Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe
Chương 40
Hứa Mộng Ngưng vừa bị đả kích nên cần có người an ủi.
Lê Khinh Chu đúng lúc xuất hiện giải cứu cô, hai người lại là thanh mai trúc mã quen biết nhau từ bé, khiến cô vô cùng tin tưởng.
Càng đừng nói đến việc Lê Khinh Chu đã từng vì cô mà......
Cho nên hiện tại Hứa Mộng Ngưng chỉ muốn tạm thời dựa vào người cho cô cảm giác an toàn.
Lê Khinh Chu bất đắc dĩ, đành phải giữ biểu cảm như thường, cho Liễu Hạ Huy một ánh mắt không quá thân thiện, mang Hứa Mộng Ngưng lên xe rồi đưa cô ta về nhà.
Khi rời đi, Lê Khinh Chu lễ phép gật đầu với Liễu Bạc Hoài, nhưng nửa ánh mắt cũng không thèm cho Liễu Hạ Huy.
"Đi thôi."
Liễu Bạc Hoài thấy Liễu Hạ Huy vẫn còn nhìn chằm chằm chiếc xe phía xa đã khuất dạng, cười nhạt, xoay người lên xe —— hắn nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi di chuyển chuỗi Phật châu trong tay.
Một lát sau, Liễu Hạ Huy đi lên.
Nhìn qua thấy hai người này đều có tâm trạng rất xấu, tài xế không dám nói lời nào, cho đến khi Liễu Bạc Hoài nói một câu "Lái xe", xe mới khởi động, đi đến đầu hẻm.
............
Hứa Mộng Ngưng hiển nhiên đã chịu đả kích vì sự việc lần này, hôm sau cũng không lên trường mà xin nghỉ.
Cô ta khó lắm mới đưa ra một yêu cầu yếu đuối —— hy vọng Lê Khinh Chu có thể làm bạn với cô ta.
Lê Khinh Chu:...... Anh không được, anh không thể, anh còn bận việc!
Cậu không khỏi lộ vẻ mặt khó xử, tỏ vẻ cự tuyệt.
Lý do là —— việc công ty yêu cầu cậu xử lý quá nhiều...... Huống hồ, dự án ở thành phố ô tô gần đây cũng xuất hiện một chút vấn đề.
Hứa Mộng Ngưng miễn cưỡng nở một nụ cười, cô nói: "Xin lỗi Khinh Chu, em không biết...... Em không cố ý, anh có việc thì mau đi đi."
"Thật sự em không sao đâu, đợi một khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi."
Lê Khinh Chu: "Anh tìm Triệu Tinh Tinh tới đây với em."
Hứa Mộng Ngưng gật đầu.
Vì thế Lê Khinh Chu bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, sau đó rời đi.
Cậu cũng đã nghĩ ra cách rồi.
—— dù sao cũng không thể luôn để Thôi Mậu không kiêng nể gì tìm cậu hay là nữ chính để gây sự như vậy...... Bằng không đến cuối cùng, đều là rắc rối của cậu thôi......
Lê Khinh Chu gọi điện thoại cho Liễu Bạc Hoài.
"Liễu tổng, xin hỏi vệ sĩ bên cạnh anh có ai có thân thủ tốt, miệng kín đáo, bất luận việc gì cũng không dò hỏi hay tò mò nhiều, càng không để lộ một chút tin tức nào không?"
Liễu Bạc Hoài nhận được điện thoại, nhướng mày nói: "Có."
"Như vậy, Liễu tổng có thể tạm thời cho tôi mượn hai người không?"
"Có thể."
Liễu Bạc Hoài nói: "Nhưng tôi có thể hỏi một chút không...... Lê tổng muốn làm gì?"
"Tất nhiên là làm một số chuyện khác người, nhưng cũng không phạm pháp, Liễu tổng để ý à?"
"Không, Lê tổng chú ý an toàn, họ sẽ tự đến công ty Lê tổng."
"Được, vậy cảm ơn Liễu tổng." Lê Khinh Chu vừa lòng cúp máy.
Người bạn Liễu Bạc Hoài này mới tri kỷ làm sao!
Không bao lâu sau, người đã đến tầng một công ty.
Phương Tây Ngạn tự mình xuống dưới mời hai người đi lên, gõ cửa vào trong phòng làm việc: "Lê tổng, người đã đến rồi."
Hai gã này có thân hình cao lớn, đi theo Phương Tây Ngạn vào, áo đen quần đen, khuôn mặt bình thường, bọn họ tự giới thiệu, một người tên Lưu Hải, một người tên Vương Mâu.
"Mời ngồi." Lê Khinh Chu nói.
Lưu Hải nghe vậy khách khí nói: "Không cần, chúng tôi đứng là được, Lê tổng có gì cần phân phó, mời nói."
Tính cách Vương Mâu khá trầm, chưa nói một chữ.
Lê Khinh Chu nói: "Tốt, tôi đây cũng nói thẳng luôn."
Cậu lấy ra một tập ảnh chụp đặt trên bàn làm việc, ngay sau đó đẩy chúng đến chỗ gần Lưu Hải và Vương Mâu, nhẹ mở miệng nói: "Tôi muốn các anh mang người này đến trước mặt tôi......"
Lưu Hải đi lên một bước, cầm lấy tấm ảnh rồi nhìn.
Lê Khinh Chu tiếp tục nói: "Trước mắt, người này đang học ở Yến đại."
"Lúc các anh mang hắn ta tới đây, tốt nhất đừng để những người khác nhìn thấy, địa điểm không phải ở đây, mà là ở khu hàng bỏ đi XX phía Nam Yến Kinh......"
Lưu Hải không khỏi ngạc nhiên, buột miệng thốt ra: "Lê tổng, ngài đây không phải là bắt cóc sao?!"
Biểu tình Lê Khinh Chu không thay đổi, đôi tay đan vào nhau đặt trên bàn, thong dong trả lời: "Đây đương nhiên không phải là bắt cóc."
"Tôi chỉ là muốn "mời" hắn ta tới đây để nói mấy câu mà thôi, xét thấy hiện tại...... Hắn ta đã đem lại cho tôi rắc rối rất lớn rồi."
"Anh đã gặp tội phạm bắt cóc bắt người xong lại đưa về bao giờ chưa?"
"Yên tâm đi, tôi sẽ không để hắn ta thiếu cánh tay thiếu cái chân nào đâu, thậm chí ngay cả một sợi tóc cũng không ít đi đâu."
Lưu Hải và Vương Mâu liếc nhìn nhau.
Hai người họ là vệ sĩ bên người của Liễu Bạc Hoài, từ trông quân đội mà ra, trước đó Liễu tổng đã phân phó, tất cả đều nghe theo Lê tổng an bài.
Vì thế, Lưu Hải nói: "Vâng, Lê tổng ngài cứ chờ tin tức, mọi việc nhất định sẽ được sắp xếp thỏa đáng."
Lê Khinh Chu đúng lúc xuất hiện giải cứu cô, hai người lại là thanh mai trúc mã quen biết nhau từ bé, khiến cô vô cùng tin tưởng.
Càng đừng nói đến việc Lê Khinh Chu đã từng vì cô mà......
Cho nên hiện tại Hứa Mộng Ngưng chỉ muốn tạm thời dựa vào người cho cô cảm giác an toàn.
Lê Khinh Chu bất đắc dĩ, đành phải giữ biểu cảm như thường, cho Liễu Hạ Huy một ánh mắt không quá thân thiện, mang Hứa Mộng Ngưng lên xe rồi đưa cô ta về nhà.
Khi rời đi, Lê Khinh Chu lễ phép gật đầu với Liễu Bạc Hoài, nhưng nửa ánh mắt cũng không thèm cho Liễu Hạ Huy.
"Đi thôi."
Liễu Bạc Hoài thấy Liễu Hạ Huy vẫn còn nhìn chằm chằm chiếc xe phía xa đã khuất dạng, cười nhạt, xoay người lên xe —— hắn nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi di chuyển chuỗi Phật châu trong tay.
Một lát sau, Liễu Hạ Huy đi lên.
Nhìn qua thấy hai người này đều có tâm trạng rất xấu, tài xế không dám nói lời nào, cho đến khi Liễu Bạc Hoài nói một câu "Lái xe", xe mới khởi động, đi đến đầu hẻm.
............
Hứa Mộng Ngưng hiển nhiên đã chịu đả kích vì sự việc lần này, hôm sau cũng không lên trường mà xin nghỉ.
Cô ta khó lắm mới đưa ra một yêu cầu yếu đuối —— hy vọng Lê Khinh Chu có thể làm bạn với cô ta.
Lê Khinh Chu:...... Anh không được, anh không thể, anh còn bận việc!
Cậu không khỏi lộ vẻ mặt khó xử, tỏ vẻ cự tuyệt.
Lý do là —— việc công ty yêu cầu cậu xử lý quá nhiều...... Huống hồ, dự án ở thành phố ô tô gần đây cũng xuất hiện một chút vấn đề.
Hứa Mộng Ngưng miễn cưỡng nở một nụ cười, cô nói: "Xin lỗi Khinh Chu, em không biết...... Em không cố ý, anh có việc thì mau đi đi."
"Thật sự em không sao đâu, đợi một khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi."
Lê Khinh Chu: "Anh tìm Triệu Tinh Tinh tới đây với em."
Hứa Mộng Ngưng gật đầu.
Vì thế Lê Khinh Chu bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, sau đó rời đi.
Cậu cũng đã nghĩ ra cách rồi.
—— dù sao cũng không thể luôn để Thôi Mậu không kiêng nể gì tìm cậu hay là nữ chính để gây sự như vậy...... Bằng không đến cuối cùng, đều là rắc rối của cậu thôi......
Lê Khinh Chu gọi điện thoại cho Liễu Bạc Hoài.
"Liễu tổng, xin hỏi vệ sĩ bên cạnh anh có ai có thân thủ tốt, miệng kín đáo, bất luận việc gì cũng không dò hỏi hay tò mò nhiều, càng không để lộ một chút tin tức nào không?"
Liễu Bạc Hoài nhận được điện thoại, nhướng mày nói: "Có."
"Như vậy, Liễu tổng có thể tạm thời cho tôi mượn hai người không?"
"Có thể."
Liễu Bạc Hoài nói: "Nhưng tôi có thể hỏi một chút không...... Lê tổng muốn làm gì?"
"Tất nhiên là làm một số chuyện khác người, nhưng cũng không phạm pháp, Liễu tổng để ý à?"
"Không, Lê tổng chú ý an toàn, họ sẽ tự đến công ty Lê tổng."
"Được, vậy cảm ơn Liễu tổng." Lê Khinh Chu vừa lòng cúp máy.
Người bạn Liễu Bạc Hoài này mới tri kỷ làm sao!
Không bao lâu sau, người đã đến tầng một công ty.
Phương Tây Ngạn tự mình xuống dưới mời hai người đi lên, gõ cửa vào trong phòng làm việc: "Lê tổng, người đã đến rồi."
Hai gã này có thân hình cao lớn, đi theo Phương Tây Ngạn vào, áo đen quần đen, khuôn mặt bình thường, bọn họ tự giới thiệu, một người tên Lưu Hải, một người tên Vương Mâu.
"Mời ngồi." Lê Khinh Chu nói.
Lưu Hải nghe vậy khách khí nói: "Không cần, chúng tôi đứng là được, Lê tổng có gì cần phân phó, mời nói."
Tính cách Vương Mâu khá trầm, chưa nói một chữ.
Lê Khinh Chu nói: "Tốt, tôi đây cũng nói thẳng luôn."
Cậu lấy ra một tập ảnh chụp đặt trên bàn làm việc, ngay sau đó đẩy chúng đến chỗ gần Lưu Hải và Vương Mâu, nhẹ mở miệng nói: "Tôi muốn các anh mang người này đến trước mặt tôi......"
Lưu Hải đi lên một bước, cầm lấy tấm ảnh rồi nhìn.
Lê Khinh Chu tiếp tục nói: "Trước mắt, người này đang học ở Yến đại."
"Lúc các anh mang hắn ta tới đây, tốt nhất đừng để những người khác nhìn thấy, địa điểm không phải ở đây, mà là ở khu hàng bỏ đi XX phía Nam Yến Kinh......"
Lưu Hải không khỏi ngạc nhiên, buột miệng thốt ra: "Lê tổng, ngài đây không phải là bắt cóc sao?!"
Biểu tình Lê Khinh Chu không thay đổi, đôi tay đan vào nhau đặt trên bàn, thong dong trả lời: "Đây đương nhiên không phải là bắt cóc."
"Tôi chỉ là muốn "mời" hắn ta tới đây để nói mấy câu mà thôi, xét thấy hiện tại...... Hắn ta đã đem lại cho tôi rắc rối rất lớn rồi."
"Anh đã gặp tội phạm bắt cóc bắt người xong lại đưa về bao giờ chưa?"
"Yên tâm đi, tôi sẽ không để hắn ta thiếu cánh tay thiếu cái chân nào đâu, thậm chí ngay cả một sợi tóc cũng không ít đi đâu."
Lưu Hải và Vương Mâu liếc nhìn nhau.
Hai người họ là vệ sĩ bên người của Liễu Bạc Hoài, từ trông quân đội mà ra, trước đó Liễu tổng đã phân phó, tất cả đều nghe theo Lê tổng an bài.
Vì thế, Lưu Hải nói: "Vâng, Lê tổng ngài cứ chờ tin tức, mọi việc nhất định sẽ được sắp xếp thỏa đáng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất