Chương 93: Phiên ngoại : ĐÈN LỒNG 4
Giữa những tiếng cười nói xôn xao, bỗng nhiên có tiếng chân người hối hả vang sau lưng bọn họ. Khách trong quán đều hoảng hốt ngước nhìn lên, ghé tai nhau bàn luận, "Là người của Mục vương phủ đấy."
"Sao đêm hôm thế này mà Mục vương phủ lại phái nhiều người tới Tây phường như vậy? Chẳng lẽ Mục vương điện hạ giá lâm?
"Nếu Mục vương điện hạ tới thì con đường này đã vắng hoe rồi. Tôi nhận ra vị đầu lĩnh kia, hình như là đại quản sự của vương phủ."
Vệ Trường Hiên không quay lại, lưng chỉ hơi cứng đờ, rồi thì thầm nói, "Phương Minh ra ngoài tìm chúng ta đó. Có muốn theo hắn về không?"
Dương Diễm cũng nghe thấy họ bàn tán, khóe môi cong lên, "Ai thèm về với hắn. Chúng mình trốn đi."
Thấy vẻ mặt bướng bỉnh cyar y, Vệ Trường Hiên khẽ lườm một cái, vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười, liền nắm lấy tay y dưới mặt bàn. Nhưng bọn họ còn chưa kịp đứng dậy, tiếng chân đã lại gần.
Phương Minh dẫn theo đám thủ hạ lục soát khắp thành Kiến An suốt cả đêm, vừa mới tìm một vòng ở Đông phường rồi chạy sang đây. Đêm nay, ngựa xe tới lui náo nhiệt, vô cùng khó tìm người. Đám lính hầu đã tìm khắp các hàng quán một lượt mà không thấy. Trong lúc Phương Minh đứng đống lửa ngồi đống than, ánh mắt đảo một hồi, lại trông thấy hai bóng dáng khá quen thuộc ngồi ở góc của một quán điểm tâm ngoài trời. Hắn vội mang người đến đó xem, ai ngờ hai kẻ kia phải ứng rất nhanh, đã lập tức đứng dậy, men theo bờ tường chạy mất hút.
Phương Minh sững sờ, chết chân tại chỗ. Hắn không dám tin hai cái người vừa trốn như trộm vặt kia lại chính là vị chủ tử mắt mù nhà mình.
"Phương tổng quản, chúng ta có đuổi theo không?" Một thủ hạ nén cười nói, "Người trước mặt trông rất giống vương gia nhưng ngài ấy lại cố tình chạy đi, hình như không muốn theo chúng ta về."
Hàng lông mày của Phương Minh xoắn chặt, "Vương gia có thân phận bậc nào mà lại đi dạo nửa đêm trên phố, còn cố tình chơi trò đuổi bắt nữa chứ? Các ngươi dẫn người chặn hai đầu phố, nhất định phải đưa vương gia về."
"Vâng!"
Lúc này, đường xá đã không còn chật ních người như trước. Đèn đóm treo hai bên cũng tắt hơn phân nửa. Dương Diễm được Vệ Trường Hiên kéo chạy băng băng về phía trước. Y không biết mình sẽ chạy đến đâu, cuối cùng lảo đảo dừng lại, cất tiếng cười lớn giữa đêm khuya, "Phương.....Phương Minh chắc là giờ đã tức đến méo miệng rồi."
Vệ Trường Hiên quay lại nhìn, thấy vẻ mặt láu lỉnh của y, cũng bật cười theo, nhưng cười một lúc, khóe miệng lại trĩu xuống. Chàng biết đây là lần đầu Dương Diễm được nhảy nhót trên phố, thoải mái cười vang, chứ không bị giam tại biệt viện nằm sâu trong vương phủ, cũng không phải ngồi trên vương vị hoàng kim lộng lẫy, cúi xuống nhìn kẻ khác mà khinh miệt cười lạnh.
"Dã Hề...." Chàng khẽ gọi Dương Diễm vẫn đang không ngừng ôm bụng cười.
Dương Diễm cũng kìm chế một chút, ngẩng đầu lên giữa con phố nửa sáng nửa tối. Ánh đèn lồng còn sót lại chiếu lên gương mặt, có cảm giác mông lung huyền ảo. Vệ Trường Hiên bỗng cúi đầu hôn y.
Tuyết đã ngừng lúc nửa đêm, mặt trăng đã thoáng lộ ra sau những đám mây nặng nề. Ánh trăng loang loáng trên mặt hồ Di Lan, bị từng đợt sóng xô nghiền nát. Trên hồ vẫn còn sót lại mấy tuyền hoa, lúc này đang êm ả lướt trôi. Mấy vị lãng tử du ca ngồi trong khoang thuyền lạnh ngắt, cất tiếng sáo, tấu một khúc nhạc não nề. Trên đường phố Tây phường thi thoảng vẫn còn người qua lại, nhưng chưa ai để ý đến ngai người trẻ tuổi đang quấn quý, triền miên ôm hôn trong ngõ vắng.
Ra khỏi ngõ lại là những ánh đèn sáng rực ập vào mặt. Lại là cây đèn xoay vòng được dựng trên cao, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Chẳng biết trong đó chứa thứ cơ quan huyền ảo gì mà có thể khiến cây đèn liên tục xoay vòng. Cẩm tú châu ngọc treo trên đó cũng phát ra những âm thanh thùng thùng lenh kenh rất vui tai. Vô số người vây quanh chiêm ngưỡng, dường như không chỉ đơn giản đến xem đèn mà còn có sự kiện náo nhiệt khác.
Dương Diễm còn chưa tới gần đã nghe âm thanh huyên náo. Y cứ tưởng đêm đã khuya thế này rồi, người dạo phố phải tản đi gần hết, nhưng không ngờ chỗ này vẫn còn rất đông vui. Y tò mò hỏi, "Phía trước có gì vậy?"
"Là Thiển Thủy Lâu." Vệ Trường Hiên nhìn về phía tòa lầu quen thuộc, "Chẳng biết là bà chủ Tống kia lại nghĩ ra chiêu trò mới lại gì để dụ khách đây."
"Đêm nay là rằm tháng riêng, chủ nhân nhà ta chuẩn bị ít trà xanh, mời các vị quan khách đi ngang vào lầu ngồi tạm, dùng chút điểm tâm." Người nói chuyện là một tiểu nhị trẻ tuổi của quán. Dáng vẻ gã vô cùng chân thật, vừa mở miệng đã khiến đám đông chú ý, "Ngoài ra, chủ nhân còn chuẩn bị chút vàng tiền mừng, chỉ cần có người bắn hạ được bảy cây đèn xoay này thì sẽ giành chiến thắng."
Mới nghe đến thưởng vàng, đám người đã nhao nhao đứng dậy, đồng loạt xông lên, muốn giành phần bắn trước. Tiểu nhị thấy thế thì cười nói, "Chư vị đừng nóng, cung tên đều đủ cả, mỗi người năm mũi tên, bắn trúng là có thưởng. Chỉ cần lên đây thông báo với tiểu nhân một câu là được."
Có người lên tiếng, "Phải bắn trúng bảy đèn, sao chỉ cho năm mũi tên?"
Tiểu nhị vẫn cười cười như cũ, "Vậy mới có thể chứng kiến bản lĩnh của chư vị. Huống chi, phần thưởng đâu phải chỉ là tiền đồng như mọi ngày." Nói rồi chỉ tay ra phía sau.
Mọi người rướn cổ lên xem, khiến đại sảnh của Thiển Thủy lâu đông nghìn nghịt, nhưng chỉ thấy một cái hộp lớn phủ vải đỏ, không khỏi tò mò, "Phần thưởng thế nào, mau lấy ra xem thử." Vừa dứt lời, lại vô số người lên tiếng phụ họa.
Tiểu nhị cũng không cuống, chắp tay với bọn họ, sau đó quay lại kéo lụa đỏ xuống. Đó là một chiếc hộp đồng, trong hộp đầy những viên minh châu to bằng ngón tay, tỏa sáng lung linh.
"Mười hộp minh châu như thế, xem như xứng đáng làm phần thưởng phải không?" Tiểu nhị cười cười, "Vậy ai bắn trước nào?"
"Mười hộp minh châu, đúng là hào phóng thật." Dương Diễm mỉm cười, khẽ nói bên tai Vệ Trường Hiên.
"Bà chủ Tống của Thiểu Thủy lâu trước nay vẫn nổi tiếng rộng rãi. Ngày trước, khi ta đến Tây phường bắn liễu hàng tháng cũng được bà chủ Tống này giúp đỡ nhiều."
"Ồ?" Dương Diễm nhướn lông mày, cười hỏi, "Thế hôm nay ngươi không định lên trổ tài sao?"
Vệ Trường Hiên xoa đầu y, "Xem một lát rồi tính."
Trong lúc họ nói chuyện, một nhóm người đã đi lên. Văn võ từ xưa đến nay đều tôn sùng tài cưỡi ngựa bắn tên. Lúc này mới biết dùng năm mũi tên bắn trúng bảy cây đèn chẳng dễ chút nào, thế nhưng vẫn rất nhiều người nóng lòng muốn thử tài. Một đài bắn tên dựng lên ngay trước của Thiểu Thủy lâu. Người đang thể hiện là một đô úy cấm quân họ Đới. Người này nổi tiếng có tài bắn cung, cho nên khi lên đài cũng rất tự tin. Ai ngờ cuối cùng chỉ bắn được ba đèn, hắn tức giận ném cung mắng lớn, "Bắn lên trên vốn đã phí sức, đèn còn treo cao như vậy, xoay liên tục, làm sao mà bắn? Ta thấy chủ tiệm của các người đã biết trước là không ai bắn được bảy cây đèn. Cái gì mà mười hộp minh châu, chỉ là mang ra làm trò đùa thôi."
Tiểu nhị cũng không dận, cười hì hì, "Đới đô úy chớ tức giận. Ngài bắn không được chẳng lẽ lại không cho người khác bắn? Chi bằng vào đây uống chén trà, xem người ta thi thố?"
Đới đô úy nhận ra sự mỉa mai trong lời gã, liền giận tái mặt, không kìm chế được, dường như quyết tâm muốn tranh cãi ầm ĩ một phen. Bỗng nhiên, một người lại cất cao giọng nói giữa đám đông, "Hôm nay là ngày hội, các vị đừng làm mất vui. Để ta thử xem."
Tiểu nhị lập tức chắp tay nói, "Xin hỏi tôn tính công tử?"
Người kia cười, "Ta họ Dương."
"Họ Dương?" Tiểu nhị cung kính vái chào, "Xin mời Dương công tử."
Người hầu hai bên lập tức tiến lên đưa cung tên khảm sừng và mũi tên lông vũ. Vừa thấy cây cung, người kia cười nhẹ, "Không cần nhiều thế đâu, một mũi tên là đủ rồi."
Chàng vừa dứt lời, tất cả đều giật mình, nhìn chằm chằm. Mà đám đông cũng không hẹn mà đồng loạt dạt sang hai bên, nhường lối cho chàng bước lên đài. Tuy Dương Diễm không thấy gì, nhưng cũng biết mình đang bị hàng loạt con mắt dõi vào. Y quên mất dây đeo bên hông của hai người còn buộc vào nhau, vừa lùi lại một bước thì bị kéo giật về. Còn chưa biết phải làm thế nào thì Vệ Trường Hiên đã nắm lấy tay y, bước đi giữa vô số ánh nhìn, hiên ngang lên đài cao.
Dương Diễm nghe người ta không ngừng bình luận, chẳng hiểu sao lại xấu hổ cực kỳ, hơi giãy giụa nói khẽ, "Ta ở dưới chờ ngươi là được rồi."
Vệ Trường Hiên lại cười, "Ban nãy ta khai mình họ Dương, cho nên mũi tên này đương nhiên phải do ngươi bắn."
Dương Diễm sửng sốt nhăn mày, "Ngươi biết là ta không thể bắn tên, huống chi...."
"Không sao, Dã Hề." Vệ Trường Hiên bỗng dịu giọng, kéo Dương Diễm lên đài, đối mặt với bảy cây đèn xoay trang trí gấm ngọc lung linh, "Không nhìn thấy cũng không sao hết. Ta đã nói rồi mà, ta chính là đôi mắt của ngươi."
Dương Diễm ngây ra. Y ngẩn ngơ nhận lấy cây cung khảm sừng mà Vệ Trường Hiên đưa tới, chỉ cảm thấy tay mình nặng trịch. Sau đó, Vệ Trường Hiên nâng cánh tay dạy y cầm cung, một tay khác thay y lắp mũi tên lông vũ.
"Bắn tên không khó." Vệ Trường Hiên đứng sau lưng y, dán môi lên vành tai y, kiên nhẫn chỉ bảo, "Chẳng qua chỉ là lấy đà, kéo căng dây cung...."
Cây cung khảm sừng xem như tương đối mềm dẻo, nhưng sức kéo rẫn khiến Dương Diễm kinh sợ. Hai tay y bị Vệ Trường Hiên nắm chặt lấy, từng chút từng chút một kéo dây cung căng đến cực hạn. Y có thể nghe thấy tiếng khớp xương cùng cơ thịt của cánh tay chuyển động phía sau. Đó là đôi tay có sức lực kinh hồn, khiến y quên cả sợ hãi, đầu ngón tay cũng thôi run rẩy.
Cây đèn xoay trên đỉnh đầu vẫn chậm chạp xoay vòng, tựa như những ngôi sáng sáng lập lòe giữa đêm. Trên đài, hai người một trức một sau áp sát vào nhau. Cây cung trong tay căng như trăng tròn, nhưng vẫn chưa bắn, mà yên lặng tại chỗ.
Dương Diễm nhận thấy da thịt Vệ Trường Hiên cũng như cây cung này, căng đến cực hạn, liền lo lắng hỏi, "Vệ Trường Hiên?" Y rất muốn nói mình mình không để tâm đến chỗ tiền thưởng kia. Chưa bao giờ y biết hóa ra bắn một mũi tên lại nặng như thế.
Vệ Trường Hiên biết y muốn hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, hơi thở ấm nóng vờn quanh vành tai y, "Chờ gió lên."
"Gió?" Dương Diễm còn chưa hiểu gì, gió đã nổi. Cùng lúc đó, cây cung trong tay lại căng thêm mấy phần, gần như muốn bẻ gãy nó. Nhưng ngay sau đó, Vệ Trường Hiên đã thấp giọng hạ lệnh, "Thả!"
Mũi tên lông vũ xé gió mà bay, vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không, chuyên qua chiếc đèn xoay khổng lồ. Đèn bị sức lực kinh người của mũi tên chấn động, xoay vòng vòng. Mọi người thậm chí không nhìn thấy tên bay hướng nào, chỉ thấy dây treo đèn đứt ra, vô số đèn màu lung linh tựa sao trời rơi xuống đất. Tiếng trầm trồ khen ngợi dưới đài ùa lên như thủy triều.
Đám đông lập tức chen nhau lên đài, trố mắt nhìn xem vị công tử thắng được mười hộp minh châu kia rốt cuộc mặt mũi ra sao, bộ dạng thế nào. Nhưng đám tiểu nhi của Thiển Thủy lâu đã mở đường, ngăn đám đông lại, cúi đầu cung kính nói, "Hai vị công tử, chủ nhân của ta cho mời."
"Sao đêm hôm thế này mà Mục vương phủ lại phái nhiều người tới Tây phường như vậy? Chẳng lẽ Mục vương điện hạ giá lâm?
"Nếu Mục vương điện hạ tới thì con đường này đã vắng hoe rồi. Tôi nhận ra vị đầu lĩnh kia, hình như là đại quản sự của vương phủ."
Vệ Trường Hiên không quay lại, lưng chỉ hơi cứng đờ, rồi thì thầm nói, "Phương Minh ra ngoài tìm chúng ta đó. Có muốn theo hắn về không?"
Dương Diễm cũng nghe thấy họ bàn tán, khóe môi cong lên, "Ai thèm về với hắn. Chúng mình trốn đi."
Thấy vẻ mặt bướng bỉnh cyar y, Vệ Trường Hiên khẽ lườm một cái, vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười, liền nắm lấy tay y dưới mặt bàn. Nhưng bọn họ còn chưa kịp đứng dậy, tiếng chân đã lại gần.
Phương Minh dẫn theo đám thủ hạ lục soát khắp thành Kiến An suốt cả đêm, vừa mới tìm một vòng ở Đông phường rồi chạy sang đây. Đêm nay, ngựa xe tới lui náo nhiệt, vô cùng khó tìm người. Đám lính hầu đã tìm khắp các hàng quán một lượt mà không thấy. Trong lúc Phương Minh đứng đống lửa ngồi đống than, ánh mắt đảo một hồi, lại trông thấy hai bóng dáng khá quen thuộc ngồi ở góc của một quán điểm tâm ngoài trời. Hắn vội mang người đến đó xem, ai ngờ hai kẻ kia phải ứng rất nhanh, đã lập tức đứng dậy, men theo bờ tường chạy mất hút.
Phương Minh sững sờ, chết chân tại chỗ. Hắn không dám tin hai cái người vừa trốn như trộm vặt kia lại chính là vị chủ tử mắt mù nhà mình.
"Phương tổng quản, chúng ta có đuổi theo không?" Một thủ hạ nén cười nói, "Người trước mặt trông rất giống vương gia nhưng ngài ấy lại cố tình chạy đi, hình như không muốn theo chúng ta về."
Hàng lông mày của Phương Minh xoắn chặt, "Vương gia có thân phận bậc nào mà lại đi dạo nửa đêm trên phố, còn cố tình chơi trò đuổi bắt nữa chứ? Các ngươi dẫn người chặn hai đầu phố, nhất định phải đưa vương gia về."
"Vâng!"
Lúc này, đường xá đã không còn chật ních người như trước. Đèn đóm treo hai bên cũng tắt hơn phân nửa. Dương Diễm được Vệ Trường Hiên kéo chạy băng băng về phía trước. Y không biết mình sẽ chạy đến đâu, cuối cùng lảo đảo dừng lại, cất tiếng cười lớn giữa đêm khuya, "Phương.....Phương Minh chắc là giờ đã tức đến méo miệng rồi."
Vệ Trường Hiên quay lại nhìn, thấy vẻ mặt láu lỉnh của y, cũng bật cười theo, nhưng cười một lúc, khóe miệng lại trĩu xuống. Chàng biết đây là lần đầu Dương Diễm được nhảy nhót trên phố, thoải mái cười vang, chứ không bị giam tại biệt viện nằm sâu trong vương phủ, cũng không phải ngồi trên vương vị hoàng kim lộng lẫy, cúi xuống nhìn kẻ khác mà khinh miệt cười lạnh.
"Dã Hề...." Chàng khẽ gọi Dương Diễm vẫn đang không ngừng ôm bụng cười.
Dương Diễm cũng kìm chế một chút, ngẩng đầu lên giữa con phố nửa sáng nửa tối. Ánh đèn lồng còn sót lại chiếu lên gương mặt, có cảm giác mông lung huyền ảo. Vệ Trường Hiên bỗng cúi đầu hôn y.
Tuyết đã ngừng lúc nửa đêm, mặt trăng đã thoáng lộ ra sau những đám mây nặng nề. Ánh trăng loang loáng trên mặt hồ Di Lan, bị từng đợt sóng xô nghiền nát. Trên hồ vẫn còn sót lại mấy tuyền hoa, lúc này đang êm ả lướt trôi. Mấy vị lãng tử du ca ngồi trong khoang thuyền lạnh ngắt, cất tiếng sáo, tấu một khúc nhạc não nề. Trên đường phố Tây phường thi thoảng vẫn còn người qua lại, nhưng chưa ai để ý đến ngai người trẻ tuổi đang quấn quý, triền miên ôm hôn trong ngõ vắng.
Ra khỏi ngõ lại là những ánh đèn sáng rực ập vào mặt. Lại là cây đèn xoay vòng được dựng trên cao, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Chẳng biết trong đó chứa thứ cơ quan huyền ảo gì mà có thể khiến cây đèn liên tục xoay vòng. Cẩm tú châu ngọc treo trên đó cũng phát ra những âm thanh thùng thùng lenh kenh rất vui tai. Vô số người vây quanh chiêm ngưỡng, dường như không chỉ đơn giản đến xem đèn mà còn có sự kiện náo nhiệt khác.
Dương Diễm còn chưa tới gần đã nghe âm thanh huyên náo. Y cứ tưởng đêm đã khuya thế này rồi, người dạo phố phải tản đi gần hết, nhưng không ngờ chỗ này vẫn còn rất đông vui. Y tò mò hỏi, "Phía trước có gì vậy?"
"Là Thiển Thủy Lâu." Vệ Trường Hiên nhìn về phía tòa lầu quen thuộc, "Chẳng biết là bà chủ Tống kia lại nghĩ ra chiêu trò mới lại gì để dụ khách đây."
"Đêm nay là rằm tháng riêng, chủ nhân nhà ta chuẩn bị ít trà xanh, mời các vị quan khách đi ngang vào lầu ngồi tạm, dùng chút điểm tâm." Người nói chuyện là một tiểu nhị trẻ tuổi của quán. Dáng vẻ gã vô cùng chân thật, vừa mở miệng đã khiến đám đông chú ý, "Ngoài ra, chủ nhân còn chuẩn bị chút vàng tiền mừng, chỉ cần có người bắn hạ được bảy cây đèn xoay này thì sẽ giành chiến thắng."
Mới nghe đến thưởng vàng, đám người đã nhao nhao đứng dậy, đồng loạt xông lên, muốn giành phần bắn trước. Tiểu nhị thấy thế thì cười nói, "Chư vị đừng nóng, cung tên đều đủ cả, mỗi người năm mũi tên, bắn trúng là có thưởng. Chỉ cần lên đây thông báo với tiểu nhân một câu là được."
Có người lên tiếng, "Phải bắn trúng bảy đèn, sao chỉ cho năm mũi tên?"
Tiểu nhị vẫn cười cười như cũ, "Vậy mới có thể chứng kiến bản lĩnh của chư vị. Huống chi, phần thưởng đâu phải chỉ là tiền đồng như mọi ngày." Nói rồi chỉ tay ra phía sau.
Mọi người rướn cổ lên xem, khiến đại sảnh của Thiển Thủy lâu đông nghìn nghịt, nhưng chỉ thấy một cái hộp lớn phủ vải đỏ, không khỏi tò mò, "Phần thưởng thế nào, mau lấy ra xem thử." Vừa dứt lời, lại vô số người lên tiếng phụ họa.
Tiểu nhị cũng không cuống, chắp tay với bọn họ, sau đó quay lại kéo lụa đỏ xuống. Đó là một chiếc hộp đồng, trong hộp đầy những viên minh châu to bằng ngón tay, tỏa sáng lung linh.
"Mười hộp minh châu như thế, xem như xứng đáng làm phần thưởng phải không?" Tiểu nhị cười cười, "Vậy ai bắn trước nào?"
"Mười hộp minh châu, đúng là hào phóng thật." Dương Diễm mỉm cười, khẽ nói bên tai Vệ Trường Hiên.
"Bà chủ Tống của Thiểu Thủy lâu trước nay vẫn nổi tiếng rộng rãi. Ngày trước, khi ta đến Tây phường bắn liễu hàng tháng cũng được bà chủ Tống này giúp đỡ nhiều."
"Ồ?" Dương Diễm nhướn lông mày, cười hỏi, "Thế hôm nay ngươi không định lên trổ tài sao?"
Vệ Trường Hiên xoa đầu y, "Xem một lát rồi tính."
Trong lúc họ nói chuyện, một nhóm người đã đi lên. Văn võ từ xưa đến nay đều tôn sùng tài cưỡi ngựa bắn tên. Lúc này mới biết dùng năm mũi tên bắn trúng bảy cây đèn chẳng dễ chút nào, thế nhưng vẫn rất nhiều người nóng lòng muốn thử tài. Một đài bắn tên dựng lên ngay trước của Thiểu Thủy lâu. Người đang thể hiện là một đô úy cấm quân họ Đới. Người này nổi tiếng có tài bắn cung, cho nên khi lên đài cũng rất tự tin. Ai ngờ cuối cùng chỉ bắn được ba đèn, hắn tức giận ném cung mắng lớn, "Bắn lên trên vốn đã phí sức, đèn còn treo cao như vậy, xoay liên tục, làm sao mà bắn? Ta thấy chủ tiệm của các người đã biết trước là không ai bắn được bảy cây đèn. Cái gì mà mười hộp minh châu, chỉ là mang ra làm trò đùa thôi."
Tiểu nhị cũng không dận, cười hì hì, "Đới đô úy chớ tức giận. Ngài bắn không được chẳng lẽ lại không cho người khác bắn? Chi bằng vào đây uống chén trà, xem người ta thi thố?"
Đới đô úy nhận ra sự mỉa mai trong lời gã, liền giận tái mặt, không kìm chế được, dường như quyết tâm muốn tranh cãi ầm ĩ một phen. Bỗng nhiên, một người lại cất cao giọng nói giữa đám đông, "Hôm nay là ngày hội, các vị đừng làm mất vui. Để ta thử xem."
Tiểu nhị lập tức chắp tay nói, "Xin hỏi tôn tính công tử?"
Người kia cười, "Ta họ Dương."
"Họ Dương?" Tiểu nhị cung kính vái chào, "Xin mời Dương công tử."
Người hầu hai bên lập tức tiến lên đưa cung tên khảm sừng và mũi tên lông vũ. Vừa thấy cây cung, người kia cười nhẹ, "Không cần nhiều thế đâu, một mũi tên là đủ rồi."
Chàng vừa dứt lời, tất cả đều giật mình, nhìn chằm chằm. Mà đám đông cũng không hẹn mà đồng loạt dạt sang hai bên, nhường lối cho chàng bước lên đài. Tuy Dương Diễm không thấy gì, nhưng cũng biết mình đang bị hàng loạt con mắt dõi vào. Y quên mất dây đeo bên hông của hai người còn buộc vào nhau, vừa lùi lại một bước thì bị kéo giật về. Còn chưa biết phải làm thế nào thì Vệ Trường Hiên đã nắm lấy tay y, bước đi giữa vô số ánh nhìn, hiên ngang lên đài cao.
Dương Diễm nghe người ta không ngừng bình luận, chẳng hiểu sao lại xấu hổ cực kỳ, hơi giãy giụa nói khẽ, "Ta ở dưới chờ ngươi là được rồi."
Vệ Trường Hiên lại cười, "Ban nãy ta khai mình họ Dương, cho nên mũi tên này đương nhiên phải do ngươi bắn."
Dương Diễm sửng sốt nhăn mày, "Ngươi biết là ta không thể bắn tên, huống chi...."
"Không sao, Dã Hề." Vệ Trường Hiên bỗng dịu giọng, kéo Dương Diễm lên đài, đối mặt với bảy cây đèn xoay trang trí gấm ngọc lung linh, "Không nhìn thấy cũng không sao hết. Ta đã nói rồi mà, ta chính là đôi mắt của ngươi."
Dương Diễm ngây ra. Y ngẩn ngơ nhận lấy cây cung khảm sừng mà Vệ Trường Hiên đưa tới, chỉ cảm thấy tay mình nặng trịch. Sau đó, Vệ Trường Hiên nâng cánh tay dạy y cầm cung, một tay khác thay y lắp mũi tên lông vũ.
"Bắn tên không khó." Vệ Trường Hiên đứng sau lưng y, dán môi lên vành tai y, kiên nhẫn chỉ bảo, "Chẳng qua chỉ là lấy đà, kéo căng dây cung...."
Cây cung khảm sừng xem như tương đối mềm dẻo, nhưng sức kéo rẫn khiến Dương Diễm kinh sợ. Hai tay y bị Vệ Trường Hiên nắm chặt lấy, từng chút từng chút một kéo dây cung căng đến cực hạn. Y có thể nghe thấy tiếng khớp xương cùng cơ thịt của cánh tay chuyển động phía sau. Đó là đôi tay có sức lực kinh hồn, khiến y quên cả sợ hãi, đầu ngón tay cũng thôi run rẩy.
Cây đèn xoay trên đỉnh đầu vẫn chậm chạp xoay vòng, tựa như những ngôi sáng sáng lập lòe giữa đêm. Trên đài, hai người một trức một sau áp sát vào nhau. Cây cung trong tay căng như trăng tròn, nhưng vẫn chưa bắn, mà yên lặng tại chỗ.
Dương Diễm nhận thấy da thịt Vệ Trường Hiên cũng như cây cung này, căng đến cực hạn, liền lo lắng hỏi, "Vệ Trường Hiên?" Y rất muốn nói mình mình không để tâm đến chỗ tiền thưởng kia. Chưa bao giờ y biết hóa ra bắn một mũi tên lại nặng như thế.
Vệ Trường Hiên biết y muốn hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, hơi thở ấm nóng vờn quanh vành tai y, "Chờ gió lên."
"Gió?" Dương Diễm còn chưa hiểu gì, gió đã nổi. Cùng lúc đó, cây cung trong tay lại căng thêm mấy phần, gần như muốn bẻ gãy nó. Nhưng ngay sau đó, Vệ Trường Hiên đã thấp giọng hạ lệnh, "Thả!"
Mũi tên lông vũ xé gió mà bay, vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không, chuyên qua chiếc đèn xoay khổng lồ. Đèn bị sức lực kinh người của mũi tên chấn động, xoay vòng vòng. Mọi người thậm chí không nhìn thấy tên bay hướng nào, chỉ thấy dây treo đèn đứt ra, vô số đèn màu lung linh tựa sao trời rơi xuống đất. Tiếng trầm trồ khen ngợi dưới đài ùa lên như thủy triều.
Đám đông lập tức chen nhau lên đài, trố mắt nhìn xem vị công tử thắng được mười hộp minh châu kia rốt cuộc mặt mũi ra sao, bộ dạng thế nào. Nhưng đám tiểu nhi của Thiển Thủy lâu đã mở đường, ngăn đám đông lại, cúi đầu cung kính nói, "Hai vị công tử, chủ nhân của ta cho mời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất