Chương 6: Xung Hỉ 6
Edit: Lũy Niên
Ninh Hiểu Phong vốn tưởng Thẩm Thịnh Khuynh sẽ hỏi mình về quyển 《 Điều Hương Phổ 》kia, hoặc sẽ nói mình lấy ra cho y nhìn một cái. Không nghĩ đến Thẩm Thịnh Khuynh sẽ không tiếp tục đề tài này nữa, đem đề tài cậu chuyện chuyển đi, nói một ít chuyện linh tinh khác: " Ta nghe nói đích mẫu Ninh gia vì sợ em chạy, nên cho em uống trà vong ưu?
[ Một loại trà để quên hết những chuyện ưu tư, phiền muộn – chương trước đã từng nhắc đến ]
" Ngươi biết hết? " Có thể thấy người này đối với những chuyện của mình đều đã điều tra! Ninh Hiểu Phong thở ra một hơi, sau đó mới trả lời: " Đúng vậy! Không có ta ăn cơm, chỉ có ta uống nước sau đấy mới cho ta uống thứ đó! Thật ra thì có nhiều chuyện ta đều không thể nhớ. Cho nên sau này nếu ta có gì không hiểu, hoặc làm ra chuyện gì ngu xuẩn, người nhớ phải nhẹ tay tha thứ rồi dạy bảo ta nha! "
Thẩm Thịnh Khuynh nhíu mày: " Ta vốn nghĩ bọn họ đã thăm dò sai. Không nghĩ đến lại là sự thật. Thủ đoạn này ngược lại nếu so với Lưu Thị cũng không kém. Cũng khó trách hai bà ấy có thể đi đến thỏa thuận. Nhưng như vậy cũng rất tốt, chỉ cần có lý do này có rất nhiều chuyện có thể lừa người được. Nếu như ngày mai ta cho người truyền ra ngoài rằng trước khi gả em vào Thẩm gia, đích mẫu Ninh gia mấy ngày lại bắt em uống trà vong ưu, dẫn đến quên mất đi rất nhiều chuyện, em không để tâm chứ? "
" Dĩ nhiên là không! Nhưng ra vẫn có chút không thể hiểu. Làm như vậy thì có thể mưu tính được gì? " Ninh Hiểu Phong hỏi
Thẩm Thịnh Khuynh cười cười trả lời: " Chỉ cần hành động này có thể mưu tính được ba chuyện! Một chính là muốn em làm chuyện gì đó không đúng mực, nhưng sai không phải ở em mà ở đích mẫu Ninh gia đã cho em uống trà vong ưu. Thứ hai là Ninh gia vốn đối với em không tốt, có thể dùng chuyện này để sau này không có hỏi han, quan tâm đến Ninh gia, em đối với lời đồn đại bên ngoài không tính là quá khó nghe. Thứ ba, em có một chuyện đã quên mất. Có thể đường đường chính chính cùng ta đi và học tập cách quản lý chuyện kinh doanh của Thẩm gia. Có thể để em cùng mấy nữ nhân ở nội trách ít giao tiếp. "
Chỉ mới là buổi chiều đầu tiên sau khi thành hôn. Nhưng Ninh Hiểu Phong thực sự cảm thấy Thẩm Thịnh Khuynh đối với mình thật sự rất tốt.
" Sống những ngày thật tốt! " Không cần lo lắng nữa. Nhưng dù sao vẫn là người xa lạ, cảm giác an toàn sao có thể dễ xuất hiện như vậy: " Cũng là ngươi nghĩ chu đáo. Nhưng mà sức khỏe của ngươi...có thể xử lý mấy chuyện làm ăn sao? "
Thẩm Thịnh Khuynh cười nhẹ một tiếng: " Bà ta không phải muốn em xung hỉ cho ta hay sao? Em đem thịnh vượng đến có ta, vừa đúng mục đích*. Vừa mới thành hôn xong, bệnh tình của ta liền tốt lên. Cái này chính là chuyện tốt của ta và em! "
[* Nguyên văn là " 你八字旺我, 命中带贵 " đoạn này tôi không hiểu lắm, nên dịch theo ý hiểu của mình, bác nào biết chỉ tôi. Để tôi sửa nhé! ]
Sau đó không phải có thể nhìn thấy Lưu thị tức đến hộc máu sao? Mặc dù " xung hỉ ", nhưng chúng ta cũng phải diễn xuất một chút, nhảy nhót thật tốt xung quanh: " Không phải Lưu thị sẽ hận ta thấu xương hay sao? Sau này phải giảm bớt số lần chạm mặt ba ấy mới được! "
Thẩm Thịnh Khuynh nói: " Em cũng cần mỗi ngày phải nhìn thấy bà ta. Chỉ là một thiếp thân, có gặp mặt em cũng chỉ cần gọi một tiếng Lưu di nương. Cho dù là đi vấn an cũng chỉ cần tổ mẫu và mẫu thân. Cũng không đến phiên một thiếp thân như bà ta. Em là phu nhân mà Thẩm gia cưới hỏi đàng hoàng, địa vị so với bà ta còn tôn quý hơn nhiều. Mẫu thân sức khỏe không tốt, bà ta mới có thể chưởng quản chuyện trong nhà. Hôm nay em đã vào cửa, chuyện trong nhà cũng là sẽ do em xử lý. "
Ninh Hiểu Phong trong nháy máy liền hoảng sợ: " Không phải chứ? Ta có thể không xử lý được không? "
Thẩm Thịnh Khuynh vỗ một cái lên mu tay hắn: " Đừng hoảng sợ! Ta biết để cho một nam nhân như em xử lý chuyện nội trạch thật sự là khó em. Huống chi, em lại có tay nghề điều chế hương, cũng không thể chôn vùi trong đống nữ nhân ở nội trạch được. Nhưng truyện trong nhà không thể không để em xử lý. Có cơ hội nhất định phải lấy được quyền chưởng quản mọi chuyện trong nhà đến tay. Chẳng qua, bây giờ Lưu thị chắc chắn sẽ không tùy tiện đem quyền lợi trong tay mình giao ra dễ dàng như vậy, em cũng không cần lo lắng! "
Tân hôn đêm đầu tiên, lượng tin tức khổng lồ mà Ninh Hiểu Phong thu được đã vượt qua dự tính của hắn. Sau đó đi ngủ, lần đầu tiên trong mơ là chuyện sau khi hắn xuyên không đến thế giới này. Chẳng qua ngày hôm sau tỉnh lại, hắn không thể nhớ rõ mình đã mơ thấy gì, nhưng hình như không phải là giấc mơ xấu.
Sáng sớm hôm sau, người đến hầu hạ là hai người vô cùng quen thuộc là Mộc Tùng và Bạng Nhi. Những người khác đang vội vàng dọn dẹp đồ ăn thừa tối qua. Thứ quan trọng nhất vào buổi sáng, chính là đi vấn an, dâng trà. Cũng may hai người tối hôm qua không làm chuyện gì khiến thể lực bị hao tổn. Buổi sáng không xuất hiện bất kỳ hành động bất tiện nào. Rời khỏi phòng tuy không được coi là quá sớm, nhưng cũng không để cho các trưởng bối trong nhà phải chờ.
Thẩm Thịnh Khuynh kéo tay Ninh Hiểu Phong, hoàn toàn không để ý ánh mắt của nô tài, nha hoàn trong phủ. Y thậm chí còn đi thẳng lưng, thỉnh thoảng còn nhìn Ninh Hiểu Phong mà cười.
Phải nói nhưng nha hoàn của Thẩm gia từ lâu đã ôm tâm tư muốn leo lên giường của Thẩm Thịnh Khuynh. Cho dù Thẩm đại thiếu gia sức khỏe có không tốt đi nữa. Nhưng y chính là đích trưởng tôn duy nhất của Trầm lão gia. Gia nghiệp của Trầm gia, lão thái gia khi còn sống đã nói rằng Thẩm đại thiếu gia trời sinh phú quý, tương lai nhất định có ông trời phù hộ. Gia Nghiệp của Thẩm gia sau này chính là do y thừa kế. Vì vậy cho duy Đại thiếu gia không được, nhưng chỉ cần sinh cho y một nữ nhi cũng có thể được hưởng vinh hoa phú quý.
Thẩm Thịnh Khuynh lúc này đang kéo tay Ninh Hiểu Phong, ý của y chính là người này chính là do Thẩm gia cưới hỏi đàng hoàng, danh chính ngôn thuận làm Đại thiếu nãi nãi của y. Cho dù có xung hỉ hay không cũng chẳng có liên quan cái gì cả. Em ấy đối với ta chính là chân ái. Cũng để cho mấy người tâm tư bất chính thu lại tâm tư của mình. Trước khi trong phòng y không có người, các nàng cho dù có dùng chút thủ đoạn y cũng lười để ý. Nhưng hôm nay y chính là người đã có phu nhân, người của nội trạch cũng đừng hòng xía vào. Với lại chính y cũng không thích nữ sắc, tâm tư này nên bỏ đi.
Ninh Hiểu Phong căn bản không thể hiểu được suy nghĩ của Thẩm đại thiếu gia, hắn bây giờ hết sức khó xử. Hai đời đây là lần đầu tiên hắn bị người khác kéo đi ngay giữa chỗ đông người như vậy. Hơn nữa còn là người có thân phân vợ chồng với hắn. Hơn nữa, Thẩm Thịnh Khuynh người này không nói liền kéo mình đi vấn an, cũng chưa cho mình thời gian để chuẩn bị tâm lý: " Như vậy có tốt không? "
Thẩm Thịnh Khuynh có ý đến gần Ninh Hiểu Phong, thấp giọng nói: " Đương nhiên là rất tốt! Ta với em càng thân mật, em ở Thẩm gia sẽ không có người dám động đến! "
Mặc dù vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng Ninh Hiểu Phong vẫn lựa chọn tin lời của Thẩm Thịnh Khuynh. Dọc đường đi vấn an, có đủ mọi loại ánh mắt. Như kinh ngạc, hâm mộ, ghen tị. giễu cợt ngay cả thương hại cũng có. Giống như ngoại trừ cao hứng, vui vẻ a thì biểu hiện nào cũng có.
Cuối cùng cũng đi đến đình viện ở đại sảnh. Cũng là nơi người nhà muốn nói chuyện gì sẽ đến đây. Vừa mới bước vào cửa, Ninh Hiểu Phông liền nghe thấy thanh âm của một người đàn ba ở phía sau truyền đến: " U~! Làm sao vợ chồng son mới động phòng sau lại dậy sớm như vậy? Ta vốn còn nói người trẻ tham ngủ, khuyên lão gia nên ngủ thêm một lát, tránh cho các ngươi quá gấp gáp! "
Ngày hôm qua là ngày đại lễ thành hôn, thiếp thân chỉ có thể ở hậu viện mà xem náo nhiệt. Cho nên Ninh Hiểu Phong mới chỉ gặp qua đích mẫu cũng chính là mẫu thân ruột thịt của Thẩm Thịnh Khuynh – Kiều thị. Ngay cả Thẩm lão thái thái cũng không thấy. Người đàn bà này cho dù không ai giới thiệu, hắn cũng có thể đoán được tám, chín phần. Hơn nữa, lại nói ra những lời này. Đáy lòng Ninh Hiểu Phong liền nổi lên sự chán ghét. Nhưng thân phận của hắn hiện tai, dù có buồn bực cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Bị Thẩm Thịnh Khuynh kéo nghiêng người sang bên cạnh đứng. Thấy Thẩm Thịnh Khuynh kêu một tiếng phụ thân, hắn cũng học Thẩm Thịnh Khuynh cúi đầu hành lễ.
Tâm tình của Thẩm lão gia cũng không tệ. Lão tuy rằng sủng thiếp thân, cũng thích bộ dạng hoạt bát sáng sủa lại hay làm cho mình vui vẻ của thứ tử và thứ nữ. Nhưng ở dưới thời đại bối cảnh là trên hết này, lão cho dù có thích cũng biết đích tử mới là quan trọng nhất. Bây giờ lại nhìn thấy đích tử của mình mới hôm qua thành hôn, hôm nay đã vui vẻ khỏe mạnh. Ngay cả sống lưng hôm nay cũng thẳng không như thường ngày, tự nhiên rất vui vẻ: " Khí sắc của Thịnh Khuynh hôm này đúng là không tệ. Vậy xem ra lời sư tăng nói đúng là không sai! "
Bày trò tìm sư tăng chính là do Lưu thị cùng quản gia tìm đến để lừa Thẩm lão gia cho Thẩm Thịnh Khuynh cưới nam thê. Vốn chỉ là tên giang hồ lừa đảo, không ngược lúc này lại hữu dụng. Thẩm Thịnh Khuynh gật đầu cười: " Hài nhi còn phải cảm ơn phụ thân đã lựa chọn cho con một người phu nhân lương thiện, hiền lành. Cho nên muốn đến sớm để vấn an phụ thân, mẫu thân còn cả tổ mẫu. "
Thẩm lão gia cười to: " Được được được! Chỉ cần sức khỏe tốt lên cái gì cũng được! "
Sau khi Thẩm lão cùng Lưu thị tiến vào không bao lâu, mẫu thân của Thẩm Thịnh Khuynh – Kiều Thị cũng đến.
Nhìn thấy nhi tử hôm nay, tinh thần phấn chấn. Ngay cả sống lưng cũng thẳng hơn. Kiều thị vô cùng mừng rỡ, nhìn Ninh Hiểu Phong cũng thuận mắt.
Thẩm Thịnh Khuynh hành lễ với mẫu thân, trực tiếp nói tốt cho Ninh Hiểu Phong. Nhưng những lời này chỉ là lén nói, âm thanh cực nhỏ: " Mẫu thân, Phức Nhi lén học điều chế hương. Vật đích ước hôm đó hắn đáp lễ cho con chính là hương hoàn do đích thân em ấy điều chế. Dùng xong liền cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều. Thân thể cũng ngày càng tốt hơn. Một lát nữa, con sai Bạch Thật đưa cho người mấy viên hương hoàn thử một chút. Có lẽ sẽ có tác dụng. "
Kiều thị nghe xong ánh mặt liền sáng lên: " Thật sự? " Lời vừa nói ra, nàng lại ho khan một tiếng: " Ngày mai, hai con dậy sớm thì đến sân của ta cùng điểm tâm! "
Thẩm Thịnh Khuynh cười cười gật đầu: " Vâng! "
Hai người đỡ Kiều thị vào bên trong ngồi xuống, lập tức có người hầu tiến đến đặt hai tấm đệm xuống dưới đấy để bọn họ quỳ lên.
Là một người hiện đại mà nói, loại lễ như quỳ xuống như thế này rất dịp có thể dùng đến. Nhưng nhập gia phải tùy tục. Ngày hôm qua ở trước cửa hắn cũng quỳ bái Ninh Gia Duẫn cùng Lý thị. Hai người trước mặt này hắn cũng đã quỳ rồi. Có quỳ trước mặt Thẩm lão gia cùng mẫu thân ruột thịt của Thẩm Thịnh Khuynh cũng không sao. Nghĩ đến Như di len lén nói với mình rằng kêu cha mẹ chồng thì sẽ có tiền cầm. Hắn cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ. Nhưng mà nhắc đến cũng thật sự mất mặt. Ai bảo hắn nghèo đâu chứ. Ninh gia chỉ có hắn hai trăm ngân lượng. Đây là mức nào keo kiệt chứ? "
Dâng trà đổi lời nói. Đây là nghi thức quan trọng sau ngày thứ hai khi con dâu mới vào cửa. Thẩm lão gia thực sự rất hào phóng, dựa theo quy củ phong tục. Mặc kệ lấy thê tử là nam nhân hay nữ nhân, đều phải có một phần hậu lễ. Giống như thân phận là đích tử Thẩm gia, tự nhiên hậu lễ sẽ không thể thiếu. Thẩm lão gia trực tiếp cho Ninh Hiểu Phong một tấm khế đất, nằm ở hướng tây nam Hạ Mậu. Ước chừng tổng cộng một trăm năm chục mẫu, còn có ngân phiếu một ngàn lượng. Chỉ một lời nói đổi lấy " Bao lì xì " này so với đồ cưới của Ninh gia liền có thể thấy Thẩm gia thật sự rất có nhiều tiền.
Kiều thị là đích mẫu lại là mẹ ruột, nên chắc chắn không thể cho ít. Nàng từ đồ cưới của mình chọn ra một cửa hàng lớn tặng cho Ninh Hiểu Phong, chưa cho hắn tiền nhưng lại cho hắn một khối dê chi ngọc bích. Ninh Hiểu Phong không biết giá cả nơi này, nhưng nhìn ánh mắt ghen tỵ bên kia của Lưu thị, liền chắc chắn giá của thứ này không rẻ.
Dâng trà cho cha mẹ xong. Thẩm lão gia cũng không nói gì nhiều chỉ nói hai người phải sống những ngày thật tốt. Chờ thân thể Thẩm Thịnh Khuynh khỏe lại, cũng phải bắt đầu học cách quản lý cửa hàng. Còn đối với Ninh Hiểu Phong, Thẩm lão gia không có yêu cầu gì. Ở trong mắt lão đây chỉ là hoa hái tiền nhi tử mình để đổi lấy xung hỉ. Dùng tốt liền thưởng, không dùng được liền vứt đi. Lão nhiều tiền, liền không quan tâm mấy cái này.
Tâm tình hôm nay của Kiều thị rất tốt, cùng bồi nhi tử và nhi tức đi đến sân của lão phu nhân. Thời gian này lão phu nhân vẫn thường ở phật đường. Cho nên bọn họ đến Đông Viện trước đi theo bà tử trong viện lão phu nhân đi uống trà. Bà tử nói lão phu nhân đã phân phó bọn họ làm điểm tâm, chờ một chút lão phu nhân từ phật đường đi ra sẽ cùng họ dùng điểm tâm.
[ Nhi tức: Vợ của con trai! ]
Ninh Hiểu Phong rất đói. Buổi tối ăn nhiều, nhưng buổi sáng vẫn đói bụng sớm. Quan trọng là hắn rất khẩn trương, nhất là thời điểm nhìn thấy Thẩm lão gia và Lưu thị. Hắn theo bản năng mà nâng cao cảnh giác. Mà lúc đi vào đây chỉ có ba người bọn họ, Kiều thị để cho bà tử thiếp thân ở bên ngoài giữ cửa sau đó hỏi: " Phức nhi! Tay nghề của con Ninh gia không biết? "
Ninh Hiểu Phong gật đầu: "Ngoại trừ mẫu thân. Trên dưới Ninh gia đều không biết, trước đó ngay cả nương con cũng không biết!"
Kiều thị nhìn Ninh Hiểu Phong, một lúc lâu cũng không nói gì. Làm Ninh Hiểu Phong cả người đều không được tự nhiên. Không biết liệu mình có nói sai cái gì hay không, sao lại Kiều thị lại có phản ứng này? Trong lòng không yên ổn, hắn chỉ có thể nghiêng đầu nhìn Thẩm Thịnh Nghiêng.
Trầm đại thiếu gia cười vỗ một cái cái lên mu bàn tay Ninh Hiểu Phong, quay mặt nói với Kiều thị: "Mẫu thân, người không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Những chuyện này, sau này nhi tử sẽ nói cho người biết. Hiểu Phong, đúng rồi. Nhũ danh của Phức Nhi là Hiểu Phong. Người là mẫu thân của chúng ta, cũng kêu em ấy như vậy đi. Dù sao ở đây, chỉ có ba chúng ta là người thân cận nhất."
Kiều thị nghe nhi tử nói như vậy. Cũng biết nhi tử mình coi trong Ninh Phức. Nói chuyện cũng tốt, có thể làm một người bên cạnh cùng nhau sóng vai tiến lên với con mình. Vậy cũng tốt hơn việc nhi tử mình phải khắp nơi bảo vệ một nữ nhân yếu đuối: " Mẫu thân cũng không nói nhiều. Hiểu Phong, Thịnh Khuynh thân thể không được tốt. Có một số việc phải nhờ con quan tâm nhiều hơn. Chúng ta nhất nhanh sẽ có cuộc sống thoải mái hơn!"
Ninh Hiểu Phong vốn tưởng Thẩm Thịnh Khuynh sẽ hỏi mình về quyển 《 Điều Hương Phổ 》kia, hoặc sẽ nói mình lấy ra cho y nhìn một cái. Không nghĩ đến Thẩm Thịnh Khuynh sẽ không tiếp tục đề tài này nữa, đem đề tài cậu chuyện chuyển đi, nói một ít chuyện linh tinh khác: " Ta nghe nói đích mẫu Ninh gia vì sợ em chạy, nên cho em uống trà vong ưu?
[ Một loại trà để quên hết những chuyện ưu tư, phiền muộn – chương trước đã từng nhắc đến ]
" Ngươi biết hết? " Có thể thấy người này đối với những chuyện của mình đều đã điều tra! Ninh Hiểu Phong thở ra một hơi, sau đó mới trả lời: " Đúng vậy! Không có ta ăn cơm, chỉ có ta uống nước sau đấy mới cho ta uống thứ đó! Thật ra thì có nhiều chuyện ta đều không thể nhớ. Cho nên sau này nếu ta có gì không hiểu, hoặc làm ra chuyện gì ngu xuẩn, người nhớ phải nhẹ tay tha thứ rồi dạy bảo ta nha! "
Thẩm Thịnh Khuynh nhíu mày: " Ta vốn nghĩ bọn họ đã thăm dò sai. Không nghĩ đến lại là sự thật. Thủ đoạn này ngược lại nếu so với Lưu Thị cũng không kém. Cũng khó trách hai bà ấy có thể đi đến thỏa thuận. Nhưng như vậy cũng rất tốt, chỉ cần có lý do này có rất nhiều chuyện có thể lừa người được. Nếu như ngày mai ta cho người truyền ra ngoài rằng trước khi gả em vào Thẩm gia, đích mẫu Ninh gia mấy ngày lại bắt em uống trà vong ưu, dẫn đến quên mất đi rất nhiều chuyện, em không để tâm chứ? "
" Dĩ nhiên là không! Nhưng ra vẫn có chút không thể hiểu. Làm như vậy thì có thể mưu tính được gì? " Ninh Hiểu Phong hỏi
Thẩm Thịnh Khuynh cười cười trả lời: " Chỉ cần hành động này có thể mưu tính được ba chuyện! Một chính là muốn em làm chuyện gì đó không đúng mực, nhưng sai không phải ở em mà ở đích mẫu Ninh gia đã cho em uống trà vong ưu. Thứ hai là Ninh gia vốn đối với em không tốt, có thể dùng chuyện này để sau này không có hỏi han, quan tâm đến Ninh gia, em đối với lời đồn đại bên ngoài không tính là quá khó nghe. Thứ ba, em có một chuyện đã quên mất. Có thể đường đường chính chính cùng ta đi và học tập cách quản lý chuyện kinh doanh của Thẩm gia. Có thể để em cùng mấy nữ nhân ở nội trách ít giao tiếp. "
Chỉ mới là buổi chiều đầu tiên sau khi thành hôn. Nhưng Ninh Hiểu Phong thực sự cảm thấy Thẩm Thịnh Khuynh đối với mình thật sự rất tốt.
" Sống những ngày thật tốt! " Không cần lo lắng nữa. Nhưng dù sao vẫn là người xa lạ, cảm giác an toàn sao có thể dễ xuất hiện như vậy: " Cũng là ngươi nghĩ chu đáo. Nhưng mà sức khỏe của ngươi...có thể xử lý mấy chuyện làm ăn sao? "
Thẩm Thịnh Khuynh cười nhẹ một tiếng: " Bà ta không phải muốn em xung hỉ cho ta hay sao? Em đem thịnh vượng đến có ta, vừa đúng mục đích*. Vừa mới thành hôn xong, bệnh tình của ta liền tốt lên. Cái này chính là chuyện tốt của ta và em! "
[* Nguyên văn là " 你八字旺我, 命中带贵 " đoạn này tôi không hiểu lắm, nên dịch theo ý hiểu của mình, bác nào biết chỉ tôi. Để tôi sửa nhé! ]
Sau đó không phải có thể nhìn thấy Lưu thị tức đến hộc máu sao? Mặc dù " xung hỉ ", nhưng chúng ta cũng phải diễn xuất một chút, nhảy nhót thật tốt xung quanh: " Không phải Lưu thị sẽ hận ta thấu xương hay sao? Sau này phải giảm bớt số lần chạm mặt ba ấy mới được! "
Thẩm Thịnh Khuynh nói: " Em cũng cần mỗi ngày phải nhìn thấy bà ta. Chỉ là một thiếp thân, có gặp mặt em cũng chỉ cần gọi một tiếng Lưu di nương. Cho dù là đi vấn an cũng chỉ cần tổ mẫu và mẫu thân. Cũng không đến phiên một thiếp thân như bà ta. Em là phu nhân mà Thẩm gia cưới hỏi đàng hoàng, địa vị so với bà ta còn tôn quý hơn nhiều. Mẫu thân sức khỏe không tốt, bà ta mới có thể chưởng quản chuyện trong nhà. Hôm nay em đã vào cửa, chuyện trong nhà cũng là sẽ do em xử lý. "
Ninh Hiểu Phong trong nháy máy liền hoảng sợ: " Không phải chứ? Ta có thể không xử lý được không? "
Thẩm Thịnh Khuynh vỗ một cái lên mu tay hắn: " Đừng hoảng sợ! Ta biết để cho một nam nhân như em xử lý chuyện nội trạch thật sự là khó em. Huống chi, em lại có tay nghề điều chế hương, cũng không thể chôn vùi trong đống nữ nhân ở nội trạch được. Nhưng truyện trong nhà không thể không để em xử lý. Có cơ hội nhất định phải lấy được quyền chưởng quản mọi chuyện trong nhà đến tay. Chẳng qua, bây giờ Lưu thị chắc chắn sẽ không tùy tiện đem quyền lợi trong tay mình giao ra dễ dàng như vậy, em cũng không cần lo lắng! "
Tân hôn đêm đầu tiên, lượng tin tức khổng lồ mà Ninh Hiểu Phong thu được đã vượt qua dự tính của hắn. Sau đó đi ngủ, lần đầu tiên trong mơ là chuyện sau khi hắn xuyên không đến thế giới này. Chẳng qua ngày hôm sau tỉnh lại, hắn không thể nhớ rõ mình đã mơ thấy gì, nhưng hình như không phải là giấc mơ xấu.
Sáng sớm hôm sau, người đến hầu hạ là hai người vô cùng quen thuộc là Mộc Tùng và Bạng Nhi. Những người khác đang vội vàng dọn dẹp đồ ăn thừa tối qua. Thứ quan trọng nhất vào buổi sáng, chính là đi vấn an, dâng trà. Cũng may hai người tối hôm qua không làm chuyện gì khiến thể lực bị hao tổn. Buổi sáng không xuất hiện bất kỳ hành động bất tiện nào. Rời khỏi phòng tuy không được coi là quá sớm, nhưng cũng không để cho các trưởng bối trong nhà phải chờ.
Thẩm Thịnh Khuynh kéo tay Ninh Hiểu Phong, hoàn toàn không để ý ánh mắt của nô tài, nha hoàn trong phủ. Y thậm chí còn đi thẳng lưng, thỉnh thoảng còn nhìn Ninh Hiểu Phong mà cười.
Phải nói nhưng nha hoàn của Thẩm gia từ lâu đã ôm tâm tư muốn leo lên giường của Thẩm Thịnh Khuynh. Cho dù Thẩm đại thiếu gia sức khỏe có không tốt đi nữa. Nhưng y chính là đích trưởng tôn duy nhất của Trầm lão gia. Gia nghiệp của Trầm gia, lão thái gia khi còn sống đã nói rằng Thẩm đại thiếu gia trời sinh phú quý, tương lai nhất định có ông trời phù hộ. Gia Nghiệp của Thẩm gia sau này chính là do y thừa kế. Vì vậy cho duy Đại thiếu gia không được, nhưng chỉ cần sinh cho y một nữ nhi cũng có thể được hưởng vinh hoa phú quý.
Thẩm Thịnh Khuynh lúc này đang kéo tay Ninh Hiểu Phong, ý của y chính là người này chính là do Thẩm gia cưới hỏi đàng hoàng, danh chính ngôn thuận làm Đại thiếu nãi nãi của y. Cho dù có xung hỉ hay không cũng chẳng có liên quan cái gì cả. Em ấy đối với ta chính là chân ái. Cũng để cho mấy người tâm tư bất chính thu lại tâm tư của mình. Trước khi trong phòng y không có người, các nàng cho dù có dùng chút thủ đoạn y cũng lười để ý. Nhưng hôm nay y chính là người đã có phu nhân, người của nội trạch cũng đừng hòng xía vào. Với lại chính y cũng không thích nữ sắc, tâm tư này nên bỏ đi.
Ninh Hiểu Phong căn bản không thể hiểu được suy nghĩ của Thẩm đại thiếu gia, hắn bây giờ hết sức khó xử. Hai đời đây là lần đầu tiên hắn bị người khác kéo đi ngay giữa chỗ đông người như vậy. Hơn nữa còn là người có thân phân vợ chồng với hắn. Hơn nữa, Thẩm Thịnh Khuynh người này không nói liền kéo mình đi vấn an, cũng chưa cho mình thời gian để chuẩn bị tâm lý: " Như vậy có tốt không? "
Thẩm Thịnh Khuynh có ý đến gần Ninh Hiểu Phong, thấp giọng nói: " Đương nhiên là rất tốt! Ta với em càng thân mật, em ở Thẩm gia sẽ không có người dám động đến! "
Mặc dù vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng Ninh Hiểu Phong vẫn lựa chọn tin lời của Thẩm Thịnh Khuynh. Dọc đường đi vấn an, có đủ mọi loại ánh mắt. Như kinh ngạc, hâm mộ, ghen tị. giễu cợt ngay cả thương hại cũng có. Giống như ngoại trừ cao hứng, vui vẻ a thì biểu hiện nào cũng có.
Cuối cùng cũng đi đến đình viện ở đại sảnh. Cũng là nơi người nhà muốn nói chuyện gì sẽ đến đây. Vừa mới bước vào cửa, Ninh Hiểu Phông liền nghe thấy thanh âm của một người đàn ba ở phía sau truyền đến: " U~! Làm sao vợ chồng son mới động phòng sau lại dậy sớm như vậy? Ta vốn còn nói người trẻ tham ngủ, khuyên lão gia nên ngủ thêm một lát, tránh cho các ngươi quá gấp gáp! "
Ngày hôm qua là ngày đại lễ thành hôn, thiếp thân chỉ có thể ở hậu viện mà xem náo nhiệt. Cho nên Ninh Hiểu Phong mới chỉ gặp qua đích mẫu cũng chính là mẫu thân ruột thịt của Thẩm Thịnh Khuynh – Kiều thị. Ngay cả Thẩm lão thái thái cũng không thấy. Người đàn bà này cho dù không ai giới thiệu, hắn cũng có thể đoán được tám, chín phần. Hơn nữa, lại nói ra những lời này. Đáy lòng Ninh Hiểu Phong liền nổi lên sự chán ghét. Nhưng thân phận của hắn hiện tai, dù có buồn bực cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Bị Thẩm Thịnh Khuynh kéo nghiêng người sang bên cạnh đứng. Thấy Thẩm Thịnh Khuynh kêu một tiếng phụ thân, hắn cũng học Thẩm Thịnh Khuynh cúi đầu hành lễ.
Tâm tình của Thẩm lão gia cũng không tệ. Lão tuy rằng sủng thiếp thân, cũng thích bộ dạng hoạt bát sáng sủa lại hay làm cho mình vui vẻ của thứ tử và thứ nữ. Nhưng ở dưới thời đại bối cảnh là trên hết này, lão cho dù có thích cũng biết đích tử mới là quan trọng nhất. Bây giờ lại nhìn thấy đích tử của mình mới hôm qua thành hôn, hôm nay đã vui vẻ khỏe mạnh. Ngay cả sống lưng hôm nay cũng thẳng không như thường ngày, tự nhiên rất vui vẻ: " Khí sắc của Thịnh Khuynh hôm này đúng là không tệ. Vậy xem ra lời sư tăng nói đúng là không sai! "
Bày trò tìm sư tăng chính là do Lưu thị cùng quản gia tìm đến để lừa Thẩm lão gia cho Thẩm Thịnh Khuynh cưới nam thê. Vốn chỉ là tên giang hồ lừa đảo, không ngược lúc này lại hữu dụng. Thẩm Thịnh Khuynh gật đầu cười: " Hài nhi còn phải cảm ơn phụ thân đã lựa chọn cho con một người phu nhân lương thiện, hiền lành. Cho nên muốn đến sớm để vấn an phụ thân, mẫu thân còn cả tổ mẫu. "
Thẩm lão gia cười to: " Được được được! Chỉ cần sức khỏe tốt lên cái gì cũng được! "
Sau khi Thẩm lão cùng Lưu thị tiến vào không bao lâu, mẫu thân của Thẩm Thịnh Khuynh – Kiều Thị cũng đến.
Nhìn thấy nhi tử hôm nay, tinh thần phấn chấn. Ngay cả sống lưng cũng thẳng hơn. Kiều thị vô cùng mừng rỡ, nhìn Ninh Hiểu Phong cũng thuận mắt.
Thẩm Thịnh Khuynh hành lễ với mẫu thân, trực tiếp nói tốt cho Ninh Hiểu Phong. Nhưng những lời này chỉ là lén nói, âm thanh cực nhỏ: " Mẫu thân, Phức Nhi lén học điều chế hương. Vật đích ước hôm đó hắn đáp lễ cho con chính là hương hoàn do đích thân em ấy điều chế. Dùng xong liền cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều. Thân thể cũng ngày càng tốt hơn. Một lát nữa, con sai Bạch Thật đưa cho người mấy viên hương hoàn thử một chút. Có lẽ sẽ có tác dụng. "
Kiều thị nghe xong ánh mặt liền sáng lên: " Thật sự? " Lời vừa nói ra, nàng lại ho khan một tiếng: " Ngày mai, hai con dậy sớm thì đến sân của ta cùng điểm tâm! "
Thẩm Thịnh Khuynh cười cười gật đầu: " Vâng! "
Hai người đỡ Kiều thị vào bên trong ngồi xuống, lập tức có người hầu tiến đến đặt hai tấm đệm xuống dưới đấy để bọn họ quỳ lên.
Là một người hiện đại mà nói, loại lễ như quỳ xuống như thế này rất dịp có thể dùng đến. Nhưng nhập gia phải tùy tục. Ngày hôm qua ở trước cửa hắn cũng quỳ bái Ninh Gia Duẫn cùng Lý thị. Hai người trước mặt này hắn cũng đã quỳ rồi. Có quỳ trước mặt Thẩm lão gia cùng mẫu thân ruột thịt của Thẩm Thịnh Khuynh cũng không sao. Nghĩ đến Như di len lén nói với mình rằng kêu cha mẹ chồng thì sẽ có tiền cầm. Hắn cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ. Nhưng mà nhắc đến cũng thật sự mất mặt. Ai bảo hắn nghèo đâu chứ. Ninh gia chỉ có hắn hai trăm ngân lượng. Đây là mức nào keo kiệt chứ? "
Dâng trà đổi lời nói. Đây là nghi thức quan trọng sau ngày thứ hai khi con dâu mới vào cửa. Thẩm lão gia thực sự rất hào phóng, dựa theo quy củ phong tục. Mặc kệ lấy thê tử là nam nhân hay nữ nhân, đều phải có một phần hậu lễ. Giống như thân phận là đích tử Thẩm gia, tự nhiên hậu lễ sẽ không thể thiếu. Thẩm lão gia trực tiếp cho Ninh Hiểu Phong một tấm khế đất, nằm ở hướng tây nam Hạ Mậu. Ước chừng tổng cộng một trăm năm chục mẫu, còn có ngân phiếu một ngàn lượng. Chỉ một lời nói đổi lấy " Bao lì xì " này so với đồ cưới của Ninh gia liền có thể thấy Thẩm gia thật sự rất có nhiều tiền.
Kiều thị là đích mẫu lại là mẹ ruột, nên chắc chắn không thể cho ít. Nàng từ đồ cưới của mình chọn ra một cửa hàng lớn tặng cho Ninh Hiểu Phong, chưa cho hắn tiền nhưng lại cho hắn một khối dê chi ngọc bích. Ninh Hiểu Phong không biết giá cả nơi này, nhưng nhìn ánh mắt ghen tỵ bên kia của Lưu thị, liền chắc chắn giá của thứ này không rẻ.
Dâng trà cho cha mẹ xong. Thẩm lão gia cũng không nói gì nhiều chỉ nói hai người phải sống những ngày thật tốt. Chờ thân thể Thẩm Thịnh Khuynh khỏe lại, cũng phải bắt đầu học cách quản lý cửa hàng. Còn đối với Ninh Hiểu Phong, Thẩm lão gia không có yêu cầu gì. Ở trong mắt lão đây chỉ là hoa hái tiền nhi tử mình để đổi lấy xung hỉ. Dùng tốt liền thưởng, không dùng được liền vứt đi. Lão nhiều tiền, liền không quan tâm mấy cái này.
Tâm tình hôm nay của Kiều thị rất tốt, cùng bồi nhi tử và nhi tức đi đến sân của lão phu nhân. Thời gian này lão phu nhân vẫn thường ở phật đường. Cho nên bọn họ đến Đông Viện trước đi theo bà tử trong viện lão phu nhân đi uống trà. Bà tử nói lão phu nhân đã phân phó bọn họ làm điểm tâm, chờ một chút lão phu nhân từ phật đường đi ra sẽ cùng họ dùng điểm tâm.
[ Nhi tức: Vợ của con trai! ]
Ninh Hiểu Phong rất đói. Buổi tối ăn nhiều, nhưng buổi sáng vẫn đói bụng sớm. Quan trọng là hắn rất khẩn trương, nhất là thời điểm nhìn thấy Thẩm lão gia và Lưu thị. Hắn theo bản năng mà nâng cao cảnh giác. Mà lúc đi vào đây chỉ có ba người bọn họ, Kiều thị để cho bà tử thiếp thân ở bên ngoài giữ cửa sau đó hỏi: " Phức nhi! Tay nghề của con Ninh gia không biết? "
Ninh Hiểu Phong gật đầu: "Ngoại trừ mẫu thân. Trên dưới Ninh gia đều không biết, trước đó ngay cả nương con cũng không biết!"
Kiều thị nhìn Ninh Hiểu Phong, một lúc lâu cũng không nói gì. Làm Ninh Hiểu Phong cả người đều không được tự nhiên. Không biết liệu mình có nói sai cái gì hay không, sao lại Kiều thị lại có phản ứng này? Trong lòng không yên ổn, hắn chỉ có thể nghiêng đầu nhìn Thẩm Thịnh Nghiêng.
Trầm đại thiếu gia cười vỗ một cái cái lên mu bàn tay Ninh Hiểu Phong, quay mặt nói với Kiều thị: "Mẫu thân, người không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Những chuyện này, sau này nhi tử sẽ nói cho người biết. Hiểu Phong, đúng rồi. Nhũ danh của Phức Nhi là Hiểu Phong. Người là mẫu thân của chúng ta, cũng kêu em ấy như vậy đi. Dù sao ở đây, chỉ có ba chúng ta là người thân cận nhất."
Kiều thị nghe nhi tử nói như vậy. Cũng biết nhi tử mình coi trong Ninh Phức. Nói chuyện cũng tốt, có thể làm một người bên cạnh cùng nhau sóng vai tiến lên với con mình. Vậy cũng tốt hơn việc nhi tử mình phải khắp nơi bảo vệ một nữ nhân yếu đuối: " Mẫu thân cũng không nói nhiều. Hiểu Phong, Thịnh Khuynh thân thể không được tốt. Có một số việc phải nhờ con quan tâm nhiều hơn. Chúng ta nhất nhanh sẽ có cuộc sống thoải mái hơn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất