[Ererei] Mèo

Chương 6

Trước Sau
Reiner cúi đầu nhìn người dưới thân. 

Eren chôn đầu giữa hai chân anh, chỉ lộ ra cái đỉnh đầu. Anh không thấy rõ mặt cậu mà chỉ có thể cảm nhận được đầu lưỡi cậu đang từ dưới đáy chậu của mình thẳng một đường đi lên. Cậu như dừng lại ở hai bên mép môi kia rất lâu, bờ môi tách hai bên thịt mềm ra. Hình như cảm nhận được Reiner đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu ngẩng đầu lên, nâng mắt nhìn anh. 

“Anh không thích như này sao?”

Reiner cuống quít lắc đầu. 

Sân bóng của trường sau sáu giờ đã không còn một ai. Giờ tập của đội bóng vừa kết thúc, anh đã bị Eren gọi tới đây chờ cậu. Mới đầu anh còn tưởng Eren muốn thương lượng chút chuyện liên quan đến đứa bé trong bụng mình nhưng cậu nhóc lại chẳng nói gì mà kéo anh tới một nơi hẻo lánh. Phía sau những miếng đệm thể chất cao lớn, họ ôm nhau một chỗ. Eren lột sạch đồng phục đội bóng trên người Reiner ra, để anh trần trụi nằm lên đệm. 

Reiner có thể thấy dục vọng trong mắt cậu, anh biết Eren muốn làm gì nhưng hiện tại anh còn thứ cần quan tâm. 

“Eren, đứa nhỏ.” Anh dè chừng nói. 

“Tôi biết.” Eren trả lời, “Anh cứ nằm xuống đi, tôi sẽ không cho vào trong.”  

Lời này cậu nói nghe cứ như thế là lừa xử nữ lên giường vậy nhưng Reiner vẫn làm theo. Anh ngả người ra sau, cả người hạ lên tấm đệm xốp mềm mại. Anh nhìn mặt Eren rồi tự giác cởi chiếc quần đã sớm thấm ướt d*m thủy của mình. 

Eren cúi người, lại gần hạ thân đã bắt đầu lộ ra sắc ửng đỏ của Reiner.

Lúc ý thức được Eren muốn làm gì, anh vội vã khép lại hai chân, muốn ngăn cậu lại. Thế nhưng Eren lại lạnh lùng gỡ chân anh ra, nói câu: ngoan ngoãn một chút đi. Thế là Reiner lại chẳng dám động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn chóp mũi cậu thanh niên cùng âm hộ mình chạm vào nhau. Anh chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi ấm áp đã liếm lên rồi. Nơi đó vốn vì phản ứng sinh lý mà đã ướt sũng, mà quãng thời gian mang thai này, anh lại càng mẫn cảm hơn, bị Eren liếm một cái, nước bọt cùng ái dịch đã hòa vào làm một, tí tách nhỏ xuống. Đệm xốp hút nước, tay cậu vừa chống lên liền ép ra được chút nước. 

Reiner ngăn lại tiếng rên rỉ dâm đãng, anh ngửa đầu, kéo căng cổ mình. Eren đã liếm mười mấy phút, cậu không ngừng mút vào, dùng đầu lưỡi kích thích âm hạch của anh, ép âm đ*o anh chảy ra càng nhiều nước. 

“Eren… Không, dừng lại đi…” Nửa người dưới của anh bắt đầu co rút, thành âm đ*o vì bị ngoại vật kích thích mà run rẩy liên hồi lại vẫn luôn thấy trống vắng, khao khát bị thứ gì đó lấp đầy. Ý nghĩ như vậy khiến anh xấu hổ không thôi. Anh thấy mình thật là một người mẹ thất bại, còn đang mang thai sơ kỳ đã lại thèm khát tình dục, cho dù Eren không thật sự tiến vào trong anh thì một cái lưỡi cũng đủ để khiến anh đạt cao trào. Cảm giác tê dại từ dưới hạ thân khiến đầu óc anh tán loạn, cả người đều tản ra hương vị dục vọng. 

Khi đã đến biên giới của cao trào, anh nhịn không được mà nghĩ, nước trong người liệu có thể cạn kiệt được không? Nếu cạn kiệt thì phải làm sao, không có nước thì con có chờ ở trong đó được không? 

Eren căn bản không thể đoán được Reiner đang nghĩ gì, cậu liếm một hồi, đến khi miếng đệm xốp dưới mông Reiner đã bị thấm ướt hoàn toàn, ướt hết cằm cậu mới thôi. Đầu lưỡi cậu đảo một vòng cuối cùng trong hoa huy*t của anh, ngay lúc Reiner đang co quắp rên rỉ, cậu ấn một ngón tay vào trong. 

“Hôm nay thử xem qua nơi này đi.” 

Cái lỗ mà cậu thình lình đâm vào chính là lỗ sau của Reiner, nơi đó còn chưa từng được sử dụng qua, chặt khác hẳn âm hộ. Reiner bị động tác của cậu làm giật mình, phản xạ muốn đẩy tay Eren ra thì lại bị đối phương đè lại, ngón tay lúc này đã chui tọt vào trong anh. 

“Tôi nói rồi, ngoan ngoãn chút đi.” Anh nghe thấy chút mất kiên nhẫn trong giọng nói của Eren. 

Anh chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên, cảm nhận ngón tay kia đi vào hầm ẩn chưa ai từng tiến vào. Reiner nghĩ không ra cảm giác bị cắm vào sau huyệt sẽ là gì. Kiếp trước chỉ sau khi hoa huy*t phía trước đã bị tàn phá quá mức, những tay trưởng quan kia mới miễn cưỡng mở ra lỗ hậu. Đây không phải chỗ để quan hệ tình dục, nó khô rát lại cực kỳ phiền phức, phải mất một thời gian dài dạo đầu mới có thể sử dụng được, những gã đàn ông kia lại không có kiên nhẫn cho việc này. Anh đã nghĩ Eren cũng sẽ như thế, nhưng thái độ của thiếu niên kia lại thật khác thường, kiên nhẫn tới bất ngờ mà dùng ái dịch cùng miệng lưỡi mở rộng hành lang chỗ kia. Dần dần, Reiner cảm thấy như mình đang được mở ra. Nếp uốn ở huyệt sau bị đầu lưỡi của Eren liếm mềm, có chút mở ra, để lộ một lối vào nhỏ hẹp, sau đó anh có thể cảm giác được Eren lại đút thêm ngón tay vào, một cái, hai cái… Anh cắn môi dưới và đếm, lúc đếm tới ngón thứ tư, cơ thể anh đã bị khai phá đến cực hạn, từ trong tràng đạo có một chất lỏng chảy ra. Anh tựa như một cái van nước hở, hai lỗ trên dưới đều chảy nước, giữa đùi lại sũng ướt một mảng. 

Eren giữ dương v*t của mình, xác định chính xác lối vào, và đẩy vào một chút. Tay Reiner đè lên hai bên vai của cậu, anh có cảm giác như người mình sắp phân ra thành hai. Khác hẳn với lần đầu tiên họ làm tình, Eren dùng dương v*t của cậu để tách anh ra, nhưng lần này thay vì đau đớn, anh lại có thể cảm nhận được khoái cảm. Chân anh bị Eren nhấc lên, khiến anh chỉ có thể trơ mắt nhìn dương v*t Eren xuyên xỏ vào trong mình, nhìn chính mình đang được lấp đầy từng chút một. Hạ thân tựa hồ rốt cuộc không thể chứa đựng thứ gì nữa, mỗi kẽ hở đều đã bị Eren chiếm cứ. Cậu tiến quân thần tốc, một mức ép đến ngọn nguồn, ép đến nơi chưa ai từng tới.  

Lồng ngực Reiner chập trùng không ngừng, anh thử buông lỏng thân mình, để cho cơ vòng giãn ra, như vậy có thể sẽ khiến Eren thoải mái hơn chút. 

“Đừng động đậy nữa.” Eren vì động tác của anh mà hít mạnh một hơi, thở dốc hai tiếng rồi ngả đầu lên vai anh. 

“Anh sợ em khó chịu.”

“…Rất dễ chịu, nên anh đừng động nữa.” 

Giọng điệu của cậu chẳng thân mật, nghe vào như là đang che lấp sự bối rối của chính mình. Reiner chỉ có thể nằm xuống, dang rộng hai chân, để Eren có thể thoải mái di chuyển. Thiếu niên vừa vùi mặt vào cổ anh vừa đung đưa eo, môi cậu ma sát bên tai Reiner, phun vào lỗ tai anh từng hơi thở nóng hổi. Họ dựa gần như vậy, thế nhưng Eren vẫn bủn xỉn không cho anh một nụ hôn. May thay, Reiner cũng không yêu cầu thứ xa xỉ này, chỉ cần như thế này đã là đủ rồi. Anh có thể mỗi ngày thấy cậu, cùng cậu kề sát vào nhau, anh có thể thừa dịp Eren sắp bắn ôm cậu thật gần, để cậu vùi vào ngực mình, khoảng cách giữa họ khi đó sẽ chỉ là con số không tròn trĩnh, nhịp tim của Eren và của anh sẽ hòa làm một. Vẻn vẹn chỉ có vậy, đã khiến cho Reiner thấy vô cùng thỏa mãn.

“Eren, anh, anh sắp…” Tuyến tiền liệt bị đè xuống, một đợt cao trào mới lại tới trong anh, mà trước khi chuyện đó xảy ra, anh muốn có thể thấy mặt Eren.

Eren ngẩng đầu đáp lại, và họ nhìn nhau.

“Anh lại muốn ra à?”

“Là phía trước…… Phía trước muốn bắn ra.” Reiner gian nan phun ra những lời mà ai nghe thấy cũng phải xấu hổ, “Em tránh ra một chút đi, không thì quần áo sẽ bẩn mất.” 

“Không sao, chỉ cần bắn ra là được.” 

Eren nói xong bèn đặt tay lên ót Reiner, kéo nửa người trên của anh lại gần. Trước mắt Reiner hiện ra một gương mặt phóng đại. 

Eren hôn anh, hai mắt cậu nhắm lại, lông mi khẽ rung động, và cậu nín thở, như thể người đang hoảng hốt không phải là Reiner mà là cậu. Bờ môi của Reiner bị thứ gì đó mềm mại dán lên, ban đầu chỉ là đơn giản đụng vào, hơi nóng ẩm ướt phủ lên tựa một đêm mùa hè trùng điệp nào đó. Eren ngậm lấy môi anh, xâm nhập vào trong vòm miệng anh. Ngay lập tức, tất cả sự nhiệt tình tiềm ẩn đều bùng phát, cơn nóng như thiêu đốt của riêng họ lại lần nữa ập đến, và tình yêu của một người đã từng bị lừa dối đổ xuống anh như một cơn mưa rào.

Một tia sáng trắng xuất hiện trước mặt Reiner, anh bắn ra, đa phần là bắn lên đồng phục của Eren. Tràng đạo của anh cũng bởi vậy mà siết chặt, khiến Eren than nhẹ vài tiếng, bắn sâu vào trong người anh. 

Hai người sau đó đối mặt với các loại chất lỏng trên miếng đệm xốp mà lòng thấy luống cuống. Reiner thử dùng tay áo lau cho sạch, nhưng càng lau thì lại càng bẩn, tinh dịch đã vón cục, mùi tanh nồng trong không khí cũng không xua tan đi đâu được. Eren nhìn chăm chăm anh trong chốc lát, rồi nói một câu: “Lát đem cái này vứt đi.”

“Huấn luyện viên sẽ phát hiện thiếu một cái cái đệm.” Reiner nói. Anh ngồi dậy, tính thực hiện chức trách của đội trưởng đội bóng, nhưng là vừa mới đứng dậy, tinh dịch Eren mới bắn vào trong người liền theo trọng lực chảy ra.

Miếng đệm xốp lúc này là quả thật không tài nào làm sạch được. 

Eren nhìn bộ dáng anh mà bật cười, trời chiều chiếu lên từng lọn tóc của cậu, khiến nụ cười trông lại càng dịu dàng hơn. Cậu cười một lát, lại hạ khóe miệng, dường như có chuyện muốn nói.

Reiner nghĩ là cậu đang lo chuyện đứa bé. 

“Chờ mấy ngày nữa, anh nhất định sẽ tìm một ngày mẹ anh vắng nhà rồi đi. Không thể để bà ấy biết chuyện này được.” 

“Tôi không phải là đang lo cái đấy.” Eren im lặng một hồi, giọng cậu nghe không còn trong trẻo như trong dĩ vãng: “Chỉ là… tôi tưởng anh sẽ không tới tìm tôi nữa.” 

Reiner bị lời nói của cậu làm cho kinh ngạc.

“…Sao em lại nghĩ thế? Eren?” 

“Tôi nghĩ hôm đó bản thân cũng đã nói cực kỳ rõ ràng.” Cậu quay đầu đi, nhìn về phía bệ cửa sổ đang bị ánh hoàng hôn nhuộm lên, “Tôi không yêu anh —— Tôi nói thế đúng không? Tôi cứ ngỡ là anh đang tìm kiếm thứ đó ở tôi.” 

Reiner không biết nên thừa nhận hay là phủ nhận, anh không trả lời. Eren lại nâng lên khóe miệng đã hạ, một lần nữa hiện ra một nụ cười còn nhẹ nhàng hơn ban nãy. 

“Buồn cười nhất chính là, miệng tôi đã nói không yêu anh, lại thực thích lên giường với anh, nên tôi cứ nghĩ sau khi đã biết sự thật, anh sẽ không tới tìm tôi nữa.” 

“Không, Eren, anh không cần những cái đó…” Anh lặng lẽ hạ đầu gối mình xuống và đưa ra lời phủ định, “Nếu có một ngày em thật sự có thể nói yêu ai đó, anh mong là em có thể yêu mình trước nhất.”

Eren đương nhiên không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, vậy nên chỉ trêu đùa rằng: “Anh cùng lắm hơn tôi có hai tuổi, sau nói chuyện lại già dặn như vậy cơ chứ?” 

Reiner không nói lời nào, anh buồn bã chăm chú nhìn cậu. Lại nữa rồi —— Ánh mắt bi thương quá độ kia, mặc dù không có nước mắt, nhưng lại vẫn như một đại dương mênh mông sâu không lường được, bất kỳ vật gì rơi vào đó cũng đều sẽ bị nuốt chửng. 



Nhưng lần này Eren lại không thấy phiền chán, cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt Reiner, muốn xác nhận chuyện gì đó. 

“Chuyện này anh đã từng trả lời tôi rồi, nhưng tôi mong lần này anh sẽ không gạt tôi nữa.” Cậu đột ngột mở miệng, “Reiner, trước đó chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không? Thật lâu về trước, trước cả khi tôi được sinh ra… Dạo đây tôi luôn có một cơn ác mộng, trong mơ đều là chuyện tồi tệ, lúc nào cũng có người chết, mà người giết lại là những người cao lớn hơn chúng ta gấp mấy lần. Bọn họ xông phá tường thành, để những tên… cự nhân hình thù kỳ quái đi vào.”  

Khi Reiner nghe thấy hai chữ kia, cơ thể không biết tại sao lại run lên, nhưng anh gắng sức chịu đựng, chịu đựng không để bản thân cắt ngang lời Eren. 

“Ai đó đã từng nói, mộng đầu đêm cùng mộng cuối đêm, chỉ có một cái là thật. Tôi không nhớ nó xuất hiện khi nào, nhưng mọi chuyện bên trong lại như bịa đặt. Thế nhưng chỉ cần vươn tay ra, là tôi sẽ đụng đến xác người, chúng thật đến đáng sợ. Trong đó có người tôi biết, có cả mẹ của tôi…” 

“Eren,” Anh cố nén cảm giác buồn nôn lại. Loại phản ứng trong sơ kỳ mang thai này luôn xuất hiện vào những thời điểm không thích hợp như vậy đấy. Reiner che miệng nôn khan, bụng từng đợt co rút, trong cổ họng anh như có thứ gì đang muốn vọt ra. 

“Anh sao vậy? Có sao không đấy? Reiner? Reiner!”

Anh lắc đầu, ra hiệu mình không sao cả. Eren lo lắng nắm giữ vai anh, vải vóc bị túm lại thành một nhúm. 

Dù vẫn đang nôn khan, nhưng anh nhịn xuống không để sự khó chịu hiện lên trên mặt. Lục phủ ngũ tạng của anh đều co vào một chỗ, như thể có người đang vặn dạ dày anh, muốn lôi hết chỗ đồ ăn ít ỏi còn thừa lại ra ngoài. Nhưng anh không phun ra, bên anh là Eren, tầm mắt lo lắng của thiếu niên ấy vẫn đang quét khắp người anh. Vỏn vẹn mấy ngày, cậu tựa như đã biến thành người khác, cậu sẽ nhẹ nhàng với anh, sẽ lo lắng cho anh, sẽ kiên nhẫn mở rộng cho anh, sẽ hôn anh. 

Reiner vô thức nghĩ: Cậu không nghĩ ra, đúng không? Chắc hẳn cậu đã nhớ, đang nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua ở kiếp trước. Họ không thể quên nhau. So với chút tình cảm đã từng tồn tại, thì rõ ràng sự căm hận còn kéo dài hơn. Eren chưa từng quên anh, khi cậu nhìn thấy mặt biển, cậu sẽ nghĩ đến chính mình, và khi cậu thấy từng cuộn sóng đánh tới, một gương mặt phản bội sẽ hiện lên. Có lẽ lúc ngồi trên đường cậu đã nghĩ cho chính mình, nghĩ đến cái kết oan ức mà cảm thấy hành vi của anh càng không thể tha thứ, nếu Reiner không xuất hiện thì mọi chuyện đã không xảy ra, cái gọi là tha thứ chỉ là chuyện lừa mình dối người mà thôi, cậu nhất định phải hận anh lắm, khắc cốt ghi tâm những nỗi đau cậu đã chịu đựng vào trong đầu mình, như vậy sự báo thù của cậu mới có ý nghĩa.

Anh thực sự là một kẻ ích kỷ, anh muốn Eren nhớ đến tuyệt vọng, ngoại trừ những lý do cao siêu hoang đường, điều quan trọng nhất là anh không muốn ở một mình. Chỉ cần là Eren là được —— Từ khi ký ức khôi phục, anh cứ nghĩ như vậy. Khi đó anh đã bắt đầu vì tương lai mà cầu nguyện: Xin người hãy giúp con, cho con tìm được Eren, con sẽ tìm được cậu ấy, để cậu ấy nhớ lại chuyện của kiếp trước, để cái tội nghiệt này có người có thể cùng con sẻ chia, như vậy con sẽ không cô đơn đến thế nữa. Eren, xin em, nhất định phải là em, chỉ cần em nhớ lại mà thôi, cho dù em chỉ có thể nhớ được sự hận thù cũng không sao cả, anh sẽ nhận mọi thứ từ em, vậy nên xin em… xin em hãy nhớ lại đi. 

Eren nhìn anh mãi, nhìn tới nhìn lui, muốn xác định anh có việc gì không, giọng điệu của cậu căng thẳng hết sức: “Reiner, anh sao thế?”

Reiner, anh sao thế?

Khi anh từ trên lưng ngựa ngã xuống, giọng Eren cũng là như vậy từ xa truyền tới. Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, và rồi anh thấy thiếu niên kia đang vội vội vàng vàng nhảy khỏi ngựa, chạy tới trước mặt anh. 

Cậu lập tức kiểm tra đầu cùng tay chân của Reiner, xác nhận không có vấn đề gì, ánh mắt cậu mới nhìn vào trong áo choàng có lỗ thủng của Reiner, đây có lẽ là lý do anh bị ngã ngựa —— Trời mưa quá lớn, áo choàng đã rách của anh không thể chắn nước mưa, khiến nước thuận theo quần áo ngấm vào, rơi trên yên ngựa mới làm anh bị trượt mà ngã xuống. 

Eren trực tiếp cởi áo choàng của mình. Reiner thấy vậy bèn vội vàng ngăn cậu lại. 

“Không sao đâu, anh sẽ cẩn thận hơn.” Anh từ chối Eren, trong nháy mắt sau đó, đôi mắt màu xanh lục liền trốn trong màn mưa. Reiner không thể thấy rõ mặt cậu, không biết bị mình từ chối cậu có phải là ảo não, hay là lạc lối không. 

“Cứ như vậy thì em cũng sẽ ướt đấy.” Anh vừa an ủi lại vừa nhắc nhở, “Eren, mau lên ngựa đi. Mình chỉ có cách đích một chút nữa thôi, cố gắng chịu một chút là tới rồi.” 

“Reiner, vừa rồi vì bảo vệ Connie mà áo choàng của anh mới bị rách phải không?” 

“Cái gì?”

“Vừa rồi diễn tập, bộ cơ động lập thể của Connie có vấn đề, lúc đầu anh muốn hoàn thành nhiệm vụ thế nhưng lại quay về giúp cậu ấy. Nếu không phải vì chuyện đó, áo choàng của anh cũng không rách như vậy.” 

Reiner nghiêng đầu, nhìn thiếu niên vẫn ngồi chồm hổm tại chỗ. Anh theo bản năng vươn tay đặt lên vai cậu, cách này cũng giống như cách anh an ủi Eren trước kia, nhưng Eren lại bỗng né đi, thái độ thất thường. Cậu lùi về sau một bước, tay Reiner chỉ chạm vào không khí, anh nghiêng người về trước, suýt chút nữa là lại ngã thêm phát nữa. 

Eren khó xử, cách bày tỏ bất mãn vẫn rất ngây thơ, ai nhìn qua cũng có thể nhìn thấu, càng không nói đến Reiner. Anh bất đắc dĩ nhìn Eren, cảm giác được như lại thấy chính mình khi còn bé cũng hay tức giận. Nhưng Eren thiết thực hơn anh nhiều, không chỉ ôm một trái tim đầy nhiệt huyết, cậu còn luôn có trí tiến thủ. Tất nhiên cậu cũng cố chấp hơn anh rất nhiều. Toàn cơ bắp trên người đều chỉ nghĩ đến việc diệt trừ tất cả cự nhân, nghĩ cứ hờn dỗi đứng yên một chỗ, Reiner sẽ phát hiện bất mãn của cậu, sẽ tiến lên nhẹ nhàng an ủi cậu, nói lời xin lỗi với cậu, nói đây đều là lỗi của anh, là anh hại cậu lo lắng.

Anh thu tay về.

“Nếu không khẩn trương lên huấn luyện viên sẽ mắng đấy.” 

Trong mắt Eren, anh thật lạnh lùng, trong lời nói còn mang theo ngữ điệu ra lệnh. 

Eren nhìn anh chằm chằm. 

Anh không chờ cậu trả lời, nhảy lên ngựa trước, phi nước đại trong mưa. Mưa to như trút nước, tác dụng của áo choàng cực nhỏ, khiến quần áo của anh đều bị xối ướt đến độ trong giày cũng đầy nước. Anh chăm chú kéo dây cương, cái gì cũng không muốn nghĩ. 

Reiner tỉnh táo lại, trông thấy trước mặt mình có một cái tay vươn ra, lần này đến phiên Eren đặt tay trên vai anh, lo lắng mà nửa ôm Reiner vào trong lòng. 

“Tôi vừa mới tra xét một chút… Chắc là vì cái kia.” Cậu cúi đầu, hai chữ “có thai” vẫn có chút xấu hổ với cậu. “Nếu cảm thấy không thoải mái, cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi rồi hẵng về, tôi ở lại đây với anh.” 

“Eren!” 

Reiner gọi tên cậu, Eren cũng nhìn anh chằm chằm như trong ký ức.

“…Trong mơ em còn thấy cái gì nữa?” 

Trước khi có được một cuộc sống bình thường ở kiếp trước, hiện thực vĩnh viễn không hoàn hảo như trong tưởng tượng. Mà từ khi hai người họ được sinh ra, định mệnh đã xác định họ sẽ gánh vác nhiều thứ hơn người khác. Những thứ kia cứ theo từng bước mà gia tăng, cuối cùng biến bọn họ thành những kẻ bị tội nghiệt đè nặng, cái chết đối với họ chính là sự trừng phạt nhẹ nhàng nhất. Vậy mà giờ đây họ lại có thể ngồi trên miếng đệm xốp, đắm mình trong dư quang của mặt trời, nói về quá khứ mà lại coi nó như một giấc mộng.

“Anh quan tâm đến giấc mơ kia thế sao? Cũng không có gì, na ná trong phim, trên đại dương bao la là hỏa diễm, khắp nơi là xác người không trọn vẹn, trong mơ còn có người giống anh… Vậy nên tôi mới hỏi có phải chúng ta đã từng quen nhau rất lâu về trước không.” 

Cậu nói một nửa, lại tự giễu lắc đầu: “Bỏ đi, sao tôi lại có thể có suy nghĩ ngây thơ như vậy được chứ? Chuyện này sao có thể có khả năng được, cũng không thể nói là ta đã gặp ở kiếp trước đâu phải không? Nếu là vậy thì Armin sẽ có thể biến hình, Mikasa trong mơ sẽ còn bạo lực hơn cả bây giờ, chuyện này mới nghĩ thôi đã thấy sợ.”

Eren bị suy nghĩ của chính mình chọc cười, nhưng Reiner lại cười không nổi. 

“Đúng vậy, đây đều là mơ, tất cả đều là giả… Trong mơ họ cũng chỉ giống tên và ngoại hình thôi, không ai có thể chứng minh rằng những chuyện này đã thực sự xảy ra.” Eren nói không sai, trong phim ảnh thường là như thế, ngoại trừ biển lửa cùng thi thể chất đống bốn phía, sẽ có cả những anh hùng được ăn cả ngã về không, cái gì cũng không nói, lặng im quan sát tất cả, nhưng đến khi phải chịu chết, anh ta sẽ luôn có thể vì chính nghĩa mà bước ra bước đầu tiên.

Cây trắng tỏa sáng, bóng dáng Eren dần dần tan vào ánh sáng rồi biến mất khỏi tầm mắt anh. Anh cái gì cũng không nhớ, mãi đến khi mọi thứ đã kết thúc rồi, anh mới có thể nhớ lại. 

Lúc đó, việc đầu tiên có liên quan đến Eren Jaeger anh nhớ tới không phải là nụ cười dịu dàng của cậu khi từ biệt anh, mà là trên thân cây trong cánh rừng khổng lồ, cậu gào khóc đến khản cả cổ, nói rằng tôi muốn giết anh, tôi muốn anh phải chết, chết càng thống khổ càng tốt; cùng với bóng hình đứng ngơ ngác trong màn mưa của cậu. Anh nhớ rõ mình không quay đầu lại, thế nhưng bóng người kia lại vẫn thật rõ ràng, hiển hiện ngay trước mắt anh, nước mưa trên mũ trùm xanh lục rơi xuống vũng bùn dưới chân. 

Eren ngồi xếp bằng, đệm xốp trũng xuống, cậu ngồi rất thẳng và trông rất bình tĩnh, trái ngược lại với cậu, Reiner đang không cầm được mà run rẩy, anh muốn véo vào tay mình, ra lệnh cho chính mình đừng run lên nữa, nhưng tay Eren vẫn đang nắm vai anh, nặng nhưng một tảng đá, biến thành căn nguyên của nỗi kinh hoàng trong anh.

“Eren, thỏa thuận kia…” Anh muốn gắng gượng nói xong, nhưng cổ họng anh khó chịu đến mức mỗi lời anh nói ra đều là một thử thách. 

Anh chỉ có thể dùng một câu ngắn gọn khác để thay thế. 

“Chúng ta kết thúc đi.”

Như thể bên kia không nghe rõ anh nói gì, tay cậu vẫn ở vị trí ban đầu.

Reiner nói tiếp: “Đứa nhỏ này anh sẽ bỏ theo lời em, những chuyện khác anh cũng sẽ giải quyết ổn thỏa. Anh cũng có thể tiếp tục giả vờ như không quen biết em… Dù sao trước đó anh vẫn làm vậy. Không phải em vẫn luôn muốn thế sao?” 

Anh nói xong câu đó rồi nhưng mãi vẫn không có câu trả lời. Anh chuyển mắt, liếc nhìn Eren một chút, phát hiện người kia cũng đang nhìn mình —— Ánh mắt của cậu hư vô mờ mịt, nhưng quả thực đang nhìn về phía anh, nét mặt cậu bị ánh hào quang lu mờ, nhìn không ra cái gì. 

“Tại sao lại nói vào lúc này?” 

“Vốn dĩ mọi chuyện không nên bắt đầu.” Anh lắc đầu, “Đây đều là lỗi của anh, Eren, là anh lôi kéo em vào chuyện này.” 

“Tôi chỉ hỏi anh, tại sao hết lần này đến lần khác, lại chọn vào lúc này…” Cậu như đang tự thầm thì, “Reiner, anh rõ ràng có thể nói sớm hơn, trước khi anh mang thai, trước khi anh thi đấu… hoặc sau khi ta lần đầu ngủ với nhau, tại sau những lúc đó anh không nói mà lại cứ phải vào lúc này mới nói?” 



Reiner nhắm mắt lại, từ chối nhìn thẳng vào cậu: “……Giờ cũng chưa phải là quá muộn.” 

“Không, tôi không muốn nghe những lời này!” Eren cao giọng, “Là vì những lời tôi đã nói sao… Chuyện đứa nhỏ, Reiner, ý tôi, ý tôi không phải thế, là lúc đó tôi hoảng quá… Tôi sợ phiền, đứa bé kia là chuyện ngoài ý muốn tôi chưa nghĩ đến, là một thay đổi tôi không cách nào dự đoán, vậy cho nên tôi mới nói thế… Reiner, tôi chưa từng làm bố, tôi cũng không biết phải làm như thế nào. Lúc anh nói anh mang thai, tôi thật sự là đã loạn hết cả lên, chuyện ấy… có thể cho tôi suy nghĩ thêm được không? Có được không?” 

Cậu nói tới độ trong giọng đã mang theo điệu cầu xin, còn có cả chút tủi khổ. Tất cả những thứ này Reiner đều nghe thấy được, anh không thể không mở mắt nhìn cậu, dùng một ánh mắt lạnh lùng. 

“Đây là quyết định của anh.”

“Tại sao? A… đừng nói là vì anh không yêu tôi.” Eren nhịn không được mà bật cười, tay cậu từ bả vai chuyển qua cổ áo của anh, “Chính anh cũng không tin câu này được phải không. Anh đương nhiên yêu tôi. Ngay từ lần đầu gặp nhau, mọi tình cảm trong anh đều đã lộ ra ngoài rồi, anh có muốn phủ nhận cái gì? Tại sao vậy hả, Reiner?” 

Hai tay Eren đặt trên vai anh ngày càng nặng nề, các ngón tay siết chặt vào nhau, các khớp ngón tay kêu cót két, như thể sắp bẻ gãy xương bả vai của anh vậy, nó khiến anh nhớ đến con mèo suýt chút nữa đã bị bóp chết.

“Reiner, anh nói đi, tại sao vậy?” 

Anh thấy hầu kết của Eren lăn lên lăn xuống, nói ra lời này, cậu chỉ có thể dùng nửa sức lực, nửa còn lại đã trên tay cậu rồi, bàn tay đang siết quanh cổ Reiner. 

Thật tốt biết bao. Trong nháy mắt anh cảm giác Eren sắp giết anh rồi, chuyện đời trước cậu không thể nào làm đã sắp sửa chấm hết tại giờ phút này. Đầu ngón tay của cậu vòng quanh cổ anh, mười đầu ngón tay toàn bộ cắm sâu vào trong, cường độ hung tợn như đang muốn bóp nát một quả gì đó, ép máu tươi trong nó chảy ra. Eren ở trên anh, dùng đầu gối bao vây lấy anh, nét mặt của cậu bỗng thật quen thuộc, gương mặt ấy cùng gương mặt của một kẻ đã từng diệt chủng chồng lên nhau. Khi giết một người, cậu đau đớn, lại cũng thờ ơ, Reiner cũng chỉ là một trong hàng trăm nghìn thường dân mà cậu đã giết. Quá trình đó cậu đã lặp lại quá nhiều lần, nhiều đến nỗi bản thân đã chết lặng, không thể dành thêm cảm xúc để tiễn người này đi.

Nhưng đến giây phút cuối cùng, cậu lại buông tay ra. 

Tại sao… 

Tại sao tôi lại không thể giết anh… 

Anh nghe thấy tiếng nức nở của một cậu bé từ xa vọng lại. 

Eren không khóc, là anh đang khóc. Anh nắm chặt bàn tay nhỏ của mình và lau những giọt nước mắt không ngừng tuôn trên khuôn mặt. Những gì đã xảy ra trên chặng đường tới đây không thể dùng logic để giải thích, có đôi khi anh sẽ là người đã trưởng thành, lại có đôi khi sẽ trở thành một đứa bé. Duy chỉ có Eren đã lớn rồi là mãi không thay đổi, cậu ngồi trên bãi cát xây pháo đài, sau lưng là đại thụ che trời màu trắng. Cậu nhìn chằm chằm Reiner, đánh giá một hồi nhưng cũng không cản tiếng khóc ngày càng không chút kiêng kỵ gì của anh, một mực chờ đến khi Reiner đã khóc khô nước mắt, đến khi chẳng còn gì có thể ra từ trong mắt anh nữa, cậu mới phất tay ra hiệu cho anh lại gần mình. 

“Anh khóc cái gì.” 

“Anh không biết, anh không biết.” Reiner tuyệt vọng lau khóe mắt, nhưng càng lau nó lại càng đỏ. 

“Không phải vừa rồi anh có lời gì muốn nói sao? Làm sao, biến thành đứa trẻ rồi thì lại quên rồi à?” 

“Anh nhớ…” Reiner lắc đầu. Anh muốn nói gì? Nhất thời chính anh cũng không nhớ rõ lắm, nhưng Eren đang nhìn anh, đang chờ anh nói, dù sao thì anh cũng phải nói gì đó để chứng minh mình không có quên. 

“Anh sẽ đi tìm em.” Anh nghĩ đến một chuyện, “Nếu như còn có thể gặp lại, anh vẫn sẽ đi tìm em. Em không muốn gặp anh, không biết anh cũng không sao cả, anh nhất định sẽ đi tìm em.” 

Lời móc gan móc phổi của anh lại chỉ để Eren lộ ra một nụ cười nhạt trên mặt. 

“Thì ra đây là cái anh muốn nói, tôi còn tưởng trước khi đi anh sẽ nói gì đó dễ nghe hơn cơ.” 

“…Em muốn nghe cái gì?”

“Lời anh không có dũng khí nói ra khỏi miệng. Reiner, sau khi biết toàn bộ kế hoạch của tôi, có phải trong lúc nhất thời anh cũng muốn giết tôi không?” Eren sờ sờ gương mặt hơi phình ra của anh, “Nói đi, bởi vì giờ anh chỉ là một đứa bé nên anh nói gì tôi cũng sẽ không để bụng đâu.” 

Chiều cao của anh vẻn vẹn chỉ có thể đến ngực Eren, mà ở bên phải chính là trái tim. Anh nhìn về phía đó, nhưng dù chỉ là đứa bé, anh cũng biết chỉ cần phá hủy nơi đó thì người trước mắt này sẽ chết. Giết cậu, người thân của anh liền có thể may mắn tai qua nạn khỏi, giết cậu, người người sẽ không uổng mạng trong cái đại nạn này, giết cậu, là có thể tránh khỏi mọi bi kịch sắp sửa xảy đến… Anh thật sự đã nghĩ đến chuyện giết chết Eren nhưng anh lại không có cơ hội ra tay. 

Một giây sau, anh bị người đàn ông kia ôm vào trong ngực. Đối phương ôm anh thật chặt, chặt như muốn vò nát xương cốt vậy, và anh nghe được tiếng tim đập thật mạnh của Eren. 

“Tạm biệt, Reiner.” 

Con đường đã bị phong bế, tất cả những người dân Eldia từ nay về sau cùng nó cắt đứt liên hệ, chỉ còn lại một mình Eren trông coi thế giới kia cho đến khi chiến tranh kết thúc.

Lúc tỉnh lại, Reiner đã lệ rơi đầy mặt. Eren hai tay ôm đầu, mắt đỏ hoe nhưng không khóc. 

Mắt cậu nhìn xuống, một mực nhìn Reiner, “Không phải là mơ, tất cả đều là thật, tôi nhớ được rồi.” 

“Phải, Eren, đây đều là chuyện đã từng xảy ra, là quá khứ của chúng ta.”

“Vậy tại sao lần đầu gặp nhau anh không nói gì? Cảm thấy tôi hợp sống một cuộc sống bình yên, giản dị như người thường sao?” Cậu vô cảm cười. 

“Eren, tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ anh. Là anh phá vỡ tường thành, hại chết mẹ em. Là do anh mà em trở thành kẻ thù của nhân loại.” 

“Cho nên?”

“Ai cũng đều hận em. Sau khi em chết, bia mộ của em không có một ngày được bình yên. Armin và Mikasa đều ngày đêm trông coi nó, xua đuổi những người muốn tới trước nấm mồ nhục mạ em, chửi rủa em. Jean và Annie thành lập một lực lượng phòng vệ, vì em mà họ cũng phải nhận sự bất công. Dân chúng sợ họ, nhưng cũng càng căm ghét họ. Chiếc thuyền mà họ lên cũng suýt thì bị đánh chìm, mà nơi nơi họ đến để diễn thuyết đều sẽ bị tập kích.” 

Eren nghe xong thì chỉ bình tĩnh hỏi anh: “Còn anh thì sao, Reiner, sau khi tôi chết, anh đã làm gì?”

“Sống.”

“Chỉ vậy thôi?” 

“Đúng, chỉ vậy thôi, không thì sao… em còn mong ngóng gì ở anh nữa?” Anh nở ra một nụ cười hết sức khó coi. 

Eren không thể không biết rằng: sống, đối với anh, còn thống khổ là chết. Mỗi ngày sau đó, anh đều ôm sự hối hận dành cho Eren mà lẻ loi bước đi một mình. Anh cũng hận cậu, hận cậu lần cuối gặp nhau còn dịu dàng với mình tới vậy. Anh không rõ liệu đây có phải sự trả thù của Eren không, nhưng cho dù là có phải không thì cậu đều thành công xuất hiện mỗi đêm trong cơn ác mộng trùng điệp của anh. Anh không thể quên cậu, cô đơn đến phát rồ, chỉ muốn có thể gặp lại cậu. Nhưng sau khi Eren chết, khoảng cách gần nhất giữa họ chỉ là anh đứng dưới chân đồi, ngước lên nhìn Mikasa và Armin phủi lá rụng trên bia mộ cho cậu mà thôi. 

Eren dường như cảm nhận được tâm trạng của anh, từ từ thả lỏng bàn tay đang tóm lấy cổ anh.

“Anh không nghĩ mình nên xin lỗi tôi sao?” Cậu nói, “Reiner, anh thực sự biết nhiều hơn tôi. Cho dù ở kiếp trước hay bây giờ, những gì chúng ta biết đều hoàn toàn không ngang nhau. Tôi rốt cuộc vẫn luôn là kẻ ngây ngốc.” 

Reiner vô thức sờ lên cổ mình: “…… Em từng nói, em chán nghe lời xin lỗi của anh rồi.” 

“Đúng vậy, chán nghe rồi, nghe hàng ngàn hàng vạn lần rồi.” Cậu khe khẽ thở dài, “Đây quả thật không phải là ngẫu nhiên, ngay khi tôi vừa muốn đối xử với anh tốt một chút thì tôi lại nhớ ra tất cả.” 

“……Giờ cũng chưa phải là quá muộn.” Reiner lặp lại lời vừa rồi, như đang nhắc nhở cậu chuyện gì đó. 

“Đúng, giờ cũng chưa phải là muộn. Vậy nên để tránh cho sai lầm lần nữa lặp lại, chúng ta nên dừng tại đây thôi.” 

Anh nhìn Eren đang ngồi đối diện mình, luôn cảm thấy Eren sẽ nói thêm lời nữa, “nhưng mà, nhưng mà…” Anh vẫn chờ Eren nói những lời này nhưng Eren lại chẳng nói gì nữa. 

Ngón tay anh xoắn vào nhau, tượng trưng cho sự hỗn loạn trong lòng, nhưng anh vẫn giữ vững vẻ mặt bình thản của mình, cùng Eren nhìn về phía xa xa. Reiner đột nhiên thấy một cơn đau dữ dội trước nay chưa từng có xé toạc lồng ngực mình, đau đến nỗi mà thở thôi cũng thấy vị rỉ sắt. Anh cảm thấy khó chịu, nước mắt chực trào ra —— Vì Eren, vì những người họ từng quen biết, vì tất cả mọi người, vì tất cả những người đã từng bị tổn thương, đã mất đi tình yêu, lại vẫn khăng khăng tiến về phía trước. 

Họ không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó, đợi cho đến khi hoàng hôn buông xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau