Kiếm Danh Bất Nại Hà

Chương 1

Sau
Phụt ——

Máu tươi theo trường kiếm phun ra, Cung Duy lảo đảo lui ra sau nửa bước, suy sụp ngã xuống đất.

Leng keng một tiếng giòn tan, chuôi dao găm tẩm độc trong tay y trượt xuống, rơi ở bên chân.

"Đại viện trưởng!" "Từ tông chủ?!" "Chuyện gì thế này.."

Mọi người bước nhanh lên tiên đài, nhưng bọn họ quá sợ hãi, cả gương mặt đều đã không nhìn rõ nữa. Cung Duy ngã trên mặt đất, theo máu tươi chảy trên trường kiếm nhìn lên trên, chuôi kiếm khắc "Bất Nại Hà" được một bàn tay thon dài hữu lực gắt gao nắm chặt, gân trên mu bàn tay nổi lên, trông thật dọa người.

Mà thuận theo cánh tay hướng lên trên nữa, là Từ Sương Sách đang từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt quanh năm băng giá:

"...Ngươi muốn giết ta?"

Cung Duy nhắm mắt thở dốc, tiện đà mở to mắt, nhìn về phía núi rừng xa xăm.

Âm thanh của Từ Sương Sách tựa như lớn hơn, có lẽ hắn đã tiến đến gần một chút, mỗi một chữ đều như từ trong kẽ răng nhả ra:

"Tại sao?"

Cung Duy không trả lời, máu chảy ồ ạt khiến y cảm thấy lạnh lẽo, giác quan tê dại, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng trở nên mơ hồ. Dường như y nghe xa xa truyền đến một trận ồn ào náo động, có vài vị tông sư đồng thời chen chân lên trước, mạnh mẽ truyền linh lực vào người y nhằm kéo dài tính mạng, nhưng mà thật ra như vậy cũng không có ích gì.

Từ Sương Sách đã đến Đại Thừa Cảnh, thiên hạ đệ nhất, dưới kiếm Bất Nại Hà cũng không lọt ra sinh hồn.

"...xin lỗi." Cung Duy cười rộ lên đứt quãng, máu tươi từ khóe miệng chảy ra không ngừng, khi cười nếp nhăn trên mặt y tái nhợt có cảm giác ghê sợ: "Xin lỗi, ngươi...ngươi xem..."

"Đừng cử động!"

"Cung viện trưởng!"

"Đừng động!"

Cung Duy phảng phất không nghe thấy âm thanh xung quanh, thở hổn hển giơ tay lên, theo hướng y chỉ nhìn lại, chỉ thấy núi rừng trắng xám lạnh lẽo vắng vẻ, gió rét gào thét gợi lên sơn xuyên cùng tùng hải(*), biến mất trên đường chân trời xa xôi.

*Ý chỉ núi non và rừng cây Tùng.

"Ngươi xem, hoa đào."

Hô hấp trên mặt Từ Sương Sách như bị đông lại.

Cùng lúc đó, con ngươi kỳ dị bên mắt phải Cung Duy hiện lên màu đỏ, đồng thời trên đầu ngón tay thon dài bay ra ngàn vạn cánh hoa đỏ ửng, lóe lên như đàn bướm theo gió mà đi, từ Bạch Ngọc Đài trên cao lướt về khắp nơi trên mặt đất bị ngày đông giá rét bao trùm.

Phảng phất thoáng chốc hồi xuân nhân gian, rừng đào phủ khắp núi rừng cùng đồng hoang, áng mây ở đường chân trời sáng lên sắc đỏ rực rỡ vô ngần, chiếu vào đáy mắt hoảng sợ của mỗi người:

"Cái này...Đây là gì?!"

"Huyễn thuật!"

"Ngươi mãi mãi cũng không phi thăng được." Cung Duy cứ như vậy nằm trong vũng máu, cười rộ lên con mắt cong cong nhìn Từ Sương Sách, nhưng mỗi một chữ lại rõ ràng đến đáng sợ: "Đời này tu vi của ngươi....đến đây là chấm dứt."

Y đã không nhìn thấy biểu cảm của Từ Sương Sách, huyễn thuật thiên địa đáng sợ kia đã tiêu hao hết một tia linh lực cuối cùng của y. Tay Cung Duy rơi xuống, ở giữa bầu trời tán loạn hoa đào nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngàn thu.

Khoảnh khắc cuối cùng cuộc đời là thấy Từ Sương Sách cúi xuống, đặt tay lên cổ họng y.

Nhưng y cũng không biết sau khi mình chết đã xảy ra chuyện gì.

Thái Ất đầu năm hai mươi tám, trên Tiên đài thịnh hội, Tiên minh Hình trừng viện Đại viện trưởng Cung Duy mang theo lưỡi dao sắc bén ám sát Thương Dương Tông chủ Từ Sương Sách bất thành, bị Bất Nại Hà kiếm giết ngược tại chỗ.

Thiên hạ chấn động, thế nhân đều biết.

Mười sáu năm sau.

"..sư đệ!"

"Sư đệ tỉnh lại đi!"

"Mau gọi đại sư huynh tới!"

Bên người loạn một nùi, như có vô số con gà con gân cổ kêu chíp chíp, khiến huyệt thái dương của Cung Duy đập thình thịch phát đau.

Ý nghĩ đầu tiên của y là: Đại sư huynh? Chưởng môn sư huynh của ta tới?

Nhưng ngay sau đó y ý thức được không đúng, bởi vì trong tiên minh trừ Chưởng môn sư huynh Ứng Khải, sẽ không có nhiều người gọi y là sư đệ ầm ĩ như vậy.

Cung Duy miễn cưỡng mở mắt, điều đầu tiên cảm nhận được là đau – khắp tứ chi đau như bị người đánh gãy, đây là di chứng điển hình của việc tu luyện không cẩn thận bị tẩu hỏa nhập ma.

Cơn đau này khiến đầu óc y choáng váng, tầm mắt mơ hồ, hồi lâu sau mới dần trở nên rõ ràng, đầu tiên đập vào mắt chính là rèm che trắng thuần, sau đó là gian nhà nhỏ hẹp, nhưng cũng xem như sạch sẽ. Một gã ước chừng tuổi cập quan đầu kết tóc thắt bội kiếm, người thanh niên được năm sáu thiếu niên vây quanh nhanh chân tiến lên, nói một tràng:

"Sư đệ thấy sao? Mau nằm xuống, đừng động!"

....Dường như trước khi chết cũng là viện trưởng rống giận đừng động, sự quen thuộc vừa khớp thật khiến lòng người cảm thấy thân thiết quá...

Cung Duy choáng váng nằm trở lại, thấy vị đại sư huynh kia căn dặn mấy người thiếu niên đi ra cửa trông chừng, sau đó nắm lấy tay y tỉ mỉ xem xét, không khỏi vui mừng: "Linh mạch sư đệ dù yếu, nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, thật là tốt quá rồi!"

Ta là ai?

Ta đang ở đâu?

Không phải ta chết rồi sao?

"Sư đệ nhất định phải nhớ, tu Tiên vấn Đạo chính là hiểm trong hiểm, nếu như lần sau lại tẩu hỏa nhập ma, tu vi bị hủy hoại trong chốc lát chỉ là chuyện nhỏ, lớn có thể mất mạng! – ài, sư huynh biết ngươi đau lòng, Uất Trì Kiêu từ hôn đã là khoan nhượng, sư đệ thả lỏng tinh thần đi! Xuất thân huyết thống không phải ngươi có thể lựa chọn, cũng không phải lỗi của ngươi, đừng nói ngươi chỉ có một nửa huyết thống Mị yêu*, cho dù ngươi có toàn bộ đi nữa, thế gia chúng ta cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi cái nhìn về ngươi, cũng sẽ không có bất kỳ ý khinh miệt nào..."

*Mị yêu: ma mị, yêu ma.

Cung Duy nằm đơ như cây cơ đột nhiên nghe thấy được thứ gì không bình thường: "Từ từ?"

Đại sư huynh bịt tai không nghe thấy, đại khái là thừa lúc y hôn mê đã luyện tập qua vô số lần, lúc này khuyên bảo đến tận tình: "Có thể nói từ xưa đến nay tuy Mị yêu chưa từng kết kim đan, nhưng sư đệ...ít nhất...còn có một nửa là người, cho nên nhất định có hy vọng! Chỉ cần sau này huyền lương thứ cổ(*), khắc khổ cần cù, chúng ta tin đệ nhất định có thể tu thành chính quả, đợi ngày đó hãnh diện, chúng ta...Sư đệ ngươi sao vậy? Sư đệ ngươi lại mắc bệnh sao? Người đâu cứu!!!"

*Huyền lương thứ cổ: Tôn Cảnh thời Hán rất chăm chỉ học và sáng nào cũng dậy học bài đến tận khuya. Vì mệt mỏi và ngủ gật, ông ấy sẽ ngủ trưa một cách vô thức, vì vậy ông ấy đã buộc một đầu dây vào dầm mái và đầu kia vào tóc. Bằng cách này, nếu ngủ gật, da đầu sẽ bị tổn thương.

Thành ngữ này miêu tả tinh thần chăm chỉ và kiên trì của một người.

Cung Duy mang bệnh dặt dẹo, hoảng sợ ngồi dậy, kéo đại sư huynh lại, đáy mắt lóe lên tia sợ hãi khó mà che giấu:

"Mị yêu?"

Sư huynh so với y còn sợ hơn: "Sư đệ, ngươi mất trí nhớ à?!"

Sau nửa canh giờ, Cung Duy nhờ vào nói bóng nói gió có được tin tức cùng nguyên thân lưu lại vài ký ức linh tinh, miễn cưỡng chắp vá ra đại khái.

Nguyên thân tên là Hướng Tiểu Viên, là một tiểu đệ tử vừa mới Trúc Cơ sơ cấp, thiên tư bình thường, tu vi thấp, nhưng ở trong môn phái lại rất nổi danh.



Bởi vì y thiếu não!*

Hết thảy đệ tử có linh căn đều có thể tu tiên, trời sinh trí lực không kém điểm nào, Hướng Tiểu Viên cũng là ngoại lệ ngàn dặm mới tìm được một người. Mười sáu năm trước đệ tử thủ vệ dưới chân núi phát hiện y còn đang quấn tã, sốt cao, hơi thở yếu ớt, ngay cả khóc cũng không nổi, bên người ngoại trừ bốn hàng bát tự thì cũng không còn gì khác. Các trưởng bối tông môn thỉnh lang trung gấp rút kéo dài thuốc thang nửa tháng, trận sốt cao suýt nữa đưa đứa trẻ vào chỗ chết kia mới lui đi, nhưng không tránh khỏi ảnh hưởng đến trí lực, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng đó là đầu sỏ nguyên nhân khiến đứa nhóc này bây giờ đầu óc không bình thường!

Hướng Tiểu Viên sáu bảy tuổi mới học nói, mười ba mười bốn mới miễn cưỡng Trúc Cơ, đến giờ cũng không kết được kim đan. Vì vậy không có tư cách bái sư, vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn.

Nếu như nói đứa nhóc này từ nhỏ cái gì cũng không có, ngược lại cũng không đến mức, ví như y ngoan ngoãn ngây thơ, chăm chăm chỉ chỉ, dù tu hành có bao nhiêu gian nan cũng đều cố sức hoàn thành, cho tới giờ cũng không than khổ than mệt, trong tông môn không có vị sư trưởng nào không thích, nhưng đáng sợ cái là, những ưu điểm này cũng không thể bổ sung cho khuyết điểm trí mạng của y.

Y thích ngắm các tỷ tỷ xinh đẹp.

Nhiệt tình yêu thương của đứa nhóc này đối với các tỷ tỷ xinh đẹp là tự nhiên mà có, trên đường đi chỉ cần gặp tiên nữ tú lệ, y có thể ngơ ngác theo đuôi con gái người ta cả nửa canh giờ, người khác hỏi cũng không lên tiếng, quả thực là giống như bị ma ám. Trước đây khi hắn còn nhỏ, không cần chú ý phòng nam nữ, các tỷ tỷ nói chung đều cười trừ, cũng không nghiêm túc so đo với y, kết quả tật xấu này ngày càng nghiêm trọng, dần dần y không chỉ theo đuôi tỷ tỷ xinh đẹp, ngay cả tiểu ca ca xinh đẹp cũng bắt đầu hấp dẫn sự chú ý của y rồi.

Đổi lại mười sáu năm trước khi tiên minh Hình trừng viện trưởng Cung Duy còn sống, từ lần đầu Hướng Tiểu Viên phát bệnh liền tự mình giá lâm, cho y một tát về nặn lại não đi. Lần thứ hai còn dám phát bệnh, trực tiếp trói về Hình viện, tiếp nhận dạy dỗ mãnh liệt sôi trào của Viện trưởng đại nhân.

Nhưng kỳ lạ là, người xung quang Hướng Tiểu Viên lại không nghiêm hình trách cứ y, thậm chí có lần y mơ mơ màng màng theo đuôi một đám Tông môn đệ tử xuống núi chữa bệnh, đi chừng hai mươi dặm mới phát hiện không biết đường, Tông môn đệ tử chiếu cố y nửa tháng mới đem y trở về, trước khi đi còn lưu luyến không rời mà tặng y một bao đầy đan dược.

Hướng Tiểu Viên cứ thế thuận buồm xuôi gió, không hề thất bại, được tất cả mọi người cưng chiều dung túng thẳng tới năm mười sáu tuổi, cho đến nửa năm trước cùng sư huynh xuống núi mua đồ, nửa đường gặp Uất Trì thế gia phu nhân xuất hành.

Sư huynh mới không để ý một cái, Hướng Tiểu Viên liền không chút do dự chui vào trong mã xa người ta. Loại hành vi vô lễ này có bị lôi ra ngoài đánh chết cũng không quá đáng, nhưng vừa vặn gặp Uất Trì phu nhân, còn chưa kịp tức giận, đột nhiên hoảng sợ lại biến thành vui mừng, hai mắt sáng lên ngoắc gọi Hướng Tiểu Viên dựa sát vào người nàng, vuốt tóc y cảm thán:

"Giang hồ đồn đãi đúng là không lừa người, ngươi thật sự rất xinh đẹp."

Câu thứ hai của nàng là:

" Ta có một đứa con là Uất Trì Kiêu, năm nay đã gần cập quan, chưa đón dâu, ngươi cùng nó kết làm đạo lữ đi?"

Uất Trì Kiêu, con cháu Kiếm tông thế gia, bên ngoài mỹ danh nổi tiếng, thế hệ trẻ của huyền môn.

Với trí não của Hướng Tiểu Viên khả năng cũng không hiểu kết đạo lữ là có ý gì, nhưng mọi người đều biết cửa hôn sự này vừa to vừa cao, nếu không phải nội bộ kiếm tông thế gia tình huống đặc thù, thì vốn là không có khả năng. Vì vậy các vị sư trưởng lập tức sẽ đáp ứng mời Uất Trì phu nhân, cũng lập tức trao đổi bát tự cùng tín vật khế ước.

Đang trước cửa đại lễ, đột nhiên bị một người phản đối mãnh liệt.

Ai? Chính là Uất Trì Kiêu.

"Tại hạ đã có người trong lòng, vì vậy không có cách nào vâng lời phụ mẫu, vô cùng lượng thứ. Mặt khác ta được biết, Hướng tiểu công tử quý môn phái có phân nửa huyết thống Mị yêu, cho nên hành vi cử chỉ có rất nhiều điểm quái dị. Đã không phải người thường tại hạ thực sự không có cách nào cùng cầu đại đạo, kính xin thứ tội."

Uất Trì Kiêu nói nhanh như vậy quá là không khách khí rồi, ngay cả chính mẫu thân hắn cũng không kịp ngăn cản, hai tiếng Mị yêu thốt ra, Hướng Tiểu Viên nhất thời ngây ra như phỗng.

Mị yêu là cấp thấp nhất trong chúng yêu, tướng mạo xinh đẹp, tâm trí khuyết thiếu, ngoại trừ dễ khơi lên hảo cảm lòng người thì cũng không có bất kỳ yêu lực gì, không có gì khác biệt so với người phàm. Trong quy định Tiên minh pháp nghiêm lệnh, gặp yêu phải trừ, nhưng đối với Mị yêu là ngoại lệ, bởi vì hai điểm: đầu tiên chúng song tu cùng người rất có lợi, thứ hai Mị yêu trí lực thật sự quá thấp, mấy chuyện hại người cấp cao chúng không học nổi, khiến lòng người sinh ra cảm giác không đành lòng.

Hướng Tiểu Viên cực khổ vất vả tu luyện nhiều năm, không biết mình là Mị yêu, hết thảy nỗ lực đều là trúc lam múc nước(*), công dã tràng.

*Thành ngữ lấy nước từ cái giỏ tre là một ẩn dụ cho sự lãng phí công sức, không có tác dụng và tốn công tốn sức.

Các trưởng bối sợ làm tổn thương hắn, cho nên chưa từng nói ra.

Đứa nhóc này mơ mơ hồ hồ trở về, nửa đêm đột nhiên hộc máu ba lần, sau đó liền tẩu hỏa nhập ma. May mà các vị sư huynh sư tỷ sớm đã chuẩn bị, một ngày mười hai canh giờ xếp hàng nhìn chằm chằm tiểu nghiệp chướng này, cho nên đúng lúc phát hiện cứu kịp thời, nếu không thì có thể đã bạo thể mà chết rồi.

Hôn mê trọn nửa tháng sau, Hướng Tiểu Viên mới đần độn tỉnh lại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Không ai biết người tỉnh lại lại là người mười sáu năm trước chết dưới kiếm Từ Sương Sách, tiên minh Hình viện Đại viện trưởng, Cung Duy.

Trong phòng yên tĩnh như chết, Cung Duy nhấc tay đỡ trán, hồi lâu không nói gì.

Sư huynh lo lắng nắm góc chăn, chuẩn bị y có dấu hiệu nổi điên còn xông ra gọi người: "Sư đệ? Ngươi vẫn ổn chứ?"

Sư đệ không ổn, sư đệ đã chết, hồn qua cầu Nại Hà hết rồi!

"..." Cung Duy rốt cục thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn sư huynh, thành khẩn nói: "Vị huynh đài này, ta có chuyện muốn nói cho ngươi. Thật ra ta không phải..."

Sư huynh gấp gáp trừng mắt nhìn Cung Duy.

Cung Duy mặt không đổi sắc nhìn lại sư huynh.

"...không được." Sau một khắc Cung Duy đổi ý nói: " Trước tiên ta muốn gặp Uất Trì Kiêu."

Sư huynh vẻ mặt như biết y sắp phát bệnh: " Tuyệt đối không thể!!"

Cung Duy thỏa hiệp: " Uất Trì phu nhân cũng được."

"Càng không được!! Sư môn nghiêm lệnh ngươi phải tĩnh dưỡng, tránh tâm tình dao động, không cho phép gặp bất kỳ người nào họ Uất Trì nữa!!"

"...."

Lần này Cung Duy trầm mặc ước chừng một chung trà, lần nữa ngẩng đầu lên thành khẩn nhìn sư huynh nói: " Chúng ta hay là nói chuyện vừa rồi đi. Thật sự ta không phải..."

Cộc, cộc, cộc! Ngoài cửa vang lên tiếng đệ tử gấp rút nói: " Tiền sư huynh, Tiền sư huynh, khách Kiếm tông tới thăm đã tới tiền đường, Sư tôn gọi ngươi đi xem tình hình Hướng sư đệ có ổn không!"

Kiếm tông Uất Trì gia, đúng là buồn ngủ mà gặp phải gối đầu!

Tiền sư huynh lập tức đẩy y về giường, sợ y lại quậy gì đó, không nói gì kéo góc chăn lên đến cổ: "Sư đệ nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ nhiều. Chờ lát nữa các sư trưởng, sư huynh sư tỷ đến gặp ngươi, không được chạy lung tung biết chưa?"

Cung Duy ngoan ngoãn gật đầu: " Biết rồi."

Tiền sư huynh ngàn lần cũng không nghĩ đến thằng nhóc trước mắt này am hiểu nhất chính là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nghe vậy trong lòng cảm thấy được an ủi, lại rót nước châm trà dặn dò nửa ngày, vội vội vàng vàng rời đi.

Kết quả hắn vừa đi, Cung Duy đã lập tức trở mình một cái, xoay người xuống giường, sửa sang vạt áo, vỗ vỗ ống tay áo, mở cửa cọt kẹt một cái, còn chưa kịp ra ngoài, ngoài cửa hai gã đứng thẳng tắp như ngọn giáo đồng thời quay đầu, trăm miệng một lời: "Sư đệ sao lại xuống giường đi lại, mau trở về tĩnh dưỡng!" "Sư đệ đói hay khát, nói cho sư huynh biết muốn đi đâu?"

... Phải canh phòng nghiêm ngặt như tử thủ vậy sao!

Sáu mắt đối nhau, không khí ngưng đọng, mặt hai tên thiếu niên đồng thời đỏ lên quỷ dị.

Cung Duy thức thời chắp tay, nói làm phiền rồi, biết vâng lời lùi vào phòng, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào xích sắt khóa kín trên cửa sổ.

Thở dài mấy cái.

Xích sắt không tiếng động bị cắt thành mấy khúc, Cung Duy ỷ vào thân đơn thể nhẹ, linh hoạt chui ra khe hở, sau đó vỗ vỗ bụi, giậm chân một cái, theo thói quen chắp tay sau lưng, bình tĩnh tiến thẳng đến tiền đường.

Cung Duy đời trước chủ trì Hình giới viện, để thúc đẩy trình độ học vấn của tu chân giới, nâng cao hình tượng bảng hiệu tiên minh, và duy trì sự phát triển hòa bình của các đại môn phái, sau khi cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, đã tạo ra cống hiến kiệt xuất – Lấy Từ Sương Sách cầm đầu mỗi bên đại môn phái biểu lộ không có chuyện này, nhưng chín bỏ làm mười không sai.

Cho nên hắn cùng Uất Trì thế gia giao tiếp không ít, gia chủ hiện thời "Nhất môn, Nhị tôn, Tam tông" Uất Trì Duệ tay cầm quyền cao, thực lực mạnh mẽ, địa vị cao, xét bối phận là đại huynh của thúc thúc Uất Trì Kiêu, cũng là lão thiết(*) cùng Cung Duy đời trước khoác lác cắn hạt dưa – y khoác lác gây sự xem trò vui, Uất Trì Duệ cắn hạt dưa.

*Lão thiết 老铁: phương ngữ Đông Bắc, ý chỉ bạn thân, để vậy cho ngắn gọn.

Đã nhiều năm như vậy y không biết Từ Sương Sách đã chết hay chưa, nếu như chưa chết nói không chừng là rất nguyện ý nhắc lại một kiếm đã giết y một lần. Nhưng Cung Duy ngược lại cũng không phải lo sợ điểm ấy, chỉ cần kịp thời ôm đùi lão thiết, lấy địa vị kiếm thần Uất Trì Duệ bảo vệ y, hai người có thể nghĩ cách đem hồn phách Hướng Tiểu Viên từ địa phủ cứu về thân thể này.

Cung Duy từ xa thấy Tiền sư huynh, bước chân chậm rãi vòng qua sau hòn non bộ đi tới tiền đường, nhận ra phía xa có một đám ngoại môn đệ tử quần áo xanh, mỗi người quy củ nghiêm cẩn, một bộ dạng như thể sẽ bắt lại ai không có nhiệm vụ trọng vòng mười trượng.

Mắt y liếc nhìn xung quanh, tung người lên nóc nhà, nín thở ổn định hơi thở nhấc lên hai mảnh ngói lưu ly.

"...Yêu nghiệt này bình sinh hiếm thấy, quỷ quyệt vô cùng, Lâm Giang đã có hai mươi tám người chết một cách kỳ lạ. Tại hạ biết quý tông hôm nay có nghi kỵ gì, nếu không mạng người quan trọng, cũng không dám tùy tiện lên núi quầy rầy lúc này..."

Bên trong phòng khách có mấy vị tu sĩ trung niên ngồi phân thành hàng, ai cũng chau mày, Tiền sư huynh vừa bị gọi tới đứng nghiêm trang ở bên, chân mày kín đáo nhíu lại, bộ dạng như là không đồng ý nhưng lại không dám lên tiếng.



Mà giờ khắc này nói chuyện là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, Cung Duy quan sát tỉ mỉ một cái, chỉ thấy soái ca này mày kiếm mắt sáng, khí thế siêu quần, chỉ là giữa hai hàng lông mày mơ hồ có chút ngạo khí đặc trưng của thiếu niên. Một thân lưng chim ưng nâu trang trí bằng vàng, bên trái tay áo có thêu hoa văn kim tuyến tinh xảo, vây quanh cánh tay cuộn thành sáu vòng, trong lòng không khỏi sửng sốt.

Sáu vòng vàng này lai lịch không nhỏ.

Đệ tử kiếm tông hành tẩu giang hồ, ban đầu không có tư cách dùng chỉ vàng, chỉ khi lập được công lớn, nổi danh vạn năm, mới mở hội quán, chiếu cáo tổ tông, dùng chỉ vàng ở ống tay áo thêu gia văn. Lập được công lớn tiêu chuẩn cao vô cùng, bao gồm nhưng không giới hạn: Chống lại thiên tai, hóa giải loạn binh đao, chém giết mối họa cấp bậc yêu quái, phát hiện và thông báo đúng lúc tung tích các đại yêu ma các loại, cái chính là những loại này vô cùng có linh tính, kiếm Tông Uất Trì Kiêu khi còn trẻ đi tiêu dao giang hồ, khéo tiện tay cứu được tiểu hoàng đế đi dạo thanh lâu lại không có tiền, suýt nữa bị bắt đi lau bàn, vì vậy chiếu cáo giang hồ, thêu lên ống tay áo một vòng chỉ vàng.

Đương nhiên hoàng đế không phải mỗi ngày đều đi dạo thanh lâu, vì vậy bình thường vòng chỉ vàng không dễ kiếm, con em kiếm tông có một vòng đã là có tài, thêu hai vòng trở lên càng là lông phượng sừng lân.*

*Ý chỉ hiếm có khó tìm.

Người thanh niên trước mắt lại có sáu vòng, ở Uất Trì thế gia hay cả tiên minh địa vị cao có thể tưởng tượng được.

Cung Duy đang nhìn xuyên qua lớp ngói quan sát, chỉ nghe Tiền sư huynh rốt cuộc không nhịn được: "Uất trì công tử nói rất đúng, nhưng e rằng ngươi không biết, Hướng sư đệ ta tẩu hỏa nhập ma hôn mê nửa tháng, vừa rồi khó khăn lắm mới tỉnh lại, làm sao có thể..."

"Mậu Chương! Chớ có vô lễ!" Tu sĩ trưởng bối trên thủ tọa trách mắng.

Tiền sư huynh đáng thương rầm một tiếng quỳ xuống, không dám lên tiếng nữa.

Cung Duy kỳ quái, lòng nghĩ Mị yêu nhỏ này có chuyện gì?

"Tại hạ biết nhưng việc này thực bất đắc dĩ." Thanh niên nét mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhàn nhạt nói, "Đại hung sinh ra vào năm Âm, tháng Âm, ngày Âm, ta chỉ biết có một người là đệ tử quý tông Hướng Tiểu Viên, lúc này lại không rảnh để đi tìm nơi nào khác. Lâm Giang hai mươi tám thi cốt chưa lạnh, lúc này bắt hung phạm chính là việc cấp thiết, ta cam đoan...Ai đang nghe lén?"

Cung Duy mới vừa nghe được: " Đại hung sinh ra vào năm Âm, tháng Âm, ngày Âm." Tâm không khỏi giao động.

Thể chất thuần âm như vậy phần lớn là lô đỉnh(*), lấy tình huống đặc biệt của kiếm tông thế gia mà nói, thảo nào Uất Trì phu nhân vừa thấy Hướng Tiểu Viên như gặp được bảo vật, nhưng cái này không quan trọng. Mấu chốt ở chỗ, Hướng Tiểu Viên xui xẻo này sinh đúng vào ngày mình chết đi mười sáu năm trước!

*Lô đỉnh: trong bối cảnh tu tiên có thể hiểu đây là viên thuốc hình người, để gia tăng công lực cho người khác.

Hô hấp của y nặng đi nửa phần, liền thấy người thanh niên nhạy cảm tột cùng ngẩng đầu một cái, ngay sau đó hướng ra ngoài phi thân đến:

"Đứng lại!"

Cung Duy suy xét thật nhanh, dùng khinh công bỏ chạy, nháy mắt lao ra ngoài hai mươi trượng, lách mình vào rừng đào xa xa, chỉ nghe chúng đệ tử xôn xao: " Ai ở đây?"

"A, là Hướng sư đệ!"

"Uất Trì Kiêu đuổi theo rồi, mau ngăn hắn lại!!"

Cung Duy: "Phốc!"

Đúng lúc này phía sau kình phong ập tới, Cung Duy nghiêng đầu một cái, một phần kiếm chưa ra khỏi vỏ xoẹt qua bên tai, nhanh như tia chớp đập vào cây khô trước mặt, Ầm!

Bóng cây lay động, hoa bay lả tả, Cung Duy lối đi bị chặn, chỉ đành xoay người, y phục trắng như tuyết, tay áo trên không buông xuống.

Chỉ thấy phía sau thanh niên mày kiếm nhíu chặt: "Quả nhiên là ngươi!"

Cung Duy đối với hắn sắc mặt xanh mét làm như không thấy, cười hì hì xác nhận: "Uất Trì Kiêu công tử?"

Sâu trong rừng đào mơ hồ truyền đến tiếng người, nhưng chúng đệ tử còn chưa đuổi kịp tới. Thanh niên thu hồi kiếm, cộp, cộp, cộp, lui về sau ba bước lớn, tầm mắt chuyển tới bên hông Cung Duy, một lát sau cắn răng cố gắng nặn ra mấy chữ:

"Hướng tiểu công tử, có thể đem tín vật trả lại cho ta không?"

Cung Duy theo tầm mắt hắn cúi đầu nhìn.

Áo trắng bên hông thì ra có cất giấu một viên huyết ngọc bội phục, lúc này theo cử động rơi ra, chỉ thấy lớn chừng nửa bàn tay, chạm trổ vô cùng rõ ràng, đúng là gia huy Kỳ Lân kiếm tông thế gia.

Là tín vật Uất Trì phu nhân thắt trên người Hướng Tiểu Viên, khi tiểu Mị yêu ngất xỉu mọi người rối loạn, chắc là chưa kịp trả lại.

Cung Duy chắp hai tay sau lưng, mi tâm khiêu lên: "Ta còn nghĩ là câu đầu tiên ngươi nói là xin lỗi cơ đấy, Uất Trì công tử."

Uất Trì Kiêu nhíu mày hỏi lại: " Ta có lỗi gì với ngươi?"

"..."

Đúng vậy, không phải người thường, không với cao được, Uất Trì Kiêu không nói sai câu nào, có gì phải xin lỗi?

Cung Duy há miệng, nháy mắt muốn nói lại thôi, đem lời nuốt ngược vào trong, dùng hai ngón tay thon dài cầm lấy viên huyết ngọc giương lên trước mắt Uất Trì Kiêu: "Muốn à?"

Khuôn mặt tuấn tú của Uất Trì Kiêu hơi trầm xuống: "Huyết ngọc Kỳ Lân là tín vật hôn ước tổ truyền của Uất Trì thế gia, ngươi và ta đã không có dây mơ rễ má gì, vậy thì xin trả lại, cũng mong tiểu công tử lượng thứ."

Cung Duy gật đầu, tiện tay đem ngọc bội ném lên cao, lại "Ba" một tiếng một tay tiếp được, rốt cuộc hiện lên vẻ mặt không giấu được ác ý, nở một nụ cười ngươi có gan thì tới đánh ta:

"Hì hì, không cho."

Uất Trì Kiêu: "..."

Uất Trì Kiêu nhìn chằm chằm: "Hướng Tiểu Viên!", ánh mắt khiếp sợ như nhìn thấy thứ gì buồn nôn lắm.

Cung Duy lập tức hắng giọng một cái, nhanh chóng cướp đoạt chút ký ức còn lại của nguyên thân, suy tính đến tính cách biểu hiện của nguyên thân, sau đó trong nháy mắt biến sắc, nước mắt rơi lã chã:

" ưm ưm, không cho."

Không khí yên tĩnh như Uất Trì Kiêu lập tức hít thở không thông mà chết.

Đúng lúc này tiếng bước chân phía sau dồn dập đi tới, mấy vị trưởng bối sư môn trong phòng ban nãy rốt cuộc đem theo đám đệ tử chạy đến. Từ xa là tu sĩ trung niên còn chưa kịp lên tiếng, ánh mắt lướt qua y, như liếc thấy gì đó, lập tức vẻ mặt nghiêm túc lại:

"Tông chủ đại nhân!"

Chúng đệ tử đồng loạt quỳ xuống, Uất Trì Kiêu nhìn phía sau Hướng Tiểu Viên, sắc mặt nhất thời biến đổi, quỳ một chân trên đất, tay đặt lên thân kiếm:

" Bái kiến Từ tông chủ."

Con ngươi Cung Duy chậm rãi phóng đại.

Theo từng bước chân người phía sau tới gần, cơn đau nhức tê tâm liệt phách từ ngực trái như sống lại, tựa như một lần nữa bị kiếm đâm xuyên qua tim, đem theo máu thịt tuôn ra khỏi lồng ngực.

"Bất Nại Hà"

Xung quanh không ai chú ý đến Cung Duy, y bắt đầu khẽ run rẩy, đè lại lồng ngực, ngón tay đâm vào trong da thịt, gân xanh nổi lên, đốt ngón tay trắng bệch, lảo đảo quỳ rạp xuống.

Từ trên đỉnh đầu âm thanh lạnh như băng vang lên lần nữa:

"Ở đây có chuyện gì ồn ào vậy?"

- ---------------------------------------------

Đây là bộ truyện tôi tự edit, do yêu thích Hoài Thượng, vốn sẽ để dành tự đọc, nhưng nếu có ai vô tình tới đây, hy vọng các bạn có thể đọc truyện vui vẻ.

Tôi không biết tiếng Trung, đa phần tự mày mò QT và GG Trans, bản dịch chỉ đúng 60-80%, cho nên rất mong nhận được sự góp ý nếu có sai sót.

Bản dịch phi thương mại, hy vọng không ai lấy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau