Chương 17
Edit: Vĩnh Y
Một chút thông báo: Xin chào các bác, bệnh dịch phức tạp rồi nên hãy chú ý sức khỏe, đeo khẩu trang khi ra đường nhé!-ㅅ-
Do tình hình bệnh dịch nên chúng mình được làm việc và học tập tại nhà, điều này cũng thuận tiện hơn trong việc dịch truyện cho các bác phải không nè?
Bọn mình sẽ cố phân bố thời gian và ra truyện đều cho các bác đọc, nên hãy ở nhà đọc truyện cho phẻ nhé!(/◕ヮ◕)/
Thân ái!~
………………………………………………………………………………
Phương pháp xông cách lửa phải có công cụ riêng của nó, nhưng chẳng qua công cụ này cũng rất đơn giản. Là một miếng gốm có thể dùng để đặt hương bên trên là được, người nhà bình thường cũng có thể tìm ra. Chẳng qua là đồ Thẩm gia dùng có vẻ tinh xảo hơn, mặc dù miếng gốm thường cũng đã có hoa văn vẽ.
Ninh Hiểu Phong trông Thẩm Thịnh Khuynh tự mình làm cái việc xông hương này. Nhìn hắn lấy bột hương, rồi đốt miếng than bạc nhỏ, sau đó lại đem than thả vào giữa bột hương, tiện đâm lỗ bên trên để có thể giải nhiệt. Sau đó đem miếng gốm cách lửa đặt lên phía trên, cuối cùng mới là dùng thìa bạc để một ít hương phấn lên trên miếng gốm. Trong lòng hắn cảm thấy rất là phiền toái.
Thẩm Thịnh Khuynh đem lư hương đậy kín nắp lại, sau đó bỏ những vật dụng dùng đốt hương ra trước mặt Ninh Hiểu Phong: “Em cầm đi dùng đi. Để ta cho người của em chuẩn bị hũ hương bạc và những thứ khác. Ngoài ra trong sổ chép hương của em viết những thứ gì cần, liền hãy nói cho ta. Có một số đồ quan trọng, ta cho người lén đi làm thì yên tâm hơn.
Ninh Hiểu Phong gật đầu: “Ừm. Ta cũng sẽ không liều lĩnh ai cũng nói. Thật ra thì hôm nay ta bắt đầu chuyên tâm điều hương rồi, ngay cả Bạng Nhi ta cũng tính không đưa theo cùng. Chẳng qua tối qua Bạng Nhi vừa nhắc ta một câu, sau này chút ít hương liệu thông thường hay là để cho cửa hàng trực tiếp nghiền bột rồi cầm về. Người ngoài mua hương liệu sợ mua không được thuần tự nhiên, muốn tự cầm trở về làm. Nhà mình mua bán có thể không cần lo lắng mấy cái này. Chủ yếu là ta cùng Bạng Nhi đều mới bắt đầu làm, hôm qua làm cả nửa ngày, phấn vẫn chưa mịn hẳn.”
“Nói có lý. Là do ta sơ sót. Chút nữa ta để cho người đi lấy một ít phấn về. Em cũng đừng tự mình đi lấy. Nhìn em tối hôm qua, thật sự trông rất cực nhọc.”
“Lần này hay là để cho ta tự đi đi, sau này hãy nói sau này. Chỉ là ta nghe Bạch Thuật nói cửa hàng không cung cấp phấn đã chế, ngươi cảm thấy nếu như làm một nơi chế phấn thật hay, có thể để cho người làm xem hương liệu được chế thành phấn, sau đó giao hàng ngay trước mắt. Chẳng qua là phải thu chút phí. Biện pháp này có được không?” Ninh Hiểu Phong tối hôm qua trước khi đi ngủ, mơ mơ màng màng suy nghĩ vấn đề này. Không phải y mê tiền, là y cảm thấy ở cái thời đại này cũng nhất định có nhiều người giống như mình, lười làm cái việc này chứ?
Thẩm Thịnh Khuynh lắng nghe, sau đó lập tức nghĩ cơ hội làm ăn vô cùng tốt, tay hắn kéo Ninh Hiểu Phong lại, muốn ôm chặt người này vào lòng: “Hiểu Phong, em thật đúng là bảo vật trời ban cho ta mà. Chủ ý này tốt lắm. Nay ta sẽ đi ngay nói chuyện này với cha, nói không chừng đây cũng là một cơ hội tốt.”
Ninh Hiểu Phong không biết: “A? Cơ hội tốt gì cơ?”
Thẩm Thịnh Khuynh cười nói: ” Chính là chuyện chi phí chế phấn, nhiều lắm là mấy văn đến mấy trăm văn. Với lợi nhuận thu từ những thứ hương liệu kia không đáng nhắc tới. Cho nên ta tin rằng cha cũng hảo, Thịnh Đào Thịnh Hồng hai anh em bọn họ đều hảo, cũng sẽ không từ chối ta ý kiến này. Thậm chí nói nhiều còn thấy thừa.”
Ninh Hiểu Phong khóe miệng giật giật: “Vậy coi như có cơ hội tốt gì..”
Thẩm Thịnh Khuynh tiếp tục nói: “Nhưng đây quả là một cách ổn để dựa vào tiếng đồn cho nhiều người biết hơn về Khánh Văn Đường có phương pháp tốt thế nào. Nếu ta là đích tử muốn tiếp quản gia sản, tự nhiên sẽ có cái quyền này. Cha người sợ nhất là phiền toái, cũng không thích đàm luận chuyện làm ăn.Nếu như ta kiên trì thêm chút, người nhất định sẽ đồng ý. Đến lúc đó Lưu thị cùng hai đứa con trai của nàng ta nhất định sẽ càng thêm bực bội.”. Truyện Đô Thị
Ninh Hiểu Phong lập tức giơ ngón tay cái lên: “Ngươi thật lợi hại!”
Khen xong, y lại có chút bận tâm: “Vậy ngươi cảm thấy việc này có thể được không? Ta chẳng qua là lười, lại không có đủ kiên nhẫn và sức…”
Thẩm Thịnh Khuynh cười nói: Tất nhiên là có thể được. Cứ như thế giá hương liệu cũng rẻ đi, cũng có thể dễ dàng kết hợp với những bên buôn hương. Dân chúng bình thường có thể mua được, tự nhiên người đến mua sẽ nhiều lên.”
Ninh Hiểu Phong gật đầu: “Vậy cũng được. Một trăm loại một văn tiền hay một trăm văn tiền nhìn cũng không khác nhau, nhưng được cái cửa hàng ngày càng đông, làm ăn cũng sẽ càng tốt. Chỉ là cửa hàng ta mở hai cái cửa, một cái mở bán hương phẩm hương liệu loại đắt, ngoài ra cánh cửa còn lại mở bán hương phấn hương liệu loại thường.”
Thẩm Thịnh Khuynh nghe lời Ninh Hiểu Phong nói ra đột nhiên sững sờ, hoàn toàn không ngờ vị nam thê của mình có đầu óc làm ăn tới vậy: “Hiểu Phong, em đúng là sinh ra làm chuyện làm ăn mà.”
Ninh Hiểu Phong gãi đầu, trong lòng rất vui vẻ, vì vậy kích động bày tỏ: “Vậy ta đi chép mấy cái phương pháp chế hương đơn giản cho ngươi. Phải viết thật đẹp mới được!”
Thẩm Thịnh Khuynh cười: “Nói rất đúng. Chỉ là mấy phương pháp này không phải nghĩ gì viết ấy, cũng không cần nhiều. Hai loại là được. Trông cũng sắp vào hạ rồi, côn trùng ngày một nhiều, nếu có thể em viết đơn điều hương đơn giản đuổi trùng là tốt nhất. Ngoài dùng hương phấn trừ bệnh đuổi trùng là hương thơm mà nữ tử yêu thích. Em chọn ra một loại có thể trừ mùi. Không biết có thể tìm được hay không. Nếu trong phương pháp điều hương của em không có cũng không gấp, chúng ta có thể cùng nhau lật tung thư phòng Thẩm ggiam bên trong có rất nhiều cuốn sách quý liên quan tới hương liệu, dược liệu mà tổ phụ, tổ mẫu cùng thu thập trong nhiều năm qua. Chắc cũng sẽ thu được gì đó.”
Hai người trò chuyện một chút, tiểu Tứ châm hương mùi thơm liền khuếch tán dần dần trong phòng ra.
Ngọt ngào hương trái cây không hề gây chán ghét, Thẩm Thịnh Khuynh ngửi còn cảm thấy bên trong mình tựa như bình thản đi vài phần: “Mùi hương này thật tốt, nhưng vẫn là có gì đó chưa đủ. Có thể tăng thêm một ít hương liệu phụ trợ. Tỷ như thêm một chút hương long não để cho mùi thơm mang thêm chút lạnh, thì sẽ thích hợp để sử dụng mùa hè. Nếu thêm một ít đinh hương hoặc hoa lài, có thể gia tăng thêm mùi hoa, càng mê người hơn. Nhưng nói cho cùng, loại hương này chỉ thích hợp với nữ nhân. Mùi hương quá ngọt ngào.”
Ninh Hiểu Phong lần đầu tiên thực sự ngửi được mùi hương phẩm. Hơn nữa còn là vốn dĩ lấy ra trong hệ thống không gian ở trò chơi y tạo thành hương. Loại cảm giác này vô cùng huyền diệu. Các loại tài liệu khác nhau dựa theo tỷ lệ khác nhau hòa chung, đốt có thể sinh ra nhiều mùi hương thấm lòng người, loại biến hóa này thật sự quá ư là thú vị. So với ban đầu trong trò chơi, những thứ hương phẩm này manng tới các loại buff, thật là đúng vậy, hương khiến y si mê: “Vậy ta chút nữa đi thử thêm chút! Thử thêm mấy loại. Ta còn mấy hộp, có thể cầm tới làm thí nghiệm. Như vậy chẳng phải mẹ có thể thử nhiều chút sao?”
Thẩm Thịnh Khuynh cười gật đầu:” Đương nhiên muốn vậy. Ta tin rằng mẹ nhất định sẽ thích.”
Đối với hương mà tiểu Tứ phối, Kiều thị vô cùng vui vẻ. Mặc dù giống như Thẩm Thịnh Khuynh nói, không có gì là khó hiểu khi chẳng có mấy nữ nhân không thích hương thơm của trái cây. Nhất là nghe nói loại hương phấn này chế ra không dùng đến tài liệu, Kiều thị hết sức ngạc nhiên. Lại nghe con trai nói muốn bán loại này trong cửa hàng với giá rẻ, nàng hoàn toàn tán đồng ý kiến.
Ba mẹ con người trò chuyện một hồi lâu, hai người kính Kiều thị về dùng cơm trưa, Kiều thị lúc này mới để hai người trở về viện của mình. Nghĩ đến nhi tử cùng nhi tức có thể cùng nhau cố gắng, Kiều thị lần đầu tiên mừng cho cái chủ ý xung hỉ của Lưu thị. Cái này mà cưới vào một thiên kim đại tiểu thư, e là chỉ có thể chuyên chú chuyện gia thất. Nhưng mà Ninh Phức có thể giúp con trai nàng một tay phát triển chuyện làm ăn gia sản. Quan trọng hơn chính là mỗi lần đối Lưu thị, đứa nhỏ này cũng có thể khiến cho mình ngạc nhiên mừng rỡ. Vậy làm sao mà nàng có thể không thích đây chứ?
Trở lại viện của hai người, Ninh Hiểu Phong trực tiếp đi về phía nhà xưởng, Thẩm Thịnh Khuynh về thư phòng, không lâu sau Bạch Thuật mang đồ đi mua về rồi.
“Thiếu gia, những tiểu nhân này của Đại thiếu nãn nãi đưa đi trước hay là để ở đây?” Bạch Thuật biết phòng xưởng bên kia là chỗ Đại thiếu nãi nãi chế tạo hương phấn. Mặc dù đa số hương đều là trong sách cổ ghi lại, không hẳn coi là bí mật. Nhưng mỗi một nhà đều có giới hạn tăng giảm lượng, cho nên cũng là khác nhau. Bọn họ thường ngày đều biết phòng xưởng chế hương kia không cho phép những người không có nhiệm vụ tới gần, y cũng không muốn phạm kỵ cái này.
Thẩm Thịnh Khunh cười nói: “Ngươi đưa đi đi. Thuận tiện giúp Đại thiếu nãi nãi đem những thứ hương liệu kia chế thành phấn. Từ nay về sau lúc đi lấy hương liệu, cứ để cho bọn họ chế thành phấn rồi cầm về. Tránh cho sau khi mang về y phải cực thân làm những thứ này.”
Bạch Thuật nhanh chóng đáp: “Vậy việc nhỏ này để bọn họ giúp. Nga, đúng rồi thiếu gia, lúc trở lại, ta có nghe được hai nha hoàn nói Lưu di nương vừa phạt Vương di nương, làm cho Thất tiểu thư khóc không thôi. Lưu di nương còn trêu chọc đầu óc của Thất tiểu thư, bây giờ vẫn ở hậu hoa viên giáo huấn. Dựa vào tính tình của Lưu di nương, nhất định là đã bị chọc tức chỗ nào mới đi tìm người phát tiết.”
Thẩm Thịnh Khuynh cười lạnh một tiếc. Cái này còn có thể là chỗ nào làm cho tức đây? Không phải là do thân thể mình ngày càng tốt, lại có thể cưới về một thê tử tốt, nàng ta có thể thuận theo mới là kỳ quái. Bất quá nhớ tới năm đó lúc y gầy gò nhỏ tuổi, Thẩm Thịnh Khuynh ái mộ mà lòng chua xót. Tựa hồ cũng có thể suy nghĩ một chút đến Ninh Hiểu Phong ở Ninh gia bị chủ mẫu cùng đại ca khi dễ vẻ ngoài. Vì vậy hắn lập tức đứng lên: “Ngươi để cho Mộc Tùng đưa những thứ này, sau đó cùng ta đến hậu hoa viên.”
Bạch Thuật hơi nhíu mày: “Đại thiếu gia, chuyện này chúng ta ra mặt được sao?”
Thẩm Thịnh Khuynh nhìn y: “Muốn thu thập về Lưu thị, chỉ có người mình mới được.”
Bạch Thuật lập tức biết ý của Thẩm Thịnh Khuynh, vội vàng gật đầu rồi đem đồ vật xách đi ra ngoài.
Lưu thị gần đây hẳn bị tức chết, bất kể làm cái gì cũng không hài lòng. Dĩ nhiên nàng ta hận nhất là Thẩm Thịnh Khuynh và Ninh Phức hai người này. Xem xét kỹ lưỡng, không ngờ tới y là một tên miệng lưỡi bén nhọn còn có chút thủ đoạn, một bên thì thấy làm sao mà lại giả bệnh liên tục, lại thầm đoạt đi gia sản của con trai mình. Vốn là tối qua nàng có thể ở lại bên lão gia, thổi mấy câu lời hay ý tốt phong tình bên gối. Không nghĩ tới Vương thị cáo già này lại dụ dỗ câu dẫn lão gia nàng về viện, đi người đang quản việc nhà như Lưu thị nào có thể nhẫn.
Thẩm gia đại nghiệp, diện tích phủ đến kinh người. Viện tử của mình Thẩm Thịnh Khuynh thì có trước sau ba tầng, mà Thẩm phủ còn cộng thêm tám đại viện riêng, mặc dù có bốn viện chỉ có một tầng, tất cả mọi người đều không thể nào để đích tử và đích thê có đãi ngộ cao như vậy, nhưng hậu hoa viên là nơi có diện tích cực lớn, bình thường nữ quyến đều không thể tùy tiện ra ngoài, đều là ở hậu hoa viên này tiêu khiển tản bộ.
Hôm nay thời tiết ấm áp, trong hậu hoa viên hoa cỏ đều nở hoa tươi tốt. Đi dạo trong này cũng không phải vụng trộm, lá sen trong hồ ở hậu hoa viên nếu so với vườn hoa nhỏ của Thẩm Thịnh Khuynh kia thì còn um tùm hơn rất nhiều.
Mà lúc này, Vương thị cùng nữ tử của mình và nha hoàn đứng bên ao, một bên cúi đầu lau nước mắt một bên nghe dạy dỗ.
Tiếng khóc của tiểu cô nương sáu tuổi Thẩm Nguyệt Nga kia rất lớn, Thẩm Thịnh Khuynh vừa mới quẹo vào hậu hoa viên liền nghe được tiếng muội muội khóc. Hắn thường ngày rất ít khi tiếp xúc cùng các đệ đệ muội muội, chỉ có ngày lễ ngày tết mới thấy nhau được mấy lần. Nhất là muội muội nhỏ tuổi nhất này, lớn tới vậy nhưng cũng chưa nói qua hai câu. Nhưng hắn biến mẹ Vương thị của Thẩm Nguyệt Nga vốn là gia nô, bởi vì trẻ tuổi, bề ngoài xinh đẹp được cha coi trọng. Nha hoàn có là thiếp thì địa vị vẫn thấp hèn như cũ. Dù là nàng sinh đứa trẻ ra cũng không có khác, huống chi chỉ là một thứ nữ. Cho nên Lưu thị tự nhiên nếu so với nàng cao hơn nhất đẳng, nhất là Lưu thị vẫn đang thay mặt phu nhân nhà người.
Vào lúc này, Lưu thị lại cảm thấy Thẩm Nguyệt Nga khóc phiền não, vậy nên để cho đại nha hoàn Phượng Chi đi chặn lại miệng của Thẩm Nguyệt Nga.
Phượng Chi ở bên Lưu thị người có thói ra uy, làm sao có thể để mắt Vương thị cùng Thẩm Nguyệt Nga? Vì vậy nàng đi lên dùng ta bưng kín miệng Thẩm Nguyệt Nga lại. Mà một màn này, vừa vặn Thẩm Thịnh Khuynh nhìn thấy.
Thẩm đại thiếu gia trông mà nổi giận trong lòng. Dù là nhi tử không được cưng chiều thì cũng là chủ tử, một bên thiếp một bên nha hoàn ra cái thứ gì. Vì vậy lập tức lớn tiếng bảo: “Bạch Thuật, đi đem cẩu nô tài có can đảm dám động thủ với Thất tiểu thư vả miệng cho ta! Loại này không phân biệt được tôn ti lại dám phạm thượng với chủ, đánh chết cũng không quá đáng!.”
Một chút thông báo: Xin chào các bác, bệnh dịch phức tạp rồi nên hãy chú ý sức khỏe, đeo khẩu trang khi ra đường nhé!-ㅅ-
Do tình hình bệnh dịch nên chúng mình được làm việc và học tập tại nhà, điều này cũng thuận tiện hơn trong việc dịch truyện cho các bác phải không nè?
Bọn mình sẽ cố phân bố thời gian và ra truyện đều cho các bác đọc, nên hãy ở nhà đọc truyện cho phẻ nhé!(/◕ヮ◕)/
Thân ái!~
………………………………………………………………………………
Phương pháp xông cách lửa phải có công cụ riêng của nó, nhưng chẳng qua công cụ này cũng rất đơn giản. Là một miếng gốm có thể dùng để đặt hương bên trên là được, người nhà bình thường cũng có thể tìm ra. Chẳng qua là đồ Thẩm gia dùng có vẻ tinh xảo hơn, mặc dù miếng gốm thường cũng đã có hoa văn vẽ.
Ninh Hiểu Phong trông Thẩm Thịnh Khuynh tự mình làm cái việc xông hương này. Nhìn hắn lấy bột hương, rồi đốt miếng than bạc nhỏ, sau đó lại đem than thả vào giữa bột hương, tiện đâm lỗ bên trên để có thể giải nhiệt. Sau đó đem miếng gốm cách lửa đặt lên phía trên, cuối cùng mới là dùng thìa bạc để một ít hương phấn lên trên miếng gốm. Trong lòng hắn cảm thấy rất là phiền toái.
Thẩm Thịnh Khuynh đem lư hương đậy kín nắp lại, sau đó bỏ những vật dụng dùng đốt hương ra trước mặt Ninh Hiểu Phong: “Em cầm đi dùng đi. Để ta cho người của em chuẩn bị hũ hương bạc và những thứ khác. Ngoài ra trong sổ chép hương của em viết những thứ gì cần, liền hãy nói cho ta. Có một số đồ quan trọng, ta cho người lén đi làm thì yên tâm hơn.
Ninh Hiểu Phong gật đầu: “Ừm. Ta cũng sẽ không liều lĩnh ai cũng nói. Thật ra thì hôm nay ta bắt đầu chuyên tâm điều hương rồi, ngay cả Bạng Nhi ta cũng tính không đưa theo cùng. Chẳng qua tối qua Bạng Nhi vừa nhắc ta một câu, sau này chút ít hương liệu thông thường hay là để cho cửa hàng trực tiếp nghiền bột rồi cầm về. Người ngoài mua hương liệu sợ mua không được thuần tự nhiên, muốn tự cầm trở về làm. Nhà mình mua bán có thể không cần lo lắng mấy cái này. Chủ yếu là ta cùng Bạng Nhi đều mới bắt đầu làm, hôm qua làm cả nửa ngày, phấn vẫn chưa mịn hẳn.”
“Nói có lý. Là do ta sơ sót. Chút nữa ta để cho người đi lấy một ít phấn về. Em cũng đừng tự mình đi lấy. Nhìn em tối hôm qua, thật sự trông rất cực nhọc.”
“Lần này hay là để cho ta tự đi đi, sau này hãy nói sau này. Chỉ là ta nghe Bạch Thuật nói cửa hàng không cung cấp phấn đã chế, ngươi cảm thấy nếu như làm một nơi chế phấn thật hay, có thể để cho người làm xem hương liệu được chế thành phấn, sau đó giao hàng ngay trước mắt. Chẳng qua là phải thu chút phí. Biện pháp này có được không?” Ninh Hiểu Phong tối hôm qua trước khi đi ngủ, mơ mơ màng màng suy nghĩ vấn đề này. Không phải y mê tiền, là y cảm thấy ở cái thời đại này cũng nhất định có nhiều người giống như mình, lười làm cái việc này chứ?
Thẩm Thịnh Khuynh lắng nghe, sau đó lập tức nghĩ cơ hội làm ăn vô cùng tốt, tay hắn kéo Ninh Hiểu Phong lại, muốn ôm chặt người này vào lòng: “Hiểu Phong, em thật đúng là bảo vật trời ban cho ta mà. Chủ ý này tốt lắm. Nay ta sẽ đi ngay nói chuyện này với cha, nói không chừng đây cũng là một cơ hội tốt.”
Ninh Hiểu Phong không biết: “A? Cơ hội tốt gì cơ?”
Thẩm Thịnh Khuynh cười nói: ” Chính là chuyện chi phí chế phấn, nhiều lắm là mấy văn đến mấy trăm văn. Với lợi nhuận thu từ những thứ hương liệu kia không đáng nhắc tới. Cho nên ta tin rằng cha cũng hảo, Thịnh Đào Thịnh Hồng hai anh em bọn họ đều hảo, cũng sẽ không từ chối ta ý kiến này. Thậm chí nói nhiều còn thấy thừa.”
Ninh Hiểu Phong khóe miệng giật giật: “Vậy coi như có cơ hội tốt gì..”
Thẩm Thịnh Khuynh tiếp tục nói: “Nhưng đây quả là một cách ổn để dựa vào tiếng đồn cho nhiều người biết hơn về Khánh Văn Đường có phương pháp tốt thế nào. Nếu ta là đích tử muốn tiếp quản gia sản, tự nhiên sẽ có cái quyền này. Cha người sợ nhất là phiền toái, cũng không thích đàm luận chuyện làm ăn.Nếu như ta kiên trì thêm chút, người nhất định sẽ đồng ý. Đến lúc đó Lưu thị cùng hai đứa con trai của nàng ta nhất định sẽ càng thêm bực bội.”. Truyện Đô Thị
Ninh Hiểu Phong lập tức giơ ngón tay cái lên: “Ngươi thật lợi hại!”
Khen xong, y lại có chút bận tâm: “Vậy ngươi cảm thấy việc này có thể được không? Ta chẳng qua là lười, lại không có đủ kiên nhẫn và sức…”
Thẩm Thịnh Khuynh cười nói: Tất nhiên là có thể được. Cứ như thế giá hương liệu cũng rẻ đi, cũng có thể dễ dàng kết hợp với những bên buôn hương. Dân chúng bình thường có thể mua được, tự nhiên người đến mua sẽ nhiều lên.”
Ninh Hiểu Phong gật đầu: “Vậy cũng được. Một trăm loại một văn tiền hay một trăm văn tiền nhìn cũng không khác nhau, nhưng được cái cửa hàng ngày càng đông, làm ăn cũng sẽ càng tốt. Chỉ là cửa hàng ta mở hai cái cửa, một cái mở bán hương phẩm hương liệu loại đắt, ngoài ra cánh cửa còn lại mở bán hương phấn hương liệu loại thường.”
Thẩm Thịnh Khuynh nghe lời Ninh Hiểu Phong nói ra đột nhiên sững sờ, hoàn toàn không ngờ vị nam thê của mình có đầu óc làm ăn tới vậy: “Hiểu Phong, em đúng là sinh ra làm chuyện làm ăn mà.”
Ninh Hiểu Phong gãi đầu, trong lòng rất vui vẻ, vì vậy kích động bày tỏ: “Vậy ta đi chép mấy cái phương pháp chế hương đơn giản cho ngươi. Phải viết thật đẹp mới được!”
Thẩm Thịnh Khuynh cười: “Nói rất đúng. Chỉ là mấy phương pháp này không phải nghĩ gì viết ấy, cũng không cần nhiều. Hai loại là được. Trông cũng sắp vào hạ rồi, côn trùng ngày một nhiều, nếu có thể em viết đơn điều hương đơn giản đuổi trùng là tốt nhất. Ngoài dùng hương phấn trừ bệnh đuổi trùng là hương thơm mà nữ tử yêu thích. Em chọn ra một loại có thể trừ mùi. Không biết có thể tìm được hay không. Nếu trong phương pháp điều hương của em không có cũng không gấp, chúng ta có thể cùng nhau lật tung thư phòng Thẩm ggiam bên trong có rất nhiều cuốn sách quý liên quan tới hương liệu, dược liệu mà tổ phụ, tổ mẫu cùng thu thập trong nhiều năm qua. Chắc cũng sẽ thu được gì đó.”
Hai người trò chuyện một chút, tiểu Tứ châm hương mùi thơm liền khuếch tán dần dần trong phòng ra.
Ngọt ngào hương trái cây không hề gây chán ghét, Thẩm Thịnh Khuynh ngửi còn cảm thấy bên trong mình tựa như bình thản đi vài phần: “Mùi hương này thật tốt, nhưng vẫn là có gì đó chưa đủ. Có thể tăng thêm một ít hương liệu phụ trợ. Tỷ như thêm một chút hương long não để cho mùi thơm mang thêm chút lạnh, thì sẽ thích hợp để sử dụng mùa hè. Nếu thêm một ít đinh hương hoặc hoa lài, có thể gia tăng thêm mùi hoa, càng mê người hơn. Nhưng nói cho cùng, loại hương này chỉ thích hợp với nữ nhân. Mùi hương quá ngọt ngào.”
Ninh Hiểu Phong lần đầu tiên thực sự ngửi được mùi hương phẩm. Hơn nữa còn là vốn dĩ lấy ra trong hệ thống không gian ở trò chơi y tạo thành hương. Loại cảm giác này vô cùng huyền diệu. Các loại tài liệu khác nhau dựa theo tỷ lệ khác nhau hòa chung, đốt có thể sinh ra nhiều mùi hương thấm lòng người, loại biến hóa này thật sự quá ư là thú vị. So với ban đầu trong trò chơi, những thứ hương phẩm này manng tới các loại buff, thật là đúng vậy, hương khiến y si mê: “Vậy ta chút nữa đi thử thêm chút! Thử thêm mấy loại. Ta còn mấy hộp, có thể cầm tới làm thí nghiệm. Như vậy chẳng phải mẹ có thể thử nhiều chút sao?”
Thẩm Thịnh Khuynh cười gật đầu:” Đương nhiên muốn vậy. Ta tin rằng mẹ nhất định sẽ thích.”
Đối với hương mà tiểu Tứ phối, Kiều thị vô cùng vui vẻ. Mặc dù giống như Thẩm Thịnh Khuynh nói, không có gì là khó hiểu khi chẳng có mấy nữ nhân không thích hương thơm của trái cây. Nhất là nghe nói loại hương phấn này chế ra không dùng đến tài liệu, Kiều thị hết sức ngạc nhiên. Lại nghe con trai nói muốn bán loại này trong cửa hàng với giá rẻ, nàng hoàn toàn tán đồng ý kiến.
Ba mẹ con người trò chuyện một hồi lâu, hai người kính Kiều thị về dùng cơm trưa, Kiều thị lúc này mới để hai người trở về viện của mình. Nghĩ đến nhi tử cùng nhi tức có thể cùng nhau cố gắng, Kiều thị lần đầu tiên mừng cho cái chủ ý xung hỉ của Lưu thị. Cái này mà cưới vào một thiên kim đại tiểu thư, e là chỉ có thể chuyên chú chuyện gia thất. Nhưng mà Ninh Phức có thể giúp con trai nàng một tay phát triển chuyện làm ăn gia sản. Quan trọng hơn chính là mỗi lần đối Lưu thị, đứa nhỏ này cũng có thể khiến cho mình ngạc nhiên mừng rỡ. Vậy làm sao mà nàng có thể không thích đây chứ?
Trở lại viện của hai người, Ninh Hiểu Phong trực tiếp đi về phía nhà xưởng, Thẩm Thịnh Khuynh về thư phòng, không lâu sau Bạch Thuật mang đồ đi mua về rồi.
“Thiếu gia, những tiểu nhân này của Đại thiếu nãn nãi đưa đi trước hay là để ở đây?” Bạch Thuật biết phòng xưởng bên kia là chỗ Đại thiếu nãi nãi chế tạo hương phấn. Mặc dù đa số hương đều là trong sách cổ ghi lại, không hẳn coi là bí mật. Nhưng mỗi một nhà đều có giới hạn tăng giảm lượng, cho nên cũng là khác nhau. Bọn họ thường ngày đều biết phòng xưởng chế hương kia không cho phép những người không có nhiệm vụ tới gần, y cũng không muốn phạm kỵ cái này.
Thẩm Thịnh Khunh cười nói: “Ngươi đưa đi đi. Thuận tiện giúp Đại thiếu nãi nãi đem những thứ hương liệu kia chế thành phấn. Từ nay về sau lúc đi lấy hương liệu, cứ để cho bọn họ chế thành phấn rồi cầm về. Tránh cho sau khi mang về y phải cực thân làm những thứ này.”
Bạch Thuật nhanh chóng đáp: “Vậy việc nhỏ này để bọn họ giúp. Nga, đúng rồi thiếu gia, lúc trở lại, ta có nghe được hai nha hoàn nói Lưu di nương vừa phạt Vương di nương, làm cho Thất tiểu thư khóc không thôi. Lưu di nương còn trêu chọc đầu óc của Thất tiểu thư, bây giờ vẫn ở hậu hoa viên giáo huấn. Dựa vào tính tình của Lưu di nương, nhất định là đã bị chọc tức chỗ nào mới đi tìm người phát tiết.”
Thẩm Thịnh Khuynh cười lạnh một tiếc. Cái này còn có thể là chỗ nào làm cho tức đây? Không phải là do thân thể mình ngày càng tốt, lại có thể cưới về một thê tử tốt, nàng ta có thể thuận theo mới là kỳ quái. Bất quá nhớ tới năm đó lúc y gầy gò nhỏ tuổi, Thẩm Thịnh Khuynh ái mộ mà lòng chua xót. Tựa hồ cũng có thể suy nghĩ một chút đến Ninh Hiểu Phong ở Ninh gia bị chủ mẫu cùng đại ca khi dễ vẻ ngoài. Vì vậy hắn lập tức đứng lên: “Ngươi để cho Mộc Tùng đưa những thứ này, sau đó cùng ta đến hậu hoa viên.”
Bạch Thuật hơi nhíu mày: “Đại thiếu gia, chuyện này chúng ta ra mặt được sao?”
Thẩm Thịnh Khuynh nhìn y: “Muốn thu thập về Lưu thị, chỉ có người mình mới được.”
Bạch Thuật lập tức biết ý của Thẩm Thịnh Khuynh, vội vàng gật đầu rồi đem đồ vật xách đi ra ngoài.
Lưu thị gần đây hẳn bị tức chết, bất kể làm cái gì cũng không hài lòng. Dĩ nhiên nàng ta hận nhất là Thẩm Thịnh Khuynh và Ninh Phức hai người này. Xem xét kỹ lưỡng, không ngờ tới y là một tên miệng lưỡi bén nhọn còn có chút thủ đoạn, một bên thì thấy làm sao mà lại giả bệnh liên tục, lại thầm đoạt đi gia sản của con trai mình. Vốn là tối qua nàng có thể ở lại bên lão gia, thổi mấy câu lời hay ý tốt phong tình bên gối. Không nghĩ tới Vương thị cáo già này lại dụ dỗ câu dẫn lão gia nàng về viện, đi người đang quản việc nhà như Lưu thị nào có thể nhẫn.
Thẩm gia đại nghiệp, diện tích phủ đến kinh người. Viện tử của mình Thẩm Thịnh Khuynh thì có trước sau ba tầng, mà Thẩm phủ còn cộng thêm tám đại viện riêng, mặc dù có bốn viện chỉ có một tầng, tất cả mọi người đều không thể nào để đích tử và đích thê có đãi ngộ cao như vậy, nhưng hậu hoa viên là nơi có diện tích cực lớn, bình thường nữ quyến đều không thể tùy tiện ra ngoài, đều là ở hậu hoa viên này tiêu khiển tản bộ.
Hôm nay thời tiết ấm áp, trong hậu hoa viên hoa cỏ đều nở hoa tươi tốt. Đi dạo trong này cũng không phải vụng trộm, lá sen trong hồ ở hậu hoa viên nếu so với vườn hoa nhỏ của Thẩm Thịnh Khuynh kia thì còn um tùm hơn rất nhiều.
Mà lúc này, Vương thị cùng nữ tử của mình và nha hoàn đứng bên ao, một bên cúi đầu lau nước mắt một bên nghe dạy dỗ.
Tiếng khóc của tiểu cô nương sáu tuổi Thẩm Nguyệt Nga kia rất lớn, Thẩm Thịnh Khuynh vừa mới quẹo vào hậu hoa viên liền nghe được tiếng muội muội khóc. Hắn thường ngày rất ít khi tiếp xúc cùng các đệ đệ muội muội, chỉ có ngày lễ ngày tết mới thấy nhau được mấy lần. Nhất là muội muội nhỏ tuổi nhất này, lớn tới vậy nhưng cũng chưa nói qua hai câu. Nhưng hắn biến mẹ Vương thị của Thẩm Nguyệt Nga vốn là gia nô, bởi vì trẻ tuổi, bề ngoài xinh đẹp được cha coi trọng. Nha hoàn có là thiếp thì địa vị vẫn thấp hèn như cũ. Dù là nàng sinh đứa trẻ ra cũng không có khác, huống chi chỉ là một thứ nữ. Cho nên Lưu thị tự nhiên nếu so với nàng cao hơn nhất đẳng, nhất là Lưu thị vẫn đang thay mặt phu nhân nhà người.
Vào lúc này, Lưu thị lại cảm thấy Thẩm Nguyệt Nga khóc phiền não, vậy nên để cho đại nha hoàn Phượng Chi đi chặn lại miệng của Thẩm Nguyệt Nga.
Phượng Chi ở bên Lưu thị người có thói ra uy, làm sao có thể để mắt Vương thị cùng Thẩm Nguyệt Nga? Vì vậy nàng đi lên dùng ta bưng kín miệng Thẩm Nguyệt Nga lại. Mà một màn này, vừa vặn Thẩm Thịnh Khuynh nhìn thấy.
Thẩm đại thiếu gia trông mà nổi giận trong lòng. Dù là nhi tử không được cưng chiều thì cũng là chủ tử, một bên thiếp một bên nha hoàn ra cái thứ gì. Vì vậy lập tức lớn tiếng bảo: “Bạch Thuật, đi đem cẩu nô tài có can đảm dám động thủ với Thất tiểu thư vả miệng cho ta! Loại này không phân biệt được tôn ti lại dám phạm thượng với chủ, đánh chết cũng không quá đáng!.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất