Chương 1: Chết đuối
Edit: TLMT
Beta: Sói
Dòng sông kia tuy không lớn nhưng nước lại chảy xiết. Dù không thể so sánh bằng những con sông lớn, nhưng những dòng chảy này cũng đủ hung ác.
Tôi đứng ở trên cầu cúi nhìn xuống, những dòng suy nghĩ miên man cũng như cuốn theo dòng nước dưới kia.
Đang lúc tôi mải nghĩ đến thất thần, bả vai bỗng nhiên bị lão Lư - sở trưởng đồng thời là cấp trên của tôi vỗ xuống. Lão hỏi tôi: "Tiểu Mục, nhìn ra được manh mối gì chưa?"
Tôi thành thật trả lời: "Chưa nhìn ra được gì hết."
Bên cạnh là chị gái của người bị chết đuối, tiếng khóc của cô chị lúc này cũng dần đứt quãng, cứ nấc lên liên tục.
Lão Lư tức giận vỗ một cái lên ót của tôi: "Cậu thật là, nhìn không ra manh mối gì, vậy mà lại ở đây nhìn chằm chằm vào mặt nước mất nửa ngày, làm lỡ thời gian quá."
Tiếp đó lão vung tay lên, nói với cảnh sát trẻ đi theo bên cạnh: "Gọi đội cứu hộ đến."
"Lại gọi nữa sao?" Cảnh sát trẻ lẩm bẩm, hắn nói: "Một tuần này đã gọi biết bao nhiêu lần rồi, có lần nào là vớt được người bị nạn lên đâu."
Cô chị nghe thấy thế lại càng khóc lớn hơn.
Lão Lư trừng hắn: "Lại ở đấy nói linh tinh gì nữa! Còn không mau đi đi!"
Cảnh sát trẻ bị mắng, vội vàng chạy đi làm theo lệnh.
Lão Lư liếc nhìn tôi một cái, dùng ánh mắt ra hiệu bảo tôi nói vài câu với người nhà người bị nạn. Thấy vậy, tôi bèn tiến lên nói: "Thưa cô, khi nào có tin tức chúng tôi sẽ đến thông báo cho cô biết."
Cô ấy lau đi những giọt nước mắt đang rơi rồi tiến tới nắm lấy bàn tay tôi, dặn đi dặn lại: "Cảnh sát, cậu nhất định phải tìm thấy bằng được thi thể em gái tôi, để cho em ấy có thể được chôn cất đàng hoàng, ra đi thanh thản."
Sau đó, cô ấy lại lau nước mắt khóc lóc kể lể: "Không hiểu tại sao con bé lại chết đuối, rõ ràng là em ấy biết bơi. Giờ em ấy ra đi để lại đứa bé trong nhà một mình. Tuổi còn bé không có mẹ bên cạnh, cuộc sống sau này của nó không biết sẽ như thế nào nữa."
Tôi không thể đáp ứng cô ấy, chỉ có thể nói sẽ cố hết sức, sau đó thì an ủi cô ấy nén bi thương.
Vừa rồi cảnh sát trẻ kia nói không sai, đã một tuần sau tai nạn chết đuối thứ tư, cho dù đội cứu hộ ở dưới sông mò tìm thi thể bất kể ngày đêm thì thi thể vẫn bốc hơi, tựa như biến mất khỏi dòng sông này, làm thế nào cũng không tìm thấy.
Phương Nam không nóng, dòng sông không thể kết băng, nước cũng không hề lạnh. Con sông này chảy qua một huyện nhỏ, người dân trong huyện bình thường không có gì giải trí, cũng vì thế mà tất cả mọi người từ bé đã thích bơi lội, hầu như ai cũng biết bơi. Tôi đã điều tra qua tư liệu, hàng năm vào mùa hè ở đây đều xảy ra một vài tai nạn dưới sông, nhưng chẳng hiểu sao năm nay những vụ tai nạn thế này lại xảy ra sớm hơn và liên tục như vậy.
Sau khi trấn an được người nhà người gặp nạn, lão Lư muốn lái xe chở tôi về cục cảnh sát.
Trước khi rời đi tôi nhìn xuống mặt sông một cái, dòng sông lúc này vô cùng yên tĩnh.
Trong chớp mắt, dường như tôi đang nhìn thấy rất nhiều người bị nạn ở dưới nước, bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi nhìn kĩ lại, kia vẫn là dòng sông chảy êm đềm như ban đầu.
Lúc này lão Lư đã đi xuống cầu, thấy tôi vẫn còn bất động, lão bèn gọi với từ xa: "Cậu đứng đó ngẩn người làm gì?"
Lái xe được một đoạn đường, còn chưa nhìn thấy cục cảnh sát, những tiếng "leng keng" không ngừng của chuông đồng đã vang lên bên tai tôi.
Rẽ một cái, đập vào mắt tôi là một rừng cây rậm rạp. Nhìn kỹ sẽ thấy các thân cây đều được quấn quanh bởi rất nhiều sợi dây đỏ, trên dây đỏ treo rất nhiều đồng thau và chuông nhỏ, khi có gió nhẹ thổi qua, những âm thanh kia sẽ vang vọng giòn giã bên tai không dứt.
Những thứ như đám dây đỏ, chuông đồng được treo phía sau cục cảnh sát này có khắp trong rừng cây rậm rạp, tầng tầng lớp lớp, cây nọ nối tiếp cây kia, chúng đứng san sát nhau làm cho người ta rối cả mắt.
Cho dù đã công tác ở đây khá lâu, tôi vẫn không thể không cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Hai năm trước khi bị điều đến nơi này công tác, tôi đã được các cụ trong làng giải thích một hồi, những thứ được dựng lên này tựa hồ là một nghi lễ tế trời thần bí gì đó.
Vài chục năm trước mảnh đất này là một bãi tha ma. Cứ khi nào trong làng có người chết, xác của họ sẽ được đưa đến nơi này. Có tên có tuổi thì đào một cái mộ chôn cất, đưa tiễn đàng hoàng, còn nếu không biết tên tuổi thì đào một cái hố rồi quăng vào, cũng coi như là cho họ chút tôn trọng.
Mấy năm trước vào thời điểm quy hoạch nông thôn, bên trên nói nơi này phong thủy không tốt nên quyết định di dời mộ phần, nếu mộ phần nào không ai nhận thì sẽ mang đi hỏa táng thành tro.
Mặc dù phía dưới đất không còn cái xác nào, nhưng những người trong huyện vẫn cảm thấy có điềm gở. Họ mời một vị đạo sĩ đến làm phép rồi bày thần đàn. Đạo sĩ kia treo những sợi dây đỏ cùng chuông đồng quanh khu rừng, bên trái bên phải đều có, sau đó cục cảnh sát được xây ở ngay bên cạnh, lúc này những người dân trong huyện mới cảm thấy yên tâm.
Tôi ngồi cạnh lão Lư, một bên nhìn lão lái xe, một bên nghĩ đến tư tưởng của xã hội chủ nghĩa hiện nay: "Chủ nghĩa phong kiến hại người quá."
Lão Lư nhìn sang tôi nói: "Nhập gia tùy tục đấy cậu trai trẻ, đây là quy củ nơi này. Người không biết nhìn thấy có thể sẽ xin cấp trên phá hủy, nếu vậy thì e rằng ngày mai sợ rằng cả sở cảnh sát này cũng sẽ bị người trong huyện dỡ bỏ mất."
Người dân trong huyện này đều rất giản dị, tất cả mọi thứ đều tạo cho tôi cảm giác như thôn xóm thời xưa vậy. Ở đây người trẻ tuổi đều ra ngoài làm công hết, chỉ còn những người già ở lại trông nhà.
Cũng chính vì vậy, bọn họ đều coi trọng những đồ vật của thế hệ trước, cũng vô cùng để ý những thứ mê tín dị đoan.
Lão Lư nói đúng là cái ý này, tôi nghiền ngẫm xong, rốt cuộc cũng đưa ra một lời giải thích hợp lý nên cũng không lên tiếng nữa.
Chúng tôi xuống xe trở về cục cảnh sát, cảnh sát trực ban hôm nay - Lương Triết bước ra đón, vừa nhìn thấy tôi cậu ta liền làm một cái bộ mặt ủ mày chau.
Tôi hỏi cậu ta: "Làm sao vậy?"
Lương Triết chỉ chỉ hướng phòng trực ban: "Lại có người đến báo, trong nhà có đứa bé bị mất tích."
Lão Lư hỏi: "Cậu hỏi được thông tin gì thêm không?"
Mấy tháng trước Lương Triết được điều đến đây làm cảnh sát, tính cách của cậu ta rất mềm yếu, nhờ vào chút quan hệ trong nhà mới được nhét vào trong huyện nhỏ hỗn tạp này.
Suốt từ đó đến nay Lương Triết luôn sợ lão Lư, nghe lão Lư hỏi, cậu ta lập tức co cổ lại, cũng không dám nhìn lão Lư, chỉ nói: "Tôi còn chưa kịp hỏi, cô ấy vẫn luôn khóc từ nãy đến giờ."
Lão Lư thở dài rồi xoa xoa vùng giữa hai mày. Lão nhìn Lương Triết bằng bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó khua tay với tôi, ý bảo tôi đi hỏi xem thế nào.
Người tốt như tôi mỗi ngày đều bị lão Lư sai bảo. Tôi không dám giận cũng không dám nói, còn chưa kịp uống ngụm nước thì đã phải đi vào phòng trực ban.
Bên trong phòng trực ban là một người phụ nữ ăn mặc giản dị, xem mặt mũi có lẽ trên dưới ba mươi, trước mặt cô ấy đặt một hộp khăn giấy, người phụ nữ đó đang dùng khăn giấy lau nước mắt.
Tôi ngồi xuống đối diện cô, lấy từ trong ngăn kéo một biên bản cho cô ta điền.
Cô ấy vừa điền vào giấy tờ, vừa nức nở nói cho tôi biết chuyện xảy ra.
Cô là tới báo người mất tích, người mất tích là con trai cô, tên Đồng Đồng, năm nay mười tuổi. Sáng ngày hôm qua đã không thấy bóng dáng cậu bé đâu, giữa trưa cũng chẳng về nhà ăn cơm. Mới đầu gia đình cứ nghĩ là trẻ nhỏ ham vui, hơn nữa còn là bé trai, bình thường cũng hay ra ngoài chơi, hàng xóm đều biết mặt nhau, trong nhà cũng nghĩ rằng đứa bé đã sang nhà khác ăn cơm, ai ngờ đến đêm khuya Đồng Đồng cũng không về nhà.
Người trong nhà tìm một đêm không có kết quả, lúc này mới đến sở cảnh sát báo mất tích.
Tôi hỏi: "Bình thường Đồng Đồng có thích đi đâu chơi không?"
Lời nói vừa thốt ra, trong đầu tôi lập tức nghĩ đến con sông kia.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, người phụ nữ nói: "Bình thường Đồng Đồng thích nhất là ra bờ sông chơi."
Tôi hỏi kỹ thêm vài chuyện, cô ta vừa trả lời vừa khóc, không có người làm mẹ nào lại muốn gặp chuyện này hết.
Cô ta mang theo hai tấm ảnh chụp Đồng Đồng, sau đó còn lấy điện thoại ra mở những hình ảnh của Đồng Đồng cho tôi nhìn, đó là một bé trai rất ngoan ngoãn và đáng yêu.
Tôi thẩm tra đối chiếu thêm vài thông tin với cô ta, sau khi xác nhận xong, tôi đứng dậy tiễn cô, vẫn khách khí như cũ nói: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Máy quay theo dõi con sông kia đã được lắp từ sớm, một tuần nay tôi đã nhìn đi nhìn lại những đoạn phim quay được ở con sông đó rất nhiều lần, thậm chí còn thường đi đến tận nơi đó nhìn. Hôm nay tôi chọn thời gian buổi sáng hôm qua lúc Đồng Đồng rời nhà để xem.
Ngày hôm qua bầu trời có chút âm u, người bên bờ sông khá là thưa thớt. Quả nhiên lát sau, trên màn hình xuất hiện một bé trai đi về phía bờ sông, qua màn hình không nhìn rõ hình dạng, nhưng quần áo trên người bé trai này thì lại phù hợp với lời khai của mẹ Đồng Đồng.
Trong đoạn phim cậu bé chơi đùa, hết nghịch nước lại chạy đi nghịch cát đá bên bờ sông, không khác những đứa trẻ bình thường là bao. Thời gian tiếp tục trôi, hầu như mọi người bên bờ sông đều không rời đi, sau đó thì gần đến giờ cơm trưa.
Đồng Đồng đi về phía bờ được vài bước bỗng đột nhiên quay đầu ra sau.
Dường như như có người gọi cậu bé, nhưng bờ sông lớn như thế cũng chỉ có vài người, mà sau lưng cậu thì lại chẳng có một ai.
Lúc này, Đồng Đồng cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Cố gắng nhìn kĩ vào màn hình, tôi không thấy rõ rốt cuộc Đồng Đồng đang nhìn cái gì, ngược lại tôi cảm thấy dường như cậu bé đang nói chuyện với vật gì đó.
Tôi lại nhớ đến khi đứng trên cầu, tôi nhìn xuống bên dưới, tựa như dưới tầng tầng sóng nhỏ đó có rất nhiều người lặng im, quần áo của bọn họ như trôi theo dòng nước, dường như họ đang ngửa đầu nhìn xuyên qua mặt nước trong veo mà nhìn chằm chằm vào tôi.
Đồng Đồng đứng lặng yên một hồi lâu, đột nhiên cậu bé cử động, thân thể cậu bé có chút lung lay, có lẽ là đứng không vững. Nước dưới chân cậu bé như đang cuộn trào hình thành một vòng xoáy, lấy Đồng Đồng làm trung tâm, hết cơn sóng này đến cơn sóng khác đẩy cậu bé ra sông.
Xoáy nước càng lúc càng trở nên gấp gáp, Đồng Đồng vẫn đứng im không nhúc nhích, tùy ý để cho những cơn sóng dội thẳng vào người mình, dần dần kéo mình đến trung tâm xoáy nước.
Tôi không khỏi vô thức nhìn xoáy nước kia, cảm tưởng như bị người khác dùng thuật nhiếp hồn, tôi cứ ngồi thẳng người nhìn chằm chằm vào màn hình mà không tài nào dời mắt được.
Trong nháy mắt, tôi như đặt mình vào hoàn cảnh của Đồng Đồng lúc đó, thân thể cứng đờ không tài cách nhúc nhích, bất lực nhìn dòng nước cuốn mình đi, muốn chạy nhưng không được, lại nghe từ dòng nước xiết bên dưới có những tiếng cười nhạo the thé.
Dòng nước kia như một cánh tay khổng lồ đang dùng sức kéo tôi xuống.
Bỗng nhiên bả vai tôi có cảm giác như bị ai đó chụp lấy, mới đầu thì không có cảm giác gì, nhưng lực kia đột nhiên tăng lên.
Tôi nghe thấy Lương Triết gọi: "Anh Mục! Anh Mục!"
Lúc này tôi mới hoàn hồn, Lương Triết đang ở sau lưng tôi, vỗ vỗ vào bả vai tôi.
Tim tôi đập thình thịch, cảm giác không thể thở nổi giờ mới biến mất.
Lương Triết nhìn tôi kỳ quái: "Anh làm sao vậy? Tôi gọi anh nhiều lần mà không thấy anh phản ứng gì?"
Tôi cố gắng bình tĩnh, bảo Lương Triết gọi lão Lư đến đây.
Ba người chúng tôi ngồi đối diện màn hình máy tính, tôi đưa đoạn phim Đồng Đồng bị cuốn vào trong dòng nước cho bọn họ xem, đây rõ ràng không phải là cảnh tượng bình thường.
Lương Triết có chút sợ hãi, cậu ta co rúm lại: "Tại sao lại như vậy?"
Lão Lư sờ sờ cằm, khóe miệng cong cong, cũng chẳng rõ là lão đang nói đùa hay nghiêm túc: "Đây là thủy quái à."
Tôi và Lương Triết quay đầu lại nhìn lão, tôi nói: "Sở trưởng, tôi từng tin vào thuyết vô thần của ông, nhưng hiện giờ xem ra tư tưởng này nhất định phải bỏ đi."
Lão Lư trừng mắt: "Đừng nói với tôi là đến bây giờ cậu vẫn còn không tin đấy nhé."
Tôi biết lão Lư muốn nói gì. Tôi cười hắc hắc, không trả lời lão, xem như cho qua chuyện này đi.
Lương Triết không biết tôi và lão Lư đang nói cái gì, chỉ là nghe chữ "Thủy quái" cậu ta cũng đã sợ hãi. Lão Lư liếc cậu ta một cái: "Thật không có tiền đồ! Mau đi nói cho người nhà nạn nhân, đã có manh mối."
Lão Lư lại quay sang tôi giao nhiệm vụ: "Cậu giao đoạn phim kia cho đội cứu hộ, xem bọn họ có cần dùng tới không."
Tôi cùng Lương Triết nhận mệnh lệnh, ngay lập tức hành động. Vốn dĩ thời gian đã không còn sớm, khi tôi hoàn thành nhiệm vụ thì cũng tới thời gian giao ban. Hôm nay có ca trực của tôi. Tôi đi ra ngoài, định nhìn xem lão Lư cùng Lương Triết đang làm gì, nhưng ra cửa thì thấy cục cảnh sát đã tắt hết đèn, tôi gọi bọn họ nhưng không ai trả lời.
Bọn họ thật là không có nghĩa khí, chưa nói câu nào đã đi mất.
Cục cảnh sát lúc này yên tĩnh dị thường. Tôi đi rót một ly nước rồi tiến đến chỗ mình ngồi.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều vụ việc, bình thường thì mười ngày nửa tháng cũng không có động tĩnh gì. Sắp vào hè, đúng vào mùa vạn vật nở rộ, vậy mà lại không ngừng phát sinh nhiều tấn bi kịch.
Dân cư trong huyện không nhiều, kể cả nhân viên trị an hay nhân viên cứu hộ cũng chẳng có mấy người. Cục cảnh sát nơi này xem ra chính là công trình kiến trúc lớn nhất, thế nhưng nhân viên coi như cũng không nhiều, nhân viên tại chức chỉ có lão Lư, Lương Triết, tôi và hai cảnh sát trẻ làm việc bên ngoài, hơn nữa có một người lúc nào thân thể cũng ốm yếu, thường xuyên xin nghỉ trực ban.
Tôi không khỏi suy nghĩ một chút, sau đó dùng máy tính gõ một bản những chú ý khi đi chơi ven bờ sông. Gõ xong, tôi đi đóng dấu, sáng mai sẽ mang ra dán ở bảng thông báo.
Hiện giờ ai trong huyện cũng cảm thấy bất an, vụ việc lần này thật sự khá lớn, nếu tiếp tục có thêm một tai nạn chết đuối nữa, rất có khả năng mọi người sẽ nghĩ là chúng tôi không làm tròn trách nhiệm.
Làm xong văn bản thông báo, tôi lại viết tiếp bản tổng kết công tác của vài ngày nay, xong việc thì cũng đã tối muộn.
Vì có chút mệt mỏi nên tôi nằm xuống chiếc ghế bố trong phòng trực, dù đã mệt nhọc cả ngày nhưng lăn qua lăn lại mãi tôi vẫn không ngủ được.
Cảnh tượng Đồng Đồng và những nạn nhân bị chết đuối không ngừng hiển hiện trong tâm trí tôi, ban đầu tôi cũng nghĩ chỉ là những tai nạn bình thường, nhưng xem ra lại không đơn giản như thế. Tôi không khỏi mong rằng tất cả chỉ là trùng hợp, hy vọng sẽ không còn ai mất mạng vì con sông kia nữa.
Tôi cứ mở mắt mãi, không tài nào ngủ được, đành rời khỏi ghế bố mà ngồi vào bàn, mở máy lên xem đoạn ghi hình. . Ngôn Tình Ngược
Lần này tôi cố ý nhìn kĩ những đoạn phim gặp tai nạn dưới sông, tôi nhận ra ít hoặc nhiều đều có xoáy nước tồn tại, nhưng cũng có thể do độ phân giải quá thấp, hình ảnh khá mơ hồ.
Tôi thấy rằng trừ Đồng Đồng thì bốn người kia đều có thể nhúc nhích, bọn họ không ngừng giãy giụa trong nước, nhưng cơ thể cứ càng lúc càng hãm sâu.
Lần đầu tiên đến nơi xem xét, tôi cứ nghĩ là do nước quá lạnh khiến người chết đuối bị chuột rút. Nhưng tôi nhớ đến sáng nay chị của nạn nhân khóc lóc không ngừng, nói: "Em gái tôi biết bơi, em gái tôi biết bơi mà."
Tôi và lão Lư đều khuyên cô ấy, con người cũng có lúc thất thủ, xem chừng có thể là do bị chuột rút, khuyên cô ấy nén bi thương, không nên quá khổ sở.
Nhưng hôm nay nhìn thấy tình cảnh của Đồng Đồng qua đoạn phim, làm cho tôi trong chớp mắt đó có chung cảm giác với Đồng Đồng, hơn nữa nghe lão Lư nói tới "Thủy quái", tôi không khỏi thay đổi tư duy.
Một ý tưởng lớn mật hiện lên trong đầu tôi.
Nếu bọn họ bị kéo xuống, thế thì bọn họ sẽ bị kéo đến đâu?
Tôi nhìn chằm chằm vào vị trí gặp tai nạn của từng người, nhưng độ phân giải quá thấp nên cũng chẳng nhìn rõ cái gì, hơn nữa máy quay giám sát còn không quay được hình ảnh của nạn nhân đầu tiên. Tôi liền đổi sang đoạn video về nạn nhân tiếp theo, sau đó cẩn thận nghiên cứu hết người này đến người khác.
Rốt cuộc cũng có phát hiện mới, trong đoạn video về nạn nhân thứ ba, dưới chân nạn nhân có một bóng trắng vụt qua.
Beta: Sói
Dòng sông kia tuy không lớn nhưng nước lại chảy xiết. Dù không thể so sánh bằng những con sông lớn, nhưng những dòng chảy này cũng đủ hung ác.
Tôi đứng ở trên cầu cúi nhìn xuống, những dòng suy nghĩ miên man cũng như cuốn theo dòng nước dưới kia.
Đang lúc tôi mải nghĩ đến thất thần, bả vai bỗng nhiên bị lão Lư - sở trưởng đồng thời là cấp trên của tôi vỗ xuống. Lão hỏi tôi: "Tiểu Mục, nhìn ra được manh mối gì chưa?"
Tôi thành thật trả lời: "Chưa nhìn ra được gì hết."
Bên cạnh là chị gái của người bị chết đuối, tiếng khóc của cô chị lúc này cũng dần đứt quãng, cứ nấc lên liên tục.
Lão Lư tức giận vỗ một cái lên ót của tôi: "Cậu thật là, nhìn không ra manh mối gì, vậy mà lại ở đây nhìn chằm chằm vào mặt nước mất nửa ngày, làm lỡ thời gian quá."
Tiếp đó lão vung tay lên, nói với cảnh sát trẻ đi theo bên cạnh: "Gọi đội cứu hộ đến."
"Lại gọi nữa sao?" Cảnh sát trẻ lẩm bẩm, hắn nói: "Một tuần này đã gọi biết bao nhiêu lần rồi, có lần nào là vớt được người bị nạn lên đâu."
Cô chị nghe thấy thế lại càng khóc lớn hơn.
Lão Lư trừng hắn: "Lại ở đấy nói linh tinh gì nữa! Còn không mau đi đi!"
Cảnh sát trẻ bị mắng, vội vàng chạy đi làm theo lệnh.
Lão Lư liếc nhìn tôi một cái, dùng ánh mắt ra hiệu bảo tôi nói vài câu với người nhà người bị nạn. Thấy vậy, tôi bèn tiến lên nói: "Thưa cô, khi nào có tin tức chúng tôi sẽ đến thông báo cho cô biết."
Cô ấy lau đi những giọt nước mắt đang rơi rồi tiến tới nắm lấy bàn tay tôi, dặn đi dặn lại: "Cảnh sát, cậu nhất định phải tìm thấy bằng được thi thể em gái tôi, để cho em ấy có thể được chôn cất đàng hoàng, ra đi thanh thản."
Sau đó, cô ấy lại lau nước mắt khóc lóc kể lể: "Không hiểu tại sao con bé lại chết đuối, rõ ràng là em ấy biết bơi. Giờ em ấy ra đi để lại đứa bé trong nhà một mình. Tuổi còn bé không có mẹ bên cạnh, cuộc sống sau này của nó không biết sẽ như thế nào nữa."
Tôi không thể đáp ứng cô ấy, chỉ có thể nói sẽ cố hết sức, sau đó thì an ủi cô ấy nén bi thương.
Vừa rồi cảnh sát trẻ kia nói không sai, đã một tuần sau tai nạn chết đuối thứ tư, cho dù đội cứu hộ ở dưới sông mò tìm thi thể bất kể ngày đêm thì thi thể vẫn bốc hơi, tựa như biến mất khỏi dòng sông này, làm thế nào cũng không tìm thấy.
Phương Nam không nóng, dòng sông không thể kết băng, nước cũng không hề lạnh. Con sông này chảy qua một huyện nhỏ, người dân trong huyện bình thường không có gì giải trí, cũng vì thế mà tất cả mọi người từ bé đã thích bơi lội, hầu như ai cũng biết bơi. Tôi đã điều tra qua tư liệu, hàng năm vào mùa hè ở đây đều xảy ra một vài tai nạn dưới sông, nhưng chẳng hiểu sao năm nay những vụ tai nạn thế này lại xảy ra sớm hơn và liên tục như vậy.
Sau khi trấn an được người nhà người gặp nạn, lão Lư muốn lái xe chở tôi về cục cảnh sát.
Trước khi rời đi tôi nhìn xuống mặt sông một cái, dòng sông lúc này vô cùng yên tĩnh.
Trong chớp mắt, dường như tôi đang nhìn thấy rất nhiều người bị nạn ở dưới nước, bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi nhìn kĩ lại, kia vẫn là dòng sông chảy êm đềm như ban đầu.
Lúc này lão Lư đã đi xuống cầu, thấy tôi vẫn còn bất động, lão bèn gọi với từ xa: "Cậu đứng đó ngẩn người làm gì?"
Lái xe được một đoạn đường, còn chưa nhìn thấy cục cảnh sát, những tiếng "leng keng" không ngừng của chuông đồng đã vang lên bên tai tôi.
Rẽ một cái, đập vào mắt tôi là một rừng cây rậm rạp. Nhìn kỹ sẽ thấy các thân cây đều được quấn quanh bởi rất nhiều sợi dây đỏ, trên dây đỏ treo rất nhiều đồng thau và chuông nhỏ, khi có gió nhẹ thổi qua, những âm thanh kia sẽ vang vọng giòn giã bên tai không dứt.
Những thứ như đám dây đỏ, chuông đồng được treo phía sau cục cảnh sát này có khắp trong rừng cây rậm rạp, tầng tầng lớp lớp, cây nọ nối tiếp cây kia, chúng đứng san sát nhau làm cho người ta rối cả mắt.
Cho dù đã công tác ở đây khá lâu, tôi vẫn không thể không cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Hai năm trước khi bị điều đến nơi này công tác, tôi đã được các cụ trong làng giải thích một hồi, những thứ được dựng lên này tựa hồ là một nghi lễ tế trời thần bí gì đó.
Vài chục năm trước mảnh đất này là một bãi tha ma. Cứ khi nào trong làng có người chết, xác của họ sẽ được đưa đến nơi này. Có tên có tuổi thì đào một cái mộ chôn cất, đưa tiễn đàng hoàng, còn nếu không biết tên tuổi thì đào một cái hố rồi quăng vào, cũng coi như là cho họ chút tôn trọng.
Mấy năm trước vào thời điểm quy hoạch nông thôn, bên trên nói nơi này phong thủy không tốt nên quyết định di dời mộ phần, nếu mộ phần nào không ai nhận thì sẽ mang đi hỏa táng thành tro.
Mặc dù phía dưới đất không còn cái xác nào, nhưng những người trong huyện vẫn cảm thấy có điềm gở. Họ mời một vị đạo sĩ đến làm phép rồi bày thần đàn. Đạo sĩ kia treo những sợi dây đỏ cùng chuông đồng quanh khu rừng, bên trái bên phải đều có, sau đó cục cảnh sát được xây ở ngay bên cạnh, lúc này những người dân trong huyện mới cảm thấy yên tâm.
Tôi ngồi cạnh lão Lư, một bên nhìn lão lái xe, một bên nghĩ đến tư tưởng của xã hội chủ nghĩa hiện nay: "Chủ nghĩa phong kiến hại người quá."
Lão Lư nhìn sang tôi nói: "Nhập gia tùy tục đấy cậu trai trẻ, đây là quy củ nơi này. Người không biết nhìn thấy có thể sẽ xin cấp trên phá hủy, nếu vậy thì e rằng ngày mai sợ rằng cả sở cảnh sát này cũng sẽ bị người trong huyện dỡ bỏ mất."
Người dân trong huyện này đều rất giản dị, tất cả mọi thứ đều tạo cho tôi cảm giác như thôn xóm thời xưa vậy. Ở đây người trẻ tuổi đều ra ngoài làm công hết, chỉ còn những người già ở lại trông nhà.
Cũng chính vì vậy, bọn họ đều coi trọng những đồ vật của thế hệ trước, cũng vô cùng để ý những thứ mê tín dị đoan.
Lão Lư nói đúng là cái ý này, tôi nghiền ngẫm xong, rốt cuộc cũng đưa ra một lời giải thích hợp lý nên cũng không lên tiếng nữa.
Chúng tôi xuống xe trở về cục cảnh sát, cảnh sát trực ban hôm nay - Lương Triết bước ra đón, vừa nhìn thấy tôi cậu ta liền làm một cái bộ mặt ủ mày chau.
Tôi hỏi cậu ta: "Làm sao vậy?"
Lương Triết chỉ chỉ hướng phòng trực ban: "Lại có người đến báo, trong nhà có đứa bé bị mất tích."
Lão Lư hỏi: "Cậu hỏi được thông tin gì thêm không?"
Mấy tháng trước Lương Triết được điều đến đây làm cảnh sát, tính cách của cậu ta rất mềm yếu, nhờ vào chút quan hệ trong nhà mới được nhét vào trong huyện nhỏ hỗn tạp này.
Suốt từ đó đến nay Lương Triết luôn sợ lão Lư, nghe lão Lư hỏi, cậu ta lập tức co cổ lại, cũng không dám nhìn lão Lư, chỉ nói: "Tôi còn chưa kịp hỏi, cô ấy vẫn luôn khóc từ nãy đến giờ."
Lão Lư thở dài rồi xoa xoa vùng giữa hai mày. Lão nhìn Lương Triết bằng bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó khua tay với tôi, ý bảo tôi đi hỏi xem thế nào.
Người tốt như tôi mỗi ngày đều bị lão Lư sai bảo. Tôi không dám giận cũng không dám nói, còn chưa kịp uống ngụm nước thì đã phải đi vào phòng trực ban.
Bên trong phòng trực ban là một người phụ nữ ăn mặc giản dị, xem mặt mũi có lẽ trên dưới ba mươi, trước mặt cô ấy đặt một hộp khăn giấy, người phụ nữ đó đang dùng khăn giấy lau nước mắt.
Tôi ngồi xuống đối diện cô, lấy từ trong ngăn kéo một biên bản cho cô ta điền.
Cô ấy vừa điền vào giấy tờ, vừa nức nở nói cho tôi biết chuyện xảy ra.
Cô là tới báo người mất tích, người mất tích là con trai cô, tên Đồng Đồng, năm nay mười tuổi. Sáng ngày hôm qua đã không thấy bóng dáng cậu bé đâu, giữa trưa cũng chẳng về nhà ăn cơm. Mới đầu gia đình cứ nghĩ là trẻ nhỏ ham vui, hơn nữa còn là bé trai, bình thường cũng hay ra ngoài chơi, hàng xóm đều biết mặt nhau, trong nhà cũng nghĩ rằng đứa bé đã sang nhà khác ăn cơm, ai ngờ đến đêm khuya Đồng Đồng cũng không về nhà.
Người trong nhà tìm một đêm không có kết quả, lúc này mới đến sở cảnh sát báo mất tích.
Tôi hỏi: "Bình thường Đồng Đồng có thích đi đâu chơi không?"
Lời nói vừa thốt ra, trong đầu tôi lập tức nghĩ đến con sông kia.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, người phụ nữ nói: "Bình thường Đồng Đồng thích nhất là ra bờ sông chơi."
Tôi hỏi kỹ thêm vài chuyện, cô ta vừa trả lời vừa khóc, không có người làm mẹ nào lại muốn gặp chuyện này hết.
Cô ta mang theo hai tấm ảnh chụp Đồng Đồng, sau đó còn lấy điện thoại ra mở những hình ảnh của Đồng Đồng cho tôi nhìn, đó là một bé trai rất ngoan ngoãn và đáng yêu.
Tôi thẩm tra đối chiếu thêm vài thông tin với cô ta, sau khi xác nhận xong, tôi đứng dậy tiễn cô, vẫn khách khí như cũ nói: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Máy quay theo dõi con sông kia đã được lắp từ sớm, một tuần nay tôi đã nhìn đi nhìn lại những đoạn phim quay được ở con sông đó rất nhiều lần, thậm chí còn thường đi đến tận nơi đó nhìn. Hôm nay tôi chọn thời gian buổi sáng hôm qua lúc Đồng Đồng rời nhà để xem.
Ngày hôm qua bầu trời có chút âm u, người bên bờ sông khá là thưa thớt. Quả nhiên lát sau, trên màn hình xuất hiện một bé trai đi về phía bờ sông, qua màn hình không nhìn rõ hình dạng, nhưng quần áo trên người bé trai này thì lại phù hợp với lời khai của mẹ Đồng Đồng.
Trong đoạn phim cậu bé chơi đùa, hết nghịch nước lại chạy đi nghịch cát đá bên bờ sông, không khác những đứa trẻ bình thường là bao. Thời gian tiếp tục trôi, hầu như mọi người bên bờ sông đều không rời đi, sau đó thì gần đến giờ cơm trưa.
Đồng Đồng đi về phía bờ được vài bước bỗng đột nhiên quay đầu ra sau.
Dường như như có người gọi cậu bé, nhưng bờ sông lớn như thế cũng chỉ có vài người, mà sau lưng cậu thì lại chẳng có một ai.
Lúc này, Đồng Đồng cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Cố gắng nhìn kĩ vào màn hình, tôi không thấy rõ rốt cuộc Đồng Đồng đang nhìn cái gì, ngược lại tôi cảm thấy dường như cậu bé đang nói chuyện với vật gì đó.
Tôi lại nhớ đến khi đứng trên cầu, tôi nhìn xuống bên dưới, tựa như dưới tầng tầng sóng nhỏ đó có rất nhiều người lặng im, quần áo của bọn họ như trôi theo dòng nước, dường như họ đang ngửa đầu nhìn xuyên qua mặt nước trong veo mà nhìn chằm chằm vào tôi.
Đồng Đồng đứng lặng yên một hồi lâu, đột nhiên cậu bé cử động, thân thể cậu bé có chút lung lay, có lẽ là đứng không vững. Nước dưới chân cậu bé như đang cuộn trào hình thành một vòng xoáy, lấy Đồng Đồng làm trung tâm, hết cơn sóng này đến cơn sóng khác đẩy cậu bé ra sông.
Xoáy nước càng lúc càng trở nên gấp gáp, Đồng Đồng vẫn đứng im không nhúc nhích, tùy ý để cho những cơn sóng dội thẳng vào người mình, dần dần kéo mình đến trung tâm xoáy nước.
Tôi không khỏi vô thức nhìn xoáy nước kia, cảm tưởng như bị người khác dùng thuật nhiếp hồn, tôi cứ ngồi thẳng người nhìn chằm chằm vào màn hình mà không tài nào dời mắt được.
Trong nháy mắt, tôi như đặt mình vào hoàn cảnh của Đồng Đồng lúc đó, thân thể cứng đờ không tài cách nhúc nhích, bất lực nhìn dòng nước cuốn mình đi, muốn chạy nhưng không được, lại nghe từ dòng nước xiết bên dưới có những tiếng cười nhạo the thé.
Dòng nước kia như một cánh tay khổng lồ đang dùng sức kéo tôi xuống.
Bỗng nhiên bả vai tôi có cảm giác như bị ai đó chụp lấy, mới đầu thì không có cảm giác gì, nhưng lực kia đột nhiên tăng lên.
Tôi nghe thấy Lương Triết gọi: "Anh Mục! Anh Mục!"
Lúc này tôi mới hoàn hồn, Lương Triết đang ở sau lưng tôi, vỗ vỗ vào bả vai tôi.
Tim tôi đập thình thịch, cảm giác không thể thở nổi giờ mới biến mất.
Lương Triết nhìn tôi kỳ quái: "Anh làm sao vậy? Tôi gọi anh nhiều lần mà không thấy anh phản ứng gì?"
Tôi cố gắng bình tĩnh, bảo Lương Triết gọi lão Lư đến đây.
Ba người chúng tôi ngồi đối diện màn hình máy tính, tôi đưa đoạn phim Đồng Đồng bị cuốn vào trong dòng nước cho bọn họ xem, đây rõ ràng không phải là cảnh tượng bình thường.
Lương Triết có chút sợ hãi, cậu ta co rúm lại: "Tại sao lại như vậy?"
Lão Lư sờ sờ cằm, khóe miệng cong cong, cũng chẳng rõ là lão đang nói đùa hay nghiêm túc: "Đây là thủy quái à."
Tôi và Lương Triết quay đầu lại nhìn lão, tôi nói: "Sở trưởng, tôi từng tin vào thuyết vô thần của ông, nhưng hiện giờ xem ra tư tưởng này nhất định phải bỏ đi."
Lão Lư trừng mắt: "Đừng nói với tôi là đến bây giờ cậu vẫn còn không tin đấy nhé."
Tôi biết lão Lư muốn nói gì. Tôi cười hắc hắc, không trả lời lão, xem như cho qua chuyện này đi.
Lương Triết không biết tôi và lão Lư đang nói cái gì, chỉ là nghe chữ "Thủy quái" cậu ta cũng đã sợ hãi. Lão Lư liếc cậu ta một cái: "Thật không có tiền đồ! Mau đi nói cho người nhà nạn nhân, đã có manh mối."
Lão Lư lại quay sang tôi giao nhiệm vụ: "Cậu giao đoạn phim kia cho đội cứu hộ, xem bọn họ có cần dùng tới không."
Tôi cùng Lương Triết nhận mệnh lệnh, ngay lập tức hành động. Vốn dĩ thời gian đã không còn sớm, khi tôi hoàn thành nhiệm vụ thì cũng tới thời gian giao ban. Hôm nay có ca trực của tôi. Tôi đi ra ngoài, định nhìn xem lão Lư cùng Lương Triết đang làm gì, nhưng ra cửa thì thấy cục cảnh sát đã tắt hết đèn, tôi gọi bọn họ nhưng không ai trả lời.
Bọn họ thật là không có nghĩa khí, chưa nói câu nào đã đi mất.
Cục cảnh sát lúc này yên tĩnh dị thường. Tôi đi rót một ly nước rồi tiến đến chỗ mình ngồi.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều vụ việc, bình thường thì mười ngày nửa tháng cũng không có động tĩnh gì. Sắp vào hè, đúng vào mùa vạn vật nở rộ, vậy mà lại không ngừng phát sinh nhiều tấn bi kịch.
Dân cư trong huyện không nhiều, kể cả nhân viên trị an hay nhân viên cứu hộ cũng chẳng có mấy người. Cục cảnh sát nơi này xem ra chính là công trình kiến trúc lớn nhất, thế nhưng nhân viên coi như cũng không nhiều, nhân viên tại chức chỉ có lão Lư, Lương Triết, tôi và hai cảnh sát trẻ làm việc bên ngoài, hơn nữa có một người lúc nào thân thể cũng ốm yếu, thường xuyên xin nghỉ trực ban.
Tôi không khỏi suy nghĩ một chút, sau đó dùng máy tính gõ một bản những chú ý khi đi chơi ven bờ sông. Gõ xong, tôi đi đóng dấu, sáng mai sẽ mang ra dán ở bảng thông báo.
Hiện giờ ai trong huyện cũng cảm thấy bất an, vụ việc lần này thật sự khá lớn, nếu tiếp tục có thêm một tai nạn chết đuối nữa, rất có khả năng mọi người sẽ nghĩ là chúng tôi không làm tròn trách nhiệm.
Làm xong văn bản thông báo, tôi lại viết tiếp bản tổng kết công tác của vài ngày nay, xong việc thì cũng đã tối muộn.
Vì có chút mệt mỏi nên tôi nằm xuống chiếc ghế bố trong phòng trực, dù đã mệt nhọc cả ngày nhưng lăn qua lăn lại mãi tôi vẫn không ngủ được.
Cảnh tượng Đồng Đồng và những nạn nhân bị chết đuối không ngừng hiển hiện trong tâm trí tôi, ban đầu tôi cũng nghĩ chỉ là những tai nạn bình thường, nhưng xem ra lại không đơn giản như thế. Tôi không khỏi mong rằng tất cả chỉ là trùng hợp, hy vọng sẽ không còn ai mất mạng vì con sông kia nữa.
Tôi cứ mở mắt mãi, không tài nào ngủ được, đành rời khỏi ghế bố mà ngồi vào bàn, mở máy lên xem đoạn ghi hình. . Ngôn Tình Ngược
Lần này tôi cố ý nhìn kĩ những đoạn phim gặp tai nạn dưới sông, tôi nhận ra ít hoặc nhiều đều có xoáy nước tồn tại, nhưng cũng có thể do độ phân giải quá thấp, hình ảnh khá mơ hồ.
Tôi thấy rằng trừ Đồng Đồng thì bốn người kia đều có thể nhúc nhích, bọn họ không ngừng giãy giụa trong nước, nhưng cơ thể cứ càng lúc càng hãm sâu.
Lần đầu tiên đến nơi xem xét, tôi cứ nghĩ là do nước quá lạnh khiến người chết đuối bị chuột rút. Nhưng tôi nhớ đến sáng nay chị của nạn nhân khóc lóc không ngừng, nói: "Em gái tôi biết bơi, em gái tôi biết bơi mà."
Tôi và lão Lư đều khuyên cô ấy, con người cũng có lúc thất thủ, xem chừng có thể là do bị chuột rút, khuyên cô ấy nén bi thương, không nên quá khổ sở.
Nhưng hôm nay nhìn thấy tình cảnh của Đồng Đồng qua đoạn phim, làm cho tôi trong chớp mắt đó có chung cảm giác với Đồng Đồng, hơn nữa nghe lão Lư nói tới "Thủy quái", tôi không khỏi thay đổi tư duy.
Một ý tưởng lớn mật hiện lên trong đầu tôi.
Nếu bọn họ bị kéo xuống, thế thì bọn họ sẽ bị kéo đến đâu?
Tôi nhìn chằm chằm vào vị trí gặp tai nạn của từng người, nhưng độ phân giải quá thấp nên cũng chẳng nhìn rõ cái gì, hơn nữa máy quay giám sát còn không quay được hình ảnh của nạn nhân đầu tiên. Tôi liền đổi sang đoạn video về nạn nhân tiếp theo, sau đó cẩn thận nghiên cứu hết người này đến người khác.
Rốt cuộc cũng có phát hiện mới, trong đoạn video về nạn nhân thứ ba, dưới chân nạn nhân có một bóng trắng vụt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất