Chương 21
Tôi đi cùng với Tịnh Phác thẳng một đường đến nhà mình, trên đường còn nhân tiện mua bàn chải đánh răng, một đồ dùng sinh hoạt cho hắn. Sau khi về đến nhà, Tịnh Phác đứng bên cạnh cửa, tôi đi đến tủ giày tìm đôi dép lê đưa cho hắn: "Đừng khách sáo."
Tịnh Phác gật đầu, nhìn một vòng xung quanh nhà tôi. Mấy ngày nay, vì vụ việc liên quan đến Âu Tòng Hữu mà tâm tình tôi đặc biệt không tốt, nhà ở cũng không có tâm trạng sắp xếp, thật có chút bừa bộn. Thấy Tịnh Phác nhìn, tôi ngượng ngùng gãi đầu: "Trong nhà hơi bừa bộn, thứ lỗi."
Tịnh Phác cong môi cười: "Không sao."
Tôi để cho Tịnh Phác tắm rửa trước, chờ đến khi hắn đi vào phòng tắm, tôi tìm vài bộ quần áo thích hợp với hắn để sẵn ra. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy giọng Tịnh Phác gọi mình trong tiếng nước chảy tí tách: "Lấy giúp tôi bàn chải đánh răng với."
Tôi mở một khe hở nhỏ ở cửa phòng tắm rồi đưa bàn chải vào trong cho Tịnh Phác, hắn vươn một tay ra lấy.
Tôi để ý rằng cánh tay hắn trắng hơn một chút so với trong ấn tượng của mình, mặt trong cổ tay còn như có vết xước, song tôi chưa kịp nhìn kỹ thì Tịnh Phác đã nhanh chóng rụt tay về.
Tịnh Phác tắm rửa rất nhanh, lúc đi ra hắn mặc lại quần áo cũ. Tôi đưa quần áo ngủ đã chuẩn bị từ trước cho hắn để hắn thay ra, sau đó cũng đi vào phòng tắm.
Tôi vặn khóa nước, nước từ bên trong vòi hoa sen xả xuống là nước lạnh. Không kịp chuẩn bị tinh thần, dòng nước lạnh lẽo xối lên mặt tôi, đầu óc mơ mơ màng màng vì cồn của tôi giờ đã tỉnh táo hơn nhiều.
Thế là tôi cùng Tịnh Phác ở chung nhà sao?
Kích thích thật.
Tôi nhanh chóng xả nước lên khắp người rồi gột rửa cơ thể đầy mùi rượu. Khi tôi vừa lau khô tóc vừa đi ra bên ngoài, Tịnh Phác đang ngồi trên giường tôi, hắn còn đang cầm điện thoại của tôi nghịch.
Thấy tôi đi ra, Tịnh Phác quơ quơ điện thoại: "Tôi vừa lưu số của tôi vào danh bạ của anh."
Tôi nghi hoặc: "Không phải tôi đã có số điện thoại của cậu rồi sao?"
Tịnh Phác ngây ra, một lúc sau mới đáp: "Vừa đổi rồi."
Tôi ồ một tiếng rồi cầm lấy điện thoại mở danh bạ lên, quả nhiên bên trong đã nhiều hơn một tên liên lạc: "Đạo trưởng của tôi."
... Có phải Tịnh Phác đang buồn chán quá không?
Tôi đứng lau tóc trước mặt Tịnh Phác một hồi, vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, đến khi lau gần khô mái tóc ướt tôi mới bừng tỉnh, Tịnh Phác đang ngồi trên giường của tôi, hắn đang gây cản trở tôi lên giường nằm.
Trong nhà tôi tất nhiên chỉ có một cái giường, nhìn Tịnh Phác đã ở trên giường, tôi hỏi hắn: "Đạo trưởng, cậu định ngủ cùng một chỗ với tôi sao?"
Tịnh Phác ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt hơi cong: "Anh ngủ trên sô pha đi."
Tôi ngây người, mơ màng đồng ý: "Được." Vừa nói, tôi vừa ôm chăn gối còn dư trên giường đến sô pha nhỏ trong góc phòng.
Đến nửa đêm, tôi đang nằm ngủ trên sô pha ngon lành, di động bỗng rung lên một hồi. Tôi cầm lấy nhìn qua, là một lời mời kết bạn, nhưng khi ấy tôi quá buồn ngủ nên không buồn quan tâm nữa. Tôi không mở mắt mà gục đầu ngủ tiếp.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, thấy Tịnh Phác vẫn còn ngủ trên giường, vì không muốn quấy rầy hắn nên tôi dậy rửa mặt, mặc quần áo ngay ngắn rồi đi ra ngoài trước.
Trong lúc đi trên đường, tôi bỗng nhiên nhớ ra đêm qua mình nhận được một lời mời kết bạn. Tôi mở điện thoại nhìn vào, đúng là chưa nhấn xác nhận, ảnh đại diện kia chỉ có một màu đen, tên là: "Ánh Mặt Trời", bên dưới còn ghi thêm: "Nhất định phải tỏa sáng."
Tôi biết hiện tại có rất nhiều người sử dụng mạng xã hội để quảng cáo sản phẩm hay truyền bá thông tin gì đó nên sẽ kết bạn với nhiều người, tất nhiên cũng sẽ có vài tên lừa đảo rằng mình đã từng là bạn cũ, thậm chí còn có một số cô gái làm nghề "kia" viết lên bảng tin: "Người đêm qua nói chuyện phiếm với em là anh sao~"
Phần sau... Làm sao mà Tôi biết được.
Link: https://www.wattpad.com/user/Van_Tuyet_Cac
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một người gửi lời mời kết bạn khi trời còn chưa sáng. Tôi đang suy nghĩ có nên xác nhận lời mời này không thì người có tên "Ánh Mặt Trời" giống như biết tôi đang nhìn màn hình điện thoại mà gửi qua một tin nhắn, lần này viết: "Cậu nhất định phải chấp nhận kết bạn nha."
Tôi cảm thấy hứng thú nên chấp nhận lời mời kết bạn của người đó, cũng chủ động nhắn qua một tin: "Chào cậu."
Ánh Mặt Trời lại chậm chạp không chịu trả lời tin nhắn của tôi, thấy cũng không còn sớm, tôi bèn cất điện thoại, tiếp tục đi đến cục cảnh sát.
Đến cục cảnh sát, theo thường lệ tôi quét mắt qua bên ngoài một lượt, nhìn cục cảnh sát sáng sủa, tâm trạng áp lực nặng nề trong tôi cũng có chút khởi sắc. Tôi cầm phích nước nóng đổ vào ấm trà hoa cúc và câu kỷ tử của lão Lư, theo lời lão Lư nói thì đây là loại trà bổ dưỡng, muốn uống thì tự mình châm nước nóng vào.
Tôi đang tự mình hưởng thụ thành quả thì Lương Triết đến.
Lương Triết đang nói chuyện điện thoại, giọng nói đầy thương xót tiếc hận.
"Đúng vậy, tuổi còn trẻ mà sao lại nghĩ quẩn thế?"
"Con người hiện đại thật sự có quá nhiều áp lực."
"Người giỏi giang như vậy mà nói đi là đi ngay, ôi."
"Thôi, không nói chuyện được nữa đâu... Tôi đến cục cảnh sát rồi, hôm nào chúng ta về đi thăm cậu ta đi."
Lương Triết nhìn về phía tôi rồi cất điện thoại vào túi quần, tôi hỏi cậu ta: "Có chuyện gì vậy?"
Lương Triết đáp: "Hồi cấp ba tôi có quen một cậu em học cấp hai, tháng trước cậu ta cắt cổ tay tự sát, tối qua tôi nói chuyện với bạn học cũ mới biết được."
Cậu ta nói tiếp: "Cậu ấy mới hai mươi tuổi, học đại học ở 985*, là một người rất tốt. Cậu ấy còn chưa tốt nghiệp, không tâm sự được với ai nên nghĩ quẩn."
* Dự án 985" hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế
Nguồn: https://laizhongliuxue.com/tim-hieu-ve-du-an-985-va-211/
Xã hội hiện đại khiến người ta càng ngày càng nhiều áp lực, tỉ lệ tự sát cũng theo đó mà tăng, đây quả thực là một vấn đề nghiêm trọng. Đa số nạn nhân đều không chịu được áp lực nên đã chọn kết thúc sinh mệnh của mình. Tôi cảm thấy chuyện như vậy sẽ khó xảy ra ở bản thân, nhưng xung quanh tôi, thậm chí là ngay bên cạnh tôi, có khả năng vẫn có người xem nhẹ mạng sống của chính mình.
Sáng sớm nghe được tin tức như vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy không dễ chịu. Tôi vỗ vai Lương Triết, ý muốn an ủi cậu ta.
Lúc này lão Lư cũng đã đến, nhìn chúng tôi đều rầu rĩ không vui, lão mở miệng, âm thanh vang dội: "Làm sao đấy? Còn say rượu thì về đi."
Lương Triết nói chuyện cậu khóa dưới cùng trường cho lão Lư nghe, lão Lư mím môi, lắc đầu tiếc hận rồi nói với Lương Triết: "Nếu cậu muốn trở về thì để tôi duyệt cho."
Lương Triết cảm ơn lão Lư rồi trở về chỗ ngồi, tôi vừa định rời đi thì lão Lư bỗng gọi tôi lại. Dường như còn đang chìm trong thương cảm, lão đưa tay chỉ vào trong ly trà của tôi, đau xót hỏi: "Cậu uống trà hoa cúc của tôi à?"
Tôi gật đầu, thầm nghĩ lão Lư nói tới nói lui hóa ra là cũng có chút đau lòng, không đợi lão trách mắng, tôi đã chạy nhanh như chớp trở về chỗ ngồi của mình.
Thường ngày cục cảnh sát thật sự không có gì để làm, nếu xảy ra cãi nhau, ẩu đả thì có cảnh sát; tai nạn giao thông thì có cảnh sát giao thông, chúng tôi chỉ có trách nhiệm giải quyết mấy vụ án lớn. Cho nên, giờ có thể nhàn rỗi cũng khá tốt.
Tôi sắp xếp các tư liệu trong vụ án của Âu Tòng Hữu rồi tổng kết lại, chỉ còn đợi lão Lư chuyển lên cấp trên.
Đang lúc bận rộn, di động bỗng rung lên hai tiếng, là Ánh Mặt Trời hồi âm cho tôi.
"Chào cậu."
"Phải lạc quan để sống sót."
Tịnh Phác gật đầu, nhìn một vòng xung quanh nhà tôi. Mấy ngày nay, vì vụ việc liên quan đến Âu Tòng Hữu mà tâm tình tôi đặc biệt không tốt, nhà ở cũng không có tâm trạng sắp xếp, thật có chút bừa bộn. Thấy Tịnh Phác nhìn, tôi ngượng ngùng gãi đầu: "Trong nhà hơi bừa bộn, thứ lỗi."
Tịnh Phác cong môi cười: "Không sao."
Tôi để cho Tịnh Phác tắm rửa trước, chờ đến khi hắn đi vào phòng tắm, tôi tìm vài bộ quần áo thích hợp với hắn để sẵn ra. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy giọng Tịnh Phác gọi mình trong tiếng nước chảy tí tách: "Lấy giúp tôi bàn chải đánh răng với."
Tôi mở một khe hở nhỏ ở cửa phòng tắm rồi đưa bàn chải vào trong cho Tịnh Phác, hắn vươn một tay ra lấy.
Tôi để ý rằng cánh tay hắn trắng hơn một chút so với trong ấn tượng của mình, mặt trong cổ tay còn như có vết xước, song tôi chưa kịp nhìn kỹ thì Tịnh Phác đã nhanh chóng rụt tay về.
Tịnh Phác tắm rửa rất nhanh, lúc đi ra hắn mặc lại quần áo cũ. Tôi đưa quần áo ngủ đã chuẩn bị từ trước cho hắn để hắn thay ra, sau đó cũng đi vào phòng tắm.
Tôi vặn khóa nước, nước từ bên trong vòi hoa sen xả xuống là nước lạnh. Không kịp chuẩn bị tinh thần, dòng nước lạnh lẽo xối lên mặt tôi, đầu óc mơ mơ màng màng vì cồn của tôi giờ đã tỉnh táo hơn nhiều.
Thế là tôi cùng Tịnh Phác ở chung nhà sao?
Kích thích thật.
Tôi nhanh chóng xả nước lên khắp người rồi gột rửa cơ thể đầy mùi rượu. Khi tôi vừa lau khô tóc vừa đi ra bên ngoài, Tịnh Phác đang ngồi trên giường tôi, hắn còn đang cầm điện thoại của tôi nghịch.
Thấy tôi đi ra, Tịnh Phác quơ quơ điện thoại: "Tôi vừa lưu số của tôi vào danh bạ của anh."
Tôi nghi hoặc: "Không phải tôi đã có số điện thoại của cậu rồi sao?"
Tịnh Phác ngây ra, một lúc sau mới đáp: "Vừa đổi rồi."
Tôi ồ một tiếng rồi cầm lấy điện thoại mở danh bạ lên, quả nhiên bên trong đã nhiều hơn một tên liên lạc: "Đạo trưởng của tôi."
... Có phải Tịnh Phác đang buồn chán quá không?
Tôi đứng lau tóc trước mặt Tịnh Phác một hồi, vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, đến khi lau gần khô mái tóc ướt tôi mới bừng tỉnh, Tịnh Phác đang ngồi trên giường của tôi, hắn đang gây cản trở tôi lên giường nằm.
Trong nhà tôi tất nhiên chỉ có một cái giường, nhìn Tịnh Phác đã ở trên giường, tôi hỏi hắn: "Đạo trưởng, cậu định ngủ cùng một chỗ với tôi sao?"
Tịnh Phác ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt hơi cong: "Anh ngủ trên sô pha đi."
Tôi ngây người, mơ màng đồng ý: "Được." Vừa nói, tôi vừa ôm chăn gối còn dư trên giường đến sô pha nhỏ trong góc phòng.
Đến nửa đêm, tôi đang nằm ngủ trên sô pha ngon lành, di động bỗng rung lên một hồi. Tôi cầm lấy nhìn qua, là một lời mời kết bạn, nhưng khi ấy tôi quá buồn ngủ nên không buồn quan tâm nữa. Tôi không mở mắt mà gục đầu ngủ tiếp.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, thấy Tịnh Phác vẫn còn ngủ trên giường, vì không muốn quấy rầy hắn nên tôi dậy rửa mặt, mặc quần áo ngay ngắn rồi đi ra ngoài trước.
Trong lúc đi trên đường, tôi bỗng nhiên nhớ ra đêm qua mình nhận được một lời mời kết bạn. Tôi mở điện thoại nhìn vào, đúng là chưa nhấn xác nhận, ảnh đại diện kia chỉ có một màu đen, tên là: "Ánh Mặt Trời", bên dưới còn ghi thêm: "Nhất định phải tỏa sáng."
Tôi biết hiện tại có rất nhiều người sử dụng mạng xã hội để quảng cáo sản phẩm hay truyền bá thông tin gì đó nên sẽ kết bạn với nhiều người, tất nhiên cũng sẽ có vài tên lừa đảo rằng mình đã từng là bạn cũ, thậm chí còn có một số cô gái làm nghề "kia" viết lên bảng tin: "Người đêm qua nói chuyện phiếm với em là anh sao~"
Phần sau... Làm sao mà Tôi biết được.
Link: https://www.wattpad.com/user/Van_Tuyet_Cac
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một người gửi lời mời kết bạn khi trời còn chưa sáng. Tôi đang suy nghĩ có nên xác nhận lời mời này không thì người có tên "Ánh Mặt Trời" giống như biết tôi đang nhìn màn hình điện thoại mà gửi qua một tin nhắn, lần này viết: "Cậu nhất định phải chấp nhận kết bạn nha."
Tôi cảm thấy hứng thú nên chấp nhận lời mời kết bạn của người đó, cũng chủ động nhắn qua một tin: "Chào cậu."
Ánh Mặt Trời lại chậm chạp không chịu trả lời tin nhắn của tôi, thấy cũng không còn sớm, tôi bèn cất điện thoại, tiếp tục đi đến cục cảnh sát.
Đến cục cảnh sát, theo thường lệ tôi quét mắt qua bên ngoài một lượt, nhìn cục cảnh sát sáng sủa, tâm trạng áp lực nặng nề trong tôi cũng có chút khởi sắc. Tôi cầm phích nước nóng đổ vào ấm trà hoa cúc và câu kỷ tử của lão Lư, theo lời lão Lư nói thì đây là loại trà bổ dưỡng, muốn uống thì tự mình châm nước nóng vào.
Tôi đang tự mình hưởng thụ thành quả thì Lương Triết đến.
Lương Triết đang nói chuyện điện thoại, giọng nói đầy thương xót tiếc hận.
"Đúng vậy, tuổi còn trẻ mà sao lại nghĩ quẩn thế?"
"Con người hiện đại thật sự có quá nhiều áp lực."
"Người giỏi giang như vậy mà nói đi là đi ngay, ôi."
"Thôi, không nói chuyện được nữa đâu... Tôi đến cục cảnh sát rồi, hôm nào chúng ta về đi thăm cậu ta đi."
Lương Triết nhìn về phía tôi rồi cất điện thoại vào túi quần, tôi hỏi cậu ta: "Có chuyện gì vậy?"
Lương Triết đáp: "Hồi cấp ba tôi có quen một cậu em học cấp hai, tháng trước cậu ta cắt cổ tay tự sát, tối qua tôi nói chuyện với bạn học cũ mới biết được."
Cậu ta nói tiếp: "Cậu ấy mới hai mươi tuổi, học đại học ở 985*, là một người rất tốt. Cậu ấy còn chưa tốt nghiệp, không tâm sự được với ai nên nghĩ quẩn."
* Dự án 985" hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế
Nguồn: https://laizhongliuxue.com/tim-hieu-ve-du-an-985-va-211/
Xã hội hiện đại khiến người ta càng ngày càng nhiều áp lực, tỉ lệ tự sát cũng theo đó mà tăng, đây quả thực là một vấn đề nghiêm trọng. Đa số nạn nhân đều không chịu được áp lực nên đã chọn kết thúc sinh mệnh của mình. Tôi cảm thấy chuyện như vậy sẽ khó xảy ra ở bản thân, nhưng xung quanh tôi, thậm chí là ngay bên cạnh tôi, có khả năng vẫn có người xem nhẹ mạng sống của chính mình.
Sáng sớm nghe được tin tức như vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy không dễ chịu. Tôi vỗ vai Lương Triết, ý muốn an ủi cậu ta.
Lúc này lão Lư cũng đã đến, nhìn chúng tôi đều rầu rĩ không vui, lão mở miệng, âm thanh vang dội: "Làm sao đấy? Còn say rượu thì về đi."
Lương Triết nói chuyện cậu khóa dưới cùng trường cho lão Lư nghe, lão Lư mím môi, lắc đầu tiếc hận rồi nói với Lương Triết: "Nếu cậu muốn trở về thì để tôi duyệt cho."
Lương Triết cảm ơn lão Lư rồi trở về chỗ ngồi, tôi vừa định rời đi thì lão Lư bỗng gọi tôi lại. Dường như còn đang chìm trong thương cảm, lão đưa tay chỉ vào trong ly trà của tôi, đau xót hỏi: "Cậu uống trà hoa cúc của tôi à?"
Tôi gật đầu, thầm nghĩ lão Lư nói tới nói lui hóa ra là cũng có chút đau lòng, không đợi lão trách mắng, tôi đã chạy nhanh như chớp trở về chỗ ngồi của mình.
Thường ngày cục cảnh sát thật sự không có gì để làm, nếu xảy ra cãi nhau, ẩu đả thì có cảnh sát; tai nạn giao thông thì có cảnh sát giao thông, chúng tôi chỉ có trách nhiệm giải quyết mấy vụ án lớn. Cho nên, giờ có thể nhàn rỗi cũng khá tốt.
Tôi sắp xếp các tư liệu trong vụ án của Âu Tòng Hữu rồi tổng kết lại, chỉ còn đợi lão Lư chuyển lên cấp trên.
Đang lúc bận rộn, di động bỗng rung lên hai tiếng, là Ánh Mặt Trời hồi âm cho tôi.
"Chào cậu."
"Phải lạc quan để sống sót."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất