Chương 14: Thiếu gia
Hoa Lân đem thi thể thích khách xử lý sạch sẽ rồi thuận tiện nghiên cứu do người phương nào sai khiến, khi tới chỗ Tô Nhan đã là lúc lên đèn.
Tô Nhan đang trong phòng đọc sách, do ban ngày ngủ nhiều nên buổi tối tinh thần lại phấn chấn. Sau khi y dùng bữa tối xong liền tùy tiện lấy một quyển sách trên giá đọc tiếp. Hoa Lân chưa vào cửa đã thấy Tô Nhan đang chăm chú đọc «Luận ngữ» đọc đến xuất thần. Buổi chiều tuy y bị thích khách cắt một vết thương trên mặt, nhưng may mắn miệng vết thương không sâu, sau khi thượng dược xong chỉ còn lại một dấu vết nhàn nhạt. Hoa Lân không khỏi trêu ghẹo: “Ban ngày bị dọa đi?”
Y ngẩng đầu thấy Hoa Lân đang đứng cạnh cửa. Y biết Hoa Lân có học võ nhưng kiếp trước không có cơ hội thưởng thức, chiều nay vô tình chứng kiến mới phát giác nguyên lai trong phủ này toàn là ngọa hổ tàng long, ngay cả tổng quản cũng thân mang tuyệt kỹ. Việc này cùng đại khí phong độ trên người Âu Dương Lam có quan hệ, dẫn tới những người này cam tâm vì hắn mà bán mạng.
Chính vì như vậy, một đời Hoa Lân mới không được chết già.
Nghĩ kĩ thì quyền lợi chính là ma quỷ.
Thời thời khắc khắc dụ hoặc người ta làm điều ác, khiến người tốt đồi bại, làm người xấu trở nên tệ hơn.
Nếu không tham dự vào những chuyện này, Hoa Lân thế nào lại chết oan chết uổng?
“Này nghĩ gì vậy? Nghĩ tới xuất thần? Bị dọa thật à?” Hoa Lân thấy Tô Nhan không trả lời vội đến bên cạnh y quan tâm dò hỏi.
Tô Nhan lắc đầu buông sách xuống: “Lục hoàng tử đâu?”
“Đang ở đại sảnh đằng trước. Thích khách làm loạn trong phủ không bao lâu người trong cung đã biết. Hoàng Thượng cũng vừa tới còn đang phát hỏa ở sảnh ngoài kìa.” Lúc Hoa Lân nói đến Âu Dương Quân vẻ mặt liền cẩn thận, Tô Nhan thấy vậy cũng không nói gì chỉ mời hắn ngồi.
Hoa Lân vui vẻ đặt mông xuống ghế tựa như đã hồi phục tinh thần khi bị thích khách đột ngột ghé thăm, hắn nhẹ giọng: “A Nhan, ngươi có ý kiến gì chuyện buổi chiều không?”
Tô Nhan không dự đoán được hắn sẽ hỏi như vậy, thoáng ngây người đè thấp thanh âm nói: “Hoàng Thượng sủng ái Lục hoàng tử là chuyện mọi người đều biết, nếu hoàng tử khác bất mãn ôm hận cũng là lẽ thường. Chỉ là thích khách tới hôm nay hữu dũng vô mưu, ban ngày ban mặt dám xông vào phủ hoàng tử. Cho nên, ta đoán không phải người trong cung.” ngừng một hồi: “Trừ bỏ người trong cung, Hoa tổng quản cảm thấy người nào ngoài cung sẽ hành động thế này?”
Hoa Lân vuốt vằm, trầm mặc một lát: “Ta xem xét đám thích khách kia rồi, khuôn mặt bọn chúng rất xa lạ, ta chưa từng gặp bao giờ. Hơn nữa những người này một thân kịch độc hẳn là đã tính từ trước. Dù kết quả hành thích ra sao đều chỉ có một con đường chết.”
Hành vi không màng đến cái chết như vậy làm Tô Nhan hơi sửng sốt, trong đầu xẹt qua mấy hình ảnh mơ hồ, Hoa Lân lại lên tiếng: “Lần này Hoàng Thượng chính là muốn tra rõ việc này. Vậy nên mấy ngày nay ngươi đừng ra khỏi phủ, miễn cho chuyện mẹ đẻ chuyện con. Trong phủ hoàng tử này vẫn còn nhiều cao thủ, hẳn là dư sức bảo hộ chúng ta, ha ha.”
Cao thủ như hắn còn cần người khác bảo hộ sao?
Giữa trán Tô Nhan tức khắc hiện lên một luồng hắc tuyến, Hoa Lân nói vậy cũng không sợ bị tóe đầu lưỡi.
Hai người đang nói chuyện thì Tả Kỳ đi đến, trên mặt hắn vẫn là bộ dáng vô biểu tình lúc nhìn thấy Tô Nhan và Hoa Lân mời thoáng hòa hoãn chút: “Tô Lục công tử, Hoàng Thượng mời ngươi ra sảnh ngoài.” Tô Nhan nhìn hắn, tay phải vô thức vuốt ve gáy sách «Luận ngữ», biểu tình nhàn nhạt nhìn không ra cảm xúc: “Ta lập tức đi ngay.” Sau đó đứng dậy, nghe Tả Kỳ nói tiếp: “Hoàng Thượng long nhan giận dữ, Tô công tử cẩn thận một chút.”
Tô Nhan cười trong mắt chứa vô số quang mang chớp động, nhìn về phía Tả Kỳ đang không được tự nhiên, nói: “Đa tạ nhắc nhở.”
Hoa Lân thấy Tô Nhan sắp đi, vội vàng kéo kéo: “Ta cũng đi.”
Vì thế ba người ra khỏi Lạc Anh Các, thẳng sảnh ngoài mà đi.
Âu Dương Quân ngồi ở vị trí chủ thượng còn Âu Dương Lam ngồi ở hàng ghế thứ nhất, ngoài đại sảnh yên tĩnh đến cây kim rơi cũng có thể nghe. Tô Nhan vừa mới bước ra đã thấy sắc mặt Âu Dương Quân âm trầm, đôi mắt đen đến dọa người. Âu Dương Lam đang uống trà, thấy Tô Nhan tiếng vào mới nâng mi lên, trong mắt dường như lóe lên một vào tia sáng rồi lại biến mất.
Tô Nhan đi vào trong sảnh, vén quần áo một bên quỳ xuống: “Vi thầm tham kiến Hoàng Thượng.”
Âu Dương Quân khoát tay, thanh âm pha đậm lạnh ngãnh: “Đứng dậy đi.”
Ông ta giương mắt nhìn thân ảnh tinh tế đứng giữa sảnh, không chút để ý hỏi: “Tô Nhan, Thừa tướng gần đây cáo bệnh đã nhiều ngày không chầu triều, không biết thân thể Tô khanh đã khỏe chưa?”
Tô Nhan trong lòng chấn động, lại nhẹ giọng đáp: “Đa tạ Hoàng Thượng lo lắng, vi thần từ khi tiến cung đến nay chưa hề quay lại nhà lần nào, không hề biết thân thể gia phụ có bệnh. THiền tại, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn để vi thần về nhà thăm phụ thân.” Âu Dương Quân ánh mắt trầm xuống, giọng như chuông đồng: “Được, nếu ngươi có hiếu như vậy, trẫm chuẩn cho ngươi ba ngày về nhà thăm phụ thân.”
Thanh âm kia nghe thật sự bình thường mà Tô Nhan lại cảm thấy sau lưng một trận ướt mịn.
Từ sau khi đến phủ hoàng tử Tô Nhan chưa một lần về nhà, một là không có gì để lưu luyến, hai là không muốn thấy sắc mặt của những người kia. Đương nhiên sẽ không biết thân thể phụ thân không tiện vào triều. Nhìn biểu tình của Hoàng Thượng trong lòng Tô Nhan đã có phán đoán, nếu tội danh được chứng thực ngày Tô gia diệt vong tất không còn xa.
Lòng Tô Nhan chùng xuống. Tuy đối với căn nhà kia không có hảo cảm nhưng mà trừ bỏ những kẻ mưu phản, những người khác đều là vô tội.
Sau khi tiễn Âu Dương Quân ra phủ, nguyên bản đại sảnh mang hơi thở áp lực mới dần dần hòa hoãn. Hoa Lân nãy giờ núp sau cánh cửa mới bước ra, hắn đi về phía Âu Dương Lam: “Thiếu gia, ý tứ Hoàng Thượng như thế nào?”
Âu Dương Lam chậm rì rì buông chén trà tinh xảo trong tay xuống: “Bất quá chút thích khách thôi, phụ hoàng lại chuyện bé xé ra to. Chuyện này dừng ở đây về sau không ai được nhắc tới.”
Quay đầu nhìn Tô Nhan vẫn đang kinh ngạc, thanh âm lại ôn nhu: “Nếu phụ hoàng đã chuẩn ngày mai ngươi liền trở về đi, ta sẽ cho người đi theo bảo hộ ngươi, bảo đảm ngươi an toàn trở về. ”
Trở về.
Tô Nhan nhắm mắt nuốt hai chữ này vào lòng, thật lâu sau mới gật đầu: “Đa tạ Lục hoàng tử.”
Âu Dương Lam đứng dậy đi lại gần giơ tay xoa đầu Tô Nhan, động tác này lại làm quá tự nhiên, phảng phất như đã làm vô số lần cũng không có chút nào không quen, cười nói: “Về sau liền cùng Hoa Lân bọn họ gọi ta là thiếu gia.”
Tô Nhan không kịp trốn tránh đụng chạm của hắn, chỉ cảm thấy cái tay kia nóng bỏng như bàn ủi làm trong lòng không tự chủ được run lên, sau mới nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Ngày hôm sau, Tô Nhan dọn chút đồ đạc tự mình đi ra cửa thấy Hoa Lân mang theo một hắc y thanh niên đứng ở trong viện. Âu Dương Lam chỉ khoác kiện áo ngoài đứng ở đó, tóc đen trên đầu theo gió tung bay, sắc mặt trầm tĩnh như sương mù, đang thấp giọng cùng thanh niên kia nói chuyện.
Ngón tay còn đang đặt trên cửa, Tô Nhan cứ như vậy mà đứng, thẳng đến Âu Dương Lam nói xong nâng mắt lên nhìn qua phía mình.
Tô Nhan đang trong phòng đọc sách, do ban ngày ngủ nhiều nên buổi tối tinh thần lại phấn chấn. Sau khi y dùng bữa tối xong liền tùy tiện lấy một quyển sách trên giá đọc tiếp. Hoa Lân chưa vào cửa đã thấy Tô Nhan đang chăm chú đọc «Luận ngữ» đọc đến xuất thần. Buổi chiều tuy y bị thích khách cắt một vết thương trên mặt, nhưng may mắn miệng vết thương không sâu, sau khi thượng dược xong chỉ còn lại một dấu vết nhàn nhạt. Hoa Lân không khỏi trêu ghẹo: “Ban ngày bị dọa đi?”
Y ngẩng đầu thấy Hoa Lân đang đứng cạnh cửa. Y biết Hoa Lân có học võ nhưng kiếp trước không có cơ hội thưởng thức, chiều nay vô tình chứng kiến mới phát giác nguyên lai trong phủ này toàn là ngọa hổ tàng long, ngay cả tổng quản cũng thân mang tuyệt kỹ. Việc này cùng đại khí phong độ trên người Âu Dương Lam có quan hệ, dẫn tới những người này cam tâm vì hắn mà bán mạng.
Chính vì như vậy, một đời Hoa Lân mới không được chết già.
Nghĩ kĩ thì quyền lợi chính là ma quỷ.
Thời thời khắc khắc dụ hoặc người ta làm điều ác, khiến người tốt đồi bại, làm người xấu trở nên tệ hơn.
Nếu không tham dự vào những chuyện này, Hoa Lân thế nào lại chết oan chết uổng?
“Này nghĩ gì vậy? Nghĩ tới xuất thần? Bị dọa thật à?” Hoa Lân thấy Tô Nhan không trả lời vội đến bên cạnh y quan tâm dò hỏi.
Tô Nhan lắc đầu buông sách xuống: “Lục hoàng tử đâu?”
“Đang ở đại sảnh đằng trước. Thích khách làm loạn trong phủ không bao lâu người trong cung đã biết. Hoàng Thượng cũng vừa tới còn đang phát hỏa ở sảnh ngoài kìa.” Lúc Hoa Lân nói đến Âu Dương Quân vẻ mặt liền cẩn thận, Tô Nhan thấy vậy cũng không nói gì chỉ mời hắn ngồi.
Hoa Lân vui vẻ đặt mông xuống ghế tựa như đã hồi phục tinh thần khi bị thích khách đột ngột ghé thăm, hắn nhẹ giọng: “A Nhan, ngươi có ý kiến gì chuyện buổi chiều không?”
Tô Nhan không dự đoán được hắn sẽ hỏi như vậy, thoáng ngây người đè thấp thanh âm nói: “Hoàng Thượng sủng ái Lục hoàng tử là chuyện mọi người đều biết, nếu hoàng tử khác bất mãn ôm hận cũng là lẽ thường. Chỉ là thích khách tới hôm nay hữu dũng vô mưu, ban ngày ban mặt dám xông vào phủ hoàng tử. Cho nên, ta đoán không phải người trong cung.” ngừng một hồi: “Trừ bỏ người trong cung, Hoa tổng quản cảm thấy người nào ngoài cung sẽ hành động thế này?”
Hoa Lân vuốt vằm, trầm mặc một lát: “Ta xem xét đám thích khách kia rồi, khuôn mặt bọn chúng rất xa lạ, ta chưa từng gặp bao giờ. Hơn nữa những người này một thân kịch độc hẳn là đã tính từ trước. Dù kết quả hành thích ra sao đều chỉ có một con đường chết.”
Hành vi không màng đến cái chết như vậy làm Tô Nhan hơi sửng sốt, trong đầu xẹt qua mấy hình ảnh mơ hồ, Hoa Lân lại lên tiếng: “Lần này Hoàng Thượng chính là muốn tra rõ việc này. Vậy nên mấy ngày nay ngươi đừng ra khỏi phủ, miễn cho chuyện mẹ đẻ chuyện con. Trong phủ hoàng tử này vẫn còn nhiều cao thủ, hẳn là dư sức bảo hộ chúng ta, ha ha.”
Cao thủ như hắn còn cần người khác bảo hộ sao?
Giữa trán Tô Nhan tức khắc hiện lên một luồng hắc tuyến, Hoa Lân nói vậy cũng không sợ bị tóe đầu lưỡi.
Hai người đang nói chuyện thì Tả Kỳ đi đến, trên mặt hắn vẫn là bộ dáng vô biểu tình lúc nhìn thấy Tô Nhan và Hoa Lân mời thoáng hòa hoãn chút: “Tô Lục công tử, Hoàng Thượng mời ngươi ra sảnh ngoài.” Tô Nhan nhìn hắn, tay phải vô thức vuốt ve gáy sách «Luận ngữ», biểu tình nhàn nhạt nhìn không ra cảm xúc: “Ta lập tức đi ngay.” Sau đó đứng dậy, nghe Tả Kỳ nói tiếp: “Hoàng Thượng long nhan giận dữ, Tô công tử cẩn thận một chút.”
Tô Nhan cười trong mắt chứa vô số quang mang chớp động, nhìn về phía Tả Kỳ đang không được tự nhiên, nói: “Đa tạ nhắc nhở.”
Hoa Lân thấy Tô Nhan sắp đi, vội vàng kéo kéo: “Ta cũng đi.”
Vì thế ba người ra khỏi Lạc Anh Các, thẳng sảnh ngoài mà đi.
Âu Dương Quân ngồi ở vị trí chủ thượng còn Âu Dương Lam ngồi ở hàng ghế thứ nhất, ngoài đại sảnh yên tĩnh đến cây kim rơi cũng có thể nghe. Tô Nhan vừa mới bước ra đã thấy sắc mặt Âu Dương Quân âm trầm, đôi mắt đen đến dọa người. Âu Dương Lam đang uống trà, thấy Tô Nhan tiếng vào mới nâng mi lên, trong mắt dường như lóe lên một vào tia sáng rồi lại biến mất.
Tô Nhan đi vào trong sảnh, vén quần áo một bên quỳ xuống: “Vi thầm tham kiến Hoàng Thượng.”
Âu Dương Quân khoát tay, thanh âm pha đậm lạnh ngãnh: “Đứng dậy đi.”
Ông ta giương mắt nhìn thân ảnh tinh tế đứng giữa sảnh, không chút để ý hỏi: “Tô Nhan, Thừa tướng gần đây cáo bệnh đã nhiều ngày không chầu triều, không biết thân thể Tô khanh đã khỏe chưa?”
Tô Nhan trong lòng chấn động, lại nhẹ giọng đáp: “Đa tạ Hoàng Thượng lo lắng, vi thần từ khi tiến cung đến nay chưa hề quay lại nhà lần nào, không hề biết thân thể gia phụ có bệnh. THiền tại, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn để vi thần về nhà thăm phụ thân.” Âu Dương Quân ánh mắt trầm xuống, giọng như chuông đồng: “Được, nếu ngươi có hiếu như vậy, trẫm chuẩn cho ngươi ba ngày về nhà thăm phụ thân.”
Thanh âm kia nghe thật sự bình thường mà Tô Nhan lại cảm thấy sau lưng một trận ướt mịn.
Từ sau khi đến phủ hoàng tử Tô Nhan chưa một lần về nhà, một là không có gì để lưu luyến, hai là không muốn thấy sắc mặt của những người kia. Đương nhiên sẽ không biết thân thể phụ thân không tiện vào triều. Nhìn biểu tình của Hoàng Thượng trong lòng Tô Nhan đã có phán đoán, nếu tội danh được chứng thực ngày Tô gia diệt vong tất không còn xa.
Lòng Tô Nhan chùng xuống. Tuy đối với căn nhà kia không có hảo cảm nhưng mà trừ bỏ những kẻ mưu phản, những người khác đều là vô tội.
Sau khi tiễn Âu Dương Quân ra phủ, nguyên bản đại sảnh mang hơi thở áp lực mới dần dần hòa hoãn. Hoa Lân nãy giờ núp sau cánh cửa mới bước ra, hắn đi về phía Âu Dương Lam: “Thiếu gia, ý tứ Hoàng Thượng như thế nào?”
Âu Dương Lam chậm rì rì buông chén trà tinh xảo trong tay xuống: “Bất quá chút thích khách thôi, phụ hoàng lại chuyện bé xé ra to. Chuyện này dừng ở đây về sau không ai được nhắc tới.”
Quay đầu nhìn Tô Nhan vẫn đang kinh ngạc, thanh âm lại ôn nhu: “Nếu phụ hoàng đã chuẩn ngày mai ngươi liền trở về đi, ta sẽ cho người đi theo bảo hộ ngươi, bảo đảm ngươi an toàn trở về. ”
Trở về.
Tô Nhan nhắm mắt nuốt hai chữ này vào lòng, thật lâu sau mới gật đầu: “Đa tạ Lục hoàng tử.”
Âu Dương Lam đứng dậy đi lại gần giơ tay xoa đầu Tô Nhan, động tác này lại làm quá tự nhiên, phảng phất như đã làm vô số lần cũng không có chút nào không quen, cười nói: “Về sau liền cùng Hoa Lân bọn họ gọi ta là thiếu gia.”
Tô Nhan không kịp trốn tránh đụng chạm của hắn, chỉ cảm thấy cái tay kia nóng bỏng như bàn ủi làm trong lòng không tự chủ được run lên, sau mới nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Ngày hôm sau, Tô Nhan dọn chút đồ đạc tự mình đi ra cửa thấy Hoa Lân mang theo một hắc y thanh niên đứng ở trong viện. Âu Dương Lam chỉ khoác kiện áo ngoài đứng ở đó, tóc đen trên đầu theo gió tung bay, sắc mặt trầm tĩnh như sương mù, đang thấp giọng cùng thanh niên kia nói chuyện.
Ngón tay còn đang đặt trên cửa, Tô Nhan cứ như vậy mà đứng, thẳng đến Âu Dương Lam nói xong nâng mắt lên nhìn qua phía mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất