Chương 5
Xử lý xong kế hoạch du lịch, anh quay lại hoàn thành công việc hôm nay, lúc Legna về đến nhà, đã muộn lắm rồi, còn muộn hơn thường ngày một lúc.
Nhưng khi anh về đến nhà, trong nhà dù có bật đèn nhưng lại rất mờ.
Legna vốn tưởng rằng Cecil ngủ trước rồi, mà trong phòng ngủ lại không có ai cả. Cecil không ở đó.
Anh không suy nghĩ nhiều, cũng không tức giận, chỉ là có chút buồn bực, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cecil, sau đêm qua, anh gần như có thể khẳng định Cecil hiện tại muốn anh không được thoải mái. Nếu anh thật sự đã chọc giận đối phương thì anh sẽ dỗ cậu thôi.
Sau khi súc miệng trước khi ngủ xong, Cecil vẫn chưa trở về, cũng không có chút tin tức gì, Legna một thân một mình nằm trên giường lớn thuộc về hai người, chỉ chiếm nửa giường, rồi mới tắt đèn.
Cái giường này đã rất lâu rồi không lạnh như vậy. Đây là ý nghĩ duy nhất của Legna trước khi ngủ.
Sáng hôm sau, anh thức dậy, bên kia giường vẫn trống rỗng. Legna ngồi trong ổ chăn nhìn điện thoại một lúc, chỉ có vài email công tác và thư rác, tin nhắn đến từ bạn mình, anh lướt xuống, không có bất kỳ tin nhắn nào của Cecil.
Vừa mới lập xong kế hoạch dẫn cậu đi du lịch, vé máy bay cũng đặt xong rồi, thì cậu lại chơi trò mất tích.
Legna không tự chủ cười gằn, xem ra lần nay Cecil quyết tâm muốn đối nghịch với anh, vậy anh sẽ tiếp tục chơi với cậu.
Mặc dù sáng mới nghĩ vậy, nhưng khi Legna kết thúc một ngày làm việc rồi về nhà, phát hiện vẫn không thấy tung tích của Cecil, anh đột nhiên hoảng hốt. Anh cho rằng Cecil chỉ nháo một hai ngày thôi, dù anh không để ý tới, cậu cũng sẽ tự mình quay lại, nhưng lại không hề. Mâu thuẫn giữa bọn họ có lần nào không phải do Cecil tức giận với anh, chẳng phải thường chỉ cần làm một lần là có thể giải quyết à?
Legna đột nhiên mờ mịt vô cùng, loại chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, điều này khiến anh không biết làm sao.
Cecil bình thường nếu không phải ở phòng làm việc, thì chính là đến cửa hàng quần áo mà cậu cùng bạn hợp tác mở.
Anh gọi cho Sam, cô ấy là một cô gái trẻ người châu Phi ngọt ngào đáng yêu, làm nhân viên trong cửa hàng của Cecil.
“Trưa hôm qua anh ấy có đến mở cửa cửa hàng, vội vã dặn dò vài câu liền rời đi, nói mấy ngày tới phải xa nhà một chuyến, sẽ không đến cửa hàng. Anh ấy không nói cho anh biết sao?”
Sam đã nói thế, anh hướng cô xác nhận vài chi tiết nhỏ sau đó nói cám ơn, lúc nói chuyện cô dường như cũng đoán được có gì đó không ổn giữa Cecil và Legna, chỉ lễ phép chúc Legna có thể thuận lợi tìm thấy Cecil, cũng hứa sẽ báo cho Lena nếu Cecil có liên lạc với mình.
Anh lại gọi cho mấy người bạn thân của họ, bao gồm cả Elisa, đáp án nhận được hầu hết là “Không biết”, một người trong số đó thích sống về đêm đã nói cho Legna, Cecil hỏi hắn mấy quán bar đồng tính nổi tiếng trong thành phố, gợi ý anh nên đến đó tìm thử. Elisa an ủi anh, nếu Cecil đã nói với Sam cậu sẽ xa nhà vài ngày mà không thể đến cửa hàng, vậy tất nhiên là cậu vẫn an toàn, có lẽ mấy ngày nữa sẽ quay lại.
Legna cảm thấy rất bực bội. Anh không biết đối phó với tình huống này thế nào. Anh goi mấy cuộc điện thoại cho Cecil, đều bị tắt. Anh không thể làm gì khác là đổi email khác, hi vọng Cecil sẽ thấy.
Anh thực sự không biết Cecil đi đâu, theo anh thì Cecil dường như không còn chỗ nào để đi nữa. Cha mẹ cậu đã mất vì tai nạn xe lúc cậu vẫn chưa hiểu chuyện, cậu được bà ngoại nuôi lớn, nhưng bà cậu vài năm trước cũng đã qua đời rồi, khi đó Cecil vừa mới tốt nghiệp đại học. Cậu không có người thân nào cả, cậu chỉ có một mình anh.
Anh gọi cho tất cả những người có quan hệ với Cecil, còn hỏi cặn kẽ những chi tiết nhỏ khi Cecil ở cùng với họ, nhưng vẫn không có chút manh mối nào, cuối cùng anh mang theo tâm trạng bồn chồn, lo lắng ngủ trên chiếc giường của họ, lần này anh lựa chọn nằm ở bên giường thuộc về Cecil, phảng phất như làm vậy có thể bù đắp chút gì đó.
Trên giường lưu lại một tia mùi hương thuộc về Cecil, mùi thuốc lá nhàn nhạt lẫn vào mùi thơm cơ thể. Dù đã khuya lắm rồi, nhưng Legna vẫn nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ. Cơ thể anh uể oải, nhưng lại bị loại tỉnh táo này hành hạ. Anh đột nhiên nhớ lại mấy năm trước, anh nghĩ lịch làm việc và nghỉ ngơi của Cecil quả thực vô cùng tệ, vẫn luôn ép cậu ngủ sớm dậy sớm, tối nào cũng dỗ cậu ngủ, sáng sớm thì đánh thức cậu, kết quả bây gờ mình ngược lại tối nào cũng tăng ca đến nửa đêm. Anh tự hỏi, có phải mỗi khi Cecil ngủ môt mình, cũng cảm thấy giống hắn bây giờ không, thiếu mất một người cái giường này thật lạnh giá.
Đây chỉ là đêm thứ hai sau khi Cecil rời đi mà thôi.
Tối thứ ba Legna không tăng ca, chạy đến mấy quan bar người bạn kia nói cho anh. Bben trong khung cảnh ăn chơi trác táng, anh nhìn thấy vài bóng lưng gầy gò với mái tóc vàng kim, nhưng không ai trong số đó là Cecil của anh.
Sau đó, Legna ngồi ở quầy bar đến khi nó đóng cửa mới rời đi. Anh không đợi được Cecil.
Anh mặc áo khoác đen dài, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc lá, đi bộ trên đường phố đêm khuya, suốt dọc đường đi gần như không có người. Cuối tháng mười một, gió lạnh thấu xương, cột đèn bên đường tỏa ra ánh vàng ảm đạm, khiến thành phố này càng thêm tịch mịch.
Trước tòa chung cư nơi họ sống, Legna hút hơi cuối cùng, bỗng nhiên muốn cất tiếng cười lớn.
Nhưng khi anh về đến nhà, trong nhà dù có bật đèn nhưng lại rất mờ.
Legna vốn tưởng rằng Cecil ngủ trước rồi, mà trong phòng ngủ lại không có ai cả. Cecil không ở đó.
Anh không suy nghĩ nhiều, cũng không tức giận, chỉ là có chút buồn bực, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cecil, sau đêm qua, anh gần như có thể khẳng định Cecil hiện tại muốn anh không được thoải mái. Nếu anh thật sự đã chọc giận đối phương thì anh sẽ dỗ cậu thôi.
Sau khi súc miệng trước khi ngủ xong, Cecil vẫn chưa trở về, cũng không có chút tin tức gì, Legna một thân một mình nằm trên giường lớn thuộc về hai người, chỉ chiếm nửa giường, rồi mới tắt đèn.
Cái giường này đã rất lâu rồi không lạnh như vậy. Đây là ý nghĩ duy nhất của Legna trước khi ngủ.
Sáng hôm sau, anh thức dậy, bên kia giường vẫn trống rỗng. Legna ngồi trong ổ chăn nhìn điện thoại một lúc, chỉ có vài email công tác và thư rác, tin nhắn đến từ bạn mình, anh lướt xuống, không có bất kỳ tin nhắn nào của Cecil.
Vừa mới lập xong kế hoạch dẫn cậu đi du lịch, vé máy bay cũng đặt xong rồi, thì cậu lại chơi trò mất tích.
Legna không tự chủ cười gằn, xem ra lần nay Cecil quyết tâm muốn đối nghịch với anh, vậy anh sẽ tiếp tục chơi với cậu.
Mặc dù sáng mới nghĩ vậy, nhưng khi Legna kết thúc một ngày làm việc rồi về nhà, phát hiện vẫn không thấy tung tích của Cecil, anh đột nhiên hoảng hốt. Anh cho rằng Cecil chỉ nháo một hai ngày thôi, dù anh không để ý tới, cậu cũng sẽ tự mình quay lại, nhưng lại không hề. Mâu thuẫn giữa bọn họ có lần nào không phải do Cecil tức giận với anh, chẳng phải thường chỉ cần làm một lần là có thể giải quyết à?
Legna đột nhiên mờ mịt vô cùng, loại chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, điều này khiến anh không biết làm sao.
Cecil bình thường nếu không phải ở phòng làm việc, thì chính là đến cửa hàng quần áo mà cậu cùng bạn hợp tác mở.
Anh gọi cho Sam, cô ấy là một cô gái trẻ người châu Phi ngọt ngào đáng yêu, làm nhân viên trong cửa hàng của Cecil.
“Trưa hôm qua anh ấy có đến mở cửa cửa hàng, vội vã dặn dò vài câu liền rời đi, nói mấy ngày tới phải xa nhà một chuyến, sẽ không đến cửa hàng. Anh ấy không nói cho anh biết sao?”
Sam đã nói thế, anh hướng cô xác nhận vài chi tiết nhỏ sau đó nói cám ơn, lúc nói chuyện cô dường như cũng đoán được có gì đó không ổn giữa Cecil và Legna, chỉ lễ phép chúc Legna có thể thuận lợi tìm thấy Cecil, cũng hứa sẽ báo cho Lena nếu Cecil có liên lạc với mình.
Anh lại gọi cho mấy người bạn thân của họ, bao gồm cả Elisa, đáp án nhận được hầu hết là “Không biết”, một người trong số đó thích sống về đêm đã nói cho Legna, Cecil hỏi hắn mấy quán bar đồng tính nổi tiếng trong thành phố, gợi ý anh nên đến đó tìm thử. Elisa an ủi anh, nếu Cecil đã nói với Sam cậu sẽ xa nhà vài ngày mà không thể đến cửa hàng, vậy tất nhiên là cậu vẫn an toàn, có lẽ mấy ngày nữa sẽ quay lại.
Legna cảm thấy rất bực bội. Anh không biết đối phó với tình huống này thế nào. Anh goi mấy cuộc điện thoại cho Cecil, đều bị tắt. Anh không thể làm gì khác là đổi email khác, hi vọng Cecil sẽ thấy.
Anh thực sự không biết Cecil đi đâu, theo anh thì Cecil dường như không còn chỗ nào để đi nữa. Cha mẹ cậu đã mất vì tai nạn xe lúc cậu vẫn chưa hiểu chuyện, cậu được bà ngoại nuôi lớn, nhưng bà cậu vài năm trước cũng đã qua đời rồi, khi đó Cecil vừa mới tốt nghiệp đại học. Cậu không có người thân nào cả, cậu chỉ có một mình anh.
Anh gọi cho tất cả những người có quan hệ với Cecil, còn hỏi cặn kẽ những chi tiết nhỏ khi Cecil ở cùng với họ, nhưng vẫn không có chút manh mối nào, cuối cùng anh mang theo tâm trạng bồn chồn, lo lắng ngủ trên chiếc giường của họ, lần này anh lựa chọn nằm ở bên giường thuộc về Cecil, phảng phất như làm vậy có thể bù đắp chút gì đó.
Trên giường lưu lại một tia mùi hương thuộc về Cecil, mùi thuốc lá nhàn nhạt lẫn vào mùi thơm cơ thể. Dù đã khuya lắm rồi, nhưng Legna vẫn nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ. Cơ thể anh uể oải, nhưng lại bị loại tỉnh táo này hành hạ. Anh đột nhiên nhớ lại mấy năm trước, anh nghĩ lịch làm việc và nghỉ ngơi của Cecil quả thực vô cùng tệ, vẫn luôn ép cậu ngủ sớm dậy sớm, tối nào cũng dỗ cậu ngủ, sáng sớm thì đánh thức cậu, kết quả bây gờ mình ngược lại tối nào cũng tăng ca đến nửa đêm. Anh tự hỏi, có phải mỗi khi Cecil ngủ môt mình, cũng cảm thấy giống hắn bây giờ không, thiếu mất một người cái giường này thật lạnh giá.
Đây chỉ là đêm thứ hai sau khi Cecil rời đi mà thôi.
Tối thứ ba Legna không tăng ca, chạy đến mấy quan bar người bạn kia nói cho anh. Bben trong khung cảnh ăn chơi trác táng, anh nhìn thấy vài bóng lưng gầy gò với mái tóc vàng kim, nhưng không ai trong số đó là Cecil của anh.
Sau đó, Legna ngồi ở quầy bar đến khi nó đóng cửa mới rời đi. Anh không đợi được Cecil.
Anh mặc áo khoác đen dài, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc lá, đi bộ trên đường phố đêm khuya, suốt dọc đường đi gần như không có người. Cuối tháng mười một, gió lạnh thấu xương, cột đèn bên đường tỏa ra ánh vàng ảm đạm, khiến thành phố này càng thêm tịch mịch.
Trước tòa chung cư nơi họ sống, Legna hút hơi cuối cùng, bỗng nhiên muốn cất tiếng cười lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất