Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư
Chương 17: Kiếm tu thiên tài
Tiếc là ngồi đợi cả buổi trưa mà vẫn chưa thấy thiếu niên xuất hiện.
Cái tên gia hỏa kia, chắc không cho cậu leo cây đó chứ? Nghe tiếng chim trong rừng hót thanh thúy bên tai, Tô Thiếu Bạch dằn lòng ngồi dưới tán cây bên bờ suối, nhìn quanh quất, cuối cùng lại nhìn thẳng nước chảy róc rách trong dòng suối nhỏ trước mặt. Cái nơi quỷ quái này đã không có internet cũng chả có điện thoại di động, muốn tìm trò giết thời gian cũng chả có. Suối nước trong suốt đến độ thấy được cả đáy, trong lành cũng giống như nước khoáng hồi ở kiếp trước, thậm chí thấy rõ cả lớp đá cuội dưới đáy nước, thi thoảng còn có mấy con cá bạc nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay bơi lội trong nước. Tia nắng rọi xuyên qua mặt nước, ánh nước lấp lánh, nhìn từng điểm sáng màu trắng thi nhau nhảy nhót này thật giống như luồng sáng trắng toát tỏa ra khắp phía lúc thiếu niên kia vung phi kiếm hồi hôm qua. Phút chốc, Tô Thiếu Bạch phát hiện mình như lạc vào trong ý cảnh kỳ diệu kia, bóng cây, tiếng chim hót và tiếng nước chảy, tất cả đều biến mất, trước mặt chỉ còn ánh sáng đang di chuyển. Rồi đột nhiên biến ảo, rời rạc bất định, dần dần, cậu lại phát hiện cả thân thể mình chỉ còn như tấm kính mờ ảo, biến thành hình dạng trong suốt, thậm chí còn thấy có rất nhiều sợi dây màu xám tro chằng chịt kín kẽ khắp cơ thể. Cái này rất giống như sơ đồ mạch máu mà cậu đọc trong sách hồi trước. Còn có hai cái bóng một đỏ một trắng mơ hồ ẩn hiện ở bụng mình, hình như chỗ đó chính là vị trí đan điền trong truyền thuyết. Cái bóng đỏ kia trông chỉ nhỏ như quả bóng bàn, nhìn kỹ lại mới phát hiện cái bóng đó vậy mà lại giống như biết hô hấp, phập phồng rồi lại co rút. Mà cái bóng màu trắng lại chỉ như hạt đậu tằm, còn ẩn hiện đường vân ánh sáng màu xanh biếc. Giữa hai cái bóng còn có một điểm sáng màu trắng, nếu không chú ý thì quả thật cũng không phát hiện được. Đây là cái gì? Tô Thiếu Bạch kinh ngạc nhìn kỹ hai luồng sáng này, hoàn toàn không nghĩ ra được là cái chi cả.
Thần trí chợt lại nhoáng lên, bóng cây lắc lư, tiếng chim hót trong rừng, cậu đã trở lại với hiện tại. Ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút, ít nhất cũng đã qua trưa được nửa canh giờ rôi. Bốn phía vẫn không có động tĩnh. Cái tên đó có biết tính thời gian không vậy? Lúc trước khi cưa cẩm em gái, hình như kỷ lục cao nhất của cả đám đàn ông còn chưa đến nửa tiếng. Giờ thì thời gian gấp đôi mà vẫn chưa thấy xuất hiện, đàn ông mà còn làm giá hơn cả phụ nữ là sao! Đợi thêm một nén nhang nữa, nếu cái tên gia hỏa này vẫn không tới thì cậu về nhà ngủ trưa. Tô Thiếu Bạch nóng giận oán thán, cái tâm tình vốn là muốn báo đáp ân tình gì đấy giờ đã bị chém hết chẳng chừa một mống.
Cũng không biết là có phải do lời oán thán của cậu có tác dụng hay không, trong không trung chợt có tiếng xé gió, thiếu niên áo lam khoan thai đến, trong chớp mắt đã hạ xuống cạnh cậu, mà con chim cắt lông trắng ngạo kiều kia cũng bay quanh trên đỉnh đầu hai người.
"Rất tốt!" Cái tên tiên trưởng nào đó hài lòng gật đầu nhìn cậu, cũng chẳng biết y là đang khen quần áo mới của cậu hay là khen cậu ngoan ngoãn đến đúng hẹn hay không. Đột nhiên xốc người đang ngồi kia ném lên trên phi kiếm của mình, nhắm về phía thác nước hôm nay mà bay đi.
Tô Thiếu Bạch vẫn chưa hoàn hồn hẳn thì đã bị ném lên thân kiếm rồi bay lên không trung. Có biết thế nào là lễ độ không hả? Ngay cả một câu xin lỗi cũng không có là sao? Thậm chí một lời giải thích cũng chẳng thấy đâu? Cái tên gia hỏa này cho người ta leo cây hơn một tiếng rồi cứ thế mà im luôn à? Cậu hậm hực nhìn thiếu niên ngọc thụ lâm phong lại còn im như thóc đứng ở phía chuôi kiếm, nếu không phải lão tử còn chưa học được kỹ năng điều khiển phi kiếm, nếu không phải lão tử sợ có sự cố xảy ra sau khi rớt khỏi kiếm, thì chắc chắn bây giờ đã đạp cho cái tên gia hỏa xem mọi chuyện như đúng rồi này té xuống rồi!
Thiếu niên áo lam hạ xuống bờ hồ hôm qua, không nói một lời đem Tô Thiếu Bạch đặt xuống bên cạnh bếp tam giác dựng hồi hôm qua. Hôm nay thiếu niên điều khiển tốc độ bay của phi kiếm nhanh hơn hôm qua một chút, bạn trẻ phế vật nào đó cảm thấy có chút không tiêu, đợi đến khi Tô Thiếu Bạch hết "say phi kiếm" rồi, thiếu niên và con chim cắt lông trắng đều không thấy đâu!
(Editor: Vãi~ người ta có say xe, say tàu, say máy bay, anh có say phi kiếm =))))
Đem bỏ mình ở chỗ này là có ý gì hả? Tô Thiếu Bạch nhìn cảnh sắc quen thuộc xung quanh, cuối cùng đần mặt chằm chằm nhìn bếp đá bị hun thành đen thui bên cạnh. Đến tận bây giờ, cậu vẫn không hiểu cái bạn tiên trưởng đại nhân kia rốt cuộc là muốn làm cái chi?
May mà lần nay không để cậu đợi lâu, chỉ trong vòng chưa đầy một chén trà, thiếu niên đã trở lại. Không đợi Tô Thiếu Bạch bày xong tư thế hỏi, một đống đồ bộp bộp rơi xuống giữa hai người. Cúi đầu nhìn, năm sáu con thỏ rừng rớt bên chân cậu, bên cạnh còn có cả linh dương nữa.
Nhiều đồ như vậy, tên này biến đâu ra thế? Cậu kinh hãi nhìn đồ dưới chân, lại nhìn cái tên gia hỏa cao xấp xỉ mình ở trước mặt. Cậu dám khẳng định, trước đó một giây trong tay y tuyệt nhiên không có bất cứ vật gì.
Đối phương vẫn không có hứng thú giải thích, mặt không thay đổi lấy hộp gia vị và đá lửa ra, lại chỉ đống nguyên liệu dân dã kia nói, "Mỗi người một nửa."
Mỗi người một nửa? Tô Thiếu Bạch đảo mắt, cuối cùng cũng đoán sơ được dụng ý của bạn tiên trưởng đại nhân tiếc chữ như vàng này. Thì ra hôm qua người ta ăn chưa thấy đủ, hôm nay còn muốn ăn nữa, còn đem một nửa đồ cho mình xem như là trả thù lao. Chỗ này ít nhất là có hai con thỏ và nửa con dê là của cậu, tính toán cẩn thận thì cũng trị giá hai trăm đồng tệ chứ không ít. Ui chao, một canh giờ của người ta cũng rất là đáng giá nha, mà lại còn trả công rất rộng rãi nữa. Sau khi nhẩm tính đổi thành tiền, đôi mắt hoa đào của Tô Thiếu Bạch nhẹ nhàng cười tươi, mọi bất mãn đều tan thành mây khói, nhanh nhẹn xắn ống tay áo lên chuẩn bị động thủ.
Tiếc là sau khi mò mẫm sau lưng một hồi thì vẫn là trống không, hôm nay cậu vốn không biết tiên trưởng đại nhân đây muốn cậu đến bờ suối làm cái chi, nên không có mang theo dao, bất đắc dĩ cậu đành đi đến dưới tàng cây chỗ thiếu niên đang khoanh chân ngồi yên tĩnh, "À, ngươi có đao không?" Theo như kinh nghiệm hôm qua, có ngốc cậu cũng nhận ra, đối với y, kiếm là vô cùng kiêng kỵ.
"?" Thiếu niên nhướng mày, con ngươi sắc như nước, lạnh lùng thâm trầm.
"Đao hay là dao găm cũng được, ta không có mang theo đồ, không lột da được." Tô Thiếu Bạch lo lắng cẩn thận giải thích cho người ta. Trên người bạn tiên trưởng đại nhân đó toàn là khí thế bức người, không gì cản nổi, ép người ta tới mức không tự chủ muốn tránh xa khí thế sắc bén của y ra.
Thiếu niên áo lam vuốt vòng tay kim loại trên cổ tay mình một cái, một luồng ánh sáng lành lạnh nhẹ nhàng biến thành một con dao găm trên tay. Tô Thiếu Bạch ngạc nhiên nhận dao, lần này cậu thấy rõ hơn rồi, hình như là lấy từ trong vòng tay. Đây chẳng lẽ chính là trữ vật dùng để cất đồ trong một không gian khác trong truyền thuyết sao? Cái món đồ này thật sự có tồn tại à?
Cậu không dám làm phiền người ta thêm lần nữa, chỉ đành phải nén một bụng nghi vấn quay trở lại xử lý đống nguyên liệu trên mặt đất. Đến khi bắt đầu lột da đầu con thỏ, Tô Thiếu Bạch mới phát hiện, mấy con mồi trên mặt đất này, toàn bộ đều bị vật gì đó tàn nhẫn xuyên qua đầu, một chiêu là mất mạng. Lại nghĩ đến chuyện con quái xà hôm qua bị giết trong nháy mắt, cậu đâm ra rùng mình một cái liền ra quyết định, sau này cho dù là có đứng hai tiếng đi chăng nữa, trong lòng cũng phải mang ơn mới được, phải giương cái mặt tươi cười nhìn người ta, tuyệt đối tuyệt đối không được chọc vị đại hiệp này, không phải, là tiên trưởng!!!
Bằng vào vũ lực của người ta, nếu muốn giết cậu như cái con tiểu quái da cứng kia, quả thật không tốn bao nhiêu sức hết!
Cậu đang thu dọn lòng thỏ bên này, thì nghe trên không trung có tiếng kêu quen thuộc, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là con chim cắt lông trắng kia, "phạch phạch", con chim cắt lông trắng buông lỏng móng vuốt, thả xuống hai con gà rừng lông nhiều màu xuống. Ý cười trong mắt Tô Thiếu Bạch càng đậm, xem ra con gà rừng này cũng có phần của mình, một nhà tiên trưởng(?) thật tốt!
(Editor: đừng hỏi tui cái dấu chấm hỏi kia là gì, tác giả ghi đó, méo phải tui đâu =))))
Con chim cắt lông trắng vứt gà rừng trên mặt đất, lại giống như hôm qua đậu lên đầu vai cậu, nghiêng đầu nhìn cậu bận bịu. Bị kích thích bởi thù lao quá lớn, Tô Thiếu Bạch tràn đầy nhiệt tình, quyết định thỏ nướng xé tay và gà cái bang [1]. Hai món này chính là món nổi tiếng của phòng bếp trong khách sạn lúc cậu còn làm việc tại đó, cậu chỉ học được sơ sơ, mong là làm thử hôm nay sẽ không khiến người ta thất vọng.
Nam Cung Hạo ngồi tựa bên thân cây, không mặn không nhạt nhìn cái người thon gầy trước mặt đang bận rộn, nhưng lại liên tục gạt bỏ những đánh giá trong lòng. Khi bảy tuổi y đã dẫn khí vào cơ thể, mười bốn tuổi đạt đến Trúc Cơ, kinh thế hãi tục, chấn động toàn bộ Tu Chân giới của đại lục Đông Hoàng. Nên biết rằng, trong mỗi đại phái, có thể bước vào Luyện Khí kỳ trước mười lăm tuổi đã là đạt thành tích tốt lắm rồi. Trong gần vạn năm nay, giữa những người tu chân trên đại lục này, có thể đạt đến Trúc Cơ trước mười lăm tuổi, chỉ vỏn vẹn có chín người. Mà chín người này, thành tựu đạt được về sau quả thực không hề tầm thường.
Huống chi y còn là dẫn đầu Kiếm tu nhất mạch, chuyên tâm tu luyện rồi lại trở thành nhân tài kiệt xuất trong lớp con em của đám người tu tiên, tài năng đến vậy, nên dĩ nhiên là có vô số thế lực lôi kéo lấy lòng hoặc là ám sát hãm hại y, hiện tại những người tiếp xúc cạnh y gần như đều có chung hai mục đích đó. Ba năm qua, những tên có thủ đoạn vụng về hay cao chiêu liên tiếp xuất hiện, cũng giống như cái tên vuốt đuôi mình trong bữa tiệc ở Bác Sơn phái trưa hôm nay, thực sự làm lãng phí thời gian của y. Tu tiên nhất mạch, kẻ mạnh là vua, mặc dù y không để tâm nhưng không có nghĩ là không hiểu tâm tư của những người đó.
Còn cái người trước mặt này, xem như cũng tạm được đi, ít ra thì cách lấy lòng cũng không khiến người khác chán ghét. Hôm qua y còn nửa tin nửa ngờ, cảm thấy hình như chỉ là vô tình gặp mặt thôi, bây giờ nghĩ lại, quả nhiên vẫn là do người khác cố ý phái tới sao? Nếu không có âm mưu khác với y, sao lại có thể ngoan ngoãn đợi bên cạnh bờ suối lâu như vậy? Trong không khí mơ hồ tỏa mùi hương thịt, Nam Cung Hạo thở sâu, cũng được, dựa theo kinh nghiệm từ đó đến giờ, nếu có mục đích, chờ chút nữa người này nhất định sẽ tặng chút lễ vật cho mình vui lòng, lại nhìn kỹ rồi hẵng nói sau.
Mặc dù nguyên liệu nấu ăn mang theo linh khí, nhưng thông thường sau khi nấu qua không để lại chút linh khí nào, để những người tu tiên dùng, chỉ có thể nóng tính thêm rồi tổn hại tu vi mà thôi. Nếu muốn lưu lại vài phần linh khí sau khi chế biến thức ăn để trợ giúp tu luyện, hiện nay chỉ có những người tu tiên lấy việc nấu ăn mà nhập đạo mới có thể làm được, nhưng muốn những người này làm đồ ăn cho ăn, hao phí lắm luôn, mà lại chẳng cần thiết cho tu luyện, cho nên đại đa số người tu tiên, sau khi lên được Kim Đan kỳ sẽ chọn biện pháp ích cốc*.
*ích cốc: ý nói là không cần ăn
Linh mạch trên núi Phù Lô quả thực tốt, linh vật được tẩm bổ khí trời trong núi cũng không phải ít. Cá trong hồ nước này cùng với giao xà trăm năm cùng tồn tại, dĩ nhiên đã hấp thu không ít linh khí. Người này gầy như cành cây, chút gió lớn thổi qua là có thể bay, đến cả Tiểu Bạch cũng đánh không lại, vậy mà không ngờ lại có còn có chút tác dụng. Cá nướng hôm qua, chẳng những mùi vị không tệ, ấy vậy mà lại còn có thể lưu lại được một hai phần linh khí, thực sự khiến người ta có hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ là con cháu thế gia lấy nấu ăn mà nhập đạo ở ẩn nào đó à? Mặt thì trông như mười tuổi, lại có thể học được tay nghề đến thế này, quả thật là tài năng trời cho rồi.
Mà tính ham ăn ham uống của y cũng không quá mạnh, hiện tại đã tu luyện tới Trúc Cơ trung kỳ, đến Kim Đan kỳ là có thể ích cốc, người này dựa vào tài nấu ăn của mình ném đá dò đường, cũng xem như là một nước đi hiểm.
"Được rồi, được rồi, nhanh thử xem nào!" Đầu bếp nhỏ kia cầm thỏ nướng mới ra lò, giống như là dâng vật quý đến trước mặt tiên trưởng đại nhân vậy.
Bộp! Cái người nào đó đang hào hứng thì vấp phải rễ cây trên mặt đây, thành thật ngã trên mặt đất. Không chỉ thỏ nướng trong tay bay thẳng vào mặt bạn tiên trưởng đại nhân kia, mà cả cái túi nhỏ màu đỏ trong lòng cũng rơi ra, túi vải rơi xuống bên cạnh, mà món đồ màu bạc trong túi cũng rơi ra trước mặt bạn tiên trưởng đại nhân, ung dung nằm ngay bên tay y. Vốn con chim cắt lông trắng còn đang đậu trên vai Tô Thiếu Bạch, nháy mắt đã bay lên, còn bay vòng trên đỉnh đầu người ta, khinh bỉ nhân loại ngu xuẩn không có cánh kia.
Tiên trưởng đại nhân anh minh thần vũ, mặt không đổi sắc, hời hợt tiếp được thỏ nướng, tay kia tò mò cầm vật rơi ra lên ngắm.
Là một sợi dây đeo tay chỉ bạc.
Nam Cung Hạo không dám tin lật tới lật lui nhìn cái vòng tay bình thường này, quả thật là một món trang sức người phàm thường dùng, bình thường đến mức có chút khó coi, thậm chí bên trong còn không có nửa điểm linh khí hay thần thức, tuyệt đối không phải là trân phẩm linh khí gì cả. Không biết cách chọn đồ à! Tốt xấu gì cũng phải đưa y đơn hỏa linh căn hay cái gì đó thuộc tính hỏa chứ? Mặc dù hồi trưa cũng có người cầm hỏa linh châu nghìn năm y cũng không thèm để vào mắt. Nhưng mà cái vòng tay trước mặt này... Mấy năm nay y đã thấy hàng nghìn loại quà, cái này thật sự khó mà xem là một vật đặc sản của môn phái nào đó được.
Đau chết được! Tô Thiếu Bạch che mũi, đau đến ngân ngấn nước mắt, vừa ngẩng đầu thì thấy ai đó đang cầm cái vòng tay ra chiều suy nghĩ. Cậu biến sắc, xong rồi, lúc nãy trên chợ có mua vòng cho Tưởng Mạc Ngọc, về nhà lại quên lấy ra. Cậu lập tức đứng dậy, qua quýt phủi bụi trên người rồi nhặt túi vải màu đỏ kia lên, chạy đến trước mặt tiên trưởng, đau lòng muốn lấy vòng tay trở về xoa xoa một chút, món đồ này cậu phải trả đến mười mấy đồng tệ, không thể để chưa đưa mà đã bị rơi cho rách hư được!
Tiên trưởng đại nhân lại vuốt vuốt vòng tay chỉ bạc, xoay mặt nhìn bạn trẻ đầu bếp trước mặt mình, "Cho ta?" Lộ chân tướng rồi sao, y tuyệt đối không nhận đâu!
oOo
Chú thích:
[1] gà cái bang: là món ăn đặc sản của Trung Quốc, ở Việt Nam cũng có món gà này, gọi là gà nướng đất sét. Nhìn chung, cách làm của cả hai bên đều giống nhau, có chăng khác nhau là ở tên gọi. Tên tiếng Anh của món này là Beggar's chicken, nghe đồn là trong truyện Anh hùng xạ điêu của Kim Dung thì món này là một trong những món là Hoàng Dung dỗ Hồng Thất Công để dụ ổng dạy cho Quách Tĩnh Giáng Long thập bát chưởng.
Để chọn nguyên liệu là món gà nướng đất sét thì phải loại gà nuôi thả vườn, thường được gọi là gà ta, để nguyên lông, chỉ cắt phao câu và cắt tiết, phần lòng gà được móc ra làm sạch, sau đó lại nhồi vào ruột trở lại. Phần đất sét bao bọc ngoài thân gà cũng được các tay thợ chuyên môn làm sao đủ vừa để chín gà khi nướng và đủ dính vào da gà khi kéo ra chỉ còn toàn là thịt, rất ít da dính lại, nên những ai không thích cholesteron thì ăn gà này rất tiện. Hình minh họa bên dưới.
Cái tên gia hỏa kia, chắc không cho cậu leo cây đó chứ? Nghe tiếng chim trong rừng hót thanh thúy bên tai, Tô Thiếu Bạch dằn lòng ngồi dưới tán cây bên bờ suối, nhìn quanh quất, cuối cùng lại nhìn thẳng nước chảy róc rách trong dòng suối nhỏ trước mặt. Cái nơi quỷ quái này đã không có internet cũng chả có điện thoại di động, muốn tìm trò giết thời gian cũng chả có. Suối nước trong suốt đến độ thấy được cả đáy, trong lành cũng giống như nước khoáng hồi ở kiếp trước, thậm chí thấy rõ cả lớp đá cuội dưới đáy nước, thi thoảng còn có mấy con cá bạc nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay bơi lội trong nước. Tia nắng rọi xuyên qua mặt nước, ánh nước lấp lánh, nhìn từng điểm sáng màu trắng thi nhau nhảy nhót này thật giống như luồng sáng trắng toát tỏa ra khắp phía lúc thiếu niên kia vung phi kiếm hồi hôm qua. Phút chốc, Tô Thiếu Bạch phát hiện mình như lạc vào trong ý cảnh kỳ diệu kia, bóng cây, tiếng chim hót và tiếng nước chảy, tất cả đều biến mất, trước mặt chỉ còn ánh sáng đang di chuyển. Rồi đột nhiên biến ảo, rời rạc bất định, dần dần, cậu lại phát hiện cả thân thể mình chỉ còn như tấm kính mờ ảo, biến thành hình dạng trong suốt, thậm chí còn thấy có rất nhiều sợi dây màu xám tro chằng chịt kín kẽ khắp cơ thể. Cái này rất giống như sơ đồ mạch máu mà cậu đọc trong sách hồi trước. Còn có hai cái bóng một đỏ một trắng mơ hồ ẩn hiện ở bụng mình, hình như chỗ đó chính là vị trí đan điền trong truyền thuyết. Cái bóng đỏ kia trông chỉ nhỏ như quả bóng bàn, nhìn kỹ lại mới phát hiện cái bóng đó vậy mà lại giống như biết hô hấp, phập phồng rồi lại co rút. Mà cái bóng màu trắng lại chỉ như hạt đậu tằm, còn ẩn hiện đường vân ánh sáng màu xanh biếc. Giữa hai cái bóng còn có một điểm sáng màu trắng, nếu không chú ý thì quả thật cũng không phát hiện được. Đây là cái gì? Tô Thiếu Bạch kinh ngạc nhìn kỹ hai luồng sáng này, hoàn toàn không nghĩ ra được là cái chi cả.
Thần trí chợt lại nhoáng lên, bóng cây lắc lư, tiếng chim hót trong rừng, cậu đã trở lại với hiện tại. Ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút, ít nhất cũng đã qua trưa được nửa canh giờ rôi. Bốn phía vẫn không có động tĩnh. Cái tên đó có biết tính thời gian không vậy? Lúc trước khi cưa cẩm em gái, hình như kỷ lục cao nhất của cả đám đàn ông còn chưa đến nửa tiếng. Giờ thì thời gian gấp đôi mà vẫn chưa thấy xuất hiện, đàn ông mà còn làm giá hơn cả phụ nữ là sao! Đợi thêm một nén nhang nữa, nếu cái tên gia hỏa này vẫn không tới thì cậu về nhà ngủ trưa. Tô Thiếu Bạch nóng giận oán thán, cái tâm tình vốn là muốn báo đáp ân tình gì đấy giờ đã bị chém hết chẳng chừa một mống.
Cũng không biết là có phải do lời oán thán của cậu có tác dụng hay không, trong không trung chợt có tiếng xé gió, thiếu niên áo lam khoan thai đến, trong chớp mắt đã hạ xuống cạnh cậu, mà con chim cắt lông trắng ngạo kiều kia cũng bay quanh trên đỉnh đầu hai người.
"Rất tốt!" Cái tên tiên trưởng nào đó hài lòng gật đầu nhìn cậu, cũng chẳng biết y là đang khen quần áo mới của cậu hay là khen cậu ngoan ngoãn đến đúng hẹn hay không. Đột nhiên xốc người đang ngồi kia ném lên trên phi kiếm của mình, nhắm về phía thác nước hôm nay mà bay đi.
Tô Thiếu Bạch vẫn chưa hoàn hồn hẳn thì đã bị ném lên thân kiếm rồi bay lên không trung. Có biết thế nào là lễ độ không hả? Ngay cả một câu xin lỗi cũng không có là sao? Thậm chí một lời giải thích cũng chẳng thấy đâu? Cái tên gia hỏa này cho người ta leo cây hơn một tiếng rồi cứ thế mà im luôn à? Cậu hậm hực nhìn thiếu niên ngọc thụ lâm phong lại còn im như thóc đứng ở phía chuôi kiếm, nếu không phải lão tử còn chưa học được kỹ năng điều khiển phi kiếm, nếu không phải lão tử sợ có sự cố xảy ra sau khi rớt khỏi kiếm, thì chắc chắn bây giờ đã đạp cho cái tên gia hỏa xem mọi chuyện như đúng rồi này té xuống rồi!
Thiếu niên áo lam hạ xuống bờ hồ hôm qua, không nói một lời đem Tô Thiếu Bạch đặt xuống bên cạnh bếp tam giác dựng hồi hôm qua. Hôm nay thiếu niên điều khiển tốc độ bay của phi kiếm nhanh hơn hôm qua một chút, bạn trẻ phế vật nào đó cảm thấy có chút không tiêu, đợi đến khi Tô Thiếu Bạch hết "say phi kiếm" rồi, thiếu niên và con chim cắt lông trắng đều không thấy đâu!
(Editor: Vãi~ người ta có say xe, say tàu, say máy bay, anh có say phi kiếm =))))
Đem bỏ mình ở chỗ này là có ý gì hả? Tô Thiếu Bạch nhìn cảnh sắc quen thuộc xung quanh, cuối cùng đần mặt chằm chằm nhìn bếp đá bị hun thành đen thui bên cạnh. Đến tận bây giờ, cậu vẫn không hiểu cái bạn tiên trưởng đại nhân kia rốt cuộc là muốn làm cái chi?
May mà lần nay không để cậu đợi lâu, chỉ trong vòng chưa đầy một chén trà, thiếu niên đã trở lại. Không đợi Tô Thiếu Bạch bày xong tư thế hỏi, một đống đồ bộp bộp rơi xuống giữa hai người. Cúi đầu nhìn, năm sáu con thỏ rừng rớt bên chân cậu, bên cạnh còn có cả linh dương nữa.
Nhiều đồ như vậy, tên này biến đâu ra thế? Cậu kinh hãi nhìn đồ dưới chân, lại nhìn cái tên gia hỏa cao xấp xỉ mình ở trước mặt. Cậu dám khẳng định, trước đó một giây trong tay y tuyệt nhiên không có bất cứ vật gì.
Đối phương vẫn không có hứng thú giải thích, mặt không thay đổi lấy hộp gia vị và đá lửa ra, lại chỉ đống nguyên liệu dân dã kia nói, "Mỗi người một nửa."
Mỗi người một nửa? Tô Thiếu Bạch đảo mắt, cuối cùng cũng đoán sơ được dụng ý của bạn tiên trưởng đại nhân tiếc chữ như vàng này. Thì ra hôm qua người ta ăn chưa thấy đủ, hôm nay còn muốn ăn nữa, còn đem một nửa đồ cho mình xem như là trả thù lao. Chỗ này ít nhất là có hai con thỏ và nửa con dê là của cậu, tính toán cẩn thận thì cũng trị giá hai trăm đồng tệ chứ không ít. Ui chao, một canh giờ của người ta cũng rất là đáng giá nha, mà lại còn trả công rất rộng rãi nữa. Sau khi nhẩm tính đổi thành tiền, đôi mắt hoa đào của Tô Thiếu Bạch nhẹ nhàng cười tươi, mọi bất mãn đều tan thành mây khói, nhanh nhẹn xắn ống tay áo lên chuẩn bị động thủ.
Tiếc là sau khi mò mẫm sau lưng một hồi thì vẫn là trống không, hôm nay cậu vốn không biết tiên trưởng đại nhân đây muốn cậu đến bờ suối làm cái chi, nên không có mang theo dao, bất đắc dĩ cậu đành đi đến dưới tàng cây chỗ thiếu niên đang khoanh chân ngồi yên tĩnh, "À, ngươi có đao không?" Theo như kinh nghiệm hôm qua, có ngốc cậu cũng nhận ra, đối với y, kiếm là vô cùng kiêng kỵ.
"?" Thiếu niên nhướng mày, con ngươi sắc như nước, lạnh lùng thâm trầm.
"Đao hay là dao găm cũng được, ta không có mang theo đồ, không lột da được." Tô Thiếu Bạch lo lắng cẩn thận giải thích cho người ta. Trên người bạn tiên trưởng đại nhân đó toàn là khí thế bức người, không gì cản nổi, ép người ta tới mức không tự chủ muốn tránh xa khí thế sắc bén của y ra.
Thiếu niên áo lam vuốt vòng tay kim loại trên cổ tay mình một cái, một luồng ánh sáng lành lạnh nhẹ nhàng biến thành một con dao găm trên tay. Tô Thiếu Bạch ngạc nhiên nhận dao, lần này cậu thấy rõ hơn rồi, hình như là lấy từ trong vòng tay. Đây chẳng lẽ chính là trữ vật dùng để cất đồ trong một không gian khác trong truyền thuyết sao? Cái món đồ này thật sự có tồn tại à?
Cậu không dám làm phiền người ta thêm lần nữa, chỉ đành phải nén một bụng nghi vấn quay trở lại xử lý đống nguyên liệu trên mặt đất. Đến khi bắt đầu lột da đầu con thỏ, Tô Thiếu Bạch mới phát hiện, mấy con mồi trên mặt đất này, toàn bộ đều bị vật gì đó tàn nhẫn xuyên qua đầu, một chiêu là mất mạng. Lại nghĩ đến chuyện con quái xà hôm qua bị giết trong nháy mắt, cậu đâm ra rùng mình một cái liền ra quyết định, sau này cho dù là có đứng hai tiếng đi chăng nữa, trong lòng cũng phải mang ơn mới được, phải giương cái mặt tươi cười nhìn người ta, tuyệt đối tuyệt đối không được chọc vị đại hiệp này, không phải, là tiên trưởng!!!
Bằng vào vũ lực của người ta, nếu muốn giết cậu như cái con tiểu quái da cứng kia, quả thật không tốn bao nhiêu sức hết!
Cậu đang thu dọn lòng thỏ bên này, thì nghe trên không trung có tiếng kêu quen thuộc, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là con chim cắt lông trắng kia, "phạch phạch", con chim cắt lông trắng buông lỏng móng vuốt, thả xuống hai con gà rừng lông nhiều màu xuống. Ý cười trong mắt Tô Thiếu Bạch càng đậm, xem ra con gà rừng này cũng có phần của mình, một nhà tiên trưởng(?) thật tốt!
(Editor: đừng hỏi tui cái dấu chấm hỏi kia là gì, tác giả ghi đó, méo phải tui đâu =))))
Con chim cắt lông trắng vứt gà rừng trên mặt đất, lại giống như hôm qua đậu lên đầu vai cậu, nghiêng đầu nhìn cậu bận bịu. Bị kích thích bởi thù lao quá lớn, Tô Thiếu Bạch tràn đầy nhiệt tình, quyết định thỏ nướng xé tay và gà cái bang [1]. Hai món này chính là món nổi tiếng của phòng bếp trong khách sạn lúc cậu còn làm việc tại đó, cậu chỉ học được sơ sơ, mong là làm thử hôm nay sẽ không khiến người ta thất vọng.
Nam Cung Hạo ngồi tựa bên thân cây, không mặn không nhạt nhìn cái người thon gầy trước mặt đang bận rộn, nhưng lại liên tục gạt bỏ những đánh giá trong lòng. Khi bảy tuổi y đã dẫn khí vào cơ thể, mười bốn tuổi đạt đến Trúc Cơ, kinh thế hãi tục, chấn động toàn bộ Tu Chân giới của đại lục Đông Hoàng. Nên biết rằng, trong mỗi đại phái, có thể bước vào Luyện Khí kỳ trước mười lăm tuổi đã là đạt thành tích tốt lắm rồi. Trong gần vạn năm nay, giữa những người tu chân trên đại lục này, có thể đạt đến Trúc Cơ trước mười lăm tuổi, chỉ vỏn vẹn có chín người. Mà chín người này, thành tựu đạt được về sau quả thực không hề tầm thường.
Huống chi y còn là dẫn đầu Kiếm tu nhất mạch, chuyên tâm tu luyện rồi lại trở thành nhân tài kiệt xuất trong lớp con em của đám người tu tiên, tài năng đến vậy, nên dĩ nhiên là có vô số thế lực lôi kéo lấy lòng hoặc là ám sát hãm hại y, hiện tại những người tiếp xúc cạnh y gần như đều có chung hai mục đích đó. Ba năm qua, những tên có thủ đoạn vụng về hay cao chiêu liên tiếp xuất hiện, cũng giống như cái tên vuốt đuôi mình trong bữa tiệc ở Bác Sơn phái trưa hôm nay, thực sự làm lãng phí thời gian của y. Tu tiên nhất mạch, kẻ mạnh là vua, mặc dù y không để tâm nhưng không có nghĩ là không hiểu tâm tư của những người đó.
Còn cái người trước mặt này, xem như cũng tạm được đi, ít ra thì cách lấy lòng cũng không khiến người khác chán ghét. Hôm qua y còn nửa tin nửa ngờ, cảm thấy hình như chỉ là vô tình gặp mặt thôi, bây giờ nghĩ lại, quả nhiên vẫn là do người khác cố ý phái tới sao? Nếu không có âm mưu khác với y, sao lại có thể ngoan ngoãn đợi bên cạnh bờ suối lâu như vậy? Trong không khí mơ hồ tỏa mùi hương thịt, Nam Cung Hạo thở sâu, cũng được, dựa theo kinh nghiệm từ đó đến giờ, nếu có mục đích, chờ chút nữa người này nhất định sẽ tặng chút lễ vật cho mình vui lòng, lại nhìn kỹ rồi hẵng nói sau.
Mặc dù nguyên liệu nấu ăn mang theo linh khí, nhưng thông thường sau khi nấu qua không để lại chút linh khí nào, để những người tu tiên dùng, chỉ có thể nóng tính thêm rồi tổn hại tu vi mà thôi. Nếu muốn lưu lại vài phần linh khí sau khi chế biến thức ăn để trợ giúp tu luyện, hiện nay chỉ có những người tu tiên lấy việc nấu ăn mà nhập đạo mới có thể làm được, nhưng muốn những người này làm đồ ăn cho ăn, hao phí lắm luôn, mà lại chẳng cần thiết cho tu luyện, cho nên đại đa số người tu tiên, sau khi lên được Kim Đan kỳ sẽ chọn biện pháp ích cốc*.
*ích cốc: ý nói là không cần ăn
Linh mạch trên núi Phù Lô quả thực tốt, linh vật được tẩm bổ khí trời trong núi cũng không phải ít. Cá trong hồ nước này cùng với giao xà trăm năm cùng tồn tại, dĩ nhiên đã hấp thu không ít linh khí. Người này gầy như cành cây, chút gió lớn thổi qua là có thể bay, đến cả Tiểu Bạch cũng đánh không lại, vậy mà không ngờ lại có còn có chút tác dụng. Cá nướng hôm qua, chẳng những mùi vị không tệ, ấy vậy mà lại còn có thể lưu lại được một hai phần linh khí, thực sự khiến người ta có hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ là con cháu thế gia lấy nấu ăn mà nhập đạo ở ẩn nào đó à? Mặt thì trông như mười tuổi, lại có thể học được tay nghề đến thế này, quả thật là tài năng trời cho rồi.
Mà tính ham ăn ham uống của y cũng không quá mạnh, hiện tại đã tu luyện tới Trúc Cơ trung kỳ, đến Kim Đan kỳ là có thể ích cốc, người này dựa vào tài nấu ăn của mình ném đá dò đường, cũng xem như là một nước đi hiểm.
"Được rồi, được rồi, nhanh thử xem nào!" Đầu bếp nhỏ kia cầm thỏ nướng mới ra lò, giống như là dâng vật quý đến trước mặt tiên trưởng đại nhân vậy.
Bộp! Cái người nào đó đang hào hứng thì vấp phải rễ cây trên mặt đây, thành thật ngã trên mặt đất. Không chỉ thỏ nướng trong tay bay thẳng vào mặt bạn tiên trưởng đại nhân kia, mà cả cái túi nhỏ màu đỏ trong lòng cũng rơi ra, túi vải rơi xuống bên cạnh, mà món đồ màu bạc trong túi cũng rơi ra trước mặt bạn tiên trưởng đại nhân, ung dung nằm ngay bên tay y. Vốn con chim cắt lông trắng còn đang đậu trên vai Tô Thiếu Bạch, nháy mắt đã bay lên, còn bay vòng trên đỉnh đầu người ta, khinh bỉ nhân loại ngu xuẩn không có cánh kia.
Tiên trưởng đại nhân anh minh thần vũ, mặt không đổi sắc, hời hợt tiếp được thỏ nướng, tay kia tò mò cầm vật rơi ra lên ngắm.
Là một sợi dây đeo tay chỉ bạc.
Nam Cung Hạo không dám tin lật tới lật lui nhìn cái vòng tay bình thường này, quả thật là một món trang sức người phàm thường dùng, bình thường đến mức có chút khó coi, thậm chí bên trong còn không có nửa điểm linh khí hay thần thức, tuyệt đối không phải là trân phẩm linh khí gì cả. Không biết cách chọn đồ à! Tốt xấu gì cũng phải đưa y đơn hỏa linh căn hay cái gì đó thuộc tính hỏa chứ? Mặc dù hồi trưa cũng có người cầm hỏa linh châu nghìn năm y cũng không thèm để vào mắt. Nhưng mà cái vòng tay trước mặt này... Mấy năm nay y đã thấy hàng nghìn loại quà, cái này thật sự khó mà xem là một vật đặc sản của môn phái nào đó được.
Đau chết được! Tô Thiếu Bạch che mũi, đau đến ngân ngấn nước mắt, vừa ngẩng đầu thì thấy ai đó đang cầm cái vòng tay ra chiều suy nghĩ. Cậu biến sắc, xong rồi, lúc nãy trên chợ có mua vòng cho Tưởng Mạc Ngọc, về nhà lại quên lấy ra. Cậu lập tức đứng dậy, qua quýt phủi bụi trên người rồi nhặt túi vải màu đỏ kia lên, chạy đến trước mặt tiên trưởng, đau lòng muốn lấy vòng tay trở về xoa xoa một chút, món đồ này cậu phải trả đến mười mấy đồng tệ, không thể để chưa đưa mà đã bị rơi cho rách hư được!
Tiên trưởng đại nhân lại vuốt vuốt vòng tay chỉ bạc, xoay mặt nhìn bạn trẻ đầu bếp trước mặt mình, "Cho ta?" Lộ chân tướng rồi sao, y tuyệt đối không nhận đâu!
oOo
Chú thích:
[1] gà cái bang: là món ăn đặc sản của Trung Quốc, ở Việt Nam cũng có món gà này, gọi là gà nướng đất sét. Nhìn chung, cách làm của cả hai bên đều giống nhau, có chăng khác nhau là ở tên gọi. Tên tiếng Anh của món này là Beggar's chicken, nghe đồn là trong truyện Anh hùng xạ điêu của Kim Dung thì món này là một trong những món là Hoàng Dung dỗ Hồng Thất Công để dụ ổng dạy cho Quách Tĩnh Giáng Long thập bát chưởng.
Để chọn nguyên liệu là món gà nướng đất sét thì phải loại gà nuôi thả vườn, thường được gọi là gà ta, để nguyên lông, chỉ cắt phao câu và cắt tiết, phần lòng gà được móc ra làm sạch, sau đó lại nhồi vào ruột trở lại. Phần đất sét bao bọc ngoài thân gà cũng được các tay thợ chuyên môn làm sao đủ vừa để chín gà khi nướng và đủ dính vào da gà khi kéo ra chỉ còn toàn là thịt, rất ít da dính lại, nên những ai không thích cholesteron thì ăn gà này rất tiện. Hình minh họa bên dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất