Siêu Thích Anh

Chương 12

Trước Sau
Edit: Xeera

___

Minh Hoài lập tức trở nên lo lắng, cậu chau mày lay Kỷ Đình Khiêm, nhưng mà Kỷ Đình Khiêm lại thở dốc khó khăn, rõ ràng là cực kỳ khó chịu. Từ trước đến nay sức khoẻ của Kỷ Đình Khiêm không tồi, nhưng chính vì thế mà khi phát bệnh mới khó xử lý.

Chuyện này phải nói với tổ chương trình, khi Minh Hoài tìm thấy đạo diễn Cao, đối phương đang cầm tách trà uống một hớp, thấy Minh Hoài vội vàng, đạo diễn Cao hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

“Kỷ Đình Khiêm bị sốt.” Minh Hoài nói đơn giản mà đúng trọng tâm.

“Bị sốt?!” Đạo diễn Cao đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt đầy hoảng hốt và lo lắng.

Điều sợ nhất khi hình cho loại show tống nghệ này là nghệ sĩ sẽ xảy ra chuyện, cho dù là bị sốt cũng không phải vấn đề gì lớn.

Sau đó, đạo diễn Cao lập tức đi tìm bác sĩ rồi cùng vào phòng Kỷ Đình Khiêm, đồng thời còn thông báo cho Hứa Hàn Triều, Minh Hoài lo lắng cho Kỷ Đình Khiêm nên vẫn luôn lại ở trong phòng, một chút cũng không rời.

Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể của Kỷ Đình Khiêm, đã sốt tới hơn 38 độ, tuy rằng Kỷ Đình Khiêm bị ốm nhưng chương trình vẫn phải quay tiếp, vì thế Minh Hoài chủ động gánh trách nhiệm chăm sóc Kỷ Đình Khiêm.

Mọi người lần lượt rời đi, Minh Hoài theo bác sĩ đến một phòng khác, ở đây có thuốc men và một ít thiết bị dùng để đề phòng một số sự cố bất ngờ.

“Có cần chú ý cái gì không ạ?” Minh Hoài hỏi, lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi.

Bác sĩ là một người phụ nữ hoà ái hơn bốn mươi tuổi, thấy Minh Hoài cẩn trọng như vậy, bà cảm thấy buồn cười nói: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, chỉ là sốt bình thường thôi. Lấy khăn tẩm rượu chườm lên, sau đó uống một ít thuốc là hết."

Bác sĩ không nghĩ nhiều nhưng trong giọng điệu quả thực có chút trêu chọc, sau khi Minh Hoài bình tĩnh lại, nghĩ tới vẻ mặt của mình lúc nãy đột nhiên có chút xấu hổ.

Cậu cuộn tròn ngón tay, ngượng ngùng đáp: "Vâng."

Ở lại hơn mười phút, bác sĩ kê một ít thuốc, sau đó dặn dò Minh Hoài những điều cần chú ý, cuối cùng bác sĩ nói nếu sau khi uống thuốc mà không hạ sốt thì uống một ít nước, Minh Hoài ghi nhớ kỹ trong lòng.

Sau khi trở lại phòng, Minh Hoài lay Kỷ Đình Khiêm dậy, Kỷ Đình Khiêm lúc ốm khác hẳn mọi khi, cả người từ vẻ mặt đến tính tình đều như trở thành một đứa trẻ to xác, mặc kệ Minh Hoài kêu như thế nào cũng lầm bầm chôn bản thân ơ trong chăn, muốn ngủ á.

Minh Hoài vừa giận vừa đau lòng vừa buồn cười, nhưng tuyệt đối không thể không uống thuốc.

Minh Hoài ngồi bên giường, trong mắt hiện lên một chút cân nhắc, cậu ghé vào tai Kỷ Đình Khiêm nói: "Nếu anh không chịu uống thuốc, em sẽ hôn anh."

Kỷ Đình Khiêm mở mắt ra, đầu óc hỗn loạn khiến anh không thể nghĩ được giữa hai việc anh không uống thuốc và Minh Hoài muốn hôn anh có gì liên quan nhau.

Một giây sau Minh Hoài đưa ra đáp án, "Môi chạm môi, anh có mong chờ không?"



Cuối cùng, tự Minh Hoài cũng thấy buồn cười, làm sao Kỷ Đình Khiêm có thể mong chờ, mình cũng chỉ có thể chờ lúc sức khỏe người ta không tốt mà bắt nạt, cậu cũng không mong đợi Kỷ Đình Khiêm trả lời.

Kỷ Đình Khiêm muốn ngồi dậy Minh Hoài vội vàng giúp đỡ.

Sau khi ngồi dậy, Kỷ Đình Khiêm nhìn chằm chằm Minh Hoài hai phút, khiến da đầu Minh Hoài tê dại, không khỏi nói: "Em đã nói nếu anh không uống thuốc, đừng nhìn em như vậy."

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, Minh Hoài mới hiểu được tê da đầu thật sự là như thế nào, môi cậu bị đầu ngón tay của người đàn ông phủ lên, cậu theo ngón tay nhìn về phía chủ nhân của nó, đối phương cũng trùng hợp đang nhìn cậu. Minh Hoài cảm thấy Kỷ Đình Khiêm chắc chắn là cố ý làm như vậy, cậu nghĩ mình đã bị Kỷ Đình Khiêm lây bệnh rồi, nếu không thì sao mặt cậu lại nóng kinh khủng.

Giọng nói Kỷ Đình Khiêm khàn hơn bình thường, mang theo gợi cảm chết người, "Không thể hôn, sẽ lây bệnh."

Ngay lập tức Minh Hoài như mất đi mũ bảo hiểm té vỡ đầu, muốn mình không bị lây bệnh nhưng não của Kỷ Đình Khiêm hẳn là đã bị hỏng. Cậu giả vờ bình tĩnh kéo tay Kỷ Đình Khiêm ra nói: "Được rồi, vậy không hôn, anh uống thuốc đi."

Kỷ Đình Khiêm nhìn xuống, suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.

Minh Hoài vô cùng cảm kích vì trong phòng chỉ có quay hình chứ không thu âm.

Sau khi uống hết thuốc, Kỷ Đình Khiêm lại ngủ thiếp đi, nhưng anh ngủ rất không yên, trong đầu anh luôn xuất hiện một bóng hình, anh cố gắng bắt lấy nó nhưng lại chẳng thể bắt được.

Bóng hình kia sắp tan biến. Trực giác mách bảo Kỷ Đình Khiêm rằng thứ này cực kỳ quan trọng đối với anh. Anh nhíu mày, vô cùng khó chịu. Trước mặt là một vực thẳm sâu không đáy, anh muốn giữ nó lại nhưng chỉ có thể nhìn nó từ từ biến mất.

Trong ý thức mơ hồ, anh dường như hét lên câu gì đó, sau đó một giọng nói nhẹ nhàng phá vỡ biển mơ hồ của anh, "Được rồi, em không đi."

Giọng nói này như là một sự trấn tĩnh xoa dịu cảm xúc của Kỷ Đình Khiêm, giúp anh nhanh chóng an ổn lại sau đó anh chìm vào giấc ngủ.

Sức khỏe của Kỷ Đình Khiêm cơ bản là như vậy, uống thuốc ngủ một giấc tỉnh dậy thì cũng không khác bình thường cho lắm, chẳng qua là cơ thể sẽ đổ mồ hôi dinh dính khó chịu.

Anh ở trong phòng tắm để nước vòi hoa sen tạt vào mặt mình, vẻ mặt của anh không như trước chỉ lạnh lùng mà là lạ lùng. Chuyện xảy ra hôm qua, Kỷ Đình Khiêm đều nhớ rõ, sốt đến hồ đồ rồi nhưng não nào có bị cháy hỏng đâu.

Anh hơi phiền muộn xoa xoa thái dương, sao lại có thể bày ra bộ dạng như vậy trước mặt người mà anh mới quen biết một thời gian? Điều này quá phi lý, giống như bản năng của cơ thể, mình hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Kỷ Đình Khiêm thừa nhận rằng suốt 28 năm qua anh chưa từng mất tự nhiên như thế, bây giờ đối tượng khiến anh như vậy lại là Minh Hoài.

Tuy nhiên, không chỉ có Kỷ Đình Khiêm là khác thường, mà còn cả Minh Hoài.

Không phải mỗi Kỷ Đình Khiêm mà có những người xung quanh đều cảm thấy Minh Hoài có vẻ quá nhiệt tình quá mức, hoặc thấy cậu bám người quá sức tưởng tượng. Mỗi khi nhìn thấy Kỷ Đình Khiêm, Minh Hoài liền hỏi han ân cần không ngừng, mắt cong lên, lúm đồng tiên bên má dần lộ ra.

Vậy mà tới khi hai người họ ở riêng một chỗ, Minh Hoài và Kỷ Đình Khiêm đối mặt nhau không nói lời nào, vẻ mặt của họ cực kỳ nghiêm túc, nhưng một người thì thật sự nghiêm túc còn người kia thì giả vờ nghiêm túc.

“Anh sao vậy, anh vẫn không thoải mái hở?” Minh Hoài đặt củ khoai lang tím đã rửa sạch sang một bên hỏi.



Kỷ Đình Khiêm lắc đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Cảm ơn."

Minh Hoài thoáng một cái đã hiểu Kỷ Đình đang nói về điều gì, cậu cười nói: "Không cần cảm ơn, không phí công sức mà."

Sau khi rửa sạch khoai lang tím, Minh Hoài định trở lại cùng Kỷ Đình Khiêm, nhưng giữa đường đã bị đạo diễn Cao gọi lại nói Vu Phương Lam tìm cậu có chút việc.

Minh Hoài vừa bước vào phòng liền thấy Vu Phương Lam đang ngồi trên ghế với vẻ mặt đen thui, thấy Minh Hoài đi tới, Vu Phương Lam chỉ về phía đối diện cô, thản nhiên nói: "Ngồi đi."

Minh Hoài ngồi đối diện với cô, chờ cô nói.

“Cậu và Kỷ Đình Khiêm là sao đây?” Vu Phương Lam nhíu mày hỏi.

Thỉnh thoảng Vu Phương Lam sẽ đi xem tình hình quay chụp thế nào, nhưng mà hành động của Minh Hoài mấy ngày nay thường xuyên khơi gợi lên trực giác nhạy bén của phụ nữ, sau khi suy xét cẩn thận trong lòng cô ấy âm thầm dấy lên sự nghi ngờ. Minh Hoài quá khác thường, vào giới lâu như vậy, dựa vào thế lực đằng sau mà cậu vẫn luôn tự đi con đường riêng của mình, tuyệt đối không đối xử quá nhiệt tình với người khác, nhưng sự xuất hiện của Kỷ Đình Khiêm đã phá vỡ định luật này.

"Chuyện gì vậy?” Minh Hoài hỏi ngược lại, trên mặt có chút nghi ngờ, như thể cậu thực sự không biết Vu Phương Lam đang hỏi gì.

Vu Phương Lam nhìn cậu chằm chằm, trong đầu cô có hàng ngàn khả năng, cô cảm thấy không có chỗ nào là đúng, sự tồn tại của Đô Đô liên tục nhắc nhở Vu Phương Lam rằng Minh Hoài là người dị tính. Đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó và thốt ra những lời vô lý, "Kỷ Đình Khiêm có phải là anh trai của cậu không?"

Minh Hoài ngẩn người, sau đó nặng nề gật đầu, "Vâng."

Vu Phương Lam thật sự bị Minh Hoài chọc giận mất. Mở mắt nói nhảm cũng không phải như vậy đâu, cô trừng mắt nhìn Minh Hoài nói: "Cậu để ý một chút cho tôi, camera luôn ở đó, cho dù cậu và Kỷ Đình Khiêm đều trong sáng nhưng không phải lúc nào người khác cũng nhìn thấy như vậy."

Nửa giờ sau Minh Hoài mới được thả đi. Kỷ Đình Khiêm vẫn chưa khỏe hẳn nên mọi người bảo anh nghỉ ngơi đi cho khỏe, rồi ép anh làm những công việc nhẹ kiểu như tưới hoa, rửa rau gì đó.

Không lâu sau, Minh Hoài lại đến chỗ Kỳ Đình Khiêm, chọn một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi sang một bên, lấy một mớ rau trong chậu rửa sạch.

“Anh có biết không,” Minh Hoài tự nói, tâm trạng còn khá tốt, “Vừa có người hỏi em anh có phải anh trai của em không.”

Kỷ Đình Khiêm lắng nghe, nghĩ rằng mắt người đó thật tệ mới cảm thấy mình và Minh Hoài là anh em.

“Em nói phải.” Minh Hoài vẫn đang nói.

Kỷ Đình Khiêm cuối cùng cũng dừng việc trong tay, dời ánh mắt sang trên người Minh Hoài.

Minh Hoài nghiêng đầu cười rạng rỡ, mở miệng nói một chữ: "Anh."

Âm cuối kéo dài, như là một cái móc nhỏ, trái tim của Kỷ Đình Khiêm run lên không rõ lý do.

____

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau