Chương 20: Sẽ không thất vọng
Trong lòng Giang Kiều rõ như gương, bản thân mình chỉ là công cụ giết thời gian, dùng xong thì vứt.
Nhưng cậu cũng không cảm thấy tức giận.
Bởi lẽ cậu không mong chờ nhiều, thế nên cũng sẽ không thất vọng quá mức.
Trần Thư Cạnh lớn lên đẹp trai, dáng người chuẩn, trêu đùa người khác, tiêu xài phung phí…… Với hiểu biết và kinh nghiệm của Giang Kiều, loại người thế này rất khó tìm, cho dù gặp được, cũng không dễ làm quen.
Bị hắn phá thân là Giang Kiều cam tâm tình nguyện. Còn sướng hơn cho tên Hà Tân Nam suốt ngày chỉ biết tự luyến kia.
Xe bắt đầu chạy, dần dần tăng tốc. Cậu biết sẽ cách xa Trần Thư Cạnh ở phía sau, thân ảnh cao lớn đĩnh bạt kia, lại càng thêm đẹp trai quyến rũ.
Tựa như pháo hoa đêm giao thừa làm lòng người thoả mãn, nhưng cũng chỉ đẹp đẽ nhất thời rồi lại lụi tàn trong chốc lát, biến mất chẳng thấy tăm hơi, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Thậm chí WeChat cũng chưa có thêm.
Cho dù vậy, cũng chẳng ai lại đi oán giận pháo hoa, dù sao nó cũng đã có những phút giấy rạng rỡ, thắp sáng bầu trời đêm đen tối ngoài kia.
Trong lòng họ đều rõ ràng, cảnh sắc xinh đẹp ấy, gặp được đã tốt rồi.
Cần gì phải nắm giữ nó trong tay.
Tài xế là người trung niên chính trực, còn hay lảm nhảm, đột nhiên lại nói về LGBT, hỏi Giang Kiều là người nước nào, lại nói toàn thế giới hẳn là sẽ chập nhận hôn nhân đồng tính, hôm trước còn đưa một cặp đôi đến toà thị chính kết hôn……
Tài xế nói: “Hai người thoạt nhìn rất xứng đôi.”
Giang Kiều: “Cảm ơn.”
Cậu mỉm cười đáp, cảm kích thiện ý của người xa lạ kia, tuy rằng không quá hợp với tình hình. Nhưng trong lòng cậu lại thắt một cái.
Kết hôn? Thôi bỏ đi.
Mẹ cậu đã từng nói qua vô số lần, nếu cậu muốn kết hôn, cũng chỉ có thể lấy thân phận nữ giới gả cho Hà Tân Nam.
Điều này còn phụ thuộc vào tử cung của cậu.
Mà cho có dù kết hôn đi chăng nữa, Giang Kiều cũng không được xem là phụ nữ, lại càng không thể trở thành đàn ông.
Cậu sẽ không được đại chúng tán thành, cũng chẳng được xã hội chúc phúc, càng không được pháp luật bảo vệ, cũng sẽ không có cái gọi là hôn nhân điện phủ.
Nói chi đến việc có thể cùng người mình thích……
Kẻ điên nằm mộng.
Stockholm không tính là lớn, vì thế rất nhanh đã đến đạt khách sạn.
Giang Kiều quẹt thẻ vào phòng, phát hiện đồ đạt bên trong đã hỏng bét.
Quần áo của cậu đều bị ném xuống đất, bị dẫm đến dơ hề hề, đồ trang điểm bị mở nắp ra, rớt lung tung đầy bên dưới, lọ mỹ phẩm vỡ tung tóe, ước chừng đã chảy ra hơn phân nửa.
Giang Kiều sợ ngây người, vội vàng nhặt lên, xong lại quỳ rạp trên mặt đất tìm đồ trang điểm, đau lòng đến nỗi suýt chút thở không ra hơi.
Lọ mỹ phẩm này cậu để dành tiền rất lâu mới mua được đó, mới đung hơn mười ngày còn chưa có hiệu quả đâu, thế mà mẹ nó bôi cho sàn nhà!
Giang Kiều dọn dẹp nửa ngày, lúc này mới nhớ tới hộ chiếu, cậu vội vàng bổ nhào lại tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra kiểm tra. May mắn là chưa có bị làm sao.
Giang Kiều bò dậy gọi cho Hà Tân Nam, hỏi hắn: “Phòng khách sạn bị cướp à, anh biết không?”
Hà Tân Nam nói: “Vậy sao…… Cậu xứng đáng.”
Giang Kiều lúc này đã hiểu, “Là anh làm phải không?”
Hà Tân Nam không nói lời nào. Giang Kiều hỏi lại lần nữa, hắn ta nói tới nói lui không chịu thừa nhận, làm cậu rất bực mình.
“Vậy đươc. Anh đang ở đâu? Gặp nhau đi.”
“Tôi đã đi rồi.”
“Rời Thuỵ Điển rồi hả?”
“……”
Xem ra là không phải.
Trong điện thoại truyền ra tiếng nước ào ào, tiếp theo là tiếng Hà Tân Nam đột nhiên ho khan. Nhưng Giang Kiều còn nghe thấy tiếng cọ xát vải vóc, còn cả tiếng cởi khóa áo ngực.
Cậu nhớ lại lời Trần Thư Cạnh nói. Chẳng lẽ Hà Tân Nam thật sự đến khu đèn đỏ, còn cùng gái điếm lăng giường?
Du lịch trước khi kết hôn cái đếu gì chứ, quá nực cười rồi.
Hai người bọn họ như đinh ốc cưỡng chế hoà thuận vui vẻ ở bên nhau, cuối cùng tất nhiên là không thể chịu được, buồn cười đến cực điểm.
Giang Kiều nói: “Bên cạnh anh có người khác phải không? Hơn nữa trước khi đi anh đã ngoại tình, WeChat tên là Tiểu Anh Đào đúng không?”
Hà Tân Nam tức khắc nói lắp, “Cậu sao lại biết…… Không đúng, ngày hôm qua tôi biết được…… Khoan đã, cuộc điện thoại kia là cậu cho người khác gọi chỉnh tôi chứ gì? ”
“Thì sao, hơn nữa anh làm hỏng đồ của tôi, là anh thay lòng dổi dạ trước, mắc gì tôi phải xin lỗi anh.”
“Vậy cậu không có à! Cậu dám cùng đàn ông…… Mà thằng đó là ai, không phải là người nước ngoài đi chứ? Tôi đã sớm cảm thấy cậu sính ngoại.”
Giang Kiều không hiểu nổi cái logic chó má này của hắn, “Chuyện này liên quan đếu gì đến người nước ngoài?…… Nói thật, chuyện này cả hai đều sai, tôi chỉ xin anh đừng có ở trước mặt cha mẹ nhiều lời, coi như là không hợp nhau, chia tay được không?”
“Ha hả, vốn dĩ muốn yên bình kết hôn, cậu ra khỏi nước đã ngoại tình với người nước ngoài, đúng là ghê tởm. Đàn bà người Trung Quốc nên gả đàn ông Trung Quốc, nếu không chính là bại hoại, chó cặn bã.”
“Cái gì, chăn cừu……?”
Hà Tân Nam tiếp tục chỉ trích: “Lúc trước nghe dì giới thiệu, còn nói cậu là người thành thật, thích hợp để sống chung, không nghĩ tới lại là thứ dâm đãng! Hơn nữa còn không biết yêu nước, tìm đàn ông nước ngoài, còn muốn du học lãng phí tiền, đồ đê tiện!”
Nhưng cậu cũng không cảm thấy tức giận.
Bởi lẽ cậu không mong chờ nhiều, thế nên cũng sẽ không thất vọng quá mức.
Trần Thư Cạnh lớn lên đẹp trai, dáng người chuẩn, trêu đùa người khác, tiêu xài phung phí…… Với hiểu biết và kinh nghiệm của Giang Kiều, loại người thế này rất khó tìm, cho dù gặp được, cũng không dễ làm quen.
Bị hắn phá thân là Giang Kiều cam tâm tình nguyện. Còn sướng hơn cho tên Hà Tân Nam suốt ngày chỉ biết tự luyến kia.
Xe bắt đầu chạy, dần dần tăng tốc. Cậu biết sẽ cách xa Trần Thư Cạnh ở phía sau, thân ảnh cao lớn đĩnh bạt kia, lại càng thêm đẹp trai quyến rũ.
Tựa như pháo hoa đêm giao thừa làm lòng người thoả mãn, nhưng cũng chỉ đẹp đẽ nhất thời rồi lại lụi tàn trong chốc lát, biến mất chẳng thấy tăm hơi, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Thậm chí WeChat cũng chưa có thêm.
Cho dù vậy, cũng chẳng ai lại đi oán giận pháo hoa, dù sao nó cũng đã có những phút giấy rạng rỡ, thắp sáng bầu trời đêm đen tối ngoài kia.
Trong lòng họ đều rõ ràng, cảnh sắc xinh đẹp ấy, gặp được đã tốt rồi.
Cần gì phải nắm giữ nó trong tay.
Tài xế là người trung niên chính trực, còn hay lảm nhảm, đột nhiên lại nói về LGBT, hỏi Giang Kiều là người nước nào, lại nói toàn thế giới hẳn là sẽ chập nhận hôn nhân đồng tính, hôm trước còn đưa một cặp đôi đến toà thị chính kết hôn……
Tài xế nói: “Hai người thoạt nhìn rất xứng đôi.”
Giang Kiều: “Cảm ơn.”
Cậu mỉm cười đáp, cảm kích thiện ý của người xa lạ kia, tuy rằng không quá hợp với tình hình. Nhưng trong lòng cậu lại thắt một cái.
Kết hôn? Thôi bỏ đi.
Mẹ cậu đã từng nói qua vô số lần, nếu cậu muốn kết hôn, cũng chỉ có thể lấy thân phận nữ giới gả cho Hà Tân Nam.
Điều này còn phụ thuộc vào tử cung của cậu.
Mà cho có dù kết hôn đi chăng nữa, Giang Kiều cũng không được xem là phụ nữ, lại càng không thể trở thành đàn ông.
Cậu sẽ không được đại chúng tán thành, cũng chẳng được xã hội chúc phúc, càng không được pháp luật bảo vệ, cũng sẽ không có cái gọi là hôn nhân điện phủ.
Nói chi đến việc có thể cùng người mình thích……
Kẻ điên nằm mộng.
Stockholm không tính là lớn, vì thế rất nhanh đã đến đạt khách sạn.
Giang Kiều quẹt thẻ vào phòng, phát hiện đồ đạt bên trong đã hỏng bét.
Quần áo của cậu đều bị ném xuống đất, bị dẫm đến dơ hề hề, đồ trang điểm bị mở nắp ra, rớt lung tung đầy bên dưới, lọ mỹ phẩm vỡ tung tóe, ước chừng đã chảy ra hơn phân nửa.
Giang Kiều sợ ngây người, vội vàng nhặt lên, xong lại quỳ rạp trên mặt đất tìm đồ trang điểm, đau lòng đến nỗi suýt chút thở không ra hơi.
Lọ mỹ phẩm này cậu để dành tiền rất lâu mới mua được đó, mới đung hơn mười ngày còn chưa có hiệu quả đâu, thế mà mẹ nó bôi cho sàn nhà!
Giang Kiều dọn dẹp nửa ngày, lúc này mới nhớ tới hộ chiếu, cậu vội vàng bổ nhào lại tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra kiểm tra. May mắn là chưa có bị làm sao.
Giang Kiều bò dậy gọi cho Hà Tân Nam, hỏi hắn: “Phòng khách sạn bị cướp à, anh biết không?”
Hà Tân Nam nói: “Vậy sao…… Cậu xứng đáng.”
Giang Kiều lúc này đã hiểu, “Là anh làm phải không?”
Hà Tân Nam không nói lời nào. Giang Kiều hỏi lại lần nữa, hắn ta nói tới nói lui không chịu thừa nhận, làm cậu rất bực mình.
“Vậy đươc. Anh đang ở đâu? Gặp nhau đi.”
“Tôi đã đi rồi.”
“Rời Thuỵ Điển rồi hả?”
“……”
Xem ra là không phải.
Trong điện thoại truyền ra tiếng nước ào ào, tiếp theo là tiếng Hà Tân Nam đột nhiên ho khan. Nhưng Giang Kiều còn nghe thấy tiếng cọ xát vải vóc, còn cả tiếng cởi khóa áo ngực.
Cậu nhớ lại lời Trần Thư Cạnh nói. Chẳng lẽ Hà Tân Nam thật sự đến khu đèn đỏ, còn cùng gái điếm lăng giường?
Du lịch trước khi kết hôn cái đếu gì chứ, quá nực cười rồi.
Hai người bọn họ như đinh ốc cưỡng chế hoà thuận vui vẻ ở bên nhau, cuối cùng tất nhiên là không thể chịu được, buồn cười đến cực điểm.
Giang Kiều nói: “Bên cạnh anh có người khác phải không? Hơn nữa trước khi đi anh đã ngoại tình, WeChat tên là Tiểu Anh Đào đúng không?”
Hà Tân Nam tức khắc nói lắp, “Cậu sao lại biết…… Không đúng, ngày hôm qua tôi biết được…… Khoan đã, cuộc điện thoại kia là cậu cho người khác gọi chỉnh tôi chứ gì? ”
“Thì sao, hơn nữa anh làm hỏng đồ của tôi, là anh thay lòng dổi dạ trước, mắc gì tôi phải xin lỗi anh.”
“Vậy cậu không có à! Cậu dám cùng đàn ông…… Mà thằng đó là ai, không phải là người nước ngoài đi chứ? Tôi đã sớm cảm thấy cậu sính ngoại.”
Giang Kiều không hiểu nổi cái logic chó má này của hắn, “Chuyện này liên quan đếu gì đến người nước ngoài?…… Nói thật, chuyện này cả hai đều sai, tôi chỉ xin anh đừng có ở trước mặt cha mẹ nhiều lời, coi như là không hợp nhau, chia tay được không?”
“Ha hả, vốn dĩ muốn yên bình kết hôn, cậu ra khỏi nước đã ngoại tình với người nước ngoài, đúng là ghê tởm. Đàn bà người Trung Quốc nên gả đàn ông Trung Quốc, nếu không chính là bại hoại, chó cặn bã.”
“Cái gì, chăn cừu……?”
Hà Tân Nam tiếp tục chỉ trích: “Lúc trước nghe dì giới thiệu, còn nói cậu là người thành thật, thích hợp để sống chung, không nghĩ tới lại là thứ dâm đãng! Hơn nữa còn không biết yêu nước, tìm đàn ông nước ngoài, còn muốn du học lãng phí tiền, đồ đê tiện!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất