Chương 4: Xung Hỉ 4
Edit: Lũy Niên
Beta: Vĩnh Y
Thẩm gia cưới nhi tử của Ninh Gia, hôn sự này được làm hết sức khí thế. Bất kể vị di nương của Thẩm gia kia có thổi gió bên tai Thẩm lão gia, cái gì mà cưới hỏi đàng hoàng nhưng thật ra mục đích chính vẫn là xung hỉ, tuy thế điều kiện nghi lễ vẫn sẽ như khi cưới chính thê Đại thiếu nãi nãi về.
Nam nhân khi lập gia đình không cần phải ngồi kiệu hoa, cũng không cần giống tân nương phải đội khăn trên đầu. Nhưng bởi vì nam nhân được cưới hỏi không thể để người ngoài nhìn thấy, vì vậy vẫn là tuân theo quy củ của Hằng Quốc là nữ nhân ngồi hoa còn nam nhân ngồi xe. Trước xe là bốn con ngựa, nhìn là biết của nhà giàu, người bình thường cơ bản không có. Dọc đường đi trăm họ nhìn thấy được Thẩm gia rước dâu như đi bày bố trận, đều hoài nghi liệu tin đồn xung hỉ kia có thật hay không?
Thân là đích mẫu, Lý Thị phải đưa Ninh Hiểu Phong đến cửa của Ninh gia. Bị người mẹ trên danh nghĩa dắt đi, Ninh Hiểu Phong không được tự nhiên. Nhưng việc khiến hắn không được tự nhiên chính là khi nghe Lý thị nói: “Phức Nhi à, gả qua rồi phải đối xử thật tốt với tướng quân, hiếu thuận cha mẹ chồng, hòa thuận với ca ca đệ đệ và tỷ muội. Thẩm gia không giống Ninh gia nhỏ bé chúng ta, bước vào cổng lớn liền nhiều quy củ, người cũng rất nhiều. Gặp chuyện không biết có thể hỏi một chút…Hỏi những người hầu hạ xung quanh. Nếu nhà chồng có điều gì cần hỗ trợ có thể gọi chúng ta. Cùng là một người một nhà, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Nương cũng không bỏ được ngươi, nhưng con cái khi lớn lên đều có cuộc sống của mình. Thời điểm nhớ phụ thân và nương có thể phái người gửi tin về nhà. “
Nếu không phải sợ bị người khác phát hiện mình không phải Ninh Phức, rồi bị xem là yêu quái mà thiêu chết thì Ninh Hiểu Phong thật sự một gào lên một trận để phát tiết hết sự khó chịu trong lòng. Còn cái gì nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, còn không phải bà muốn tìm thấy chỗ tốt ở Thẩm gia hay sao? Lúc này mới nhớ đến người nhà? Làm sao không biết Ninh Phức vốn có thể làm một nam sinh tốt, cưới vợ sinh con lại bị các người gả ra ngoài để kiếm tiền. Người hầu bên cạnh hắn còn không biết tên là gì? Còn nói “Nương cũng không thể bỏ được ngươi”? Phi phi phi! Nghe đến nỗi cả người cũng nổi hết da gà, nếu không phải chưa đem được nương của mình ra ngoài, thì Ninh Hiểu Phong thật sự muốn chết sống cũng không liên quan đến nhau nữa!
Đi hai bước lên xe ngựa, Ninh Hiểu Phong hít sâu một hơi. Nghe bên ngoài bà mối hô to: “Người đâu, khởi hành~!” Hắn liền giật mình một cái. Cái giọng này so với việc bắc loa hét còn to hơn! Hơi cũng thật lớn nga!
Cử động hai chân, Ninh Hiểu Phong từ trong không gian lấy ra hai cái bánh bao. Buổi sáng Ninh gia cho hắn uống sữa bò, nói cái gì hôm nay rước dâu không thể ăn, còn ảnh hưởng đến chuyện động phòng buổi tối. Nghĩ đến những lời đó Ninh Hiểu Phong cảm thấy bản thân mình có chút đau răng. Mọi người truyền tai nhau thuật lại bệnh tình của Thẩm Đại thiếu gia, còn đòi động phòng cái gì? Nếu y cũng có ý nghĩ này thì chắc cũng quá mạnh rồi đi? Nếu trước động phòng xảy ra chuyện gì thì mình càng xui xẻo. Bây giờ phải suy nghĩ, nhất định tối nay muốn chống đối thì phải chuẩn bị kỹ càng!
Thủ tục kết hôn quá mức phức tạp, tân lang mở cửa xe giúp thê tử xuống xe, tiếp theo phu phu đứng trước ở cửa tay trong tay cùng nhau bước vào cửa nhà, một đường đi đến sảnh bước qua đi vào đồ vật, ví dụ chậu than. Ninh Hiểu Phong vốn cảm thấy mình đủ bình tĩnh để trải qua thủ tục này, nhưng lại bị những thứ này làm cho khẩn trương đến mười phần. Đừng nghĩ hắn xuyên qua biết mấy thủ tục hôn sự ngày xưa. Tương lai như thế nào hắn cũng đã nghĩ qua, cũng nghĩ Thẩm gia có thể hỗ trợ cho bản thân mình như thế nào cũng đã từng nghĩ. Nhưng cơ bản hắn vẫn chưa tự mình trải nghiệm cảm giác tham dự vào. Nửa đêm tỉnh mộng, hắn vẫn nằm mơ thấy mình đang ở trong căn phòng nhỏ đó, một cái giường, một tủ treo quần áo, một cái kệ sách, một cái máy tính đặt trên bàn. Hắn thậm chí còn luôn theo thói quen khi tỉnh lại liền nhắm mắt đi vào cái nhà wc nho nhỏ ở kiếp trước. Lúc mở mắt ra lại thấy rõ ràng, cái phòng nhỏ ở hiện đại ấy bây giờ chẳng còn liên quan đến hắn nữa.
Cảm nhận được sự khẩn trương của Ninh Hiểu Phong, Thẩm Thịnh Khuynh nắm chặt tay hắn, sau đó nghiêng đầu mỉm cười nhìn về phía Ninh Hiểu Phong.
Ninh Hiểu Phong cảm nhận được tay mình bị nắm chặt, theo bản năng nhìn người nắm tay mình, vừa vặn thấy nụ cười của Thẩm Thịnh Khuynh, nụ cười trong nháy mắt làm y tỉnh lại.
“Đi vào bái đường!” Thẩm Thịnh Khuynh thấy thê tử tương lai không đội khăn che mặt lại bộ dạng ngơ ngác nhìn mình, tâm tình trong nháy mắt liền tốt nên không ít. Thật không ngờ Lưu di nương chọn ngàn chọn vạn lại chọn một thê tử, một con dâu như vậy.
Nghe y nói vậy, Ninh Hiểu Phong liền phục hồi tinh thần lại, cảm giác có chút lúng túng, sắc mặt đỏ ửng đi theo Thẩm Thịnh Khuynh vào lễ đường.
Hai nam nhân thành hôn với nhau bắt đầu bái thiên địa, so với cùng nữ nhân thành hôn không có gì khác biệt. Nam thê sau đó sẽ được đưa vào phòng, cũng không cho biết được mời rượu hay cùng bằng hữu ăn uống. Vì vậy sau khi được đưa vào tân phòng, tiếng động huyên náo bên ngoài Ninh Hiểu Phong không nghe được.
Ngồi ở trên giường, Ninh Hiểu Phong thở dài một cái. Ngọc Như đứng bên cạnh rót cho hắn một ly nước: “Thiếu gia, người trước tiên uống một miếng nước cho trơn cổ họng. Cô gia thân thể không tốt, có muốn cũng không thể để y ở bên ngoài quá lâu. Tiểu nhân ở đây có lén chuẩn bị bánh ngọt cho người. Người trước tiên ăn hai cái, nếu không chờ đợi dài sẽ cảm thấy đói bụng.” Vừa nói vừa lấy một cái bọc nhỏ từ trong ngực ra, cầm một ly trà để trước mặt Ninh Hiểu Phong.
Ninh Hiểu Phong nhận lấy ly trà, liền vội vàng uống một hớp, cũng không ngửi được ra mùi gì, chỉ cảm thấy đồ uống này của Thẩm gia không giống thứ mình từng uống, mùi vị tốt hơn rất nhiều: “Cảm ơn Như di, cũng may còn có người đau lòng cho ta. Ta cảm thấy rất đói bụng.” Trên đường đi ăn một cái bánh bao, còn nhiều hơn…Hệ thống gia viên bên trong không gian, không có đồ tích trữ. Dù sao y ở trong game chính là một điều hương sư, đầu bếp chẳng qua chỉ là nghề phụ thôi. Bánh bao chỉ là loại sơ cấp chỉ có thể thêm mười điểm no bụng. Ngay cả hiệu ứng cũng không có, nên cũng không làm nhiều.
Ngọc Như đem bọc nhỏ mở ra, lại mở một lớp giấy bên trong có mấy khối bánh ngọt được làm từ gạo nếp: “Cái này đỡ đói, ăn cái này cũng không ảnh hưởng gì. Hơn nữa tiểu nhân nhìn khí sắc của cô gia không quá tốt, chắc là tối này…Aiz, nghe tiểu nhân nói cái gì thế này. Không có chuyện gì đâu, ngày tốt sau này còn rất dài. Nhìn hôm nay tinh thần của cô gia vẫn khá tốt, lời đồn bên ngoài không thể tin. Cô gia không lâu nữa chắc chắn có thể khỏe lên.”
Ninh Hiểu Phong cầm lấy bánh nếp cắn một miếng lớn, suy nghĩ về tình trạng hôm nay của Thẩm Thịnh Khuynh, nhìn sắc mặt không được tốt lắm. Môi cũng hơi trắng bệch, nhưng không giống như dáng vẻ bị bệnh không dậy được. Hơn nữa người khác không biết, hắn lại rất rõ ràng y nắm tay mình rất chặt, cũng không phải tình trạng người sắp chết có. Chuyện này liệu có ẩn tình gì đó? Suy nghĩ một lát, nụ cười kia của Thẩm Thịnh Khuynh lại xuất hiện trong đầu y, trong lòng hoảng hốt dẫn đến ăn bánh nếp cũng thiếu chút nữa bị sặc.
Ngọc Như vội vàng cầm lấy khăn đưa cho hắn, vỗ lưng Ninh Hiểu Phong: ” Sau lại thành ra như vậy, là tiểu nhân lắm mồm…! “
Ninh Hiểu Phong uống hai chén nước mới thuận, lúc này mới nói: ” Ta là ăn nhanh, không phải vì những lời đấy. Như di, người cũng chưa ăn gì, ăn hai cái đi. Ta nghĩ chắc lát nữa sẽ có người bưng thức ăn đến đây nhỉ? “
Được đưa đến bên cạnh vị Lục thiếu gia này làm người hầu hạ, Ngọc Như cảm thấy vị thiếu gia này cùng những người khác không giống nhau. Y đối với người hầu hạ bên cạnh, những người bị bán đi bán lại luôn chiếu cố và tôn trọng. Như bây giờ, cho dù hắn đói bụng cũng phải nghĩ đến người bên cạnh mình chưa ăn gì, đây vốn không phải những thứ một người chủ tự thông thường sẽ đối xử với nô tài như bọn họ. Mình nửa đời trước mệnh khổ, hôm nay lại có thể đi theo một vị chủ tử tốt, nàng cũng chẳng cần lo lắng gì nữa: “Điều đó chắc chắn sẽ có, nhưng mà thiếu gia hay là ăn thêm mấy miếng bánh nữa đi. Nếu như..nếu như cô gia không có khẩu vị, người cũng sẽ không ăn được bao nhiêu. Người đừng để bị đói! “
Ngọc Như lo lắng như vậy cũng không sai. Không lâu sau đó, cửa phòng tân hôn bị gõ. Mười mấy nha hoàn cùng nô tài bưng một bàn rượu và đồ ăn vào. Món chính là chè trôi nước, trong một cái chén có năm viên. Mỗi viên có màu sắc khác nhau, Bên trên còn rải hoa quế, nhìn một cái liền thèm.
Ninh Hiểu Phong nuốt nuốt nước miếng, vui mừng vì vừa nãy bánh nếp không ngọt nên chỉ ăn có một cái, nếu ăn nhiều hơn vậy những món ăn ngon này chắc mình không thể ăn được bao nhiêu.
Lúc này Thẩm Thịnh Khuynh được Bạch Thuật và Mộc Tùng đỡ vào. Hai người thấy Ninh Hiểu Phong, kêu một tiếng: “Đại thiếu nãi nãi”. sau đó đỡ Thẩm Thịnh Khuynh lên giường, để cho hắn nằm ngay ngắn. Đem chăn đắp lên cho Thẩm Thịnh Khuynh, Bạch Thuật mới đứng thẳng người xoay mặt lại nhìn Ninh Hiểu Phong, khom người hành lễ: “Đại thiếu nãi nãi, Đại thiếu gia hôm nay uống hơi nhiều, làm phiền người chiếu cố. Chúng tiểu nhân lui xuống trước, có gì người cứ gọi là được, ngoài cửa luôn có nô tài trực đêm.”
Đem người vào rồi đi ra? Tình cảm cũng thật tốt! Ninh Hiểu Phong vội vàng gật đầu: “Ta sẽ chiếu cố hắn…Đại thiếu gia thật tốt. Nhưng mà có thể đem cho y một ít canh giải rượu không? “
“Người vừa nãy mới uống rồi. Rượu trên bàn là chuẩn bị cho người. Đại thiếu gia nói người cũng đói một ngày rồi, cố ý kêu phòng bếp chuẩn bị. Người trước tiên hãy dùng bữa, chúng tiểu nhân lui xuống trước.” – Nói xong liền nhìn qua Ngọc Như, ý tứ vô cùng rõ ràng: ngươi đừng ở nơi này cản trở.
Ngọc Như vốn tính nhắc nhở hai người còn chưa uống rượu hợp cẩn, nhưng thấy trên bàn đã để Kim Tửu ly cùng rượu, Thẩm gia những lễ này cũng không thiếu, mình cũng đừng lắm miệng, thành thật đi theo Bạch Thuật lui xuống. Nàng cũng phải cùng nô tài thân cận bên cạnh của Đại thiếu gia làm quen một chút, thuận tiện xem lên an bài như thế nào với mấy hài tử kia. Chỉ cần không ở xa chủ tử là được.
Hạ nhân toàn bộ đều đã lui xuống. Ninh Hiểu Phong thở dài một cái, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thịnh Khuynh nằm ở trên giường, đưa tay gãi đầu một cái. Hai ngày trước kia thành hôn Uyển nương đã đem thủ tục nói cho hắn nghe. Mặc dù nam nam thành hôn, thủ tục cũng đơn giản hơn một ít, nhưng rượu hợp cẩn nhất định phải uống. Nếu không phải gả cho người ta làm con dâu, dĩ nhiên y cũng không nhất định uống. Cho nên ở mép giường do dự một lúc, vẫn là quyết định ngồi xuống bàn ăn.
Gà được om lên, mềm lại hấp dẫn, sườn thịt được om lên mùi thơm khắp nơi, tôm hấp mỗi con đều dài cỡ bàn tay, cá chép được hấp đỏ nhìn rất đẹp mắt…
Trên bàn món ăn ngon quá nhiều, cho dù đời trước Ninh Hiểu Phong cũng chưa được nếm thử qua. Cầm lấy đũa gắp lấy một miếng bỏ vào miệng. Nếu như y ăn không phát ra tiếng động, hình ảnh này sẽ rất đẹp.
Y bên này ăn đến khí thế ngút trời, hoàn toàn không chú ý đến Trầm đại thiếu gia đang nằm trên giường nghiêng người qua nhìn hắn.
Thẩm Thịnh Khuynh đối với thê tử của mình vô cùng hiếu kỳ. Cơ thể gầy gò của hắn, nhìn qua so với mình còn gầy hơn. Mắt to, lông mi không dài nhưng lại nhếch lên, mái tóc mượt, mũi cao, môi hồng hồng. Nhìn qua chỉ là bộ dáng phổ thông bình thường, nhưng lúc ngơ ngác lại rất khả ái. Chẳng qua cách ăn…” Ninh gia không cho em ăn cơm sao? “
Đang ăn rất sung sức, Ninh Hiểu Phong theo bản năng mà trả lời, hoàn toàn không để ý đến người nói chuyện với mình là Thẩm Đại thiếu gia: “Lúc đầu sợ ta chạy chỉ cho uống nước, sau đó sợ ta ăn nhiều lên nấu mặn. Sáng sớm hôm nay chỉ có ta một ly sữa bò, ta đói…” Nói đến chỗ này mới phản ứng, hắn vội thả đùi gà đang cầm trên tay xuống, ngồi thẳng người nhìn Thẩm Thịnh Khuynh đang nằm trên giường: “Đại… Đại thiếu gia…”
Thẩm Thịnh Khuynh cười cười ngồi dậy, cũng không mang giày vào, trực tiếp đi xuống ngồi bên cạnh Ninh Hiểu Phong, lấy đôi đũa gắp viên tròn tròn trên đĩa trực tiếp bỏ vào trong miệng: “Ta cũng rất đói. Bọn họ sợ ta ăn nhiều không tiêu hóa được, mỗi ngày chỉ cho ta ăn cháo, không nhớ đã bao lâu rồi được ăn ngon như vậy. Ta bồi em ăn. “
Có chỗ nào đó không đúng? Ninh Hiểu Phong có chút mơ màng: “Đại thiếu gia, ngươi không có say?”
Thẩm Thịnh Khuynh cười: ” Say, nhưng mà bị tiếng em ăn đánh thức rồi! “
“…” Chuyện này không có buồn cười! “Ta… Ta chính là đói.”
Nhìn thấy biểu tình trên mặt của Ninh Hiểu Phong, Thẩm Thịnh Nghiêng cười phá lên: “Vậy tiếp tục ăn! Nhưng mà trước đó hai ta phải uống xong rượu hợp cẩn đã. “
Cảm giác thủ tục có gì đó sai sai. Uống thì uống! Ký lai chi tắc an chi*. Sau này, có một khoảng thời gian hắn còn phải nhờ vị đại thiếu gia này mà sống qua ngày. Nhìn ly rượu tinh xảo kia, lại nhìn xuống hai tay nãy cầm đùi gà mà gặm của mình. Ninh Hiểu Phong đứng lên: “Ta đi rửa tay!” Sau đó liền chạy đến chậu nước bên cạnh cửa, cầm chậu nước đặt lên kệ. Không hổ là Thẩm gia, kệ cũng có mùi của đàn hương, xa xỉ!
[* Ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu ]
Lũy Niên: Vốn xưng hô ta – ngươi sẽ hợp hơn. Nhưng tôi thấy xưng hô ta –em cũng rất tình thú. Nên tôi để Thẩm Thịnh Khuynh xưng hô ta – em. Còn xưng hô của Ninh Hiểu Phong thì tôi vẫn chưa nghĩ ra sao cho tình thú. Nên đợi khi hai bạn trẻ xác lập tình cảm sẽ đổi nhé?
Beta: Vĩnh Y
Thẩm gia cưới nhi tử của Ninh Gia, hôn sự này được làm hết sức khí thế. Bất kể vị di nương của Thẩm gia kia có thổi gió bên tai Thẩm lão gia, cái gì mà cưới hỏi đàng hoàng nhưng thật ra mục đích chính vẫn là xung hỉ, tuy thế điều kiện nghi lễ vẫn sẽ như khi cưới chính thê Đại thiếu nãi nãi về.
Nam nhân khi lập gia đình không cần phải ngồi kiệu hoa, cũng không cần giống tân nương phải đội khăn trên đầu. Nhưng bởi vì nam nhân được cưới hỏi không thể để người ngoài nhìn thấy, vì vậy vẫn là tuân theo quy củ của Hằng Quốc là nữ nhân ngồi hoa còn nam nhân ngồi xe. Trước xe là bốn con ngựa, nhìn là biết của nhà giàu, người bình thường cơ bản không có. Dọc đường đi trăm họ nhìn thấy được Thẩm gia rước dâu như đi bày bố trận, đều hoài nghi liệu tin đồn xung hỉ kia có thật hay không?
Thân là đích mẫu, Lý Thị phải đưa Ninh Hiểu Phong đến cửa của Ninh gia. Bị người mẹ trên danh nghĩa dắt đi, Ninh Hiểu Phong không được tự nhiên. Nhưng việc khiến hắn không được tự nhiên chính là khi nghe Lý thị nói: “Phức Nhi à, gả qua rồi phải đối xử thật tốt với tướng quân, hiếu thuận cha mẹ chồng, hòa thuận với ca ca đệ đệ và tỷ muội. Thẩm gia không giống Ninh gia nhỏ bé chúng ta, bước vào cổng lớn liền nhiều quy củ, người cũng rất nhiều. Gặp chuyện không biết có thể hỏi một chút…Hỏi những người hầu hạ xung quanh. Nếu nhà chồng có điều gì cần hỗ trợ có thể gọi chúng ta. Cùng là một người một nhà, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Nương cũng không bỏ được ngươi, nhưng con cái khi lớn lên đều có cuộc sống của mình. Thời điểm nhớ phụ thân và nương có thể phái người gửi tin về nhà. “
Nếu không phải sợ bị người khác phát hiện mình không phải Ninh Phức, rồi bị xem là yêu quái mà thiêu chết thì Ninh Hiểu Phong thật sự một gào lên một trận để phát tiết hết sự khó chịu trong lòng. Còn cái gì nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, còn không phải bà muốn tìm thấy chỗ tốt ở Thẩm gia hay sao? Lúc này mới nhớ đến người nhà? Làm sao không biết Ninh Phức vốn có thể làm một nam sinh tốt, cưới vợ sinh con lại bị các người gả ra ngoài để kiếm tiền. Người hầu bên cạnh hắn còn không biết tên là gì? Còn nói “Nương cũng không thể bỏ được ngươi”? Phi phi phi! Nghe đến nỗi cả người cũng nổi hết da gà, nếu không phải chưa đem được nương của mình ra ngoài, thì Ninh Hiểu Phong thật sự muốn chết sống cũng không liên quan đến nhau nữa!
Đi hai bước lên xe ngựa, Ninh Hiểu Phong hít sâu một hơi. Nghe bên ngoài bà mối hô to: “Người đâu, khởi hành~!” Hắn liền giật mình một cái. Cái giọng này so với việc bắc loa hét còn to hơn! Hơi cũng thật lớn nga!
Cử động hai chân, Ninh Hiểu Phong từ trong không gian lấy ra hai cái bánh bao. Buổi sáng Ninh gia cho hắn uống sữa bò, nói cái gì hôm nay rước dâu không thể ăn, còn ảnh hưởng đến chuyện động phòng buổi tối. Nghĩ đến những lời đó Ninh Hiểu Phong cảm thấy bản thân mình có chút đau răng. Mọi người truyền tai nhau thuật lại bệnh tình của Thẩm Đại thiếu gia, còn đòi động phòng cái gì? Nếu y cũng có ý nghĩ này thì chắc cũng quá mạnh rồi đi? Nếu trước động phòng xảy ra chuyện gì thì mình càng xui xẻo. Bây giờ phải suy nghĩ, nhất định tối nay muốn chống đối thì phải chuẩn bị kỹ càng!
Thủ tục kết hôn quá mức phức tạp, tân lang mở cửa xe giúp thê tử xuống xe, tiếp theo phu phu đứng trước ở cửa tay trong tay cùng nhau bước vào cửa nhà, một đường đi đến sảnh bước qua đi vào đồ vật, ví dụ chậu than. Ninh Hiểu Phong vốn cảm thấy mình đủ bình tĩnh để trải qua thủ tục này, nhưng lại bị những thứ này làm cho khẩn trương đến mười phần. Đừng nghĩ hắn xuyên qua biết mấy thủ tục hôn sự ngày xưa. Tương lai như thế nào hắn cũng đã nghĩ qua, cũng nghĩ Thẩm gia có thể hỗ trợ cho bản thân mình như thế nào cũng đã từng nghĩ. Nhưng cơ bản hắn vẫn chưa tự mình trải nghiệm cảm giác tham dự vào. Nửa đêm tỉnh mộng, hắn vẫn nằm mơ thấy mình đang ở trong căn phòng nhỏ đó, một cái giường, một tủ treo quần áo, một cái kệ sách, một cái máy tính đặt trên bàn. Hắn thậm chí còn luôn theo thói quen khi tỉnh lại liền nhắm mắt đi vào cái nhà wc nho nhỏ ở kiếp trước. Lúc mở mắt ra lại thấy rõ ràng, cái phòng nhỏ ở hiện đại ấy bây giờ chẳng còn liên quan đến hắn nữa.
Cảm nhận được sự khẩn trương của Ninh Hiểu Phong, Thẩm Thịnh Khuynh nắm chặt tay hắn, sau đó nghiêng đầu mỉm cười nhìn về phía Ninh Hiểu Phong.
Ninh Hiểu Phong cảm nhận được tay mình bị nắm chặt, theo bản năng nhìn người nắm tay mình, vừa vặn thấy nụ cười của Thẩm Thịnh Khuynh, nụ cười trong nháy mắt làm y tỉnh lại.
“Đi vào bái đường!” Thẩm Thịnh Khuynh thấy thê tử tương lai không đội khăn che mặt lại bộ dạng ngơ ngác nhìn mình, tâm tình trong nháy mắt liền tốt nên không ít. Thật không ngờ Lưu di nương chọn ngàn chọn vạn lại chọn một thê tử, một con dâu như vậy.
Nghe y nói vậy, Ninh Hiểu Phong liền phục hồi tinh thần lại, cảm giác có chút lúng túng, sắc mặt đỏ ửng đi theo Thẩm Thịnh Khuynh vào lễ đường.
Hai nam nhân thành hôn với nhau bắt đầu bái thiên địa, so với cùng nữ nhân thành hôn không có gì khác biệt. Nam thê sau đó sẽ được đưa vào phòng, cũng không cho biết được mời rượu hay cùng bằng hữu ăn uống. Vì vậy sau khi được đưa vào tân phòng, tiếng động huyên náo bên ngoài Ninh Hiểu Phong không nghe được.
Ngồi ở trên giường, Ninh Hiểu Phong thở dài một cái. Ngọc Như đứng bên cạnh rót cho hắn một ly nước: “Thiếu gia, người trước tiên uống một miếng nước cho trơn cổ họng. Cô gia thân thể không tốt, có muốn cũng không thể để y ở bên ngoài quá lâu. Tiểu nhân ở đây có lén chuẩn bị bánh ngọt cho người. Người trước tiên ăn hai cái, nếu không chờ đợi dài sẽ cảm thấy đói bụng.” Vừa nói vừa lấy một cái bọc nhỏ từ trong ngực ra, cầm một ly trà để trước mặt Ninh Hiểu Phong.
Ninh Hiểu Phong nhận lấy ly trà, liền vội vàng uống một hớp, cũng không ngửi được ra mùi gì, chỉ cảm thấy đồ uống này của Thẩm gia không giống thứ mình từng uống, mùi vị tốt hơn rất nhiều: “Cảm ơn Như di, cũng may còn có người đau lòng cho ta. Ta cảm thấy rất đói bụng.” Trên đường đi ăn một cái bánh bao, còn nhiều hơn…Hệ thống gia viên bên trong không gian, không có đồ tích trữ. Dù sao y ở trong game chính là một điều hương sư, đầu bếp chẳng qua chỉ là nghề phụ thôi. Bánh bao chỉ là loại sơ cấp chỉ có thể thêm mười điểm no bụng. Ngay cả hiệu ứng cũng không có, nên cũng không làm nhiều.
Ngọc Như đem bọc nhỏ mở ra, lại mở một lớp giấy bên trong có mấy khối bánh ngọt được làm từ gạo nếp: “Cái này đỡ đói, ăn cái này cũng không ảnh hưởng gì. Hơn nữa tiểu nhân nhìn khí sắc của cô gia không quá tốt, chắc là tối này…Aiz, nghe tiểu nhân nói cái gì thế này. Không có chuyện gì đâu, ngày tốt sau này còn rất dài. Nhìn hôm nay tinh thần của cô gia vẫn khá tốt, lời đồn bên ngoài không thể tin. Cô gia không lâu nữa chắc chắn có thể khỏe lên.”
Ninh Hiểu Phong cầm lấy bánh nếp cắn một miếng lớn, suy nghĩ về tình trạng hôm nay của Thẩm Thịnh Khuynh, nhìn sắc mặt không được tốt lắm. Môi cũng hơi trắng bệch, nhưng không giống như dáng vẻ bị bệnh không dậy được. Hơn nữa người khác không biết, hắn lại rất rõ ràng y nắm tay mình rất chặt, cũng không phải tình trạng người sắp chết có. Chuyện này liệu có ẩn tình gì đó? Suy nghĩ một lát, nụ cười kia của Thẩm Thịnh Khuynh lại xuất hiện trong đầu y, trong lòng hoảng hốt dẫn đến ăn bánh nếp cũng thiếu chút nữa bị sặc.
Ngọc Như vội vàng cầm lấy khăn đưa cho hắn, vỗ lưng Ninh Hiểu Phong: ” Sau lại thành ra như vậy, là tiểu nhân lắm mồm…! “
Ninh Hiểu Phong uống hai chén nước mới thuận, lúc này mới nói: ” Ta là ăn nhanh, không phải vì những lời đấy. Như di, người cũng chưa ăn gì, ăn hai cái đi. Ta nghĩ chắc lát nữa sẽ có người bưng thức ăn đến đây nhỉ? “
Được đưa đến bên cạnh vị Lục thiếu gia này làm người hầu hạ, Ngọc Như cảm thấy vị thiếu gia này cùng những người khác không giống nhau. Y đối với người hầu hạ bên cạnh, những người bị bán đi bán lại luôn chiếu cố và tôn trọng. Như bây giờ, cho dù hắn đói bụng cũng phải nghĩ đến người bên cạnh mình chưa ăn gì, đây vốn không phải những thứ một người chủ tự thông thường sẽ đối xử với nô tài như bọn họ. Mình nửa đời trước mệnh khổ, hôm nay lại có thể đi theo một vị chủ tử tốt, nàng cũng chẳng cần lo lắng gì nữa: “Điều đó chắc chắn sẽ có, nhưng mà thiếu gia hay là ăn thêm mấy miếng bánh nữa đi. Nếu như..nếu như cô gia không có khẩu vị, người cũng sẽ không ăn được bao nhiêu. Người đừng để bị đói! “
Ngọc Như lo lắng như vậy cũng không sai. Không lâu sau đó, cửa phòng tân hôn bị gõ. Mười mấy nha hoàn cùng nô tài bưng một bàn rượu và đồ ăn vào. Món chính là chè trôi nước, trong một cái chén có năm viên. Mỗi viên có màu sắc khác nhau, Bên trên còn rải hoa quế, nhìn một cái liền thèm.
Ninh Hiểu Phong nuốt nuốt nước miếng, vui mừng vì vừa nãy bánh nếp không ngọt nên chỉ ăn có một cái, nếu ăn nhiều hơn vậy những món ăn ngon này chắc mình không thể ăn được bao nhiêu.
Lúc này Thẩm Thịnh Khuynh được Bạch Thuật và Mộc Tùng đỡ vào. Hai người thấy Ninh Hiểu Phong, kêu một tiếng: “Đại thiếu nãi nãi”. sau đó đỡ Thẩm Thịnh Khuynh lên giường, để cho hắn nằm ngay ngắn. Đem chăn đắp lên cho Thẩm Thịnh Khuynh, Bạch Thuật mới đứng thẳng người xoay mặt lại nhìn Ninh Hiểu Phong, khom người hành lễ: “Đại thiếu nãi nãi, Đại thiếu gia hôm nay uống hơi nhiều, làm phiền người chiếu cố. Chúng tiểu nhân lui xuống trước, có gì người cứ gọi là được, ngoài cửa luôn có nô tài trực đêm.”
Đem người vào rồi đi ra? Tình cảm cũng thật tốt! Ninh Hiểu Phong vội vàng gật đầu: “Ta sẽ chiếu cố hắn…Đại thiếu gia thật tốt. Nhưng mà có thể đem cho y một ít canh giải rượu không? “
“Người vừa nãy mới uống rồi. Rượu trên bàn là chuẩn bị cho người. Đại thiếu gia nói người cũng đói một ngày rồi, cố ý kêu phòng bếp chuẩn bị. Người trước tiên hãy dùng bữa, chúng tiểu nhân lui xuống trước.” – Nói xong liền nhìn qua Ngọc Như, ý tứ vô cùng rõ ràng: ngươi đừng ở nơi này cản trở.
Ngọc Như vốn tính nhắc nhở hai người còn chưa uống rượu hợp cẩn, nhưng thấy trên bàn đã để Kim Tửu ly cùng rượu, Thẩm gia những lễ này cũng không thiếu, mình cũng đừng lắm miệng, thành thật đi theo Bạch Thuật lui xuống. Nàng cũng phải cùng nô tài thân cận bên cạnh của Đại thiếu gia làm quen một chút, thuận tiện xem lên an bài như thế nào với mấy hài tử kia. Chỉ cần không ở xa chủ tử là được.
Hạ nhân toàn bộ đều đã lui xuống. Ninh Hiểu Phong thở dài một cái, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thịnh Khuynh nằm ở trên giường, đưa tay gãi đầu một cái. Hai ngày trước kia thành hôn Uyển nương đã đem thủ tục nói cho hắn nghe. Mặc dù nam nam thành hôn, thủ tục cũng đơn giản hơn một ít, nhưng rượu hợp cẩn nhất định phải uống. Nếu không phải gả cho người ta làm con dâu, dĩ nhiên y cũng không nhất định uống. Cho nên ở mép giường do dự một lúc, vẫn là quyết định ngồi xuống bàn ăn.
Gà được om lên, mềm lại hấp dẫn, sườn thịt được om lên mùi thơm khắp nơi, tôm hấp mỗi con đều dài cỡ bàn tay, cá chép được hấp đỏ nhìn rất đẹp mắt…
Trên bàn món ăn ngon quá nhiều, cho dù đời trước Ninh Hiểu Phong cũng chưa được nếm thử qua. Cầm lấy đũa gắp lấy một miếng bỏ vào miệng. Nếu như y ăn không phát ra tiếng động, hình ảnh này sẽ rất đẹp.
Y bên này ăn đến khí thế ngút trời, hoàn toàn không chú ý đến Trầm đại thiếu gia đang nằm trên giường nghiêng người qua nhìn hắn.
Thẩm Thịnh Khuynh đối với thê tử của mình vô cùng hiếu kỳ. Cơ thể gầy gò của hắn, nhìn qua so với mình còn gầy hơn. Mắt to, lông mi không dài nhưng lại nhếch lên, mái tóc mượt, mũi cao, môi hồng hồng. Nhìn qua chỉ là bộ dáng phổ thông bình thường, nhưng lúc ngơ ngác lại rất khả ái. Chẳng qua cách ăn…” Ninh gia không cho em ăn cơm sao? “
Đang ăn rất sung sức, Ninh Hiểu Phong theo bản năng mà trả lời, hoàn toàn không để ý đến người nói chuyện với mình là Thẩm Đại thiếu gia: “Lúc đầu sợ ta chạy chỉ cho uống nước, sau đó sợ ta ăn nhiều lên nấu mặn. Sáng sớm hôm nay chỉ có ta một ly sữa bò, ta đói…” Nói đến chỗ này mới phản ứng, hắn vội thả đùi gà đang cầm trên tay xuống, ngồi thẳng người nhìn Thẩm Thịnh Khuynh đang nằm trên giường: “Đại… Đại thiếu gia…”
Thẩm Thịnh Khuynh cười cười ngồi dậy, cũng không mang giày vào, trực tiếp đi xuống ngồi bên cạnh Ninh Hiểu Phong, lấy đôi đũa gắp viên tròn tròn trên đĩa trực tiếp bỏ vào trong miệng: “Ta cũng rất đói. Bọn họ sợ ta ăn nhiều không tiêu hóa được, mỗi ngày chỉ cho ta ăn cháo, không nhớ đã bao lâu rồi được ăn ngon như vậy. Ta bồi em ăn. “
Có chỗ nào đó không đúng? Ninh Hiểu Phong có chút mơ màng: “Đại thiếu gia, ngươi không có say?”
Thẩm Thịnh Khuynh cười: ” Say, nhưng mà bị tiếng em ăn đánh thức rồi! “
“…” Chuyện này không có buồn cười! “Ta… Ta chính là đói.”
Nhìn thấy biểu tình trên mặt của Ninh Hiểu Phong, Thẩm Thịnh Nghiêng cười phá lên: “Vậy tiếp tục ăn! Nhưng mà trước đó hai ta phải uống xong rượu hợp cẩn đã. “
Cảm giác thủ tục có gì đó sai sai. Uống thì uống! Ký lai chi tắc an chi*. Sau này, có một khoảng thời gian hắn còn phải nhờ vị đại thiếu gia này mà sống qua ngày. Nhìn ly rượu tinh xảo kia, lại nhìn xuống hai tay nãy cầm đùi gà mà gặm của mình. Ninh Hiểu Phong đứng lên: “Ta đi rửa tay!” Sau đó liền chạy đến chậu nước bên cạnh cửa, cầm chậu nước đặt lên kệ. Không hổ là Thẩm gia, kệ cũng có mùi của đàn hương, xa xỉ!
[* Ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu ]
Lũy Niên: Vốn xưng hô ta – ngươi sẽ hợp hơn. Nhưng tôi thấy xưng hô ta –em cũng rất tình thú. Nên tôi để Thẩm Thịnh Khuynh xưng hô ta – em. Còn xưng hô của Ninh Hiểu Phong thì tôi vẫn chưa nghĩ ra sao cho tình thú. Nên đợi khi hai bạn trẻ xác lập tình cảm sẽ đổi nhé?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất