Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe
Chương 190
Nhà cũ Liễu gia hẳn là chỉ có cậu cùng A Hoài mới đúng, vừa rồi ngoài cửa có người?!
—— Bọt khí tiểu nhân sợ tới mức ôm lấy chính mình.
Liễu Bạc Hoài vỗ về Lê Khinh Chu, ôm cậu đứng lên, nhíu mày, cửa thư phòng không khóa, hơn nữa còn để một khe hở, người có thể vào nhà cũ, chỉ có……
Đang nghĩ ngợi, dưới lầu lại truyền đến âm thanh chai vỡ vụn, lách cách một chút.
Lát sau, chính là tiếng đóng cửa hoang mang rối loạn.
“A Hoài?” Lê Khinh Chu muốn xuống, ra bên ngoài xem thử.
Liễu Bạc Hoài túm chặt cậu, đưa cậu đến mép giường, bên ngoài nhà cũ quả nhiên có một chiếc ô tô —— đang lo lắng, chạy trối chết……
Liễu Hạ Huy bước từng bước, chậm rãi lên lầu —— lên đến lầu hai, tiếng bước chân cơ hồ đều bị thảm hấp thu, im ắng một mảnh.
Bỗng, phía trước tựa hồ truyền đến một chút động tĩnh.
Liễu Hạ Huy ngẩng đầu nhìn, hướng kia chính là thư phòng của chú ba…… Quả nhiên, là Lê Khinh Chu đang cùng chú ba bàn công việc.
Anh ta cất bước đi về hướng thư phòng.
Cửa thư phòng khép hờ, để lại một khe hở nhỏ.
Hành lang tối tăm, chỉ phản chiếu tia sáng nhỏ.
Trong thư phòng lại có ánh sáng nhu hòa, xuyên qua khe hở, chiếu rọi trên thảm.
Liễu Hạ Huy chậm rãi tới gần, nâng tay lên định gõ cửa.
Nhưng khi anh ta xuyên qua khe hở thấy rõ cảnh tượng trong thư phòng, bỗng toàn thân cứng đờ, khϊếp sợ, không dám tin mà chết đứng tại chỗ, không động đậy được.
Anh ta thấy Lê Khinh Chu ngồi trong lòng chú ba, đầu dựa lên vai, tay để trước ngực chú ba……
Tư thế thân mật cỡ nào chứ.
Hơi thở của bọn họ cũng giao triền bên nhau, không ai không phát hiện ra tình cảm ẩn giấu trong đó.
Liễu Hạ Huy không khống chế được mà trợn tròn hai mắt.
Đặc biệt, ngay sau đó anh ta thấy tay Lê Khinh Chu được chú ba tinh tế hôn lên, Lê Khinh Chu giọng điệu mềm mại, hoàn toàn không giống người trước đó ở công ty âm dương quái khí, châm chọc mỉa mai anh ta.
—— Ôm ấp, hôn hôn?!
Liễu Hạ Huy nghe thấy những lời này, lại tựa hồ như không nghe.
Thần trí anh ta đã hốt hoảng, toàn thân trước đó còn cứng đờ nhất thời tỉnh táo lại, tự nhủ, chú ba luôn thanh tâm quả dục, không hiểu vì cái gì mà lại làm theo lời Lê Khinh Chu, bắt đầu từ giữa trán một đường hôn xuống, không ngừng hôn môi……
Hơi thở nóng bỏng trong thư phòng phảng phất xâm nhập vào Liễu Hạ Huy, khi chú ba muốn hôn xuống cổ Lê Khinh Chu, anh ta hoàn hồn lại, không dám ở lại xem mà nhanh chóng xoay người rời đi.
Hôm nay rốt cuộc vì sao anh ta lại muốn tới đây?!
Anh ta không nên tới!
Liễu Hạ Huy chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nhà cũ Liễu gia —— kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, anh ta nhận không nỗi.
Không biết có phải vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn hay không mà Liễu Hạ Huy bước chân không vững, sắp xuống đến nơi thì hơi lảo đảo, thân thể thoáng chốc ngã về phía trước ——
“Lách cách”.
Chai rượu quý trong túi cứ vậy mà vỡ nát, mùi rượu thơm nông nặc lan tràn.
Liễu Hạ Huy ngồi trên mặt đất khôi phục lại đầu óc.
Phòng khách lầu một cũng không có trải thảm.
“Shhhh.”
Liễu Hạ Huy lập tức bò dậy, không màng thương thế trên trán cùng choáng váng, nghe thấy trên lầu truyền đến động tĩnh, giống như chú ba cùng Lê Khinh Chu lập tức xuống đến nơi.
Vì thế, anh ta không màng mảnh vụn đầy đất, nhanh chóng mở cửa ra ngoài, rời khỏi nhà cũ Liễu gia.
Liễu Hạ Huy không rõ hành vi của mình.
Anh ta hoàn toàn có thể lưu lại, rốt cuộc người rơi vào tình cảnh này cũng không phải là mình.
Nhưng nghĩ đến trong đó một người là chú ba mình, Liễu Hạ Huy liền cảm thấy nên đi.
Lái xe đến nửa đường, Liễu Hạ Huy đau đầu không thôi, giống như là có gì đó từ trên đầu chảy xuống, anh ta duỗi tay sờ một chút, giơ lên trước mặt xem —— là máu.
Anh ta đổ máu rồi.
Liễu Hạ Huy: “……”
Đến nhà cũ Liễu gia một chuyến, không chỉ tinh thần bị thương tổn, mà còn chịu vật lý thương tổn……
Anh ta thảm quá mà.
Tuy đầu vẫn còn đau, nhưng Liễu Hạ Huy tốt xấu vẫn suy nghĩ rõ ràng lái xe chạy đến bệnh viện quen thuộc.
Trùng hợp là, bạn tốt của anh ta, Khúc Quân Phàm hôm nay trực ban đêm.
Anh ta nhìn thấy Khúc Quân Phàm, đến trước mặt bạn tốt, đứng yên, bởi vì tâm lý bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ còn chưa hồi phục, cho nên mặt vô biểu tình: “Quân Phàm, giúp tớ băng bó một chút.”
Khúc Quân Phàm đang cùng một hộ sĩ thảo luận bệnh tình bệnh nhân, nghe thấy thanh âm liền quay đầu.
Thấy rõ bộ dạng của bạn tốt, bệnh án Khúc Quân Phàm đang ôm trong lòng “rầm, rầm” rơi đầy xuống đất.
“…… Hạ Huy?! Cậu, cậu sao vậy?” Khúc Quân Phàm kinh ngạc mở to hai mắt.
Cậu ta bị tạo hình hiện tại của Hạ Huy dọa sợ rồi —— tóc rối, tây trang hỗn loạn, một vệt máu nửa đọng lại uốn lượn bên trái khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
Không lẽ là gặp cướp?!
Khúc Quân Phàm và hộ sĩ hỗ trợ nhặt hồ sơ bệnh án một chút, sau đó kéo Liễu Hạ Huy vào văn phòng.
—— Bọt khí tiểu nhân sợ tới mức ôm lấy chính mình.
Liễu Bạc Hoài vỗ về Lê Khinh Chu, ôm cậu đứng lên, nhíu mày, cửa thư phòng không khóa, hơn nữa còn để một khe hở, người có thể vào nhà cũ, chỉ có……
Đang nghĩ ngợi, dưới lầu lại truyền đến âm thanh chai vỡ vụn, lách cách một chút.
Lát sau, chính là tiếng đóng cửa hoang mang rối loạn.
“A Hoài?” Lê Khinh Chu muốn xuống, ra bên ngoài xem thử.
Liễu Bạc Hoài túm chặt cậu, đưa cậu đến mép giường, bên ngoài nhà cũ quả nhiên có một chiếc ô tô —— đang lo lắng, chạy trối chết……
Liễu Hạ Huy bước từng bước, chậm rãi lên lầu —— lên đến lầu hai, tiếng bước chân cơ hồ đều bị thảm hấp thu, im ắng một mảnh.
Bỗng, phía trước tựa hồ truyền đến một chút động tĩnh.
Liễu Hạ Huy ngẩng đầu nhìn, hướng kia chính là thư phòng của chú ba…… Quả nhiên, là Lê Khinh Chu đang cùng chú ba bàn công việc.
Anh ta cất bước đi về hướng thư phòng.
Cửa thư phòng khép hờ, để lại một khe hở nhỏ.
Hành lang tối tăm, chỉ phản chiếu tia sáng nhỏ.
Trong thư phòng lại có ánh sáng nhu hòa, xuyên qua khe hở, chiếu rọi trên thảm.
Liễu Hạ Huy chậm rãi tới gần, nâng tay lên định gõ cửa.
Nhưng khi anh ta xuyên qua khe hở thấy rõ cảnh tượng trong thư phòng, bỗng toàn thân cứng đờ, khϊếp sợ, không dám tin mà chết đứng tại chỗ, không động đậy được.
Anh ta thấy Lê Khinh Chu ngồi trong lòng chú ba, đầu dựa lên vai, tay để trước ngực chú ba……
Tư thế thân mật cỡ nào chứ.
Hơi thở của bọn họ cũng giao triền bên nhau, không ai không phát hiện ra tình cảm ẩn giấu trong đó.
Liễu Hạ Huy không khống chế được mà trợn tròn hai mắt.
Đặc biệt, ngay sau đó anh ta thấy tay Lê Khinh Chu được chú ba tinh tế hôn lên, Lê Khinh Chu giọng điệu mềm mại, hoàn toàn không giống người trước đó ở công ty âm dương quái khí, châm chọc mỉa mai anh ta.
—— Ôm ấp, hôn hôn?!
Liễu Hạ Huy nghe thấy những lời này, lại tựa hồ như không nghe.
Thần trí anh ta đã hốt hoảng, toàn thân trước đó còn cứng đờ nhất thời tỉnh táo lại, tự nhủ, chú ba luôn thanh tâm quả dục, không hiểu vì cái gì mà lại làm theo lời Lê Khinh Chu, bắt đầu từ giữa trán một đường hôn xuống, không ngừng hôn môi……
Hơi thở nóng bỏng trong thư phòng phảng phất xâm nhập vào Liễu Hạ Huy, khi chú ba muốn hôn xuống cổ Lê Khinh Chu, anh ta hoàn hồn lại, không dám ở lại xem mà nhanh chóng xoay người rời đi.
Hôm nay rốt cuộc vì sao anh ta lại muốn tới đây?!
Anh ta không nên tới!
Liễu Hạ Huy chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nhà cũ Liễu gia —— kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, anh ta nhận không nỗi.
Không biết có phải vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn hay không mà Liễu Hạ Huy bước chân không vững, sắp xuống đến nơi thì hơi lảo đảo, thân thể thoáng chốc ngã về phía trước ——
“Lách cách”.
Chai rượu quý trong túi cứ vậy mà vỡ nát, mùi rượu thơm nông nặc lan tràn.
Liễu Hạ Huy ngồi trên mặt đất khôi phục lại đầu óc.
Phòng khách lầu một cũng không có trải thảm.
“Shhhh.”
Liễu Hạ Huy lập tức bò dậy, không màng thương thế trên trán cùng choáng váng, nghe thấy trên lầu truyền đến động tĩnh, giống như chú ba cùng Lê Khinh Chu lập tức xuống đến nơi.
Vì thế, anh ta không màng mảnh vụn đầy đất, nhanh chóng mở cửa ra ngoài, rời khỏi nhà cũ Liễu gia.
Liễu Hạ Huy không rõ hành vi của mình.
Anh ta hoàn toàn có thể lưu lại, rốt cuộc người rơi vào tình cảnh này cũng không phải là mình.
Nhưng nghĩ đến trong đó một người là chú ba mình, Liễu Hạ Huy liền cảm thấy nên đi.
Lái xe đến nửa đường, Liễu Hạ Huy đau đầu không thôi, giống như là có gì đó từ trên đầu chảy xuống, anh ta duỗi tay sờ một chút, giơ lên trước mặt xem —— là máu.
Anh ta đổ máu rồi.
Liễu Hạ Huy: “……”
Đến nhà cũ Liễu gia một chuyến, không chỉ tinh thần bị thương tổn, mà còn chịu vật lý thương tổn……
Anh ta thảm quá mà.
Tuy đầu vẫn còn đau, nhưng Liễu Hạ Huy tốt xấu vẫn suy nghĩ rõ ràng lái xe chạy đến bệnh viện quen thuộc.
Trùng hợp là, bạn tốt của anh ta, Khúc Quân Phàm hôm nay trực ban đêm.
Anh ta nhìn thấy Khúc Quân Phàm, đến trước mặt bạn tốt, đứng yên, bởi vì tâm lý bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ còn chưa hồi phục, cho nên mặt vô biểu tình: “Quân Phàm, giúp tớ băng bó một chút.”
Khúc Quân Phàm đang cùng một hộ sĩ thảo luận bệnh tình bệnh nhân, nghe thấy thanh âm liền quay đầu.
Thấy rõ bộ dạng của bạn tốt, bệnh án Khúc Quân Phàm đang ôm trong lòng “rầm, rầm” rơi đầy xuống đất.
“…… Hạ Huy?! Cậu, cậu sao vậy?” Khúc Quân Phàm kinh ngạc mở to hai mắt.
Cậu ta bị tạo hình hiện tại của Hạ Huy dọa sợ rồi —— tóc rối, tây trang hỗn loạn, một vệt máu nửa đọng lại uốn lượn bên trái khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
Không lẽ là gặp cướp?!
Khúc Quân Phàm và hộ sĩ hỗ trợ nhặt hồ sơ bệnh án một chút, sau đó kéo Liễu Hạ Huy vào văn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất