Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 67: Tối nay chắn chắn sẽ mất ngủ

Trước Sau
Mật ngọt, hắn đã ăn trúng mật ngọt rồi...

~.~

Tiểu Bạch cuộn tròn trong chăn gọi điện thoại.

Chuyện cùng Lâm Bích Vi đi ăn cơm tối nay đã được cậu nhẩm đi nhẩm lại rất nhiều lần, mỗi câu mỗi chữ đều cực kỳ rành mạch rõ ràng, cũng giống như lúc giúp việc tại tiệm thịt heo của Hùng ca phải nhớ giá của mỗi loại thịt vậy.

Điện thoại di động reo lên năm tiếng mới được bắt máy.

Giọng nói của Nhan Túc Ngang vẫn rành rọt như cũ: "Tiểu Bạch?"

"... Vâng."

Nhan Túc Ngang nghe được tiếng thở nhè nhẹ của Tiểu Bạch truyền qua điện thoại, trong lòng cảm thấy thỏa mãn không gì sánh bằng. Cả một ngày cực khổ cứ như vừa được trả thù lao xứng đáng, làm cho tinh thần đang mệt mỏi một lần nữa phấn chấn trở lại.

Có điều thời gian im lặng của Tiểu Bạch dường như cũng hơi quá lâu đó. Với tính cách tiết kiệm của Tiểu Bạch mà nói, lãng phí tiền điện thoại như thế tuyệt đối là có nguyên nhân. Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: "Cao Cần lại nói gì nữa sao?"

"Không phải." Tiểu Bạch đem lời thoại trong đầu ra sắp xếp lại một lần nữa, bắt đầu mở máy: "Em ngày hôm nay cùng đi ăn tối với Lâm Bích Vi, sau đó đã bị phóng viên chụp hình. Anh Cao Cần cũng đã biết rồi, à, anh ấy nói tốt nhất là gọi điện thoại nói cho anh biết chuyện này."

Đôi mắt bởi vì nghe được tiếng thở của Tiểu Bạch đang thoải mái đến mức muốn khép lại đột ngột mở choàng ra: "Lâm Bích Vi?"

Tiểu Bạch ừ một tiếng.

Nhan Túc Ngang nhìn cái bánh kem đặt trên ghế phụ lái: "Anh dự tiệc tối xong có đem về một ít thức ăn, em năm phút nữa xuống dưới lầu đi."

Đồ ăn? Tiểu Bạch len lén nuốt nuốt nước miếng: "Nhưng mà anh Cao Cần nói không được ăn khuya."

"Đây không phải ăn khuya, chỉ là ăn vặt mà thôi." Ban đầu hắn còn định ngày mai mới mang đến, bây giờ xem ra, một đêm này không nhịn được nữa rồi.

Mặc dù ban ngày thời tiết rất nóng bức, đêm đến vẫn hơi se lạnh.

Nhan Túc Ngang mở đèn trước cho xe tiến vào ngõ nhỏ, từ xa thật xa đã thấy Tiểu Bạch đứng co ro dưới ngọn đèn đường, tựa như một người vợ hiền đang đứng đợi chồng trở về nhà.

Cảnh tượng ấy ngọt ngào đến nỗi cuốn trôi hết tất cả mọi ghen tức vừa mới nhen nhóm trong lòng Nhan Túc Ngang, nét cười một lần nữa trở lại trên khóe môi.

Xe dừng lại, Nhan Túc Ngang ra hiệu cho cậu lên xe.

Tiểu Bạch nghe lời ngồi vào xe.

Nhan Túc Ngang đưa bánh kem cho cậu.

Lớp kem mềm mại trắng như tuyết, bên trên được rắc đầy sô cô la, còn có một quả dâu đỏ tươi chính giữa lớp bánh, đánh thức tâm hồn ăn uống của Tiểu Bạch dậy.

"Nhưng mà, tốt nhất đừng nói cho Cao Cần biết em đã ăn bánh kem vào buổi tối." Bằng không Cao Cần chắc chắn sẽ dùng nước bọt dìm hắn chết đuối luôn.

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, yên lặng gật gật đầu.

Cùng với bánh kem còn có một cái nĩa nhỏ bằng bạc. Tiểu Bạch cầm nĩa xắn từng miếng từng miếng cho vào miệng.

Nhan Túc Ngang nhìn đôi môi cậu không ngừng mở ra ngậm lại, trong lòng nóng như thiêu như đốt, không khỏi khó khăn nuốt nước bọt.

Tiểu Bạch nghe thấy ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của hắn, lập tức nói: "À, anh cũng cùng ăn đi."

Cậu xắn một miếng đưa tới miệng Nhan Túc Ngang.

Nhan Túc Ngang hai mắt nhìn cậu đăm đăm không chớp, môi từ từ tiến đến gần, mùi vị của bánh kem chầm chậm tan trong miệng, lại khiến cho một loại dục vọng nào đó của hắn càng tiến xa thêm một bước nữa.

Tiểu Bạch thu tay về, định tiếp tục ăn, bỗng phát hiện một bóng đen đang ập tới. Cậu vừa mới ngẩng đầu lên, miệng đã bị hai phiến môi ấm áp lấp đầy, làm người cậu không tự chủ được ngửa ra sau, Nhan Túc Ngang bèn thừa cơ nhào tới.



Bánh kem đổ vào người cậu, dinh dính ẩm ướt, cũng giống như đầu lưỡi đang cố gắng tiến vào kia.

Tiểu Bạch hai mắt mở to, chậm rãi mở miệng định nói gì, nhưng lại vừa lúc tạo cho Nhan Túc Ngang một cơ hội tiến công mãnh liệt.

Hắn tùy ý thăm dò từng phân từng tấc bên trong cái miệng phấn nộn, hận không thể đem cả người cậu nuốt hết vào.

Hương vị của bánh kem nhẹ nhàng tan chảy, ngọt ngào như nước vỗ về thân thể.

Tiểu Bạch bất an khẽ cựa quậy. Cơ thể đột ngột dâng lên cảm giác khô nóng làm cho cậu lúng túng không biết phải làm sao.

Nước miếng giao hòa dường như đã không thể thỏa mãn được con mãnh thú đang phá hỏng xiềng xích trong người Nhan Túc Ngang, thân thể đói khát càng gào thét muốn nhiều hơn nữa. Sự xuất hiện của Lâm Bích Vi đã đánh thức cảm giác ghen tuông và đố kỵ, cứ như loài thú ăn thịt không ngừng cắn xé thân thể và tinh thần hắn. Cái quyết tâm "chỉ cần Tiểu Bạch từ chối, bản thân mình sẽ tiêu sái buông tay" khi đối mặt với hiện thực trước mắt đã hoàn toàn cúi đầu khuất phục.

Nỗi ghen tuông không ngừng cuồn cuộn trào dâng tận đáy lòng đã ăn mòn hết mọi ý định quân tử của hắn.

Hắn không thể không nhìn thẳng vào phần tăm tối nhất xấu xa nhất nhưng đồng thời cũng chân thật nhất trong lòng mình, cho dù Tiểu Bạch có từ chối, hắn cũng sẽ không thể nào trơ mắt nhìn cậu chạy tới bên cạnh người khác. Con đường này, hắn đã không còn cách nào quay trở lại được nữa. Tâm hồn cùng thân thể đã vô số lần khẳng định, người trước mắt này nhất định phải thuộc về mình.

Hắn chầm chậm nâng tay, từng chút từng chút tiến vào thăm dò bên dưới vạt áo của Tiểu Bạch.

Cảm giác mềm mại mịn màng đã đánh thức từng sợi dây thần kinh mẫn cảm của hắn.

Tiểu Bạch giãy dụa một cái, đầu gối cọ xát bắp đùi của hắn, làm cho bàn tay hắn không kiềm chế được khẽ run lên, ngay lập tức cấp tốc vượt qua lưng cậu, từ từ hướng xuống dưới.

"Anh..." Giữa lúc tạm dừng kịch liệt thở dốc, Tiểu Bạch như thể đang lạc giữa sương mù bắt được một tia thanh tỉnh: "Chúng ta có phải đang làm chuyện vợ chồng không?"

...

Trước ánh mắt ngây thơ ham học hỏi của Tiểu Bạch, Nhan Túc Ngang đột nhiên cúi người xuống, cằm tựa lên vai cậu, rầu rĩ cười khổ.

Tiểu Bạch đưa tay ôm lấy bờ vai run run của hắn, vô tội hỏi: "Làm sao vậy?"

Cười một lúc lâu, Nhan Túc Ngang ngẩng đầu, môi dán vào vành tai cậu, khẽ gọi: "Tiểu Bạch..."

"Vâng?"

"Chúng ta sống chung đi."

Nếu như Nhan Túc Ngang trước kia có thể xem là một quân tử lịch sự tao nhã, nhưng sau khi trải qua một màn tình cảm mãnh liệt vừa rồi trong xe, Nhan Túc Ngang lúc này cũng chỉ là một tên đại sắc lang dục cầu bất mãn không hơn không kém.

Không đợi Tiểu Bạch trả lời, hắn đã lập tức kéo cậu nhào lên lầu thu dọn hành lý, động tác có thể gọi là sấm rền gió giật.

Cho tới khi Tiểu Bạch suy nghĩ cẩn thận xong xuôi, hành lý đã bị vơ vét gần hết.

Thật ra hành lý của Tiểu Bạch rất đơn giản, chỉ có vài bộ quần áo mà thôi. Trong lúc đóng gói, Nhan Túc Ngang đặc biệt đem bộ quần áo duy nhất trị giá năm trăm đồng bỏ lại. Theo lời hắn chính là – đã lỗi mốt rồi.

Tiểu Bạch ngơ ngác đứng bên cạnh, nhìn hắn tốc độ cứ như đang chạy nạn, nhịn không được nói: "Không thì... em trước tiên phải gọi điện thoại cho Chí Thanh đã?"

Nhan Túc Ngang tay hơi dừng lại: "Cậu ta không phải đang nằm viện sao?"

Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà chắc chắn là sẽ trở về chứ."

...

Cái sự thật Giả Chí Thanh có một ngày sẽ xuất viện trở về quả thực làm cho Nhan Túc Ngang cảm thấy vô cùng, vô cùng khó chịu.

Giả Chí Thanh thừa dịp đêm khuya cảnh vắng, rốt cuộc cũng lấy từ dưới gối ra một quyển Playboy lén lút chôm được từ phòng bệnh bên cạnh. Thiếu nữ bikini trang bìa gương mặt xinh đẹp, dáng người thon thả trong trang phục hở hang dường như là tia nắng ban mai duy nhất của hắn giữa đêm đen dài đăng đẳng.

Từ khi vào bệnh viện, nếu đem so với chuyện bị nhốt vào tù cũng không có gì khác biệt. Người phụ nữ duy nhất hắn có thể nhìn thấy chính là Liên phu nhân, những người khác chỉ cần hắn dám liếc mắt nhiều hơn một cái, Liên phu nhân sẽ lập tức tiến hành công cuộc giáo dục về tình yêu, dạy cho hắn biết từ đầu đến cuối chỉ duy nhất một người là một phẩm chất đáng được khen ngợi.



Hắn mở trang đầu tiên của tạp chí, đang chuẩn bị chảy nước miếng, chợt thấy mũi ngứa ngứa, rồi ách xì một tiếng kinh thiên động địa.

Hắn xoa xoa mũi: "Đứa nào đang chửi mình?"

Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cuối cùng cũng có người nhớ tới hắn rồi.

Hắn vui mừng hết sức.

Người khác nhập viện, bạn bè thân hữu ân cần thăm hỏi tới tấp. Hắn nhập viện, bạn bè sợ hãi né tránh còn không kịp, cứ như thể hắn bị bệnh truyền nhiễm không bằng. Nhất là Cao Cần, cũng chẳng thèm nói bao giờ có thể trở lại làm việc, mỗi lần hắn gọi điện thoại còn chưa kịp mở miệng, Cao Cần ở đầu dây đã cực kỳ hiền từ đáng yêu nói: "Xin nghỉ nữa phải không? Không thành vấn đề, tôi đã giúp cậu viết đơn xin nghỉ phép đầy đủ rồi, cũng đã ký duyệt luôn rồi. Cậu cứ an tâm tĩnh dưỡng." Sau đó dùng tiếng tút tút tút nói cho hắn biết, những chuyện khác muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, cậu nên tự cầu nguyện cho mình đi.

Duy nhất chỉ còn lại một người có nhân tính là Tiểu Bạch, nhưng trải qua cái lần "tâm sự cả đời" hôm trước, hắn đã phải bắt đầu suy nghĩ vấn đề có phải do mình đã quá vô tâm mà phát huy sức quyến rũ của mình lung tung rồi không. Dù sao thì, thế lực của Đại Thần vẫn rất lớn đó.

Hắn còn đang miên man suy nghĩ, giọng nói của Tiểu Bạch đã truyền tới.

"Mình muốn cùng chung sống với Nhan Túc Ngang."

"Khụ khụ..." Giả Chí Thanh bị chính nước bọt của mình làm sặc. Hắn chân trước vừa mới lo lắng suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể khéo léo từ chối "tình sâu nghĩa nặng" của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chân sau đã vội vã bỏ trốn theo chồng, chuyện này làm sao hắn có thể chấp nhận cho được. "Tiểu Bạch cậu..." Cần phải suy nghĩ kỹ càng nha. Ở chung với anh ta hoàn toàn không giống như ở chung với mình chỉ đơn thuần là mỗi người mỗi giường ngủ đâu, mà sẽ bị ăn sạch sẽ không còn một mảnh đó.

"Khụ." Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một tiếng đằng hắng ngắn gọn rõ ràng, lực sát thương cực lớn.

Giả Chí Thanh ngay lập tức đem đầu lưỡi của mình lượn một vòng thật lớn, cười tít mắt nói: "Đi đi đi đi, thiếu cái gì mất cái gì cứ tùy tiện lấy cái đó, ngàn vạn lần đừng có khách khí. Mình ở trong bệnh viện mọi thứ đều đủ cả, cực kỳ dễ chịu, không cần phải bận tâm tới mình làm gì."

Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà..."

Tuy rằng Giả Chí Thanh không có mặt ở hiện trường, thế nhưng hắn như vẫn cảm giác được ngay lúc Tiểu Bạch nói câu "Nhưng mà", một trận cuồng phong lạnh lẽo mãnh liệt quét phần phật qua người hắn: "Không có nhưng nhị gì hết, cứ mạnh dạn đi đi, phần còn lại để mình về giải quyết."

"À." Tiểu Bạch hình như đang lục lọi cái gì đó: "Ngày mai chủ nhà sẽ tới thu tiền nhà, tiền thuê nhà tháng này tổng cộng bảy trăm đồng, còn nữa tiền điện nước bảy mươi chín đồng, còn nữa toa lét đang bị rỉ nước, tốt nhất là tìm một thợ sửa điện nước tới sửa chữa..."

Giả Chí Thanh nghe xong trầm ngâm trong giây lát: "Chuyện này, cậu có thể cùng Đại Thần thương lượng một chút, ngày mai hãy dọn đi có được không?"

Chủ nhà của Tiểu Bạch chính là bà thím ở tầng trên.

Nhan Túc Ngang nhớ đến kỷ niệm lần đầu mình và Tiểu Bạch gắn bó, không khỏi mỉm cười.

Tiểu Bạch cúi xuống nhìn đồng hồ trên điện thoại, ngập ngừng nói: "Khuya như vậy rồi mà còn quấy rầy, có phải không nên không?"

"Không sao đâu, anh nghĩ bây giờ thím ấy nhất định chưa ngủ đâu."

Tiểu Bạch kinh ngạc hỏi: "Anh làm sao biết được?"

"Em xem lát nữa thím ấy có ra mở cửa hay không là biết ngay." Nhan Túc Ngang cười nói: "Người ngủ rồi thì sẽ không ra mở cửa."

...

Tiểu Bạch nói: "Nhưng người đã ngủ rồi mà bị đánh thức cũng sẽ ra mở cửa."

Người đã ngủ rồi quả nhiên bị đánh thức... mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa.

Trong giấc ngủ say mơ thấy trúng số được giải độc đắc năm trăm vạn, bà thím còn đang suy nghĩ xem cần phải nuôi bao nhiêu tên trai bao chợt nhìn thấy Tiểu Bạch đang chăm chú đếm tiền từng tờ từng tờ một, khóc không ra nước mắt.

Bà run rẩy hỏi: "Cậu không thể đợi đến ngày mai mới đưa sao?" Đã từng chứng kiến cảnh đòi nợ, cũng từng chứng kiến cảnh quịt nợ, chỉ có cảnh đêm hôm khuya khoắc hấp tấp đập cửa đòi trả tiền là chưa từng gặp qua.

Tiểu Bạch dừng một chút: "Không thể được đâu, tôi ngày hôm nay muốn đi sống chung rồi."

...

Bà thím không nói gì cầm tiền, đứng chôn chân ở cửa, há hốc mồm, mắt trừng trừng nhìn cảnh Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang hai người nắm tay nắm chân đi khỏi, sau đó lơ lửng bay về giường, nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm tự thuyết phục bản thân: "Mình nhất định còn đang nằm mơ, còn đang nằm mơ...Ừ. Có điều cái giấc mơ thần tiên này cũng thật là chân thật quá, làm thế nào để có thể chuyển cảnh mơ đây. Mình muốn năm trăm vạn, cho tôi mơ lại cái giấc mơ năm trăm vạn kia, năm trăm vạn, năm trăm vạn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau