Tôi Còn Có Thể Cấp Cứu Một Chút

Chương 1: Dưới bàn học nắm tay

Sau
Đời này Thẩm Miên cũng không bao giờ nghĩ tới cậu sẽ lại ở trong lớp Ngữ Văn vẫn còn nhiều đồng học và thầy giáo đang dõng dạc trên bục giảng, cùng với huynh đệ tốt của mình là Bùi Tri Dật tay trong tay, mười ngón quấn chặt lấy nhau.

Dù lại ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ là bọn họ có một chân.

Bây giờ Thẩm Miên cũng không biết mình có nên cảm tạ trước sự tri kỷ của Bùi Tri Dật hay không, bởi vì y lại cố ý đi tìm giáo viên thay đổi chỗ ngồi, thành công để cho hai người họ làm bạn cùng bàn với nhau không tranh giành với đời mà lựa chọn ngồi cạnh cửa sổ hàng ghế cuối cùng, dựa vào bàn học che giấu làm chuyện gì cũng sẽ không để người khác dễ dàng nhìn thấy.

Trái tim Thẩm Miên vẫn ầm ầm nhảy loạn vì khẩn trương. Cậu cúi thấp đầu giống như tên trộm, chỉ để lộ một chút xíu màu đỏ hiện lên trên hai đầu lỗ tai, thỉnh thoảng lại giống như thỏ ngẩng đầu nhanh chóng liếc mắt về phía bàn giáo viên một cái chỉ để xác nhận thầy giáo vẫn còn đứng trên bục giảng, không có đi xuống dưới bàn của hai người.

Trái ngược với bộ dạng không có tiền đồ của Thẩm Miên, Bùi Tri Dật lại có vẻ trấn định hơn.

Bởi vì căng thẳng đến toát cả mồ hôi nên lòng bàn tay của Thẩm Miên rất nóng, Bùi Tri Dật lại trời sinh bàn tay thiên về lạnh. Nơi đây lại đang mùa hè nóng bức nên bàn tay lạnh như ngọc của y lại làm cho cậu cảm thấy thoải mái.

Bùi Tri Dật một tay thì để cho cậu nắm, một tay còn lại thì đặt trên bàn làm bài tập toán học, lại đặt cùng với bài giảng Ngữ Văn bên dưới, quả nhiên là đang bắt nạt giáo viên Ngữ Văn nhìn không rõ động tĩnh chỗ này của bọn họ.

Thẩm Miên không khỏi có chút bội phục y, cậu quơ quơ đôi tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của Bùi Tri Dật.

Cậu đè ép âm thanh thấp lại, nghe dinh dính nhớp nhớp, hỏi y:

"Ca, sao cậu lại bình tĩnh được hay vậy?"

Tố chất tâm lý cũng tốt quá rồi.

Hai người bọn họ dưới nơi bàn học tối tăm cho dù có bị đồng phục học sinh che lấp thì cũng sẽ có nguy cơ bị phát hiện.

Xung quanh tai vách mạch rừng, thầy giáo cũng sẽ thỉnh thoảng từ hành lang đi tới đi lui, nếu như làm không tốt thì mười bảy năm trong sáng của hai người họ sẽ biến mất sạch.

Bùi Tri Dật không thay đổi sắc mặt, khuôn mặt thanh lãnh dưới ánh mặt trời trông trắng nõn như ngọc:

"Có cái gì mà phải căng thẳng, không phải khi còn bé cậu vẫn hay nắm tay tôi muốn ăn đồ vặt sao?"

Thẩm Miên còn bé hay bị sâu răng, thường bị mẹ không cho ăn đồ ăn vặt, lúc đó cậu đều chạy như điên vòng qua một bức tường đi tìm Bùi Tri Dật, càn quét hết đồ ăn vặt của người ta.

Thẩm Miên không chuẩn bị kịp liền bị lật tẩy, cậu méo miệng thầm nói:

"Điều này có liên quan gì nhau đâu.."

Nhưng cậu rất nhanh liền không nói nữa, bởi vì cậu nhìn thấy Bùi Tri Dật đang lật vài trang đề Toán Học cuối cùng. Cậu rất tự giác, biết rằng đối với một học bá như y những nan đề này luôn tràn ngập mị lực, cho nên cậu liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nghiêm túc cầm bút vẽ một vài người que lên sách Ngữ Văn.

Thẩm Miên khẽ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn 5 phút nữa là 10 giờ rưỡi.

Còn thêm 5 phút nữa cậu và Bùi Tri Dật sẽ được phóng thích miễn hạn tù, có thể buông đôi tay nhau ra nhanh chóng kết thúc một nhiệm vụ.

Cậu cũng vì bảo vệ cái mạng nhỏ này của mình, tiến về phía trước thêm một bước.

Thẩm Miên và Bùi Tri Dật công khai ở trong lớp nắm tay không phải vì chơi vui cũng không phải bởi vì đang chơi trò chơi đại mạo hiểm tẻ nhạt.

Nếu như thật sự đơn giản như vậy, cậu cũng sẽ không mặt ủ mày chau.

Chuyện này nói đến cũng thật thần kỳ, Thẩm Miên bây giờ nhớ đến cũng đều vô cùng hoài nghi mình có đang hay không mang một đoạn ký ức kì lạ hoặc do cậu đọc manga quá nhiều mà sinh ra ảo giác.

Nhưng đồng dạng với cậu, Bùi Tri Dật cũng có một đoạn ký ức tương tự nên điều này không thể giải thích bằng việc cậu gặp ảo giác được.

Sự việc xảy ra vào một tuần trước, lúc đó Thẩm Miên đang ở trong nhà Bùi Tri Dật điên cuồng làm bài tập hè thì trong đầu của cậu bỗng xuất hiện một giọng nói điện tử lạnh như băng.

[ Đo lường kí chủ Thẩm Miên cùng kí chủ Bùi Tri Dật độ xứng đôi 100%, tiến hành cài đặt. ]

[ Đã cài đặt xong. ]

[ Chào kí chủ Thẩm Miên cùng kí chủ Bùi Tri Dật, tui là hệ thống yêu đương 007, rất vui vì được gặp mặt hai người, khẩu hiệu của chúng tui là yêu đương cứu vớt thế giới, mục tiêu là làm cho thế giới này đều có tình yêu của chính mình. ]

Âm thanh điện tử kia không có một chút nào là lạnh lùng, cậu càng thấy nó giống giọng của một thằng phê cần điên điên khùng khùng đang ba hoa chích choè hơn.

Thẩm Miên hoảng sợ ôm lấy đầu mình, âm thanh đều biến điệu, cậu gắt gao tóm chặt lấy ống tay áo của Bùi Tri Dật:

"Ca, tui thấy mình học nhiều quá đầu óc hỏng rồi, tui nghe thấy trong đầu có thứ gì đó đang nói chuyện á."

Bùi Tri Dật so với cậu bình tĩnh hơn rất nhiều, y lạnh nhạt nói:

"Tôi cũng nghe thấy đươc, nó nói mình là 007."

Nghe y nói vậy, Thẩm Miên không giải thích được cảm thấy an tâm rất nhiều.



Tuy rằng trong đầu đột nhiên có một âm thanh như vậy khiến cho lòng người sợ sệt, nhưng một khi biết Bùi Tri Dật cũng đồng thời nghe được âm thanh đó, cậu đương nhiên cũng không thể hoảng rồi.

Đón lấy sự sợ hãi này, tự xưng là hệ thống 007 liền cho bọn họ một đoạn giới thiệu ngắn ngủi về mình.

Nó nói mình là một hệ thống chuyên vì chuyện yêu đương mà phục vụ, nó đo lường được Bùi Tri Dật cùng Thẩm Miên độ xứng đôi là 100%, có thể nói bọn họ là một cặp mà ông trời tác hợp cho, đã định sẵn nhất định phải trở thành một đôi tình nhân tình bền như kim. Cho nên nó mới có thể từ trên trời giáng xuống trói chặt bọn họ, tuyên bố yêu đương hằng ngày, đẩy cho bọn họ tới khi trở thành một đôi.

Hệ thống còn đặc biệt ghi chú rõ: Hoàn thành một nhiệm vụ yêu đương thì sẽ có một phần thưởng phong phú, chúng nó là hệ thống chính quy, sẽ không keo kiệt khoản thù lao.

"...."

Là một người say mê tiểu thuyết và hoạt hình, Thẩm Miên đối với tình huống trước mắt không phải không thể tiếp thu. Cậu chỉ thắc mắc một điều rằng tại sao hệ thống người khác trói chặt đều là Long Ngạo Thiên xưng vương xưng bá, đến phiên cậu lại là lại là hệ thống não tàn yêu đương kì kì quái quái này chớ??

Nghe là biết không đứng đắn rồi!

Thẩm Miên lấy thái độ vừa chân thành vừa lễ phép hỏi hệ thống 007:

"Máy kiểm tra của mấy ông có phải bị mù rồi không vậy? Tui và Bùi Tri Dật đều là nam, tuy rằng tụi tui tình bền như kim thiệt nhưng mà là tình huynh đệ có hiểu hôn?"

Cậu dùng một lực lớn vỗ vỗ lên vai Bùi Tri Dật, lấy cái đó minh chứng cho tình bạn thuần khiết của hai người. Cậu cùng Bùi Tri Dật ngay từ nhỏ đã nhận thức, hai nhà ba mẹ đều có quan hệ rất tốt với nhau, Bùi Tri Dật phân nửa tuổi thơ đều là trải qua ở nhà của cậu. Còn hơn cả anh em ruột rà.

Bùi Tri Dật mặt không cảm xúc, có lẽ hệ thống này cũng làm y cạn lời đến cực điểm.

Hệ thống vi diệu dừng lại một giây, sống chết liều mạng cãi:

"Tình yêu làm gì phân biệt giới tính.."

"...."

Ok không phân biệt giới tính, có cần Thẩm Miên cậu thổi cho hệ thống này một cái cầu vồng hay không?

"Xin lỗi, nhưng mà tui khuyên mấy người đổi mục tiêu đi, tui cùng Bùi Tri Dật không mong ước ba cái này đâu." Thẩm Miên cảm thấy chính mình thương lượng với cái đồ vật trong đầu cậu khá là dị hợm. "Tui không có kì thị đồng tính luyến ái nhưng mà tui cùng Bùi Tri Dật là huynh đệ tốt. Nếu như tình cảm của tụi tui biến chất thì trên đời này không còn tình bạn thuần khiết hữu nghị nữa. Cho nên tui khuyên mấy người đừng nên phí thời gian nữa."

Cũng không biết Thẩm Miên nói nhiều như vậy có làm cho hệ thống này cảm động hay không mà nghe nó khẽ xì một tiếng. Một lát sau, hệ thống 007 lạnh nhạt hỏi:

[ Kí chủ xác định từ bỏ nhiệm vụ yêu đương sao? Nếu như cậu lựa chọn như vậy thì sáu tháng sau cậu sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. ]

Thẩm Miên hoàn toàn ngây dại:

"Hệ thống mấy người còn dùng cái này để uy hiếp nữa sao?"

Bùi Tri Dật cũng giận tái mặt.

Không chờ hai người hỏi kỹ, hệ thống đã lên tiếng thoát khỏi hiềm nghi.

[ Tụi tui đâu có uy hiếp, do hệ thống đo lường được trong đầu kí chủ Thẩm Miên có tồn tại một khối u, tuy trước mắt vẫn đang trong thời kỳ đầu nhưng nếu chậm trễ can thiệp thì sáu tháng sau cậu sẽ chết. Mà nếu ký chủ chấp nhận hoàn thành nhiệm vụ yêu đương của tụi tui thì đến khi thu được một ngàn tích phân có thể vào thương thành của hệ thống đổi được một viên thập toàn đan, đạt được cơ thể khoẻ mạnh như trước. ]

Hệ thống vừa nói xong trong đầu hai người liền hiện một mặt giấy đề chữ thương thành, mà ở vị trí đáng chú ý nhất là một viên thuốc mạ vàng chói lọi. Bên cạnh tuy rằng có rất nhiều trân châu kì bảo dị vật nhưng cũng không làm người khác chú ý đến như viên thuốc này.

Lời nói vô căn cứ của hệ thống trực tiếp đập cho Thẩm Miên một trận bầm dập.

Cậu mờ mịt nhìn về phía Bùi Tri Dật, chuyện ma quỷ mà hệ thống này nói một chút cậu cũng không dám tin.

Bùi Tri Dật đương nhiên cũng không tin.

Thế nhưng xế chiều hôm đó, Bùi Tri Dật vẫn quyết định đưa cậu đến bệnh viên tư nhân tốt nhất để làm kiểm tra, cũng lấy tốc độ nhanh nhất lấy được kết quả kiểm tra.

Phía trên giấy trắng mực đen, Thẩm Miên 17 tuổi, thần kinh thì phải có một khối nhọt. Bởi vì là thời kỳ đầu nên dấu hiệu của bệnh vẫn không hiện rõ ra, Thẩm Miên gần đây đúng là vẫn thường thường cảm thấy đau đầu cùng nôn mửa, thì ra là do căn bệnh quái ác này gây ra.

Thẩm Miên sợ đến ngây người, cậu cảm thấy chính mình vẫn còn có thể nhảy nhót tưng bừng, mấy ngày trước còn cùng bạn cùng lớp chơi bóng rổ, còn vinh quang chiến thắng bọn họ nữa. Tại sao chỉ trong nháy mắt cậu lại trở thành bệnh nhân chứ?

Mà Bùi Tri Dật đang siết chặt sổ bệnh án sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.

Y đem tay Thẩm Miên nắm chặt đến mức phát đau, xương bàn tay cũng cùm cụp kêu từng tiếng. Thẩm Miên nhìn thấy vậy cũng không dám kêu ra, trái lại sờ môi, lo lắng nhìn về phía Bùi Tri Dật. Rõ ràng cậu mới là người bị bệnh, không hiểu sao so với cậu Bùi Tri Dật còn bị đả kích hơn, cậu thậm chí muốn chạm vào mặt Bùi Tri Dật, làm cho y đừng có mang bộ mặt doạ người như vậy nữa.

Bệnh viên bề mặt là thuỷ tinh sáng loáng dương quang, chiếu lên trên hành lang sáng như tuyết. Bởi vì là bệnh viện tư nhân lệ phí vô cùng đắt đỏ nên người khám bệnh ở đây cũng không nhiều, xung quanh chỉ có cậu và Bùi Tri Dật mang thân phận là học sinh.

Đối mặt với kết quả thảm thiết như vậy, đáng lý ra Thẩm Miên nghĩ cậu phải ôm mặt gào khóc mới đúng. Thế nhưng cậu hoàn toàn chấn kinh rồi, viền mắt cũng khô khốc, cả người hoảng hốt. Cậu thậm chí còn ôm một chút hi vọng, có phải hay không kết quả của bệnh viện là sai lầm?

Bùi Tri Dật nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nhẹ nhành vòng tay ôm Thẩm Miên một chút, y hỏi hệ thống:



"Mày gọi là 007 đúng không? Làm sao mày có thể đảm bảo là sẽ trị khỏi cho Thẩm Miên?"

007 đối mặt với sóng lớn giữa bọn họ cũng không sợ, dường như đối với kết quả này đã sớm có dự liệu.

[ Nếu kí chủ Thẩm Miên quyết định tiếp nhận trói buộc, thì tui có thể cho thân thể của cậu ấy quay trở về trạng thái khoẻ mạnh của nửa năm trước, đương nhiên trong vòng nửa năm này cậu ấy cũng sẽ không tái phát bệnh. Chỉ cần hai người thông qua nhiệm vụ thu được tích phân, đạt được 1000 tích phân hoặc đạt được thành tựu tâm ý tương thông sống chết có nhau sẽ có thể đổi thập toàn đan bảo toàn mạng sống. ]

Dường như cảm nhận được thái độ của hai người bọn họ đã buông lỏng, hệ thống phi thường năng suất mà đem phương thức đổi tích phân hiện lên trong đầu Thẩm Miên và Bùo Tri Dật.

Quy tắc của nhiệm vụ đổi tích phân:

Cùng giường cùng gối +1 tích phân.

Hôn môi +2 tích phân.

Một lần hẹn hò +2 tích phân.

Nhiệm vụ tuỳ cơ ứng biến giá trị khác nhau, thấp nhất +3 tích phân, nhiều nhất +10 tích phân.

Nhiệm vụ đặc thù giá trị cũng không giống nhau, thấp nhất +10 tích phân, cao nhất +100 tích phân.

Ba nhiệm vụ đầu tiên là trụ cột của nhiệm vụ, mỗi tuần trong cơ sở nhiệm vụ cao nhất cộng dồn lại không vượt quá 5 tích phân*.

Thẩm Miên tuy rằng không giỏi toán học nhưng cũng có thể nhìn ra được nhiệm vụ này cho tích phân cực kỳ keo kiệt, nếu muốn trong vòng sáu tháng tích đủ 1000 tích phân thì khó còn hơn lên trời. Cậu với Bùi Tri Dật lại là hai tên thẳng nam thẳng như ruột ngựa, chỉ cần nghĩ đến liền biết không có cách nào tâm ý tương thông.

Nếu muốn đạt được viên đan dược cứu mạng này, e rằng độ khó không hề thấp.

Lúc này trong lòng Thẩm Miên thật sự có chút khổ sở, trong đầu đã bắt đầu hiện ra bộ dạng rụng tóc của mình, nhất định sẽ rất khó coi. Cậu bỗng dưng bắt đầu vui mừng vì bản thân không phải là con một, trong nhà còn có một cô em gái vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, cũng coi như cho ba mẹ cậu an ủi được phần nào.

Nhưng cậu còn chưa tưởng niệm xong liền nghe thấy Bùi Tri Dật nói:

"Tụi tôi sẽ làm nhiệm vụ."

Thẩm Miên sợ đến ngẩng đầu lên, trợn tròn cặp mắt.

Bùi Tri Dật cúi đầu khẽ xoa đầu Thẩm Miên, hình dáng đầu của Thẩm Miên rất dễ nhìn, tròn tròn, mái tóc cũng là châu báu, dưới ánh nắng mặt trời sẽ hiện ra một màu nhạt thiên về màu nâu. Y vừa nhanh chóng tính toán qua, nếu như một tuần cơ sở phân nhiệm vụ tích luỹ không quá 5 tích phân, muốn trong vòng nửa năm lấy được 1000 tích phân thì sẽ rất khó khăn.

Nhưng cái hệ thống không biết tại sao lại xuất hiện này lại là hi vọng cuối cùng của y và Thẩm Miên.

"Trước tiên cứ thử xem." Bùi Tri Dật nói với Thẩm Miên, "Dù chỉ tranh thủ cho cậu được nửa năm nhưng thà có còn hơn không."

Thẩm Miên cảm động đến nước mắt tuôn trào.

Cậu là người đang mang bệnh nên đương nhiên không thể nào dám có lá gan từ chối. Thế nhưng Bùi Tri Dật lại khác hoàn toàn với cậu, y không có bị bệnh nhưng lại liều mạng hi sinh cả bản thân chỉ để cứu cái mạng nhỏ này của cậu. Thẩm Miên nghĩ như vậy liền cảm động đến rối tinh rối mù, cậu ôm lấy eo của Bùi Tri Dật.

"Ca, cậu đúng là anh trai tốt của tui, đời này mẹ tui làm đúng nhất chính là cùng dì làm chị em tốt."

Cậu cà mặt vào eo Bùi Tri Dật, nước mắt đều dính lên áo sơ mi của y. "Sau này lời của cậu tui đều sẽ nghe theo, cậu nói đi hướng đông tui sẽ không đi hướng tây, tuyệt đối không làm trái lại lời cậu."

Bùi Tri Dật rũ mắt xuống, y cũng nhẹ nhàng vòng lấy Thẩm Miên, vỗ vỗ tấm lưng đơn bạc của cậu.

"Tôi sẽ nhớ kỹ lời cậu nói."

Ba ngày sau, Thẩm Miên cùng Bùi Tri Dật chính thức tiếp nhận trói buộc của hệ thống 007.

Thẩm Miên cũng thay đổi một cái bệnh viện khác, tiếp tục làm kiểm tra. Quả nhiên lần này cậu hoàn toàn khoẻ mạnh, không có bất kỳ khối u nào. Cậu không thể không công nhận, tuy rằng cái hệ thống yêu đương này nghe hơi thiểu năng nhưng mà vẫn còn có một chút tài năng.

Cho đến một tuần lễ sau, hệ thống mới tuyên bố nhiệm vụ thứ nhất.

007 tuy rằng là hệ thống trói buộc bọn họ nhưng nó cũng không thường xuyên lên tiếng, so với lúc dụ dỗ bọn họ trói buộc hoàn toàn khác xa, căn bản không đem lại một chút cảm giác tồn tại nào. Cho nên lúc nghe thấy âm thanh tuyên bố nhiệm vụ, Thẩm Miên còn cảm thấy giật mình.

[ Nhiệm vụ nhanh: Mời hai vị kí chủ ở trong lớp nắm tay nhau 20 phút, thưởng 2 tích phân. ]

Nhiệm vụ này đương nhiên là do chăm sóc người mới như bọn họ mà đề ra, đã có thể xem là hiền lành, thế nhưng Thẩm Miên vẫn chậm chạp không đưa tay ra. Cậu tha thiết mong chờ nhìn về phía Bùi Tri Dật, cậu không biết Bùi Tri Dật có thực sự như y nói không ngại cùng cậu làm nhiệm vụ yêu đương hay không.

Nhưng rất nhanh sau đó Bùi Tri Dật ôn nhu đem bàn tay mình nắm chặt lấy bàn tay của cậu. Dựa vào bàn học và đồng phục che lấp, ngang nhiên cùng cậu trong lớp công khai nắm tay.

Trong lúc nhất thời, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ cũng im lặng mấy phần.

Editor có lời muốn nói:

Cơ chế hoạt động của hệ thống có nghĩa là mỗi một tuần cộng tích phân sẽ không thể quá 5 cái, là cho dù mỗi ngày đều làm ba nhiệm vụ đầu tiên đó thì cũng chỉ cộng được có 5 tích phân thui chứ hỏng có được nhiều thêm nữa, công nhận sống chó thiệt =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau