Chương 31: Nhà tù tai ương 2
Dung Dữ nhắm mắt sắp xếp lại kịch bản, bảy gã phạm nhân nằm la liệt thấy vậy lồm cồm bò dậy.
Dung Dữ thình lình lên tiếng: "Tao cho chúng mày ngồi dậy chưa?"
"!!!"
Bảy gã lật đật nằm xuống lại.
Dung Dữ cười lạnh. Đừng nhìn mấy người này nghe lời mà lầm, tất cả đều dựa vào vũ lực trấn áp, nếu hắn không trấn được, kết quả cũng không tốt hơn nguyên chủ là bao.
Loại chó ngay cả gian thi cũng làm được, thì còn trông cậy gì vào chúng nó quay đầu là bờ.
Dung Dữ cũng chẳng có ý định uốn nắn bọn này, ngay cả hắn cũng không phải chính đạo.
Lấy bạo chế bạo, lấy ác chế ác, mới là quy luật sinh tồn trong nhà tù Vô Tận.
Hắn ghét bỏ quét mắt nhìn hoàn cảnh phòng giam. Một phòng không tới mười mét vuông, nhưng lại chứa khoảng tám người. Bốn phía mỗi phía là một giường hai người, căn bản không còn chỗ nào đặt chân. Chăn nệm ẩm mốc lẫn lộn với mùi mồ hôi chua lè, vô cùng khó ngửi. Mọi thứ đều đang khiêu chiến giới hạn chịu đựng của Dung Dữ.
Hắn, một, giây, cũng không muốn ở đây.
"Ở đây có quản ngục không?" Dung Dữ phiền não nhíu mày, "Tao muốn đổi phòng."
Các tù nhân: "..."
Ông tưởng ông đang ở khách sạn à?
"Đại ca, phòng giam của chúng ta không đổi được đâu."
Dung Dữ nhìn qua, là tù nhân số 1.
Hắn lười hỏi tên bọn họ, những người này cũng sẽ không quan tâm hắn, cứ thống nhất dựa theo số thứ tự 234567 mà gọi.
Tù nhân số 1 bị ánh mắt này làm phát run, toàn thân cứng ngắc, bắt đầu hối hận tại sao gã lại lắm mồm.
Cũng may đúng lúc này chuông ăn cơm vang lên cứu rỗi gã.
"Ăn cơm ăn cơm!" Quản ngục mở từng phòng giam, gào to gọi đám tội phạm ra ăn cơm. Cửa tù ở thời đại tinh tế cũng là công nghệ cao, không cần chìa khóa mà cần quẹt thẻ.
Tù nhân số 5 như được đại xá, khát khao hỏi: "Đại ca tụi em có thể dậy được chưa?"
Dung Dữ như hoàng đế đại xá thiên hạ: "Đứng lên đi."
Bảy gã tù nhân rớt nước mắt, xém chút quỳ xuống hô to tạ chủ long ân.
- -
Đám người vừa vào phòng ăn đã thu hút sự chú ý của toàn trường, dĩ nhiên những ánh mắt đó đều đang nhìn Dung Dữ.
Có thèm thuồng, kinh ngạc, khinh miệt, tóm lại đều không phải ý tốt.
Trên đường Kỷ Thanh Du bị quản ngục dẫn đến phòng giam, gương mặt tinh xảo xinh đẹp cùng vẻ sợ hãi nhu nhược trong nháy mắt hấp dẫn không ít lang sói. Trong ảo tưởng của bọn tội phạm, con dê non này đã bị bọn họ lột da róc xương, gặm hết vào bụng, ý dâm từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài.
Tiếc là dê con này không vào ổ sói của mình, mà vào phòng giam 17. Bọn họ hâm mộ mấy gã trong phòng 17 muốn chết, thật đúng là được hưởng lợi lớn.
Tất cả người ở đây đều nghĩ chú dê con này sẽ không chịu nổi nửa ngày, tuyệt đối mới bước vào phòng giam đã bị bảy con sói đói thay phiên hưởng thụ, cuối cùng đứng cũng không nổi.
Ai ngờ hắn lại hoàn hảo không chút thương tổn đi ra phòng ăn, tư thế đi đường vẫn bình thường, không giống vẻ bị xâm hại quá độ.
Nhưng còn bảy người kia... đứa què đứa phế, nhìn có chút thê thảm.
Đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bảy người kia tranh giành dê con nên đấm nhau, cuối cùng lại không có ai thắng? Vậy cũng ngu quá, không phải có thể cùng nhau hưởng thụ à.
Có điều như thế dễ bị chơi hỏng, đồ vật xinh đẹp quả thật nên được bảo quản để sử dụng lâu hơn. Mặt hàng cực phẩm như thế không biết bao giờ mới có lại.
Trong đầu bọn tội phạm đủ loại suy nghĩ đê tiện ác ý. Không ai nghĩ rằng thanh niên trông xinh đẹp nhu nhược đấy lại ra tay đấm người, mà con mẹ nó còn thắng.
Đối với những ánh mắt ác ý đó, Dung Dữ tự động chuyển thành bọn tội phạm đang thưởng thức khuôn mặt đẹp của hắn.
Tù nhân số 2 ân cần nói: "Đại ca anh chọn chỗ ngồi trước, em đi lấy cơm cho anh."
Ánh mắt mấy tù nhân khác chợt lóe.
Chỗ ngồi ở phòng ăn không có quy định, mọi người đều ngồi đại. Nhưng vị trí tốt là chỗ cố định của một vài người, ngay cả quản ngục cũng không dám trêu chọc, thanh niên mới tới này sẽ không biết điều đó.
Bọn chúng không đánh lại hắn, nhưng có thể mượn tay người khác dạy dỗ hắn, trút cục tức trong bụng.
Đám tội phạm trong phòng số 17 không hẹn mà cùng im lặng, nhìn trò hề của Dung Dữ.
Khi mấy gã thấy Dung Dữ không chút do dự ngồi vào cái ghế gần cửa ra vào nhất, không nhịn cười nở nụ cười như ý.
Quá tốt, thằng ranh này chọn ngay chỗ không thể đụng nhất.
Những người khác trong phòng ăn cũng nhao nhao kinh ngạc, nhỏ giọng thảo luận.
"Trời ạ, nó ngồi ngay chỗ của Khoa Đạt."
"Khoa Đạt là sát nhân ma quỷ nổi tiếng của cả ngân hà này, đã giết ít nhất một ngàn người rồi, Liên bang phái ra hai đội mới bắt được gã, Con dê con kia chắc chắn sẽ bị xé nát vụn cho coi."
"Mà Khoa Đạt còn ghét nhất mông của đàn ông, nó muốn dùng cơ thể cầu xin gã tha cho cũng không được."
"Có trưởng giám ngục ở đây sẽ không xảy ra án mạng, nhưng nó không chết thì cũng lác lớp da. Chỉ cần người không chết trưởng giám ngục sẽ không quan tâm. Hầy, tao đã đoán trước kết quả rồi."
"Chúng ta có phim hay để xem."
Đám tù nhân hả hê nhỏ giọng bàn luận, không một ai lên tiếng nhắc nhở Dung Dữ.
Dung Dữ thoải mái dựa vào ghế, nhận lấy ánh mắt của bốn phía. Bọn họ có phải đang ghen tị vì bọn họ chỉ được ngồi ghế dài, mà mình lại có thể ngồi ghế dựa không.
Cả phòng ăn đều là ghế dài, chỉ có cái ghế này của hắn là ghế dựa. Đương nhiên là Dung Dữ phải chọn ghế tốt nhất.
Vòng Huyết Ngọc: Sao anh không thử nghĩ chút tại sao không ai ngồi cái ghế này.
Dung Dữ: Sao? Chỗ ngồi dành riêng cho người nào đó?
Vòng Huyết Ngọc: Đúng vậy, mọi người ở đây ngầm thừa nhận ghế này của tên sát nhân ma quỷ Khoa Đạt.
Dung Dữ than thở: Xem ra bạn tù thân yêu muốn hại tao chết, đúng là làm người ta đau lòng.
Vòng Huyết Ngọc: Mời anh nhớ lại cảnh tượng vừa nãy anh suýt đánh chết bọn họ. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện đi, giờ anh đổi vị trí còn kịp đấy.
Dung Dữ không chút để ý: Từ trước đến nay chưa từng có chuyện tao nhường chỗ cho kẻ khác.
Hắn chỉ chiếm thứ tốt nhất.
Vòng Huyết Ngọc:...Vậy tùy thôi, chúc anh mạnh khỏe.
Thiệt chứ, sao nó phải quan tâm lo lắng Đại ma vương làm gì, có thấy Đại ma vương chịu thua thiệt bao giờ đâu.
"Đại ca, cơm của anh đây ạ." Tù nhân số 2 cung kính để đĩa đồ ăn trước mặt Dung Dữ, "Chúng em không làm phiền anh dùng cơm nữa, anh ăn ngon miệng."
Nói xong tức tốc chạy đến bàn ăn khác.
Không ai dám ngồi chung bàn với Khoa Đạt, trước giờ cả cái bàn này chỉ có mình Khoa Đạt ngồi ăn.
Dung Dữ đếch sợ cái tên giết người ma quỷ gì đấy chút nào, nhưng ngay lúc này hắn lại thấy sợ.
"... Đây là cái thứ gì vậy?" Dung Dữ ngớ ra nhìn đĩa cơm sượng rau nhừ, không có chút chất béo nào.
Hắn sợ hãi nói: "Sau này tao chỉ có thể ăn những thế như này thôi á?"
Vòng Huyết Ngọc: Có ăn đã ngon lắm rồi, thức ăn ở nhà tù rất ít, mỗi người chỉ được một phần thôi, có người ăn không no còn đoạt của người khác, rất nhiều người còn không có cơm ăn.
Dung Dữ: "Này cũng thảm quá đấy."
Hắn mệt mỏi tựa vào ghế.
Nhớ căn phòng lớn có hồ bơi của hắn, nhớ thịt kho trên bàn, nhớ ngài Cố đã từng cho hắn cuộc sống ấm no đầy đủ.
Giờ hắn phải sống qua ngày kiểu gì đây.
Đang lúc không thiết sống, một bóng người cao to bao trùm lấy hắn, giọng nói thô ráp khó nghe.
"Thằng nhóc, mày chiếm chỗ của tao."
Dung Dữ ngẩng đầu, thấy một người đàn ông vạm vỡ cao hơn hai mét vẻ mặt bất thiện nhìn hắn chòng chọc, từng khối cơ bắp tay căng ra tràn đầy sức mạnh.
Dung Dữ bất động như núi: "Mày là ai? Chỗ này viết tên mày à?"
Xong đời, đúng là không biết sợ, lại dám trả treo với Khoa Đạt. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ.
Bảy gã tù nhân trong phòng 17 gấp gáp muốn xem Dung Dữ bị Khoa Đạt dạy làm người. Một đại ca phòng giam thôi có là cái thá gì, Khoa Đạt còn là đại ca của tất cả các tù nhân đây.
Khoa Đạt híp mắt: "Tao không chỉ ngồi ghế riêng, mà còn được ở một mình một phòng đây."
Chỉ có tội phạm nguy hiểm bậc cao mới được xếp một phòng riêng, đây là vì đảm bảo an toàn cho những tội phạm khác. Khoa Đạt là muốn cảnh cáo Dung Dữ, gã không dễ chọc.
Vẻ mặt bình tĩnh của Dung Dữ tan vỡ.
Nó sợ rồi kìa. Các tù nhân nghĩ vậy, bao gồm cả Khoa Đạt.
Dung Dữ đứng phắt dậy, tức giận cầm đĩa thức ăn úp lên người Khoa Đạt: "Sao mày được ở một mình một phòng!?"
Thức ăn canh nóng hất đầy mặt Khoa Đạt, những tội phạm khác trừng muốn rớt con mắt.
Thằng người mới này không muốn sống nữa à!
"Mày--- thằng ranh mới tới, hôm nay tao sẽ dạy mày quy tắc trong cái tù này!" Khoa Đạt hoàn toàn bị chọc giận, muốn nhấc cổ áo Dung Dữ dạy dỗ hắn một trận, khí thế đó tuyệt đối là muốn đập người sống dở chết dở.
Biểu cảm đám tù nhân đang xem đầy hưng phấn, bọn họ thích nhất là cảnh máu me thế này. . Truyện Đoản Văn
Mà giây kế kiếp, phòng ăn vang lên tiếng hét thảm thiết.
Mà tiếng hét đó, không phải của Dung Dữ.
Khoa Đạt che mắt đau đến quằn quại trên mặt đất, máu theo kẽ tay chảy xuống đẫm cả khuôn mặt, trong miệng phát ra tiếng rít thống khổ.
Một con ngươi lăn xuống đất.
Dung Dữ tay cầm cái nĩa nhuốm máu, dùng đế giày nghiền nát con ngươi kia, cong môi cười: "Mày muốn dạy ai quy tắc?"
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Không một ai thấy rõ thanh niên xinh đẹp đó ra tay thế nào.
Bảy tên phòng 17 vẻ mặt cứng ngắc, nhất là gã số 2, mặt gã vàng như đất mồ, cảm thấy sắp đến ngày giỗ của mình.
Mọi người ở đây đều bị hành động của Dung Dữ dọa đứng hình, mà lúc này đột ngột xảy ra biến cố.
Một gã đàn ông gầy yếu bỗng xông tới, nhân lúc người ta chưa kịp để ý, nhét một nắm cơm trong đĩa của tội phạm khác vào miệng.
Gã đói quá rồi, liên tiếp mấy ngày bị người khác giành đồ ăn, lúc này đói đến ngu người, đã không còn quan tâm gì nữa.
Tên đàn ông bị cướp cơm lập tức nổi giận: "Mày muốn chết à!"
Người đàn ông gầy yếu còn đang liều mạng nhét cơm vào miệng, đã bị người kia đẩy mạnh một cái. Gã bị đẩy ra năm mét, đầu đụng mạnh vào góc bàn, tắt thở tại chỗ.
Hai tên cai ngục đang chú ý đến bên này, lập tức tới kiểm tra. Một người trong đó dò hơi thở của người đàn ông, nói với người còn lại: "Chết rồi, mau đi thông báo ngài trưởng giám ngục."
Tên đàn ông đẩy người sắc mặt tái mét, tê liệt ngồi bệt dưới đất: "Không, tôi không cố ý! Tôi không cố ý giết hắn đâu, là hắn muốn cướp cơm của tôi."
Một gã khác cười nhạo: "Yo, Vi Tư Đặc, nếu tao nhớ không nhầm thì mày mới là người cướp cơm của nó mấy nay đúng không. Bây giờ mày lại giết người, chúc mày lành lặn ra khỏi phòng trừng phạt nhé."
Vi Tư Đặc tuyệt vọng: "Không!"
Không ai muốn đến gặp trưởng giám ngục, người đàn ông đó còn kinh khủng hơn Khoa Đạt gấp trăm lần. Cũng chỉ có người đó mới có thể một mình trấn áp được toàn bộ đám tội phạm ở đây, làm bọn chúng không dám bạo động.
Đó giờ trưởng giám ngục không nhúng tay vào mấy trò chơi của đám tù nhân, chỉ khi nào xảy ra án mạng, dù có vô tình hay cố ý, thủ phạm cũng sẽ bị kéo đến phòng trừng phạt, trưởng giám ngục sẽ tự mình hành hình. Tội phạm có hung ác đến đâu, sau khi ra ngoài cũng sẽ ám ảnh phòng trừng phạt mãi mãi.
Đó tuyệt đối là sống không bằng chết.
Gã không muốn đi, gã không muốn đi!
Nhiệt độ phòng ăn bỗng như hạ xuống âm 10 độ, ở ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông tóc đen khoác áo gió, gương mặt tuấn mỹ, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn vàng. Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, tận đáy lòng trào ra nỗi sợ hãi mãnh liệt.
Phó Thiển Tri đứng ở cửa không đi vào, ánh mắt vô cảm lướt qua thi thể dưới đất, nhàn nhạt nói: "Xử lý xong thi thể, dẫn người đi."
"Không, ngài trưởng giám ngục, tôi không cố ý giết người! Không, tôi không muốn đến phòng trừng phạt! Tôi không muốn!" Vi Tư Đặc gào thét thảm thiết, vẫn bị cai ngục mang đi.
Phó Thiển Tri cũng không cho gã nửa ánh mắt, bỏ lại một câu rồi định rời đi, từ đầu đến cuối không thèm nhìn qua chỗ Khoa Đạt.
"Này." Dung Dữ gọi anh lại, "Ngài trưởng giám ngục, tôi cũng gây chuyện, sao anh không trừng phạt tôi?"
Phó Thiển Tri dừng bước, bình tĩnh nhìn hắn: "Hắn còn sống, tôi chỉ quan tâm án mạng."
Sau đó đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
"Phụt!"
Âm thanh vật sắc bén đâm vào da thịt.
Thân hình Phó Thiển Tri khựng lại.
Anh xoay người, nhìn thấy thanh niên xinh đẹp đó cầm nĩa hung hăng đâm vào cổ họng Khoa Đạt, máu tươi văng tung tóe đầy mặt, ngẩng đầu nhìn anh nở nụ cười diễm lệ.
"Giờ thì chết rồi." Dung Dữ mỉm cười với y.
"Ngài trưởng giám ngục, anh dẫn tôi đi nhé."
Dung Dữ thình lình lên tiếng: "Tao cho chúng mày ngồi dậy chưa?"
"!!!"
Bảy gã lật đật nằm xuống lại.
Dung Dữ cười lạnh. Đừng nhìn mấy người này nghe lời mà lầm, tất cả đều dựa vào vũ lực trấn áp, nếu hắn không trấn được, kết quả cũng không tốt hơn nguyên chủ là bao.
Loại chó ngay cả gian thi cũng làm được, thì còn trông cậy gì vào chúng nó quay đầu là bờ.
Dung Dữ cũng chẳng có ý định uốn nắn bọn này, ngay cả hắn cũng không phải chính đạo.
Lấy bạo chế bạo, lấy ác chế ác, mới là quy luật sinh tồn trong nhà tù Vô Tận.
Hắn ghét bỏ quét mắt nhìn hoàn cảnh phòng giam. Một phòng không tới mười mét vuông, nhưng lại chứa khoảng tám người. Bốn phía mỗi phía là một giường hai người, căn bản không còn chỗ nào đặt chân. Chăn nệm ẩm mốc lẫn lộn với mùi mồ hôi chua lè, vô cùng khó ngửi. Mọi thứ đều đang khiêu chiến giới hạn chịu đựng của Dung Dữ.
Hắn, một, giây, cũng không muốn ở đây.
"Ở đây có quản ngục không?" Dung Dữ phiền não nhíu mày, "Tao muốn đổi phòng."
Các tù nhân: "..."
Ông tưởng ông đang ở khách sạn à?
"Đại ca, phòng giam của chúng ta không đổi được đâu."
Dung Dữ nhìn qua, là tù nhân số 1.
Hắn lười hỏi tên bọn họ, những người này cũng sẽ không quan tâm hắn, cứ thống nhất dựa theo số thứ tự 234567 mà gọi.
Tù nhân số 1 bị ánh mắt này làm phát run, toàn thân cứng ngắc, bắt đầu hối hận tại sao gã lại lắm mồm.
Cũng may đúng lúc này chuông ăn cơm vang lên cứu rỗi gã.
"Ăn cơm ăn cơm!" Quản ngục mở từng phòng giam, gào to gọi đám tội phạm ra ăn cơm. Cửa tù ở thời đại tinh tế cũng là công nghệ cao, không cần chìa khóa mà cần quẹt thẻ.
Tù nhân số 5 như được đại xá, khát khao hỏi: "Đại ca tụi em có thể dậy được chưa?"
Dung Dữ như hoàng đế đại xá thiên hạ: "Đứng lên đi."
Bảy gã tù nhân rớt nước mắt, xém chút quỳ xuống hô to tạ chủ long ân.
- -
Đám người vừa vào phòng ăn đã thu hút sự chú ý của toàn trường, dĩ nhiên những ánh mắt đó đều đang nhìn Dung Dữ.
Có thèm thuồng, kinh ngạc, khinh miệt, tóm lại đều không phải ý tốt.
Trên đường Kỷ Thanh Du bị quản ngục dẫn đến phòng giam, gương mặt tinh xảo xinh đẹp cùng vẻ sợ hãi nhu nhược trong nháy mắt hấp dẫn không ít lang sói. Trong ảo tưởng của bọn tội phạm, con dê non này đã bị bọn họ lột da róc xương, gặm hết vào bụng, ý dâm từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài.
Tiếc là dê con này không vào ổ sói của mình, mà vào phòng giam 17. Bọn họ hâm mộ mấy gã trong phòng 17 muốn chết, thật đúng là được hưởng lợi lớn.
Tất cả người ở đây đều nghĩ chú dê con này sẽ không chịu nổi nửa ngày, tuyệt đối mới bước vào phòng giam đã bị bảy con sói đói thay phiên hưởng thụ, cuối cùng đứng cũng không nổi.
Ai ngờ hắn lại hoàn hảo không chút thương tổn đi ra phòng ăn, tư thế đi đường vẫn bình thường, không giống vẻ bị xâm hại quá độ.
Nhưng còn bảy người kia... đứa què đứa phế, nhìn có chút thê thảm.
Đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bảy người kia tranh giành dê con nên đấm nhau, cuối cùng lại không có ai thắng? Vậy cũng ngu quá, không phải có thể cùng nhau hưởng thụ à.
Có điều như thế dễ bị chơi hỏng, đồ vật xinh đẹp quả thật nên được bảo quản để sử dụng lâu hơn. Mặt hàng cực phẩm như thế không biết bao giờ mới có lại.
Trong đầu bọn tội phạm đủ loại suy nghĩ đê tiện ác ý. Không ai nghĩ rằng thanh niên trông xinh đẹp nhu nhược đấy lại ra tay đấm người, mà con mẹ nó còn thắng.
Đối với những ánh mắt ác ý đó, Dung Dữ tự động chuyển thành bọn tội phạm đang thưởng thức khuôn mặt đẹp của hắn.
Tù nhân số 2 ân cần nói: "Đại ca anh chọn chỗ ngồi trước, em đi lấy cơm cho anh."
Ánh mắt mấy tù nhân khác chợt lóe.
Chỗ ngồi ở phòng ăn không có quy định, mọi người đều ngồi đại. Nhưng vị trí tốt là chỗ cố định của một vài người, ngay cả quản ngục cũng không dám trêu chọc, thanh niên mới tới này sẽ không biết điều đó.
Bọn chúng không đánh lại hắn, nhưng có thể mượn tay người khác dạy dỗ hắn, trút cục tức trong bụng.
Đám tội phạm trong phòng số 17 không hẹn mà cùng im lặng, nhìn trò hề của Dung Dữ.
Khi mấy gã thấy Dung Dữ không chút do dự ngồi vào cái ghế gần cửa ra vào nhất, không nhịn cười nở nụ cười như ý.
Quá tốt, thằng ranh này chọn ngay chỗ không thể đụng nhất.
Những người khác trong phòng ăn cũng nhao nhao kinh ngạc, nhỏ giọng thảo luận.
"Trời ạ, nó ngồi ngay chỗ của Khoa Đạt."
"Khoa Đạt là sát nhân ma quỷ nổi tiếng của cả ngân hà này, đã giết ít nhất một ngàn người rồi, Liên bang phái ra hai đội mới bắt được gã, Con dê con kia chắc chắn sẽ bị xé nát vụn cho coi."
"Mà Khoa Đạt còn ghét nhất mông của đàn ông, nó muốn dùng cơ thể cầu xin gã tha cho cũng không được."
"Có trưởng giám ngục ở đây sẽ không xảy ra án mạng, nhưng nó không chết thì cũng lác lớp da. Chỉ cần người không chết trưởng giám ngục sẽ không quan tâm. Hầy, tao đã đoán trước kết quả rồi."
"Chúng ta có phim hay để xem."
Đám tù nhân hả hê nhỏ giọng bàn luận, không một ai lên tiếng nhắc nhở Dung Dữ.
Dung Dữ thoải mái dựa vào ghế, nhận lấy ánh mắt của bốn phía. Bọn họ có phải đang ghen tị vì bọn họ chỉ được ngồi ghế dài, mà mình lại có thể ngồi ghế dựa không.
Cả phòng ăn đều là ghế dài, chỉ có cái ghế này của hắn là ghế dựa. Đương nhiên là Dung Dữ phải chọn ghế tốt nhất.
Vòng Huyết Ngọc: Sao anh không thử nghĩ chút tại sao không ai ngồi cái ghế này.
Dung Dữ: Sao? Chỗ ngồi dành riêng cho người nào đó?
Vòng Huyết Ngọc: Đúng vậy, mọi người ở đây ngầm thừa nhận ghế này của tên sát nhân ma quỷ Khoa Đạt.
Dung Dữ than thở: Xem ra bạn tù thân yêu muốn hại tao chết, đúng là làm người ta đau lòng.
Vòng Huyết Ngọc: Mời anh nhớ lại cảnh tượng vừa nãy anh suýt đánh chết bọn họ. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện đi, giờ anh đổi vị trí còn kịp đấy.
Dung Dữ không chút để ý: Từ trước đến nay chưa từng có chuyện tao nhường chỗ cho kẻ khác.
Hắn chỉ chiếm thứ tốt nhất.
Vòng Huyết Ngọc:...Vậy tùy thôi, chúc anh mạnh khỏe.
Thiệt chứ, sao nó phải quan tâm lo lắng Đại ma vương làm gì, có thấy Đại ma vương chịu thua thiệt bao giờ đâu.
"Đại ca, cơm của anh đây ạ." Tù nhân số 2 cung kính để đĩa đồ ăn trước mặt Dung Dữ, "Chúng em không làm phiền anh dùng cơm nữa, anh ăn ngon miệng."
Nói xong tức tốc chạy đến bàn ăn khác.
Không ai dám ngồi chung bàn với Khoa Đạt, trước giờ cả cái bàn này chỉ có mình Khoa Đạt ngồi ăn.
Dung Dữ đếch sợ cái tên giết người ma quỷ gì đấy chút nào, nhưng ngay lúc này hắn lại thấy sợ.
"... Đây là cái thứ gì vậy?" Dung Dữ ngớ ra nhìn đĩa cơm sượng rau nhừ, không có chút chất béo nào.
Hắn sợ hãi nói: "Sau này tao chỉ có thể ăn những thế như này thôi á?"
Vòng Huyết Ngọc: Có ăn đã ngon lắm rồi, thức ăn ở nhà tù rất ít, mỗi người chỉ được một phần thôi, có người ăn không no còn đoạt của người khác, rất nhiều người còn không có cơm ăn.
Dung Dữ: "Này cũng thảm quá đấy."
Hắn mệt mỏi tựa vào ghế.
Nhớ căn phòng lớn có hồ bơi của hắn, nhớ thịt kho trên bàn, nhớ ngài Cố đã từng cho hắn cuộc sống ấm no đầy đủ.
Giờ hắn phải sống qua ngày kiểu gì đây.
Đang lúc không thiết sống, một bóng người cao to bao trùm lấy hắn, giọng nói thô ráp khó nghe.
"Thằng nhóc, mày chiếm chỗ của tao."
Dung Dữ ngẩng đầu, thấy một người đàn ông vạm vỡ cao hơn hai mét vẻ mặt bất thiện nhìn hắn chòng chọc, từng khối cơ bắp tay căng ra tràn đầy sức mạnh.
Dung Dữ bất động như núi: "Mày là ai? Chỗ này viết tên mày à?"
Xong đời, đúng là không biết sợ, lại dám trả treo với Khoa Đạt. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ.
Bảy gã tù nhân trong phòng 17 gấp gáp muốn xem Dung Dữ bị Khoa Đạt dạy làm người. Một đại ca phòng giam thôi có là cái thá gì, Khoa Đạt còn là đại ca của tất cả các tù nhân đây.
Khoa Đạt híp mắt: "Tao không chỉ ngồi ghế riêng, mà còn được ở một mình một phòng đây."
Chỉ có tội phạm nguy hiểm bậc cao mới được xếp một phòng riêng, đây là vì đảm bảo an toàn cho những tội phạm khác. Khoa Đạt là muốn cảnh cáo Dung Dữ, gã không dễ chọc.
Vẻ mặt bình tĩnh của Dung Dữ tan vỡ.
Nó sợ rồi kìa. Các tù nhân nghĩ vậy, bao gồm cả Khoa Đạt.
Dung Dữ đứng phắt dậy, tức giận cầm đĩa thức ăn úp lên người Khoa Đạt: "Sao mày được ở một mình một phòng!?"
Thức ăn canh nóng hất đầy mặt Khoa Đạt, những tội phạm khác trừng muốn rớt con mắt.
Thằng người mới này không muốn sống nữa à!
"Mày--- thằng ranh mới tới, hôm nay tao sẽ dạy mày quy tắc trong cái tù này!" Khoa Đạt hoàn toàn bị chọc giận, muốn nhấc cổ áo Dung Dữ dạy dỗ hắn một trận, khí thế đó tuyệt đối là muốn đập người sống dở chết dở.
Biểu cảm đám tù nhân đang xem đầy hưng phấn, bọn họ thích nhất là cảnh máu me thế này. . Truyện Đoản Văn
Mà giây kế kiếp, phòng ăn vang lên tiếng hét thảm thiết.
Mà tiếng hét đó, không phải của Dung Dữ.
Khoa Đạt che mắt đau đến quằn quại trên mặt đất, máu theo kẽ tay chảy xuống đẫm cả khuôn mặt, trong miệng phát ra tiếng rít thống khổ.
Một con ngươi lăn xuống đất.
Dung Dữ tay cầm cái nĩa nhuốm máu, dùng đế giày nghiền nát con ngươi kia, cong môi cười: "Mày muốn dạy ai quy tắc?"
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Không một ai thấy rõ thanh niên xinh đẹp đó ra tay thế nào.
Bảy tên phòng 17 vẻ mặt cứng ngắc, nhất là gã số 2, mặt gã vàng như đất mồ, cảm thấy sắp đến ngày giỗ của mình.
Mọi người ở đây đều bị hành động của Dung Dữ dọa đứng hình, mà lúc này đột ngột xảy ra biến cố.
Một gã đàn ông gầy yếu bỗng xông tới, nhân lúc người ta chưa kịp để ý, nhét một nắm cơm trong đĩa của tội phạm khác vào miệng.
Gã đói quá rồi, liên tiếp mấy ngày bị người khác giành đồ ăn, lúc này đói đến ngu người, đã không còn quan tâm gì nữa.
Tên đàn ông bị cướp cơm lập tức nổi giận: "Mày muốn chết à!"
Người đàn ông gầy yếu còn đang liều mạng nhét cơm vào miệng, đã bị người kia đẩy mạnh một cái. Gã bị đẩy ra năm mét, đầu đụng mạnh vào góc bàn, tắt thở tại chỗ.
Hai tên cai ngục đang chú ý đến bên này, lập tức tới kiểm tra. Một người trong đó dò hơi thở của người đàn ông, nói với người còn lại: "Chết rồi, mau đi thông báo ngài trưởng giám ngục."
Tên đàn ông đẩy người sắc mặt tái mét, tê liệt ngồi bệt dưới đất: "Không, tôi không cố ý! Tôi không cố ý giết hắn đâu, là hắn muốn cướp cơm của tôi."
Một gã khác cười nhạo: "Yo, Vi Tư Đặc, nếu tao nhớ không nhầm thì mày mới là người cướp cơm của nó mấy nay đúng không. Bây giờ mày lại giết người, chúc mày lành lặn ra khỏi phòng trừng phạt nhé."
Vi Tư Đặc tuyệt vọng: "Không!"
Không ai muốn đến gặp trưởng giám ngục, người đàn ông đó còn kinh khủng hơn Khoa Đạt gấp trăm lần. Cũng chỉ có người đó mới có thể một mình trấn áp được toàn bộ đám tội phạm ở đây, làm bọn chúng không dám bạo động.
Đó giờ trưởng giám ngục không nhúng tay vào mấy trò chơi của đám tù nhân, chỉ khi nào xảy ra án mạng, dù có vô tình hay cố ý, thủ phạm cũng sẽ bị kéo đến phòng trừng phạt, trưởng giám ngục sẽ tự mình hành hình. Tội phạm có hung ác đến đâu, sau khi ra ngoài cũng sẽ ám ảnh phòng trừng phạt mãi mãi.
Đó tuyệt đối là sống không bằng chết.
Gã không muốn đi, gã không muốn đi!
Nhiệt độ phòng ăn bỗng như hạ xuống âm 10 độ, ở ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông tóc đen khoác áo gió, gương mặt tuấn mỹ, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn vàng. Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, tận đáy lòng trào ra nỗi sợ hãi mãnh liệt.
Phó Thiển Tri đứng ở cửa không đi vào, ánh mắt vô cảm lướt qua thi thể dưới đất, nhàn nhạt nói: "Xử lý xong thi thể, dẫn người đi."
"Không, ngài trưởng giám ngục, tôi không cố ý giết người! Không, tôi không muốn đến phòng trừng phạt! Tôi không muốn!" Vi Tư Đặc gào thét thảm thiết, vẫn bị cai ngục mang đi.
Phó Thiển Tri cũng không cho gã nửa ánh mắt, bỏ lại một câu rồi định rời đi, từ đầu đến cuối không thèm nhìn qua chỗ Khoa Đạt.
"Này." Dung Dữ gọi anh lại, "Ngài trưởng giám ngục, tôi cũng gây chuyện, sao anh không trừng phạt tôi?"
Phó Thiển Tri dừng bước, bình tĩnh nhìn hắn: "Hắn còn sống, tôi chỉ quan tâm án mạng."
Sau đó đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
"Phụt!"
Âm thanh vật sắc bén đâm vào da thịt.
Thân hình Phó Thiển Tri khựng lại.
Anh xoay người, nhìn thấy thanh niên xinh đẹp đó cầm nĩa hung hăng đâm vào cổ họng Khoa Đạt, máu tươi văng tung tóe đầy mặt, ngẩng đầu nhìn anh nở nụ cười diễm lệ.
"Giờ thì chết rồi." Dung Dữ mỉm cười với y.
"Ngài trưởng giám ngục, anh dẫn tôi đi nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất