Chương 22
Editor: Minus Homiee
Ngày đó, Nhan Chúc Minh đi tìm Triệu Phàm.
Trời rất nóng, hai người đứng trong sân nói chuyện phiếm.
“Gần đây cậu có gặp Cố Đông Lai không?” Triệu Phàm hỏi Nhan Chúc Minh.
Nhan Chúc Minh giảo hoạt hỏi lại cậu: “Tại sao cậu lại đột nhiên nhắc tới anh ta? ”
Triệu Phàm cố ý trả lời: “Tôi nhớ anh ta. ”
Nhan Chúc Minh cũng không tức giận, anh chỉ cười cười vài tiếng, hỏi: “Sao lại đổi ý rồi? ”
“Đúng vậy, ở bên hắn nhiều năm như vậy nên tôi muốn đổi khẩu vị.”
“Không cần tiểu thịt tươi mà lại thích đại thúc, khẩu vị nặng thật đó.”
“Anh ta lớn lên đẹp trai không.”
“Có thể liêm sỉ chút không vậy?”
“Liêm sỉ là gì vậy? Từ khi sinh ra, tôi chưa từng được thấy.” Triệu Phàm nói: “Đúng rồi, tôi nghe Hạ Nghiên nói Cố Đông Lai đã trở lại. ”
“Ừ.” Anh cúi đầu đáp một tiếng.
“Ừ gì đấy? Phản ứng của cậu là thế này à? ”
“Cậu muốn tôi phản ứng thế nào?” Vẻ mặt Nhan Chúc Minh bất đắc dĩ hỏi ngược lại cậu.
“Hạnh phúc hay đau đớn? Tóm lại phải có chút phản ứng chứ?” Triệu Phàm vỗ vỗ bả vai anh nói: “Cậu có biết vẻ mặt lạnh lùng của cậu chính là thứ làm người ta tổn thương nhất không.”
“Người bị đau cũng không phải là cậu, sao vậy, cậu đau lòng à?”
“Ha ha, lời này nghe thì bình thường mà cũng thật mỉa mai.” Triệu Phàm cười to vỗ vai thiếu niên.
Nhan Chúc Minh nói: “Cậu bị bệnh thần kinh à, bị người ta mỉa mai mà còn vui như vậy. ”
Triệu Phàm nói: “Tôi cứ ngửi thấy mấy lời này cứ chua chua sao á. ”
“Cậu nói gì cũng vậy thôi.” Nhan Chúc Minh không để ý tới trò đùa của cậu.
“Cậu muốn đi gặp Từ Triết Hàng không?”
Triệu Phàm nghe xong lời này thì nụ cười của cậu dần tắt đi, trả lời: “Cậu không còn chuyện nào để nói à, mà lại nói đến chuyện này. ”
“Còn chưa giảng hoà à? Sao lại thả hắn rồi? ”
“Làm sao, người buồn cũng không phải là cậu, cậu đau lòng à.” Triệu Phàm cũng lấy lời vừa rồi của Nhan Chúc Minh đâm lại anh.
“Tôi không đau lòng, chỉ cần cậu không hối hận là được rồi.”
Sau lưng chỉ nghe một tiếng “Rầm”.
Hai người đồng loạt quay đầu lại, người thiếu niên phía sau chống nạng khập khiễng đi về phía bọn họ. Hắn nhìn thấy Triệu Phàm, ráng bước nhanh hơn như sợ đối phương bỏ đi, muốn bay đến bên cạnh cậu, chiếc nạng trên tay không cẩn thận rơi trên mặt đất, hắn muốn ngồi xổm xuống định nhặt nhưng cả người hắn ngã trên bãi cỏ không đứng dậy nổi, cứ như vậy mà bò về phía trước, bò về phía thiếu niên trước mặt hắn.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ánh sáng chiếu vào lưng hắn, người nọ duỗi tay chậm rãi di chuyển về phía cậu, như quân nhân trong bộ đội bò về phía trước, cậu không bước tới đỡ hắn, bởi vì cậu biết, tự tôn và cao ngạo của cậu không cho phép cậu làm vậy.
Từ Triết Hàng bò đến gót chân thiếu niên, Triệu Phàm ngồi xổm xuống, hai tay nâng mặt hắn lên, cậu giúp hắn lau sạch bùn trên mặt, một hàng nước mắt từ trong mắt hắn chảy xuống. Hắn nhìn Triệu Phàm, khóc.
Hắn nói: “Nếu anh tàn tật, suốt đời cứ như thế này, em có bỏ anh đi tìm người đàn ông khác không?”
“Khốn kiếp, cậu cho rằng tôi chỉ thích thứ kia của cậu sao, nếu tôi thích vừa lớn vừa dài, trong cửa hàng còn đầy người hơn cậu.” Từ Triết Hàng chỉ nở nụ cười, hắn nói: “Thật không ngờ em cũng biết nói đùa như vậy. ”
“Khốn kiếp ……”.
Triệu Phàm không nói tiếp, Từ Triết Hàng hôn cậu, hắn nói với cậu: “Gả cho anh, đừng bao giờ rời xa anh nữa. ”
Triệu Phàm ngây ngẩn cả người, cậu còn mắng: “Đồ cặn bã, vừa mới gặp mặt đã cầu hôn sao, tôi còn đang suy nghĩ có nên tha thứ cho cậu hay không. ”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ tôi chỉ có thể cân nhắc xem có muốn kết hôn với cậu không.”
“Em muốn không?”
“Không có nhẫn thì cầu hôn cái gì.”
Từ Triết Hàng lấy sợi dây chuyền từ trong cổ ra, phía trên có treo hai chiếc nhẫn nam.
“Cậu mua khi nào vậy?” Triệu Phàm hỏi hắn.
Hắn trả lời: “Năm mười sáu tuổi.”
“Cậu bị điên à, còn nhỏ vậy đã mua nhẫn cưới đeo vào cổ rồi.”
Từ Triết Hàng nói: “Từ năm mười sáu tuổi, mỗi ngày anh đều nghĩ cách cầu hôn em…”.
“Bớt nói nhảm, mau đứng dậy đi, đừng dựa vào mặt đất tranh thủ chiếm cảm tình của người ta, bẩn chết.” Triệu Phàm nói xong đeo nhẫn vào rồi kéo Từ Triết Hàng đứng dậy.
Từ Triết Hàng đứng dậy, từ phía sau ôm chầm lấy thiếu niên, hỏi cậu: “Em có muốn kết hôn với anh không? Em có muốn không?” Giọng điệu của hắn như đang làm nũng.
Triệu Phàm gật gật đầu, trả lời hắn: “Ừ. ”
Từ Triết Hàng cứ như vậy mà hôn lên cổ cậu.
Nhan Chúc Minh đứng ở nơi đó, phía sau Từ Triết Hàng cách đó không xa có một cô gái, cô mặc một chiếc váy màu sáng, nước mắt chảy trên mặt, nhưng cô lại chưa từng bước lên.
Nhan Chúc Minh đi qua, nói với Trần Nhã Điệp: “Rất nhiều chuyện, mãi mãi sẽ không như mong muốn của cô. ”
Trần Nhã Điệp nói: “Tôi đối xử với anh ấy tốt như vậy, tôi đối xử tốt như vậy mà… Cậu ta không thể sinh con cho anh ấy… Cậu ta không thể làm được. ”
“Nhưng anh ấy vẫn yêu cậu ta, cô thấy rồi, không phải sao?”
“Đúng vậy, anh ấy yêu cậu ta.” Trần Nhã Điệp nói: “Nhưng tôi vẫn không cam lòng. ”
Nhan Chúc Minh hỏi cô: “Vậy rốt cuộc cô không cam lòng thua một người đàn ông, hay là cô thật sự yêu Từ Triết Hàng? ”
Trần Nhã Điệp bỗng nhiên không trả lời. Cô trả lời Nhan Chúc Minh: “Tôi… Tôi không biết. ”
“Tôi chỉ … chỉ là…”.
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là cha mẹ tôi và cha mẹ anh ấy đã đồng ý chuyện hôn sự của chúng tôi, nhưng anh ấy cứ nhiều lần không chịu, anh ấy để mặt mũi của tôi ở đâu chứ?”
“Cho nên cô cũng không yêu anh ấy lắm, cô chỉ là quan tâm đến thanh danh của cô, thể diện của cô mà thôi.”
“Anh không thể nói như vậy, tôi…”
“Tôi rất tiếc.”
“Quên đi, anh nói… Không phải là không có lý. Tôi không yêu anh ấy nhiều như vậy, chỉ là tôi tưởng tôi rất yêu anh ấy, tôi tưởng rằng nếu không có anh ấy tôi sẽ chết, tưởng anh ấy là người duy nhất của tôi, lại tưởng anh ấy sắp là chồng tôi. Thực tế là tôi không yêu anh ấy nhiều như vậy.”
“Ở con đuờng phía trước cô sẽ gặp được những người đàn ông khác thôi.”
“Ví dụ như anh?” Trần Nhã Điệp nói giỡn.
Nhan Chúc Minh nghe xong lại lắc đầu nguầy nguậy.
Trần Nhã Điệp thấy bộ dạng này của anh, cô che miệng cười: “Sao vậy, anh có người mình thích rồi à? Tôi không được sao? ”
Nhan Chúc Minh lúc này mới phục hồi tinh thần, anh cười cười.
“Còn nói đùa được vậy chắc cô vẫn ổn.”
Trần Nhã Điệp lắc đầu, nói với Nhan Chúc Minh: “Nếu hai người bọn họ tổ chức hôn lễ, anh bảo bọn họ đừng có mời tôi. ”
“Tại sao?”
“Tôi sợ tôi tức giận sẽ phá hỏng đám cưới của bọn họ.”
“Cô nói thật sao?”
“Thật đấy. Anh tin không thì tùy, tôi thực sự yêu anh ấy, chỉ là không yêu anh ấy nhiều như anh nghĩ. ”
“Tôi biết.”
“Anh không biết, nếu như cắt đứt một khối thịt trên người, anh sẽ cảm thấy thế nào, đặc biệt là vừa nãy anh ấy ở trước mặt tôi nói những lời này với một người đàn ông khác, đây chính là một đả kích đối với tôi. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ tìm thấy một người đàn ông để ở bên nhau trọn đời đâu. ”
“Cô nương ơi, cô mới bao nhiêu tuổi, cô có biết cả đời dài bao nhiêu không?”
“Vậy cái cậu này, anh mới mấy tuổi, anh có biết cả đời được bao lâu không?” Trần Nhã Điệp phản bác vậy mà Nhan Chúc Minh lại không nói nên lời.
Phải, đời người sẽ kéo dài bao lâu chứ? Anh cũng không biết, có lẽ anh có thể sống đến 100 tuổi, đối với anh mà nói thời gian còn rất dài, nhưng rất có thể ngay sau đó anh sẽ chết, có lẽ là ra ngoài bị xe đụng chết, có lẽ là tai nạn máy bay, có lẽ là bơi lội sặc chết, có lẽ là bị người ta bắt cóc… Anh không biết anh có thể sống được bao lâu, anh không biết sau này mình sẽ như thế nào.
Trần Nhã Điệp nói: “Tôi đang tìm một người để yêu, còn anh thì sao? ”
Cô hỏi Nhan Chúc Minh: “Sau này anh định làm gì? ”
Anh trả lời: “Tôi? Tôi không biết nữa. ”
“Tôi nghĩ anh cũng nên yêu đi.”
“Tại sao?”
“Thanh niên thiếu nữ mười mấy tuổi luôn muốn yêu.”
“Tôi đang học một trường Cơ đốc.”
“Tôi biết chứ.”
“Vậy cô còn bảo tôi yêu?”
“Nếu Đức Trinh Nữ Maria không yêu, làm sao bà có thai với Chúa Giê su được?”
“Tôi nghĩ cô nhầm lẫn gì rồi. Khi Đức Trinh Nữ Maria mang thai Chúa Giê su, bà ấy là một trinh nữ, bởi vì khả năng của Đức Thánh Thần, sức mạnh thần thánh của Thiên Chúa đã làm cho bà ấy mang thai …”
Trần Nhã Điệp ngắt lời anh, nói: “Thật phiền phức, cho nên tôi mới ghét giáo đường và linh mục, sau này tôi sẽ không kết hôn ở chỗ đó đâu, thật nhảm nhí, xử nữ thì sao mà có thể mang thai…”.
Nhan Chúc Minh không giải thích gì với cô gái, cô gái cứ như vậy mà lên xe bỏ đi.
Như cô nói, cô sắp yêu, mặc dù cô không biết người đó là ai, khi nào anh ta sẽ xuất hiện và khi nào anh ta sẽ rời đi, nhưng cô vẫn tràn đầy hy vọng.
Ngày đó, Nhan Chúc Minh đi tìm Triệu Phàm.
Trời rất nóng, hai người đứng trong sân nói chuyện phiếm.
“Gần đây cậu có gặp Cố Đông Lai không?” Triệu Phàm hỏi Nhan Chúc Minh.
Nhan Chúc Minh giảo hoạt hỏi lại cậu: “Tại sao cậu lại đột nhiên nhắc tới anh ta? ”
Triệu Phàm cố ý trả lời: “Tôi nhớ anh ta. ”
Nhan Chúc Minh cũng không tức giận, anh chỉ cười cười vài tiếng, hỏi: “Sao lại đổi ý rồi? ”
“Đúng vậy, ở bên hắn nhiều năm như vậy nên tôi muốn đổi khẩu vị.”
“Không cần tiểu thịt tươi mà lại thích đại thúc, khẩu vị nặng thật đó.”
“Anh ta lớn lên đẹp trai không.”
“Có thể liêm sỉ chút không vậy?”
“Liêm sỉ là gì vậy? Từ khi sinh ra, tôi chưa từng được thấy.” Triệu Phàm nói: “Đúng rồi, tôi nghe Hạ Nghiên nói Cố Đông Lai đã trở lại. ”
“Ừ.” Anh cúi đầu đáp một tiếng.
“Ừ gì đấy? Phản ứng của cậu là thế này à? ”
“Cậu muốn tôi phản ứng thế nào?” Vẻ mặt Nhan Chúc Minh bất đắc dĩ hỏi ngược lại cậu.
“Hạnh phúc hay đau đớn? Tóm lại phải có chút phản ứng chứ?” Triệu Phàm vỗ vỗ bả vai anh nói: “Cậu có biết vẻ mặt lạnh lùng của cậu chính là thứ làm người ta tổn thương nhất không.”
“Người bị đau cũng không phải là cậu, sao vậy, cậu đau lòng à?”
“Ha ha, lời này nghe thì bình thường mà cũng thật mỉa mai.” Triệu Phàm cười to vỗ vai thiếu niên.
Nhan Chúc Minh nói: “Cậu bị bệnh thần kinh à, bị người ta mỉa mai mà còn vui như vậy. ”
Triệu Phàm nói: “Tôi cứ ngửi thấy mấy lời này cứ chua chua sao á. ”
“Cậu nói gì cũng vậy thôi.” Nhan Chúc Minh không để ý tới trò đùa của cậu.
“Cậu muốn đi gặp Từ Triết Hàng không?”
Triệu Phàm nghe xong lời này thì nụ cười của cậu dần tắt đi, trả lời: “Cậu không còn chuyện nào để nói à, mà lại nói đến chuyện này. ”
“Còn chưa giảng hoà à? Sao lại thả hắn rồi? ”
“Làm sao, người buồn cũng không phải là cậu, cậu đau lòng à.” Triệu Phàm cũng lấy lời vừa rồi của Nhan Chúc Minh đâm lại anh.
“Tôi không đau lòng, chỉ cần cậu không hối hận là được rồi.”
Sau lưng chỉ nghe một tiếng “Rầm”.
Hai người đồng loạt quay đầu lại, người thiếu niên phía sau chống nạng khập khiễng đi về phía bọn họ. Hắn nhìn thấy Triệu Phàm, ráng bước nhanh hơn như sợ đối phương bỏ đi, muốn bay đến bên cạnh cậu, chiếc nạng trên tay không cẩn thận rơi trên mặt đất, hắn muốn ngồi xổm xuống định nhặt nhưng cả người hắn ngã trên bãi cỏ không đứng dậy nổi, cứ như vậy mà bò về phía trước, bò về phía thiếu niên trước mặt hắn.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ánh sáng chiếu vào lưng hắn, người nọ duỗi tay chậm rãi di chuyển về phía cậu, như quân nhân trong bộ đội bò về phía trước, cậu không bước tới đỡ hắn, bởi vì cậu biết, tự tôn và cao ngạo của cậu không cho phép cậu làm vậy.
Từ Triết Hàng bò đến gót chân thiếu niên, Triệu Phàm ngồi xổm xuống, hai tay nâng mặt hắn lên, cậu giúp hắn lau sạch bùn trên mặt, một hàng nước mắt từ trong mắt hắn chảy xuống. Hắn nhìn Triệu Phàm, khóc.
Hắn nói: “Nếu anh tàn tật, suốt đời cứ như thế này, em có bỏ anh đi tìm người đàn ông khác không?”
“Khốn kiếp, cậu cho rằng tôi chỉ thích thứ kia của cậu sao, nếu tôi thích vừa lớn vừa dài, trong cửa hàng còn đầy người hơn cậu.” Từ Triết Hàng chỉ nở nụ cười, hắn nói: “Thật không ngờ em cũng biết nói đùa như vậy. ”
“Khốn kiếp ……”.
Triệu Phàm không nói tiếp, Từ Triết Hàng hôn cậu, hắn nói với cậu: “Gả cho anh, đừng bao giờ rời xa anh nữa. ”
Triệu Phàm ngây ngẩn cả người, cậu còn mắng: “Đồ cặn bã, vừa mới gặp mặt đã cầu hôn sao, tôi còn đang suy nghĩ có nên tha thứ cho cậu hay không. ”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ tôi chỉ có thể cân nhắc xem có muốn kết hôn với cậu không.”
“Em muốn không?”
“Không có nhẫn thì cầu hôn cái gì.”
Từ Triết Hàng lấy sợi dây chuyền từ trong cổ ra, phía trên có treo hai chiếc nhẫn nam.
“Cậu mua khi nào vậy?” Triệu Phàm hỏi hắn.
Hắn trả lời: “Năm mười sáu tuổi.”
“Cậu bị điên à, còn nhỏ vậy đã mua nhẫn cưới đeo vào cổ rồi.”
Từ Triết Hàng nói: “Từ năm mười sáu tuổi, mỗi ngày anh đều nghĩ cách cầu hôn em…”.
“Bớt nói nhảm, mau đứng dậy đi, đừng dựa vào mặt đất tranh thủ chiếm cảm tình của người ta, bẩn chết.” Triệu Phàm nói xong đeo nhẫn vào rồi kéo Từ Triết Hàng đứng dậy.
Từ Triết Hàng đứng dậy, từ phía sau ôm chầm lấy thiếu niên, hỏi cậu: “Em có muốn kết hôn với anh không? Em có muốn không?” Giọng điệu của hắn như đang làm nũng.
Triệu Phàm gật gật đầu, trả lời hắn: “Ừ. ”
Từ Triết Hàng cứ như vậy mà hôn lên cổ cậu.
Nhan Chúc Minh đứng ở nơi đó, phía sau Từ Triết Hàng cách đó không xa có một cô gái, cô mặc một chiếc váy màu sáng, nước mắt chảy trên mặt, nhưng cô lại chưa từng bước lên.
Nhan Chúc Minh đi qua, nói với Trần Nhã Điệp: “Rất nhiều chuyện, mãi mãi sẽ không như mong muốn của cô. ”
Trần Nhã Điệp nói: “Tôi đối xử với anh ấy tốt như vậy, tôi đối xử tốt như vậy mà… Cậu ta không thể sinh con cho anh ấy… Cậu ta không thể làm được. ”
“Nhưng anh ấy vẫn yêu cậu ta, cô thấy rồi, không phải sao?”
“Đúng vậy, anh ấy yêu cậu ta.” Trần Nhã Điệp nói: “Nhưng tôi vẫn không cam lòng. ”
Nhan Chúc Minh hỏi cô: “Vậy rốt cuộc cô không cam lòng thua một người đàn ông, hay là cô thật sự yêu Từ Triết Hàng? ”
Trần Nhã Điệp bỗng nhiên không trả lời. Cô trả lời Nhan Chúc Minh: “Tôi… Tôi không biết. ”
“Tôi chỉ … chỉ là…”.
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là cha mẹ tôi và cha mẹ anh ấy đã đồng ý chuyện hôn sự của chúng tôi, nhưng anh ấy cứ nhiều lần không chịu, anh ấy để mặt mũi của tôi ở đâu chứ?”
“Cho nên cô cũng không yêu anh ấy lắm, cô chỉ là quan tâm đến thanh danh của cô, thể diện của cô mà thôi.”
“Anh không thể nói như vậy, tôi…”
“Tôi rất tiếc.”
“Quên đi, anh nói… Không phải là không có lý. Tôi không yêu anh ấy nhiều như vậy, chỉ là tôi tưởng tôi rất yêu anh ấy, tôi tưởng rằng nếu không có anh ấy tôi sẽ chết, tưởng anh ấy là người duy nhất của tôi, lại tưởng anh ấy sắp là chồng tôi. Thực tế là tôi không yêu anh ấy nhiều như vậy.”
“Ở con đuờng phía trước cô sẽ gặp được những người đàn ông khác thôi.”
“Ví dụ như anh?” Trần Nhã Điệp nói giỡn.
Nhan Chúc Minh nghe xong lại lắc đầu nguầy nguậy.
Trần Nhã Điệp thấy bộ dạng này của anh, cô che miệng cười: “Sao vậy, anh có người mình thích rồi à? Tôi không được sao? ”
Nhan Chúc Minh lúc này mới phục hồi tinh thần, anh cười cười.
“Còn nói đùa được vậy chắc cô vẫn ổn.”
Trần Nhã Điệp lắc đầu, nói với Nhan Chúc Minh: “Nếu hai người bọn họ tổ chức hôn lễ, anh bảo bọn họ đừng có mời tôi. ”
“Tại sao?”
“Tôi sợ tôi tức giận sẽ phá hỏng đám cưới của bọn họ.”
“Cô nói thật sao?”
“Thật đấy. Anh tin không thì tùy, tôi thực sự yêu anh ấy, chỉ là không yêu anh ấy nhiều như anh nghĩ. ”
“Tôi biết.”
“Anh không biết, nếu như cắt đứt một khối thịt trên người, anh sẽ cảm thấy thế nào, đặc biệt là vừa nãy anh ấy ở trước mặt tôi nói những lời này với một người đàn ông khác, đây chính là một đả kích đối với tôi. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ tìm thấy một người đàn ông để ở bên nhau trọn đời đâu. ”
“Cô nương ơi, cô mới bao nhiêu tuổi, cô có biết cả đời dài bao nhiêu không?”
“Vậy cái cậu này, anh mới mấy tuổi, anh có biết cả đời được bao lâu không?” Trần Nhã Điệp phản bác vậy mà Nhan Chúc Minh lại không nói nên lời.
Phải, đời người sẽ kéo dài bao lâu chứ? Anh cũng không biết, có lẽ anh có thể sống đến 100 tuổi, đối với anh mà nói thời gian còn rất dài, nhưng rất có thể ngay sau đó anh sẽ chết, có lẽ là ra ngoài bị xe đụng chết, có lẽ là tai nạn máy bay, có lẽ là bơi lội sặc chết, có lẽ là bị người ta bắt cóc… Anh không biết anh có thể sống được bao lâu, anh không biết sau này mình sẽ như thế nào.
Trần Nhã Điệp nói: “Tôi đang tìm một người để yêu, còn anh thì sao? ”
Cô hỏi Nhan Chúc Minh: “Sau này anh định làm gì? ”
Anh trả lời: “Tôi? Tôi không biết nữa. ”
“Tôi nghĩ anh cũng nên yêu đi.”
“Tại sao?”
“Thanh niên thiếu nữ mười mấy tuổi luôn muốn yêu.”
“Tôi đang học một trường Cơ đốc.”
“Tôi biết chứ.”
“Vậy cô còn bảo tôi yêu?”
“Nếu Đức Trinh Nữ Maria không yêu, làm sao bà có thai với Chúa Giê su được?”
“Tôi nghĩ cô nhầm lẫn gì rồi. Khi Đức Trinh Nữ Maria mang thai Chúa Giê su, bà ấy là một trinh nữ, bởi vì khả năng của Đức Thánh Thần, sức mạnh thần thánh của Thiên Chúa đã làm cho bà ấy mang thai …”
Trần Nhã Điệp ngắt lời anh, nói: “Thật phiền phức, cho nên tôi mới ghét giáo đường và linh mục, sau này tôi sẽ không kết hôn ở chỗ đó đâu, thật nhảm nhí, xử nữ thì sao mà có thể mang thai…”.
Nhan Chúc Minh không giải thích gì với cô gái, cô gái cứ như vậy mà lên xe bỏ đi.
Như cô nói, cô sắp yêu, mặc dù cô không biết người đó là ai, khi nào anh ta sẽ xuất hiện và khi nào anh ta sẽ rời đi, nhưng cô vẫn tràn đầy hy vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất