Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
Chương 1
Editor: Tiannn (wattpad WangTiannn)
—
1.
Đại học Đông Thanh là đại học mà Lăng Kỳ Ý "nhắm" từ lúc vừa lên sơ trung. Ngày đó, sau khi nhận được giấy trúng tuyển, Lăng gia chi một khoản tiền lớn, mở tiệc chúc mừng Lăng Kỳ Ý vào được trường đại học mơ ước của mình.
Ba Lăng vô cùng vui vẻ. Tối hôm đó, trên bàn ăn, ông giơ chén rượu, mặt mày hớn hở kể lại quá trình dạy dỗ con trai của mình. Bạn bè, họ hàng ai nấy đều hâm mộ, khen Lăng gia sinh ra một chàng sinh viên tài giỏi.
Mọi người càng khen càng quá khiến Lăng Kỳ Ý ngại đến mất mặt, nhân lúc mấy người bọn họ uống say khướt, cậu liền chui xuống gầm bàn. Em họ mới bảy tuổi ngồi kế bên, chú ý đến hành động của cậu, cũng bắt chước chui xuống.
Bàn ăn này khá rộng, đủ để hai người trốn bên trong. Em họ giòn tan hỏi: "Anh, anh đang làm gì vậy?"
Lăng Kỳ Ý nhìn khuôn mặt ngây thơ của em họ, không biết nên giải thích như nào với em nó, nhịn nửa ngày mới phun ra vài chữ: "Anh... anh sợ nóng, trong này mát hơn!"
"Nhưng đầu anh toàn là mồ hôi kìa."
"Vì quá mát nên đầu anh mới đổ mồ hôi thôi."
Em họ hiểu như không hiểu, gật gật đầu. Bé cứ tưởng trời nóng mới đổ mồ hôi thôi, hôm nay mới biết, thì ra mát quá cũng sẽ ra mồ hôi nha.
2.
Do tân sinh viên đều không quen biết nhau nên cố vấn đã liên hệ với từng người rồi kéo họ vào chung một nhóm chat. Sau đó căn theo họ tên mà gửi ảnh của người ấy vào nhóm.
Lăng Kỳ Ý không nghĩ tới vừa lên đại học mà phải đối mặt với "cái chết xã hội"(?) này. Nhóm chat vốn quạnh quẽ ngay lập tức trở nên sôi nổi vô cùng vì hành động của cố vấn. Lăng Kỳ Ý nhìn từng bức ảnh một, chỉ có thể cầu nguyện, hi vọng bọn họ đừng chú ý đến cậu quá mức.
Nhưng mà sợ gì gặp đó, cậu vừa mới cầu nguyện xong, cố vấn đã phát ra "tín hiệu tử vong"—
"【Hình ảnh】"
"Lăng Kỳ Ý."
Nhóm chat nháy mắt yên tĩnh, sau đó màn hình lập tức chuyển động.
"Ôi! Dễ thương quá!"
"Má ôi, sao trong ảnh nhìn trẻ quá vậy!"
"Cố vấn, lớp chúng ta sẽ không có trẻ vị thành niên đến học nhầm chứ?"
"@Lăng Kỳ Ý."
"@Lăng Kỳ Ý."
"@Lăng Kỳ Ý, chào cậu. Khai giảng cùng nhau ăn cơm nhé?"
Rất nhanh sau đó, Lăng Kỳ Ý nhận được vài dấu chấm đo đỏ trên Wechat, chỉ cần người khác không ngại, người xấu hổ chính là cậu. Ngay lúc cậu đang vò đầu bứt tai suy nghĩ nên trả lời mấy tin nhắn này ra sao, cố vấn tận dụng thời cơ, gửi một tấm ảnh khác vào nhóm—
"【Hình ảnh】"
"Tần Thuật Dương."
Lần này, ngay cả im lặng cũng không có, Lăng Kỳ Ý hoa mắt, tấm hình kia ngay tức khắc bị tin nhắn nhảy ra liên tục nhấn chìm.
"?"
"???"
"Mị tới trước nhé! Âyy, lão công."
"@Tần Thuật Dương, soái ca, đã gửi lời mời kết bạn, đồng ý đi, sau này mình là bạn của nhau."
"Khi nào mới khai giảng vậy? Tui vội lắm rồi nè!"
"Anh đẹp zai, có bạn gái chưa?"
"Soái ca, có bạn trai chưa?"
"?"
"?!"
"Không phải, mấy người đừng hiểu lầm, tôi hỏi hộ bạn học lớp bên thôi."
"?! Tin tức nhanh như vậy? Ảnh vừa mới tung, người lớp bên liền biết?!"
"Có thể là ảnh của soái ca đã được chia sẻ rồi."
Mọi người xôn xao bàn tán trong nhóm mà vẫn không thấy cái người Tần Thuật Dương kia lên tiếng. Cố vấn theo trình tự, gửi vào nhóm danh sách chia phòng kí túc xá.
Lăng Kỳ Ý lần theo họ tên, tìm thấy tên mình ngay bên cạnh "Tần Thuật Dương".
3.
Phòng kí túc của đại học Đông Thanh là phòng hai người. Lăng Kỳ Ý có chút phiền não khi thấy bạn cùng phòng mình là người nhân khí cao, cậu suy nghĩ không biết nên mở màn thế nào để tạo ấn tượng tốt cho bạn cùng phòng.
Cậu không muốn nói chuyện trong nhóm chat vì vậy, tìm avatar của Tần Thuật Dương rồi gửi yêu cầu kết bạn.
Năm phút trôi qua, khu yêu cầu kết bạn của cậu không có động tĩnh gì.
Mười phút trôi qua, vẫn không có gì.
Mười lăm phút trôi qua, cậu bắt đầu hoài nghi, không lẽ mình vẫn chưa gửi yêu cầu kết bạn?
Lăng Kỳ Ý thấy Tần Thuật Dương bơ mình từ đầu đến cuối, hết cách, không thể không @ anh ta ở trong nhóm chat.
"@Tần Thuật Dương soái ca, đồng ý kết bạn nào, tôi là bạn cùng phòng của cậu."
4.
Đối với Lăng Kỳ Ý mà nói, "bạn cùng phòng đại học" rất quan trọng, nếu như ở chung không hợp nhau sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt bốn năm đại học.
Vì thế Lăng Kỳ Ý mới chủ động chào hỏi Tần Thuật Dương, thầm nghĩ, nếu Tần Thuật Dương đẹp trai như thế, hẳn rất dễ làm thân nhỉ?
Nhưng mà phỏng đoán của cậu sai toàn tập, bạn cùng phòng này không chỉ không dễ ở chung mà tính tình còn vô cùng kỳ lạ.
Dưới dòng tin nhắn Lăng Kỳ Ý @, Tần Thuật Dương cuối cùng cũng đồng ý kết bạn.
Tuân theo nguyên tắc thân thiện, Lăng Kỳ Ý gửi một meme mở lời trước. Sau đó, Tần Thuật Dương gửi lại một dòng tin ngắn ngọn.
Lăng Kỳ Ý: "Chào cậu! Khai giảng mình có thể gặp mặt rồi nè!"
Tần Thuật Dương: "Ồ."
Lăng Kỳ Ý quyết định ra tay từ sở thích của anh ta, cố gắng kéo gần khoảng cách của hai người: "Bình thường cậu thích làm gì thế?"
Tần Thuật Dương: "Không có."
Lăng Kỳ Ý: "Không thích gì luôn hả?! Game thì sao? Cậu thích game nào không?"
Tần Thuật Dương: "Tôi không thích cậu lảm nhảm."
Lăng Kỳ Ý sửng sốt, nhìn tin nhắn tiếp theo mà người bạn cùng phòng vẻ ngoài ưu tú gửi—
"Cậu nói nhiều quá."
"Biết rồi." Lăng Kỳ Ý vô cớ bị "đâm" mấy nhát, cậu hơi giận nhưng lại ngại vì hai người mới quen, nên chỉ có thể nhẫn nại trả lời như vậy.
"Cảm ơn cậu, sau này sẽ không vậy nữa."
Nhưng cậu không ngờ đến, mới nhắn xong câu đó, Tần Thuật Dương lại trả lời câu hỏi trước của cậu: "Ngày trước có chơi game, từng tham gia thi đấu giành quán quân."
Lăng Kỳ Ý: "Đỉnh vậy?"
Tần Thuật Dương: "Ừ, tối hôm giành được quán quân ấy, tôi không ngủ, lướt Tieba* suốt đêm xem mọi người khen tôi."
*Tieba: Baidu Tieba mạng xã hội trực tuyến trực thuộc Baidu.
Tần Thuật Dương: "Sau đó tôi thấy không còn gì thú vị nữa nên bỏ game luôn."
Lăng Kỳ Ý trợn mắt, nhịn một chút, nhịn được liền nhịn một xíu thôi, thực sự không nhịn được.
Cậu không thể nhịn nổi nữa, gửi biểu tượng đơn giản nhất để biểu lộ nghi hoặc của mình.
Lăng Kỳ Ý: "?"
Cậu cảm thấy, bạn cùng phòng không phải chỉ có một chút tật xấu, anh ta hình như mắc bệnh nặng mới đúng.
—
1.
Đại học Đông Thanh là đại học mà Lăng Kỳ Ý "nhắm" từ lúc vừa lên sơ trung. Ngày đó, sau khi nhận được giấy trúng tuyển, Lăng gia chi một khoản tiền lớn, mở tiệc chúc mừng Lăng Kỳ Ý vào được trường đại học mơ ước của mình.
Ba Lăng vô cùng vui vẻ. Tối hôm đó, trên bàn ăn, ông giơ chén rượu, mặt mày hớn hở kể lại quá trình dạy dỗ con trai của mình. Bạn bè, họ hàng ai nấy đều hâm mộ, khen Lăng gia sinh ra một chàng sinh viên tài giỏi.
Mọi người càng khen càng quá khiến Lăng Kỳ Ý ngại đến mất mặt, nhân lúc mấy người bọn họ uống say khướt, cậu liền chui xuống gầm bàn. Em họ mới bảy tuổi ngồi kế bên, chú ý đến hành động của cậu, cũng bắt chước chui xuống.
Bàn ăn này khá rộng, đủ để hai người trốn bên trong. Em họ giòn tan hỏi: "Anh, anh đang làm gì vậy?"
Lăng Kỳ Ý nhìn khuôn mặt ngây thơ của em họ, không biết nên giải thích như nào với em nó, nhịn nửa ngày mới phun ra vài chữ: "Anh... anh sợ nóng, trong này mát hơn!"
"Nhưng đầu anh toàn là mồ hôi kìa."
"Vì quá mát nên đầu anh mới đổ mồ hôi thôi."
Em họ hiểu như không hiểu, gật gật đầu. Bé cứ tưởng trời nóng mới đổ mồ hôi thôi, hôm nay mới biết, thì ra mát quá cũng sẽ ra mồ hôi nha.
2.
Do tân sinh viên đều không quen biết nhau nên cố vấn đã liên hệ với từng người rồi kéo họ vào chung một nhóm chat. Sau đó căn theo họ tên mà gửi ảnh của người ấy vào nhóm.
Lăng Kỳ Ý không nghĩ tới vừa lên đại học mà phải đối mặt với "cái chết xã hội"(?) này. Nhóm chat vốn quạnh quẽ ngay lập tức trở nên sôi nổi vô cùng vì hành động của cố vấn. Lăng Kỳ Ý nhìn từng bức ảnh một, chỉ có thể cầu nguyện, hi vọng bọn họ đừng chú ý đến cậu quá mức.
Nhưng mà sợ gì gặp đó, cậu vừa mới cầu nguyện xong, cố vấn đã phát ra "tín hiệu tử vong"—
"【Hình ảnh】"
"Lăng Kỳ Ý."
Nhóm chat nháy mắt yên tĩnh, sau đó màn hình lập tức chuyển động.
"Ôi! Dễ thương quá!"
"Má ôi, sao trong ảnh nhìn trẻ quá vậy!"
"Cố vấn, lớp chúng ta sẽ không có trẻ vị thành niên đến học nhầm chứ?"
"@Lăng Kỳ Ý."
"@Lăng Kỳ Ý."
"@Lăng Kỳ Ý, chào cậu. Khai giảng cùng nhau ăn cơm nhé?"
Rất nhanh sau đó, Lăng Kỳ Ý nhận được vài dấu chấm đo đỏ trên Wechat, chỉ cần người khác không ngại, người xấu hổ chính là cậu. Ngay lúc cậu đang vò đầu bứt tai suy nghĩ nên trả lời mấy tin nhắn này ra sao, cố vấn tận dụng thời cơ, gửi một tấm ảnh khác vào nhóm—
"【Hình ảnh】"
"Tần Thuật Dương."
Lần này, ngay cả im lặng cũng không có, Lăng Kỳ Ý hoa mắt, tấm hình kia ngay tức khắc bị tin nhắn nhảy ra liên tục nhấn chìm.
"?"
"???"
"Mị tới trước nhé! Âyy, lão công."
"@Tần Thuật Dương, soái ca, đã gửi lời mời kết bạn, đồng ý đi, sau này mình là bạn của nhau."
"Khi nào mới khai giảng vậy? Tui vội lắm rồi nè!"
"Anh đẹp zai, có bạn gái chưa?"
"Soái ca, có bạn trai chưa?"
"?"
"?!"
"Không phải, mấy người đừng hiểu lầm, tôi hỏi hộ bạn học lớp bên thôi."
"?! Tin tức nhanh như vậy? Ảnh vừa mới tung, người lớp bên liền biết?!"
"Có thể là ảnh của soái ca đã được chia sẻ rồi."
Mọi người xôn xao bàn tán trong nhóm mà vẫn không thấy cái người Tần Thuật Dương kia lên tiếng. Cố vấn theo trình tự, gửi vào nhóm danh sách chia phòng kí túc xá.
Lăng Kỳ Ý lần theo họ tên, tìm thấy tên mình ngay bên cạnh "Tần Thuật Dương".
3.
Phòng kí túc của đại học Đông Thanh là phòng hai người. Lăng Kỳ Ý có chút phiền não khi thấy bạn cùng phòng mình là người nhân khí cao, cậu suy nghĩ không biết nên mở màn thế nào để tạo ấn tượng tốt cho bạn cùng phòng.
Cậu không muốn nói chuyện trong nhóm chat vì vậy, tìm avatar của Tần Thuật Dương rồi gửi yêu cầu kết bạn.
Năm phút trôi qua, khu yêu cầu kết bạn của cậu không có động tĩnh gì.
Mười phút trôi qua, vẫn không có gì.
Mười lăm phút trôi qua, cậu bắt đầu hoài nghi, không lẽ mình vẫn chưa gửi yêu cầu kết bạn?
Lăng Kỳ Ý thấy Tần Thuật Dương bơ mình từ đầu đến cuối, hết cách, không thể không @ anh ta ở trong nhóm chat.
"@Tần Thuật Dương soái ca, đồng ý kết bạn nào, tôi là bạn cùng phòng của cậu."
4.
Đối với Lăng Kỳ Ý mà nói, "bạn cùng phòng đại học" rất quan trọng, nếu như ở chung không hợp nhau sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt bốn năm đại học.
Vì thế Lăng Kỳ Ý mới chủ động chào hỏi Tần Thuật Dương, thầm nghĩ, nếu Tần Thuật Dương đẹp trai như thế, hẳn rất dễ làm thân nhỉ?
Nhưng mà phỏng đoán của cậu sai toàn tập, bạn cùng phòng này không chỉ không dễ ở chung mà tính tình còn vô cùng kỳ lạ.
Dưới dòng tin nhắn Lăng Kỳ Ý @, Tần Thuật Dương cuối cùng cũng đồng ý kết bạn.
Tuân theo nguyên tắc thân thiện, Lăng Kỳ Ý gửi một meme mở lời trước. Sau đó, Tần Thuật Dương gửi lại một dòng tin ngắn ngọn.
Lăng Kỳ Ý: "Chào cậu! Khai giảng mình có thể gặp mặt rồi nè!"
Tần Thuật Dương: "Ồ."
Lăng Kỳ Ý quyết định ra tay từ sở thích của anh ta, cố gắng kéo gần khoảng cách của hai người: "Bình thường cậu thích làm gì thế?"
Tần Thuật Dương: "Không có."
Lăng Kỳ Ý: "Không thích gì luôn hả?! Game thì sao? Cậu thích game nào không?"
Tần Thuật Dương: "Tôi không thích cậu lảm nhảm."
Lăng Kỳ Ý sửng sốt, nhìn tin nhắn tiếp theo mà người bạn cùng phòng vẻ ngoài ưu tú gửi—
"Cậu nói nhiều quá."
"Biết rồi." Lăng Kỳ Ý vô cớ bị "đâm" mấy nhát, cậu hơi giận nhưng lại ngại vì hai người mới quen, nên chỉ có thể nhẫn nại trả lời như vậy.
"Cảm ơn cậu, sau này sẽ không vậy nữa."
Nhưng cậu không ngờ đến, mới nhắn xong câu đó, Tần Thuật Dương lại trả lời câu hỏi trước của cậu: "Ngày trước có chơi game, từng tham gia thi đấu giành quán quân."
Lăng Kỳ Ý: "Đỉnh vậy?"
Tần Thuật Dương: "Ừ, tối hôm giành được quán quân ấy, tôi không ngủ, lướt Tieba* suốt đêm xem mọi người khen tôi."
*Tieba: Baidu Tieba mạng xã hội trực tuyến trực thuộc Baidu.
Tần Thuật Dương: "Sau đó tôi thấy không còn gì thú vị nữa nên bỏ game luôn."
Lăng Kỳ Ý trợn mắt, nhịn một chút, nhịn được liền nhịn một xíu thôi, thực sự không nhịn được.
Cậu không thể nhịn nổi nữa, gửi biểu tượng đơn giản nhất để biểu lộ nghi hoặc của mình.
Lăng Kỳ Ý: "?"
Cậu cảm thấy, bạn cùng phòng không phải chỉ có một chút tật xấu, anh ta hình như mắc bệnh nặng mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất