Chương 5: Điều ước
Giữa trưa hôm sau, Thịnh Diễn bị Cẩu Du điện thoại đánh thức.
"Alo, anh Diễn, mày không sao chứ? Tao nghe Chồn bảo mày xin nghỉ bệnh à? Đang yên đang lành mà sao tự nhiên lại bị bệnh thế? Không phải là bị Tần Tử Quy chọc tức đấy chứ?"
Thịnh Diễn nhíu mày, không được thoải mái trở mình: "Xin nghỉ bệnh gì cơ?"
Nói xong, mới phát hiện cổ họng của bản thân cực kỳ khản đặc, còn có chút đau đớn. Lúc cậu theo thói quen muốn ôm cái gối bông hình mèo to tướng của mình, bàn tay cũng rơi vào giữa khoảng không.
Cảm giác không đúng cho lắm.
Thịnh Diễn chậm rãi trợn mắt, sau đó chợt thấy chiếc kệ sách ở bức tường phía đối diện được nhét đầy nào sách vở nào giấy khen nào cúp thưởng, và cả cách trang trí tối giản đến mức có chút lạnh lẽo.
Đây không phải là phòng của Tần Tử Quy à?
Thịnh Diễn ngẩn người, chờ đến khi trông thấy hộp kẹo ngậm thanh họng đặt trên đầu giường, ký ức mới thong thả phồng to trở lại hình dáng ban đầu giống như bọt biển trong nước.
Ban đầu là cậu và Tần Tử Quy cãi nhau.
Sau đó là sinh nhật của cậu được tổ chức ở nhà của Tần Tử Quy.
Sau đó nữa là được Hứa nữ sĩ thông báo rằng nhà cậu đã bị nổ, cậu phải ở nhờ trong nhà của Tần Tử Quy khoảng một tháng.
Cuối cùng là bản thân bị tin tức này làm cho khiếp sợ nên sặc món đầu cá băm tiêu, lỡ nốc một ly rượu trắng.
Mà tất cả ký ức cuối cùng kia đều mắc kẹt ngay tại tiếng gâu của Tần Tử Quy.
Không hề miễn cưỡng, cũng không có trào phúng trêu đùa, tự nhiên mà vậy, bình đạm không có gì là lạ. Tuy rằng không có chút khoái cảm báo được đại thù sau khi khiến đối thủ một mất một còn xấu mặt chịu thua, nhưng cũng không hề khó chịu, giống như là......
Giống như là được dỗ dành vậy.
Nhưng mà tại sao Tần Tử Quy lại muốn dỗ cậu chứ?
Nếu đổi thành một năm trước, chuyện này rất bình thường, cơ mà quan hệ bây giờ của hai người bọn họ không phải là kiểu cả đời cũng chẳng thèm qua lại với nhau ư?
Người này lại cất giấu chiêu thức xấu xa gì đấy?
Thịnh Diễn nhìn chằm chằm vào cái kệ tủ được nhét đầy sách kia, suy nghĩ xuất thần.
Cẩu Du ở đầu dây bên kia bỗng alo vài tiếng: "Alo alo alo? Anh Diễn? Còn ở đó không? Không phải là xảy ra chuyện gì thật chứ? Đù má, mày đừng làm tao sợ."
"Câm miệng." Thịnh Diễn bị kêu, hoàn hồn, tức giận nói, "Đang sinh nhật đấy, có đen đủi không chứ."
"Phi phi phi, gõ đầu gỗ không lo là thật." Cẩu Du gõ ba lần lên đầu, nói, "Cũng là do hôm qua tao thức tới 12 giờ để chúc mừng sinh nhật mày, kết quả mãi đến tận trưa cũng chẳng thấy mày trả lời, cũng không đi học luôn, thế nên tao có chút lo lắng."
*Gõ đầu gỗ: Bên Trung Quốc có câu gõ vào gỗ, có nghĩa là chạm vào những thứ bằng gỗ có thể đảm bảo may mắn và thoát khỏi những điều xui xẻo. Mà ở đây nói đầu gỗ thì chắc là đầu ngu phải không ta?
Giữa trưa?
Thịnh Diễn giơ điện thoại đến trước mặt nhìn thử, 12 giờ 11 phút ngày 7 tháng 7 năm 2020.
Thanh tin nhắn chứa đầy thông báo tin nhắn Wechat và QQ, hầu hết bạn bè thân thích mà cậu quen biết đều đã gửi lời chúc mừng.
Ngoại trừ người nào đó.
Thịnh Diễn liên lục bấm vào thoát ra tận mấy lần, sau khi xác nhận bản thân không hề nhận được bất cứ tin nhắn nào của Tần Tử Quy mới giận dỗi mắng vu vơ một câu: "Tên rác rưởi."
"???" Cẩu Du ở đầu dây bên kia bỗng chốc sợ hãi, "Anh Diễn, mày chửi tao làm gì?! Tao lại làm điều gì sai à?!"
"Không phải chửi mày." Thịnh Diễn cũng lười giải thích, "Bộ Skin mày đưa tao đã thấy rồi, cảm ơn, sau này sẽ mời mày ăn cơm. Bên tao không sao, buổi chiều có thể đi học được rồi."
Nói xong, không còn việc nào khác, Thịnh Diễn cúp điện thoại.
Nhấn vào tài khoản Wechat của Hứa nữ sĩ, có vài tin nhắn chưa đọc, đều được gửi đến từ năm giờ sáng.
Đoán chừng là thời gian Hứa nữ sĩ dậy sớm rời khỏi nhà.
Thái Hậu nương nương: Hai hớp rượu trắng đã say quất cần câu, yếu đuối như vậy thì sau này đi ra ngoài đừng có nói là con trai của mẹ.
Thái Hậu nương nương: Con yên tâm, đã giúp con xin nghỉ bệnh rồi, con cứ ở nhà ngủ là được, tỉnh rồi thì hẵng đi học.
Thái Hậu nương nương: Cơ mà trước khi đi mẹ chưa kịp gặp con, còn chưa chính miệng nói với con một câu sinh nhật 17 tuổi vui vẻ, vẫn có chút tiếc nuối.
Thái Hậu nương nương: Nhưng con phải tin rằng mẹ mãi mãi yêu con, cũng không có yêu cầu tham lam nào khác, chỉ hy vọng con trai của mẹ sang tuổi mới vẫn có thể trưởng thành một cách lương thiện, dũng cảm, vui vẻ và hạnh phúc như trước.
Thái Hậu nương nương: Tối nay đến Luân Đôn sẽ báo bình an với con, ở nhà dì Tần thật ngoan vào nhé, nghe lời Tử Quy, đừng để mẹ lo lắng.
Thái Hậu nương nương: Yêu con.
Thịnh Diễn ngồi trên giường, mím môi, ngón tay nhanh chóng di chuyển: Mẫu hậu yên tâm, nhớ đeo khẩu trang, về nhà sớm một chút, chú ý an toàn, tiền trong nhà chúng ta đã nhiều rồi, mẹ đến Luân Đôn có thể gặp gỡ thêm mấy anh chàng Anh quốc đẹp trai, bớt bận bịu công việc, nhi thần quỳ an.
Gửi xong, ném điện thoại qua một bên, chuẩn bị xoay người tiếp tục nằm xuống, kết quả vừa mới đặt chân lên đã giẫm trúng một thứ gì đó cứng cứng, đứng dậy xốc chân lên nhìn thử, là cuốn sách 'Sau khi có được hệ thống ước nguyện tôi đi lên đỉnh cao nhân sinh.'
Trông thấy cái tên này, Thịnh Diễn dường như mơ hồ nhớ đến việc đêm qua cậu có mơ một giấc mộng.
Đại khái là Quân Âm nương nương nói với cậu rằng nguyện vọng trong sinh nhật năm trước của cậu có thể được thực hiện ngay sau khi cậu thức dậy.
Nực cười.
Thực hiện thế nào?
Chẳng lẽ cũng ban cho cậu một hệ thống ước nguyện?
Nhưng mà tại sao cậu lại loáng thoáng nhớ rằng trong mơ hình như còn trông thấy Tần Tử Quy thế nhỉ?
Sinh nhật mà, mơ thấy giấc mộng này, đen đủi bỏ mịa.
Hơn nữa tại sao người này lại nhỏ mọn như vậy chứ, ngay cả một câu chúc mừng sinh nhật như đi ngang qua sân khấu cũng chẳng có.
Nghĩ thế, điện thoại bỗng leng keng một tiếng.
Hai mắt Thịnh Diễn lập tức phát sáng, nhanh tay lượm điện thoại lên, sau đó tia sáng trong mắt chợt ảm đạm đi hẵng.
Là tin nhắn biểu ngữ do một cái APP gửi đến: 'Chúc mừng cậu chủ nhỏ Thịnh Diễn, sinh nhật vui vẻ.'
Thịnh Diễn chẳng mấy hứng thú ném điện thoại qua một bên.
Ném xong, hơi khựng, lại tiếp tục nhặt lên nhìn thử.
APP muốn sao được vậy?
Cái thứ gì đây?
Cậu tải cái thứ đồ chơi này về khi nào đấy?
Ngón tay vuốt lên, mở khóa màn hình, quả nhiên ở giao diện chính có một cái Logo mà trước kia cậu chưa từng thấy bao giờ.
Phần đáy màu bột tro khói, hình vòng cung thẳng đứng màu trắng kem, giống như nửa trái tim mà người họa sĩ tiện tay vẽ nên khi nhớ người yêu, dưới logo có viết bốn chữ, muốn sao được vậy.
*Bột tro khói: Đây là màu hồng pha chút xám, trông hơi "bẩn".
Nhấn vào.
Màn hình bất chợt tối thui, ngay sau đó máy móc gõ ra một hàng chữ màu trắng: 'Xin chào, Thịnh Diễn, chúc mừng cậu đã được APP muốn sao được vậy chọn làm ký chủ đương nhiệm, nhấn vào trói buộc là có thể bắt đầu hành trình ước nguyện.'
???
Tại sao cứ như là cậu đã từng nhìn thấy kịch bản này ở đâu rồi ấy?
Chẳng lẽ là bọn lừa đảo theo kiểu dùng ba câu đã khiến một người đàn ông sẵn sàng cho bạn 18 vạn?
*Câu nói xuất phát từ một cô gái trên Douyin, nói rằng cô đã dựa vào ba câu khi đi ăn với đàn ông và khiến đàn ông sẵn sàng chi 18 vạn tệ cho cô. Câu một tự khen mình: Wow, hôm nay trông em đẹp lắm, cho anh một cơ hội khen em đó. Câu hai khéo léo dẫn đường: Hãy chơi trò chơi đố vui. Anh có biết khi nào anh đẹp trai nhất trong mắt em không? Anh đẹp trai nhất khi cầm dao nĩa, gọi đồ ăn, gắp rau, thanh toán và xách túi cho em đấy! Câu ba nịnh nọt: Anh bóc cho em một con tôm hùm và thưởng cho em vì đã tinh mắt đi ăn với một quý ông đẹp trai nhất trên thế giới!
Với suy nghĩ muốn nhìn xem thử cái APP lừa đảo này rốt cuộc có thể có những tư tưởng kỳ diệu gì, Thịnh Diễn nhấn vào trói buộc.
Giao diện nhảy ra: 'Thỏa thuận giữa APP với người dùng và hướng dẫn sử dụng.'
1. APP cần đạt được tính bảo mật song phương nghiêm ngặt với người dùng, nghĩa là cả APP và người dùng đều không được tiết lộ bất kỳ nội dung sử dụng cụ thể nào của APP cho bên thứ ba biết đến.
2. Trong quá trình sử dụng, người dùng không được đưa ra bất kỳ yêu cầu nào vi phạm pháp luật, quy định, trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, không được yêu cầu dùng bạo lực cưỡng ép ràng buộc tình cảm của người khác, không được làm bất cứ hành vi nào với mục đích gây tổn hại những người khác hoặc giành giật lợi ích không chính đáng.
3. Để tuân theo định luật bảo toàn vật chất, bất kỳ điều ước nào cũng yêu cầu người dùng hoàn thành nhiệm vụ tương ứng, nhưng không được yêu cầu người dùng chi trả bất kỳ khoản tiền nào. Cùng với đó, sau khi người dùng đã thực hiện được mong muốn, người dùng không được phép từ chối thực hiện việc hoàn thành nhiệm vụ nghĩa vụ. (Phạm vi nhiệm vụ, giống quy định số hai.)
4. Quyền giải thích cuối cùng của APP thuộc về nhà phát triển APP, cảm ơn đã sử dụng.
Sao mà nhà phát triển của cái APP này trông là tuân thủ kỷ cương và phát luật thế nhở?
Tố chất của mấy kẻ lừa đảo hiện giờ đúng là càng ngày càng cao.
Tuy rằng Thịnh Diễn không hiểu cho lắm, nhưng vẫn rất sốc.
Tiếp tục nhấn vào 'Đọc và đồng ý.'
Hình ảnh lại tiếp tục chuyển đổi.
Lần này không phải là chuyển động giao diện đơn giản thô sơ nữa, mà là một đoạn hoạt hình ngắn dần dần kết xuất.
Một nhóc thiên sứ có cánh trông ú na ú nần xuất hiện, nó dẩu cặp mông tròn trịa ra, trên tay ôm một bé mèo bị thương, nghiêng ngả lảo đảo té xuống khỏi mặt trăng.
Xì một tiếng, rớt xuống nền cỏ thật dày mềm mại, bị té đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn gắt gao che chở cho bé mèo trong lồng ngực, kiên cường bò dậy.
Sau đó ngửa đầu, nhìn một vòng quanh vườn hoa hoang vu rách nát, khẽ kêu một tiếng, "Ơ?"
Hình ảnh định dạng, xuất hiện dòng chữ.
'Mỗi đứa trẻ được Chủ Thần lựa chọn đều là thiên sứ đã từng cứu rỗi những linh hồn khác, Chủ Thần muốn khen thưởng cho những thiên sứ này nên quyết định sẽ thực hiện nguyện vọng của bọn họ, nhấn vào xác nhận là có thể nhận được quà thưởng của Chủ Thần.'
Xác nhận.
'Mọi thứ trên đời đều cần phải trải qua khảo nghiệm, vạn vật trên nhân gian đều có nhân thì ắt có quả, ở các giai đoạn khác nhau có thể đồng ý phê duyệt những điều ước khác nhau, và cũng phải hoàn thành các nhiệm vụ đi kèm khác nhau. Nhấn vào nút ký chủ đã quét là có thể xác nhận cấp bậc trước mắt.'
Quét.
'Cấp bậc điều ước trước mắt của ký chủ là Level.1; Cấp bậc điều ước cho phép: Sơ cấp; Độ khó của nhiệm vụ: Đơn giản; Tần suất: Mỗi tuần hai lần (Thứ hai sẽ đổi mới.); Yêu cầu thăng cấp: Hoàn thành mười nhiệm vụ sơ cấp và thực hiện mười điều ước sơ cấp là có thể tăng lên Level.2. Đã quét xong, nhấn vào tiếp theo để tiến vào giáo trình ước nguyện.'
Bước tiếp theo.
'Hướng dẫn ước nguyện: Bước đầu tiên, nhận mười hạt giống hoa cúc non; bước thứ hai, đặt điều ước vào trong hòm thư của vườn hoa, nếu như được phê chuẩn, có thể nhận được một chậu hoa nhỏ; bước thứ ba, bỏ hạt giống vào trong chậu hoa, có thể nhận được một tờ giấy ghi nhiệm vụ; bước thứ tư, nhấn chọn hoàn thành nhiệm vụ, chờ đợi xét duyệt; bước thứ năm, xét duyệt hoàn thành, chờ đợi điều ước được thực hiện, hoa cúc non sẽ nở.'
Trông rất là lãng mạn nghệ thuật.
Thịnh Diễn càng ngày càng có hứng thú với cái APP lừa đảo này, thật sự nhấn vào nút nhận lấy hạt giống hoa cúc.
Kết quả ngoại trừ nhận được hạt giống, trên màn hình còn xuất hiện ba chậu hoa cúc non, hơn nữa còn có một bức thư: 'Hệ thống kiểm tra ra cảm xúc tín nhiệm hiện giờ của ký chủ là 0, vậy nên để đề cao độ tín nhiệm của ký chủ, hệ thống quyết định tặng cho ký chủ ba chậu cúc non đã nở hoa để dùng thử, hiện thực hóa ba điều ước sơ cấp không có nhiệm vụ, nhằm tạo dựng lòng tin giữa ký chủ với hệ thống, xin vui lòng nhận cho.'
Còn có bản dùng thử nữa à?
Thịnh Diễn cảm thấy cái này mười phần thì có tám chín phần là mánh khóe bịp bợm nổi tiếng trên thương trường cho phép người trúng thưởng dùng thử miễn phí một lần để trải nghiệm rồi sau đó dần dần dùng kịch bản bắt đầu lừa bạn tiêu phí mấy khoản khác thường hay gặp.
Vỏ ngoài hoa hòe lòe loẹt, nhân bên trong lại trăm khoanh vẫn quanh một đốm.
*Trăm khoanh vẫn quanh một đốm: Dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.
Muốn dùng thủ đoạn thấp kém kiểu này để lừa cậu mắc mưu à?
Mơ đi.
Thịnh Diễn cảm thấy bản thân thông minh chết đi được.
Tiện tay nhập điều ước: Buổi trưa muốn ăn sườn xào chua ngọt.
Trên giao diện bỗng xuất hiện một vòng quay màu trắng.
Năm giây sau: 'Điều ước đã được phê duyệt.'
Mười giây sau, trong nhà bếp truyền đến giọng nói của Tần Như: "Cô à, trưa nay Tử Quy sẽ về nhà ăn cơm, cô làm thêm món sườn xào chua ngọt có được không?"
Cô nấu cơm rất sảng khoái đáp lời: "Được thôi, không thành vấn đề, mười phút là có!"
Thịnh Diễn vốn dĩ chẳng mấy để ý chọc chọc màn hình bỗng nhiên khựng lại: "?"
Đây là trùng hợp à?
Đây hẳn là một sự trùng hợp mà, phải không?
Không được, thử lại.
Hai tay Thịnh Diễn gõ chữ, nhanh chóng nhập vào: Hy vọng có thể biết trước được con số trúng giải nhất của lần xổ số tiếp theo.
Vòng trắng xoay tròn.
Ba giây sau: 'Điều ước vượt mức, đã bị từ chối.'
Điều ước này mà đã vượt mức rồi à?
Keo kiệt, chơi không nổi.
Thịnh Diễn khinh thường khẽ hừ một tiếng, đang tự hỏi xem nên ước điều gì không có vượt mức, ngoài phòng đã truyền đến tiếng động có người vào nhà, cùng với tiếng nói trầm thấp thanh lãnh của Tần Tử Quy: "Dì nhỏ, con về rồi ạ."
Trong lòng Thịnh Diễn bất chợt nảy ra một kế: Mong rằng Tần Tử Quy sẽ lập tức bị ngã.
Vòng trắng lại chuyển động thêm lần nữa.
Năm giây sau: 'Điều ước đã được phê duyệt.'
Trong nháy mắt khi bốn chữ này xuất hiện, một âm thanh kịch liệt trầm đục và tiếng nói kinh hoàng của Tần Như với cô nấu cơm cũng đột ngột vang lên ở trong phòng khách: "Tử Quy, sao lại bị ngã thế này? Cẩn thận một chút, có đau không con? Có bị đụng trúng chỗ nào không?"
"Không sao ạ, do con không cẩn thận trượt chân."
Tần Tử Quy lại vẫn bình tĩnh trước sau như một.
Nhưng mà bạn học Thịnh Diễn thân là kẻ khởi xướng đang ngồi trong phòng lại không hề bình tĩnh.
Cậu ngẩn người, sau đó: "Đù má?!"
Sao lại thế này?!
Loại người máy AI tự có tất cả hệ thống điều khiển và khống chế riêng giống như Tần Tử Quy mà cũng có thể bị ngã?
Còn bị ngã ngay trong giây đầu tiên điều ước được hệ thống phê duyệt?
Trùng hợp.
Hẳn là trùng hợp.
Thân là một người theo chủ nghĩa duy vật thuần khiết lớn lên trong quốc gia thuộc chế độ xã hội chủ nghĩa với nền giáo dục chủ nghĩa Mác-Lê Nin, cậu không thể tin tưởng việc chuyện này không phải là trùng hợp được.
Thịnh Diễn mím chặt khóe môi, lại tiếp tục nhập chữ vào: Hy vọng Tần Tử Quy uống nước lạnh cũng có thể bị sặc.
"Khụ khụ khụ khụ khụ......"
Tiếng ho khan khù khụ đột ngột không kịp đề phòng của Tần Tử Quy và tiếng va chạm thật mạnh giữa ly thủy tinh với bàn trà đúng hẹn vang lên.
Thịnh Diễn: "......"
Choáng váng.
Trong chốc lát, dường như cậu nhớ đến việc gì đó, chợt ngồi phắt dậy, tóm lấy cuốn sách thật dày kia lên, bắt đầu lật mạnh.
Học tra bị chèn ép khắp mọi nơi.
Sau khi say rượu ngay ngày sinh nhật.
Có được hệ thống ước nguyện tên là muốn sao được vậy.
Sau đó bắt đầu tay đánh học bá, chân đá hội trưởng Hội Học Sinh......
Đệt?!
Chẳng lẽ tiểu thuyết hóa thành hiện thực?!
Điều ước muốn sao được vậy trong sinh nhật năm ngoái của cậu cuối cùng cũng linh nghiệm?!
Chắc là APP lừa đảo rồi.
Thế giới này không có ảo ma như vậy đâu.
Cái đầu nhỏ bị cồn đầu độc cả tối hôm qua của Thịnh Diễn bất chợt ngây ngẩn.
Sau đó màn hình điện thoại lại tiếp tục nhảy ra một tin nhắn nhắc nhở: 'Cơ hội sử dụng thử ba lần đã dùng hết, thứ hai sẽ chính thức đổi mới chu trình nhiệm vụ, đến khi đó xin chủ nhân hãy đích thân trải nghiệm.'
Hôm nay là ngày 7 tháng 7, chủ nhật, nói cách khác là ngày mai đã có thể bắt đầu nghiêm túc làm nhiệm vụ ước nguyện.
Thịnh Diễn cắn môi, đầu ngón tay chọt chọt màn hình, sau một hồi tự hỏi thật ngắn, mới quyết định tạm thời không xóa APP, từ từ nhìn xem đến lúc đó nó sẽ cho cậu làm nhiệm vụ gì rồi nói sau.
Nếu là nhiệm vụ chuyển tiền chào hàng buôn bán thông tin riêng tư của cá nhân vi phạm pháp luật thương thiên hại lí gì đấy, vậy cứ trực tiếp trở tay báo công an, để chú cảnh sát dạy dỗ mấy kẻ lừa đảo này cách làm người.
Nhưng nếu là nhiệm vụ bình thường, hơn nữa điều ước cũng được thực hiện......
Ngẫm nghĩ đến viễn cảnh bản thân một tay hạng nhất toàn khối, một tay quán quân xạ kích, chân dẫm Tần Tiểu Cẩu, quyền đánh Tần Đại Miêu, chỉ thị Hoàng Thư Lương ngày nào cũng thông báo phê bình Tần Tử Quy, ra lệnh cưỡng chế Tần Tử Quy viết hết bản kiểm điểm 5000 chữ mỗi ngày, rồi để Tần Tử Quy cứ mãi đi sau mông giúp mình làm bài tập hằng ngày, Thịnh Diễn đã nhịn không được bật cười thành tiếng.
"Cậu cười cái gì."
Thịnh Diễn vốn đang vui vẻ hân hoan não bổ ra cảnh tượng Tần Tử Quy vô cùng đáng thương tóm lấy tay áo của mình gọi anh, lại bỗng dưng nghe thấy ở ngoài cửa truyền đến một tiếng nói lạnh băng, phản xạ có điều kiện nhảy phắt dậy khỏi giường, chột dạ tỏ ra hung dữ: "Cậu đi vào phòng của người khác mà sao không chịu gõ cửa thế!"
Tần Tử Quy dựa vào khung cửa, ôm ngực, quét mắt nhìn nhóc thiếu gia đang mặc áo ngủ của mình nằm trong phòng của mình chân dẫm lên chăn của mình còn dám giương nanh múa vuốt với mình, nhàn nhạt nói: "Đây là phòng của tôi."
"......" Thịnh Diễn nhận ra được vấn đề thì cả người chợt cứng lại, sau đó mới hậm hực bò xuống giường, "Cũng chẳng phải tôi không có phòng ngủ, không có đồ ngủ, hay là xin cậu để tôi ngủ ở đây đâu?"
"Ừ, cậu xin đấy." Tần Tử Quy gật gật đầu, "Cậu nói áo ngủ của tôi thơm, phòng rộng, giường mềm, cách phòng tắm cũng gần, không chịu đi."
Thịnh Diễn: "......"
Tần Tử Quy: "Có cần tôi gọi dì nhỏ đến đây chứng thực không?"
Thịnh Diễn: "...... Hừ!"
Thịnh Diễn cảm thấy bản thân đứng ngây ngốc ở đây thêm một giây nữa thì thật là đen đủi, xụ mặt, cầm lấy cuốn sách dày cộp kia và điện thoại lên, kiêu ngạo nâng đầu, mắt nhìn thẳng rồi đi ngang qua người Tần Tử Quy, định hùng dũng oai vệ, hiên ngang khí phách trở về phòng của mình.
Kết quả vừa mới bước một bước ra khỏi cửa phòng, đã bị Tần Tử Quy giơ tay lôi phía sau cổ áo ngủ xách về.
Thịnh Diễn tức giận đập bay tay hắn ra: "Làm gì đó!"
Tần Tử Quy không trả lời, chỉ khom lưng nhặt một chiếc dép lê từ dưới cửa lên, rồi nhặt thêm một cái khác ở ngay dưới bàn, đặt xuống trước mặt Thịnh Diễn: "Mang vào."
Thịnh Diễn căm giận bất bình mang dép lê vào: "Cậu đúng là bà mẹ già."
Tần Tử Quy không phủ nhận: "Nếu tôi không phải bà mẹ già thì tối qua cậu đã mình mẩy thúi hoắc mà ngủ cả đêm trong WC rồi."
"......”
Rác rưởi!
Thịnh Diễn ăn nhờ ở đậu, cắn người miệng mềm, tạm thời cãi không lại Tần Tử Quy, chỉ đành hung dữ trừng mắt nhìn hắn, sau đó giận quá xá giận rồi trở về căn phòng đối diện của mình, đóng cửa lại, vung cặp sách ra, đang chuẩn bị lấy 'Bia ngắm phi tiêu chuyên dụng mỗi khi cậu giận Tần Tử Quy.' do bản thân cố ý chế tạo, điện thoại trong túi áo đột nhiên chấn động.
Móc ra xem thử: 'APP muốn sao được vậy: Kiểm tra thấy cảm xúc tín nhiệm của ký chủ hiện tại là 30%, và hôm nay cũng là sinh nhật của ký chủ nên bây giờ hệ thống quyết định tặng cho cậu điều ước sơ cấp ×1, có tác dụng mãi cho đến 0 giờ ngày 8 tháng 7 năm 2020.'
Còn có chuyện tốt này luôn à?
Thái độ hiện giờ của Thịnh Diễn đối với cái APP này là tin nhưng lại không hoàn toàn tin, cơ mà ngay giây đầu tiên nhìn thấy thông báo này, cậu vẫn đột ngột có ý tưởng mới, trực tiếp gõ chữ: Mong rằng hôm nay Tần Tử Quy sẽ thành thành thật thật làm đàn em cho tôi.
Điều ước đã được phê duyệt.
Sau đó mở cửa phòng ra, hô to một tiếng với Tần Tử Quy đang cúi đầu thu dọn bàn học trong căn phòng đối diện: "Tần Tử Quy! Cậu lại đây cho tôi!"
Tần Tử Quy dừng động tác trên tay lại, đi đến trước cửa phòng đối diện, nghiêng người dựa vào khung cửa, cách một lối đi nhỏ, rũ mắt nhìn cậu: "Có việc thì nói."
Còn kiêu ngạo à.
Thịnh Diễn hừ lạnh một tiếng: "Gọi anh trai."
Tần Tử Quy hơi nhướng mày, vẻ mặt thoạt nhìn không xem là thân thiện.
Bản thân của hắn chính là kiểu người có diện mạo lương bạc không mấy thân cận, lúc này đuôi lông mày còn khẽ nhướng lên, từ trên cao nhìn xuống, thoạt nhìn đặc biệt không dễ sống chung.
Thịnh Diễn lại chưa bao giờ sợ hắn cả.
Chỉ là......
Chẳng lẽ cái APP cầu nguyện kia thật sự là APP lừa đảo à?
Thịnh Diễn đang suy nghĩ chăm chú, trên đỉnh đầu đã truyền đến một tiếng 'Anh ơi.' lạnh nhạt.
"?"
Thịnh Diễn ngẩng đầu.
Tần Tử Quy nhíu mày, trông có vẻ vô cùng không vui, giống như bị một lực lượng vô hình nào đó trong bóng tối mù mờ điều khiển, không mở miệng là không được, cổ họng lăn lên lăn xuống, đôi môi khẽ mở, không chút tình nguyện lặp lại hai chữ: "Anh ơi."
Vì thế mà trong phút giây ấy, trời quang, mây tạnh, Thịnh Diễn cảm thấy bản thân lại thành công nữa rồi.
Cậu ngưỡng mặt, mặt mày giãn ra, tươi sáng cong cong, lộ da một nụ cười rạng rỡ đắc ý của một cậu thiếu niên: "Ơi, em trai ngoan."
Hết chương 5.
Tác giả có lời muốn nói:
Thịnh -em bé trẻ trâu- Diễn, bây giờ nghe người ta gọi anh trai thì sau này ở trên cái-nơi-mà-ai-cũng-biết-là-nơi-nào sẽ phải gọi gấp bội để đền bù đó nhá!
Thế nên đây là một câu chuyện tình yêu của gà chó à?
*Trong văn án tác giả có gọi bé Diễn là tiểu học gà (dùng để chỉ mấy người trẻ trâu, con nít hoặc chỉ tình yêu gà bông) và gọi Tử Quy là lão cẩu so (ám chỉ những người mưu mô, nham hiểm, đầy bụng đen tối), thế nên mới gọi là tình yêu chó gà.
Tiện thể, cái APP này đã được Tần Tử Quy bắt tay vào làm sau khi Thịnh Diễn ước nguyện vào sinh nhật năm ngoái, chẳng qua là sinh nhật năm nay mới lên sàn, không phải thức cả đêm để làm xong, một học sinh trung học không có siêu phàm như vậy đâu.
Với cả! Nhấn mạnh nhấn mạnh nè! Việc cài đặt APP trên điện thoại di động của người khác mà không có sự đồng ý là sai! Là sai! Chỉ là sáng tác truyện cần có thôi! Không nên bắt chước! Cũng không quảng bá!
Lời của tui:
Kỷ niệm em nó tròn 22 ngày, tui bắt đầu edit nửa chương từ ngày 7/10, và tới ngày 29/10 nó mới chính thức hoàn thành. Dạo này bận tối tăm mặt mày luôn ấy.
Với cả ban đầu tác giả viết ngày 7/7/2020 là thứ ba theo đúng lịch nhưng không hiểu sao bây giờ lại quay xe.
Mọi người có thấy lỗi chính tả thì nhớ nhắc tui nhaaa, tui đọc ba lần rồi nhưng vẫn sợ còn sót ý. Bây giờ sang bộ thứ hai nên tui rút được chút xíu kinh nghiệm rồi, phải soát từng chương một chứ để dồn như bộ kia thì nó nản ơi là nản.
"Alo, anh Diễn, mày không sao chứ? Tao nghe Chồn bảo mày xin nghỉ bệnh à? Đang yên đang lành mà sao tự nhiên lại bị bệnh thế? Không phải là bị Tần Tử Quy chọc tức đấy chứ?"
Thịnh Diễn nhíu mày, không được thoải mái trở mình: "Xin nghỉ bệnh gì cơ?"
Nói xong, mới phát hiện cổ họng của bản thân cực kỳ khản đặc, còn có chút đau đớn. Lúc cậu theo thói quen muốn ôm cái gối bông hình mèo to tướng của mình, bàn tay cũng rơi vào giữa khoảng không.
Cảm giác không đúng cho lắm.
Thịnh Diễn chậm rãi trợn mắt, sau đó chợt thấy chiếc kệ sách ở bức tường phía đối diện được nhét đầy nào sách vở nào giấy khen nào cúp thưởng, và cả cách trang trí tối giản đến mức có chút lạnh lẽo.
Đây không phải là phòng của Tần Tử Quy à?
Thịnh Diễn ngẩn người, chờ đến khi trông thấy hộp kẹo ngậm thanh họng đặt trên đầu giường, ký ức mới thong thả phồng to trở lại hình dáng ban đầu giống như bọt biển trong nước.
Ban đầu là cậu và Tần Tử Quy cãi nhau.
Sau đó là sinh nhật của cậu được tổ chức ở nhà của Tần Tử Quy.
Sau đó nữa là được Hứa nữ sĩ thông báo rằng nhà cậu đã bị nổ, cậu phải ở nhờ trong nhà của Tần Tử Quy khoảng một tháng.
Cuối cùng là bản thân bị tin tức này làm cho khiếp sợ nên sặc món đầu cá băm tiêu, lỡ nốc một ly rượu trắng.
Mà tất cả ký ức cuối cùng kia đều mắc kẹt ngay tại tiếng gâu của Tần Tử Quy.
Không hề miễn cưỡng, cũng không có trào phúng trêu đùa, tự nhiên mà vậy, bình đạm không có gì là lạ. Tuy rằng không có chút khoái cảm báo được đại thù sau khi khiến đối thủ một mất một còn xấu mặt chịu thua, nhưng cũng không hề khó chịu, giống như là......
Giống như là được dỗ dành vậy.
Nhưng mà tại sao Tần Tử Quy lại muốn dỗ cậu chứ?
Nếu đổi thành một năm trước, chuyện này rất bình thường, cơ mà quan hệ bây giờ của hai người bọn họ không phải là kiểu cả đời cũng chẳng thèm qua lại với nhau ư?
Người này lại cất giấu chiêu thức xấu xa gì đấy?
Thịnh Diễn nhìn chằm chằm vào cái kệ tủ được nhét đầy sách kia, suy nghĩ xuất thần.
Cẩu Du ở đầu dây bên kia bỗng alo vài tiếng: "Alo alo alo? Anh Diễn? Còn ở đó không? Không phải là xảy ra chuyện gì thật chứ? Đù má, mày đừng làm tao sợ."
"Câm miệng." Thịnh Diễn bị kêu, hoàn hồn, tức giận nói, "Đang sinh nhật đấy, có đen đủi không chứ."
"Phi phi phi, gõ đầu gỗ không lo là thật." Cẩu Du gõ ba lần lên đầu, nói, "Cũng là do hôm qua tao thức tới 12 giờ để chúc mừng sinh nhật mày, kết quả mãi đến tận trưa cũng chẳng thấy mày trả lời, cũng không đi học luôn, thế nên tao có chút lo lắng."
*Gõ đầu gỗ: Bên Trung Quốc có câu gõ vào gỗ, có nghĩa là chạm vào những thứ bằng gỗ có thể đảm bảo may mắn và thoát khỏi những điều xui xẻo. Mà ở đây nói đầu gỗ thì chắc là đầu ngu phải không ta?
Giữa trưa?
Thịnh Diễn giơ điện thoại đến trước mặt nhìn thử, 12 giờ 11 phút ngày 7 tháng 7 năm 2020.
Thanh tin nhắn chứa đầy thông báo tin nhắn Wechat và QQ, hầu hết bạn bè thân thích mà cậu quen biết đều đã gửi lời chúc mừng.
Ngoại trừ người nào đó.
Thịnh Diễn liên lục bấm vào thoát ra tận mấy lần, sau khi xác nhận bản thân không hề nhận được bất cứ tin nhắn nào của Tần Tử Quy mới giận dỗi mắng vu vơ một câu: "Tên rác rưởi."
"???" Cẩu Du ở đầu dây bên kia bỗng chốc sợ hãi, "Anh Diễn, mày chửi tao làm gì?! Tao lại làm điều gì sai à?!"
"Không phải chửi mày." Thịnh Diễn cũng lười giải thích, "Bộ Skin mày đưa tao đã thấy rồi, cảm ơn, sau này sẽ mời mày ăn cơm. Bên tao không sao, buổi chiều có thể đi học được rồi."
Nói xong, không còn việc nào khác, Thịnh Diễn cúp điện thoại.
Nhấn vào tài khoản Wechat của Hứa nữ sĩ, có vài tin nhắn chưa đọc, đều được gửi đến từ năm giờ sáng.
Đoán chừng là thời gian Hứa nữ sĩ dậy sớm rời khỏi nhà.
Thái Hậu nương nương: Hai hớp rượu trắng đã say quất cần câu, yếu đuối như vậy thì sau này đi ra ngoài đừng có nói là con trai của mẹ.
Thái Hậu nương nương: Con yên tâm, đã giúp con xin nghỉ bệnh rồi, con cứ ở nhà ngủ là được, tỉnh rồi thì hẵng đi học.
Thái Hậu nương nương: Cơ mà trước khi đi mẹ chưa kịp gặp con, còn chưa chính miệng nói với con một câu sinh nhật 17 tuổi vui vẻ, vẫn có chút tiếc nuối.
Thái Hậu nương nương: Nhưng con phải tin rằng mẹ mãi mãi yêu con, cũng không có yêu cầu tham lam nào khác, chỉ hy vọng con trai của mẹ sang tuổi mới vẫn có thể trưởng thành một cách lương thiện, dũng cảm, vui vẻ và hạnh phúc như trước.
Thái Hậu nương nương: Tối nay đến Luân Đôn sẽ báo bình an với con, ở nhà dì Tần thật ngoan vào nhé, nghe lời Tử Quy, đừng để mẹ lo lắng.
Thái Hậu nương nương: Yêu con.
Thịnh Diễn ngồi trên giường, mím môi, ngón tay nhanh chóng di chuyển: Mẫu hậu yên tâm, nhớ đeo khẩu trang, về nhà sớm một chút, chú ý an toàn, tiền trong nhà chúng ta đã nhiều rồi, mẹ đến Luân Đôn có thể gặp gỡ thêm mấy anh chàng Anh quốc đẹp trai, bớt bận bịu công việc, nhi thần quỳ an.
Gửi xong, ném điện thoại qua một bên, chuẩn bị xoay người tiếp tục nằm xuống, kết quả vừa mới đặt chân lên đã giẫm trúng một thứ gì đó cứng cứng, đứng dậy xốc chân lên nhìn thử, là cuốn sách 'Sau khi có được hệ thống ước nguyện tôi đi lên đỉnh cao nhân sinh.'
Trông thấy cái tên này, Thịnh Diễn dường như mơ hồ nhớ đến việc đêm qua cậu có mơ một giấc mộng.
Đại khái là Quân Âm nương nương nói với cậu rằng nguyện vọng trong sinh nhật năm trước của cậu có thể được thực hiện ngay sau khi cậu thức dậy.
Nực cười.
Thực hiện thế nào?
Chẳng lẽ cũng ban cho cậu một hệ thống ước nguyện?
Nhưng mà tại sao cậu lại loáng thoáng nhớ rằng trong mơ hình như còn trông thấy Tần Tử Quy thế nhỉ?
Sinh nhật mà, mơ thấy giấc mộng này, đen đủi bỏ mịa.
Hơn nữa tại sao người này lại nhỏ mọn như vậy chứ, ngay cả một câu chúc mừng sinh nhật như đi ngang qua sân khấu cũng chẳng có.
Nghĩ thế, điện thoại bỗng leng keng một tiếng.
Hai mắt Thịnh Diễn lập tức phát sáng, nhanh tay lượm điện thoại lên, sau đó tia sáng trong mắt chợt ảm đạm đi hẵng.
Là tin nhắn biểu ngữ do một cái APP gửi đến: 'Chúc mừng cậu chủ nhỏ Thịnh Diễn, sinh nhật vui vẻ.'
Thịnh Diễn chẳng mấy hứng thú ném điện thoại qua một bên.
Ném xong, hơi khựng, lại tiếp tục nhặt lên nhìn thử.
APP muốn sao được vậy?
Cái thứ gì đây?
Cậu tải cái thứ đồ chơi này về khi nào đấy?
Ngón tay vuốt lên, mở khóa màn hình, quả nhiên ở giao diện chính có một cái Logo mà trước kia cậu chưa từng thấy bao giờ.
Phần đáy màu bột tro khói, hình vòng cung thẳng đứng màu trắng kem, giống như nửa trái tim mà người họa sĩ tiện tay vẽ nên khi nhớ người yêu, dưới logo có viết bốn chữ, muốn sao được vậy.
*Bột tro khói: Đây là màu hồng pha chút xám, trông hơi "bẩn".
Nhấn vào.
Màn hình bất chợt tối thui, ngay sau đó máy móc gõ ra một hàng chữ màu trắng: 'Xin chào, Thịnh Diễn, chúc mừng cậu đã được APP muốn sao được vậy chọn làm ký chủ đương nhiệm, nhấn vào trói buộc là có thể bắt đầu hành trình ước nguyện.'
???
Tại sao cứ như là cậu đã từng nhìn thấy kịch bản này ở đâu rồi ấy?
Chẳng lẽ là bọn lừa đảo theo kiểu dùng ba câu đã khiến một người đàn ông sẵn sàng cho bạn 18 vạn?
*Câu nói xuất phát từ một cô gái trên Douyin, nói rằng cô đã dựa vào ba câu khi đi ăn với đàn ông và khiến đàn ông sẵn sàng chi 18 vạn tệ cho cô. Câu một tự khen mình: Wow, hôm nay trông em đẹp lắm, cho anh một cơ hội khen em đó. Câu hai khéo léo dẫn đường: Hãy chơi trò chơi đố vui. Anh có biết khi nào anh đẹp trai nhất trong mắt em không? Anh đẹp trai nhất khi cầm dao nĩa, gọi đồ ăn, gắp rau, thanh toán và xách túi cho em đấy! Câu ba nịnh nọt: Anh bóc cho em một con tôm hùm và thưởng cho em vì đã tinh mắt đi ăn với một quý ông đẹp trai nhất trên thế giới!
Với suy nghĩ muốn nhìn xem thử cái APP lừa đảo này rốt cuộc có thể có những tư tưởng kỳ diệu gì, Thịnh Diễn nhấn vào trói buộc.
Giao diện nhảy ra: 'Thỏa thuận giữa APP với người dùng và hướng dẫn sử dụng.'
1. APP cần đạt được tính bảo mật song phương nghiêm ngặt với người dùng, nghĩa là cả APP và người dùng đều không được tiết lộ bất kỳ nội dung sử dụng cụ thể nào của APP cho bên thứ ba biết đến.
2. Trong quá trình sử dụng, người dùng không được đưa ra bất kỳ yêu cầu nào vi phạm pháp luật, quy định, trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, không được yêu cầu dùng bạo lực cưỡng ép ràng buộc tình cảm của người khác, không được làm bất cứ hành vi nào với mục đích gây tổn hại những người khác hoặc giành giật lợi ích không chính đáng.
3. Để tuân theo định luật bảo toàn vật chất, bất kỳ điều ước nào cũng yêu cầu người dùng hoàn thành nhiệm vụ tương ứng, nhưng không được yêu cầu người dùng chi trả bất kỳ khoản tiền nào. Cùng với đó, sau khi người dùng đã thực hiện được mong muốn, người dùng không được phép từ chối thực hiện việc hoàn thành nhiệm vụ nghĩa vụ. (Phạm vi nhiệm vụ, giống quy định số hai.)
4. Quyền giải thích cuối cùng của APP thuộc về nhà phát triển APP, cảm ơn đã sử dụng.
Sao mà nhà phát triển của cái APP này trông là tuân thủ kỷ cương và phát luật thế nhở?
Tố chất của mấy kẻ lừa đảo hiện giờ đúng là càng ngày càng cao.
Tuy rằng Thịnh Diễn không hiểu cho lắm, nhưng vẫn rất sốc.
Tiếp tục nhấn vào 'Đọc và đồng ý.'
Hình ảnh lại tiếp tục chuyển đổi.
Lần này không phải là chuyển động giao diện đơn giản thô sơ nữa, mà là một đoạn hoạt hình ngắn dần dần kết xuất.
Một nhóc thiên sứ có cánh trông ú na ú nần xuất hiện, nó dẩu cặp mông tròn trịa ra, trên tay ôm một bé mèo bị thương, nghiêng ngả lảo đảo té xuống khỏi mặt trăng.
Xì một tiếng, rớt xuống nền cỏ thật dày mềm mại, bị té đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn gắt gao che chở cho bé mèo trong lồng ngực, kiên cường bò dậy.
Sau đó ngửa đầu, nhìn một vòng quanh vườn hoa hoang vu rách nát, khẽ kêu một tiếng, "Ơ?"
Hình ảnh định dạng, xuất hiện dòng chữ.
'Mỗi đứa trẻ được Chủ Thần lựa chọn đều là thiên sứ đã từng cứu rỗi những linh hồn khác, Chủ Thần muốn khen thưởng cho những thiên sứ này nên quyết định sẽ thực hiện nguyện vọng của bọn họ, nhấn vào xác nhận là có thể nhận được quà thưởng của Chủ Thần.'
Xác nhận.
'Mọi thứ trên đời đều cần phải trải qua khảo nghiệm, vạn vật trên nhân gian đều có nhân thì ắt có quả, ở các giai đoạn khác nhau có thể đồng ý phê duyệt những điều ước khác nhau, và cũng phải hoàn thành các nhiệm vụ đi kèm khác nhau. Nhấn vào nút ký chủ đã quét là có thể xác nhận cấp bậc trước mắt.'
Quét.
'Cấp bậc điều ước trước mắt của ký chủ là Level.1; Cấp bậc điều ước cho phép: Sơ cấp; Độ khó của nhiệm vụ: Đơn giản; Tần suất: Mỗi tuần hai lần (Thứ hai sẽ đổi mới.); Yêu cầu thăng cấp: Hoàn thành mười nhiệm vụ sơ cấp và thực hiện mười điều ước sơ cấp là có thể tăng lên Level.2. Đã quét xong, nhấn vào tiếp theo để tiến vào giáo trình ước nguyện.'
Bước tiếp theo.
'Hướng dẫn ước nguyện: Bước đầu tiên, nhận mười hạt giống hoa cúc non; bước thứ hai, đặt điều ước vào trong hòm thư của vườn hoa, nếu như được phê chuẩn, có thể nhận được một chậu hoa nhỏ; bước thứ ba, bỏ hạt giống vào trong chậu hoa, có thể nhận được một tờ giấy ghi nhiệm vụ; bước thứ tư, nhấn chọn hoàn thành nhiệm vụ, chờ đợi xét duyệt; bước thứ năm, xét duyệt hoàn thành, chờ đợi điều ước được thực hiện, hoa cúc non sẽ nở.'
Trông rất là lãng mạn nghệ thuật.
Thịnh Diễn càng ngày càng có hứng thú với cái APP lừa đảo này, thật sự nhấn vào nút nhận lấy hạt giống hoa cúc.
Kết quả ngoại trừ nhận được hạt giống, trên màn hình còn xuất hiện ba chậu hoa cúc non, hơn nữa còn có một bức thư: 'Hệ thống kiểm tra ra cảm xúc tín nhiệm hiện giờ của ký chủ là 0, vậy nên để đề cao độ tín nhiệm của ký chủ, hệ thống quyết định tặng cho ký chủ ba chậu cúc non đã nở hoa để dùng thử, hiện thực hóa ba điều ước sơ cấp không có nhiệm vụ, nhằm tạo dựng lòng tin giữa ký chủ với hệ thống, xin vui lòng nhận cho.'
Còn có bản dùng thử nữa à?
Thịnh Diễn cảm thấy cái này mười phần thì có tám chín phần là mánh khóe bịp bợm nổi tiếng trên thương trường cho phép người trúng thưởng dùng thử miễn phí một lần để trải nghiệm rồi sau đó dần dần dùng kịch bản bắt đầu lừa bạn tiêu phí mấy khoản khác thường hay gặp.
Vỏ ngoài hoa hòe lòe loẹt, nhân bên trong lại trăm khoanh vẫn quanh một đốm.
*Trăm khoanh vẫn quanh một đốm: Dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.
Muốn dùng thủ đoạn thấp kém kiểu này để lừa cậu mắc mưu à?
Mơ đi.
Thịnh Diễn cảm thấy bản thân thông minh chết đi được.
Tiện tay nhập điều ước: Buổi trưa muốn ăn sườn xào chua ngọt.
Trên giao diện bỗng xuất hiện một vòng quay màu trắng.
Năm giây sau: 'Điều ước đã được phê duyệt.'
Mười giây sau, trong nhà bếp truyền đến giọng nói của Tần Như: "Cô à, trưa nay Tử Quy sẽ về nhà ăn cơm, cô làm thêm món sườn xào chua ngọt có được không?"
Cô nấu cơm rất sảng khoái đáp lời: "Được thôi, không thành vấn đề, mười phút là có!"
Thịnh Diễn vốn dĩ chẳng mấy để ý chọc chọc màn hình bỗng nhiên khựng lại: "?"
Đây là trùng hợp à?
Đây hẳn là một sự trùng hợp mà, phải không?
Không được, thử lại.
Hai tay Thịnh Diễn gõ chữ, nhanh chóng nhập vào: Hy vọng có thể biết trước được con số trúng giải nhất của lần xổ số tiếp theo.
Vòng trắng xoay tròn.
Ba giây sau: 'Điều ước vượt mức, đã bị từ chối.'
Điều ước này mà đã vượt mức rồi à?
Keo kiệt, chơi không nổi.
Thịnh Diễn khinh thường khẽ hừ một tiếng, đang tự hỏi xem nên ước điều gì không có vượt mức, ngoài phòng đã truyền đến tiếng động có người vào nhà, cùng với tiếng nói trầm thấp thanh lãnh của Tần Tử Quy: "Dì nhỏ, con về rồi ạ."
Trong lòng Thịnh Diễn bất chợt nảy ra một kế: Mong rằng Tần Tử Quy sẽ lập tức bị ngã.
Vòng trắng lại chuyển động thêm lần nữa.
Năm giây sau: 'Điều ước đã được phê duyệt.'
Trong nháy mắt khi bốn chữ này xuất hiện, một âm thanh kịch liệt trầm đục và tiếng nói kinh hoàng của Tần Như với cô nấu cơm cũng đột ngột vang lên ở trong phòng khách: "Tử Quy, sao lại bị ngã thế này? Cẩn thận một chút, có đau không con? Có bị đụng trúng chỗ nào không?"
"Không sao ạ, do con không cẩn thận trượt chân."
Tần Tử Quy lại vẫn bình tĩnh trước sau như một.
Nhưng mà bạn học Thịnh Diễn thân là kẻ khởi xướng đang ngồi trong phòng lại không hề bình tĩnh.
Cậu ngẩn người, sau đó: "Đù má?!"
Sao lại thế này?!
Loại người máy AI tự có tất cả hệ thống điều khiển và khống chế riêng giống như Tần Tử Quy mà cũng có thể bị ngã?
Còn bị ngã ngay trong giây đầu tiên điều ước được hệ thống phê duyệt?
Trùng hợp.
Hẳn là trùng hợp.
Thân là một người theo chủ nghĩa duy vật thuần khiết lớn lên trong quốc gia thuộc chế độ xã hội chủ nghĩa với nền giáo dục chủ nghĩa Mác-Lê Nin, cậu không thể tin tưởng việc chuyện này không phải là trùng hợp được.
Thịnh Diễn mím chặt khóe môi, lại tiếp tục nhập chữ vào: Hy vọng Tần Tử Quy uống nước lạnh cũng có thể bị sặc.
"Khụ khụ khụ khụ khụ......"
Tiếng ho khan khù khụ đột ngột không kịp đề phòng của Tần Tử Quy và tiếng va chạm thật mạnh giữa ly thủy tinh với bàn trà đúng hẹn vang lên.
Thịnh Diễn: "......"
Choáng váng.
Trong chốc lát, dường như cậu nhớ đến việc gì đó, chợt ngồi phắt dậy, tóm lấy cuốn sách thật dày kia lên, bắt đầu lật mạnh.
Học tra bị chèn ép khắp mọi nơi.
Sau khi say rượu ngay ngày sinh nhật.
Có được hệ thống ước nguyện tên là muốn sao được vậy.
Sau đó bắt đầu tay đánh học bá, chân đá hội trưởng Hội Học Sinh......
Đệt?!
Chẳng lẽ tiểu thuyết hóa thành hiện thực?!
Điều ước muốn sao được vậy trong sinh nhật năm ngoái của cậu cuối cùng cũng linh nghiệm?!
Chắc là APP lừa đảo rồi.
Thế giới này không có ảo ma như vậy đâu.
Cái đầu nhỏ bị cồn đầu độc cả tối hôm qua của Thịnh Diễn bất chợt ngây ngẩn.
Sau đó màn hình điện thoại lại tiếp tục nhảy ra một tin nhắn nhắc nhở: 'Cơ hội sử dụng thử ba lần đã dùng hết, thứ hai sẽ chính thức đổi mới chu trình nhiệm vụ, đến khi đó xin chủ nhân hãy đích thân trải nghiệm.'
Hôm nay là ngày 7 tháng 7, chủ nhật, nói cách khác là ngày mai đã có thể bắt đầu nghiêm túc làm nhiệm vụ ước nguyện.
Thịnh Diễn cắn môi, đầu ngón tay chọt chọt màn hình, sau một hồi tự hỏi thật ngắn, mới quyết định tạm thời không xóa APP, từ từ nhìn xem đến lúc đó nó sẽ cho cậu làm nhiệm vụ gì rồi nói sau.
Nếu là nhiệm vụ chuyển tiền chào hàng buôn bán thông tin riêng tư của cá nhân vi phạm pháp luật thương thiên hại lí gì đấy, vậy cứ trực tiếp trở tay báo công an, để chú cảnh sát dạy dỗ mấy kẻ lừa đảo này cách làm người.
Nhưng nếu là nhiệm vụ bình thường, hơn nữa điều ước cũng được thực hiện......
Ngẫm nghĩ đến viễn cảnh bản thân một tay hạng nhất toàn khối, một tay quán quân xạ kích, chân dẫm Tần Tiểu Cẩu, quyền đánh Tần Đại Miêu, chỉ thị Hoàng Thư Lương ngày nào cũng thông báo phê bình Tần Tử Quy, ra lệnh cưỡng chế Tần Tử Quy viết hết bản kiểm điểm 5000 chữ mỗi ngày, rồi để Tần Tử Quy cứ mãi đi sau mông giúp mình làm bài tập hằng ngày, Thịnh Diễn đã nhịn không được bật cười thành tiếng.
"Cậu cười cái gì."
Thịnh Diễn vốn đang vui vẻ hân hoan não bổ ra cảnh tượng Tần Tử Quy vô cùng đáng thương tóm lấy tay áo của mình gọi anh, lại bỗng dưng nghe thấy ở ngoài cửa truyền đến một tiếng nói lạnh băng, phản xạ có điều kiện nhảy phắt dậy khỏi giường, chột dạ tỏ ra hung dữ: "Cậu đi vào phòng của người khác mà sao không chịu gõ cửa thế!"
Tần Tử Quy dựa vào khung cửa, ôm ngực, quét mắt nhìn nhóc thiếu gia đang mặc áo ngủ của mình nằm trong phòng của mình chân dẫm lên chăn của mình còn dám giương nanh múa vuốt với mình, nhàn nhạt nói: "Đây là phòng của tôi."
"......" Thịnh Diễn nhận ra được vấn đề thì cả người chợt cứng lại, sau đó mới hậm hực bò xuống giường, "Cũng chẳng phải tôi không có phòng ngủ, không có đồ ngủ, hay là xin cậu để tôi ngủ ở đây đâu?"
"Ừ, cậu xin đấy." Tần Tử Quy gật gật đầu, "Cậu nói áo ngủ của tôi thơm, phòng rộng, giường mềm, cách phòng tắm cũng gần, không chịu đi."
Thịnh Diễn: "......"
Tần Tử Quy: "Có cần tôi gọi dì nhỏ đến đây chứng thực không?"
Thịnh Diễn: "...... Hừ!"
Thịnh Diễn cảm thấy bản thân đứng ngây ngốc ở đây thêm một giây nữa thì thật là đen đủi, xụ mặt, cầm lấy cuốn sách dày cộp kia và điện thoại lên, kiêu ngạo nâng đầu, mắt nhìn thẳng rồi đi ngang qua người Tần Tử Quy, định hùng dũng oai vệ, hiên ngang khí phách trở về phòng của mình.
Kết quả vừa mới bước một bước ra khỏi cửa phòng, đã bị Tần Tử Quy giơ tay lôi phía sau cổ áo ngủ xách về.
Thịnh Diễn tức giận đập bay tay hắn ra: "Làm gì đó!"
Tần Tử Quy không trả lời, chỉ khom lưng nhặt một chiếc dép lê từ dưới cửa lên, rồi nhặt thêm một cái khác ở ngay dưới bàn, đặt xuống trước mặt Thịnh Diễn: "Mang vào."
Thịnh Diễn căm giận bất bình mang dép lê vào: "Cậu đúng là bà mẹ già."
Tần Tử Quy không phủ nhận: "Nếu tôi không phải bà mẹ già thì tối qua cậu đã mình mẩy thúi hoắc mà ngủ cả đêm trong WC rồi."
"......”
Rác rưởi!
Thịnh Diễn ăn nhờ ở đậu, cắn người miệng mềm, tạm thời cãi không lại Tần Tử Quy, chỉ đành hung dữ trừng mắt nhìn hắn, sau đó giận quá xá giận rồi trở về căn phòng đối diện của mình, đóng cửa lại, vung cặp sách ra, đang chuẩn bị lấy 'Bia ngắm phi tiêu chuyên dụng mỗi khi cậu giận Tần Tử Quy.' do bản thân cố ý chế tạo, điện thoại trong túi áo đột nhiên chấn động.
Móc ra xem thử: 'APP muốn sao được vậy: Kiểm tra thấy cảm xúc tín nhiệm của ký chủ hiện tại là 30%, và hôm nay cũng là sinh nhật của ký chủ nên bây giờ hệ thống quyết định tặng cho cậu điều ước sơ cấp ×1, có tác dụng mãi cho đến 0 giờ ngày 8 tháng 7 năm 2020.'
Còn có chuyện tốt này luôn à?
Thái độ hiện giờ của Thịnh Diễn đối với cái APP này là tin nhưng lại không hoàn toàn tin, cơ mà ngay giây đầu tiên nhìn thấy thông báo này, cậu vẫn đột ngột có ý tưởng mới, trực tiếp gõ chữ: Mong rằng hôm nay Tần Tử Quy sẽ thành thành thật thật làm đàn em cho tôi.
Điều ước đã được phê duyệt.
Sau đó mở cửa phòng ra, hô to một tiếng với Tần Tử Quy đang cúi đầu thu dọn bàn học trong căn phòng đối diện: "Tần Tử Quy! Cậu lại đây cho tôi!"
Tần Tử Quy dừng động tác trên tay lại, đi đến trước cửa phòng đối diện, nghiêng người dựa vào khung cửa, cách một lối đi nhỏ, rũ mắt nhìn cậu: "Có việc thì nói."
Còn kiêu ngạo à.
Thịnh Diễn hừ lạnh một tiếng: "Gọi anh trai."
Tần Tử Quy hơi nhướng mày, vẻ mặt thoạt nhìn không xem là thân thiện.
Bản thân của hắn chính là kiểu người có diện mạo lương bạc không mấy thân cận, lúc này đuôi lông mày còn khẽ nhướng lên, từ trên cao nhìn xuống, thoạt nhìn đặc biệt không dễ sống chung.
Thịnh Diễn lại chưa bao giờ sợ hắn cả.
Chỉ là......
Chẳng lẽ cái APP cầu nguyện kia thật sự là APP lừa đảo à?
Thịnh Diễn đang suy nghĩ chăm chú, trên đỉnh đầu đã truyền đến một tiếng 'Anh ơi.' lạnh nhạt.
"?"
Thịnh Diễn ngẩng đầu.
Tần Tử Quy nhíu mày, trông có vẻ vô cùng không vui, giống như bị một lực lượng vô hình nào đó trong bóng tối mù mờ điều khiển, không mở miệng là không được, cổ họng lăn lên lăn xuống, đôi môi khẽ mở, không chút tình nguyện lặp lại hai chữ: "Anh ơi."
Vì thế mà trong phút giây ấy, trời quang, mây tạnh, Thịnh Diễn cảm thấy bản thân lại thành công nữa rồi.
Cậu ngưỡng mặt, mặt mày giãn ra, tươi sáng cong cong, lộ da một nụ cười rạng rỡ đắc ý của một cậu thiếu niên: "Ơi, em trai ngoan."
Hết chương 5.
Tác giả có lời muốn nói:
Thịnh -em bé trẻ trâu- Diễn, bây giờ nghe người ta gọi anh trai thì sau này ở trên cái-nơi-mà-ai-cũng-biết-là-nơi-nào sẽ phải gọi gấp bội để đền bù đó nhá!
Thế nên đây là một câu chuyện tình yêu của gà chó à?
*Trong văn án tác giả có gọi bé Diễn là tiểu học gà (dùng để chỉ mấy người trẻ trâu, con nít hoặc chỉ tình yêu gà bông) và gọi Tử Quy là lão cẩu so (ám chỉ những người mưu mô, nham hiểm, đầy bụng đen tối), thế nên mới gọi là tình yêu chó gà.
Tiện thể, cái APP này đã được Tần Tử Quy bắt tay vào làm sau khi Thịnh Diễn ước nguyện vào sinh nhật năm ngoái, chẳng qua là sinh nhật năm nay mới lên sàn, không phải thức cả đêm để làm xong, một học sinh trung học không có siêu phàm như vậy đâu.
Với cả! Nhấn mạnh nhấn mạnh nè! Việc cài đặt APP trên điện thoại di động của người khác mà không có sự đồng ý là sai! Là sai! Chỉ là sáng tác truyện cần có thôi! Không nên bắt chước! Cũng không quảng bá!
Lời của tui:
Kỷ niệm em nó tròn 22 ngày, tui bắt đầu edit nửa chương từ ngày 7/10, và tới ngày 29/10 nó mới chính thức hoàn thành. Dạo này bận tối tăm mặt mày luôn ấy.
Với cả ban đầu tác giả viết ngày 7/7/2020 là thứ ba theo đúng lịch nhưng không hiểu sao bây giờ lại quay xe.
Mọi người có thấy lỗi chính tả thì nhớ nhắc tui nhaaa, tui đọc ba lần rồi nhưng vẫn sợ còn sót ý. Bây giờ sang bộ thứ hai nên tui rút được chút xíu kinh nghiệm rồi, phải soát từng chương một chứ để dồn như bộ kia thì nó nản ơi là nản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất