Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản
Chương 63: Đã hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn
Giả Chí Thanh: Vì sao chuyện này càng giải thích càng phức tạp vậy nè?
~.~
Chiếc Land Rover lao nhanh vun vút trên đường, nhanh như nhịp tim đang đập dồn dập của Nhan Túc Ngang lúc này.
Tiểu Bạch đã nói thích, mặc dù so với ba chữ mà hắn hằng mong đợi vẫn còn một khoảng cách nữa, thế nhưng khoảng cách đó đã được rút ngắn rồi. Hy vọng trong một tương lai không xa, câu chuyện chống gậy kia sẽ không còn là phúc lợi độc quyền của một mình Cao Cần.
Sự cao hứng của hắn ngày càng tăng cao, cao đến nỗi giữa chừng bị cảnh sát giao thông chặn lại, ánh cười trên mặt vẫn cứ rạng ngời như cũ.
"Quá tốc độ." Cảnh sát giao thông giơ tay ra: "Giấy tờ xe giấy phép lái xe."
Nhan Túc Ngang vui vẻ giao hai loại giấy tờ cho anh ta: "Cứ phạt tùy ý, không sao cả."
Cảnh sát giao thông nghiêm túc nói: "Tôi không phải là người tùy ý."
"..."
Cảnh sát giao thông viết hóa đơn phạt xong, chần chừ một chút, rồi hỏi: "Anh gần đây đang đóng phim chung với Liên Giác Tu phải không?"
Nhan Túc Ngang nhìn dáng vẻ nửa muốn nói nửa không của anh ta, cảnh giác hỏi lại: "Vậy thì sao?"
Cảnh sát giao thông chậm rãi nói: "Sau này tốt nhất đừng nhận lời đóng phim của anh ta nữa."
"..." Lẽ nào Liên Giác Tu mới trở về có mấy tháng ngắn ngủi, đã đắc tội với giới cảnh sát giao thông rồi? Hắn nhịn không được hỏi: "Vì sao?"
"Vì anh ta là vua quá tốc độ." Kể từ khi biết được Liên Giác Tu là đạo diễn, hắn lúc rảnh rỗi đã tìm thông tin về anh ta, sau đó mới phát hiện ra, mấy tờ hóa đơn quá tốc độ gần đây hắn phạt đều có liên quan tới người này.
"???"
Mười một giờ đêm, Giả Chí Thanh đã ngủ tới mười lăm hay mười sáu tiếng rồi.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, hắn chợt cảm thấy nhột nhạt hết cả da đầu, giống như là bị một cái gì đó chiếu thẳng vào, gần như theo bản năng, hắn mở choàng mắt bừng tỉnh.
Bên cạnh giường, một bóng đen đang đứng yên không nhúc nhích, lặng lẽ quan sát hắn.
"Á!" Hắn sợ đến nỗi giật nẩy mình, hai chân vọt xuống giường, đầu đụng vào thành giường cái rầm, kêu lên một tiếng thảm thiết: "Ui, đau."
"Chí Thanh, cậu gặp ác mộng hả?" Bóng đen ân cần hỏi han.
"..." Giọng nói này là?
Giả Chí Thanh lần mò tìm công tắc đèn.
Tách, đèn bật sáng, soi rõ gương mặt thương cảm của Tiểu Bạch đang lo lắng nhìn hắn.
Thở phào một hơi thật dài, hắn tức giận trừng mắt nhìn cậu, vừa xoa xoa chỗ mới bị đụng đầu: "Trong lúc ngủ thì không có mộng mị gì, lúc thức dậy mới gặp phải ác mộng."
Tiểu Bạch hỏi: "Sao vậy?"
"Nhờ cậu đó, người ta đang ngủ say sưa, tự dưng thấy một bóng đen đứng cạnh giường nhìn mình, ai mà không bị dọa chết chứ?" May mà trái tim của hắn vững vàng, nếu không hiện giờ chắc đã đi chầu Diêm Vương oan mạng rồi.
Tiểu Bạch nghi ngờ nhìn hắn, hỏi: "Không phải có câu sống không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm bị gõ cửa cũng không sợ sao?"
...
Ánh mắt này là có ý gì?
Cứ như thể hắn thường xuyên giết người phóng hỏa, làm chuyện trái với lương tâm vậy.
Giả Chí Thanh giận hờn nói: "Vấn đề là cậu không có gõ cửa."
"Nhưng mà nếu gõ cửa không phải sẽ đánh thức hộ lý sao?"
"... Cậu lén vào hả?" Cũng đúng, lúc này đã qua thời gian thăm bệnh lâu rồi.
"Ừ." Tiểu Bạch gật đầu.
Giả Chí Thanh oán hận nói: "Mình ngày mai phải tới mắng vốn bảo vệ bệnh viện mới được. Đến cả cậu mà cũng có thể lẻn vào, không phải quá dễ dàng đối với sát thủ sao."
Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi: "Sát thủ tới làm gì?"
Giả Chí Thanh bị hỏi tới cứng họng, nói bừa: "Ai biết được, biết đâu chừng hắn ta chạy tới chạy lui đột nhiên khát nước muốn giết người thì sao. Cũng có thể hắn ta ghen ghét mấy người giàu, thấy mình ngủ trong phòng VIP ngứa mắt quá thì sao. Ôi, dù sao thì thời buổi này chỉ có chuyện cậu không tưởng tượng được, chứ làm gì có chuyện sát thủ không làm được."
Tiểu Bạch trầm ngâm.
"Đúng rồi, cậu nửa đêm không ngủ, chạy tới bệnh viện làm cái gì?" Giả Chí Thanh vừa nói vừa lục lục dưới gầm giường ra hai chai Sprite, đưa một chai cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhận lấy, mở nắp, rồi lại lắc lắc: "Mình đang suy nghĩ, có nên cùng chung sống với Nhan Túc Ngang cả đời hay không?"
"Phụt!" Giả Chí Thanh phun ra một ngụm nước lớn.
...
Phía bên ngoài vọng đến tiếng bước chân đang vội vã chạy tới.
Hộ lý đứng ngoài cửa, khẽ hỏi: "Giả tiên sinh, anh không có việc gì chứ?"
"Không có gì, không có gì."
"Tôi hình như vừa nghe thấy tiếng gì đó."
"À, tôi đang luyện tập đánh rắm đó."
"..." Hộ lý im lặng một lát: "Vậy, vậy anh cứ từ từ tập luyện đi." Cô dừng lại một chút, lại nói: "Có điều, để cho thuận tiện, tốt nhất anh nên mở cửa sổ ra."
Hộ lý đã đi xa.
Giả Chí Thanh dùng khăn giấy cẩn thận chấm chấm nước bị đổ vào chăn nệm: "Cậu vừa nói vậy, là có ý gì?"
"Nhan Túc Ngang nói muốn cùng mình chung sống cả đời."
"..." Đại Thần, không ngờ anh lại có thể nói thẳng thắn như vậy. Mà hắn sao lại có thể bỏ lỡ màn này chứ, Giả Chí Thanh nắm lấy tay Tiểu Bạch: "Vậy cậu nghĩ thế nào?"
"Mình nghĩ, mình thích anh ấy."
"..." Cậu rốt cuộc cũng phát hiện ra rồi sao? Giả Chí Thanh cảm thấy cần phải gọi một cú điện thoại chúc mừng Đại Thần: "Nghĩa là cậu đã đồng ý rồi."
Tiểu Bạch lắc lắc đầu: "Mình nói mình cần phải suy nghĩ thêm."
"Ừ, chuyện này đúng là phải suy nghĩ cho thật kỹ." Dù sao cũng là hai người đàn ông trưởng thành. Giả Chí Thanh nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng không kiềm chế được nỗi khát khao hóng chuyện đang sôi sục trong lòng: "Rốt cuộc thì mọi chuyện đã xảy ra như thế nào?"
"Cậu lần trước hỏi mình có muốn cùng chung sống với đàn ông cả đời hay không, mình lại hỏi Đại Thần có nguyện ý chung sống với Liên đạo diễn cả đời hay không, anh ấy nói không muốn. Mình cho rằng anh ấy không muốn cùng chung sống với đàn ông cả đời, sau này anh ấy nói anh ấy không nguyện ý với Liên đạo diễn không có nghĩa là anh ấy không nguyện ý với mình. Anh ấy nói anh ấy nguyện ý với mình... cậu làm sao vậy?"
Giả Chí Thanh ngửa mặt nằm trên giường, hai mắt trợn trắng, con ngươi không ngừng xoay vòng vòng: "Mình đang cố gắng tiêu hóa cái mối quan hệ tay ba khó hiểu này."
Tiểu Bạch trầm ngâm trong chốc lát rồi nói tiếp: "Minh tinh thì không thể đồng tính luyến ái phải không?"
"À, cũng không phải là không thể." Giả Chí Thanh gãi gãi đầu: "Nhưng mà áp lực sẽ rất lớn, ví dụ như truyền thông nè, fan hâm mộ nè, còn có người qua đường giáp ất bính đinh nữa nè, dù sao cũng là người của công chúng, mỗi một lời nói cử chỉ đều sẽ bị chú ý."
Tiểu Bạch nói: "Nhan Túc Ngang bảo, nếu mà mình đồng ý, mình cũng là đồng tính luyến ái."
"Đó là điều chắc chắn." Thật ra với tư cách là bạn bè, Giả Chí Thanh cũng không hy vọng Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang ở cùng một chỗ. Cũng không phải có thành kiến gì với đồng tính luyến ái, mà bởi vì con đường này quá gian nan, hắn không muốn nhìn thấy cậu phải chịu khổ sở. Đương nhiên, nếu nghệ sĩ phải chịu khổ, trợ lý quản lý cũng tuyệt không dễ chịu.
"Nếu thế, mình từ chối sẽ tốt hơn sao?"
Giả Chí Thanh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch.
Hắn gồng cứng cả khuôn mặt cố gắng khống chế cảm xúc của mình, vốn là muốn tỏ ra bình tĩnh, vậy mà đôi mắt rưng rưng lại đi bán đứng hắn.
"Việc này," Giả Chí Thanh suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: "còn phải xem cái thích của cậu thuộc loại nào nữa." Kỳ thực hắn cũng không muốn chia rẽ đôi uyên ương đâu. Nếu như Tiểu Bạch thực sự có tình cảm với Nhan Túc Ngang, vậy thì hắn cũng chỉ có thể xả thân phụng bồi quân tử.
Tiểu Bạch ngẩn người: "Thích thuộc loại nào là sao?"
"Là thích kiểu bạn bè, hay là thích kiểu người yêu? Là ý thích nhất thời, hay là thích cả đời?" Nếu đã muốn xả thân, vậy đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng. Hắn cũng không muốn làm ầm ĩ cả nửa ngày rồi, cuối cùng hóa ra chỉ là một chuyện hiểu lầm.
Trên mặt Tiểu Bạch viết rành rành hai chữ "Không hiểu": "Còn chia ra nhiều loại như vậy hả?"
"Đương nhiên. Nếu như chỉ thích kiểu bạn bè, vậy thì không cần phải lo lắng." Có điều nhìn cách cậu đối xử với Đại Thần hoàn toàn không giống với những người khác, cho nên khả năng này xem ra rất nhỏ. "Nếu như là thích kiểu người yêu, vậy còn phải coi đây là loại rung động nhất thời, hay là có thể bền vững đời đời đến thiên trường địa cửu." Giả Chí Thanh nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Bạch vẫn mù mờ như cũ, không khỏi toát mồ hôi. Thời buổi này, trợ lý quản lý không những phải làm chân sai vặt, phụ trách đưa đón, mà còn phải kiêm luôn chuyên gia tư vấn tình yêu nữa, thật sự là quá sức thử thách đối với sự chuyên nghiệp và hoàn hảo của hắn mà. "Mình nói thế này, nếu như mình đề nghị, chúng mình cùng nhau sống chung cả đời đi... vậy cậu có đồng ý không?"
Tiểu Bạch nói: "Chúng mình đã cùng sống chung với nhau rồi."
"Ý mình muốn nói, cả đời, nghĩa là trừ khi cậu chết, hay là mình chết, bằng không hai chúng ta sẽ như chim liền cánh như cây liền cành, ai cũng không được tái giá." Vừa nói xong, Giả Chí Thanh liền vội vàng sửa chữa: "Bậy bậy bậy, mình muốn nói, ai cũng không thể bỏ đi."
Tiểu Bạch nhăn tít lông mày, dường như đang cố gắng suy nghĩ câu hỏi của hắn, cuối cùng cũng chầm chậm gật gật đầu. Cậu đã sống chung với Giả Chí Thanh lâu như vậy, mọi người lúc nào cũng rất vui vẻ, tin rằng nếu cứ tiếp tục như vậy suốt đời cũng không có vấn đề gì đâu.
...
Giả Chí Thanh đứng hình.
Hắn rốt cuộc hiểu ra, vì sao mà Nhan Túc Ngang lại nhìn hắn gai mắt đến thế, thì ra... Hắn không thể ngờ trong lúc vô ý đã trở thành chướng ngại vật trên con đường tình cảm của Đại Thần, là hai miếng bánh mì nướng kẹp một miếng thịt xông khói.
Hắn nghẹn thở rất lâu, mới liếm môi nói: "Chuyện này, Tiểu Bạch à..."
"Sao?"
"Vấn đề vừa rồi, cậu cứ xem như mình chưa từng hỏi đi." Nếu lỡ để cho Đại Thần biết, thực sự là chết cũng không có chỗ chôn mà.
"Vì sao?"
Giả Chí Thanh vẻ mặt cầu xin nói: "Bởi vì bảo hiểm nhân thọ của mình sắp hết hạn rồi."
"..." Tiểu Bạch vẻ mặt vẫn đầy dấu chấm hỏi y như cũ.
"Còn nữa, cậu tuyệt đối đừng có nói cho Đại Thần biết, tối nay cậu đã tới phòng mình nha."
"Vì sao?"
"Đừng hỏi vì sao nữa. Còn nữa còn nữa, sau này nếu như cậu không có chuyện gì, không cần đến thăm mình cũng được. Còn nếu mà có chuyện gì, vậy thì lại càng không cần đến thăm mình."
"... Vì sao vậy?"
"Mình đã nói là bảo hiểm nhân thọ của mình sắp hết hạn rồi mà."
Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn hắn.
"Buổi nói chuyện hôm nay, cậu nhất định phải quên đi." Sự thật thì, hắn có cảm giác mình hình như đã đem con đường tình cảm của Đại Thần và Tiểu Bạch càng dẫn càng sai rồi.
"Nhưng mà mình lại thấy cậu nói rất có lý."
...
Giả Chí Thanh âm thầm toát mồ hôi lạnh: "Thực ra, chuyện vô lý nhiều khi nghe còn có lý hơn cả chuyện có lý nữa."
Tiểu Bạch vô cùng mù mờ.
"À, mình muốn đi ngủ rồi, cậu cũng về nhà sớm một chút đi." Giả Chí Thanh bởi vì số phận tương lai của mình mà vô cùng lo lắng suy nghĩ. Nếu lỡ để cho Đại Thần biết được Tiểu Bạch cũng có ý định muốn chung sống cả đời với hắn... vậy thì khả năng sát thủ tới bệnh viện là vô cùng lớn. Ôi, vì sao hắn cảm thấy, nguy cơ trước mắt càng lúc càng nhiều vậy nè.
Tiểu Bạch đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Cùng chung sống cả đời có phải không chỉ là ở cùng một chỗ?"
Giả Chí Thanh gật đầu, quyết định lập công chuộc tội, ở giây phút cuối cùng vì Đại Thần mà bốc một liều thuốc cực mạnh: "Còn phải làm chuyện vợ chồng nữa."
Tiểu Bạch dường như đã hiểu ra, rồi dường như lại sa chân vào một vấn đề còn phức tạp hơn: "Nhưng nam với nam thì không thể sinh con được mà?"
Giả Chí Thanh trầm giọng nói: "Sinh con chỉ là kết quả. Nếu không đạt được kết quả, không có nghĩa không thể hưởng thụ quá trình."
~.~
Chiếc Land Rover lao nhanh vun vút trên đường, nhanh như nhịp tim đang đập dồn dập của Nhan Túc Ngang lúc này.
Tiểu Bạch đã nói thích, mặc dù so với ba chữ mà hắn hằng mong đợi vẫn còn một khoảng cách nữa, thế nhưng khoảng cách đó đã được rút ngắn rồi. Hy vọng trong một tương lai không xa, câu chuyện chống gậy kia sẽ không còn là phúc lợi độc quyền của một mình Cao Cần.
Sự cao hứng của hắn ngày càng tăng cao, cao đến nỗi giữa chừng bị cảnh sát giao thông chặn lại, ánh cười trên mặt vẫn cứ rạng ngời như cũ.
"Quá tốc độ." Cảnh sát giao thông giơ tay ra: "Giấy tờ xe giấy phép lái xe."
Nhan Túc Ngang vui vẻ giao hai loại giấy tờ cho anh ta: "Cứ phạt tùy ý, không sao cả."
Cảnh sát giao thông nghiêm túc nói: "Tôi không phải là người tùy ý."
"..."
Cảnh sát giao thông viết hóa đơn phạt xong, chần chừ một chút, rồi hỏi: "Anh gần đây đang đóng phim chung với Liên Giác Tu phải không?"
Nhan Túc Ngang nhìn dáng vẻ nửa muốn nói nửa không của anh ta, cảnh giác hỏi lại: "Vậy thì sao?"
Cảnh sát giao thông chậm rãi nói: "Sau này tốt nhất đừng nhận lời đóng phim của anh ta nữa."
"..." Lẽ nào Liên Giác Tu mới trở về có mấy tháng ngắn ngủi, đã đắc tội với giới cảnh sát giao thông rồi? Hắn nhịn không được hỏi: "Vì sao?"
"Vì anh ta là vua quá tốc độ." Kể từ khi biết được Liên Giác Tu là đạo diễn, hắn lúc rảnh rỗi đã tìm thông tin về anh ta, sau đó mới phát hiện ra, mấy tờ hóa đơn quá tốc độ gần đây hắn phạt đều có liên quan tới người này.
"???"
Mười một giờ đêm, Giả Chí Thanh đã ngủ tới mười lăm hay mười sáu tiếng rồi.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, hắn chợt cảm thấy nhột nhạt hết cả da đầu, giống như là bị một cái gì đó chiếu thẳng vào, gần như theo bản năng, hắn mở choàng mắt bừng tỉnh.
Bên cạnh giường, một bóng đen đang đứng yên không nhúc nhích, lặng lẽ quan sát hắn.
"Á!" Hắn sợ đến nỗi giật nẩy mình, hai chân vọt xuống giường, đầu đụng vào thành giường cái rầm, kêu lên một tiếng thảm thiết: "Ui, đau."
"Chí Thanh, cậu gặp ác mộng hả?" Bóng đen ân cần hỏi han.
"..." Giọng nói này là?
Giả Chí Thanh lần mò tìm công tắc đèn.
Tách, đèn bật sáng, soi rõ gương mặt thương cảm của Tiểu Bạch đang lo lắng nhìn hắn.
Thở phào một hơi thật dài, hắn tức giận trừng mắt nhìn cậu, vừa xoa xoa chỗ mới bị đụng đầu: "Trong lúc ngủ thì không có mộng mị gì, lúc thức dậy mới gặp phải ác mộng."
Tiểu Bạch hỏi: "Sao vậy?"
"Nhờ cậu đó, người ta đang ngủ say sưa, tự dưng thấy một bóng đen đứng cạnh giường nhìn mình, ai mà không bị dọa chết chứ?" May mà trái tim của hắn vững vàng, nếu không hiện giờ chắc đã đi chầu Diêm Vương oan mạng rồi.
Tiểu Bạch nghi ngờ nhìn hắn, hỏi: "Không phải có câu sống không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm bị gõ cửa cũng không sợ sao?"
...
Ánh mắt này là có ý gì?
Cứ như thể hắn thường xuyên giết người phóng hỏa, làm chuyện trái với lương tâm vậy.
Giả Chí Thanh giận hờn nói: "Vấn đề là cậu không có gõ cửa."
"Nhưng mà nếu gõ cửa không phải sẽ đánh thức hộ lý sao?"
"... Cậu lén vào hả?" Cũng đúng, lúc này đã qua thời gian thăm bệnh lâu rồi.
"Ừ." Tiểu Bạch gật đầu.
Giả Chí Thanh oán hận nói: "Mình ngày mai phải tới mắng vốn bảo vệ bệnh viện mới được. Đến cả cậu mà cũng có thể lẻn vào, không phải quá dễ dàng đối với sát thủ sao."
Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi: "Sát thủ tới làm gì?"
Giả Chí Thanh bị hỏi tới cứng họng, nói bừa: "Ai biết được, biết đâu chừng hắn ta chạy tới chạy lui đột nhiên khát nước muốn giết người thì sao. Cũng có thể hắn ta ghen ghét mấy người giàu, thấy mình ngủ trong phòng VIP ngứa mắt quá thì sao. Ôi, dù sao thì thời buổi này chỉ có chuyện cậu không tưởng tượng được, chứ làm gì có chuyện sát thủ không làm được."
Tiểu Bạch trầm ngâm.
"Đúng rồi, cậu nửa đêm không ngủ, chạy tới bệnh viện làm cái gì?" Giả Chí Thanh vừa nói vừa lục lục dưới gầm giường ra hai chai Sprite, đưa một chai cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhận lấy, mở nắp, rồi lại lắc lắc: "Mình đang suy nghĩ, có nên cùng chung sống với Nhan Túc Ngang cả đời hay không?"
"Phụt!" Giả Chí Thanh phun ra một ngụm nước lớn.
...
Phía bên ngoài vọng đến tiếng bước chân đang vội vã chạy tới.
Hộ lý đứng ngoài cửa, khẽ hỏi: "Giả tiên sinh, anh không có việc gì chứ?"
"Không có gì, không có gì."
"Tôi hình như vừa nghe thấy tiếng gì đó."
"À, tôi đang luyện tập đánh rắm đó."
"..." Hộ lý im lặng một lát: "Vậy, vậy anh cứ từ từ tập luyện đi." Cô dừng lại một chút, lại nói: "Có điều, để cho thuận tiện, tốt nhất anh nên mở cửa sổ ra."
Hộ lý đã đi xa.
Giả Chí Thanh dùng khăn giấy cẩn thận chấm chấm nước bị đổ vào chăn nệm: "Cậu vừa nói vậy, là có ý gì?"
"Nhan Túc Ngang nói muốn cùng mình chung sống cả đời."
"..." Đại Thần, không ngờ anh lại có thể nói thẳng thắn như vậy. Mà hắn sao lại có thể bỏ lỡ màn này chứ, Giả Chí Thanh nắm lấy tay Tiểu Bạch: "Vậy cậu nghĩ thế nào?"
"Mình nghĩ, mình thích anh ấy."
"..." Cậu rốt cuộc cũng phát hiện ra rồi sao? Giả Chí Thanh cảm thấy cần phải gọi một cú điện thoại chúc mừng Đại Thần: "Nghĩa là cậu đã đồng ý rồi."
Tiểu Bạch lắc lắc đầu: "Mình nói mình cần phải suy nghĩ thêm."
"Ừ, chuyện này đúng là phải suy nghĩ cho thật kỹ." Dù sao cũng là hai người đàn ông trưởng thành. Giả Chí Thanh nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng không kiềm chế được nỗi khát khao hóng chuyện đang sôi sục trong lòng: "Rốt cuộc thì mọi chuyện đã xảy ra như thế nào?"
"Cậu lần trước hỏi mình có muốn cùng chung sống với đàn ông cả đời hay không, mình lại hỏi Đại Thần có nguyện ý chung sống với Liên đạo diễn cả đời hay không, anh ấy nói không muốn. Mình cho rằng anh ấy không muốn cùng chung sống với đàn ông cả đời, sau này anh ấy nói anh ấy không nguyện ý với Liên đạo diễn không có nghĩa là anh ấy không nguyện ý với mình. Anh ấy nói anh ấy nguyện ý với mình... cậu làm sao vậy?"
Giả Chí Thanh ngửa mặt nằm trên giường, hai mắt trợn trắng, con ngươi không ngừng xoay vòng vòng: "Mình đang cố gắng tiêu hóa cái mối quan hệ tay ba khó hiểu này."
Tiểu Bạch trầm ngâm trong chốc lát rồi nói tiếp: "Minh tinh thì không thể đồng tính luyến ái phải không?"
"À, cũng không phải là không thể." Giả Chí Thanh gãi gãi đầu: "Nhưng mà áp lực sẽ rất lớn, ví dụ như truyền thông nè, fan hâm mộ nè, còn có người qua đường giáp ất bính đinh nữa nè, dù sao cũng là người của công chúng, mỗi một lời nói cử chỉ đều sẽ bị chú ý."
Tiểu Bạch nói: "Nhan Túc Ngang bảo, nếu mà mình đồng ý, mình cũng là đồng tính luyến ái."
"Đó là điều chắc chắn." Thật ra với tư cách là bạn bè, Giả Chí Thanh cũng không hy vọng Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang ở cùng một chỗ. Cũng không phải có thành kiến gì với đồng tính luyến ái, mà bởi vì con đường này quá gian nan, hắn không muốn nhìn thấy cậu phải chịu khổ sở. Đương nhiên, nếu nghệ sĩ phải chịu khổ, trợ lý quản lý cũng tuyệt không dễ chịu.
"Nếu thế, mình từ chối sẽ tốt hơn sao?"
Giả Chí Thanh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch.
Hắn gồng cứng cả khuôn mặt cố gắng khống chế cảm xúc của mình, vốn là muốn tỏ ra bình tĩnh, vậy mà đôi mắt rưng rưng lại đi bán đứng hắn.
"Việc này," Giả Chí Thanh suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: "còn phải xem cái thích của cậu thuộc loại nào nữa." Kỳ thực hắn cũng không muốn chia rẽ đôi uyên ương đâu. Nếu như Tiểu Bạch thực sự có tình cảm với Nhan Túc Ngang, vậy thì hắn cũng chỉ có thể xả thân phụng bồi quân tử.
Tiểu Bạch ngẩn người: "Thích thuộc loại nào là sao?"
"Là thích kiểu bạn bè, hay là thích kiểu người yêu? Là ý thích nhất thời, hay là thích cả đời?" Nếu đã muốn xả thân, vậy đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng. Hắn cũng không muốn làm ầm ĩ cả nửa ngày rồi, cuối cùng hóa ra chỉ là một chuyện hiểu lầm.
Trên mặt Tiểu Bạch viết rành rành hai chữ "Không hiểu": "Còn chia ra nhiều loại như vậy hả?"
"Đương nhiên. Nếu như chỉ thích kiểu bạn bè, vậy thì không cần phải lo lắng." Có điều nhìn cách cậu đối xử với Đại Thần hoàn toàn không giống với những người khác, cho nên khả năng này xem ra rất nhỏ. "Nếu như là thích kiểu người yêu, vậy còn phải coi đây là loại rung động nhất thời, hay là có thể bền vững đời đời đến thiên trường địa cửu." Giả Chí Thanh nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Bạch vẫn mù mờ như cũ, không khỏi toát mồ hôi. Thời buổi này, trợ lý quản lý không những phải làm chân sai vặt, phụ trách đưa đón, mà còn phải kiêm luôn chuyên gia tư vấn tình yêu nữa, thật sự là quá sức thử thách đối với sự chuyên nghiệp và hoàn hảo của hắn mà. "Mình nói thế này, nếu như mình đề nghị, chúng mình cùng nhau sống chung cả đời đi... vậy cậu có đồng ý không?"
Tiểu Bạch nói: "Chúng mình đã cùng sống chung với nhau rồi."
"Ý mình muốn nói, cả đời, nghĩa là trừ khi cậu chết, hay là mình chết, bằng không hai chúng ta sẽ như chim liền cánh như cây liền cành, ai cũng không được tái giá." Vừa nói xong, Giả Chí Thanh liền vội vàng sửa chữa: "Bậy bậy bậy, mình muốn nói, ai cũng không thể bỏ đi."
Tiểu Bạch nhăn tít lông mày, dường như đang cố gắng suy nghĩ câu hỏi của hắn, cuối cùng cũng chầm chậm gật gật đầu. Cậu đã sống chung với Giả Chí Thanh lâu như vậy, mọi người lúc nào cũng rất vui vẻ, tin rằng nếu cứ tiếp tục như vậy suốt đời cũng không có vấn đề gì đâu.
...
Giả Chí Thanh đứng hình.
Hắn rốt cuộc hiểu ra, vì sao mà Nhan Túc Ngang lại nhìn hắn gai mắt đến thế, thì ra... Hắn không thể ngờ trong lúc vô ý đã trở thành chướng ngại vật trên con đường tình cảm của Đại Thần, là hai miếng bánh mì nướng kẹp một miếng thịt xông khói.
Hắn nghẹn thở rất lâu, mới liếm môi nói: "Chuyện này, Tiểu Bạch à..."
"Sao?"
"Vấn đề vừa rồi, cậu cứ xem như mình chưa từng hỏi đi." Nếu lỡ để cho Đại Thần biết, thực sự là chết cũng không có chỗ chôn mà.
"Vì sao?"
Giả Chí Thanh vẻ mặt cầu xin nói: "Bởi vì bảo hiểm nhân thọ của mình sắp hết hạn rồi."
"..." Tiểu Bạch vẻ mặt vẫn đầy dấu chấm hỏi y như cũ.
"Còn nữa, cậu tuyệt đối đừng có nói cho Đại Thần biết, tối nay cậu đã tới phòng mình nha."
"Vì sao?"
"Đừng hỏi vì sao nữa. Còn nữa còn nữa, sau này nếu như cậu không có chuyện gì, không cần đến thăm mình cũng được. Còn nếu mà có chuyện gì, vậy thì lại càng không cần đến thăm mình."
"... Vì sao vậy?"
"Mình đã nói là bảo hiểm nhân thọ của mình sắp hết hạn rồi mà."
Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn hắn.
"Buổi nói chuyện hôm nay, cậu nhất định phải quên đi." Sự thật thì, hắn có cảm giác mình hình như đã đem con đường tình cảm của Đại Thần và Tiểu Bạch càng dẫn càng sai rồi.
"Nhưng mà mình lại thấy cậu nói rất có lý."
...
Giả Chí Thanh âm thầm toát mồ hôi lạnh: "Thực ra, chuyện vô lý nhiều khi nghe còn có lý hơn cả chuyện có lý nữa."
Tiểu Bạch vô cùng mù mờ.
"À, mình muốn đi ngủ rồi, cậu cũng về nhà sớm một chút đi." Giả Chí Thanh bởi vì số phận tương lai của mình mà vô cùng lo lắng suy nghĩ. Nếu lỡ để cho Đại Thần biết được Tiểu Bạch cũng có ý định muốn chung sống cả đời với hắn... vậy thì khả năng sát thủ tới bệnh viện là vô cùng lớn. Ôi, vì sao hắn cảm thấy, nguy cơ trước mắt càng lúc càng nhiều vậy nè.
Tiểu Bạch đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Cùng chung sống cả đời có phải không chỉ là ở cùng một chỗ?"
Giả Chí Thanh gật đầu, quyết định lập công chuộc tội, ở giây phút cuối cùng vì Đại Thần mà bốc một liều thuốc cực mạnh: "Còn phải làm chuyện vợ chồng nữa."
Tiểu Bạch dường như đã hiểu ra, rồi dường như lại sa chân vào một vấn đề còn phức tạp hơn: "Nhưng nam với nam thì không thể sinh con được mà?"
Giả Chí Thanh trầm giọng nói: "Sinh con chỉ là kết quả. Nếu không đạt được kết quả, không có nghĩa không thể hưởng thụ quá trình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất