Chương 25: Xung Hỉ 25
Editor: Vĩnh Y
Mấy ngày liên tiếp, hai người luôn cùng ở trong thư phòng cả nửa ngày. Sau bảy ngày, cuối cùng Ninh Hiểu Phong đã viết lại được phần sổ sách của mấy tháng đầu năm nay. Là một người hiện đại, trước khi chép y nhìn qua một chút các hạng mục bao gồm những cái gì, từ đó viết lên một tờ giấy, như vậy ghi chép lại sẽ càng rõ ràng hơn, khi viết tới phần đó cũng tránh khỏi việc mắc sai lầm. Hơn nữa, những cái chi tiêu cho cùng vào một mục có thể so sanhsdeex dàng hơn, không cần phải lật qua lật lại.
Thẩm Thịnh Khuynh vô cùng thích thú với cách ghi chép sổ sách này, hơn nữa còn cố nắm được cách đếm nhanh nhất có thể. Mỗi ngày cùng luyện rồi so sánh với Ninh Hiểu Phong, tốc độ học của học trò Thẩm Thịnh Khuynh có thể nói là thần tốc.
Trong khoảng thời gian ngắn này, Thẩm Thịnh Khuynh dần nói hết cuộc sống của mình trong nhiều năm qua, cũng như nói cho y biết dự tính những năm tới của bản thân. Mặc dù những điều này không so được với bí mật kinh người của Ninh Hiểu Phong, nhưng có thể thẳng thắn với nhau thì thực sự rất tốt. Ít nhất quan hệ của hai người ngày càng thân thiết hơn. Thỉnh thoảng, Thẩm Thịnh Khuynh sẽ nắm tay Ninh Hiểu Phong để dạy y cách dùng bút rồi viết chữ, Ninh Hiểu Phong thì cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một cách rõ ràng.
Chớp mắt một cái đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày hai người trở về từ Ninh gia, xương cốt thân thể của Thẩm Thịnh Khuynh ngày càng chuyển biến tốt. Bất kể Lưu thị cho là như vậy, người khác đều cảm thấy đây là phúc mà Đại thiếu nãi nãi mang tới, ngay cả Lão phu nhân cũng vui vẻ nở nụ cười tươi với Ninh Hiểu Phong trong bữa cơm từ những ngày đầu tiên. Có thể nói ở Thẩm gia, Đại thiếu nãi nãi đã có được sự đồng ý của Lão phu nhân, vậy nên không người nào dám thất lễ.
Bảy ngày tiếp theo Lưu thị cũng không tới truyền dạy chuyện trong nhà, đoán chừng là vì kiếm cớ, chỉ nói mấy ngày trước có mưa, buổi tối quên đóng cửa sổ nên bị phong hàn. Dù sao gần đây Thẩm lão gia phần nhiều đều là ở biên Vương di nương, thành ra cũng không người nào biết chuyện Lưu thị bị bệnh là thật hay giả.
Nay đúng dịp Thẩm Thịnh Khuynh dẫn Ninh Hiểu Phong đến gia trang của hắn để gặp thân mẫu của Ninh Phức, hai người vừa ngưng bữa điểm tâm, để cho Mộc Tùng và Bạng Nhi chuẩn bị đồ đạc mang đi, liền nghe được người nô tài từ bên ngoài chạy vào báo Lưu di nương tới, muốn gặp Đại thiếu nãi nãi bàn chuyện sổ sách.
“Nàng ta sao mỗi lần tới đều chọn khoảng thời gian này chứ!” Khó lắm mới có cơ hội đi ra ngoài. Thứ nhất là có thể gặp mẹ, thứ hai chuyện hai người tối hôm qua ở trong thư phòng thương lượng, hôm nay muốn giành thời gian để vào trong không gian trữ chút nguyên liệu nấu ăn, vậy cho nên tuyệt đối sẽ không cho phép ai có thể phá hỏng cái lịch trình này.
Thẩm Thịnh Khuynh cười nhạt: “Dĩ nhiên là biết chúng ta muốn ra ngoài cho nên mới tới. Sáng sớm ta đã để cho Thất Tử đi chuẩn bị xe ngựa rồi, nàng ta lắm tai mắt như vậy làm sao có thể không biết được? Đây chẳng là muốn kéo dài thời gian thôi.”
Ninh Hiểu Phong thở dài: “Phiền toái chết được. Vậy ta đi gặp nàng ta một lát, sau đó nói hôm nay chúng ta có chuyện nên phải rời đi.”
Thẩm Thịnh Khuynh gật đầu: “Em đi gặp cũng được. Nhưng tốt nhất em nên đem trả nàng ta số sổ sách kia, nói nàng ta khi nào rảnh mang tới mấy quyển sổ sách đầu năm tới đây.”
“Được đó a! Vậy để ta đến thư phòng lấy!” Nghĩ đến nét mặt của Lưu thị, Ninh Hiểu Phong có chút hưng phấn, y cũng không ngờ mình lại có sở thích độc tới vậy.
Lưu thị lúc này đang nghiêng đầu chờ Ninh Hiểu Phong. Nàng ta đúng là như lời Thẩm Thịnh Khuynh nói, biết hai người muốn ra ngoài nên mới tới đây, cho nên hôm nay hẳn là không có cái gì để nói, vậy lên trong lòng không hề áp lực chút nào. Thấy Ninh Hiểu Phong đi vào, đi theo phía sau không phải là tên sai vặt hay bà vú của y mà là người sai vặt của Đại thiếu gia, Bạch Thuật. Nàng cũng biết đây là chỗ dựa mà Thẩm Thịnh Khuynh phái tới bên cạnh Ninh Phức, trong lòng càng suy đoán ra chuyện Ninh Phức xem không hiểu sổ sách: “Đại thiếu nãi nãi, hôm nay ta lại tới quấy rầy người rồi.”
Ninh Hiểu Phong nói: “Nào có lời đó. Người tới là để dạy ta chuyện chưởng quản gia, làm sao lại có thể nói là quấy rầy chứ? Bất quá ngược lại là không đúng dịp rồi. Thịnh Khuynh hôm qua định hôm nay dẫn ta đi ra ngoài thăm mẹ một chút, cùng với đó là kiểm tra cửa hàng cũng như gia trang, cho nên không thể cùng người trò chuyện nhiều được.”
Lưu thị bày ra dáng vẻ kinh ngạc, rồi sau đó liền thở dài: “Vậy thì thật không khéo rồi. Mấy ngày vừa rồi ta bị phong hàn nên không dám lui tới viện của Đại thiếu gia, hiện đã tốt hơn chút nên mới tới. Dù sao cũng là ý của Lão phu nhân cũng như lão gia, ta tuyệt không dám thờ ơ, chưa nghĩ đến chuyện hôm nay hai người muốn đi ra ngoài.”
Ninh Hiểu Phong cũng giả bộ, liền thở dài: “Ai da không phải sao. Mấy ngày vừa rồi ta có nghe nói Lưu di nương bị bệnh, chúng ta cũng rất lo lắng. Chẳng qua là thân thể Thịnh Khuynh không được tốt, chúng ta cũng không dám đi qua, cũng mong di nương cũng không trách cứ. Nếu hôm nay không tiện vậy thì thôi đi, tương lai còn dài.”
Lưu thị chính là chờ những lời này, vì vậy nàng ta nhanh chóng đứng lên: “Vậy không còn cách nào khác rồi, ta cũng không trì hoãn thời gian lên đường của hai người nữa.”
Ninh Phong khẽ mỉm cười: “Bạch Thuật, đưa lại sổ sách cho Lưu di nương. Di nương, số sổ sách này ta đã xem xong, hơn nữa cũng đã viết lại một phần rồi. Nếu người có thời gian, mấy ngày tới hãy đem mấy cuốn sổ của năm ngoái cầm tới cho ta xem chút nhé.”
Khuôn mặt của Lưu thị cứng đờ, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía Ninh Hiểu Phong: “Người đây đều đã xem xong rồi sao?”
Ninh Hiểu Phong gật đầu: ” Khi chép thì ta nhớ. Huống chi đây cũng chỉ là thu chi của mấy tháng đầu, cũng không có
giấy tờ thu chi gì, càng không có giấy xuất nhập kho, dĩ nhiên là nhanh rồi.”
Lần này Lưu thị còn kinh ngạc hơn: “Đại thiếu nãi nãi quả nhiên thông minh.”
Ninh Hiểu Phong bật cười: “Đây phải là nhờ di nương đã ghi sổ rõ ràng a, nếu không thì ta sao có thể hiểu nhanh như vậy được? Thật sự xin lỗi, Thịnh Khuynh còn đang chờ, ta phải đi trước. Người có thời gian thì nói người dẫn ta ra tiền viện xem sổ cũng được. Luôn phiền di nương tự mình tới, ta cũng không đành lòng. Huống chi thân thể Thịnh Khuynh không được tốt, ta cũng sợ y đem bệnh khí qua cho di nương, vậy cũng không được.”. Truyện Sắc
Cách đuổi khéo này thật sự rất triệt để. Lưu thị bị tức không chịu nổi, nhưng lại không thể bộc ra, chỉ có thể đứng dậy rời đi. Lưu thị đi rồi, Ninh Hiểu Phong hỏi Bạch Thuật: “Có phải vừa nãy ta đã hoàn toàn đắc tội với nàng ta rồi không?”
Bạch Thuật cười: “Người đánh vào đường đó, từ nay trở đi liền đứng đối lập với nàng ta, không để cho nàng ta ra sức kéo quan hệ. Hơn nữa thấy thế nào thì cũng là nàng ta đắc tội người.”
Ninh Hiểu Phong cười: “Dẻo miệng, thế này xác định không còn gì để nói. Dù sao Thịnh Khuynh cũng không có ý định để nàng ta không có ý định để nàng ta sống dễ chịu, luôn phải tìm cớ để không cho nàng ta tiếp tục tác oai tác quái. Được rồi, chúng ta nhanh đi lên đi. Không biết ngồi bao lâu xe ngựa mới có thể đến gia trang đây.”
Bạch Thuật trả lời: “Cũng không xa đâu ạ, ngay ở thành bên thôi. Đây vốn là của hồi môn khi phu nhân bồi gả đến, sau đó có một năm Đại thiếu gia bực bội chuyện trong nhà, liền đi đến nơi đó ở nửa năm. Sau đó phu nhân liền cho Đại thiếu gia cái gia trang đó.”
“Ban đầu vốn là của mẹ bồi gả đến a, không phải Thịnh Khuynh nói đó chính là gia trang của hắn sao?”
“Đương nhiên điều này là đúng. Chỉ là tuyệt đại đa số chuyện đều không để cho lão gia biết, cho nên không thể nào thuận lợi hơn khi nói là của hồi môn của phu nhân. Khi đón Uyển phu nhân, thiếu gia vốn là trực tiếp muốn là đưa người đến gia trang của mình, nhưng nghĩ chuyện không thể lừa được quá lâu, vậy nên trực tiếp đưa đến gia trang của phu nhân. Được chuyện Thất Tử đã tìm được viện cũng như cửa hàng thích hợp. Chờ sửa xong lần nữa, liền sẽ mời Uyển phu nhân qua, đến lúc đó người có thể đi thăm Uyển phu nhân nhiều hơn rồi.”
“Khổ cho các ngươi rồi.” Mặc dù biết ở cái thế giới này, chủ tử không cần phải nói cảm ơn với nô bộc, là do thói quen mà thôi, Ninh Hiểu Phong vẫn như cũ, cảm thấy không nói lời này ra trong lòng sẽ khó chịu.
“Đây và việc bọn ta phải làm, không đáng để người cực nhọc.” Có một Đại thiếu nãi nãi như vậy, Bạch Thuật ngày càng cảm thấy thoải mái.
Ngồi trên xe ngựa, Thẩm Thịnh Khuynh chủ động đưa tay ôm đầu vai Ninh Hiểu Phong, đem người ôm vào bên cạnh mình.” Tối nay chúng ta không thể trở lại rồi. Ta đã cho người báo với cha mẹ. Chúng ta đến gia trang, nhất định sẽ có người đưa cho không ít thứ, đến lúc đó ta có thể giữ lại nhiều chút.”
“Bạch Thuật bọn họ cũng phải đi ra lấy ít đồ a?” Ninh Hiểu Phong luôn cảm thấy cách này không bằng trực tiếp để bọn họ ngầm đi mua đồ.
Thẩm Thịnh Khuynh cười nói: “Chỉ nói là lấy cho ta liền được, bọn họ không ai dám hỏi.”
” Cũng đúng. Đến nơi này chính là thời điểm thuận lợi, nô bộc không dám hỏi chuyện chủ tử.” Mặc dù không có nhân quyền, nhưng cũng có lúc khá thuận tiện.
Trò chuyện một chút, Thẩm Thịnh Khuynh hỏi về chuyện điều chế phấn: “Trước em có nói muốn làm hương phấn, vậy đã nghĩ xong muốn làm gì chưa?”
Ninh Hiểu Phong thở dài: “Từ lúc sổ sách được đưa tới, ta cũng chưa nghĩ qua chuyện này. Không thì ngươi cứ để cho người mua về những thứ bột phấn sáp kia trước để ta xem qua, thật ra thì cũng thể nào xem hoàn toàn hiểu được. Hơn nữa tên so với nơi của ta cũng hoàn toàn không giống, cũng không biết đồ có giống với tên hay không. Nếu có tài liệu tra thì thật tốt.”
Thẩm Thịnh Khuynh suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Cái này cũng không quá khó. Chẳng qua ở thành trên này cũng chỉ có thể mua các loại phấn tương tự nhau, đều cùng phương pháp, công thức thông thường. Một số loại phấn được chuyên dùng cho quan, và đều được điều chế thủ công từ chính điều hương sư, cho nên những cái công thức kia người ngoài không thể biết được. Nó giống như phương pháp điều hương vậy, khó tránh khỏi tình huống tương tự phát sinh. Tuy có thể gây khó chịu, nhưng cũng vẫn là không có bằng chứng chứng minh đó là ăn trộm, chỉ có thể nói là trùng ý tưởng. Em cũng không cần lo lắng quá nhiều.”
“Ít nhất ta cũng phải biết loại thông thường nó thế nào. Đúng rồi, ngươi đã nghe qua thần tiên ngọc nữ phấn chưa?” Đột nhiên nghĩ tới loại hương phổ trong hệ thống có thể gia tăng mị lực của hương phấn trong vòng 5 giờ, y cảm thấy bắt đọc học từ cơ bản sẽ tốt hơn.
Thẩm Thịnh Khuynh lắc đầu: “Ta làm sao biết được phấn sáp có tác dụng gì chứ, nhưng cái này cũng đơn giản.” Vừa nói, hắn vén rèm cửa xe: “Thất Tử, ngươi đi qua hàng phấn hỏi một chút có loại hương phấn “Thần tiên ngọc nữ phấn” không, nếu có liền mua một chút, ta muốn tặng cho Uyển phu nhân.”
Thất Tử vội vàng nhận lời: “Vâng, vậy để nô tài chạy đi. Nhưng chỉ cần một loại hương phấn thôi ạ? Người có muốn mua thêm một chút thứ khác không?”
Thẩm Thịnh Khuynh nói: “Những thứ khác tự ta cân nhắc làm sau, duy chỉ có loại hương phất này ngươi hãy hỏi qua nhiều nhà chút. Nếu không có thì hỏi bọn họ đã từng nghe qua hay chưa, nếu có nghe qua rồi thì hỏi có thể mua được hay không.”
“Nô tài biết rồi ạ. Nô tài sẽ đi trước để mua hương phấn.”
Thẩm Thịnh Khuynh hạ màn xe xuống, quay qua nhìn Ninh Hiểu Phong: “Xong xuôi.”
Ninh Hiểu Phong giơ ngón tay cái lên: “Qủa nhiên có tiền thì dễ xong chuyện. Thật ra thì suy nghĩ kĩ một chút, dù làm trùng công thức cùng mấy cửa hàng khác cũng không sao, chất lượng tốt mới là mẫu chốt nhất đúng không!”
Thẩm Thịnh Khuynh gật đầu đồng ý: “Nghĩ như vậy rất đúng. Rất ít doanh nghiệp có thể hoạt động kinh doanh độc quyền. Trừ phi được hoàng thượng, triều đình chấp thuận, nếu không dù có bị trộm công thức cũng chỉ có thể khiến đối phương hư danh tiếng, không cần ra công đường. Nhưng mỗi một ngành kinh doanh đều có quy định riêng. Nếu phá hư quy định đó, việc kinh doanh cũng khó tiếp tục làm ăn, nếu không cũng sợ sớm muộn rồi lộn xộn cả.”
“Cũng đúng. Nhưng cái Thần tiên ngọc nữ phấn này thật sự rất đơn giản. Tài liệu có hơi khác chút, nghe nói đã từng có một vị hoàng hậu thường dùng, hiệu quả như thế nào ta cũng không dùng. Cùng lắm thì chúng ta thử một chút.”
Thẩm Thịnh Khuynh tò mò: “Nga? Tài liệu có hơi khác sao? Hoàng hậu đã từng sử dụng, không phải nên là thứ quý sao?”
Ninh Hiểu Phong khoát tay: “Không không không, rất bình thường, chỉ là bột mì và ích mẫu cỏ thôi.”Ích mẫu cỏ: Lá ngải cứu“Chỉ có hai thứ đó thôi sao?” Thẩm đại thiếu gia hết sức kinh ngạc. Hắn biết ích mẫu cỏ rất hữu dụng với thân thể nữ nhân, nhưng không biết còn lại có thể dùng bên ngoài da vậy.
“Nói chính xác hơn thì còn có nước nữa. Ngươi chờ ta chút a.” Nói xong, y tra một chút trong hệ thống liên quan tới cách điều chế tạo ra “Thần tiên ngọc nữ phấn”, rồi sau đó mới nói: “Ngày mai ta trở về làm xem sao, nhưng chính là không biết nên tìm ai để thử một chút. Tuy có thể khẳng định vô hại, nhưng để cho người khác thử vẫn cứ cảm thấy không được tốt lắm.” Nhưng nếu tự để cho y tự thử, vậy còn không bằng cho y một đao luôn đi.
Thẩm Thịnh Khuynh cười nói: “Ở trong viện chúng ta cũng chỉ có Như di, Hạnh Nhi và Đào Nhi, ba nữ nhân. Hạnh Nhi và Đào Nhi đều còn nhỏ, bôi những thứ này không được đúng lắm. Nếu có thể em có thể hỏi qua Như di, nàng ấy nhất định cam tâm tình nguyện. Hơn nữa em còn khẳng định nó vô hại, cho nên không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Ninh Hiểu Phong vỗ độp tay một cái: “Hay ngươi cùng nói với Như di giúp ta. Thật ra thì nếu quả thật có cách điều chế tốt như đã viết, Như di dùng nói không chừng cực kì hiệu quả. Trước kia nàng từng bị chuyển bán mấy năm lận, ngày vừa đến Ninh gia hai tai đều lõm xuống cả, nhìn thật sự đáng thương. Bây giờ cũng không làm sao nuôi khỏe chắc lại được.”
Thẩm Thịnh Khuynh xoa phần tóc mai của Ninh Hiểu Phong: “Em đối với nàng ấy như vú nuôi của mình vậy.”
Ninh Hiểu Phong thở dài: “Bởi vì trước kia ta cũng không có cha mẹ, đến nơi này Như di chiếu cố ta rất nhiều. Con người đều có tình cảm mà, nàng ấy tốt với ta, ta dĩ nhiên sẽ tốt lại với nàng. Chỉ là người ta sẽ không làm loạn quy củ lên đâu, cái này ngươi cứ yên tâm.”
Thẩm Thịnh Khuynh nhẹ giọng cười nói: “Thật muốn đi xem nơi em nói, có thể nuôi em thành người có tính tình tốt như vậy, hẳn nơi đó rất tốt đẹp.”
Ít nhất gia đình bình thường không có tam thê tứ thiếp, những thứ khác hình như cũng không có gì là không tốt. Đến nơi này vội, không có những thứ quen thuộc như máy tính hay ti vi, bây giờ cảm thấy những thứ đó đều không cần thiết. Thật ra chỉ cần một cuộc sống yên ổn hài lòng thì cái gì cũng không quá quan trọng.
Lời của editor: Mấy nay nhà tôi năng suất quá dị nè MwM.
Mấy ngày liên tiếp, hai người luôn cùng ở trong thư phòng cả nửa ngày. Sau bảy ngày, cuối cùng Ninh Hiểu Phong đã viết lại được phần sổ sách của mấy tháng đầu năm nay. Là một người hiện đại, trước khi chép y nhìn qua một chút các hạng mục bao gồm những cái gì, từ đó viết lên một tờ giấy, như vậy ghi chép lại sẽ càng rõ ràng hơn, khi viết tới phần đó cũng tránh khỏi việc mắc sai lầm. Hơn nữa, những cái chi tiêu cho cùng vào một mục có thể so sanhsdeex dàng hơn, không cần phải lật qua lật lại.
Thẩm Thịnh Khuynh vô cùng thích thú với cách ghi chép sổ sách này, hơn nữa còn cố nắm được cách đếm nhanh nhất có thể. Mỗi ngày cùng luyện rồi so sánh với Ninh Hiểu Phong, tốc độ học của học trò Thẩm Thịnh Khuynh có thể nói là thần tốc.
Trong khoảng thời gian ngắn này, Thẩm Thịnh Khuynh dần nói hết cuộc sống của mình trong nhiều năm qua, cũng như nói cho y biết dự tính những năm tới của bản thân. Mặc dù những điều này không so được với bí mật kinh người của Ninh Hiểu Phong, nhưng có thể thẳng thắn với nhau thì thực sự rất tốt. Ít nhất quan hệ của hai người ngày càng thân thiết hơn. Thỉnh thoảng, Thẩm Thịnh Khuynh sẽ nắm tay Ninh Hiểu Phong để dạy y cách dùng bút rồi viết chữ, Ninh Hiểu Phong thì cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một cách rõ ràng.
Chớp mắt một cái đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày hai người trở về từ Ninh gia, xương cốt thân thể của Thẩm Thịnh Khuynh ngày càng chuyển biến tốt. Bất kể Lưu thị cho là như vậy, người khác đều cảm thấy đây là phúc mà Đại thiếu nãi nãi mang tới, ngay cả Lão phu nhân cũng vui vẻ nở nụ cười tươi với Ninh Hiểu Phong trong bữa cơm từ những ngày đầu tiên. Có thể nói ở Thẩm gia, Đại thiếu nãi nãi đã có được sự đồng ý của Lão phu nhân, vậy nên không người nào dám thất lễ.
Bảy ngày tiếp theo Lưu thị cũng không tới truyền dạy chuyện trong nhà, đoán chừng là vì kiếm cớ, chỉ nói mấy ngày trước có mưa, buổi tối quên đóng cửa sổ nên bị phong hàn. Dù sao gần đây Thẩm lão gia phần nhiều đều là ở biên Vương di nương, thành ra cũng không người nào biết chuyện Lưu thị bị bệnh là thật hay giả.
Nay đúng dịp Thẩm Thịnh Khuynh dẫn Ninh Hiểu Phong đến gia trang của hắn để gặp thân mẫu của Ninh Phức, hai người vừa ngưng bữa điểm tâm, để cho Mộc Tùng và Bạng Nhi chuẩn bị đồ đạc mang đi, liền nghe được người nô tài từ bên ngoài chạy vào báo Lưu di nương tới, muốn gặp Đại thiếu nãi nãi bàn chuyện sổ sách.
“Nàng ta sao mỗi lần tới đều chọn khoảng thời gian này chứ!” Khó lắm mới có cơ hội đi ra ngoài. Thứ nhất là có thể gặp mẹ, thứ hai chuyện hai người tối hôm qua ở trong thư phòng thương lượng, hôm nay muốn giành thời gian để vào trong không gian trữ chút nguyên liệu nấu ăn, vậy cho nên tuyệt đối sẽ không cho phép ai có thể phá hỏng cái lịch trình này.
Thẩm Thịnh Khuynh cười nhạt: “Dĩ nhiên là biết chúng ta muốn ra ngoài cho nên mới tới. Sáng sớm ta đã để cho Thất Tử đi chuẩn bị xe ngựa rồi, nàng ta lắm tai mắt như vậy làm sao có thể không biết được? Đây chẳng là muốn kéo dài thời gian thôi.”
Ninh Hiểu Phong thở dài: “Phiền toái chết được. Vậy ta đi gặp nàng ta một lát, sau đó nói hôm nay chúng ta có chuyện nên phải rời đi.”
Thẩm Thịnh Khuynh gật đầu: “Em đi gặp cũng được. Nhưng tốt nhất em nên đem trả nàng ta số sổ sách kia, nói nàng ta khi nào rảnh mang tới mấy quyển sổ sách đầu năm tới đây.”
“Được đó a! Vậy để ta đến thư phòng lấy!” Nghĩ đến nét mặt của Lưu thị, Ninh Hiểu Phong có chút hưng phấn, y cũng không ngờ mình lại có sở thích độc tới vậy.
Lưu thị lúc này đang nghiêng đầu chờ Ninh Hiểu Phong. Nàng ta đúng là như lời Thẩm Thịnh Khuynh nói, biết hai người muốn ra ngoài nên mới tới đây, cho nên hôm nay hẳn là không có cái gì để nói, vậy lên trong lòng không hề áp lực chút nào. Thấy Ninh Hiểu Phong đi vào, đi theo phía sau không phải là tên sai vặt hay bà vú của y mà là người sai vặt của Đại thiếu gia, Bạch Thuật. Nàng cũng biết đây là chỗ dựa mà Thẩm Thịnh Khuynh phái tới bên cạnh Ninh Phức, trong lòng càng suy đoán ra chuyện Ninh Phức xem không hiểu sổ sách: “Đại thiếu nãi nãi, hôm nay ta lại tới quấy rầy người rồi.”
Ninh Hiểu Phong nói: “Nào có lời đó. Người tới là để dạy ta chuyện chưởng quản gia, làm sao lại có thể nói là quấy rầy chứ? Bất quá ngược lại là không đúng dịp rồi. Thịnh Khuynh hôm qua định hôm nay dẫn ta đi ra ngoài thăm mẹ một chút, cùng với đó là kiểm tra cửa hàng cũng như gia trang, cho nên không thể cùng người trò chuyện nhiều được.”
Lưu thị bày ra dáng vẻ kinh ngạc, rồi sau đó liền thở dài: “Vậy thì thật không khéo rồi. Mấy ngày vừa rồi ta bị phong hàn nên không dám lui tới viện của Đại thiếu gia, hiện đã tốt hơn chút nên mới tới. Dù sao cũng là ý của Lão phu nhân cũng như lão gia, ta tuyệt không dám thờ ơ, chưa nghĩ đến chuyện hôm nay hai người muốn đi ra ngoài.”
Ninh Hiểu Phong cũng giả bộ, liền thở dài: “Ai da không phải sao. Mấy ngày vừa rồi ta có nghe nói Lưu di nương bị bệnh, chúng ta cũng rất lo lắng. Chẳng qua là thân thể Thịnh Khuynh không được tốt, chúng ta cũng không dám đi qua, cũng mong di nương cũng không trách cứ. Nếu hôm nay không tiện vậy thì thôi đi, tương lai còn dài.”
Lưu thị chính là chờ những lời này, vì vậy nàng ta nhanh chóng đứng lên: “Vậy không còn cách nào khác rồi, ta cũng không trì hoãn thời gian lên đường của hai người nữa.”
Ninh Phong khẽ mỉm cười: “Bạch Thuật, đưa lại sổ sách cho Lưu di nương. Di nương, số sổ sách này ta đã xem xong, hơn nữa cũng đã viết lại một phần rồi. Nếu người có thời gian, mấy ngày tới hãy đem mấy cuốn sổ của năm ngoái cầm tới cho ta xem chút nhé.”
Khuôn mặt của Lưu thị cứng đờ, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía Ninh Hiểu Phong: “Người đây đều đã xem xong rồi sao?”
Ninh Hiểu Phong gật đầu: ” Khi chép thì ta nhớ. Huống chi đây cũng chỉ là thu chi của mấy tháng đầu, cũng không có
giấy tờ thu chi gì, càng không có giấy xuất nhập kho, dĩ nhiên là nhanh rồi.”
Lần này Lưu thị còn kinh ngạc hơn: “Đại thiếu nãi nãi quả nhiên thông minh.”
Ninh Hiểu Phong bật cười: “Đây phải là nhờ di nương đã ghi sổ rõ ràng a, nếu không thì ta sao có thể hiểu nhanh như vậy được? Thật sự xin lỗi, Thịnh Khuynh còn đang chờ, ta phải đi trước. Người có thời gian thì nói người dẫn ta ra tiền viện xem sổ cũng được. Luôn phiền di nương tự mình tới, ta cũng không đành lòng. Huống chi thân thể Thịnh Khuynh không được tốt, ta cũng sợ y đem bệnh khí qua cho di nương, vậy cũng không được.”. Truyện Sắc
Cách đuổi khéo này thật sự rất triệt để. Lưu thị bị tức không chịu nổi, nhưng lại không thể bộc ra, chỉ có thể đứng dậy rời đi. Lưu thị đi rồi, Ninh Hiểu Phong hỏi Bạch Thuật: “Có phải vừa nãy ta đã hoàn toàn đắc tội với nàng ta rồi không?”
Bạch Thuật cười: “Người đánh vào đường đó, từ nay trở đi liền đứng đối lập với nàng ta, không để cho nàng ta ra sức kéo quan hệ. Hơn nữa thấy thế nào thì cũng là nàng ta đắc tội người.”
Ninh Hiểu Phong cười: “Dẻo miệng, thế này xác định không còn gì để nói. Dù sao Thịnh Khuynh cũng không có ý định để nàng ta không có ý định để nàng ta sống dễ chịu, luôn phải tìm cớ để không cho nàng ta tiếp tục tác oai tác quái. Được rồi, chúng ta nhanh đi lên đi. Không biết ngồi bao lâu xe ngựa mới có thể đến gia trang đây.”
Bạch Thuật trả lời: “Cũng không xa đâu ạ, ngay ở thành bên thôi. Đây vốn là của hồi môn khi phu nhân bồi gả đến, sau đó có một năm Đại thiếu gia bực bội chuyện trong nhà, liền đi đến nơi đó ở nửa năm. Sau đó phu nhân liền cho Đại thiếu gia cái gia trang đó.”
“Ban đầu vốn là của mẹ bồi gả đến a, không phải Thịnh Khuynh nói đó chính là gia trang của hắn sao?”
“Đương nhiên điều này là đúng. Chỉ là tuyệt đại đa số chuyện đều không để cho lão gia biết, cho nên không thể nào thuận lợi hơn khi nói là của hồi môn của phu nhân. Khi đón Uyển phu nhân, thiếu gia vốn là trực tiếp muốn là đưa người đến gia trang của mình, nhưng nghĩ chuyện không thể lừa được quá lâu, vậy nên trực tiếp đưa đến gia trang của phu nhân. Được chuyện Thất Tử đã tìm được viện cũng như cửa hàng thích hợp. Chờ sửa xong lần nữa, liền sẽ mời Uyển phu nhân qua, đến lúc đó người có thể đi thăm Uyển phu nhân nhiều hơn rồi.”
“Khổ cho các ngươi rồi.” Mặc dù biết ở cái thế giới này, chủ tử không cần phải nói cảm ơn với nô bộc, là do thói quen mà thôi, Ninh Hiểu Phong vẫn như cũ, cảm thấy không nói lời này ra trong lòng sẽ khó chịu.
“Đây và việc bọn ta phải làm, không đáng để người cực nhọc.” Có một Đại thiếu nãi nãi như vậy, Bạch Thuật ngày càng cảm thấy thoải mái.
Ngồi trên xe ngựa, Thẩm Thịnh Khuynh chủ động đưa tay ôm đầu vai Ninh Hiểu Phong, đem người ôm vào bên cạnh mình.” Tối nay chúng ta không thể trở lại rồi. Ta đã cho người báo với cha mẹ. Chúng ta đến gia trang, nhất định sẽ có người đưa cho không ít thứ, đến lúc đó ta có thể giữ lại nhiều chút.”
“Bạch Thuật bọn họ cũng phải đi ra lấy ít đồ a?” Ninh Hiểu Phong luôn cảm thấy cách này không bằng trực tiếp để bọn họ ngầm đi mua đồ.
Thẩm Thịnh Khuynh cười nói: “Chỉ nói là lấy cho ta liền được, bọn họ không ai dám hỏi.”
” Cũng đúng. Đến nơi này chính là thời điểm thuận lợi, nô bộc không dám hỏi chuyện chủ tử.” Mặc dù không có nhân quyền, nhưng cũng có lúc khá thuận tiện.
Trò chuyện một chút, Thẩm Thịnh Khuynh hỏi về chuyện điều chế phấn: “Trước em có nói muốn làm hương phấn, vậy đã nghĩ xong muốn làm gì chưa?”
Ninh Hiểu Phong thở dài: “Từ lúc sổ sách được đưa tới, ta cũng chưa nghĩ qua chuyện này. Không thì ngươi cứ để cho người mua về những thứ bột phấn sáp kia trước để ta xem qua, thật ra thì cũng thể nào xem hoàn toàn hiểu được. Hơn nữa tên so với nơi của ta cũng hoàn toàn không giống, cũng không biết đồ có giống với tên hay không. Nếu có tài liệu tra thì thật tốt.”
Thẩm Thịnh Khuynh suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Cái này cũng không quá khó. Chẳng qua ở thành trên này cũng chỉ có thể mua các loại phấn tương tự nhau, đều cùng phương pháp, công thức thông thường. Một số loại phấn được chuyên dùng cho quan, và đều được điều chế thủ công từ chính điều hương sư, cho nên những cái công thức kia người ngoài không thể biết được. Nó giống như phương pháp điều hương vậy, khó tránh khỏi tình huống tương tự phát sinh. Tuy có thể gây khó chịu, nhưng cũng vẫn là không có bằng chứng chứng minh đó là ăn trộm, chỉ có thể nói là trùng ý tưởng. Em cũng không cần lo lắng quá nhiều.”
“Ít nhất ta cũng phải biết loại thông thường nó thế nào. Đúng rồi, ngươi đã nghe qua thần tiên ngọc nữ phấn chưa?” Đột nhiên nghĩ tới loại hương phổ trong hệ thống có thể gia tăng mị lực của hương phấn trong vòng 5 giờ, y cảm thấy bắt đọc học từ cơ bản sẽ tốt hơn.
Thẩm Thịnh Khuynh lắc đầu: “Ta làm sao biết được phấn sáp có tác dụng gì chứ, nhưng cái này cũng đơn giản.” Vừa nói, hắn vén rèm cửa xe: “Thất Tử, ngươi đi qua hàng phấn hỏi một chút có loại hương phấn “Thần tiên ngọc nữ phấn” không, nếu có liền mua một chút, ta muốn tặng cho Uyển phu nhân.”
Thất Tử vội vàng nhận lời: “Vâng, vậy để nô tài chạy đi. Nhưng chỉ cần một loại hương phấn thôi ạ? Người có muốn mua thêm một chút thứ khác không?”
Thẩm Thịnh Khuynh nói: “Những thứ khác tự ta cân nhắc làm sau, duy chỉ có loại hương phất này ngươi hãy hỏi qua nhiều nhà chút. Nếu không có thì hỏi bọn họ đã từng nghe qua hay chưa, nếu có nghe qua rồi thì hỏi có thể mua được hay không.”
“Nô tài biết rồi ạ. Nô tài sẽ đi trước để mua hương phấn.”
Thẩm Thịnh Khuynh hạ màn xe xuống, quay qua nhìn Ninh Hiểu Phong: “Xong xuôi.”
Ninh Hiểu Phong giơ ngón tay cái lên: “Qủa nhiên có tiền thì dễ xong chuyện. Thật ra thì suy nghĩ kĩ một chút, dù làm trùng công thức cùng mấy cửa hàng khác cũng không sao, chất lượng tốt mới là mẫu chốt nhất đúng không!”
Thẩm Thịnh Khuynh gật đầu đồng ý: “Nghĩ như vậy rất đúng. Rất ít doanh nghiệp có thể hoạt động kinh doanh độc quyền. Trừ phi được hoàng thượng, triều đình chấp thuận, nếu không dù có bị trộm công thức cũng chỉ có thể khiến đối phương hư danh tiếng, không cần ra công đường. Nhưng mỗi một ngành kinh doanh đều có quy định riêng. Nếu phá hư quy định đó, việc kinh doanh cũng khó tiếp tục làm ăn, nếu không cũng sợ sớm muộn rồi lộn xộn cả.”
“Cũng đúng. Nhưng cái Thần tiên ngọc nữ phấn này thật sự rất đơn giản. Tài liệu có hơi khác chút, nghe nói đã từng có một vị hoàng hậu thường dùng, hiệu quả như thế nào ta cũng không dùng. Cùng lắm thì chúng ta thử một chút.”
Thẩm Thịnh Khuynh tò mò: “Nga? Tài liệu có hơi khác sao? Hoàng hậu đã từng sử dụng, không phải nên là thứ quý sao?”
Ninh Hiểu Phong khoát tay: “Không không không, rất bình thường, chỉ là bột mì và ích mẫu cỏ thôi.”Ích mẫu cỏ: Lá ngải cứu“Chỉ có hai thứ đó thôi sao?” Thẩm đại thiếu gia hết sức kinh ngạc. Hắn biết ích mẫu cỏ rất hữu dụng với thân thể nữ nhân, nhưng không biết còn lại có thể dùng bên ngoài da vậy.
“Nói chính xác hơn thì còn có nước nữa. Ngươi chờ ta chút a.” Nói xong, y tra một chút trong hệ thống liên quan tới cách điều chế tạo ra “Thần tiên ngọc nữ phấn”, rồi sau đó mới nói: “Ngày mai ta trở về làm xem sao, nhưng chính là không biết nên tìm ai để thử một chút. Tuy có thể khẳng định vô hại, nhưng để cho người khác thử vẫn cứ cảm thấy không được tốt lắm.” Nhưng nếu tự để cho y tự thử, vậy còn không bằng cho y một đao luôn đi.
Thẩm Thịnh Khuynh cười nói: “Ở trong viện chúng ta cũng chỉ có Như di, Hạnh Nhi và Đào Nhi, ba nữ nhân. Hạnh Nhi và Đào Nhi đều còn nhỏ, bôi những thứ này không được đúng lắm. Nếu có thể em có thể hỏi qua Như di, nàng ấy nhất định cam tâm tình nguyện. Hơn nữa em còn khẳng định nó vô hại, cho nên không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Ninh Hiểu Phong vỗ độp tay một cái: “Hay ngươi cùng nói với Như di giúp ta. Thật ra thì nếu quả thật có cách điều chế tốt như đã viết, Như di dùng nói không chừng cực kì hiệu quả. Trước kia nàng từng bị chuyển bán mấy năm lận, ngày vừa đến Ninh gia hai tai đều lõm xuống cả, nhìn thật sự đáng thương. Bây giờ cũng không làm sao nuôi khỏe chắc lại được.”
Thẩm Thịnh Khuynh xoa phần tóc mai của Ninh Hiểu Phong: “Em đối với nàng ấy như vú nuôi của mình vậy.”
Ninh Hiểu Phong thở dài: “Bởi vì trước kia ta cũng không có cha mẹ, đến nơi này Như di chiếu cố ta rất nhiều. Con người đều có tình cảm mà, nàng ấy tốt với ta, ta dĩ nhiên sẽ tốt lại với nàng. Chỉ là người ta sẽ không làm loạn quy củ lên đâu, cái này ngươi cứ yên tâm.”
Thẩm Thịnh Khuynh nhẹ giọng cười nói: “Thật muốn đi xem nơi em nói, có thể nuôi em thành người có tính tình tốt như vậy, hẳn nơi đó rất tốt đẹp.”
Ít nhất gia đình bình thường không có tam thê tứ thiếp, những thứ khác hình như cũng không có gì là không tốt. Đến nơi này vội, không có những thứ quen thuộc như máy tính hay ti vi, bây giờ cảm thấy những thứ đó đều không cần thiết. Thật ra chỉ cần một cuộc sống yên ổn hài lòng thì cái gì cũng không quá quan trọng.
Lời của editor: Mấy nay nhà tôi năng suất quá dị nè MwM.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất