Chương 141: Ái hận phi hôi
(Yêu hận đều hóa thành tro bụi)
“Là Từ Trường Khanh! Là Từ Trường Khanh! Là Từ Trường Khanh!” Mỗi chữ mỗi câu tạo thành vô số hồi âm rung động trong lồng ngực. Từ Trường Khanh hoảng hốt kinh sợ, trong lòng bùng cháy ngọn lửa kiềm chế đã lâu. Ký ức xa xưa một lần nữa hiện lên. “Ngươi…” Trong lồng ngực y khí huyết sôi trào, máu loãng ồ ồ theo khóe môi chảy ra, kể không hết bao nhiêu tức giận cùng thất vọng, trong sát na này, toàn bộ chỉ còn phẫn uất. Y có chết cũng không thừa nhận chuyện khuất nhục này, nhưng Cảnh Thiên lại từng chữ từng câu nói toạc ra, hơn nữa còn nói trước bao nhiêu người. Tư vị này, còn đau hơn lăng trì xử tử.
“Cảnh Thiên… Ngươi…”
Từ Trường Khanh chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đau không gì sánh được, nghe được đối thoại của Cảnh Thiên và Trùng Lâu, nhiều lần đau đến ngất đi, lại nhiều lần đau đến tỉnh lại, thế nhưng cổ chân khí vẫn như cũ treo lấy tính mệnh y, muốn chết cũng không thể chết. Giữa lúc thần trí mơ hồ, đối thoại trên Nam Phong Lầu tại thành Lạc Dương một lần nữa quanh quẩn bên tai:
“Đậu Phụ Trắng, ngạ hán đó cũng thật kỳ quặc, bày đặt có cơm mà không chịu ăn, kết quả chết đói, chẳng phải là cổ hủ vô cùng? Tiếp nhận bố thí của người khác thì sao, đến tính mệnh cũng chẳng còn thì còn lo bảo vệ mặt mũi làm gì, lại đến chỗ nào mà nói khí tiết.” “Chí sĩ không uống nước đạo tuyền, người liêm khiết không nhận của ăn xin. Ta cùng mẹ ta hát rong nuôi sống bản thân, không phải là ăn mày, sao cần bố thí của ngươi.” “Tính mệnh chỉ có một, mặt mũi còn có thể tìm về. Đúng không, Đậu Phụ Trắng? Chuyện có nặng nhẹ, hà tất phải noi theo đạo nghĩa cổ hủ, bỏ đi tính mệnh của chính mình.”
Mặt Từ Trường Khanh nhất thời trắng bệch như tờ giấy.
Tay phải y bấm chặt lấy cổ tay Cảnh Thiên, bởi vì tận sức mà bấm, cho nên ngay cả móng tay cũng cắm phập vào da thịt hắn. Còn tay trái y bấu trên mặt đất, đầu ngón tay nát bấy, máu tươi liên tục chảy ra, nhuốm mặt đài đỏ đến thê lương. “Buông ta ra!” Thanh âm của y giống như kim khí xẹt qua băng cứng, sắc nhọn cùng lạnh lẽo thấu xương.
“Trường Khanh!” Cảnh Thiên chậm rãi lau đi dòng máu trên khóe miệng Từ Trường Khanh, trong gió truyền đến tiếng cười bất đắc dĩ: “Ta thực sự không thể nhìn huynh chết, không muốn huynh chết, cho nên…”
“Buông!”
Ánh mắt Từ Trường Khanh không còn một tia cảm tình, ôn nhu ngày đó chợt biến thành hư ảo, tiêu tán thành tro tàn. Yêu thương khắc cốt cùng thù hận ghi xương song song trào lên trong lòng y, một chốc, phẫn nộ cùng tuyệt vọng cuộn trào mãnh liệt. Lửa giận không thể kiềm chế, huyết khí sục sôi trong đầu, Từ Trường Khanh hận không thể lập tức đứng dậy, rút Kiến Ngôn Kiếm ra kết thúc tất cả. Thế nhưng, vừa khẽ động ngực lại đau đến chết đi, mọi ý nghĩ đều tan ra trong thân thể hư nhuyễn.
Trong nháy mắt Trùng Lâu tiếp nhận Từ Trường Khanh từ trong tay Cảnh Thiên, Thường Dận vẫn trầm mặc đột nhiên giận dữ: “Dừng tay!” Hắn không nghĩ ngợi gì liền rút trường kiếm ra. Dưới đài, mấy chục đệ tử song song xuất chưởng, hợp lực phá vỡ kết giới mà Trùng Lâu bày ra, Thường Dận thả người bay lên Trích Tiên Thai.
Cảnh Thiên thấy Thường Dận mâu sắc huyết hồng như thú dữ, sát khí nồng đậm, hắn bỗng nhiên minh bạch suy nghĩ điên cuồng đáng sợ trong lòng Thường Dận. Hắn lập tức phi thân ôm lấy Thường Dận, quát to: “Không thể!”
“Họ Cảnh kia, ngươi hỗn trướng!”
“Chỉ cần còn một đường sinh cơ, ta sẽ không buông tay. Thường Dận, hãy nghe ta nói, trước đây xác thực có một ít hiểu lầm, Trùng Lâu đối với y không đến nỗi ti tiện vô sỉ —” Thanh âm Cảnh Thiên khàn khàn mà chậm chạp.
Thường Dận nắm chặt trường kiếm trong tay, gắt gao nhìn Cảnh Thiên không nói.
Trùng Lâu tựa hồ không quan tâm đến tranh chấp của bọn họ. Ma Tôn trường bào mặc sắc phần phật trong gió, lộ ra một cổ sát ý dày đặc, nhưng mà, khi hắn thùy mâu nhìn chưởng môn Thục Sơn mặt không huyết sắc trong lòng, ngữ điệu lại có phần nhẹ đi: “Lúc trước là hiểu lầm, nếu chân tướng đã rõ ràng, toàn bộ hậu quả sẽ do bản tọa gánh chịu.” Hắn nhìn chúng nhân dưới đài, ánh mắt đảo qua Cảnh Thiên, lạnh lùng tuyên cáo số mệnh Từ Trường Khanh thuộc sở hữu của chính mình: “Mọi thứ của người này, từ nay về sau, là do ta giao cho!” Đúng vậy, hắn là vị thần vĩnh hằng bất diệt, chúng sinh đều ở dưới chân hắn. Tất cả trong thiên hạ, còn có thứ gì hắn không xứng đáng nắm giữ. Bao gồm cả, hạnh phúc của người kia.
Nhưng mà, vào lúc này, Từ Trường Khanh bỗng dưng mở mắt.
Trùng Lâu vô luận thế nào cũng không nghĩ ra, một người lâm nguy cận kề cái chết, ánh mắt lại có thể sắc bén như vậy. Hắn thậm chí chưa kịp hồi phục lại tinh thần, Từ Trường Khanh trong lòng bất ngờ trở mình, ngưng chưởng đánh vào ngực hắn, chỉ nghe tiếng xương sống “răng rắc” bạo liệt, ngực Trùng Lâu lại vẫn không hề hấn gì, cho thấy chân khí tàn dư của Từ Trường Khanh không còn bao nhiêu.
Gió, tại thời khắc này ngưng trệ, không sơn tiêu điều tựa như thiên địa sơ khai.
Đài Trích Tiên, mọi người nhất tề ngừng thở.
Thế nhưng, giữa gió lạnh vang lên tiếng ho khan, máu tươi từ trong miệng Trùng Lâu tuôn ra không ngớt. Ma Tôn Trùng Lâu bất tử bất lão, cư nhiên bị một người thường đánh cho trọng thương thế này! Khê Phong thấy sự tình có điểm sai rồi, quát lớn một tiếng, đang định thả người bay lên tiếp viện. “Không được làm y bị thương, đây là chuyện riêng của bản tôn cùng Từ Trường Khanh.” Trùng Lâu phất tay áo không hờn giận, ngữ điệu trầm hoãn.
Khê Phong không thể tin nổi, nhìn Ma Tôn máu tươi đầy miệng, mới vừa rồi, hắn rõ ràng thấy Từ Trường Khanh đánh trúng Trùng Lâu, trong nháy mắt hộ thể chân khí của Trùng Lâu dâng lên, rồi lại không hiểu vì sao cấp tốc tan ra tùy ý chưởng lực Từ Trường Khanh đánh thẳng vào thân mình?
“Ma Tôn, vì sao người phải làm thế?”
Trùng Lâu không trả lời.
Từ Trường Khanh một chưởng đắc thủ, chỉ cảm thấy tất cả đau khổ hỉ lạc, ân oán tình thù từ thân thể cũng tan ra không cách nào nhận biết. Toàn bộ linh thức đều trở thành hư không, vô hỉ, vô lạc, vô ái, vô oán… “Như vậy, chính là chết phải không?” Thân thể y giống như một phiến lá rụng, điêu linh rơi vào bóng tối trầm trọng mà Ma Tôn Trùng Lâu ban cho.
Hắc bào nam tử đứng thẳng đón gió, dọc ngang thiên địa không cố kỵ, vạn vật chẳng đáng nhìn trong mắt, sinh linh bất quá đều là mưa gió thoảng qua. Một khi hắn đã xuất hiện, liền có thể tụ tập toàn bộ huy hoàng của trời đất, chúng sinh dưới ảnh hưởng của hắn đều rơi vào mù mịt vô biên.
Tâm Cảnh Thiên đau đớn.
Cô ưng bay lượn giữa trời xanh, lá khô tản mác khắp trời.
Giữa trời chiều, Trùng Lâu ôm ngang Từ Trường Khanh, chậm rãi rời khỏi. Dưới chân hắn là tầng tầng biển mây như sóng dữ cuồn cuộn. Tà dương phía Tây như lửa mạnh bùng cháy, hừng hực thiêu đốt một góc trời. Mà Từ Trường Khanh lại như con hạc nhỏ, rơi vào móng vuốt của cửu thiên đại ưng, trầm lặng an giấc trong bàn tay Ma Tôn. Ma giới chủ nhân tay áo rộng thùng thình, phảng phất như ma long khát máu, mang đi trân bảo quý giá nhất đời Cảnh Thiên.
Đất trời cô tịch, ngàn năm vì ai vững bền.
Phất tay ra đi, lòng ta vì ai bi thương.
Cảnh Thiên mờ mịt đứng giữa trời chiều mênh mông, mặt vô biểu tình như tạc vào gió núi. Hắn vĩnh viễn không thể quên thời khắc này, thời khắc hắn tự tay giao Từ Trường Khanh cho Trùng Lâu, con mắt sâu thẳm trống rỗng của đối phương gắt gao nhìn về phía hắn.
Đôi mắt đem thẫm hiện lên giữa dung nhan không huyết sắc, lộ ra sắc mặt bình thản dị thường của Từ Trường Khanh. Con ngươi của y không có phẫn uất, trái lại, trong sáng, rõ ràng, thuần khiết… Dưới vầng tịch dương đỏ như máu, nhãn thần của chưởng môn Thục Sơn khiến người kinh tâm động phách, không có một tia tạp chất. Đương nhiên, nhãn thần đó, tự nhiên cũng không còn bất gì thâm sâu lưu luyến. Toàn bộ, đã trở thành không.
Một khắc này, tâm Cảnh Thiên rơi vào đáy vực sâu, hắn mơ hồ cảm giác, mình đã tự bước chân ra khỏi thế giới của Từ Trường Khanh mất rồi.
Trong gió.
“Đinh” một tiếng khô khốc, chiếc trâm cài tóc từ trên đầu Từ Trường Khanh rơi thẳng xuống Trích Tiên Thai, Cảnh Thiên không nhìn thấy biểu tình của Từ Trường Khanh, hắn chỉ trông thấy mái tóc dài chậm rãi tán loạn theo cước bộ ngày càng xa của Trùng Lâu.
“Tích văn đầu trâm dật hải ngạn, kim kiến giải lan phược trần anh.” [Chiếc trâm cài tóc lạc bên bờ sông ngày ấy, nay nhận ra trói buộc lòng người.]
Cảnh Thiên gắt gao cầm cây trâm lên, “rắc” một tiếng, chiếc trâm gẫy đôi hung hăng đâm vào bàn tay hắn, thứ đã từng chứng kiến bao thăng trầm vinh nhục, nguyên nhân cắt đứt tình duyên, rốt cuộc đã trở về trong tay Cảnh Thiên.
Tự tay hắn hủy diệt.
Thế nhưng, lại có ai biết, thứ đau nhất là tâm, thấm nhuần cốt tủy.
“Vốn dĩ muốn bảo vệ huynh suốt đời, há có thể cho phép kẻ khác chen vào, thế nhưng, ta lại không cách nào trừng mắt nhìn huynh chết đi. Trường Khanh, huynh có hiểu không? Ta nghĩ, huynh hiểu, đúng không? Cho nên, nhất định phải sống cho thật tốt…”
Cảnh Thiên không duy trì được nữa, ngã ngồi trên mặt đất. Trong tâm hắn trống rỗng, ngay cả sinh mệnh cũng trống rỗng. Trời hoàng hôn mênh mông, Cảnh Thiên cúi đầu che đi một trận ho khan dữ dội, tựa hồ ngay cả tâm cũng muốn nôn ra. Lập tức, thanh sam trước ngực đã nhiễm ướt máu tanh.
“Trường Khanh… Trường Khanh…”
Bốn bề xung quanh Trích Tiên Thai, chỉ có mây gió lững lờ, thạch tuyền đổ xuống, khu rừng rậm rạp, cây cối tang thương. Khắp đỉnh Thục Sơn chỉ còn lại thu ý hiu quạnh.
“Đại sư huynh!”
Thường Dận đang muốn rút kiếm đuổi theo, liều mạng ngăn lại, Cảnh Thiên lại vững vàng che lại phương vị xuất kiếm của hắn. Thường Dận vừa vung kiếm lên, cổ tay đã bị Cảnh Thiên vững vàng bắt lấy, hắn chỉ có thể mở trừng mắt nhìn thân ảnh Trùng Lâu cùng Từ Trường Khanh tiêu thất phía chân trời.
“Đê tiện vô sỉ! Ngươi bán đứng đại sư huynh! Hỗn trướng!” Thường Dận chửi ầm lên.
“Thường Dận, ngươi mới là hỗn trướng! Ngươi vừa rồi muốn làm cái gì? Muốn Từ Trường Khanh cùng Thục Sơn các ngươi tuẫn thân vì đạo? Rõ ràng có thể cứu được mạng y, vì sao bắt y phải chết… Phải, ta vô sỉ, ta đê tiện, ta hỗn trướng, ta là tên tiểu nhân chợ búa, ta sợ chết, ta càng sợ Từ Trường Khanh phải chết! Ta không giống đại hiệp các ngươi, chỉ cần giữ được tính mạng, ắt còn cơ hội làm lại.”
Cảnh Thiên tâm lực mệt mỏi, thanh âm cũng thấp dần, hắn giật mình nhìn gió, mặc cho Thường Dận điên cuồng quát gào cũng không đáp lại tiếng nào nữa. Ngay cả chính hắn cũng không biết, chuyện này rốt cuộc là đúng hay sai. “Ta chỉ muốn đánh cuộc một lần, trận đánh cuộc này, chỉ có thể thắng, không thể thua!” Hắn yên lặng nghĩ, chỉ cảm thấy toàn thân chán chường mệt mỏi. Trong sát na này, ân oán tình thù đều hóa thành tro bụi, nhất thời ngũ tạng thiêu đốt, đau nhứt đến tê dại.
Thường Dận còn chưa kịp làm gì, Cảnh Thiên đã thấy yết hầu nổi lên mùi máu tanh sặc sụa, “phốc”, một ngụm máu tươi phun ra, hắn chống kiếm miễn cưỡng đứng thẳng: “Nếu ngươi cố ý cho rằng ta hại sư huynh ngươi, vậy cứ giết ta đi…”
Thẳng đến lúc này, Thường Dận mới kinh ngạc phát hiện, tay phải Cảnh Thiên đã nát đến lộ xương, tiên huyết nhễ nhại chảy ra, nhiễm đỏ bậc đá thanh sắc.
Nguyên lai, trong lúc tức giận, Từ Trường Khanh đã điên cuồng bóp nát cổ tay phải của hắn. Nỗi đau trong lòng, đã vĩnh viễn niêm phong.
Thứ cuối cùng mà y để lại cho hắn, không phải là yêu, mà là đau!
Một vầng mặt trời chiều, trong tầm mắt của mọi người, lặng lẽ lặn xuống.
Chỉ thấy.
Hoàng hôn như máu, thanh sam chết lặng, cô đơn mà đứng, thảm đạm thê lương.
“Là Từ Trường Khanh! Là Từ Trường Khanh! Là Từ Trường Khanh!” Mỗi chữ mỗi câu tạo thành vô số hồi âm rung động trong lồng ngực. Từ Trường Khanh hoảng hốt kinh sợ, trong lòng bùng cháy ngọn lửa kiềm chế đã lâu. Ký ức xa xưa một lần nữa hiện lên. “Ngươi…” Trong lồng ngực y khí huyết sôi trào, máu loãng ồ ồ theo khóe môi chảy ra, kể không hết bao nhiêu tức giận cùng thất vọng, trong sát na này, toàn bộ chỉ còn phẫn uất. Y có chết cũng không thừa nhận chuyện khuất nhục này, nhưng Cảnh Thiên lại từng chữ từng câu nói toạc ra, hơn nữa còn nói trước bao nhiêu người. Tư vị này, còn đau hơn lăng trì xử tử.
“Cảnh Thiên… Ngươi…”
Từ Trường Khanh chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đau không gì sánh được, nghe được đối thoại của Cảnh Thiên và Trùng Lâu, nhiều lần đau đến ngất đi, lại nhiều lần đau đến tỉnh lại, thế nhưng cổ chân khí vẫn như cũ treo lấy tính mệnh y, muốn chết cũng không thể chết. Giữa lúc thần trí mơ hồ, đối thoại trên Nam Phong Lầu tại thành Lạc Dương một lần nữa quanh quẩn bên tai:
“Đậu Phụ Trắng, ngạ hán đó cũng thật kỳ quặc, bày đặt có cơm mà không chịu ăn, kết quả chết đói, chẳng phải là cổ hủ vô cùng? Tiếp nhận bố thí của người khác thì sao, đến tính mệnh cũng chẳng còn thì còn lo bảo vệ mặt mũi làm gì, lại đến chỗ nào mà nói khí tiết.” “Chí sĩ không uống nước đạo tuyền, người liêm khiết không nhận của ăn xin. Ta cùng mẹ ta hát rong nuôi sống bản thân, không phải là ăn mày, sao cần bố thí của ngươi.” “Tính mệnh chỉ có một, mặt mũi còn có thể tìm về. Đúng không, Đậu Phụ Trắng? Chuyện có nặng nhẹ, hà tất phải noi theo đạo nghĩa cổ hủ, bỏ đi tính mệnh của chính mình.”
Mặt Từ Trường Khanh nhất thời trắng bệch như tờ giấy.
Tay phải y bấm chặt lấy cổ tay Cảnh Thiên, bởi vì tận sức mà bấm, cho nên ngay cả móng tay cũng cắm phập vào da thịt hắn. Còn tay trái y bấu trên mặt đất, đầu ngón tay nát bấy, máu tươi liên tục chảy ra, nhuốm mặt đài đỏ đến thê lương. “Buông ta ra!” Thanh âm của y giống như kim khí xẹt qua băng cứng, sắc nhọn cùng lạnh lẽo thấu xương.
“Trường Khanh!” Cảnh Thiên chậm rãi lau đi dòng máu trên khóe miệng Từ Trường Khanh, trong gió truyền đến tiếng cười bất đắc dĩ: “Ta thực sự không thể nhìn huynh chết, không muốn huynh chết, cho nên…”
“Buông!”
Ánh mắt Từ Trường Khanh không còn một tia cảm tình, ôn nhu ngày đó chợt biến thành hư ảo, tiêu tán thành tro tàn. Yêu thương khắc cốt cùng thù hận ghi xương song song trào lên trong lòng y, một chốc, phẫn nộ cùng tuyệt vọng cuộn trào mãnh liệt. Lửa giận không thể kiềm chế, huyết khí sục sôi trong đầu, Từ Trường Khanh hận không thể lập tức đứng dậy, rút Kiến Ngôn Kiếm ra kết thúc tất cả. Thế nhưng, vừa khẽ động ngực lại đau đến chết đi, mọi ý nghĩ đều tan ra trong thân thể hư nhuyễn.
Trong nháy mắt Trùng Lâu tiếp nhận Từ Trường Khanh từ trong tay Cảnh Thiên, Thường Dận vẫn trầm mặc đột nhiên giận dữ: “Dừng tay!” Hắn không nghĩ ngợi gì liền rút trường kiếm ra. Dưới đài, mấy chục đệ tử song song xuất chưởng, hợp lực phá vỡ kết giới mà Trùng Lâu bày ra, Thường Dận thả người bay lên Trích Tiên Thai.
Cảnh Thiên thấy Thường Dận mâu sắc huyết hồng như thú dữ, sát khí nồng đậm, hắn bỗng nhiên minh bạch suy nghĩ điên cuồng đáng sợ trong lòng Thường Dận. Hắn lập tức phi thân ôm lấy Thường Dận, quát to: “Không thể!”
“Họ Cảnh kia, ngươi hỗn trướng!”
“Chỉ cần còn một đường sinh cơ, ta sẽ không buông tay. Thường Dận, hãy nghe ta nói, trước đây xác thực có một ít hiểu lầm, Trùng Lâu đối với y không đến nỗi ti tiện vô sỉ —” Thanh âm Cảnh Thiên khàn khàn mà chậm chạp.
Thường Dận nắm chặt trường kiếm trong tay, gắt gao nhìn Cảnh Thiên không nói.
Trùng Lâu tựa hồ không quan tâm đến tranh chấp của bọn họ. Ma Tôn trường bào mặc sắc phần phật trong gió, lộ ra một cổ sát ý dày đặc, nhưng mà, khi hắn thùy mâu nhìn chưởng môn Thục Sơn mặt không huyết sắc trong lòng, ngữ điệu lại có phần nhẹ đi: “Lúc trước là hiểu lầm, nếu chân tướng đã rõ ràng, toàn bộ hậu quả sẽ do bản tọa gánh chịu.” Hắn nhìn chúng nhân dưới đài, ánh mắt đảo qua Cảnh Thiên, lạnh lùng tuyên cáo số mệnh Từ Trường Khanh thuộc sở hữu của chính mình: “Mọi thứ của người này, từ nay về sau, là do ta giao cho!” Đúng vậy, hắn là vị thần vĩnh hằng bất diệt, chúng sinh đều ở dưới chân hắn. Tất cả trong thiên hạ, còn có thứ gì hắn không xứng đáng nắm giữ. Bao gồm cả, hạnh phúc của người kia.
Nhưng mà, vào lúc này, Từ Trường Khanh bỗng dưng mở mắt.
Trùng Lâu vô luận thế nào cũng không nghĩ ra, một người lâm nguy cận kề cái chết, ánh mắt lại có thể sắc bén như vậy. Hắn thậm chí chưa kịp hồi phục lại tinh thần, Từ Trường Khanh trong lòng bất ngờ trở mình, ngưng chưởng đánh vào ngực hắn, chỉ nghe tiếng xương sống “răng rắc” bạo liệt, ngực Trùng Lâu lại vẫn không hề hấn gì, cho thấy chân khí tàn dư của Từ Trường Khanh không còn bao nhiêu.
Gió, tại thời khắc này ngưng trệ, không sơn tiêu điều tựa như thiên địa sơ khai.
Đài Trích Tiên, mọi người nhất tề ngừng thở.
Thế nhưng, giữa gió lạnh vang lên tiếng ho khan, máu tươi từ trong miệng Trùng Lâu tuôn ra không ngớt. Ma Tôn Trùng Lâu bất tử bất lão, cư nhiên bị một người thường đánh cho trọng thương thế này! Khê Phong thấy sự tình có điểm sai rồi, quát lớn một tiếng, đang định thả người bay lên tiếp viện. “Không được làm y bị thương, đây là chuyện riêng của bản tôn cùng Từ Trường Khanh.” Trùng Lâu phất tay áo không hờn giận, ngữ điệu trầm hoãn.
Khê Phong không thể tin nổi, nhìn Ma Tôn máu tươi đầy miệng, mới vừa rồi, hắn rõ ràng thấy Từ Trường Khanh đánh trúng Trùng Lâu, trong nháy mắt hộ thể chân khí của Trùng Lâu dâng lên, rồi lại không hiểu vì sao cấp tốc tan ra tùy ý chưởng lực Từ Trường Khanh đánh thẳng vào thân mình?
“Ma Tôn, vì sao người phải làm thế?”
Trùng Lâu không trả lời.
Từ Trường Khanh một chưởng đắc thủ, chỉ cảm thấy tất cả đau khổ hỉ lạc, ân oán tình thù từ thân thể cũng tan ra không cách nào nhận biết. Toàn bộ linh thức đều trở thành hư không, vô hỉ, vô lạc, vô ái, vô oán… “Như vậy, chính là chết phải không?” Thân thể y giống như một phiến lá rụng, điêu linh rơi vào bóng tối trầm trọng mà Ma Tôn Trùng Lâu ban cho.
Hắc bào nam tử đứng thẳng đón gió, dọc ngang thiên địa không cố kỵ, vạn vật chẳng đáng nhìn trong mắt, sinh linh bất quá đều là mưa gió thoảng qua. Một khi hắn đã xuất hiện, liền có thể tụ tập toàn bộ huy hoàng của trời đất, chúng sinh dưới ảnh hưởng của hắn đều rơi vào mù mịt vô biên.
Tâm Cảnh Thiên đau đớn.
Cô ưng bay lượn giữa trời xanh, lá khô tản mác khắp trời.
Giữa trời chiều, Trùng Lâu ôm ngang Từ Trường Khanh, chậm rãi rời khỏi. Dưới chân hắn là tầng tầng biển mây như sóng dữ cuồn cuộn. Tà dương phía Tây như lửa mạnh bùng cháy, hừng hực thiêu đốt một góc trời. Mà Từ Trường Khanh lại như con hạc nhỏ, rơi vào móng vuốt của cửu thiên đại ưng, trầm lặng an giấc trong bàn tay Ma Tôn. Ma giới chủ nhân tay áo rộng thùng thình, phảng phất như ma long khát máu, mang đi trân bảo quý giá nhất đời Cảnh Thiên.
Đất trời cô tịch, ngàn năm vì ai vững bền.
Phất tay ra đi, lòng ta vì ai bi thương.
Cảnh Thiên mờ mịt đứng giữa trời chiều mênh mông, mặt vô biểu tình như tạc vào gió núi. Hắn vĩnh viễn không thể quên thời khắc này, thời khắc hắn tự tay giao Từ Trường Khanh cho Trùng Lâu, con mắt sâu thẳm trống rỗng của đối phương gắt gao nhìn về phía hắn.
Đôi mắt đem thẫm hiện lên giữa dung nhan không huyết sắc, lộ ra sắc mặt bình thản dị thường của Từ Trường Khanh. Con ngươi của y không có phẫn uất, trái lại, trong sáng, rõ ràng, thuần khiết… Dưới vầng tịch dương đỏ như máu, nhãn thần của chưởng môn Thục Sơn khiến người kinh tâm động phách, không có một tia tạp chất. Đương nhiên, nhãn thần đó, tự nhiên cũng không còn bất gì thâm sâu lưu luyến. Toàn bộ, đã trở thành không.
Một khắc này, tâm Cảnh Thiên rơi vào đáy vực sâu, hắn mơ hồ cảm giác, mình đã tự bước chân ra khỏi thế giới của Từ Trường Khanh mất rồi.
Trong gió.
“Đinh” một tiếng khô khốc, chiếc trâm cài tóc từ trên đầu Từ Trường Khanh rơi thẳng xuống Trích Tiên Thai, Cảnh Thiên không nhìn thấy biểu tình của Từ Trường Khanh, hắn chỉ trông thấy mái tóc dài chậm rãi tán loạn theo cước bộ ngày càng xa của Trùng Lâu.
“Tích văn đầu trâm dật hải ngạn, kim kiến giải lan phược trần anh.” [Chiếc trâm cài tóc lạc bên bờ sông ngày ấy, nay nhận ra trói buộc lòng người.]
Cảnh Thiên gắt gao cầm cây trâm lên, “rắc” một tiếng, chiếc trâm gẫy đôi hung hăng đâm vào bàn tay hắn, thứ đã từng chứng kiến bao thăng trầm vinh nhục, nguyên nhân cắt đứt tình duyên, rốt cuộc đã trở về trong tay Cảnh Thiên.
Tự tay hắn hủy diệt.
Thế nhưng, lại có ai biết, thứ đau nhất là tâm, thấm nhuần cốt tủy.
“Vốn dĩ muốn bảo vệ huynh suốt đời, há có thể cho phép kẻ khác chen vào, thế nhưng, ta lại không cách nào trừng mắt nhìn huynh chết đi. Trường Khanh, huynh có hiểu không? Ta nghĩ, huynh hiểu, đúng không? Cho nên, nhất định phải sống cho thật tốt…”
Cảnh Thiên không duy trì được nữa, ngã ngồi trên mặt đất. Trong tâm hắn trống rỗng, ngay cả sinh mệnh cũng trống rỗng. Trời hoàng hôn mênh mông, Cảnh Thiên cúi đầu che đi một trận ho khan dữ dội, tựa hồ ngay cả tâm cũng muốn nôn ra. Lập tức, thanh sam trước ngực đã nhiễm ướt máu tanh.
“Trường Khanh… Trường Khanh…”
Bốn bề xung quanh Trích Tiên Thai, chỉ có mây gió lững lờ, thạch tuyền đổ xuống, khu rừng rậm rạp, cây cối tang thương. Khắp đỉnh Thục Sơn chỉ còn lại thu ý hiu quạnh.
“Đại sư huynh!”
Thường Dận đang muốn rút kiếm đuổi theo, liều mạng ngăn lại, Cảnh Thiên lại vững vàng che lại phương vị xuất kiếm của hắn. Thường Dận vừa vung kiếm lên, cổ tay đã bị Cảnh Thiên vững vàng bắt lấy, hắn chỉ có thể mở trừng mắt nhìn thân ảnh Trùng Lâu cùng Từ Trường Khanh tiêu thất phía chân trời.
“Đê tiện vô sỉ! Ngươi bán đứng đại sư huynh! Hỗn trướng!” Thường Dận chửi ầm lên.
“Thường Dận, ngươi mới là hỗn trướng! Ngươi vừa rồi muốn làm cái gì? Muốn Từ Trường Khanh cùng Thục Sơn các ngươi tuẫn thân vì đạo? Rõ ràng có thể cứu được mạng y, vì sao bắt y phải chết… Phải, ta vô sỉ, ta đê tiện, ta hỗn trướng, ta là tên tiểu nhân chợ búa, ta sợ chết, ta càng sợ Từ Trường Khanh phải chết! Ta không giống đại hiệp các ngươi, chỉ cần giữ được tính mạng, ắt còn cơ hội làm lại.”
Cảnh Thiên tâm lực mệt mỏi, thanh âm cũng thấp dần, hắn giật mình nhìn gió, mặc cho Thường Dận điên cuồng quát gào cũng không đáp lại tiếng nào nữa. Ngay cả chính hắn cũng không biết, chuyện này rốt cuộc là đúng hay sai. “Ta chỉ muốn đánh cuộc một lần, trận đánh cuộc này, chỉ có thể thắng, không thể thua!” Hắn yên lặng nghĩ, chỉ cảm thấy toàn thân chán chường mệt mỏi. Trong sát na này, ân oán tình thù đều hóa thành tro bụi, nhất thời ngũ tạng thiêu đốt, đau nhứt đến tê dại.
Thường Dận còn chưa kịp làm gì, Cảnh Thiên đã thấy yết hầu nổi lên mùi máu tanh sặc sụa, “phốc”, một ngụm máu tươi phun ra, hắn chống kiếm miễn cưỡng đứng thẳng: “Nếu ngươi cố ý cho rằng ta hại sư huynh ngươi, vậy cứ giết ta đi…”
Thẳng đến lúc này, Thường Dận mới kinh ngạc phát hiện, tay phải Cảnh Thiên đã nát đến lộ xương, tiên huyết nhễ nhại chảy ra, nhiễm đỏ bậc đá thanh sắc.
Nguyên lai, trong lúc tức giận, Từ Trường Khanh đã điên cuồng bóp nát cổ tay phải của hắn. Nỗi đau trong lòng, đã vĩnh viễn niêm phong.
Thứ cuối cùng mà y để lại cho hắn, không phải là yêu, mà là đau!
Một vầng mặt trời chiều, trong tầm mắt của mọi người, lặng lẽ lặn xuống.
Chỉ thấy.
Hoàng hôn như máu, thanh sam chết lặng, cô đơn mà đứng, thảm đạm thê lương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất