Chương 17: Phiên ngoại “Tam giác” (1)
Không đúng lắm.
Giang Dã nghĩ.
Hắn đến sân bay, đón Diệp Thường Phi về nước. Những tưởng hắn rất háo hức khoảnh khắc này – khoảnh khắc gặp lại cậu trai mà năm đó hắn không cách nào quên đi được, cậu sảng khoái cao chạy xa bay khiến hắn nghĩ thanh xuân của hắn tàn rồi.
Bao nhiêu luyến tiếc, bao nhiêu thống khổ, nay hóa dĩ vãng. Hắn từng tự ngẫm, có lẽ hắn chỉ đang đợi cậu về thôi, đến lúc cậu về thật, hắn mới có thể xác định xem chính hắn liệu có thể nào sống tiếp mà không có cậu…
Giờ cậu về rồi.
Lúc vừa thấy cậu, hắn thấy hơi ngại.
Cứ như… hắn không còn cháy bỏng với tình yêu như xưa.
Chuyện này thật không đúng lắm.
Vẻ mặt Diệp Thường Phi hững hờ, cậu nhìn hắn cau mày đắn đo, chưa hỏi gì thêm, duy trì đúng hình tượng cậu bạn cũ nhiều năm không gặp, gãi đúng chỗ ngứa của hắn:
– Thanh Thanh đâu?
Giang Dã sực tỉnh, nhớ đến Đàm Thanh cứ nhờ đi nhờ lại việc đi đón người giúp, giọng hắn trả lời cậu không khỏi ôn hòa hơn:
– Hôm nay cậu ấy tăng ca đột xuất, nên anh đến đón em.
Hắn nhớ đến những chuyện xung quanh Đàm Thanh, ánh mắt hắn dịu dàng hơn, nhưng mắt hắn lại không thấy y suy sụp.
/
Liệu hắn có thể sống tiếp mà không có Diệp Thường Phi hay chăng?
Ngoại trừ giới tính, bất kể là ngoại hình hay năng lực, thậm chí là điều kiện gia đình, hắn thấy hắn và cậu xứng nhau vô cùng. Có điều, nay gặp lại nhau, hắn chỉ thấy mất tự nhiên.
Nhớ lại mối tình gà bông thuở thanh xuân ấy, hắn chỉ thấy hoài niệm, chứ chẳng còn nhiệt huyết yêu đương ấy.
Hắn nghĩ, hắn hiểu lầm tấm lòng của chính hắn rồi. Thời gian pha loãng mọi thứ, lòng hắn đương nhiên cũng không níu giữ gì thêm.
Chắc đây là lúc hắn buông được.
Sau khi đến quán cơm rồi, đầu hắn cứ nghĩ mãi về chuyện của Đàm Thanh. Dạo trước y vừa cắt tóc ngắn, nhuộm màu nâu nhạt, da trắng, người nhỏ, y lại để tên thợ cắt tóc gay lọ kia chạm mặt, nắn má khiến hắn tức giận, vừa làm đầu xong là hắn lôi y khỏi tiệm tóc liền.
Hắn hơi hối hận vì đã để Đàm Thanh nhuộm tóc.
Kế đó là cả tuần này chưa kịp thấy mặt y, không biết y có còn để người ta trêu ghẹo như thế không nữa.
/
Nhân viên tiếp tân nói, Đàm Thanh chỉ đặt bàn đôi cho hai người họ.
Giang Dã ngẩn người.
Từ lúc bắt đầu, y đặt bàn đôi cho hắn với cậu?
Từ lúc bắt đầu, y không định ngồi lại ăn chung?
Vì sao chứ?
Nhớ lại chuyện từng xảy ra ở quán cơm này, hắn chợt nhận ra: thế mà tác hợp cho hắn và cậu lại một lần nữa.
Cái cậu Đàm Thanh này, đang nghĩ gì vậy trời?
Cõi lòng phẫn nộ như bị phản bội chiếm lấy hắn trong nháy mắt, hắn cau mày, sầm mặt, gọi điện cho y, lần đầu y không nhấc máy thì hắn gọi tiếp… Hắn quay đầu nhìn lại, Diệp Thường Phi cũng đang nhìn hắn, ánh mắt cậu đau lòng.
Y vẫn không nhấc máy.
Hắn thấy hơi hoảng, thậm chí còn định bỏ lại cậu ở quán mà đích thân chạy đi tìm y – y thật sự đang tăng ca ư? Hay về nhà rồi? Hay ẩn mình trong góc nào đó, lẳng lặng nhìn hắn và cậu bên nhau?
Hắn vững giọng, đối diện với cậu, thẳng thắn:
– Anh phải đi tìm Thanh Thanh.
Diệp Thường Phi ngơ ngác nhìn một chuỗi hành động của hắn, chợt cậu cất tiếng:
– Tôi đi với.
Hắn không nghĩ nhiều, “ừ” một tiếng.
/
Chợt Diệp Thường Phi nói:
– Thanh Thanh chặn tôi rồi.
Giang Dã đang lái xe, nghe cậu nói thế thì thẫn thờ, suýt vượt đèn đỏ.
Đầu óc hắn rối bời. Ví như phản ứng lúc nãy của hắn chỉ là tức giận nhất thời, thì bây giờ hắn đang hoảng lắm, dường như hắn vừa đánh mất một vật quan trọng vô cùng.
Cậu ngơ ngác một lúc, lại nói thêm:
– Sao Thanh Thanh lại làm thế chứ? Sao cậu ấy lại thấy… chúng ta sẽ về bên nhau? Sao cậu ấy lại không đến?
Hắn há hốc rồi ngậm miệng lại.
Hắn không cách nào kể cậu nghe về những năm tháng hắn dây dưa với Đàm Thanh.
Con tim trước giờ chỉ muốn ở bên cậu sẽ trở nên nực cười mất.
Dường như cậu nghĩ đến việc gì, chợt quay đầu qua, nhìn hắn, chất vấn:
– Không lẽ anh vẫn…
– Đến nhà cậu ấy cái đã. – Hắn cắt lời cậu.
Nói đúng hơn, hắn biết cậu định hỏi gì. Chỉ là chính hắn lại không biết đáp án của lòng hắn.
Diệp Thường Phi làm như nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Giang Dã.
/
Đàm Thanh biến mất.
Sau vài giờ, Giang Dã mới nhận ra.
Phòng y trống trơn. Y đã từ chức từ sớm, trả phòng, như thể y đã lên kế hoạch biến mất vậy.
Vì sao chứ?
Hắn ngẩn người trong khu nhà y, ngơ ngác nhìn điện thoại. Diệp Thường Phi im lặng hồi lâu, rồi mở lời:
– Cậu ấy cho rằng chúng ta nối lại tình xưa.
Hắn ngẩng đầu, nhìn cậu.
Còn cậu nhắm mắt lại, hẳn cậu mệt lắm.
– Anh thấy sao, Giang Dã?
Anh thấy sao.
Hắn há mồm, nhưng chẳng thốt nổi một âm nào cả.
/
– Thanh Thanh nói với cô rằng nó muốn đi du lịch… Sao? Nó không nói với mấy đứa à?
Giang Dã hít sâu vài hơi, mãi mới dám trả lời:
– Không ạ, thưa cô. Thế nên con… con với Tiểu Phi đều rất lo cho cậu ấy… Thế cậu ấy đi đâu, cô có biết không ạ?
Giọng nữ đầu bên kia ngập ngừng một chút, rồi tiếp hắn:
– Không. Nó chỉ nói nói muốn giải sầu thôi… cô nghĩ Thanh Thanh lớn rồi, nên không hỏi sâu làm gì. Cô tưởng mấy đứa là bạn thân của nhau, nên mấy đứa phải biết chứ…
Mấy lời cuối của cô mang ý trách cứ bọn hắn.
Lòng hắn khó chịu, nhưng không dám hỏi thêm, nỗi thống khổ và lòng áy náy đồng thời trỗi dậy trong lòng hắn.
Thanh Thanh đi đâu rồi?
Hắn thẫn thờ ngồi phịch trên ghế sofa, miệng cắn một điếu thuốc nhằm khiến đầu óc thư thả hơn, thế nhưng hắn quên cách châm lửa.
Đến tận lúc này, hắn mới nhận ra quan hệ giữa hắn và Thanh Thanh chẳng còn như xưa nữa.
/
Sáng hôm sau, Diệp Thường Phi ghé nhà Giang Dã.
Đêm qua hắn không ngủ, hắn treo quầng thâm đen sì dưới mắt đi mở cửa. Cậu nhìn hắn một chốc, rồi phát biểu suy nghĩ:
– Chuyện Thanh Thanh quyết định đi xa, tôi cảm thấy mẹ cậu ấy biết, nhưng cô lại không định cho chúng mình biết, tạm đoán: cậu ấy vẫn còn sống, khỏe mạnh, bình an.
Hắn nặng nề thở hắt, “ừ” một tiếng.
Cậu nói tiếp:
– Đêm qua tôi đào các loại trang mạng xã hội của Thanh Thanh lên, thấy cậu ấy đăng Weibo ba chữ “tớ xin lỗi” đúng giờ mà đáng lẽ chúng ta sẽ ăn cơm với nhau hôm qua.
Hắn đờ cả người.
Cậu cắn môi dưới, phân tích tiếp:
– Vì sao cậu ấy lại đăng “tớ xin lỗi”? Vì sao lại đi ngay ngày tôi vừa về nước? Vì sao lại muốn… gán chúng ta lại với nhau? Anh có biết gì không? Mấy năm nay anh ở trong nước cùng cậu ấy, lẽ nào lại chẳng biết gì hơn kẻ xa xứ tôi đây…
Dường như đáp án càng lúc càng sống động.
Chợt hắn quay đầu nhìn cậu lập luận, song không biết mở miệng thế nào.
– Anh với cậu ấy…
– Chuyến này về nước, thật ra tôi định tỏ tình với Thanh Thanh. – Cậu cắt lời hắn.
Kế đó, hắn như bị ai điểm huyệt, lời nghẹn mãi trong họng.
Giang Dã nghĩ.
Hắn đến sân bay, đón Diệp Thường Phi về nước. Những tưởng hắn rất háo hức khoảnh khắc này – khoảnh khắc gặp lại cậu trai mà năm đó hắn không cách nào quên đi được, cậu sảng khoái cao chạy xa bay khiến hắn nghĩ thanh xuân của hắn tàn rồi.
Bao nhiêu luyến tiếc, bao nhiêu thống khổ, nay hóa dĩ vãng. Hắn từng tự ngẫm, có lẽ hắn chỉ đang đợi cậu về thôi, đến lúc cậu về thật, hắn mới có thể xác định xem chính hắn liệu có thể nào sống tiếp mà không có cậu…
Giờ cậu về rồi.
Lúc vừa thấy cậu, hắn thấy hơi ngại.
Cứ như… hắn không còn cháy bỏng với tình yêu như xưa.
Chuyện này thật không đúng lắm.
Vẻ mặt Diệp Thường Phi hững hờ, cậu nhìn hắn cau mày đắn đo, chưa hỏi gì thêm, duy trì đúng hình tượng cậu bạn cũ nhiều năm không gặp, gãi đúng chỗ ngứa của hắn:
– Thanh Thanh đâu?
Giang Dã sực tỉnh, nhớ đến Đàm Thanh cứ nhờ đi nhờ lại việc đi đón người giúp, giọng hắn trả lời cậu không khỏi ôn hòa hơn:
– Hôm nay cậu ấy tăng ca đột xuất, nên anh đến đón em.
Hắn nhớ đến những chuyện xung quanh Đàm Thanh, ánh mắt hắn dịu dàng hơn, nhưng mắt hắn lại không thấy y suy sụp.
/
Liệu hắn có thể sống tiếp mà không có Diệp Thường Phi hay chăng?
Ngoại trừ giới tính, bất kể là ngoại hình hay năng lực, thậm chí là điều kiện gia đình, hắn thấy hắn và cậu xứng nhau vô cùng. Có điều, nay gặp lại nhau, hắn chỉ thấy mất tự nhiên.
Nhớ lại mối tình gà bông thuở thanh xuân ấy, hắn chỉ thấy hoài niệm, chứ chẳng còn nhiệt huyết yêu đương ấy.
Hắn nghĩ, hắn hiểu lầm tấm lòng của chính hắn rồi. Thời gian pha loãng mọi thứ, lòng hắn đương nhiên cũng không níu giữ gì thêm.
Chắc đây là lúc hắn buông được.
Sau khi đến quán cơm rồi, đầu hắn cứ nghĩ mãi về chuyện của Đàm Thanh. Dạo trước y vừa cắt tóc ngắn, nhuộm màu nâu nhạt, da trắng, người nhỏ, y lại để tên thợ cắt tóc gay lọ kia chạm mặt, nắn má khiến hắn tức giận, vừa làm đầu xong là hắn lôi y khỏi tiệm tóc liền.
Hắn hơi hối hận vì đã để Đàm Thanh nhuộm tóc.
Kế đó là cả tuần này chưa kịp thấy mặt y, không biết y có còn để người ta trêu ghẹo như thế không nữa.
/
Nhân viên tiếp tân nói, Đàm Thanh chỉ đặt bàn đôi cho hai người họ.
Giang Dã ngẩn người.
Từ lúc bắt đầu, y đặt bàn đôi cho hắn với cậu?
Từ lúc bắt đầu, y không định ngồi lại ăn chung?
Vì sao chứ?
Nhớ lại chuyện từng xảy ra ở quán cơm này, hắn chợt nhận ra: thế mà tác hợp cho hắn và cậu lại một lần nữa.
Cái cậu Đàm Thanh này, đang nghĩ gì vậy trời?
Cõi lòng phẫn nộ như bị phản bội chiếm lấy hắn trong nháy mắt, hắn cau mày, sầm mặt, gọi điện cho y, lần đầu y không nhấc máy thì hắn gọi tiếp… Hắn quay đầu nhìn lại, Diệp Thường Phi cũng đang nhìn hắn, ánh mắt cậu đau lòng.
Y vẫn không nhấc máy.
Hắn thấy hơi hoảng, thậm chí còn định bỏ lại cậu ở quán mà đích thân chạy đi tìm y – y thật sự đang tăng ca ư? Hay về nhà rồi? Hay ẩn mình trong góc nào đó, lẳng lặng nhìn hắn và cậu bên nhau?
Hắn vững giọng, đối diện với cậu, thẳng thắn:
– Anh phải đi tìm Thanh Thanh.
Diệp Thường Phi ngơ ngác nhìn một chuỗi hành động của hắn, chợt cậu cất tiếng:
– Tôi đi với.
Hắn không nghĩ nhiều, “ừ” một tiếng.
/
Chợt Diệp Thường Phi nói:
– Thanh Thanh chặn tôi rồi.
Giang Dã đang lái xe, nghe cậu nói thế thì thẫn thờ, suýt vượt đèn đỏ.
Đầu óc hắn rối bời. Ví như phản ứng lúc nãy của hắn chỉ là tức giận nhất thời, thì bây giờ hắn đang hoảng lắm, dường như hắn vừa đánh mất một vật quan trọng vô cùng.
Cậu ngơ ngác một lúc, lại nói thêm:
– Sao Thanh Thanh lại làm thế chứ? Sao cậu ấy lại thấy… chúng ta sẽ về bên nhau? Sao cậu ấy lại không đến?
Hắn há hốc rồi ngậm miệng lại.
Hắn không cách nào kể cậu nghe về những năm tháng hắn dây dưa với Đàm Thanh.
Con tim trước giờ chỉ muốn ở bên cậu sẽ trở nên nực cười mất.
Dường như cậu nghĩ đến việc gì, chợt quay đầu qua, nhìn hắn, chất vấn:
– Không lẽ anh vẫn…
– Đến nhà cậu ấy cái đã. – Hắn cắt lời cậu.
Nói đúng hơn, hắn biết cậu định hỏi gì. Chỉ là chính hắn lại không biết đáp án của lòng hắn.
Diệp Thường Phi làm như nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Giang Dã.
/
Đàm Thanh biến mất.
Sau vài giờ, Giang Dã mới nhận ra.
Phòng y trống trơn. Y đã từ chức từ sớm, trả phòng, như thể y đã lên kế hoạch biến mất vậy.
Vì sao chứ?
Hắn ngẩn người trong khu nhà y, ngơ ngác nhìn điện thoại. Diệp Thường Phi im lặng hồi lâu, rồi mở lời:
– Cậu ấy cho rằng chúng ta nối lại tình xưa.
Hắn ngẩng đầu, nhìn cậu.
Còn cậu nhắm mắt lại, hẳn cậu mệt lắm.
– Anh thấy sao, Giang Dã?
Anh thấy sao.
Hắn há mồm, nhưng chẳng thốt nổi một âm nào cả.
/
– Thanh Thanh nói với cô rằng nó muốn đi du lịch… Sao? Nó không nói với mấy đứa à?
Giang Dã hít sâu vài hơi, mãi mới dám trả lời:
– Không ạ, thưa cô. Thế nên con… con với Tiểu Phi đều rất lo cho cậu ấy… Thế cậu ấy đi đâu, cô có biết không ạ?
Giọng nữ đầu bên kia ngập ngừng một chút, rồi tiếp hắn:
– Không. Nó chỉ nói nói muốn giải sầu thôi… cô nghĩ Thanh Thanh lớn rồi, nên không hỏi sâu làm gì. Cô tưởng mấy đứa là bạn thân của nhau, nên mấy đứa phải biết chứ…
Mấy lời cuối của cô mang ý trách cứ bọn hắn.
Lòng hắn khó chịu, nhưng không dám hỏi thêm, nỗi thống khổ và lòng áy náy đồng thời trỗi dậy trong lòng hắn.
Thanh Thanh đi đâu rồi?
Hắn thẫn thờ ngồi phịch trên ghế sofa, miệng cắn một điếu thuốc nhằm khiến đầu óc thư thả hơn, thế nhưng hắn quên cách châm lửa.
Đến tận lúc này, hắn mới nhận ra quan hệ giữa hắn và Thanh Thanh chẳng còn như xưa nữa.
/
Sáng hôm sau, Diệp Thường Phi ghé nhà Giang Dã.
Đêm qua hắn không ngủ, hắn treo quầng thâm đen sì dưới mắt đi mở cửa. Cậu nhìn hắn một chốc, rồi phát biểu suy nghĩ:
– Chuyện Thanh Thanh quyết định đi xa, tôi cảm thấy mẹ cậu ấy biết, nhưng cô lại không định cho chúng mình biết, tạm đoán: cậu ấy vẫn còn sống, khỏe mạnh, bình an.
Hắn nặng nề thở hắt, “ừ” một tiếng.
Cậu nói tiếp:
– Đêm qua tôi đào các loại trang mạng xã hội của Thanh Thanh lên, thấy cậu ấy đăng Weibo ba chữ “tớ xin lỗi” đúng giờ mà đáng lẽ chúng ta sẽ ăn cơm với nhau hôm qua.
Hắn đờ cả người.
Cậu cắn môi dưới, phân tích tiếp:
– Vì sao cậu ấy lại đăng “tớ xin lỗi”? Vì sao lại đi ngay ngày tôi vừa về nước? Vì sao lại muốn… gán chúng ta lại với nhau? Anh có biết gì không? Mấy năm nay anh ở trong nước cùng cậu ấy, lẽ nào lại chẳng biết gì hơn kẻ xa xứ tôi đây…
Dường như đáp án càng lúc càng sống động.
Chợt hắn quay đầu nhìn cậu lập luận, song không biết mở miệng thế nào.
– Anh với cậu ấy…
– Chuyến này về nước, thật ra tôi định tỏ tình với Thanh Thanh. – Cậu cắt lời hắn.
Kế đó, hắn như bị ai điểm huyệt, lời nghẹn mãi trong họng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất