nằm xuống: “Khuất Lăng anh sẽ thủ ba giờ đầu, học trưởng anh thì sao, muốn ba giờ ở giữa, hay là ba giờ sáng.”

“Lần trước cậu nhường tôi, lần này tôi nhường cậu, tôi ở giữa!”

Đội vận chuyển bị bắn chết có lẽ đã nhận thấy được đồng đội gặp nạn, căn bản không có ra ngoài tìm hiểu, tùy ý hai người giả nằm lẻ loi một đêm.

Tu Đình Vân canh giữ trước sườn núi, nhìn ánh mặt trời sáng ngời lên một chút, tùy tiện đánh thức hai người đồng đội, một đường vội chạy đến chỗ hai người đã thiệt mạng trước mặt.

Thông qua tin tức của đầu não, Tu Đình Vân phỏng đoán ra hai vị này là học trưởng năm ba. Sau đó, Tu Đình Vân đem quần áo của một người giả trong đó lột xuống, lấy cỏ khô tùy tiện bỏ thêm vào một chút, gấp lại treo nó lên người.

Tiêu Dương ý vị không rõ mà nhìn hắn: “Cậu như thế này có chút biến thái!”

Tu Đình Vân đè anh lại: “Một người khác, liền làm ơn học trưởng!” Rốt cuộc Khuất Lăng cao lãnh không thể làm ra hành vi lột quần áo.

Mặc dù không biết nó dùng để làm gì, Tiêu Dương vẫn đem quần áo lột xuống, học theo Tu Đình Vân treo lên trên người.

“Hôm nay muốn xuống quặng sao?”

“Xuống!” Tu Đình Vân nói.

Ba người trang bị tốt kính nhìn đêm, thật cẩn thận mà tiến vào quặng mỏ.

Quặng mỏ nhiều năm không được sử dụng, tích tụ rất nhiều bụi, mặc dù những người đó đã cố tình dọn dẹp qua dấu chân, nhưng lớp bụi dường như mỏng đi, đã chỉ dẫn ba người nên đi vào con đường nào.

Tu:【Dừng lại!】

Bởi vì trong quặng mỏ tiếng vang rất lớn, cho nên toàn bộ hành trình ba người không dám mở miệng, dùng đầu não để liên hệ, sợ bị bại lộ hành tung.

Tu:【Có người mai phục chúng ta.】

Khuất Lăng cùng Tiêu Dương lập tức kề sát vào vách động, nắm chặt súng ống.

Tu Đình Vân bắt lấy quần áo được bỏ thêm cỏ khô sau lưng, sau đó cố ý tạo ra tiếng bước chân rồi ném hình nộm ra ngoài, tiếp theo nằm ngã vào sau một tảng đá.

Theo âm thanh người giả rơi xuống đất, lập tức truyền ra một trận tiếng súng laser dày đặc. Còn có sau khi phát hiện đã bị lừa, nhịn không được mà chửi bậy một tiếng.

Tu:【Nhìn thấy địa điểm mai phục của bọn họ không?】

Khuất:【Tại cửa động hướng mười giờ, hai người!】

Tiêu:【Hướng một giờ, một người. Còn có khu nghỉ ngơi bên phải không nhìn tới, mai phục ít nhất hai người.】

Tu:【Bọn họ đã hợp tác với đội vận chuyển khác rồi, muốn trước sau cùng nhau tấn công chúng ta.】

Hiện tại bọn họ đang ở trong một cái thông đạo hạn hẹp sắp chuyển biến, nếu hai đầu bị tấn công, thực sự không có nơi nào để ẩn nấp. Tuy nhiên, trước kia hắn đã nhìn thấy cảm nhận về quặng mỏ tinh tế, vì để cất giữ đồ ăn trong khu nghỉ ngơi của quặng mỏ, một cái động sẽ được đào bên ngoài khu nghỉ ngơi để đặt các thiết bị nguồn năng lượng, dùng để cung cấp năng lượng.

Hắn nhẹ nhàng thúc đẩy bức tường, quả nhiên tìm được một chỗ lõm, sau đó đem vị trí này đẩy ra, ba người vừa gõ vừa trốn vào trong động năng lượng. Mà người giả trên người Tiêu Dương được giấu ở trên đỉnh huyệt động bằng dây thừng.

Chờ đến khi có tiếng sột sột soạt soạt truyền đến từ bên ngoài phòng, Tu Đình Vân cắt chặt dây tử, lại truyền ra một trận đấu súng hỗn loạn.

Tiêu:【Chết cười! Bọn họ bị hai người bù nhìn làm cho tiêu hao một đống đạn dược!】

Sau khi ý thức được một lần nữa bị mắc mưu, người bên ngoài rõ ràng dâng lên tức giận muốn hộc máu, một đống tiếng đánh mắng không dứt bên tai.

Tu:【Tìm một cộng sự che chắn, mở cửa bắn phá!】

Hai người tích cực giơ tay tỏ vẻ đã chuẩn bị xong. Tu Đình Vân kéo ra một khe cửa, sau đó bắn không dứt vào đám người tụ tập xung quanh người giả.



Đám người bị tấn công bất ngờ căn bản không thể phản kháng, theo hành lang dài chạy đến khu nghỉ ngơi tránh né, để lại năm quả trứng đáng thương đã bị bắn trúng!

Trong thông báo chiến tích đã được làm mới, Tu Đình Vân bắn chết hai người, Khuất Lăng ba người, Tiêu Dương hai người, cùng với Chu Niệm ở phía bên kia hai người.

Tiêu:【Không tồi, ngược lại, các người rốt cuộc đã được khai mở!】

Liên:【Các người sao lại thế này, mấy con cá đều ở bên phía các người có phải hay không!】

Tiêu:【Hắc hắc!】

Tu:【Các anh chú ý hỏa lực yểm hộ tôi, tôi tiến lên xem bọn họ đã bị triệt hạ hết chưa!】

Tu Đình Vân dựa vào vách tường dạo bước đến vị trí năm người ngã xuống đất, bởi vì bộ hậu cần còn chưa có đổi hình nộm, vài vị học trưởng nằm trên mặt đất, trừng lớn hai mắt căm tức nhìn hắn.

Tu Đình Vân nhịn không được cười ra tiếng, nhỏ giọng xin lỗi: “Không nhịn được, thực xin lỗi các vị học trưởng!”

Khuất Lăng cùng Tiêu Dương cầm súng theo ở phía sau, Tu Đình Vân ngồi xổm xuống kiểm tra hành lý của bọn họ.

“Cậu đang tìm cái gì?” Khuất Lăng có chút tò mò.

Không giống với đội vận chuyển, tiểu tổ của bọn họ không thiếu tiếp viện, cho nên không cần phải lật bao đi.

Tu Đình Vân cuối cùng ở trong một người gác lửng, tìm được một cái hộp, mở ra là một viên đá quý tinh thôi trong suốt.

Khuất Lăng lập tức nhận ra: “Đây là vật phẩm vận chuyển của bọn họ.”

Tu Đình Vân đem đá quý để vào ba lô của mình, sau đó bắt đầu kiểm tra đầu não của bọn họ.

Tiêu Dương khó hiểu: “Chúng ta không đập hỏng sao?” Vừa dứt lời, một tên Alpha nằm trên mặt đất dùng ánh mắt bắn anh!

Tiêu Dương duỗi tay che lại đôi mắt hắn ta: “An giấc ngàn thu đi, Giang Triết. Sau khi trở về, tôi sẽ hảo hảo chiếu cố Omega và con của cậu!”

Trên mặt đất một tên Alpha khác thật sự nhịn không được, phụt một chút cười ra tiếng: “Ngượng ngùng, bỏ qua tôi, tôi tiếp tục giả chết!”

Tu Đình Vân căn cứ vào tin tức nhảy ra từ đầu não, tổng kết nói: “Cái này là đá quý của đội vận chuyển, hiện tại chỉ còn lại có một người.”

“Vậy không phải hắn ta thua rồi sao.”

Tu Đình Vân giảo hoạt mà nhìn về phía vấn đề của Khuất Lăng: “Cho nên tôi chuẩn bị cho hắn ta một cơ hội để thắng.”

“Ý cậu là gì?” Nháo đủ rồi Tiêu Dương buông bạn học của mình ra, đi đến bên người Tu Đình Vân.

Tu Đình Vân tháo một cái đầu não của người đồng đội trong đó xuống: “Mượn một chút, sẽ trả lại cho anh sau.” Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu, “Nếu các anh nằm không thoải mái, có thể đổi tư thế khác, tôi không ngại.”

Trong diễn tập bên người mỗi người đều có một quả cầu camera mini, nếu gian lận trong đầu Hùng Bá bá phía bên kia sẽ phát hiện ngay lập tức. Cho nên hắn không ngại các học trưởng thay đổi tư thế.

Mấy người học trưởng đối với Tu Đình Vân chế nhạo, chỉ có thể bảo trì tư thế cơ thể chống đỡ sự tự tôn cuối cùng.

Tiêu Dương phất tay: “Không cần để ý tới bọn họ. Tiếp theo nên làm như thế nào?”

Tu Đình Vân gửi một tin nhắn cho người đồng đội duy nhất còn dư lại kia: “Vật phẩm hộ tống của anh ở trong tay tôi. Nếu muốn thắng, một mình tới quặng mỏ!”

“Sau đó thì sao?” Hai người dùng biểu tình nóng bỏng nhìn về phía hắn, một bộ dáng không chê rắc rối lớn.

“Thuyết phục anh ta làm thủy quái, đi lừa những đội vận chuyển khác, tới đánh cướp chúng ta, như vậy, chúng ta mới có thể cuồn cuộn không ngừng mà có mấy con cá cắn trúng mồi tới! Đương nhiên, còn phải xem vị học trưởng này có phải là người cơ trí hay không, nếu kỹ năng diễn xuất không tốt, việc hợp tác sẽ không làm.”

Tiêu Dương nghe xong mạnh mẽ tự chụp chính mình: “Cư nhiên còn có thể chơi như vậy! Tu Đình Vân, cậu thông minh đến nỗi không giống với Alpha!”

Người ở tinh tế rất thích nói giỡn một câu: Thể lực của Alpha rất tốt, là dùng đầu óc để đổi lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau