Bạn Trai Gấu Trúc Khó Nuôi

Chương 16: Hắn vẫn còn nằm im

Trước Sau
Thành phố HZ cách thành phố của họ không quá xa, Giang Duy lái xe mất ba tiếng mới tới nơi, mặc dù cậu đã tìm thấy thông tin về đường hầm Vân Sam Dụ, nhưng tất cả thông tin đều hiển thị là nó đã đóng cửa, không cho xe cộ qua lại.

Giang Duy đã mất thời gian rất lâu mới tìm được, đó là một nơi bị bỏ hoang từ lâu, nghe nói trước đây xảy ra một trận động đất khiến đường hầm sụp xuống, sau đó khi xây dựng lại đường cao tốc, đã trực tiếp xây dựng nó chạy vòng qua khu vực miền núi không có dân cư sinh sống.

Sau khi Giang Duy lái xe vượt qua rất nhiều đoạn đường khó đi, cuối cùng cậu cũng tìm được đến nơi.

Ngay từ đầu, lối vào đường hầm đã rất khó đi, Giang Duy chậm rãi lái xe vào trong, ánh đèn xe chiếu tới toàn thấy sỏi đá rải rác trên đất, nhưng sau khi vượt qua được một đoạn này, thì lối đi đã trở nên thông thoáng hơn.

Trái tim vốn dĩ đang bình tĩnh của Giang Duy bỗng nhiên nhảy dựng lên, dù nơi này có hơi kỳ quái một chút, lại rất giống như một nơi kinh doanh bí mật, nhưng Giang Duy không muốn nghĩ nhiều như vậy, cần thiết nhất là phải tìm cho được Hùng Trì Viễn.

Sau khi lái xe chạy về trước hơn một cây số, Giang Duy thấy nơi bị sập xuống, bên trong là đường hầm tối tăm đổ nát, khiến xe ô không thể vượt qua được.

Giang Duy lần mò lấy ra một chiếc đèn pin công suất lớn, chiếu sáng xung quanh, một nơi mà đã lâu rồi không có người qua lại, trông có vẻ u ám kinh người, nhưng khác với những đường hầm đường cao tốc thông thường, sau khi vượt qua đoạn có đất đá sụp xuống, lại có một con đường khác chếch nghiêng khỏi con đường này

Giang Duy nhìn xung quanh một lượt, rồi đi qua, con đường này càng đi càng sâu, đi đến cùng là một cánh cửa bí ẩn.

Giang Duy do dự một chút, vươn tay đẩy cánh cửa, rõ ràng là nơi này đã bị khóa, Giang Duy vận dụng dị năng của mình, ép cánh cửa thu nhỏ là đến cực hạn, tình cảnh xuất hiện đột ngột bên trong cánh cửa khiến Giang Duy sửng sốt.

Thì ra nơi này là một cái hang động đã được cải tạo, có rất nhiều thiết bị thí nghiệm mà Giang Duy không biết, nhưng có thể thấy, nơi này đã lâu rồi không có người tới, chẳng qua là khi ánh đèn pin trong tay Giang Duy chiếu rọi đến nơi này, Giang Duy không thể hiểu nổi mà cảm thấy có vài phần quen thuộc, Giang Duy tìm quanh bốn phía, đã tìm được đèn, khi ánh đèn được bật lên, Giang Duy có hơi sững sờ, đây là nơi.. mà lúc trước Hùng Trì Viễn dưỡng thương hay sao?

Trong những tấm ảnh của Hùng Trì Viễn, thỉnh thoảng có những tấm ảnh chụp được cảnh vật xung quanh, cảnh vật giống ở đây mà không nơi nào có.

Nhưng mà, đây chỉ là một nơi bị bỏ hoang..

Giang Duy có phần chán nản ngồi xuống đất, Hùng Trì Viễn tin vào lời phán đoán của cậu về tận thế băng hà, nên hắn tới đây, có lẽ là để chuẩn bị cho cuộc sống trong tương lai sắp tới, nhưng nơi này lại không thấy Hùng Trì Viễn.

Cậu nên đến nơi nào để tìm được người đây?

Giang Duy lấy điện thoại di động ra, nhìn vào dãy số của Hùng Trì Viễn một lúc, cuối cùng vẫn lần nữa bấm nút gọi, khi điện thoại được kết nối, trong lòng Giang Duy tràn đầy chờ mong kêu lên một tiếng: "Hùng Trì Viễn?"

"Hắn vẫn còn hôn mê, tôi là Tống Thụy Bình, cậu có thể gọi tôi là anh Bình hoặc anh Tống, dĩ nhiên nếu muốn thì có thể gọi tôi là bác sĩ Tống cũng được." Tống Thụy Bình nói.

Giang Duy nhắm mắt lại: "Nói đi, rốt cuộc phải làm sao mới có thể cho tôi biết các anh đang ở nơi nào?"

Tống Thụy Bình nhún vai, đẩy Hùng Trì Viễn ra một chỗ khác: "Lão đại không cho phép, nên dù có chết, tôi cũng không thể nói."

"Vậy thì anh có biết tại sao anh ấy không cho tôi biết anh ấy đang ở đâu không? Anh có thể nói cho tôi biết về tình hình của anh ấy hay không?"

"Vậy tại sao tôi lại phải nói cho cậu biết?"

Giang Duy nghẹn lời, đúng rồi, cậu là ai chứ, nói ra thì nhiều lắm cũng chỉ là người quen biết Hùng Trì Viễn, đã từng gặp mặt vài lần, cùng lắm thì cậu chỉ là con trai ân sư của Hùng Trì Viễn mà thôi, cậu dựa vào cái gì mà có thể yêu cầu người khác nói cho cậu biết, Giang Duy cắn răng, một luồng khí thế kiêu ngạo trào dâng trong lòng, cậu vừa có chút xấu hổ vừa tức giận nói: "Vì tôi muốn theo đuổi anh ấy!"

"..."



Tống Thụy Bình dừng bước, nhìn con gấu nào đó đang trong quá trình biến đổi đang nằm trên giường bệnh có gắn bánh xe, khóe miệng giật giật, anh có đang nghe lầm không vậy? Tên nhóc ở đầu dây bên kia điện thoại nói là muốn theo đuổi con gấu này sao? Anh có nên khen ngợi cậu là người có lá gan táo bạo hay không?

"Bác sĩ Tống, làm ơn hãy nói cho tôi biết anh ấy thế nào rồi?"

Tống Thụy Bình đột nhiên bật cười: "Nếu đổi lại, cậu nói rằng lão đại muốn theo đuổi cậu, có lẽ tôi sẽ nói cho cậu biết. Vì vậy, đừng nói đùa kiểu như vậy, cậu biết rõ tôi không coi đây là sự thật mà."

"Anh.."

"Này, đừng tức giận, Giang Duy, nếu hắn không nói cho cậu biết hẳn là vì có lý do nào đó, cậu cứ ngoan ngoãn ở lại đường hầm Vân Sam Dụ, nếu hắn nói sẽ đi tìm cậu, thì nhất định hắn sẽ tìm được cậu, tôi còn đang bận, tôi gác máy đây, nếu không có chuyện gì thì đừng gọi điện đến quấy rầy, nếu như đang trong lúc tôi châm cứu cho người mà cậu theo đuổi hay đang phẫu thuật gì đó, có khi tôi sẽ làm mọi chuyện rối loạn đến mức tồi tệ."

Giang Duy tức giận cúp điện thoại, nhìn đến phòng thí nghiệm bỏ hoang trước mặt, Giang Duy không chịu đựng nổi, giơ chân đạp một cái ghế dưới đất.

Chuyện gì mà lại không thể cho cậu biết, còn cái tên bác sĩ Tống kia thì lại có thể biết chứ?

Giang Duy thừa nhận mình có hơi vô lý gây sự một chút, nhưng nỗi uất hận sâu trong lòng ngày càng nhiều hơn, nóng lòng muốn túm lấy cổ áo của Hùng Trì Viễn để nói cho hắn biết, là tôi thích anh, anh đừng trốn tránh, hãy để tôi tìm tới anh được không!

"Hùng Trì Viễn, anh có thể thích tôi một chút không.."

Giang Duy không thể nghe được tiếng mình lẩm bẩm, nếu không phải vì thích, thì ai có thể làm được chuyện này?

Giang Duy gãi gãi đầu tóc chính mình, bắt đầu tức giận mà dọn dẹp một chút, nếu Hùng Trì Viễn muốn cậu ở đây, thì từ bây giờ đây sẽ là hang ổ đầu tiên của cậu, cái hang động ở khu vực miền núi của thành phố ZH sẽ được coi là hang động bí mật, thường thì thỏ khôn có ba cái hang, hay là cậu nên tìm thêm một chỗ khác để đào thêm một cái hang nữa?

Nơi này chuyên nghiệp hơn cái hang do cậu tự đào, nên ở nhiều chỗ, Giang Duy không cần phải tiêu hao sức lực, mỗi chỗ đều lót thêm vào nhiều lớp ván cách nhiệt, mỗi chỗ đều trang trí bằng những đồ đạc thoải mái trong nhà, càng tốt hơn khi có lắp đặt một cái lò sưởi tốt âm tường, sau khi đã bận rộn hơn nửa ngày, cuối cùng nơi này cũng được Giang Duy biến thành một nơi khô ráo và ấm áp, tốt hơn gấp mấy lần so với cái hang động lần trước trong rừng núi ở thành phố ZH.

Giang Duy mệt mỏi nằm trên chiếc giường mềm mại, dù ở đây được bố trí rất nhiều tấm ván cách nhiệt, nhưng dù sao cũng thuộc về vùng nội địa trong núi, tuy là mùa hè nhưng cũng không quá nóng, mà đã hai ngày hai đêm Giang Duy không ngủ, nên khi nằm lên giường là đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Giang Duy không biết là mình đã ngủ bao lâu, trong bóng tối mơ hồ nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, đột nhiên Giang Duy tỉnh lại, vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số điện thoại của Hùng Trì Viễn, lập tức tỉnh táo lại, sau khi điện thoại được kết nối, vậy mà Giang Duy lại nghe được một giọng nói như mắc kẹt trong cổ họng, cậu không dám xác nhận đó là Hùng Trì Viễn hay là bác sĩ Tống lúc trước.

"Tiểu Duy."

Giang Duy chợt đứng lên: "Hùng Trì Viễn!"

"Cậu đã tới Vân Sam Dụ?"

"Ừm."

Hùng Trì Viễn từ từ nhận thức môi trường xung quanh Giang Duy, hắn biết rằng Giang Duy là một người nghiêm túc và chăm chỉ, bây giờ căn cứ bí mật này ở Vân Sam Dụ đã hoạt động tốt hơn rất nhiều so với những gì hắn tưởng tưởng.

"Tiểu Duy cho rằng nhiệt độ thấp nhất vào thời kỳ tận thế băng hà là bao nhiêu độ?" Hùng Trì Viễn nói.

"Là -1300, nhiệt độ trung bình là khoảng chừng -1000." Giang Duy nói.



"Ừm.." Giọng nói của Hùng Trì Viễn có chút suy tư, sau đó, Hùng Trì Viễn nói: "Tiểu Duy, đừng lo lắng tìm tôi, cậu có thể giúp tôi làm vài chuyện được không?"

"Tôi làm, anh có thể cho tôi biết anh đang ở đâu hay không?" Giang Duy hơi tức giận mà nói.

Hùng Trì Viễn cười khẽ, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Giang Duy: "Có một dãy số, lát nữa cậu có thể gọi đến dãy số này, để có thể mua một ít vật liệu đặc biệt, chẳng hạn như hợp kim titan chịu nhiệt độ thấp, vật liệu sợi tổng hợp đặc biệt.."

Giang Duy nghe giọng nói nhẹ nhàng và vững chãi như ngày thường ngày của Hùng Trì Viễn, nhưng loại vật liệu và thiết bị này trước giờ cậu chưa từng nghe qua, sự nôn nóng trong lòng cậu đã dần bình tĩnh lại, vội bật chức năng ghi âm của điện thoại lên, cậu cũng không có cái tài nghe qua một lần là nhớ, chưa kể những vật liệu và thiết bị này đều vượt ra ngoài hiểu biết của cậu.

"Tiểu Duy, nhớ kỹ chưa?" Hùng Trì Viễn nói.

"Rồi," Giang Duy trầm mặc một hồi: "Còn hai ngày nữa, Hùng Trì Viễn, nếu như anh có thể xuất hiện ở đây trong hai ngày nữa, thì có thể sẽ nhận được một sự bất ngờ."

"Bất ngờ?" Giọng nói của Hùng Trì Viễn có chút khiêu khích.

Mặt Giang Duy bất chợt hơi nóng lên, chuyện tỏ tình gì đó, hẳn là chuyện vui mừng rồi, giọng điệu của Giang Duy có chút không ổn: "Ừm, chi bằng bây giờ anh nói tôi biết anh đang ở đâu, thì sự vui mừng sẽ càng lớn hơn!"

Khóe miệng Hùng Trì Viễn nở một nụ cười: "Được."

"Này? Nói đi mà, anh đang ở đâu?" Giang Duy cho là người này đã đồng ý nói cho cậu biết, lông mày cậu như muốn bay vút lên.

"Ừm, nếu hai ngày nữa mà tôi không tới được, biết đâu sẽ cho cậu một sự bất ngờ thì sao?"

"Hùng Trì Viễn!" Giang Duy thực sự tức điên.

"Tiểu Duy, cậu là người mà tôi muốn bảo vệ cả đời, dù có thế nào tôi cũng sẽ đi tìm cậu." Hùng Trì Viễn lại lần nữa cảm thấy ý thức của mình có hơi chậm lại.

Trái tim Giang Duy khẽ run lên vì câu nói này, đến khi kịp phản ứng lại thì điện thoại đã cúp, Giang Duy vùi đầu vào cánh tay mình mà nghiến răng nghiến lợi, mặc dù cậu rất cảm động về những lời Hùng Trì Viễn nói, nhưng cậu vẫn luôn có cảm giác là mình mới là người bị kiềm chế, thật là khó chịu!

Trước khi mất đi ý thức lần nữa, Hùng Viễn Trì đã cúp điện thoại, Tống Thụy Bình ở bên cạnh nhún vai: "Vậy là, Tiểu Duy đã thật sự nói là muốn theo đuổi anh hay sao?"

Hùng Trì Viễn dừng lại, ánh mắt của anh từ từ nhìn qua phía Tống thụy Bình.

Tống Thụy Bình bị ánh mắt của Hùng Trì Viễn dọa cho sợ hãi, vội vàng lùi về sau một bước: "Tôi đi đây, coi như tôi chưa nói gì đi?"

Không thể phủ nhận là, thật sự Hùng Trì Viễn đã cảm thấy rất vui, thật sự rất vui, nhưng không phải chính tai hắn nghe được thì miệng Giang Duy, thì tự dưng nổi lên một cảm giác khó chịu! Sự bất ngờ mà Tiểu Duy nói có thể khiến cho tên Tống thụy Bình này dễ dàng nhận ra đến vậy sao?

Ngay khi Tống Thụy Bình nghĩ rằng Hùng Trì Viễn đang tức giận, thì Hùng Trì Viễn đột nhiên thấp giọng nói: "Tránh ra!"

"Aaaa.." Tống Thụy Bình nhanh chóng chạy ra ngoài, dù vậy, anh vẫn bị ảnh hưởng bởi dị năng đột ngột lan tràn của Hùng Trì Viễn, chiếc mũ trắng lập tức biến mất, tiếp đền là một ít tóc trên đỉnh đầu, một vài sợi mỏng manh trên đầu anh cũng biến mất trong không khí!

Tống Thụy Bình còn chưa kịp hoàn hồn, sờ lên phần tóc trên đỉnh đầu đã bị san thành đất bằng của mình: "Điên thật rồi, Hùng Trì Viễn, anh không cho Tiểu Duy lại gần mình, chỉ vì sợ sẽ lỡ tay giết chết người hay sao?"

Hùng Trì Viễn nhắm hai mắt lại, cố gắng hết sức để khống chế sức lực của mình, so với lần trước thì lần này đã tốt hơn rất nhiều, cưỡng ép thay đổi quỹ đạo của dị năng không gian khi nó bùng nổ, nếu không thì không biết vừa này Tống Thụy Bình đã mất đi bộ phận nào trên người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau