Chương 8: Xung Hỉ 8
Edit: Lũy Niên
Đại thiếu gia thành hôn ngày thứ hai đã mang Đại thiếu nãi nãi đi đến cửa hàng tuần tra. Chuyện này khiến toàn bộ trên dưới Thẩm gia kinh sợ.
Bình thường, Đại thiếu gia luôn ở viện của mình không ra. Trừ những ngày quan trọng phải cùng lão gia, phu nhân, cùng lão phu nhân dùng bữa. Thì nếu không phải thư phòng cũng chính là phòng ngủ, trước khi còn đi đến chỗ tiên sinh học, nhưng cả như vậy cũng không phải ngày nào cũng đi. Ra cửa đi đến cửa hàng tuần tra như vậy mấy năm nay cũng chỉ có quá hai lần.
Bọn hạ nhân cũng không phải chỉ có mấy người già chăm chỉ làm việc, những lời như tiếng ong vo ve không phải không có. Trước cổng lớn, không thiếu người ngày ngày đi qua đi lại. Nhưng họ không dám nói bậy bạ. Ngược lại, đám hạ nhân trong Thẩm gia xưa này không thiếu việc xuyên tạc. Thẩm Thịnh Khuynh cùng Ninh Hiểu Phong từ cổng lớn đi ra, đám hạ nhân không có việc gì làm ngay lập tức bắt đầu tốp ba tốp năm bàn tán.
Vốn ai ở Thẩm gia cũng đã ngầm thừa nhận, mẹ con Đại thiếu gia không phải trở ngại lớn với Lưu di nương. Thậm chí có người đã nghe được đôi lời âm mưu tính toán. Bây giờ nhắc đến, từ khi chọn hiền thê cho Đại thiếu gia xung hỉ. Sức khỏe của Đại thiếu gia mỗi ngày đều tốt lên. Ngày hôm qua, khi bái đường thành thân có thể thấy tinh thần của Đại thiếu gia so với ngày thường tăng bao nhiêu. Ngày hôm nay, lại kéo Đại thiếu gia đi dập đầu dâng trà, cảm thấy so với hôm qua còn tốt hơn thêm hai phần. Nói không chừng vị Đại thiếu nãi nãi này thật sự là quý nhân, có thể đem đến thịnh vượng cho Đại thiếu gia cũng không biết chừng.
Tòa biệt phủ của Thẩm gia hôm nay có người vui mừng cũng có kẻ buồn. Vui mừng đương nhiên là chính phòng Kiều thị. Đừng nghĩ Kiều thị không được lão gia sủng ái, thân mình lại không tốt. Mà không xử lý được mấy chuyện nội trạch. Dù thế nào chính thê vẫn là chính thê, chỉ cần nàng mở miệng. Nàng nói một kẻ thiếp thất như Lưu thị quỳ xuống còn có thể đứng sao? Trước đây là do thân thể của Đại thiếu gia vẫn không tốt, bao nhiều thầy thuốc đều nói rằng khó sống, mà Kiều thị thân mình cũng không tốt cho nên trưởng tử trong bụng sinh non. Sau khi lớn lên, lại bị bệnh tật hành hạ. Hôm nay đích tử đã tốt lên, lão đương nhiên cũng rất vui vẻ. Đối với Kiều thị cũng thoải mái hơn. Cho dù cũng là thời điểm dùng bữa nói thêm mấy câu mà thôi.
Kiều thị thực ra cũng không thích vị Thẩm lão gia. Dựa vào tài sản mà Lão thái gia để lại, phu nhân của nàng cũng có thể đưa tổ nghiệp lên cao hơn, nhưng lão lại không muốn. Cũng không học cách quản lý tốt gia nghiệp. Cũng may, vị tiểu thúc tử kia có năng lực hơn lão ta. Hơn nữa, lão phu nhân uy nghiêm vẫn còn sống. Năm đó lão thái gia đã tự tay đào tạo mười mấy vị chưởng quỹ, cũng rất kính trọng đích tử. Nếu không, gia nghiệp này có thuộc về người đó hay không còn chưa nói chắc được. Nàng rất rõ ràng tính tình của phu quân mình. Tham lam háo sắc, ngày nhỏ cẩm y như ngọc, một thân tơ lụa nuôi ra một kẻ chỉ biết soi mói tật xấu. Lỗ tai mềm cũng không có chính kiến. Nếu không nhiều năm như vậy sao lại không phát hiện ra, đích tử và chính thê của mình bị một thiếp thất hại? Lại còn mọi chuyện đều nghe thiếp thất kia?
[ Tiểu thúc tử = em trai của chồng ]
Nhà có đích tử, gia sản sẽ không bao giờ thuộc về thứ tử. Nhưng Thẩm lão gia này, chỉ biết ngầm đem gia nghiệp này cho nhi tử xử lý còn mình chỉ cần ăn uống xa hoa, vui chơi thỏa thích là được. Trước không trông cậy vào Thẩm Thịnh Khuynh được. Lưu thị nhân cơ hội để cho hai nhi tử của mình học tập thật tốt cách quản lý gia sản. Lúc bà ta ở cùng Thẩm lão gia cũng có mặt, ý muốn nói rằng đích tử không được, nhưng vẫn còn hai thứ tử. Hai thứ tử làm Thẩm lão gia vui vẻ, nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ tách gia nghiệp trong nhà cho họ quản lý. Lâu này, Thẩm Thịnh Khuynh trưởng thành, Lưu thị không thể để y kết hôn rồi sinh ra trưởng tử trước. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Thẩm Thịnh Khuynh bắt buộc phải cười nam thê.
Ngày hôm nay, Đại thiếu gia mới chỉ thành hôn hai ngày. Ngày thứ hai tân hôn đã mang theo Đại thiếu nãi nãi mới vào cửa tuần tra cửa hàng. Chuyện này đối với Lưu thị cùng với hai thứ tử của ba ta, tuyệt đối chính là đả kích to lớn nhất.
Trong Thẩm gia có bao nhiêu người trong tối âm thầm tính toán hãm hại Thẩm Thịnh Khuynh trong lòng hiểu nhưng cũng để bụng gì. Chỉ cho là y muốn đem chính thất Ninh Hiểu Phong ra ngoài hóng gió mà thôi.
Hai người đi ra khỏi Thẩm gia, mang theo Bạch Thuật và Bạng Nhi đi theo hầu hạ. Chủ tớ bốn người đầu tiên không phải đi đến cửa hàng của Thẩm gia mà là đi đến tửu lầu.
Hạ Mậu không phải chỉ có ở nam quận thành. Nguyên quán của Thẩm gia chính là ở nơi này, vậy nên mới không dời đến trên quận thành ở. Nhưng cửa hàng lớn nhất của Thẩm gia, cũng là cửa hàng chính – Khánh Văn ở trên quận thành. Ở Hạ Mậu cũng có chi nhánh của Khánh Văn, đó cũng là một trong những mục tiêu của bọn họ hôm nay.
Bước chân vào Văn Tường lầu, tiểu nhị bên trong vội vàng chạy đến: " Hai vị khách quan, trên lầu còn nhã gian hai người có muốn không? "
Thẩm Thịnh Khuynh khoát tay một cái: " Ngồi dưới lầu cũng được, cho chúng ta hai bàn. Hai bình nước, lại mang lên mấy loại điểm tâm tốt nhất lên. "
Tiểu nhị vội vàng mang bốn người đến hai bàn được xếp cạnh cửa sổ: " Khách quan xin đợi một lát, tiểu nhân đi lấy trà nước! "
Ninh Hiểu Phong không hiểu, vừa mới dùng bữa xong sao lại đến đây uống trà ăn bánh? Vì vậy nhỏ giọng hỏi: " Ngươi chưa ăn no sao? "
Thậm Thịnh Khuynh cười: " Đến chỗ này có thể nghe được mấy câu chuyện thú vị, chờ lát nữa có người đến xướng khúc, kể chuyện. Đến muộn một chút sẽ không còn chỗ ngồi! "
Ninh Hiểu Phong trợn to hai mắt: " Người thường hay đến chỗ này? "
Thẩm Thịnh Khuynh lắc đầu: " Không có khả năng. Nhưng Bảy Tử thường xuyên đến đây. Thỉnh thoảng nghe được những câu chuyện hay, lúc trở về sẽ kể lại cho chúng ta nghe. Đến tửu lầu, nghe xướng khúc chỉ là thứ yếu. Có rất nhiều tin tức có thể từ chỗ này nghe được! "
Ninh Hiểu Phong gật đầu. Đã hiểu vì sao bọn họ lại đến nơi này. Không phải đến nghe bát quái. Nhưng mà như vậy cũng rất tốt, ở nơi này không có ti vi, máy tính hay internet, những thứ để giải trí sợ chỉ có mỗi cái này.
Tiểu nhị đem trà và bánh đưa lên. Bạng Nhi muốn đi qua giúp hai người rót trà. Thẩm Thịnh Khuynh khoát tay nói: " Hai ngươi ngồi đấy ăn uống đi! Ta với Hiểu Phong tự mình làm. " Nói xong tự tay rót trà cho Ninh Hiểu Phong.
Bạng Nhi không nghĩ đến Lục thiếu gia, gả đến xung hỉ lại có thể được cô gia sủng ái như vậy. Buổi sáng khi đi dâng trà, cũng nắm tay dẫn đi. Lúc đi đến tửu lầu, cũng nắm tay thiếu gia để hắn không bị ngã. Có lẽ khoảng thời gian khổ cực kia của Lục thiếu gia đã qua rồi.
Dù sao Bạng Nhi mới chỉ là một đứa trẻ mới lớn, thấy chủ nhân không cần lo lắng, liền không suy nghĩ nhiều nữa. Vì vậy, nghe lời cô gia ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn bốn đĩa bánh trên bàn trong lòng âm thầm nuốt nước miếng. Đây là những thứ từ trước đến giờ Bạng Nhi chưa bao giờ được nếm qua nha!
Không biết hai người bên kia nhỏ giọng nói cái gì. Thẩm Thịnh Khuynh kéo ghế lại gần bên cạnh Ninh Hiểu Phong, thấp giọng hỏi hắn: " Chốc nữa em cần những thứ gì? Một lát kết thúc. ta để Bạch Thuật đi trước để kêu người chuẩn bị! "
Ninh Hiểu Phong cũng không khách khí: " "Trầm hương, rồng não, xạ hương, bạch đàn cùng giáp hương. Ta trước đây không có tiền nên không thể mua được nguyên liệu thượng phẩm, cho nên phẩm chất hương điều chế ra cũng không cao! "
" Có một ít nguyên liệu hay nhìn thấy. Nhưng trầm hương và xạ hương giá cả tùy thuộc vào phẩm chất mà chênh lệch. Khác biệt về mùi hương cũng rất lớn! Những thứ này em muốn loại nào? " Thẩm Thịnh Khuynh hỏi kỹ.
Ninh Hiểu Phong suy nghĩ mới trả lời: " Ta thấy tay nghề của ta tự mình luyện ra, vẫn còn rất non nớt. Ngươi nếu đưa cho ta thượng phẩm, ta có khi sẽ làm hư. Cho nên vẫn dùng phẩm chất bình thường là tốt rồi! Ta trước đây điều hương dùng trầm hương cảm thấy hương thơm hơi nồng, nhưng sức khỏe ngươi không tốt, vẫn nên ôn hòa dễ ngửi hơn. Đối với xạ hương ta chưa từng có nghiên cứu ra, trong sách có ghi cách điều chế đơn giản. Ta trước kia có hội điều hương cũng không nhiều. Cũng không cần thượng phẩm! "
Thẩm Thịnh Khuynh gật đầu: " Cũng được! Hương em điều chế trước đây rất tốt. Lần này thử dùng những nguyên liệu tốt hơn để điều chế. Chờ thân thể ta tốt lên, lại lấy những nguyên liệu khác đến cho em. Những nguyên liệu này Thẩm gia không thiếu, em không cần lo lắng! "
Ngày trước khi chưa chính thức gả vào Thẩm gia, Ninh Hiểu Phong chỉ hy vọng có thể cùng Thẩm đại thiếu gia trò chuyện một chút về điều chế hương. Hắn có hệ thống không gian trong người, việc điều chế hương có thể khiến hắn ở nơi này sống tốt hơn lại có thể giúp hắn làm giàu. Bây giờ Thẩm Thịnh Khuynh không chỉ cùng hắn trò chuyện, lại cho hắn nguyên liệu để hắn có thể làm thử, còn không cần lo lắng. Đây thật sự rất tốt! " Quá tốt! Vậy nếu như sau khi ta điều chế thành công, có thể đem đi bán hay không? "
Thẩm Thịnh Khuynh cười: " Tất nhiên! Có một cao thủ điều chế hương như vậy, sao ta có thể để em bị chôn vùi đằng sau nội trạch chứ? Đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta mang em đi tuần tra cửa hàng! Từ sau này, tất cả mọi người đều biết. Thẩm gia Đại thiếu nãi nãi của bọn họ không phải gả đến để xung hỉ. Mà là gả cho Thẩm Thịnh Khuynh làm phu nhân! "
Tuy rằng nghe y nói như vậy rất xấu hổ, nhưng Ninh Hiểu Phong rất vui vẻ. Tuy nói ra có thể xem là không có tiền đồ, hai người hôm qua chỉ mới ngủ cùng một giường, chung đủ với nhau còn chưa đủ hai mươi bốn tiếng. Nhưng hắn lại có cảm giác rằng bản thân mình rất tin tưởng Thẩm Thịnh Khuynh. Đại khái đã sống hai đời cho đến nay, ngoại trừ cha mẹ đối với hắn tốt nhất cũng chỉ có Thẩm Thịnh Khuynh đối xử với hắn như vậy. Cho hắn mới chỉ gặp y chưa đến hai ngày.
Ở trà lâu đúng là có thể nghe được mấy chuyện bát quái thú vị. Ví dụ như nhà Lưu viên ngoại ở thành Tây, chính thê cùng ái thiếp thích cùng một hộp phấn hương. Nhưng phấn hương kia chỉ có một hộp. Vì vậy, Lưu viên ngoại trở thành kẻ bị hai bà lôi lôi kéo kéo. Thông thường, thiếp thất dù có được sủng ái đến đâu cũng không được cướp đồ mà chính thất để ý. Nhưng có một số người không quan tâm đến những quy định đó, lễ nghi cũng không thể giết được thiếp thất đang được sủng ái và đòi công bằng cho chính thê... Ngay cả Thẩm lão gia cũng thích thiếp thất hơn chính thê. Cuối cùng hộp phấn hương kia rơi vào trong tay của thiếp thất. Chẳng qua chính thê của Lưu viên ngoại cũng không phải loại người dễ bị ức hiếp, trực tiếp để nhi tử của mình đem chân huynh đệ của vị thiếp thân kia chặt đứt, còn bị đưa vào nhà môn ngồi!
" Huynh đệ của thiếp thất? Không phải là thân thích sao? Hạ thủ nặng như vậy không sợ bị người khác nói? " Ninh Hiểu Phong thật lòng không hiểu những chuyện như vậy. Hỏi người khác hắn xấu hổ. Dù sao, Thẩm Thịnh Khuynh cũng biết hắn đã uống qua nước vong ưu, đối với câu hỏi của hắn lúc này chắc cũng không suy nghĩ nhiều. Nếu không hoài nghi, một câu kia cũng không sao. Ít nhất có thể thẳng thắn với nhau.
Thẩm Thịnh Khuynh quay đầu cười: " Chỉ là một nô tài, cũng không phải thân thích đúng nghĩa gì. Lưu thị kia cho dù có được sủng ái, huynh đệ bà ta cũng phải cúi người kêu ta một tiếng ' Đại thiếu gia '. Những chuyện như vậy, ta sẽ nói với mẫu thân sau này cùng với em nói chuyện một chút. Có rất nhiều chuyện sau nội trạch, mẫu thân sẽ cùng người nói. Mặc dù không liên quan đến em, nhưng biết còn hơn không. Tránh cho sau này lại bị mắc lừa. "
Ninh Hiểu Phong gật đầu: " Ta biết! Mặc dù đầu óc không tốt, nhưng trí nhớ vẫn là tạm dùng được! "
Từ tửu lầu đi ra, hai người mang theo Bạng Nhi cùng rảnh rỗi đi dạo. Ở trên đường nhìn người đến, kẻ đi. Mặc dù nhàn rỗi ồn ào, nhưng tâm tình rất tốt. Ninh Hiểu Phong đời trước đi đi lại lại rất ít. Bởi vì hai chân tàn phế không thể đi lại khiến hắn ở trước mắt người khác cho chút tự ti. Với lại không có người thân, đi ra ngoài cũng rất tốn sức. Ban đầu còn có xã khu cùng hàng xóm và một ít bạn học giúp đỡ. Sau này, các bạn học có tiền đồ đều rời đi, xã khu cũng không có khả năng sẽ giúp mình mãi mãi. Một ít hàng xóm hảo tâm giúp đỡ cậu đổ rác, mỗi một tháng mấy người nghĩa công sẽ đến thăm hắn một lần. Mua đồ hắn đều đặt hàng trên mạng. Giống như mình bây giờ đang dùng đôi chân để đi qua nơi đông người, đi dạo phố ngắm phong cảnh, vô tình chạm vai vào người qua đường. Những thứ này đối với hắn thật sự là trải nghiệm đáng quý trọng.
Nhìn thấy Ninh Hiểu Phong vui vẻ như vậy, cả người đều toát ra một loại hứng phấn khó tả. Thẩm Thịnh Khuynh nhìn hắn cũng rất vui vẻ. Dần dần, y đem sự chú ý của mình từ những hàng quán, cửa tiệm xung quanh chuyển lên người hắn: " Hiểu Phong, em thấy thích cái gì cứ mua đi. Không cần để ý, ta có đem theo bạc! "
Ninh Hiểu Phong có chút lúng túng, một nam nhân hai mắt tỏa sáng nhìn một đống trang sức mạ vàng họa phượng, bình bình chai chai, thật sự quá xấu hổ: " Thật ra thì ta nghĩ, hương hoặc phấn hương được trong những chai lọ này. Nhất định sẽ có nhiều người mua! "
Thẩm Thịnh Khuynh gật đầu: " Đúng thật là như vậy! Mới vừa nãy cũng nghe nói, chính thất bà thiếp thất nhìn trúng hộp hương phấn kia cũng là vì nó tinh xảo! "
Ninh Hiểu Phong tiến đến gần Thẩm Thịnh Khuynh, nhỏ giọng bên tai y nói: " Thật ra có thể hòa ít thuốc vào những hộp hương phấn kia. Nếu như thứ này có thể thành công, sau đó để vào những chiếc hộp xinh đẹp như vậy. Nhất định có thể bán được không ít tiền. " Từ lúc nghe đến chuyện thê thiếp đấu đá nhau, hắn liền hiểu rằng mặc kệ là danh phận gì. Nữ nhân có tiền là khách hàng tốt nhất! Chỉ cần có tay nghề, tiền đối với nữ nhân không quan trọng.
Thẩm Thịnh Khuynh cũng không có ngạc nhiên, nhưng vui vẻ nói: " Thật sự? Nếu là như vậy, ta có một chủ ý rất tốt! "
Đại thiếu gia thành hôn ngày thứ hai đã mang Đại thiếu nãi nãi đi đến cửa hàng tuần tra. Chuyện này khiến toàn bộ trên dưới Thẩm gia kinh sợ.
Bình thường, Đại thiếu gia luôn ở viện của mình không ra. Trừ những ngày quan trọng phải cùng lão gia, phu nhân, cùng lão phu nhân dùng bữa. Thì nếu không phải thư phòng cũng chính là phòng ngủ, trước khi còn đi đến chỗ tiên sinh học, nhưng cả như vậy cũng không phải ngày nào cũng đi. Ra cửa đi đến cửa hàng tuần tra như vậy mấy năm nay cũng chỉ có quá hai lần.
Bọn hạ nhân cũng không phải chỉ có mấy người già chăm chỉ làm việc, những lời như tiếng ong vo ve không phải không có. Trước cổng lớn, không thiếu người ngày ngày đi qua đi lại. Nhưng họ không dám nói bậy bạ. Ngược lại, đám hạ nhân trong Thẩm gia xưa này không thiếu việc xuyên tạc. Thẩm Thịnh Khuynh cùng Ninh Hiểu Phong từ cổng lớn đi ra, đám hạ nhân không có việc gì làm ngay lập tức bắt đầu tốp ba tốp năm bàn tán.
Vốn ai ở Thẩm gia cũng đã ngầm thừa nhận, mẹ con Đại thiếu gia không phải trở ngại lớn với Lưu di nương. Thậm chí có người đã nghe được đôi lời âm mưu tính toán. Bây giờ nhắc đến, từ khi chọn hiền thê cho Đại thiếu gia xung hỉ. Sức khỏe của Đại thiếu gia mỗi ngày đều tốt lên. Ngày hôm qua, khi bái đường thành thân có thể thấy tinh thần của Đại thiếu gia so với ngày thường tăng bao nhiêu. Ngày hôm nay, lại kéo Đại thiếu gia đi dập đầu dâng trà, cảm thấy so với hôm qua còn tốt hơn thêm hai phần. Nói không chừng vị Đại thiếu nãi nãi này thật sự là quý nhân, có thể đem đến thịnh vượng cho Đại thiếu gia cũng không biết chừng.
Tòa biệt phủ của Thẩm gia hôm nay có người vui mừng cũng có kẻ buồn. Vui mừng đương nhiên là chính phòng Kiều thị. Đừng nghĩ Kiều thị không được lão gia sủng ái, thân mình lại không tốt. Mà không xử lý được mấy chuyện nội trạch. Dù thế nào chính thê vẫn là chính thê, chỉ cần nàng mở miệng. Nàng nói một kẻ thiếp thất như Lưu thị quỳ xuống còn có thể đứng sao? Trước đây là do thân thể của Đại thiếu gia vẫn không tốt, bao nhiều thầy thuốc đều nói rằng khó sống, mà Kiều thị thân mình cũng không tốt cho nên trưởng tử trong bụng sinh non. Sau khi lớn lên, lại bị bệnh tật hành hạ. Hôm nay đích tử đã tốt lên, lão đương nhiên cũng rất vui vẻ. Đối với Kiều thị cũng thoải mái hơn. Cho dù cũng là thời điểm dùng bữa nói thêm mấy câu mà thôi.
Kiều thị thực ra cũng không thích vị Thẩm lão gia. Dựa vào tài sản mà Lão thái gia để lại, phu nhân của nàng cũng có thể đưa tổ nghiệp lên cao hơn, nhưng lão lại không muốn. Cũng không học cách quản lý tốt gia nghiệp. Cũng may, vị tiểu thúc tử kia có năng lực hơn lão ta. Hơn nữa, lão phu nhân uy nghiêm vẫn còn sống. Năm đó lão thái gia đã tự tay đào tạo mười mấy vị chưởng quỹ, cũng rất kính trọng đích tử. Nếu không, gia nghiệp này có thuộc về người đó hay không còn chưa nói chắc được. Nàng rất rõ ràng tính tình của phu quân mình. Tham lam háo sắc, ngày nhỏ cẩm y như ngọc, một thân tơ lụa nuôi ra một kẻ chỉ biết soi mói tật xấu. Lỗ tai mềm cũng không có chính kiến. Nếu không nhiều năm như vậy sao lại không phát hiện ra, đích tử và chính thê của mình bị một thiếp thất hại? Lại còn mọi chuyện đều nghe thiếp thất kia?
[ Tiểu thúc tử = em trai của chồng ]
Nhà có đích tử, gia sản sẽ không bao giờ thuộc về thứ tử. Nhưng Thẩm lão gia này, chỉ biết ngầm đem gia nghiệp này cho nhi tử xử lý còn mình chỉ cần ăn uống xa hoa, vui chơi thỏa thích là được. Trước không trông cậy vào Thẩm Thịnh Khuynh được. Lưu thị nhân cơ hội để cho hai nhi tử của mình học tập thật tốt cách quản lý gia sản. Lúc bà ta ở cùng Thẩm lão gia cũng có mặt, ý muốn nói rằng đích tử không được, nhưng vẫn còn hai thứ tử. Hai thứ tử làm Thẩm lão gia vui vẻ, nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ tách gia nghiệp trong nhà cho họ quản lý. Lâu này, Thẩm Thịnh Khuynh trưởng thành, Lưu thị không thể để y kết hôn rồi sinh ra trưởng tử trước. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Thẩm Thịnh Khuynh bắt buộc phải cười nam thê.
Ngày hôm nay, Đại thiếu gia mới chỉ thành hôn hai ngày. Ngày thứ hai tân hôn đã mang theo Đại thiếu nãi nãi mới vào cửa tuần tra cửa hàng. Chuyện này đối với Lưu thị cùng với hai thứ tử của ba ta, tuyệt đối chính là đả kích to lớn nhất.
Trong Thẩm gia có bao nhiêu người trong tối âm thầm tính toán hãm hại Thẩm Thịnh Khuynh trong lòng hiểu nhưng cũng để bụng gì. Chỉ cho là y muốn đem chính thất Ninh Hiểu Phong ra ngoài hóng gió mà thôi.
Hai người đi ra khỏi Thẩm gia, mang theo Bạch Thuật và Bạng Nhi đi theo hầu hạ. Chủ tớ bốn người đầu tiên không phải đi đến cửa hàng của Thẩm gia mà là đi đến tửu lầu.
Hạ Mậu không phải chỉ có ở nam quận thành. Nguyên quán của Thẩm gia chính là ở nơi này, vậy nên mới không dời đến trên quận thành ở. Nhưng cửa hàng lớn nhất của Thẩm gia, cũng là cửa hàng chính – Khánh Văn ở trên quận thành. Ở Hạ Mậu cũng có chi nhánh của Khánh Văn, đó cũng là một trong những mục tiêu của bọn họ hôm nay.
Bước chân vào Văn Tường lầu, tiểu nhị bên trong vội vàng chạy đến: " Hai vị khách quan, trên lầu còn nhã gian hai người có muốn không? "
Thẩm Thịnh Khuynh khoát tay một cái: " Ngồi dưới lầu cũng được, cho chúng ta hai bàn. Hai bình nước, lại mang lên mấy loại điểm tâm tốt nhất lên. "
Tiểu nhị vội vàng mang bốn người đến hai bàn được xếp cạnh cửa sổ: " Khách quan xin đợi một lát, tiểu nhân đi lấy trà nước! "
Ninh Hiểu Phong không hiểu, vừa mới dùng bữa xong sao lại đến đây uống trà ăn bánh? Vì vậy nhỏ giọng hỏi: " Ngươi chưa ăn no sao? "
Thậm Thịnh Khuynh cười: " Đến chỗ này có thể nghe được mấy câu chuyện thú vị, chờ lát nữa có người đến xướng khúc, kể chuyện. Đến muộn một chút sẽ không còn chỗ ngồi! "
Ninh Hiểu Phong trợn to hai mắt: " Người thường hay đến chỗ này? "
Thẩm Thịnh Khuynh lắc đầu: " Không có khả năng. Nhưng Bảy Tử thường xuyên đến đây. Thỉnh thoảng nghe được những câu chuyện hay, lúc trở về sẽ kể lại cho chúng ta nghe. Đến tửu lầu, nghe xướng khúc chỉ là thứ yếu. Có rất nhiều tin tức có thể từ chỗ này nghe được! "
Ninh Hiểu Phong gật đầu. Đã hiểu vì sao bọn họ lại đến nơi này. Không phải đến nghe bát quái. Nhưng mà như vậy cũng rất tốt, ở nơi này không có ti vi, máy tính hay internet, những thứ để giải trí sợ chỉ có mỗi cái này.
Tiểu nhị đem trà và bánh đưa lên. Bạng Nhi muốn đi qua giúp hai người rót trà. Thẩm Thịnh Khuynh khoát tay nói: " Hai ngươi ngồi đấy ăn uống đi! Ta với Hiểu Phong tự mình làm. " Nói xong tự tay rót trà cho Ninh Hiểu Phong.
Bạng Nhi không nghĩ đến Lục thiếu gia, gả đến xung hỉ lại có thể được cô gia sủng ái như vậy. Buổi sáng khi đi dâng trà, cũng nắm tay dẫn đi. Lúc đi đến tửu lầu, cũng nắm tay thiếu gia để hắn không bị ngã. Có lẽ khoảng thời gian khổ cực kia của Lục thiếu gia đã qua rồi.
Dù sao Bạng Nhi mới chỉ là một đứa trẻ mới lớn, thấy chủ nhân không cần lo lắng, liền không suy nghĩ nhiều nữa. Vì vậy, nghe lời cô gia ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn bốn đĩa bánh trên bàn trong lòng âm thầm nuốt nước miếng. Đây là những thứ từ trước đến giờ Bạng Nhi chưa bao giờ được nếm qua nha!
Không biết hai người bên kia nhỏ giọng nói cái gì. Thẩm Thịnh Khuynh kéo ghế lại gần bên cạnh Ninh Hiểu Phong, thấp giọng hỏi hắn: " Chốc nữa em cần những thứ gì? Một lát kết thúc. ta để Bạch Thuật đi trước để kêu người chuẩn bị! "
Ninh Hiểu Phong cũng không khách khí: " "Trầm hương, rồng não, xạ hương, bạch đàn cùng giáp hương. Ta trước đây không có tiền nên không thể mua được nguyên liệu thượng phẩm, cho nên phẩm chất hương điều chế ra cũng không cao! "
" Có một ít nguyên liệu hay nhìn thấy. Nhưng trầm hương và xạ hương giá cả tùy thuộc vào phẩm chất mà chênh lệch. Khác biệt về mùi hương cũng rất lớn! Những thứ này em muốn loại nào? " Thẩm Thịnh Khuynh hỏi kỹ.
Ninh Hiểu Phong suy nghĩ mới trả lời: " Ta thấy tay nghề của ta tự mình luyện ra, vẫn còn rất non nớt. Ngươi nếu đưa cho ta thượng phẩm, ta có khi sẽ làm hư. Cho nên vẫn dùng phẩm chất bình thường là tốt rồi! Ta trước đây điều hương dùng trầm hương cảm thấy hương thơm hơi nồng, nhưng sức khỏe ngươi không tốt, vẫn nên ôn hòa dễ ngửi hơn. Đối với xạ hương ta chưa từng có nghiên cứu ra, trong sách có ghi cách điều chế đơn giản. Ta trước kia có hội điều hương cũng không nhiều. Cũng không cần thượng phẩm! "
Thẩm Thịnh Khuynh gật đầu: " Cũng được! Hương em điều chế trước đây rất tốt. Lần này thử dùng những nguyên liệu tốt hơn để điều chế. Chờ thân thể ta tốt lên, lại lấy những nguyên liệu khác đến cho em. Những nguyên liệu này Thẩm gia không thiếu, em không cần lo lắng! "
Ngày trước khi chưa chính thức gả vào Thẩm gia, Ninh Hiểu Phong chỉ hy vọng có thể cùng Thẩm đại thiếu gia trò chuyện một chút về điều chế hương. Hắn có hệ thống không gian trong người, việc điều chế hương có thể khiến hắn ở nơi này sống tốt hơn lại có thể giúp hắn làm giàu. Bây giờ Thẩm Thịnh Khuynh không chỉ cùng hắn trò chuyện, lại cho hắn nguyên liệu để hắn có thể làm thử, còn không cần lo lắng. Đây thật sự rất tốt! " Quá tốt! Vậy nếu như sau khi ta điều chế thành công, có thể đem đi bán hay không? "
Thẩm Thịnh Khuynh cười: " Tất nhiên! Có một cao thủ điều chế hương như vậy, sao ta có thể để em bị chôn vùi đằng sau nội trạch chứ? Đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta mang em đi tuần tra cửa hàng! Từ sau này, tất cả mọi người đều biết. Thẩm gia Đại thiếu nãi nãi của bọn họ không phải gả đến để xung hỉ. Mà là gả cho Thẩm Thịnh Khuynh làm phu nhân! "
Tuy rằng nghe y nói như vậy rất xấu hổ, nhưng Ninh Hiểu Phong rất vui vẻ. Tuy nói ra có thể xem là không có tiền đồ, hai người hôm qua chỉ mới ngủ cùng một giường, chung đủ với nhau còn chưa đủ hai mươi bốn tiếng. Nhưng hắn lại có cảm giác rằng bản thân mình rất tin tưởng Thẩm Thịnh Khuynh. Đại khái đã sống hai đời cho đến nay, ngoại trừ cha mẹ đối với hắn tốt nhất cũng chỉ có Thẩm Thịnh Khuynh đối xử với hắn như vậy. Cho hắn mới chỉ gặp y chưa đến hai ngày.
Ở trà lâu đúng là có thể nghe được mấy chuyện bát quái thú vị. Ví dụ như nhà Lưu viên ngoại ở thành Tây, chính thê cùng ái thiếp thích cùng một hộp phấn hương. Nhưng phấn hương kia chỉ có một hộp. Vì vậy, Lưu viên ngoại trở thành kẻ bị hai bà lôi lôi kéo kéo. Thông thường, thiếp thất dù có được sủng ái đến đâu cũng không được cướp đồ mà chính thất để ý. Nhưng có một số người không quan tâm đến những quy định đó, lễ nghi cũng không thể giết được thiếp thất đang được sủng ái và đòi công bằng cho chính thê... Ngay cả Thẩm lão gia cũng thích thiếp thất hơn chính thê. Cuối cùng hộp phấn hương kia rơi vào trong tay của thiếp thất. Chẳng qua chính thê của Lưu viên ngoại cũng không phải loại người dễ bị ức hiếp, trực tiếp để nhi tử của mình đem chân huynh đệ của vị thiếp thân kia chặt đứt, còn bị đưa vào nhà môn ngồi!
" Huynh đệ của thiếp thất? Không phải là thân thích sao? Hạ thủ nặng như vậy không sợ bị người khác nói? " Ninh Hiểu Phong thật lòng không hiểu những chuyện như vậy. Hỏi người khác hắn xấu hổ. Dù sao, Thẩm Thịnh Khuynh cũng biết hắn đã uống qua nước vong ưu, đối với câu hỏi của hắn lúc này chắc cũng không suy nghĩ nhiều. Nếu không hoài nghi, một câu kia cũng không sao. Ít nhất có thể thẳng thắn với nhau.
Thẩm Thịnh Khuynh quay đầu cười: " Chỉ là một nô tài, cũng không phải thân thích đúng nghĩa gì. Lưu thị kia cho dù có được sủng ái, huynh đệ bà ta cũng phải cúi người kêu ta một tiếng ' Đại thiếu gia '. Những chuyện như vậy, ta sẽ nói với mẫu thân sau này cùng với em nói chuyện một chút. Có rất nhiều chuyện sau nội trạch, mẫu thân sẽ cùng người nói. Mặc dù không liên quan đến em, nhưng biết còn hơn không. Tránh cho sau này lại bị mắc lừa. "
Ninh Hiểu Phong gật đầu: " Ta biết! Mặc dù đầu óc không tốt, nhưng trí nhớ vẫn là tạm dùng được! "
Từ tửu lầu đi ra, hai người mang theo Bạng Nhi cùng rảnh rỗi đi dạo. Ở trên đường nhìn người đến, kẻ đi. Mặc dù nhàn rỗi ồn ào, nhưng tâm tình rất tốt. Ninh Hiểu Phong đời trước đi đi lại lại rất ít. Bởi vì hai chân tàn phế không thể đi lại khiến hắn ở trước mắt người khác cho chút tự ti. Với lại không có người thân, đi ra ngoài cũng rất tốn sức. Ban đầu còn có xã khu cùng hàng xóm và một ít bạn học giúp đỡ. Sau này, các bạn học có tiền đồ đều rời đi, xã khu cũng không có khả năng sẽ giúp mình mãi mãi. Một ít hàng xóm hảo tâm giúp đỡ cậu đổ rác, mỗi một tháng mấy người nghĩa công sẽ đến thăm hắn một lần. Mua đồ hắn đều đặt hàng trên mạng. Giống như mình bây giờ đang dùng đôi chân để đi qua nơi đông người, đi dạo phố ngắm phong cảnh, vô tình chạm vai vào người qua đường. Những thứ này đối với hắn thật sự là trải nghiệm đáng quý trọng.
Nhìn thấy Ninh Hiểu Phong vui vẻ như vậy, cả người đều toát ra một loại hứng phấn khó tả. Thẩm Thịnh Khuynh nhìn hắn cũng rất vui vẻ. Dần dần, y đem sự chú ý của mình từ những hàng quán, cửa tiệm xung quanh chuyển lên người hắn: " Hiểu Phong, em thấy thích cái gì cứ mua đi. Không cần để ý, ta có đem theo bạc! "
Ninh Hiểu Phong có chút lúng túng, một nam nhân hai mắt tỏa sáng nhìn một đống trang sức mạ vàng họa phượng, bình bình chai chai, thật sự quá xấu hổ: " Thật ra thì ta nghĩ, hương hoặc phấn hương được trong những chai lọ này. Nhất định sẽ có nhiều người mua! "
Thẩm Thịnh Khuynh gật đầu: " Đúng thật là như vậy! Mới vừa nãy cũng nghe nói, chính thất bà thiếp thất nhìn trúng hộp hương phấn kia cũng là vì nó tinh xảo! "
Ninh Hiểu Phong tiến đến gần Thẩm Thịnh Khuynh, nhỏ giọng bên tai y nói: " Thật ra có thể hòa ít thuốc vào những hộp hương phấn kia. Nếu như thứ này có thể thành công, sau đó để vào những chiếc hộp xinh đẹp như vậy. Nhất định có thể bán được không ít tiền. " Từ lúc nghe đến chuyện thê thiếp đấu đá nhau, hắn liền hiểu rằng mặc kệ là danh phận gì. Nữ nhân có tiền là khách hàng tốt nhất! Chỉ cần có tay nghề, tiền đối với nữ nhân không quan trọng.
Thẩm Thịnh Khuynh cũng không có ngạc nhiên, nhưng vui vẻ nói: " Thật sự? Nếu là như vậy, ta có một chủ ý rất tốt! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất