Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Chương 148: Tạc nhật trọng hiện

Trước Sau
Thường Dận cả giận quát: “Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Cho dù đại sư huynh tâm không thể yên bình, ngươi cũng phải biết, yêu hận chớp mắt hóa thành tro bụi. Nếu huynh ấy thật sự tuyệt tình tuyệt nghĩa với ngươi, tâm như chỉ thủy, cần gì phải ngăn trở ngươi lên núi. Hai tháng qua, ngươi lại bỏ phí thời gian, nếu không phải nhờ phong thư của ta, ngươi vẫn còn… Đại sư huynh lúc đó cùng Tà Vương đánh một trận, hầu như đã hao hết nguyên thần, lại bị chưởng lực của Tà Vương gây thương tích, kỳ thực đã không còn sinh cơ. Huynh ấy chỉ cố gắng ngưng trụ nguyên thần, trở lại Thục Sơn sắp xếp công việc, sau đó lập tức vào thạch động bế quan.”

“Lá thư đó là của ngươi?”

“Phải. Lúc huynh ấy trở về, đối với những chuyện cũ không hề đề cập tới. Nhưng ta nghĩ lại, huynh ấy không đành lòng để ngươi nhìn thấy huynh ấy tan thành tro bụi, cho nên mới ngoan tuyệt như thế. Ta không muốn đại sư huynh nuối tiếc cả đời, vì vậy giấu đồng môn truyền tin cho ngươi, chờ đến khi ngươi nhận được phong thư rồi, đến gặp sư huynh một lần cuối cùng. Đáng tiếc… ngươi vẫn đến chậm một bước! Hòa quang đồng trần một khi thi triển sẽ tiêu hao toàn bộ nguyên thần, các đời chưởng môn trước cũng không dám khinh suất sử dụng chiêu này. Bởi vì môn võ công này vô cùng hung bạo, sẽ cùng đối phương ngọc thạch câu phần, đồng quy vu tận, người thi triển cho dù có thành công, nguyên thần cũng sẽ bị hòa quang đồng trần làm cho cạn kiệt.”

Cảnh Thiên thần sắc hoảng hốt nhìn thạch quan trống rỗng, hắn giật mình phát hiện, trong thạch quan lẳng lặng nằm một vật: Một đoạn lược! Khi hai người ở Lạc Dương thành ngoại hẹn ước đến già thì mỗi người chia nhau một nửa cây lược. Mộc văn thanh sắc, tóc đen kết lại đồng tâm.

“Cảnh huynh đệ, lược này chúng ta chia nhau mỗi người một nửa. Ngày sau vô luận là ai đi trước, người sống cũng phải để đoạn lược của mình theo bồi người kia, coi như là sinh tử tương tùy, chết không hối tiếc.” Lời nhắc nhở ngày đó còn văng vẳng bên tai.

Cảnh Thiên biến sắc.

“Kết phát đồng tâm! Trường Khanh, huynh vẫn luôn nhớ tới đồng tâm kết mà ta tiện tay thắt lại! Trường Khanh, Thục Sơn chưởng môn xưa nay đều chôn cùng Đạo Đức Kinh, mà huynh lại chôn cùng đoạn lược này! Chẳng lẽ còn muốn nhắc nhở ta, không cho phép ta cùng chết?” Ngón tay Cảnh Thiên không chịu được run rẩy dữ dội, sờ soạng trong lòng lấy ra chuôi lược của mình, hai mảnh rốt cuộc hợp lại làm một, nhưng mà, chủ nhân của nó đã xa cách trăm năm.

“Đại sư huynh đã hồn phi phách tán, cho dù ngươi muốn chết, xuống hoàng tuyền cũng chưa chắc tìm được huynh ấy. Huynh ấy dùng đoạn lược này chôn cùng, thâm ý ở đó không nói cũng hiểu, nếu ngươi còn muốn nghịch ý huynh ấy, khiến huynh ấy chết không nhắm mắt, ta cũng không ngăn cản.”

Chân núi, thanh âm Thường Dận xa dần, phiêu hốt không thể nghe rõ, cuối cùng thân ảnh cũng biến mất tại thâm sơn. Cảnh Thiên biết, từ nay về sau, chín tầng trời cao, không còn bất kỳ thứ gì khiến hắn lưu luyến nữa.

Cảnh Thiên thần sắc hoảng hốt, ngẩng ngơ không biết đi hướng nào.

Con đường mênh mang phía trước, nơi nào mới là đường về?

Tất cả những nơi đã qua, Thục Sơn, vĩnh tịch, Địch Trần sơn trang, Phục Ma Trấn, Hổ Lao Sơn, Lạc Dương Thành… Những chuyện đã phát sinh, tựa như một giấc mộng dài, mộng tỉnh rồi, hắn liền đứng ở đây!

Con đường Du Châu vẫn phồn hoa như cũ!

Cảnh Thiên bỗng nhiên có một loại ảo giác, hay là, Từ Trường Khanh căn bản chưa từng tồn tại, y chỉ là một giọt hồng trần lệ hư vô, cố ý biến ảo ngàn lần vạn lần, sau đó lựa chọn chơi một hồi với hắn, tạo nên tràng ảo cảnh. Cuối cùng, lại do người khác cầm bút, viết nên một đoạn “Thục Thiên Mộng Hoa Lục” lưu truyền hậu thế.

Lẽ nào, tất cả những gì đã xảy ra đều là do ta nhập hí quá sâu? Khúc chung nhân tán [khúc hết người tan], chỉ còn diễn viên ngẩn ngơ trên sân khấu!

Cảnh Thiên đờ đẫn đứng ở góc tường, nhìn thái bình thịnh thế trước mắt, tâm lạnh như tro nguội. Đúng vậy, hắn mất đi y, tam thiên loạn hồng đều trở thành địa ngục nhân gian, không thứ gì còn có thể gợi dậy trong hắn nửa điểm gợn sóng nữa!

Từ nay về sau, Du Châu Cảnh Thiên biết đi con đường nào?

Cảnh Thiên nhìn đoàn người trước mắt, mặc cho dân chúng xung quanh nghị luận, phát sinh bao nhiêu nghi vấn ‘người này có phải tên ngốc không’, hắn cũng không hề bận tâm. Cảnh Thiên lặng lẽ vuốt ngực, nơi hắn tìm được nhiệt độ cơ thể – đúng vậy, kết phát đồng tâm! Đây là thứ cuối cùng Từ Trường Khanh lưu lại cho hắn.

Nỗi lòng của hắn lại trở về thời gian sơ ngộ một năm trước.

“Nguyên lai ngươi là đệ tử Thục Sơn, dám sai phái Mậu Mậu của ta chạy qua chạy lại, nói cái gì người hữu duyên thật là dễ nghe, đến đây…”

“Thế nhưng, Trường Khanh cũng không có sai phái Mậu Mậu huynh đệ chạy qua chạy lại?”

“Ngươi tên là Trường Khanh?”

“Là Từ Trường Khanh!”

Cảnh Thiên biết, tất cả chỉ là ảo giác, Thục Sơn đệ tử thanh tĩnh tự giữ, thận trọng chừng mực, thanh tuyển tuấn tú kia mãi mãi không còn nữa!

Hắn một đường đi tới, tâm thần phiêu hốt, bước đi lại càng nặng nề. Xa xa, ngoài miếu, dưới tàng cây to, một tấm biển nghi bốn chữ “Thiết Khẩu Trực Đoạn” hiện ra, một vị đạo sĩ râu dê ngồi ngay ngắn trước bàn, tay cầm phất trần, bắt đầu thu xếp đồ nghề.

“Sao lại quen thuộc như vậy…” Cảnh Thiên lắc đầu, lòng thầm nghĩ mình nhìn nhầm rồi. Nhưng mà một khắc sau, hắn bỗng nhiên “A” một tiếng, nhớ lại Lạc Dương thành nội, tên đạo sĩ tự xưng thầy tướng số “Thiết Khẩu Trực Đoạn, nói gì đúng ấy” kia. Lão đạo trước mắt này không phải Hồ Thiên Sư bị hắn đánh cho máu chó phun ra, tròng mắt trắng dã hay sao?

Hồ thiên sư cư nhiên chạy đến Du Châu hết ăn lại uống, không, là tới làm ăn.

Nghĩ đến lời hắn ngày ấy – “Ngọc bích có tỳ vết, bị vương giả cướp đoạt, lại hết lần này đến lần khác trốn tránh vương giả” kỳ thực chuẩn xác vô cùng, thế mà còn bị hắn đánh chửi một trận. Hắn còn nói “số phận cùng nhân duyên toàn bộ dựa vào một chữ Hỏa, có thể cứu được người nọ hay không, phải xem người hữu duyên kia có phá giải được tử cục hay không.”

Tim Cảnh Thiên bắt đầu đập bịch bịch, tự nói: “Cảnh Thiên à Cảnh Thiên, sao ngươi lại ngốc như vậy, ngươi không phải Ngũ Hành mệnh Hỏa sao, chẳng lẽ người có thể phá giải tử cục chính là ngươi?” Nghĩ tới đây, hắn không nhịn nổi nữa, trực tiếp tiến lên cung kính gọi: “Hồ thiên sư!”

Hồ thiên sư vừa thấy Cảnh Thiên thì giật mình sợ hãi, “ai nha” một tiếng trốn xuống dưới bàn, miệng run run nói, “Đồ nhi, mau thu dọn quầy hàng, đại sự không xong rồi.”

Cảnh Thiên thấy đối phương bộ dạng loạn một đoàn như gặp phải sơn tặc, hắn giận dữ cúi người xuống gầm bàn, đưa tay định lôi Hồ thiên sư ra, ai ngờ đối phương càng thấy hắn hung hãn thì càng trốn sâu, nhất định không chịu ra. Cảnh Thiên mò nửa ngày không bắt được người, bực mình đá văng bàn ra xa, trực tiếp nhấc Hồ thiên sư lên.

Thân hình Hồ thiên sư vốn dĩ nhỏ gầy, hiện tại bị Cảnh Thiên tóm gọn như diều hâu bắt gà con, nhất thời sợ đến hai chân khua loạn, miệng hô hoán: “Đồ nhi, mau mời Lý sư thúc của con tới cứu ta, cứ nói, hung thần Lạc Dương đuổi tới Du Châu rồi.”

Cảnh Thiên lười giải thích với hắn, ném thẳng hắn lên bàn, cúi đầu ôm quyền nói: “Thiên sư quả nhiên thần cơ diệu toán, tiểu tử ngày đó tại Lạc Dương đã đắc tội rồi, mong ngài rộng lượng bao dung.”

Kỳ thực, Cảnh Thiên đã cố gắng nói thật chậm, nhưng dưới tình thế cấp bách, Chu Thiên chân khí tự nhiên phát ra, khí thế như hổ gầm khiến cho lão đạo lạnh đến run người, “Ngươi, ngươi không phải đến gây phiền phức cho ta?” “Không phải, tiểu tử hôm nay đến đây là muốn được Thiên sư khai sáng, đến tột cùng làm thế nào mới có thể vãn hồi tử cục?” Cảnh Thiên thành khẩn nói.



“Ngươi, ngươi muốn bói cái gì? Nói ta nghe.”

Cảnh Thiên đem tình hình nói ba xạo một lần, sau đó nói, “Ta chỉ muốn biết, ta cùng y kiếp này vô duyên, kiếp sau có thể có duyên hay không?”

“Ai, một người nguyên thần câu diệt thì làm gì có kiếp sau.” Hồ thiên sư lời còn chưa dứt, đã thấy Cảnh Thiên bắt đầu vén tay áo lên, đành cuống quít biện bạch: “Kiếp này kiếp sau, nhân quả tương liên. Muốn biết nhân kiếp trước, hãy xem quả kiếp này; muốn biết quả kiếp sau, hãy xem nhân kiếp này. Ngươi, ngươi, ngươi… kiếp này ngươi còn quản không được, tính gì đến kiếp sau.”

Cảnh Thiên tóm cổ áo hắn, làm Hồ thiên sư sợ đến khóc cha gọi mẹ.

“Vậy tính xem, làm thế nào mới có thể nghịch thiên kháng mệnh?”

“Ngươi thả ta ra, thả ta ra, ta tính cho ngươi một lần nữa… Ai nha, thả ta ra…” Hồ Thiên sư nơm nớp lo sợ đẩy mạnh sa bàn, cây mộc ngân tuyến kịch liệt lay động, miệng hắn co quắp nửa ngày, rốt cuộc chậm rãi nói một câu: “Biệt… Quân… Thả… Tọa… Tư… Quá… Xử”

“Là sao? Nói mau!”

Hồ thiên sư thấy Cảnh Thiên cúi sát đến, bộ dáng như hung thần ác sát muốn ăn thịt người, sợ đến hét lên: “Ngươi tạm lui lại một chút.”

“Được! Được!” Cảnh Thiên lui liền ba bước, cổ lại rướn lên: “Duyên đến tự có cách phá giải? Đây là phá cái gì? Giải thích mau, có ý gì?”

“Nói cách khác, vận mệnh các ngươi định trước diện bích chia lìa, phải đợi người hữu duyên đến, mới có thể tái tụ.”

“Ai là người hữu duyên?”

“Ta!”

“Ai?” Cảnh Thiên nghe vậy quay đầu lại, suýt nữa ngắt gẫy cái cổ của chính mình: “Là ngươi – Lý Thuần Phong?”

“Chính là tại hạ!” Lý Thuần Phong phe phẩy chiếc quạt, phất áo thong thả ngồi xuống. Thấy Cảnh Thiên mặt mũi tiều tụy, râu ria xồm xoàm, hắn cũng không lấy làm kinh hãi, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại tang thương đến thế này?”

“Ngươi —”

Lý Thuần Phong thấy Cảnh Thiên vẻ mặt khó chịu, bàn tay nắm lại, ngạc nhiên nói: “Sao mỗi lần ta gặp ngươi, hai người đều là bộ dạng muốn sống muốn chết như vậy?”

“Nói bậy!’

“Ai nói bậy? Một lần là yêu đến muốn sống muốn chết, một lần là đánh đến muốn sống muốn chết, lại có một lần làm đến muốn sống muốn chết.”

“Mẹ nó, tiểu tử ngươi chán sống rồi!” Cảnh Thiên vén tay áo hung hăng đi đến.

“Có muốn nghịch thiên sửa mệnh không? Muốn nói chuyện thì dừng tay!”

“Muốn!’Cảnh Thiên trả lời vừa nhanh vừa dứt khoát, “Nhưng nếu ngươi dám lừa gạt ta, ta sẽ đánh cho sư huynh ngươi răng rơi đầy đất.”

Lý Thuần Phong bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, lắc đầu than thở, “Ngươi theo Từ Trường Khanh lăn lộn một năm, nửa điểm tu thân dưỡng tính cũng không học được, vẫn cứ kiêu ngạo bạo lực như vậy. Tục ngữ có câu, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, xem ra lời cổ nhân không phải câu nào cũng đúng, ta thật khổ tâm thay cho Từ đạo hữu! Ai, may mà các ngươi không có hài tử, bằng không, tiểu oa nhi mang dáng dấp Từ Trường Khanh, mang tính tình của ngươi thì thật là không ổn…”

“Ầm!” Chiếc bàn dưới tàng cây bị đánh cho tan thành trăm mảnh. Giữa bụi đất bay loạn, Cảnh Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Họ Lý kia, ngươi thử nói thêm nửa câu xem!”

“Cảnh huynh mặc dù không hài lòng ta, nhưng cũng từng có duyên gặp gỡ, không thể dùng đạo chủ nhà tiếp khách được sao. Thuần Phong cả gan lấy trà thay rượu kính huynh một chén.”

Cảnh Thiên gắt gao nhìn gương mặt tuấn tú đắc ý của Lý Thuần Phong, hận không thể dùng dao khoét ra vài lỗ thủng. Người nọ trước sau vẫn một bộ dáng ung dung, khí trời mùa đông rét mướt, hắn vẫn phe phẩy quạt không ngừng.

“Có trà phụng bồi, chỉ sợ ngươi không uống nổi thôi.”

“Không sao không sao, có trà là uống được.”

Đi qua tiệm Vĩnh Yên vào trong sân, Cảnh Thiên cùng Hồ thiên sư, Lý Thuần Phong ngồi xuống, Cảnh Thiên gọi Mậu Sơn mang loại trà tốt nhất ra, “Ngươi không cần thừa nước đục thả câu nữa, có gì mau nói.”

Lý Thuần Phong thoải mái cười, nhấc chung trà lên, tấm tắc khen: “Cảnh huynh không hồ là chưởng quỹ tiệm đồ cổ, ngay chén trà cũng là đồ cổ trăm năm, xa hoa! Hào khí!” Hắn nhìn lá trà lay động trong chung, hương trà bốc lên thành một tầng sương nhạt trước mắt. Nhiệt khí tràn ngập căn phòng, cuối cùng tiêu thất trong không gian, chỉ để lại một mùi hương nhàn nhạt.

“Trà ngon! Từ màu sắc đến hương vị đều là cực phẩm!”

Mậu Mậu nghe vậy tự hào nói: “Đương nhiên rồi, đây là trà ta tự chế đó.”

Nhưng mà, Hồ thiên sư vừa uống được nửa chén đã nhăn mày, vội vàng nói: “Đây… đây… ngươi cư nhiên tận tình tiếp đãi chúng ta như vậy, đến tột cùng có rắp tâm gì?”

Lý Thuần Phong thong thả thưởng thức trà, thản nhiên cười nói: “Quả nhiên cực phẩm trong cực phẩm! Cảnh huynh, của người phúc ta, ta cũng kính huynh một chén!”

“Ta không có tâm uống trà, trà ngươi cũng uống xong rồi, lời nên nói cũng nói đi.”

Lý Thuần Phong cười: “Cảnh huynh luôn quá gấp gáp, có hiểu được thế nào là dục tốc bất đạt? Ngươi dùng trà đối đãi, không phải vẫn có câu, trà như nhân sinh, nhân sinh như trà sao? Khổ cực tận cùng, nhưng khổ trước ngọt sau, mới uống thì miệng đắng chát, giống như sinh mệnh bấp bênh gian khổ. Chỉ cần ngươi tĩnh tâm nhìn lại, tinh tế thưởng thức, sẽ thấy vị đắng này có thể tinh lọc thể xác cùng linh hồn ngươi, nói không chừng khổ cực cam lai… Cảnh huynh, mời!”



Mậu Sơn vui vẻ nói: “Vị đạo trưởng này quả nhiên là người đồng đạo, đối với phép thưởng trà rất có lý giải. Lão đại, đệ đã sớm khuyên huynh uống trà nhiều một chút, thế nhưng huynh mỗi lần đều ngại đắng, không chịu nhấp môi.”

Cảnh Thiên nửa tin nửa ngờ nhấp một ngụm, nhất thời vị đắng chát tràn ngập toàn bộ khoang miệng, quanh quẩn trong đầu. Giờ khắc này, ngũ vị hỗn tạp tràn ngập trong lòng, tình cảm tương ái tương luyến với Từ Trường Khanh cũng tức tốc dâng lên.

“Rất… đắng…” Cảnh Thiên lẩm bẩm.

“Tiếp tục!”

Cảnh Thiên trấn định tâm thần, thẳng thắn khoanh chân mà ngồi, dần dần, hắn cảm thấy có cổ khí tức bình thản từ tâm dâng lên. Cảnh Thiên nâng chung trà, chậm rãi nhấp thêm một ngụm, chỉ cảm thấy cay đắng đã bớt đi. Cứ như vậy vài lần, trong miệng chỉ còn mùi thơm, dễ chịu sảng khoái, mùi hương thơm ngát quanh quẩn trong phế phủ của hắn.

Thẳng đến lúc này, Cảnh Thiên mới bừng tỉnh: “Đắng trước ngọt sau? Nhân sinh như trà?”

Lý Thuần Phong cười nhẹ không nói, một lúc lâu sau mới chậm rãi đáp: “Mới vừa rồi một đường nghe ngươi nói, quả nhiên ứng với thiên tượng mà ta xem được thời gian trước…”

“Sư đệ, đệ phát hiện tinh tượng gì?” Hồ thiên sư nghi hoặc.

“Đệ phát giác Thục Sơn có sao băng rơi xuống, tất có đại sự xảy ra, không ngờ Từ Trường Khanh…” Ngữ khí của Lý Thuần Phong không còn nửa điểm khôi hài, chỉ là một mảnh thương tâm: “Hai người cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, ta cứ tưởng rằng lúc đó có thể trở thành thân thuộc, không ngờ đất bằng dậy sóng.” Cảnh Thiên nghe vậy một hồi lặng lẽ, thần sắc ảm đạm.

“Cảnh huynh, nếu ngươi muốn nghịch thiên cải mệnh, không hẳn là không thể, Lý Thuần Phong ta rất yêu thích loại việc chống lại ý trời này. Biến cố giữa hai người bắt đầu tại nơi vĩnh tịch, Cảnh huynh sao không mượn năng lực phá giới của quạt Âm Dương, một lần nữa trở lại nơi thần bí kia, đem toàn bộ những gì đã qua sửa lại, có lẽ cũng cải biến được chuyện xấu, kết cục thay đổi.”

“Trở lại nơi vĩnh tịch?” Cảnh Thiên thầm nghĩ, tất cả biến cố đều do lúc đó ta gặp được đứa trẻ sơ sinh Từ Trường Khanh kia, nếu không có hài tử tê thanh gào khóc, chúng ta sao bị trúng phải khói mê, Trường Khanh sao có thể thất tung, đến khi ta trở về Cảnh Khanh đại điện, mọi chuyện đã không thể vãn hồi… Nếu ta có thể sớm trở lại nơi đó, ôm hài tử đi, tất cả sẽ không phát sinh. Nghĩ tới đây, ngữ khí Cảnh Thiên không khỏi có vài phần kích động: “Làm sao mới có thể trở lại nơi vĩnh tịch. Lúc đầu ta cùng y ngự kiếm phi hành, vô duyên vô cớ đột phá kết giới mới có thể tiến nhập. Ta còn nghe nói, chỉ có người của Cửu Lê tộc mới có thể tiến vào nơi vĩnh tịch, tại sao Cảnh Thiên ta cũng có thể…”

“Điều này Thuần Phong không biết. Nhưng ngươi có thể cùng Từ Trường Khanh vô ý phá kết giới đi vào, cho thấy lệnh tôn cùng ngươi cũng có huyết mạch của Cửu Lê tộc.”

“Cứ coi như ta có thân phá giới, nhưng lực phá giới lấy ở đâu?”

Lý Thuần Phong ánh mắt ngưng định, ngữ khí nhẹ nhàng: “Chính là chiếc quạt ta tặng Từ Trường Khanh. Pháp khí phá giới có ba loại Phong, Hỏa, Lôi; Phong là Sưu Hồn Địch, Hỏa là Âm Dương Phiến, Lôi là Phục Ma Xử. Ngày đó ta tặng lại quạt Âm Dương cho Từ Trường Khanh, chính là nghĩ đến thứ đó sẽ có tác dụng độ kiếp cho hai người, nghĩ không ra lại phát sinh chuyện đáng tiếc này.”

Lý Thuần Phong tiếp nhận quạt Âm Dương, hoa lên không trung, một đạo ánh sáng thanh thấu xuất hiện trước mắt Cảnh Thiên. Chiếc quạt xoay tròn, tia sáng bắn ra bốn phía, mơ hồ có thể thấy được vô số cảnh vật hiện lên, khiến kẻ khác ý loạn thần mê.

Thấy lão đại nhà mình ý định đã quyết, Mậu Sơn nhịn không được nắm lấy tay áo Cảnh Thiên, khóc thét: “Lão đại, đừng. Tám năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, huynh thiếu chút nữa… Đệ không muốn nhìn huynh chịu chết!”

“Mậu Mậu, buông tay!”

“Không buông! Chết cũng không buông! Hu hu… Đệ không cho huynh đi chịu chết!”

“Mậu Mậu, buông tay, lão đại không phải đi chịu chết, lão đại là đi cứu người.”

Cảnh Thiên thấy thời gian có hạn, chỉ có thể dứt khoát đẩy Mậu Mậu ra, bước vào quang ảnh, bên tai hắn quanh quẩn lời nói khi nãy của Lý Thuần Phong: “Ta ở đây thi triển pháp thuật, ngươi tập trung niệm lực, nếu như niệm lực của ngươi đủ lớn, cùng ta tâm pháp cảm ứng, như vậy có thể đột phá kết giới tiến vào nơi vĩnh tịch. Chỉ là, ngươi nhớ kỹ, ngươi tại nơi vĩnh tịch không thể gặp ‘ngươi’, nếu không —”.

“Nếu không làm sao?”

“Ta nghe sư phụ nói, vũ trụ mênh mông kỳ thực tồn tại một lỗ hổng nhỏ, tựa như bọt biển trong suốt, vô cùng nhỏ, mắt thường không thể nhận ra. Mỗi một sinh mệnh đều có một cổ khí tràng kỳ dị, tựa như điện trường của thiên lôi, một ngày ngươi cùng ‘ngươi’ gặp mặt, song song xuất hiện, lỗ hổng thời không sẽ bị biến dạng, rất nhiều dị tượng sẽ phát sinh.”

“Dị tượng gì?”

“Tình huống xấu nhất chính là – người đến sau sẽ tiêu thất”.

“Sau khi biến mất sẽ ở nơi nào?”

“Không biết, có thể là ngay bên cạnh ngươi, tỷ như, ngay trong căn phòng này, hoặc giả bị cuốn vào lỗ hổng thời không, vĩnh viễn không thể trở lại.”

“Trách không được, Tiểu Trường Khanh vừa xuất hiện, Trường Khanh liền biến mất phía sau ta. Ngày hôm sau Trường Khanh tỉnh lại thì Tiểu Trường Khanh lại tiêu thất. Nguyên lai thời không đồng nhất, không thể có hai sinh mệnh của một người cùng tồn tại.”

“Cho nên, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, lúc hành động quyết không thể gặp mặt ‘Cảnh Thiên’ tại nơi vĩnh tịch kia. Cảnh huynh, quạt Âm Dương tuy là chí bảo trong thiên địa, nhưng pháp lực cũng sẽ tiêu hao, Cảnh huynh đệ cần nhanh chóng thành công, bằng không, không cách nào trở lại Du Châu được nữa.”

Thanh âm Lý Thuần Phong rốt cuộc tiêu thất, trước mắt là bạch quang mênh mang, phảng phất có một lực lượng thật lớn chuyển động, cuốn hắn vào sóng biển dữ dội, ngực Cảnh Thiên hít thở không thông, hầu như thổ huyết.

Chẳng biết qua bao lâu, loại cảm giác nặng nề không thể hô hấp này rốt cuộc cũng qua đi.

Cảnh Thiên mở mắt, đã thấy mình đang đứng ở một nơi quen biết: núi non đen tối, viễn phương rừng rậm mơ hồ, cung điện đổ nát, bên tai nước chảy róc rách, dòng suối uốn quanh. Trên mặt suối có một đoàn khói xanh, trước mắt đều trở nên mơ hồ. Lúc này, tiếng trẻ sơ sinh nỉ non truyền đến.

Tiếng khóc của trẻ sơ sinh?

Cảnh Thiên giật mình, bỗng nhiên hiểu ra.

Hắn đã trở lại nơi vĩnh tịch của một năm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau