Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 5: Cá chép vượt cửa rồng 3

Trước Sau
Tác giả: Phù Bạch Khúc.

Chuyển ngữ: Mãi hận hskk.

Ngay sau đó Dung Dữ đã tới nhà mới của mình.

Hồ bơi dài 25 mét, rộng 12 mét, dùng để nuôi một con cá chép hai ký rưỡi, ở trong mắt người ngoài đây thật sự là phí của.

Mà hắn không chỉ có một cái bất động sản này, ngoài hồ bơi trong nhà, hắn còn chiếm luôn cái hồ ngoài trời.

Cố Minh Hoài xách túi nilong lên tầng 4, đứng ngay thành hồ thả cá chép xuống.

Dung Dữ từ trong túi bơi ra, cách bàn tay của Cố Minh Hoài cực kỳ gần. Hắn giật mình, cảm thấy trên người Cố Minh Hoài tràn ra một luồng linh khí dày đặc.

Thật không tưởng tượng nổi.

Thế giới này hầu như đã không còn pháp lực, linh khí trong đất trời ít đến mức không cảm nhận được, hoàn toàn không thể tu luyện lại. Những Thần sử khác được đổi đạo cụ trong hệ thống cửa hàng để biến thành người, còn Dung Dữ chỉ có thể ở trong xác cá chép chờ chết.

Thế nhưng hắn lại cảm nhận linh khí tỏa ra từ tên người phàm Cố Minh Hoài.

Để xác định lại lần nữa, Dung Dữ bơi qua dán sát vào lòng bàn tay Cố Minh Hoài, chứng minh đây chắc chắn không phải là ảo giác. Trên người Cố Minh Hoài thật sự đang tỏa ra linh khí, còn dồi dào hơn thế giới Tiên hiệp của Dung Dữ, thậm chí có thể thông qua tiếp xúc thân thể mà cuồn cuộn truyền cho Dung Dữ.

Dung Dữ vội vàng nhân cơ hội hút một hơi, bỗng cảm thấy trong cơ thể tràn đầy linh khí, còn hữu dụng hơn cả tinh hoa nhật nguyệt.

Lai lịch của người này không tầm thường.

Khi lòng bàn tay vừa chạm phải vảy cá Cố Minh Hoài lập tức rụt tay về, mới đụng đã tách ra. Hiển nhiên chạm phải vảy cá trơn nhớt làm bệnh sợ dơ của anh phát tác, nhanh chóng nhúng tay xuống hồ rửa.

Dung Dữ còn chưa hút đủ, bơi theo qua, quấn lấy tay người đàn ông tiếp tục hút.

Tiếp xúc thân thể mới hút được linh khí, mà có linh khí thì mới biến thành người được. Người bình thường sẽ chẳng ai đi 'tiếp xúc thân thể' với một con cá cả, nên đây là cơ hội có một không hai, không thể bỏ qua được.

Cố Minh Hoài không nghĩ là cá chép cũng bơi tới, còn tiếp tục dán vào tay anh, chân mày anh căng thẳng, suýt nữa đã bóp chết con cá này.

Chỉ nghĩ nhưng không làm là vì anh không muốn đụng vào nó.

Cố Minh Hoài muốn rút tay lại chuẩn bị bỏ đi, ai ngờ cá chép lại đột nhiên ngậm lấy đầu ngón tay anh không cho anh đi.

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy vẻ mặt Cố Minh Hoài dần u ám, một lần nữa anh hoài nghi bản thân bị khùng mà đi chợ mua một con cá.

Anh nhìn đầu ngón tay đang trong miệng con cá: "Không nỡ rời xa tao à?"

Dung Dữ thầm nghĩ: Không nỡ rời xa linh khí của anh.

Cố Minh Hoài mặt không cảm xúc: "Này cá nhỏ, mày rất đẹp, nên phải quý trọng sinh mệnh, đừng chọc tao tức giận."

Thân thể này của Dung Dữ có vảy hồng vô cùng diễm lệ, hiển nhiên là cực phẩm trong loài cá chép.

Dung Dữ: Thế mà anh ta có thể xuyên qua bề ngoài nhìn thấu bên trong, phát hiện tao đẹp không ai sánh bằng kìa.

Vòng Huyết Ngọc: Trọng điểm là nửa câu sau biết không.

Dung Dữ không quan tâm nó, tranh thủ hấp thu linh khí.

Cố Minh Hoài không có kiên nhẫn ngồi chơi với một con cá, lập tức đứng dậy bỏ đi. Bước chân dồn dập điệu bộ vội vã, đoán chừng là muốn vào nhà vệ sinh chà tróc ba lớp da tay.

Dung Dữ bị ép nhả ngón tay ra, vẫn lưu luyến nhìn theo bóng lưng Cố Minh Hoài.

Những linh khí kia vào trong cơ thể như đá chìm đáy hồ, như muối bỏ biển, muốn biến thành người thì còn lâu mới đủ. Dung Dữ vẫy đuôi, tính xem lúc nào mới có được cơ hội như này.

Chó mèo có bộ lông dễ thương, còn vảy cá chép lại trơn nhớt như thế nên chỉ có thể ngắm, người bình thường cũng ít ai muốn sờ.

Chứ đừng nói đến Cố Minh Hoài bị bệnh sợ dơ.

Cứ tiếp tục như vậy không biết tháng nào năm nào mới có thể hút đủ linh khí, hóa thành người.

Mọi chuyện không thể quá gấp gáp, có Cố Minh Hoài đã là một niềm vui bất ngờ rồi.

Dung Dữ sung sướng bơi mấy vòng, nghĩ cái thau nhỏ và túi nilong đúng là ngộp chết hắn.

Hắn được Cố Minh Hoài nuôi trong hồ, đã thay đổi số mệnh làm cá chép kho tộ, sau này cũng không cần lo bị mất mạng. Nhưng đèn hồn của nguyên chủ vẫn chỉ dài thêm một chút xíu, ánh nến từ le lắt thành chợt sáng chợt tắt.

Thoát khỏi cái chết không thể đạt được kết HE.

Mà cũng phải, đối với một yêu đã có linh trí, biến được thành người, thì vĩnh viễn sống trong hình hài cá chép còn khó chịu hơn cả chết.

Muốn HE, là phải lấy lại nội đan.

Cả đời của yêu chỉ có thể tạo được một viên đan, có nội đan mới có pháp lực, có thể biến thành người lâu dài. Hút linh khí trên người Cố Minh Hoài dù cũng hóa thành người được nhưng cũng chỉ là tạm thời, phải luôn dính chặt với Cố Minh Hoài, một khi rời khỏi anh ta thì sẽ lập tức biến lại nguyên hình.

Bây giờ cũng không biết nội đan của nguyên chủ đang ở đâu, hắn phải biến thành người trước mới biết được kịch bản.

Vậy nên muốn gỡ rối kịch bản thì phải tranh thủ cơ hội tiếp xúc với Cố Minh Hoài, hút thật nhiều linh khí.

Dung Dữ: Ê Vòng nhỏ.

Vòng Huyết Ngọc: Không online.

Dung Dữ giọng điệu khẳng định: Cố Minh Hoài không phải người của thế giới này.

Vòng Huyết Ngọc: ...

Dung Dữ: Trong thế giới không còn pháp lực này thì linh khí trên người anh ta không nên tồn tại.



Cả cái thân vòng của Vòng Huyết Ngọc cũng ngơ luôn rồi.

Chủ thần đại nhân đứng đầu vạn thần, là người mà chúng sanh phải vái chào. Đất đai mà ngài từng đi qua sẽ trở nên màu mỡ, những sinh linh sống trên phiến đất đó cũng sẽ đắc đạo thành tiên, tất nhiên linh khí phải vô cùng dồi dào, bây giờ vì suy yếu nên linh khí mới ít như thế thôi.

Nhưng mà đến thế giới nhỏ, Chủ thần đại nhân có thể đóng linh khí lại, nhưng ngài không làm thế. Ngài mở một cánh cửa thuận lợi cho Dung Dữ, là có mục đích gì?

Vòng Huyết Ngọc nghĩ nát óc vẫn không hiểu được. Chính Chủ thần đại nhân đã từng nói, vì trừng phạt Dung Dữ, sẽ không cho hắn bất kỳ hệ thống nào, cũng không cho vòng Huyết Ngọc trợ giúp Dung Dữ bất cứ chuyện gì.

Nó trăm triệu không ngờ rằng ý của Chủ thần đại nhân là tự mình tới làm 'phần mềm gian lận' cho Dung Dữ.

Vòng Huyết Ngọc giấu đầu hở đuôi: Tôi không biết.

Dung Dữ: Thế à? Tao không tin.

Vòng Huyết Ngọc câm như hến giả chết.

May là Dung Dữ suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ đến Chủ thần. Vị kia công chính nghiêm minh, lãnh khốc vô tình, đuổi giết hắn cả mấy trăm thế giới, có thể nói là tử địch, Dung Dữ có thế nào cũng không nghĩ tới tử địch này lại đi theo giúp hắn gian lận.

Điều này thật sự rất khó tin.

Dung Dữ: Cho dù hắn là ai, có thể giúp tao thì đều là người tốt. Ai như chủ nhân nhà mày, chỉ biết bắt nạt tao.

Vòng Huyết Ngọc:... Ò ò.

Xu ghê, người bị anh phát thẻ người tốt chính là chủ nhân của tại hạ đấy.

- --

Dung Dữ ở dưới hồ bơi, trải qua cuộc đời của cá hết sức nhàn rỗi lại nhàm chán.

Giám đốc Cố là người vô cùng bận rộn, tăng ca ngủ lại công ty là chuyện thường ngày, anh vừa về nhà đã vào phòng ngủ, hoặc làm việc trong phòng sách, ít khi đến lầu bốn ngắm cá.

Dù có xinh đẹp cách mấy, nhưng cũng chỉ là một con cá chép, nhìn hoài cũng chán thôi.

Việc cho Dung Dữ ăn đều là người giúp việc làm, thỉnh thoảng lại cho ra hồ bơi ngoài trời tắm nắng, muốn gặp Cố Minh Hoài còn khó hơn lên trời.

Ngày nào hắn cũng bơi từ đầu này sang đầu kia, đầu kia về đầu này, bơi thẳng, bơi vòng, bơi lượn vẫy đuôi... Nhìn biểu diễn các kiểu bơi xinh đẹp sinh động cũng thấy được chú cá này đang chán đến mức nào.

Cũng may cái hồ này lớn, chứ mà hồ nhỏ thì Dung Dữ đã qua đời vì khó chịu.

Mặc dù bây giờ cũng chả dễ chịu gì mấy.

Dung Dữ chán đến mức thổi bong bóng: Không thể tiếp tục như này được, sao Cố Minh Hoài không đến thăm tao?

Vòng Huyết Ngọc sao có thể bỏ lỡ cơ hội giễu cợt Đại ma vương: Nhìn anh giống oán phụ nơi khuê phòng lắm biết không.

Dung Dữ: Giờ tao tuyệt thực thì có tác dụng không? Hắn có quan tâm đến tao không?

Vòng Huyết Ngọc: Này càng giống hơn.

Dung Dữ: Hữu dụng đúng không? Cứ quyết định vậy đi.

Vòng Huyết Ngọc: ...

Nó với Đại ma vương có đang chung tần sóng não không thế???

Vậy nên người giúp việc trong nhà bỗng phát hiện, chú cá mà ông chủ nuôi hình như đang tủi thân.

Cụ thể là nó bỏ ăn, cũng lười bơi luôn, ai kêu cũng mặc kệ. Cho ra ngoài tắm nắng cũng mang vẻ thoi thóp, khác hẳn với bộ dáng vui vẻ hoạt bát mấy ngày trước.

Tình huống này kéo dài mấy ngày, người giúp việc sợ cá chết, cuối cùng cũng báo chuyện này cho Cố Minh Hoài.

"Ông chủ." Người giúp việc gõ cửa phòng sách.

Cố Minh Hoài đang đọc văn kiện của công ty, không ngẩng đầu lên nói: "Vào đi."

Người giúp việc đi vào: "Ông chủ, con cá ngài đem về mấy hôm trước tự nhiên không chịu ăn, cũng không bơi, tôi không biết nó có bị bệnh không."

Cố Minh Hoài nhéo mi tâm. Mấy này nay quá bận, anh suýt thì quên nhà còn nuôi một con cá.

Cá bị bệnh cũng chẳng phải chuyện to tát gì, rất nhiều người nuôi cá thấy cá chết thì kệ, mua con khác nuôi thôi. Cố Minh Hoài nhớ lại ngày đó con cá chép cứ bám theo anh, làm anh có chút ám ảnh.

Nhưng nếu cá chết... không biết tại sao, lại thấy hơi khó chịu.

Cố Minh Hoài đặt văn kiện xuống: "Để tôi đi xem."

Dung Dữ đang lười biếng nằm phơi bụng trên mặt nước, vừa thấy Cố Minh Hoài đi vào lập tức xoay mình, bơi thật nhanh tới thành hồ.

Ây dô người anh em rốt cuộc anh cũng tới, anh không tới thì sao tôi làm nhiệm vụ được.

Cố Minh Hoài nhìn chú cá chép đang vui sướng bơi về phía mình, nghiêng đầu hỏi: "Này không phải vẫn khỏe mạnh à?"

Người giúp việc: "...Hai ngày trước nó không như thế."

Cố Minh Hoài cầm thức ăn cho cá, rải một chút lên mặt nước. Cá chép cũng không thèm quan tâm, chỉ ngửa đầu nhìn anh chăm chú.

Cố Minh Hoài nhướng mày, ngồi xổm xuống nhìn nó, giọng điệu vẫn bình thường: "Này cá nhỏ, nghe nói hai ngày nay mày không chịu ăn?"

Dung Dữ không ăn những thức ăn trên mặt nước, "rào" một tiếng búng ra khỏi mặt nước, mổ lên mu bàn tay của Cố Minh Hoài.

Chú cá nhảy ra văng hết nước lên người Cố Minh Hoài.



"Ối ông chủ." Người giúp việc kêu lên, "Ngài đứng xa một chút."

Gân xanh trên trán Cố Minh Hoài giật giật, nhắm mắt nhẫn nhịn nói: "Không sao, cậu đi làm việc đi."

Người giúp việc chần chừ: "Vâng."

Trời đất ơi, ông chủ Cố có bệnh sợ dơ nghiêm trọng bị nước cá làm ướt nhèm nhẹp, còn bị mổ lên tay, thế mà không tức giận.

Người giúp việc đi khỏi hồ bơi, bên trong chỉ còn lại một người một cá.

Cố Minh Hoài căng môi: "Cá nhỏ mày thật biết chọn, không ăn thức ăn trên mặt nước, nằng nặc đòi ăn trên tay tao."

Dung Dữ cố gắng muốn nhảy một lần nữa.

Khi nãy chỉ vừa mới chạm vào mà hắn đã hút được một chút linh khí.

Cố Minh Hoài nhướng mày, giơ tay cao lên: "Nhảy đi."

Dung Dữ cười nhạt, này là đang huấn luyện chó à?

Cơ mà chó thì chó, linh khí quan trọng nhất.

Cố Minh Hoài nhìn cá chép nghe lời, nhảy ra khỏi mặt nước, có điều lần này quá cao, mới được một nửa đã bị rơi xuống.

Vẻ mặt Cố Minh Hoài lộ ra chút hứng thú.

Đây là trùng hợp, hay thật sự có thể nghe hiểu?

Cố Minh Hoài hạ tay xuống, lúc này Dung Dữ mới thành công, thuận lợi hút được một hớp linh khí.

Cố Minh Hoài lại bị miệng cá chạm vào, có thể vì đã bị một lần nên lần này cũng không còn mâu thuẫn như trước. Anh chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, sau đó mới bất đắc dĩ xòe tay vào trong nước: "Này ăn đi."

Dung Dữ bơi vào lòng bàn tay anh, nhìn như đang ăn thức ăn trong tay Cố Minh Hoài, nhưng thật ra là hấp thu linh khí.

Cố Minh Hoài hơi cong khóe môi: "Bọn họ nói mày không chịu ăn, nay tao cho ăn lại vui như thế, cá bọn mày còn biết nhìn người cho ăn à?"

Dung Dữ há mồm ngậm ngón tay Cố Minh Hoài.

Độ cong bên môi Cố Minh Hoài ngừng lại: "Nhả ra."

Dung Dữ nghe anh mới là lạ.

Cố Minh Hoài mặt lạnh đe dọa: "Không nhả tao sẽ bắt mày làm cá kho."

Dung Dữ vẫn trơ cái mặt cá, hù ai vậy.

Cố Minh Hoài lại đổi câu khác: "Sau này tao không đút mày ăn nữa."

Lần này Dung Dữ lập tức nhả ra.

Vì để tính chuyện lâu dài, giờ cứ nhịn trước đã.

Cố Minh Hoài cảm thấy thú vị: "Mày muốn tao đút mày ăn à?" Nếu không sao chịu nghe lời thế chứ.

Hỏi xong anh cũng cảm thấy buồn cười, anh lại đang nghiêm túc nói chuyện với một con cá. Cố Minh Hoài lớn như vậy rồi, hôm nay mới biết mình vẫn còn tính trẻ con, làm chuyện ngây thơ như vậy.

Thế nhưng không ngờ là, chú cá chép trong hồ lại gật đầu.

Cố Minh Hoài khựng lại: "Mày có thể nghe hiểu lời tao nói à?"

Dung Dữ lại chậm chạp gật thêm cái nữa.

Vẻ mặt Cố Minh Hoài chăm chú, thử thăm dò hỏi: "Bơi ba vòng xem?"

Lúc này Dung Dữ lại không chút phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm Cố Minh Hoài.

Mọi chuyện đều phải có chừng mực, hắn đã lộ ra nhiều chỗ khác biệt, đã đủ để thu hút sự chú ý, nếu thông minh thêm xíu nữa e sẽ làm người ta sợ.

Nghi ngờ trong mắt Cố Minh Hoài dần biến mất, nghĩ đây chỉ lại là trùng hợp mà thôi.

Anh là người theo chủ nghĩa duy vật, cùng lắm là cảm thấy chú cá chép này có chút thông minh.

"Được." Cố Minh Hoài kìm lòng không đặng chọt chọt đầu chú cá, "Sau này tao sẽ thường xuyên tới đút mày ăn."

Anh đứng dậy, cảm thấy hôm nay mình hơi kì quặc. Bệnh sạch sẽ khỏi rồi à? Nếu không sao lại đút cho cá ăn, còn đụng vào đầu nó. Bình thường anh sẽ không làm chuyện này.

Một giây, hai giây, ba giây.

...

Cố Minh Hoài không giữ nổi vẻ bình tĩnh, chạy vọt vào nhà vệ sinh mở vòi nước, thoa xà bông lên đầy tay chà rửa liên tục.

Quả nhiên vẫn rất dơ.

Hết chương 4.

Dạ chê dơ xong sau bị nghiệp quật, chắc chắn là bị nghiệp quật luôn á =))))))).

Nói một chút về vấn đề xưng hô. Mình thay đổi xưng hô theo các thế giới, hiện đại sẽ là tôi - em, tôi - anh. Cổ đại và thế giới thực là ta - em, anh - em.

Còn đại từ xưng hô hai người, công ở hiện đại mình để là "anh", cổ đại và thế giới thực là "y". Thụ từ đầu đến cuối đều là "hắn".

Tình hình cập nhật chương chắc là 1-2 ngày/chương vì mình đang ôn thi nên thời gian không có nhiều:<

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau